Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 787 “Đây là bí mật mà ông nói?”
“Hoàng đế bệ hạ, không giấu gì ngài, nữ vương của chúng ta vẫn luôn ngưỡng mộ quý quốc, không ngờ các quốc gia khác liên tục hạ thấp quý quốc trước mặt nữ vương, thế nên nữ vương của chúng ta mới tổ chức lần thăm hỏi này, mục đích để thăm dò chân tướng. Bây giờ sự thật đã chứng minh mấy lời miệt thị kia chỉ là lời nói nhảm của họ, quý quốc chắc chắn là một quốc gia vô cùng vĩ đại...”
Lãnh Thiên Minh tỏ ra khinh thường: “Đây là bí mật mà ông nói?”
“Không, để đề phòng bị các quốc gia khác lừa gạt, thế nên nữ vương của chúng ta đi cùng đoàn sứ thần tới quý quốc, đủ thấy mức độ coi trọng của nữ vương đối với quý quốc…”
“Ồ… nữ vương của các ông cũng ở đây?”
“Đúng vậy, nữ vương bệ hạ ở ngay tại nơi chúng ta ở, để đề phòng thông tin lộ ra, mong bệ hạ có thể đích thân tới thăm và bàn bạc thêm cùng nữ vương”.
Lãnh Thiên Minh suy xét trong chốc lát: “Được… Báo với nữ vương của các ông, ta sẽ qua đó, ta rất muốn nghe thử, nữ vương của các ông sẽ nói gì…”
Tại một hòn đảo nhỏ ở hải vực phía nam của thảo nguyên Tây Âu có tên là đảo Tư Khoan, Ma Kha Mạt dẫn theo tàn dư quân đội của mình tháo chạy tới nơi này. Bây giờ Ma Kha Mạt chẳng còn khí phách như lúc trước nữa, điều duy nhất khiến hắn ta vui mừng là đã giấu lượng lớn vàng bạc của mình ở đây.
Lúc này, Ma Kha Mạt đang nhìn cung điện cũ nát trước mặt mà không ngừng buồn bã. Vương thành trước kia của mình từng hoa lệ biết bao, bây giờ chỉ còn lại hòn đảo nhỏ vừa thiếu thốn vừa nát bét này.
“Bên phía Trung Nguyên vẫn chưa có tin tức gì sao? Tốn bao nhiêu vàng bạc, tại sao vẫn chưa giết được tên Đa Đoạt chết tiệt kia?”
“Đại Hãn, hàng phòng thủ của những người Trung Nguyên kia không một kẽ hở, người của chúng ta rất khó trà trộn vào trong. Có điều, ngài yên tâm, nhóm thứ hai đã được phái đi rồi, họ ôm quyết tâm của tử sĩ rồi, ta tin rằng cho dù chỉ có một chút hi vọng, họ cũng nhất định sẽ giết chết tên súc sinh đó”.
“Đa Đoạt, tên người Trung Nguyên vô liêm sỉ ấy, ông ta không chỉ lừa gạt chúng ta, còn hủy hoại quốc gia của chúng ta, giết vợ con ta, cho dù chết, ta cũng phải ông ta cùng xuống địa ngục”.
“Đùng… đùng… đùng…”
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ cực lớn.
Ma Kha Mạt hô ầm lên: “Chuyện gì thế?”
Vài người nhanh chóng chạy vào.
“Đại Hãn, không ổn rồi… Là hạm đội của người Trung Nguyên, chúng đuổi theo tới tận đây…”
Ma Kha Mạt chấn động ngồi phịch xuống, sau đó đột nhiên bật cười ha hả.
“Ha ha ha… người Trung Nguyên đúng là tàn nhẫn, ta đã trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này mà chúng còn muốn đuổi cùng giết tận, ta thực sự hối hận vì sao lúc trước lại tin đám người đó…”
“Đại Hãn, làm sao bây giờ? Hay là chúng ta mau chạy thôi…”
“Chạy? Còn chạy tới đâu nữa, thuyền của chúng ta có thể chạy thoát khỏi chiến hạm sao? Việc đến nước này, chúng ta không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Lập tức viết thư cho người bên ngoài, bảo chúng nhất định phải giết tên súc sinh kia, trả thù cho Hoa Lạt Tử Mô của ta…”
Lãnh Thiên Minh tỏ ra khinh thường: “Đây là bí mật mà ông nói?”
“Không, để đề phòng bị các quốc gia khác lừa gạt, thế nên nữ vương của chúng ta đi cùng đoàn sứ thần tới quý quốc, đủ thấy mức độ coi trọng của nữ vương đối với quý quốc…”
“Ồ… nữ vương của các ông cũng ở đây?”
“Đúng vậy, nữ vương bệ hạ ở ngay tại nơi chúng ta ở, để đề phòng thông tin lộ ra, mong bệ hạ có thể đích thân tới thăm và bàn bạc thêm cùng nữ vương”.
Lãnh Thiên Minh suy xét trong chốc lát: “Được… Báo với nữ vương của các ông, ta sẽ qua đó, ta rất muốn nghe thử, nữ vương của các ông sẽ nói gì…”
Tại một hòn đảo nhỏ ở hải vực phía nam của thảo nguyên Tây Âu có tên là đảo Tư Khoan, Ma Kha Mạt dẫn theo tàn dư quân đội của mình tháo chạy tới nơi này. Bây giờ Ma Kha Mạt chẳng còn khí phách như lúc trước nữa, điều duy nhất khiến hắn ta vui mừng là đã giấu lượng lớn vàng bạc của mình ở đây.
Lúc này, Ma Kha Mạt đang nhìn cung điện cũ nát trước mặt mà không ngừng buồn bã. Vương thành trước kia của mình từng hoa lệ biết bao, bây giờ chỉ còn lại hòn đảo nhỏ vừa thiếu thốn vừa nát bét này.
“Bên phía Trung Nguyên vẫn chưa có tin tức gì sao? Tốn bao nhiêu vàng bạc, tại sao vẫn chưa giết được tên Đa Đoạt chết tiệt kia?”
“Đại Hãn, hàng phòng thủ của những người Trung Nguyên kia không một kẽ hở, người của chúng ta rất khó trà trộn vào trong. Có điều, ngài yên tâm, nhóm thứ hai đã được phái đi rồi, họ ôm quyết tâm của tử sĩ rồi, ta tin rằng cho dù chỉ có một chút hi vọng, họ cũng nhất định sẽ giết chết tên súc sinh đó”.
“Đa Đoạt, tên người Trung Nguyên vô liêm sỉ ấy, ông ta không chỉ lừa gạt chúng ta, còn hủy hoại quốc gia của chúng ta, giết vợ con ta, cho dù chết, ta cũng phải ông ta cùng xuống địa ngục”.
“Đùng… đùng… đùng…”
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ cực lớn.
Ma Kha Mạt hô ầm lên: “Chuyện gì thế?”
Vài người nhanh chóng chạy vào.
“Đại Hãn, không ổn rồi… Là hạm đội của người Trung Nguyên, chúng đuổi theo tới tận đây…”
Ma Kha Mạt chấn động ngồi phịch xuống, sau đó đột nhiên bật cười ha hả.
“Ha ha ha… người Trung Nguyên đúng là tàn nhẫn, ta đã trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này mà chúng còn muốn đuổi cùng giết tận, ta thực sự hối hận vì sao lúc trước lại tin đám người đó…”
“Đại Hãn, làm sao bây giờ? Hay là chúng ta mau chạy thôi…”
“Chạy? Còn chạy tới đâu nữa, thuyền của chúng ta có thể chạy thoát khỏi chiến hạm sao? Việc đến nước này, chúng ta không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Lập tức viết thư cho người bên ngoài, bảo chúng nhất định phải giết tên súc sinh kia, trả thù cho Hoa Lạt Tử Mô của ta…”
Bình luận facebook