Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Bất tri bất giác một nửa tiết học đã trôi qua.
Cô Phùng giảng xong nội dung mới, trong lớp học mọi người an tĩnh nhìn bài tập sau giờ học.
Trình Nghiễn Ninh bưng cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, nghe thấy tiếng bước chân đến trước mặt mình, cô giáo hỏi “Không thoải mái?”
“Dạ.” Anh ngẩng đầu lên, một tay để ở chóp mũi đáp “ Cảm mạo một chút.”
An Thành sắp vào mùa đông, khí hậu rất khô hanh.
Hệ thống sưởi của ký túc xá mới lắp được mấy ngày, rất nóng, đi vào đi ra rất dễ để người sinh bệnh.
Cô Phùng nhìn khuôn mặt nam sinh tái nhợt hơn mọi ngày, nhẹ nhàng dặn dò “Không thoải mái liền sớm đi phòng y tế lấy chút thuốc, mấy ngày nay nhiệt độ thay đổi lớn, đi vào đi ra cũng phải chú ý, đừng để bệnh nhẹ thành bệnh nặng.”
“Dạ, em biết rồi.” Trình Nghiễn Ninh gật gật đầu, “Cảm ơn cô quan tâm.”
Cô Phùng cười cười, quay đầu lại nói với học sinh cả lớp “Thời tiết càng ngày càng lạnh, mọi người cố gắng giữ ấm, nếu nhà cách xa có thể ở lại trường thì cố gắng ở lại trường, buổi tối cũng nên ngủ nhiều một chút. Nếu ái cảm mạo nhanh chóng đi xem, sớm chữa trị mới không làm chậm trễ học tập.”
“Đã biết.” Trong phòng học vang lên tiếng trả lời.
Cô Phùng thở phào nhẹ nhõm, lại nói “Thời gian đọc tối hôm nay, cán sự của Hội học sinh sẽ kiểm tra thí điểm các lớp, chủ yếu kiểm tra bật lửa và dụng cụ cắt gọt, lớp chúng ta không có chuyện gì, đến lúc đó mọi người đọc tối bình thường là được.”
Khi cô nói đến chỗ “Hội học sinh” liền nhìn Trình Nghiễn Ninh, đối diện với ánh mắt của anh liền dừng lại một chút, quay đầu nói “Trình Nghiễn Ninh không thoải mái, Tiết Phi, buổi chiều em thay em ấy, cùng Khang Kiến Bình đi kiểm tra.
“Được, em biết rồi.” Tiết Phi sảng khoái lên tiếng.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Tiết Phi đi đến trước mặt Trình Nghiễn Ninh, vẻ mặt hâm mộ nói “Dự bị của ‘Trạng Nguyên’, đãi ngộ này..”
Học cùng ba năm, Tiết Phi đã sớm quen thầy cô giáo các khoa thậm chí lãnh đạo trường thiên vị Trình Nghiễn Ninh, nhưng học kỳ này, cô Phùng quan tâm anh ấy như vậy thật là để người khác tức giận, nguyên nhân vì sao đã rõ như ban ngày.
Vì vậy mọi người trong lớp liền đặt cho Trình Nghiễn Ninh biệt danh này.
Hâm mộ ghen tị nhưng cũng bội phục.
Mỗi người trong lớp bọn họ đều được kỳ vọng cao, một số người tâm trạng kém, vừa đến kỳ thi giữa kỳ sẽ khẩn trương đến sinh bệnh, nhưng Trình Nghiễn Ninh được mọi lãnh đạo trong trường đặt nhiều kỳ vọng nhất và có áp lực lớn nhất nhưng lại là người có tâm trạng ổn nhất.
Điểm này đã là ngoài tầm tay của người khác.
Lúc này lại liên tưởng đến chuyện tối hôm qua, anh lại cảm thấy nên như vậy.
Học tập căng thẳng như vậy, áp lực như vậy, sao có thể nói yêu đương?
Hơn nữa người này còn là Trình Nghiễn Ninh.
Nếu bỗng nhiên anh yêu đương, cô Phùng là người điên đầu tiên tiếp theo là hiệu trưởng Nhất Trung.
Nghĩ đến hình ảnh kia, Tiết Phi liền cười ngây ngô, vừa nâng mắt đã nhìn thấy Trình Nghiễn Ninh khép sách lại rồi đứng lên, anh ấy liền vội vàng hỏi “Đi WC? Đi cùng nhau.”
Trình Nghiễn Ninh liếc anh ấy “Tôi đi phòng y tế.”
“A?” Tiết Phi sững sờ tại chỗ.
“Tối hôm qua ra ngoài bị lạnh, đi qua đó lấy thuốc.” Nói xong, Trình Nghiễn Ninh liền đi.
Tiết Phi “…..”
Còn có mấy phút liền vào học rồi, cơm trưa đi lấy thuốc không được sao?
Cô Phùng giảng xong nội dung mới, trong lớp học mọi người an tĩnh nhìn bài tập sau giờ học.
Trình Nghiễn Ninh bưng cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, nghe thấy tiếng bước chân đến trước mặt mình, cô giáo hỏi “Không thoải mái?”
“Dạ.” Anh ngẩng đầu lên, một tay để ở chóp mũi đáp “ Cảm mạo một chút.”
An Thành sắp vào mùa đông, khí hậu rất khô hanh.
Hệ thống sưởi của ký túc xá mới lắp được mấy ngày, rất nóng, đi vào đi ra rất dễ để người sinh bệnh.
Cô Phùng nhìn khuôn mặt nam sinh tái nhợt hơn mọi ngày, nhẹ nhàng dặn dò “Không thoải mái liền sớm đi phòng y tế lấy chút thuốc, mấy ngày nay nhiệt độ thay đổi lớn, đi vào đi ra cũng phải chú ý, đừng để bệnh nhẹ thành bệnh nặng.”
“Dạ, em biết rồi.” Trình Nghiễn Ninh gật gật đầu, “Cảm ơn cô quan tâm.”
Cô Phùng cười cười, quay đầu lại nói với học sinh cả lớp “Thời tiết càng ngày càng lạnh, mọi người cố gắng giữ ấm, nếu nhà cách xa có thể ở lại trường thì cố gắng ở lại trường, buổi tối cũng nên ngủ nhiều một chút. Nếu ái cảm mạo nhanh chóng đi xem, sớm chữa trị mới không làm chậm trễ học tập.”
“Đã biết.” Trong phòng học vang lên tiếng trả lời.
Cô Phùng thở phào nhẹ nhõm, lại nói “Thời gian đọc tối hôm nay, cán sự của Hội học sinh sẽ kiểm tra thí điểm các lớp, chủ yếu kiểm tra bật lửa và dụng cụ cắt gọt, lớp chúng ta không có chuyện gì, đến lúc đó mọi người đọc tối bình thường là được.”
Khi cô nói đến chỗ “Hội học sinh” liền nhìn Trình Nghiễn Ninh, đối diện với ánh mắt của anh liền dừng lại một chút, quay đầu nói “Trình Nghiễn Ninh không thoải mái, Tiết Phi, buổi chiều em thay em ấy, cùng Khang Kiến Bình đi kiểm tra.
“Được, em biết rồi.” Tiết Phi sảng khoái lên tiếng.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Tiết Phi đi đến trước mặt Trình Nghiễn Ninh, vẻ mặt hâm mộ nói “Dự bị của ‘Trạng Nguyên’, đãi ngộ này..”
Học cùng ba năm, Tiết Phi đã sớm quen thầy cô giáo các khoa thậm chí lãnh đạo trường thiên vị Trình Nghiễn Ninh, nhưng học kỳ này, cô Phùng quan tâm anh ấy như vậy thật là để người khác tức giận, nguyên nhân vì sao đã rõ như ban ngày.
Vì vậy mọi người trong lớp liền đặt cho Trình Nghiễn Ninh biệt danh này.
Hâm mộ ghen tị nhưng cũng bội phục.
Mỗi người trong lớp bọn họ đều được kỳ vọng cao, một số người tâm trạng kém, vừa đến kỳ thi giữa kỳ sẽ khẩn trương đến sinh bệnh, nhưng Trình Nghiễn Ninh được mọi lãnh đạo trong trường đặt nhiều kỳ vọng nhất và có áp lực lớn nhất nhưng lại là người có tâm trạng ổn nhất.
Điểm này đã là ngoài tầm tay của người khác.
Lúc này lại liên tưởng đến chuyện tối hôm qua, anh lại cảm thấy nên như vậy.
Học tập căng thẳng như vậy, áp lực như vậy, sao có thể nói yêu đương?
Hơn nữa người này còn là Trình Nghiễn Ninh.
Nếu bỗng nhiên anh yêu đương, cô Phùng là người điên đầu tiên tiếp theo là hiệu trưởng Nhất Trung.
Nghĩ đến hình ảnh kia, Tiết Phi liền cười ngây ngô, vừa nâng mắt đã nhìn thấy Trình Nghiễn Ninh khép sách lại rồi đứng lên, anh ấy liền vội vàng hỏi “Đi WC? Đi cùng nhau.”
Trình Nghiễn Ninh liếc anh ấy “Tôi đi phòng y tế.”
“A?” Tiết Phi sững sờ tại chỗ.
“Tối hôm qua ra ngoài bị lạnh, đi qua đó lấy thuốc.” Nói xong, Trình Nghiễn Ninh liền đi.
Tiết Phi “…..”
Còn có mấy phút liền vào học rồi, cơm trưa đi lấy thuốc không được sao?
Bình luận facebook