Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Tí tách, tí tách.
Tiếng truyền dịch rất nhỏ quanh quẩn ở bên tai.
Chân Minh Châu mơ mơ màng màng ngủ một hồi lâu, nâng tay lên muốn ngáp.
“Cẩn thận chút.” Tần Viễn nhanh tay nhanh mắt đè cánh tay cô lại, hậm hực nói “Đang châm mu bàn tay.”
Chân Minh Châu mơ hồ nhìn cậu “Mấy giờ rồi?”
“Nha.” Tần Viễn nâng cổ tay đưa đến trước mắt cô.
Kim đồng hồ biểu hiện 11h45.
Chân Minh Châu nga một tiếng, nâng mắt nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi “Tương Tương về lớp rồi?”
“ n, tan học liền đến đây.” Tần Viễn gật đầu nói một câu, nâng tay sờ trán cô một chút, thở phào nhẹ nhõm nói “Không còn nóng nữa, nhưng mà bác sĩ nói phải truyền dịch ít nhất ba ngày.”
“A?” Chân Minh Châu sờ trán mình.
Tối hôm qua, sau khi cô cầm một túi đồ trở về ký túc xá không thay quần áo, đi ra ngoài cũng không mặc, nên bị nhiễm lạnh, khi lên lớp chóng mặt nhức đầu, lúc này ngủ một giấc cả người thoải mái rất nhiều.
Như có suy nghĩ gì, cô buông tay xuống cười nói “ Thứ bình này thật thần kỳ.”
Tần Viễn yên lặng nhìn cô, vừa bực mình vừa buồn cười.
“Liên lụy cậu không học hai tiết.” Thấy cậu nhìn cô chằm chằm, Chân Minh Châu tiếc nuối nói.
“Còn lảm nhảm.” Tần Viễn trừng cô, lấy nhiệt kế ra “Đo một chút, xem bao nhiêu độ.”
“Nga.” Chân Minh Châu cầm lấy nhiệt kế, cúi đầu, tay theo cổ áo len đi vào.
Khi cô phải nằm xuống, Tống Tương Tương giúp cô cởi áo khoác, lúc này cái chăn chỉ đến ngực, trên người mặc một cái áo len vàng nhạt, áo len rất ngay ngắn nhưng cô đem nhiệt kế nhét vào như vậy vẫn làm cho Tần Viễn sửng sốt một chút.
Nha đầu này, có biết nam nữ khác biệt không.
Trong lòng cậu nghĩ xong, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Từ khi cấp 2 Chân Minh Châu theo nam nhân bọn họ chơi, cô lại hay làm ầm ĩ, có lẽ vì quá quen thuộc nhau cho nên khi cô ở cùng bọn họ sẽ không nghĩ đến vấn đề này.
Ví dụ, thực ra hai người bọn họ cũng có thể nói chuyện yêu đương.
Tần Viễn cúi đầu nhìn giày của mình, hơi hơi hoảng hốt lại có chút do dự.
Ở trong trường học, cậu làm gì bố mẹ cũng biết, đối với bọn họ thành tích, tiền đồ đều quan trọng hơn cậu, mặc dù làm con một tương lai của cậu cũng đã sớm được an bài tốt.
Trứng chọi đá, đời người không thể tự chủ, cậu không có hứng thú với học tập, trước đó cũng chưa nghĩ đến chuyện của Chân Minh Châu.
Cậu thích cô, chuyện này không thể nghi ngờ.
Cậu cũng cảm thấy cậu với Chân Chân tiếp tục như vậy cũng rất tốt.
Ai có thể nghĩ tới, giữa đường nhảy ra một Trình Nghiễn Ninh?
Cậu không thể không suy nghĩ đến việc thổ lộ, nhưng suy nghĩ những chuyện này, nhưng thủ đoạn của bố mẹ với cậu, tương lai không thể tránh khỏi phải tha hương, nghĩ sâu mọi chuyện, rất nhanh đã hủy diệt tất cả những lời cậu muốn nói.
Chuyện không nắm chắc, cậu không muốn làm.
Tiếng truyền dịch rất nhỏ quanh quẩn ở bên tai.
Chân Minh Châu mơ mơ màng màng ngủ một hồi lâu, nâng tay lên muốn ngáp.
“Cẩn thận chút.” Tần Viễn nhanh tay nhanh mắt đè cánh tay cô lại, hậm hực nói “Đang châm mu bàn tay.”
Chân Minh Châu mơ hồ nhìn cậu “Mấy giờ rồi?”
“Nha.” Tần Viễn nâng cổ tay đưa đến trước mắt cô.
Kim đồng hồ biểu hiện 11h45.
Chân Minh Châu nga một tiếng, nâng mắt nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi “Tương Tương về lớp rồi?”
“ n, tan học liền đến đây.” Tần Viễn gật đầu nói một câu, nâng tay sờ trán cô một chút, thở phào nhẹ nhõm nói “Không còn nóng nữa, nhưng mà bác sĩ nói phải truyền dịch ít nhất ba ngày.”
“A?” Chân Minh Châu sờ trán mình.
Tối hôm qua, sau khi cô cầm một túi đồ trở về ký túc xá không thay quần áo, đi ra ngoài cũng không mặc, nên bị nhiễm lạnh, khi lên lớp chóng mặt nhức đầu, lúc này ngủ một giấc cả người thoải mái rất nhiều.
Như có suy nghĩ gì, cô buông tay xuống cười nói “ Thứ bình này thật thần kỳ.”
Tần Viễn yên lặng nhìn cô, vừa bực mình vừa buồn cười.
“Liên lụy cậu không học hai tiết.” Thấy cậu nhìn cô chằm chằm, Chân Minh Châu tiếc nuối nói.
“Còn lảm nhảm.” Tần Viễn trừng cô, lấy nhiệt kế ra “Đo một chút, xem bao nhiêu độ.”
“Nga.” Chân Minh Châu cầm lấy nhiệt kế, cúi đầu, tay theo cổ áo len đi vào.
Khi cô phải nằm xuống, Tống Tương Tương giúp cô cởi áo khoác, lúc này cái chăn chỉ đến ngực, trên người mặc một cái áo len vàng nhạt, áo len rất ngay ngắn nhưng cô đem nhiệt kế nhét vào như vậy vẫn làm cho Tần Viễn sửng sốt một chút.
Nha đầu này, có biết nam nữ khác biệt không.
Trong lòng cậu nghĩ xong, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Từ khi cấp 2 Chân Minh Châu theo nam nhân bọn họ chơi, cô lại hay làm ầm ĩ, có lẽ vì quá quen thuộc nhau cho nên khi cô ở cùng bọn họ sẽ không nghĩ đến vấn đề này.
Ví dụ, thực ra hai người bọn họ cũng có thể nói chuyện yêu đương.
Tần Viễn cúi đầu nhìn giày của mình, hơi hơi hoảng hốt lại có chút do dự.
Ở trong trường học, cậu làm gì bố mẹ cũng biết, đối với bọn họ thành tích, tiền đồ đều quan trọng hơn cậu, mặc dù làm con một tương lai của cậu cũng đã sớm được an bài tốt.
Trứng chọi đá, đời người không thể tự chủ, cậu không có hứng thú với học tập, trước đó cũng chưa nghĩ đến chuyện của Chân Minh Châu.
Cậu thích cô, chuyện này không thể nghi ngờ.
Cậu cũng cảm thấy cậu với Chân Chân tiếp tục như vậy cũng rất tốt.
Ai có thể nghĩ tới, giữa đường nhảy ra một Trình Nghiễn Ninh?
Cậu không thể không suy nghĩ đến việc thổ lộ, nhưng suy nghĩ những chuyện này, nhưng thủ đoạn của bố mẹ với cậu, tương lai không thể tránh khỏi phải tha hương, nghĩ sâu mọi chuyện, rất nhanh đã hủy diệt tất cả những lời cậu muốn nói.
Chuyện không nắm chắc, cậu không muốn làm.
Bình luận facebook