Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường - Chương 9: Tâm can thật của kẻ tâm thần
Khi đến nhà vệ sinh, Bách Thời đi ngay vào phòng thay đồ và trốn trong đó cả buổi, cho đến khi có thầy giám thị gõ cửa thì cậu mới ló đầu bước ra. Bách Thời cúi gầm mặt lướt qua mặt thầy, thầy giám thị hỏi: "Em lại mới vừa làm trò dâm ô gì ở trong đây có phải vậy không hả?"
Lời nói của thầy giám thị như một tiếng sét đánh ngang tai cậu, cậu không mảy may muốn nói gì nữa, âm thầm cười khổ rồi đi ra ngoài.
Vào đến lớp, Bách Thời đi ngay tới chỗ của Vĩnh Kiệt để bàn giao công việc và chỉ cho Vĩnh Kiệt một số thứ cần làm khi giữ chức lớp trưởng, tuy nhiên, cậu còn chưa kịp nhìn tới Vĩnh Kiệt thì đã nhìn thấy sách vở của mình đã bị ai đó phá loạn, một nửa thì bị xé rách, một nửa thì bị vẽ bậy lên.
Bách Thời tạm thời bỏ qua ý định ban đầu mà cắn răng nhỏ giọng hỏi cho ra lẽ: "Là ai hả?" Tay chân cậu run rẩy, khóe mắt thì đỏ kè, có vẻ như cậu lại sắp khóc, cậu thực sự bắt đầu ghét cay ghét đắng bản tính mít ướt này của mình.
Âm thanh của Bách Thời tuy nhỏ nhưng bất kỳ ai có ở trong lớp này thì đều nghe được. Không thấy ai trả lời, Bách Thời rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà quát lên: "Tôi hỏi là ai làm hả?"1
Bách Thời vừa hét xong, bầu không khí trong lớp bất chợt rơi vào một mảnh tĩnh lặng. Lúc này, ở trên bàn giáo viên có một nhóm nam sinh gồm ba người đang tập trung nhìn về hướng Bách Thời, Bách Thời vừa nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ thì giác quan của cậu liền mách bảo ba người này chính là thủ phạm.
"Là ba người các cậu làm đúng chứ?" Bách Thời rơm rớm nước mắt, toàn run rẩy vì tức giận nhưng vẫn cố kìm nén.
Một trong ba nam sinh nghe vậy thì cười lạnh, rời khỏi bàn giáo viên đi đến đối mặt với Bách Thời, không giấu giếm nói: "Phải. Là tụi này làm đấy, thưa cậu bạn cựu lớp trưởng."
"Tại sao chứ?"
"Vì bọn tôi kinh tởm cậu."
"Gì chứ?" Bách Thời đầu óc ong ong không dám tin vào những lời mình đang nghe. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng mình chính là loại người căn bản không ai có thể ghét được, từ khi học tiểu học cho đến tận bây giờ vô luận là ai cũng chưa từng tỏ ra chán ghét cậu. Một người tốt bụng luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người, lại còn biết cách đối nhân xử thế vô cùng đúng mực, cậu cũng chưa từng gây mích lòng với ai, cũng chưa có ai gây sự hay gây hấn chọc ghẹo với cậu, vậy mà không ngờ, bây giờ cậu lại có cơ hội bị trải nghiệm cảm giác một mình cô độc đứng trước vách núi đầy gió to bão lớn như thế này.
Nam sinh kia tiếp tục: "Trước đây chúng tôi rất quý mến cậu, nhưng hiện tại thì không còn nữa."
Một nữ sinh đứng ở bàn đầu cũng chen vào nói thêm: "Bách Thời, tôi đang tự hỏi bộ mặt ngây thơ trong sáng của cậu từ trước đến nay có phải hay không chỉ là vỏ bọc để che đậy bản chất nhơ nhuốc biến thái thực dụng của cậu."
Bách Thời nhìn nữ sinh kia rất lâu, cậu cực kỳ muốn mở miệng thanh minh biện hộ cho mình, nhưng rốt cuộc vẫn không thể cất giọng, hình như có một thế lực ẩn chìm nào đó đang kìm hãm tất cả sự tôn nghiêm của cậu vào bên trong khiến cậu không dám phân bua giải oan cho bản thân.
Một nam sinh béo ú đeo mắt kính cận cũng bồi đắp thêm vào câu chuyện mà cất tiếng: "Chúng tôi biết cậu là gay, chúng tôi cũng chưa bao giờ tỏ ra kỳ thị về điều đó, nhưng mà việc làm của cậu rất đáng bị lên án đấy. Sao cậu lại đi quyến rũ trai thẳng là Cửu Minh chứ? Còn Tạ Duy tuy đã công khai thích cả nam lẫn nữ, nhưng cậu ta cũng đã có người yêu rồi, cậu làm vậy để làm gì hả?"
"Còn để làm gì nữa, dễ hiểu thôi mà." Nam sinh đứng đối đối diện Bách Thời tiếp tục lên tiếng: "Tạ Duy và Cửu Minh là đồng bọn của Hạ Trì, mà Hạ Trì lại là người như thế nào thì mọi người biết rồi, trong ngôi trường này, kể cả bên ngoài nữa, có ai dám động đến tên đó đâu. Bách Thời, cậu làm vậy là muốn trèo cao đúng không? Muốn nắm trùm rồi đè đầu cưỡi cổ bọn này chứ gì?"
"Cậu im đi. Các cậu… chẳng biết cái gì cả." Bách Thời khổ tâm lên tiếng. Dứt lời, cậu máy móc xoay đầu nhìn sang Vĩnh Kiệt, vô lực nói: "Vĩnh Kiệt, cậu giúp tôi… nói ra sự thật được không?"
"Vĩnh Kiệt thì có liên quan gì đến chuyện này? Cậu lại muốn giờ trò gì nữa đây?" Nam sinh đối diện Bách Thời lại nói.
Vĩnh Kiệt từ đầu đến cuối đều ngồi cúi gầm mặt không dám nhúc nhích cũng không dám thở mạnh, lúc này khi nghe tiếng nhờ cậy của Bách Thời, Vĩnh Kiệt vô thức giật mình, bản thân cũng bủn rủn tay chân không kém.
"Vĩnh Kiệt." Bách Thời lại gọi: "Chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi." Cậu biết rằng hiện giờ trong ngôi trường này chẳng còn ai tin tưởng vào con người của cậu nữa đâu, dù cho bây giờ cậu lên tiếng mạnh mẽ giải thích phanh phui sự thật thì cũng vô dụng mà thôi, trong mắt những học sinh này, cậu chỉ là một kẻ xấu xa vô liêm sỉ và rẻ rúng không hơn không kém.
"Tất cả hành động khiêu khích mời gọi của cậu đều được minh bạch trong đoạn video clip kia rồi, đừng có giảo hoạt mà tìm cách tẩy trắng nữa." Nam sinh béo ú mắt kính cận nói.
Bách Thời không quan tâm đến miệng lưỡi của những người trong lớp nữa, ánh mắt cậu chùn thùy dán lên người của Vĩnh Kiệt chờ đợi Vĩnh Kiệt giúp đỡ mình như cái cách mà cậu giúp đỡ Vĩnh Kiệt vào ngày hôm đó.
"Nếu như hôm đó không vì cứu cậu thì tôi đâu có trở thành nạn nhân cho Hạ Trì chà đạp sỉ nhục như vậy. Làm ơn đi." Bách Thời thầm lặng nói trong bụng, cậu hy vọng rằng Vĩnh Kiệt có thể nghe được sự quẫn bách ở nơi tận sâu trái tim cậu.
Dựa vào thái độ và ánh mắt kiên nghị của Bách Thời, những người xung quanh cũng dần dần có chút tin rằng Vĩnh Kiệt cũng có mối liên quan trong chuyện này, vì vậy mà tất cả cũng đồng bộ hướng mắt về phía Vĩnh Kiệt đang ngồi mà chờ đợi Vĩnh Kiệt lên tiếng điều gì.
Vĩnh Kiệt tuy vẫn cúi gục đầu nhìn xuống đùi nhưng cậu vẫn dễ dàng cảm thấy được có rất nhiều luồng gió lạnh đến từ đôi mắt của những người ở quanh đây đang bắn về mình. Vĩnh vừa sợ hãi vừa bí bách nói: "Tôi… tôi không biết gì hết."
Bách Thời nghe vậy thì chỉ còn có thể đứng yên bất động. Nam sinh béo ú nói: "Cậu thật là… thì ra trước đây mới là con người thật của cậu. Đừng có tìm cách lấp liếm nữa."
Bên ngoài cửa lớp, Hạ Trì một tay vác balo một tay nhét túi quần nhìn Bách Thời cô độc một mình một cõi đối phó với những mũi dùi đang tàn nhẫn hướng về mình, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhưng ẩn chứa một điều gì đó khó bộc bày.
"Hạ Trì, mày đứng đây làm gì thế? Hôm nay cúp hai tiết đầu mà không thông báo cho tao gì hết." Tạ Duy thình lình xuất hiện đập vào vai Hạ Trì.
Hạ Trì hơi giật bắn, hắn vội vã bịt miệng Tạ Duy rồi kéo đi.
Trên sân thượng, Hạ Trì mạnh bạo ném Tạ Duy vào tường. Hắn nói: "Hôm qua khi cưỡng bức Bách Thời đứa nào đã quay phim lại hả? Là mày? Cửu Minh? Hay một ai khác. "
Tạ Duy bị cú ném của Hạ Trì mà cái lưng như gãy rụng, nhăn mặt đấm đấm vào lưng một hồi, Tạ Duy bình thản trả lời: "Là tao."
Hạ Trì cười bất lực: "Tao đoán không sai mà." Hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục: "Nếu mày đã quay clip lại thì mày để một mình mày xem đi, có điên hay không mà tung nó lên trang của trường vậy hả cái thàng khốn này?"
Lời nói của thầy giám thị như một tiếng sét đánh ngang tai cậu, cậu không mảy may muốn nói gì nữa, âm thầm cười khổ rồi đi ra ngoài.
Vào đến lớp, Bách Thời đi ngay tới chỗ của Vĩnh Kiệt để bàn giao công việc và chỉ cho Vĩnh Kiệt một số thứ cần làm khi giữ chức lớp trưởng, tuy nhiên, cậu còn chưa kịp nhìn tới Vĩnh Kiệt thì đã nhìn thấy sách vở của mình đã bị ai đó phá loạn, một nửa thì bị xé rách, một nửa thì bị vẽ bậy lên.
Bách Thời tạm thời bỏ qua ý định ban đầu mà cắn răng nhỏ giọng hỏi cho ra lẽ: "Là ai hả?" Tay chân cậu run rẩy, khóe mắt thì đỏ kè, có vẻ như cậu lại sắp khóc, cậu thực sự bắt đầu ghét cay ghét đắng bản tính mít ướt này của mình.
Âm thanh của Bách Thời tuy nhỏ nhưng bất kỳ ai có ở trong lớp này thì đều nghe được. Không thấy ai trả lời, Bách Thời rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà quát lên: "Tôi hỏi là ai làm hả?"1
Bách Thời vừa hét xong, bầu không khí trong lớp bất chợt rơi vào một mảnh tĩnh lặng. Lúc này, ở trên bàn giáo viên có một nhóm nam sinh gồm ba người đang tập trung nhìn về hướng Bách Thời, Bách Thời vừa nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ thì giác quan của cậu liền mách bảo ba người này chính là thủ phạm.
"Là ba người các cậu làm đúng chứ?" Bách Thời rơm rớm nước mắt, toàn run rẩy vì tức giận nhưng vẫn cố kìm nén.
Một trong ba nam sinh nghe vậy thì cười lạnh, rời khỏi bàn giáo viên đi đến đối mặt với Bách Thời, không giấu giếm nói: "Phải. Là tụi này làm đấy, thưa cậu bạn cựu lớp trưởng."
"Tại sao chứ?"
"Vì bọn tôi kinh tởm cậu."
"Gì chứ?" Bách Thời đầu óc ong ong không dám tin vào những lời mình đang nghe. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng mình chính là loại người căn bản không ai có thể ghét được, từ khi học tiểu học cho đến tận bây giờ vô luận là ai cũng chưa từng tỏ ra chán ghét cậu. Một người tốt bụng luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người, lại còn biết cách đối nhân xử thế vô cùng đúng mực, cậu cũng chưa từng gây mích lòng với ai, cũng chưa có ai gây sự hay gây hấn chọc ghẹo với cậu, vậy mà không ngờ, bây giờ cậu lại có cơ hội bị trải nghiệm cảm giác một mình cô độc đứng trước vách núi đầy gió to bão lớn như thế này.
Nam sinh kia tiếp tục: "Trước đây chúng tôi rất quý mến cậu, nhưng hiện tại thì không còn nữa."
Một nữ sinh đứng ở bàn đầu cũng chen vào nói thêm: "Bách Thời, tôi đang tự hỏi bộ mặt ngây thơ trong sáng của cậu từ trước đến nay có phải hay không chỉ là vỏ bọc để che đậy bản chất nhơ nhuốc biến thái thực dụng của cậu."
Bách Thời nhìn nữ sinh kia rất lâu, cậu cực kỳ muốn mở miệng thanh minh biện hộ cho mình, nhưng rốt cuộc vẫn không thể cất giọng, hình như có một thế lực ẩn chìm nào đó đang kìm hãm tất cả sự tôn nghiêm của cậu vào bên trong khiến cậu không dám phân bua giải oan cho bản thân.
Một nam sinh béo ú đeo mắt kính cận cũng bồi đắp thêm vào câu chuyện mà cất tiếng: "Chúng tôi biết cậu là gay, chúng tôi cũng chưa bao giờ tỏ ra kỳ thị về điều đó, nhưng mà việc làm của cậu rất đáng bị lên án đấy. Sao cậu lại đi quyến rũ trai thẳng là Cửu Minh chứ? Còn Tạ Duy tuy đã công khai thích cả nam lẫn nữ, nhưng cậu ta cũng đã có người yêu rồi, cậu làm vậy để làm gì hả?"
"Còn để làm gì nữa, dễ hiểu thôi mà." Nam sinh đứng đối đối diện Bách Thời tiếp tục lên tiếng: "Tạ Duy và Cửu Minh là đồng bọn của Hạ Trì, mà Hạ Trì lại là người như thế nào thì mọi người biết rồi, trong ngôi trường này, kể cả bên ngoài nữa, có ai dám động đến tên đó đâu. Bách Thời, cậu làm vậy là muốn trèo cao đúng không? Muốn nắm trùm rồi đè đầu cưỡi cổ bọn này chứ gì?"
"Cậu im đi. Các cậu… chẳng biết cái gì cả." Bách Thời khổ tâm lên tiếng. Dứt lời, cậu máy móc xoay đầu nhìn sang Vĩnh Kiệt, vô lực nói: "Vĩnh Kiệt, cậu giúp tôi… nói ra sự thật được không?"
"Vĩnh Kiệt thì có liên quan gì đến chuyện này? Cậu lại muốn giờ trò gì nữa đây?" Nam sinh đối diện Bách Thời lại nói.
Vĩnh Kiệt từ đầu đến cuối đều ngồi cúi gầm mặt không dám nhúc nhích cũng không dám thở mạnh, lúc này khi nghe tiếng nhờ cậy của Bách Thời, Vĩnh Kiệt vô thức giật mình, bản thân cũng bủn rủn tay chân không kém.
"Vĩnh Kiệt." Bách Thời lại gọi: "Chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi." Cậu biết rằng hiện giờ trong ngôi trường này chẳng còn ai tin tưởng vào con người của cậu nữa đâu, dù cho bây giờ cậu lên tiếng mạnh mẽ giải thích phanh phui sự thật thì cũng vô dụng mà thôi, trong mắt những học sinh này, cậu chỉ là một kẻ xấu xa vô liêm sỉ và rẻ rúng không hơn không kém.
"Tất cả hành động khiêu khích mời gọi của cậu đều được minh bạch trong đoạn video clip kia rồi, đừng có giảo hoạt mà tìm cách tẩy trắng nữa." Nam sinh béo ú mắt kính cận nói.
Bách Thời không quan tâm đến miệng lưỡi của những người trong lớp nữa, ánh mắt cậu chùn thùy dán lên người của Vĩnh Kiệt chờ đợi Vĩnh Kiệt giúp đỡ mình như cái cách mà cậu giúp đỡ Vĩnh Kiệt vào ngày hôm đó.
"Nếu như hôm đó không vì cứu cậu thì tôi đâu có trở thành nạn nhân cho Hạ Trì chà đạp sỉ nhục như vậy. Làm ơn đi." Bách Thời thầm lặng nói trong bụng, cậu hy vọng rằng Vĩnh Kiệt có thể nghe được sự quẫn bách ở nơi tận sâu trái tim cậu.
Dựa vào thái độ và ánh mắt kiên nghị của Bách Thời, những người xung quanh cũng dần dần có chút tin rằng Vĩnh Kiệt cũng có mối liên quan trong chuyện này, vì vậy mà tất cả cũng đồng bộ hướng mắt về phía Vĩnh Kiệt đang ngồi mà chờ đợi Vĩnh Kiệt lên tiếng điều gì.
Vĩnh Kiệt tuy vẫn cúi gục đầu nhìn xuống đùi nhưng cậu vẫn dễ dàng cảm thấy được có rất nhiều luồng gió lạnh đến từ đôi mắt của những người ở quanh đây đang bắn về mình. Vĩnh vừa sợ hãi vừa bí bách nói: "Tôi… tôi không biết gì hết."
Bách Thời nghe vậy thì chỉ còn có thể đứng yên bất động. Nam sinh béo ú nói: "Cậu thật là… thì ra trước đây mới là con người thật của cậu. Đừng có tìm cách lấp liếm nữa."
Bên ngoài cửa lớp, Hạ Trì một tay vác balo một tay nhét túi quần nhìn Bách Thời cô độc một mình một cõi đối phó với những mũi dùi đang tàn nhẫn hướng về mình, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhưng ẩn chứa một điều gì đó khó bộc bày.
"Hạ Trì, mày đứng đây làm gì thế? Hôm nay cúp hai tiết đầu mà không thông báo cho tao gì hết." Tạ Duy thình lình xuất hiện đập vào vai Hạ Trì.
Hạ Trì hơi giật bắn, hắn vội vã bịt miệng Tạ Duy rồi kéo đi.
Trên sân thượng, Hạ Trì mạnh bạo ném Tạ Duy vào tường. Hắn nói: "Hôm qua khi cưỡng bức Bách Thời đứa nào đã quay phim lại hả? Là mày? Cửu Minh? Hay một ai khác. "
Tạ Duy bị cú ném của Hạ Trì mà cái lưng như gãy rụng, nhăn mặt đấm đấm vào lưng một hồi, Tạ Duy bình thản trả lời: "Là tao."
Hạ Trì cười bất lực: "Tao đoán không sai mà." Hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục: "Nếu mày đã quay clip lại thì mày để một mình mày xem đi, có điên hay không mà tung nó lên trang của trường vậy hả cái thàng khốn này?"
Bình luận facebook