Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường - Chương 8: Đồ LẲNG LƠ RẺ MẠT
Vệ sinh cá nhân thay đồ xong xui, Bách Thời chào tạm biệt Dì Từ rồi đến trường. Dì Từ rất muốn Bách Thời ở nhà một ngày, nhưng bà biết Bách Thời rất ham học, chỉ cần còn có thể đi học thì cậu sẽ không bao giờ nghĩ cho nên đành thôi.
Bách Thời đi đến trường bằng xe buýt, lúc đến nơi cũng vừa kịp trường chuẩn bị đóng cửa. Lúc đi lên cầu thang, đi qua dãy hành lang các lớp, Bách Thời luôn có cảm giác mọi người xung quanh đang nhìn ngó chỉ trỏ mình, cho đến khi cậu vào đến lớp thì cảm giác ấy mới đặc biệt cao trào dễ thấy đến đỉnh điểm.
Ban đầu Bách Thời nghĩ, có lẽ do cậu đang bị bệnh nên gương mặt đang rất tái nhợt, môi cũng không còn chút hồng hào như mọi khi, đôi mắt thâm quầng lờ đờ, không khác gì cái xác biết đi, vì vậy mọi người mới hiếu kỳ nhìn chằm chằm như vậy, nhưng cho đến khi cậu ngồi vào chỗ và cúi mặt xuống, nhìn thấy dòng chữ được ghi bằng bút xóa, cậu mới biết mình đã sai.
Dòng chữ được ghi trên bàn chính là: Đồ lẳng lơ rẻ mạt.
Bách Thời tuy không biết chuyện gì mà mọi người lại đối xử với cậu như vậy, nhưng cậu vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể mà đem balo đặt lên bàn che chắn đi dòng chữ dơ bẩn kia.
Đúng lúc này, tiếng chuông vào tiết thình lình reo lên, các học sinh lớp 11S lập tức ngồi vào chỗ của mình để bắt đầu tiết học, khi thầy giáo bộ môn bước vào, Bách Thời cũng như mọi khi hô lên "học sinh đứng", nhưng âm thanh hôm nay có một mùi vị không được tự nhiên cho lắm.
Kết quả là sau khi cậu hô xong, không một học sinh nào thèm đứng dậy, chỉ có một mình Vĩnh Kiệt là nhấp nhô lên xuống không biết nên ngồi hay đứng, khi thấy tất cả đều im re ngồi yên, Vĩnh Kiệt cũng tự khắc ngồi yên trở lại.
Thầy giáo viên bộ môn nói: "Cả lớp đứng!"
Giáo viên vừa dứt lời, cả lớp đồng loạt đứng dậy nghiêm trang chào thầy, sau khi có hiệu lệnh ngồi xuống từ người thầy này thì cả lớp mới hạ mông về chỗ.
Bên ngoài cửa lớp, thầy giáo chủ nhiệm Lý mở cửa bước vào, sau đó đi đến nói chuyện với thầy giáo bộ môn vài ba câu rồi quay xuống lớp thông báo: "Kể từ ngày hôm nay, lớp trưởng của chúng ta sẽ Vĩnh Kiệt. Bách Thời, giờ giải lao em lên phòng của thầy, chúng ta cùng nhau nói chuyện."
Giờ ra chơi, Bách Thời thu dọn tập vở vào balo rồi chuẩn bị đi gặp thầy Lý, vừa ra khỏi lớp, cậu liền thấy các giáo viên khác cùng các học sinh ở bên ngoài dãy hành lang nhìn mình chằm chằm, người thì lắc đầu chậc chậc hai cái, người thì chề môi ra vẻ như mỉa mai, những hành động và thái độ này của tất cả vô hình trung khiến cậu cảm thấy không được thoải mái và hoang mang.
Tại sao thái độ của mọi người hôm nay lại như thế? Mình làm gì sai sao? Bách Thời hỏi thầm.
Phòng giáo viên Lý Am Sơn. Trong phòng, thầy Lý ngồi ở bàn làm việc, thấy Bách Thời bước vào thì không nhanh không chậm đóng tài liệu lại nói với Bách Thời: "Em ngồi đi."
Bách Thời ngồi xuống thì nhẹ nhàng hỏi ngay: "Tại sao chức lớp trưởng của em lại… "
"Nếu em vẫn tiếp tục làm lớp trưởng, học sinh trong lớp sẽ loạn mất. Bây giờ không còn ai nể nang và nghe lời em nữa đâu. Thầy lấy làm tiếc."
"Ý thầy… là sao ạ?"
Thấy thái độ biểu cảm của Bách Thời ngơ ngác, Lý Am Sơn nhíu mày nghiêng nhẹ đầu hỏi: "Em thật sự không biết chuyện gì à?"
"Chuyện gì ạ?"
Lý Am Sơn từ tròn túi quần lấy điện thoại di động ra, bấm bấm vào lần, sau đó đưa nó cho Bách Thời một cách hơi chần chừ.
"Em xem đi."1
Bách Thời nhận lấy chiếc điện thoại di động trong tay thầy, đưa vào tầm mắt xem kỹ. Trên màn hình sáng bóng là một đoạn phim được quay lại ở nhà kho của trường, trong nhà kho có ba nhân vật chính, ba người này chính là đang làm ra những hành vi lố lăng chướng mắt và tục tĩu, mà điều đáng nói, ba nhân vậy ấy chính là cậu, Tạ Duy và Cửu Minh.
Bách Thời trợn trừng mắt nhìn đoạn phim, nương theo từng động tác ở bên trong khung hình mà rơi nước mắt, chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, hôm nay lại bị ai đó đào lại rồi đưa ra ánh sáng, Bách Thời cảm thấy thống khổ bi thương vô cùng. Thì ra đây là căn nguyên cho biểu hiện cổ quái của mọi người đối với cậu sáng nay. . truyen bac chien
Lý Am Sơn ngay từ đầu đã cảm thấy Bách Thời chắc chắn không phải người dễ dãi phóng túng, cho nên khi nhìn thấy thái độ ngờ nghệch của cậu hiện tại, Lý Am Sơn càng thêm khẳng định trong chuyện này có vấn đề. Nghĩ vậy, thầy liền hỏi: "Có phải Hạ Trì là người chủ mưu không? Bách Thời, nói cho thầy biết đi."
Bách Thời không thể nói nên lời, cổ họng tự dưng khô khốc rát đau. Lý Am Sơn nhìn dáng vẻ thất thần kinh hoảng của em học sinh ngoan ngoãn học giỏi của mình thì cũng đã thấu đáo mọi chuyện. Trong ngôi trường Trấn Lâm này ai lại không biết Tạ Duy và Cửu Minh chính là bạn kim tay sai của Hạ Trì, chỉ có khi và chỉ khi Hạ Trì ra lệnh và bảo kê thì Tạ Duy với Cửu Minh mới dám làm ra loại chuyện như vậy.
"Hạ Trì cho em sử dụng thuốc sao?" Cho nên trong đoạn phim Bách Thời mới hào phóng khiêu khích mời gọi như vậy.
Bách Thời vẫn không rời mắt khỏi chiếc điện thoại, toàn thân dường như bất động y hệt chết đứng, chỉ duy nhất hai dòng lệ lấp lánh là không ngừng rơi lã chã trên gò má. Có lẽ sự ô nhục này mãi mãi cậu sẽ không bao giờ quên được, cơ thể cậu, nhân phẩm cậu, tất thảy đã bị phơi bày một cách trần trụi.1
Bách Thời cố nén đau thương đặt điện thoại lên bàn, nâng tay gạt đi hai hàng nước mắt, khịt mũi hai cái, nói: "Là ai tung đoạn phim này ra vậy thầy? Thầy cho em biết được không?"
"Thầy không biết, sáng thức dậy thầy mở điện thoại ra xem, đoạn clip đã được chia sẻ tràn lan trên trang cộng đồng của trường." Lý Am Sơn thở dài buồn bã thay cho học sinh của mình: "Sắp tới, em phải thực sự mạnh mẽ lên, nó sẽ rất gian nan đấy. Thầy sẽ cố gắng giúp em thanh minh cho em, thầy sẽ… "
"Không cần đâu thầy." Bách Thời hiện tại đã hoàn toàn buông lơi, thần trí mơ hồ, cảm xúc rối loạn, chân mày chùng xuống, mi mắt rũ rượi nói: "Em không muốn thầy vì em mà gặp rắc rối. Hạ Trì sẽ không nhân nhượng với bất kỳ ai." Bách Thời rất sợ Lý Am Sơn sẽ bị Hạ Trì làm gì đó gây tổn thất, thà rằng cậu gánh chịu một mình.
Bách Thời cậu thấu hiểu, một người vừa ương bướng bốc đồng xấc xược nhưng có gia thế khủng và có quan hệ máu mặt như Hạ Trì sẽ không có ai có thể trừng trị được hắn đâu, ngoài trừ ông trời và nhân quả.
Bách Thời rời khỏi phòng làm việc của Lý Am Sơn đi về lớp, lúc đi băng qua dãy hành lang, cậu nghe rõ mồn một những tiếng nói đang chế nhạo cậu, cách nói chuyện và ý tứ của họ, không khác gì là đang xem cậu như những thứ gọi là rác rưởi.
Hiện giờ, trong mắt mọi người cậu là thứ lẳng lơ phóng đãng, là một đứa con trai đàng hoàng nhưng lại đi dùng sự "nữ tính" đặc biệt của bản thân để đem đi quyến rũ chào hàng những nam sinh giàu có tướng mạo cao sang. Rõ ràng cậu là nạn nhân, nhưng bằng một cách nào đó cậu lại trở thành thủ phạm. Bách Thời nâng bước chân nặng nề đi vào nhà vệ sinh, thầm mắng dòng cay nghiệt.
Tuy vậy, cậu cũng hiểu rõ, nếu như mọi người có biết được kẻ xấu xa phóng đãng trong chuyện này chính là Tạ Duy, Cửu Minh và Hạ Trì thì bọn họ cũng không dám lên tiếng chỉ trích và sỉ nhục như cách bọn họ đang làm với cậu đâu, vì cơ bản là không ai dám động đến một sợi tóc của Hạ Trì và những người ở gần bên cạnh hắn.
Bách Thời càng nghĩ lại càng xót xa cho chính số phận của bản thân mình. Từ khi không còn người thân ở bên cạnh cho đến giờ cậu chưa một ngày cảm nhận được thế nào gọi là hạnh phúc thực thụ, bản ngã duy nhất của cậu chính là tìm được một tình đích thực và tìm được sự bình yên, nhưng đến tột cùng, người mà cậu hy vọng sẽ trở thành một nửa kia của mình lại là người khiến cậu thê thảm và sợ hãi nhất.
Bách Thời đi đến trường bằng xe buýt, lúc đến nơi cũng vừa kịp trường chuẩn bị đóng cửa. Lúc đi lên cầu thang, đi qua dãy hành lang các lớp, Bách Thời luôn có cảm giác mọi người xung quanh đang nhìn ngó chỉ trỏ mình, cho đến khi cậu vào đến lớp thì cảm giác ấy mới đặc biệt cao trào dễ thấy đến đỉnh điểm.
Ban đầu Bách Thời nghĩ, có lẽ do cậu đang bị bệnh nên gương mặt đang rất tái nhợt, môi cũng không còn chút hồng hào như mọi khi, đôi mắt thâm quầng lờ đờ, không khác gì cái xác biết đi, vì vậy mọi người mới hiếu kỳ nhìn chằm chằm như vậy, nhưng cho đến khi cậu ngồi vào chỗ và cúi mặt xuống, nhìn thấy dòng chữ được ghi bằng bút xóa, cậu mới biết mình đã sai.
Dòng chữ được ghi trên bàn chính là: Đồ lẳng lơ rẻ mạt.
Bách Thời tuy không biết chuyện gì mà mọi người lại đối xử với cậu như vậy, nhưng cậu vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể mà đem balo đặt lên bàn che chắn đi dòng chữ dơ bẩn kia.
Đúng lúc này, tiếng chuông vào tiết thình lình reo lên, các học sinh lớp 11S lập tức ngồi vào chỗ của mình để bắt đầu tiết học, khi thầy giáo bộ môn bước vào, Bách Thời cũng như mọi khi hô lên "học sinh đứng", nhưng âm thanh hôm nay có một mùi vị không được tự nhiên cho lắm.
Kết quả là sau khi cậu hô xong, không một học sinh nào thèm đứng dậy, chỉ có một mình Vĩnh Kiệt là nhấp nhô lên xuống không biết nên ngồi hay đứng, khi thấy tất cả đều im re ngồi yên, Vĩnh Kiệt cũng tự khắc ngồi yên trở lại.
Thầy giáo viên bộ môn nói: "Cả lớp đứng!"
Giáo viên vừa dứt lời, cả lớp đồng loạt đứng dậy nghiêm trang chào thầy, sau khi có hiệu lệnh ngồi xuống từ người thầy này thì cả lớp mới hạ mông về chỗ.
Bên ngoài cửa lớp, thầy giáo chủ nhiệm Lý mở cửa bước vào, sau đó đi đến nói chuyện với thầy giáo bộ môn vài ba câu rồi quay xuống lớp thông báo: "Kể từ ngày hôm nay, lớp trưởng của chúng ta sẽ Vĩnh Kiệt. Bách Thời, giờ giải lao em lên phòng của thầy, chúng ta cùng nhau nói chuyện."
Giờ ra chơi, Bách Thời thu dọn tập vở vào balo rồi chuẩn bị đi gặp thầy Lý, vừa ra khỏi lớp, cậu liền thấy các giáo viên khác cùng các học sinh ở bên ngoài dãy hành lang nhìn mình chằm chằm, người thì lắc đầu chậc chậc hai cái, người thì chề môi ra vẻ như mỉa mai, những hành động và thái độ này của tất cả vô hình trung khiến cậu cảm thấy không được thoải mái và hoang mang.
Tại sao thái độ của mọi người hôm nay lại như thế? Mình làm gì sai sao? Bách Thời hỏi thầm.
Phòng giáo viên Lý Am Sơn. Trong phòng, thầy Lý ngồi ở bàn làm việc, thấy Bách Thời bước vào thì không nhanh không chậm đóng tài liệu lại nói với Bách Thời: "Em ngồi đi."
Bách Thời ngồi xuống thì nhẹ nhàng hỏi ngay: "Tại sao chức lớp trưởng của em lại… "
"Nếu em vẫn tiếp tục làm lớp trưởng, học sinh trong lớp sẽ loạn mất. Bây giờ không còn ai nể nang và nghe lời em nữa đâu. Thầy lấy làm tiếc."
"Ý thầy… là sao ạ?"
Thấy thái độ biểu cảm của Bách Thời ngơ ngác, Lý Am Sơn nhíu mày nghiêng nhẹ đầu hỏi: "Em thật sự không biết chuyện gì à?"
"Chuyện gì ạ?"
Lý Am Sơn từ tròn túi quần lấy điện thoại di động ra, bấm bấm vào lần, sau đó đưa nó cho Bách Thời một cách hơi chần chừ.
"Em xem đi."1
Bách Thời nhận lấy chiếc điện thoại di động trong tay thầy, đưa vào tầm mắt xem kỹ. Trên màn hình sáng bóng là một đoạn phim được quay lại ở nhà kho của trường, trong nhà kho có ba nhân vật chính, ba người này chính là đang làm ra những hành vi lố lăng chướng mắt và tục tĩu, mà điều đáng nói, ba nhân vậy ấy chính là cậu, Tạ Duy và Cửu Minh.
Bách Thời trợn trừng mắt nhìn đoạn phim, nương theo từng động tác ở bên trong khung hình mà rơi nước mắt, chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, hôm nay lại bị ai đó đào lại rồi đưa ra ánh sáng, Bách Thời cảm thấy thống khổ bi thương vô cùng. Thì ra đây là căn nguyên cho biểu hiện cổ quái của mọi người đối với cậu sáng nay. . truyen bac chien
Lý Am Sơn ngay từ đầu đã cảm thấy Bách Thời chắc chắn không phải người dễ dãi phóng túng, cho nên khi nhìn thấy thái độ ngờ nghệch của cậu hiện tại, Lý Am Sơn càng thêm khẳng định trong chuyện này có vấn đề. Nghĩ vậy, thầy liền hỏi: "Có phải Hạ Trì là người chủ mưu không? Bách Thời, nói cho thầy biết đi."
Bách Thời không thể nói nên lời, cổ họng tự dưng khô khốc rát đau. Lý Am Sơn nhìn dáng vẻ thất thần kinh hoảng của em học sinh ngoan ngoãn học giỏi của mình thì cũng đã thấu đáo mọi chuyện. Trong ngôi trường Trấn Lâm này ai lại không biết Tạ Duy và Cửu Minh chính là bạn kim tay sai của Hạ Trì, chỉ có khi và chỉ khi Hạ Trì ra lệnh và bảo kê thì Tạ Duy với Cửu Minh mới dám làm ra loại chuyện như vậy.
"Hạ Trì cho em sử dụng thuốc sao?" Cho nên trong đoạn phim Bách Thời mới hào phóng khiêu khích mời gọi như vậy.
Bách Thời vẫn không rời mắt khỏi chiếc điện thoại, toàn thân dường như bất động y hệt chết đứng, chỉ duy nhất hai dòng lệ lấp lánh là không ngừng rơi lã chã trên gò má. Có lẽ sự ô nhục này mãi mãi cậu sẽ không bao giờ quên được, cơ thể cậu, nhân phẩm cậu, tất thảy đã bị phơi bày một cách trần trụi.1
Bách Thời cố nén đau thương đặt điện thoại lên bàn, nâng tay gạt đi hai hàng nước mắt, khịt mũi hai cái, nói: "Là ai tung đoạn phim này ra vậy thầy? Thầy cho em biết được không?"
"Thầy không biết, sáng thức dậy thầy mở điện thoại ra xem, đoạn clip đã được chia sẻ tràn lan trên trang cộng đồng của trường." Lý Am Sơn thở dài buồn bã thay cho học sinh của mình: "Sắp tới, em phải thực sự mạnh mẽ lên, nó sẽ rất gian nan đấy. Thầy sẽ cố gắng giúp em thanh minh cho em, thầy sẽ… "
"Không cần đâu thầy." Bách Thời hiện tại đã hoàn toàn buông lơi, thần trí mơ hồ, cảm xúc rối loạn, chân mày chùng xuống, mi mắt rũ rượi nói: "Em không muốn thầy vì em mà gặp rắc rối. Hạ Trì sẽ không nhân nhượng với bất kỳ ai." Bách Thời rất sợ Lý Am Sơn sẽ bị Hạ Trì làm gì đó gây tổn thất, thà rằng cậu gánh chịu một mình.
Bách Thời cậu thấu hiểu, một người vừa ương bướng bốc đồng xấc xược nhưng có gia thế khủng và có quan hệ máu mặt như Hạ Trì sẽ không có ai có thể trừng trị được hắn đâu, ngoài trừ ông trời và nhân quả.
Bách Thời rời khỏi phòng làm việc của Lý Am Sơn đi về lớp, lúc đi băng qua dãy hành lang, cậu nghe rõ mồn một những tiếng nói đang chế nhạo cậu, cách nói chuyện và ý tứ của họ, không khác gì là đang xem cậu như những thứ gọi là rác rưởi.
Hiện giờ, trong mắt mọi người cậu là thứ lẳng lơ phóng đãng, là một đứa con trai đàng hoàng nhưng lại đi dùng sự "nữ tính" đặc biệt của bản thân để đem đi quyến rũ chào hàng những nam sinh giàu có tướng mạo cao sang. Rõ ràng cậu là nạn nhân, nhưng bằng một cách nào đó cậu lại trở thành thủ phạm. Bách Thời nâng bước chân nặng nề đi vào nhà vệ sinh, thầm mắng dòng cay nghiệt.
Tuy vậy, cậu cũng hiểu rõ, nếu như mọi người có biết được kẻ xấu xa phóng đãng trong chuyện này chính là Tạ Duy, Cửu Minh và Hạ Trì thì bọn họ cũng không dám lên tiếng chỉ trích và sỉ nhục như cách bọn họ đang làm với cậu đâu, vì cơ bản là không ai dám động đến một sợi tóc của Hạ Trì và những người ở gần bên cạnh hắn.
Bách Thời càng nghĩ lại càng xót xa cho chính số phận của bản thân mình. Từ khi không còn người thân ở bên cạnh cho đến giờ cậu chưa một ngày cảm nhận được thế nào gọi là hạnh phúc thực thụ, bản ngã duy nhất của cậu chính là tìm được một tình đích thực và tìm được sự bình yên, nhưng đến tột cùng, người mà cậu hy vọng sẽ trở thành một nửa kia của mình lại là người khiến cậu thê thảm và sợ hãi nhất.
Bình luận facebook