Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25-26
Chương 25: Ly hôn có thể, tiền không có!
Ngôn Lạc Quân híp mắt nhìn cô một lát, nói: “Có người bên ngoài rồi hả? Theo đuổi xong vật chất lại theo đuổi tình yêu à? Muốn lấy vài trăm vạn phí phụng dưỡng từ tôi đi nuôi tình yêu, tiền bạc tình yêu thu hoạch gấp đôi sao?” Trên mặt hắn hơi có ý trêu chọc.
Bạch Ngưng khinh thường nói: “Anh nghĩ rằng tôi giống anh chắc? Tôi chỉ không muốn sống như cái xác không hồn mà thôi. Tôi muốn cuộc sống của mình có ý nghĩa một chút. Thật ra thì anh cũng thế, chẳng lẽ anh không muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân khổ sở này sao, đi tìm tình yêu đích thực của mình?”
Ngôn Lạc Quân chỉ cười nói: “Tôi lại muốn xem xem cái mà cô gọi là ‘tình yêu đích thực’ là gì, mà ngay cả vợ của bản thiếu gia cũng bị mê hoặc.”
“Tôi nói với anh rồi, đừng nghĩ ai cũng không biết xấu hổ, không có ý thức trách nhiệm như anh có được hay không?” Bạch Ngưng tức giận nói.
Ngôn Lạc Quân vừa cười, nói: “À, nói như vậy tức là cô rất biết xấu hổ, rất có ý thức trách nhiệm, trung thực trong hôn nhân của chúng ta. Nhưng vì muốn cuộc sống của mình có ý nghĩa, cho nên mới muốn ly hôn?”
Bạch Ngưng gật đầu: “Đúng.”
“Tốt lắm, ly hôn cũng được thôi, nhưng đừng nghĩ đến phí phụng dưỡng.” Ngôn Lạc Quân nói.
“Hả? Tại sao? Không phải đều có sao?” Bạch Ngưng vội nói.
Ngôn Lạc Quân không nhịn được cười “xùy” một tiếng: “Ai nói cho cô lúc nào cũng có? Là cô muốn ly hôn đấy chứ, tôi còn chưa bắt cô bồi thường tôi phí tổn thất thanh xuân đâu đấy!”
“Anh đừng có khiến tôi buồn nôn, còn phí tổn thất thanh xuân? Tôi còn thanh xuân hơn anh, có bồi thường cũng là anh phải chịu chứ. Hơn nữa rõ ràng anh có tình nhân bên ngoài, có ngoại tình, tôi có lý do ly hôn với anh đấy!”
Sắc mặt của Ngôn Lạc Quân lập tức thay đổi, trầm giọng nói: “Tình nhân cái gì? Cô lặp lại lần nữa.”
“Anh. . . . . .” Bạch Ngưng nhìn dáng vẻ của hắn, có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Rõ ràng. . . . . . Rõ ràng có. . . . . .”
Ngôn Lạc Quân từ trên giường đứng lên, nói: “Được lắm, tôi không có thời gian dây dưa những chuyện nhàm chán này cùng cô. Dù sao ngày đó tôi cũng đã nói, tôi sẽ không ly hôn, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với cuộc hôn nhân của chúng ta. Mà cho dù tôi muốn ly hôn, cũng không qua được cửa ải của ba mẹ tôi. Về phần cô, muốn ở bên ngoài tìm một hai tên đàn ông mà không để tôi phát hiện thì đó là bản lĩnh của cô, tôi sẽ không có ý kiến. Nhưng cô phải biết, chẳng ai muốn bị cắm sừng, nếu thật sự xảy ra chuyện, khuyên cô tự giải quyết cho tốt, đừng để cho kết quả của mình quá bi thảm.” Giọng nói của Ngôn Lạc Quân mang theo vài phần cảnh cáo.
Bạch Ngưng nhìn hắn, không thể nào đè nén tức giận trong lòng.
Đây gọi là gì? Chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn (1) sao? Hắn tạo scandal bên ngoài thì không sao, cô chưa có thì đã bị cảnh cáo rồi ? Nhưng dù tức giận, cô lại không biết lấy cái gì mà phản bác.
Trước khi cô nghĩ ra lời phản bác, Ngôn Lạc Quân nói: “Ngày mai đi tham gia hôn lễ của bằng hữu, bốn giờ chiều, bảo Tiểu Hà đưa cô đến dưới tầng trệt công ty tôi.” Nói xong, liền rời đi.
Bạch Ngưng sửng sốt một chút, mới nhớ mình đấu khẩu thua hắn, còn thảm bại hoàn toàn!
Hắn đã nói như vậy, cô nên làm thế nào? Ở biệt thự này chết già sao?
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy như mình vào nhầm hoàng cung cổ đại, nhìn Hoàng thượng trái ôm phải ấp, còn mình từ thân thể đến linh hồn đều phải thuộc về một mình hắn.
Tại sao hắn không muốn ly hôn? Nhìn hắn mới vừa rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt, dường như rất để ý cô gọi Vu tiểu thư kia là tình nhân, vậy chắc hắn rất thích cô ấy. Chẳng lẽ hắn không muốn cho cô ấy một danh phận, không muốn ở bên cô ấy sao?
Bạch Ngưng ảo não ngã xuống giường, nhớ tới hắn liền phiền không ngủ được, chỉ có thể cố gắng ép mình không nhớ tới hắn, chỉ nhớ hôm nay gặp được Hạ Ánh Hi một lần.
(1) [Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ “Đăng” trong tên của y có nghĩa là “lên”, nhưng do cùng âm với “Đăng” có nghĩa “đèn” cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm “Đăng”). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi “đăng” (đèn) là “hỏa” (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: “Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên” (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày — viết vậy có khác gì là cho phép “phóng hỏa” – đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: “Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ “đăng” không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn Hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành], cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.
=======
Chương 26: Ăn diện
Sau
Anh vẫn đẹp trai như vậy, vẫn mê người như vậy, vừa nhìn đã thấy là đối tượng mơ ước của tất cả nữ sinh. Hi vọng anh có thể nhanh chóng quên cái chết của cô, không nên bị cô ảnh hưởng.
Ngày hôm sau, đến tận hai giờ thì Bạch Ngưng mới nhớ buổi tối phải đi tham dự hôn lễ. Cô còn phải chọn quần áo cùng trang sức nữa.
Hôm nay là tiệc cưới phải mặc lễ phục mới đúng, nhưng cô thật sự không biết mặc thế nào mới thích hợp.
Váy dài màu đỏ, sườn xám màu xanh dương. . . . . . Cô nên mặc cái gì? Hơn nữa hình như người có tiền không bao giờ mặc một bộ lễ phục hai lần, quần áo lỗi mốt cũng không được mặc, cô sao mà biết cái nào lỗi mốt cái nào hợp mốt? Hình như, cũng không thể ăn mặc quá xinh đẹp thì phải, bằng không lấn át hào quang của cô dâu thì không ổn.
Còn có trang sức nữa, dây chuyền, vòng tay, tóc, giầy. . . . . . Cô phải làm sao bây giờ?
Ném quần áo trên tay xuống, Bạch Ngưng mệt mỏi ngã xuống giường.
Thôi rồi, hoặc là làm bừa, hoặc là lộ tẩy, đời cô xong rồi.
Khi cô đang vắt óc nghĩ cách thì có người gõ cửa.
Bạch Ngưng nhìn tủ treo quần áo cùng cái giường bị cô bới lung tung bừa bộn như vừa có trộm vào nhà, không dám đi mở cửa, mở miệng hỏi: “Bác Thẩm à? Có chuyện gì vậy?”
Bên ngoài truyền đến giọng của Bác Thẩm: “Phu nhân, nghe Tiểu Hà nói hôm nay cô và tiên sinh muốn đi tham gia tiệc cưới, vậy có cần tôi gọi điện thoại cho Thầy Tiểu Ngải tới không?”
Bạch Ngưng chần chờ.
Thầy Tiểu Ngải là ai? Có liên quan gì đến chuyện cô đi dự đám cưới?
Cô thử thăm dò, nói: “Tôi cũng đang định gọi, bác cảm thấy thế nào?”
Bác Thẩm nói: “Nghe nói hôn lễ rất long trọng, còn có phóng viên, tôi thấy cô cứ gọi thầy Tiểu Ngải đến đây đi, cô cũng bớt việc.”
“Vậy thì gọi anh ta đến đây đi.” Bạch Ngưng theo lời của bà nói. Về phần tới làm gì, cô cũng không biết.
Trước khi vị Tiểu Ngải kia đến, cô dọn dẹp lại quần áo trong phòng một lượt.
Không tới 30 phút, Bác Thẩm mang theo một người đàn ông nhìn hơi lớn tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt đi vào.
“Ngôn phu nhân, lần này khí sắc cô tốt hơn nhiều.” Vị Tiểu Ngải kia nói.
Bạch Ngưng cười cười.
Thầy Tiểu Ngải lấy hai túi giấy xách theo trên tay đưa cho phía Bạch Ngưng nói: “Đây là đồ tôi chọn lựa cho cô, cô thử xem.” Nói xong, liền ra khỏi phòng.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Bạch Ngưng, cô ngạc nhiên mở túi giấy ra, phát hiện một túi là quần áo, một túi là giày cao gót.
Ông ta mang đồ tới cho cô, vậy ông ta chắc là. . . . . Nhớ tới cái túi trên tay ông, cùng với cách gọi, Bạch Ngưng đại khái đoán được thân phận của ông ta – thợ trang điểm.
Oa, Ngôn phu nhân chỉ cần một cú điện thoại là có thợ trang điểm đến tận nhà, quả đúng là người có tiền, thật sự là quá biết hưởng thụ.
Không nghĩ nhiều nữa, Bạch Ngưng lập tức thay quần áo cùng giầy.
Vóc người Hứa Tĩnh Hàm như vậy, cần gì phải chọn, giống hệt như người mẫu.
Mở cửa, thầy Tiểu Ngải nhìn một chút, cũng vừa lòng gật gật đầu.
Tiếp theo là trang điểm, làm tóc, đeo đồ trang sức, chỉ chốc lát sau đã hoàn thành. Nhìn mình trong gương Bạch Ngưng không thể không thừa nhận, xinh đẹp vô cùng. Cô cảm thấy Hứa Tĩnh Hàm đã rất xinh đẹp rồi, không ngờ trang điểm vào, còn xinh đẹp hơn.
Ai nha, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ xinh đẹp như vậy, nếu vừa đi vào bữa tiệc hôn lễ, nghe thấy tiếng hít không khí thì biết làm thế nào?
Trong đầu không biết lại ảo tưởng những thứ gì rồi, khi cô phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đã chào tạm biệt thợ trang điểm xong, Bác Thẩm đã tiễn người ta đi rồi.
Nhìn đồng hồ, còn có 40′ nữa là đến bốn giờ.
Lề mề một chút thì đúng 4 giờ có thể đến công ty Ngôn Lạc Quân.
Uống một ngụm nước, thu thập đồ đạc ra cửa, Tiểu Hà đã dừng xe ở trước cửa.
Cô đợi mười phút dưới tầng trệt tập đoàn Thịnh Thế, bốn giờ đúng, Ngôn Lạc Quân từ bên trong đi ra, mở cửa ngồi bên cạnh cô.
Bạch Ngưng theo bản năng dịch dịch ra xa. Tại sao lại chen vào chỗ này với cô, sao không ngồi chỗ khác ý? Trong lòng nghĩ như vậy, mặc dù không nói ra, nhưng chân mày đã nhíu lại rồi.
Cô chợt nghĩ ra.
Bọn họ là vợ chồng, đến khách sạn cử hành hôn lễ, dĩ nhiên phải xuống từ một chỗ ngồi, bằng không chẳng phải lại có đề tài cho người khác bàn tán sao? Sau đó, cô mới nhớ tới, theo quy định của ngôi sao, của nhà giàu, bọn họ còn phải diễn chút ân ái trước mặt mọi người.
Trời ạ, chẳng lẽ đến lúc đó Ngôn Lạc Quân sẽ cầm tay cô, ôm eo cô, làm mấy động tác thân mật ghê tởm để nói cho người khác biết quan hệ của bọn họ rất tốt, vô cùng ân ái sao.
Nghĩ mình phải để cái tay heo của hắn sàm sỡ, cô liền buồn nôn.
Ngôn Lạc Quân thấy Hứa Tĩnh Hàm bên cạnh cúi đầu nhìn tay mình, cũng cúi đầu nhìn tay mình, không thấy cái gì khác thường, nhìn lại tay cô, sau đó hỏi: “Nhẫn của cô đâu?”
Ngôn Lạc Quân híp mắt nhìn cô một lát, nói: “Có người bên ngoài rồi hả? Theo đuổi xong vật chất lại theo đuổi tình yêu à? Muốn lấy vài trăm vạn phí phụng dưỡng từ tôi đi nuôi tình yêu, tiền bạc tình yêu thu hoạch gấp đôi sao?” Trên mặt hắn hơi có ý trêu chọc.
Bạch Ngưng khinh thường nói: “Anh nghĩ rằng tôi giống anh chắc? Tôi chỉ không muốn sống như cái xác không hồn mà thôi. Tôi muốn cuộc sống của mình có ý nghĩa một chút. Thật ra thì anh cũng thế, chẳng lẽ anh không muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân khổ sở này sao, đi tìm tình yêu đích thực của mình?”
Ngôn Lạc Quân chỉ cười nói: “Tôi lại muốn xem xem cái mà cô gọi là ‘tình yêu đích thực’ là gì, mà ngay cả vợ của bản thiếu gia cũng bị mê hoặc.”
“Tôi nói với anh rồi, đừng nghĩ ai cũng không biết xấu hổ, không có ý thức trách nhiệm như anh có được hay không?” Bạch Ngưng tức giận nói.
Ngôn Lạc Quân vừa cười, nói: “À, nói như vậy tức là cô rất biết xấu hổ, rất có ý thức trách nhiệm, trung thực trong hôn nhân của chúng ta. Nhưng vì muốn cuộc sống của mình có ý nghĩa, cho nên mới muốn ly hôn?”
Bạch Ngưng gật đầu: “Đúng.”
“Tốt lắm, ly hôn cũng được thôi, nhưng đừng nghĩ đến phí phụng dưỡng.” Ngôn Lạc Quân nói.
“Hả? Tại sao? Không phải đều có sao?” Bạch Ngưng vội nói.
Ngôn Lạc Quân không nhịn được cười “xùy” một tiếng: “Ai nói cho cô lúc nào cũng có? Là cô muốn ly hôn đấy chứ, tôi còn chưa bắt cô bồi thường tôi phí tổn thất thanh xuân đâu đấy!”
“Anh đừng có khiến tôi buồn nôn, còn phí tổn thất thanh xuân? Tôi còn thanh xuân hơn anh, có bồi thường cũng là anh phải chịu chứ. Hơn nữa rõ ràng anh có tình nhân bên ngoài, có ngoại tình, tôi có lý do ly hôn với anh đấy!”
Sắc mặt của Ngôn Lạc Quân lập tức thay đổi, trầm giọng nói: “Tình nhân cái gì? Cô lặp lại lần nữa.”
“Anh. . . . . .” Bạch Ngưng nhìn dáng vẻ của hắn, có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Rõ ràng. . . . . . Rõ ràng có. . . . . .”
Ngôn Lạc Quân từ trên giường đứng lên, nói: “Được lắm, tôi không có thời gian dây dưa những chuyện nhàm chán này cùng cô. Dù sao ngày đó tôi cũng đã nói, tôi sẽ không ly hôn, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với cuộc hôn nhân của chúng ta. Mà cho dù tôi muốn ly hôn, cũng không qua được cửa ải của ba mẹ tôi. Về phần cô, muốn ở bên ngoài tìm một hai tên đàn ông mà không để tôi phát hiện thì đó là bản lĩnh của cô, tôi sẽ không có ý kiến. Nhưng cô phải biết, chẳng ai muốn bị cắm sừng, nếu thật sự xảy ra chuyện, khuyên cô tự giải quyết cho tốt, đừng để cho kết quả của mình quá bi thảm.” Giọng nói của Ngôn Lạc Quân mang theo vài phần cảnh cáo.
Bạch Ngưng nhìn hắn, không thể nào đè nén tức giận trong lòng.
Đây gọi là gì? Chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn (1) sao? Hắn tạo scandal bên ngoài thì không sao, cô chưa có thì đã bị cảnh cáo rồi ? Nhưng dù tức giận, cô lại không biết lấy cái gì mà phản bác.
Trước khi cô nghĩ ra lời phản bác, Ngôn Lạc Quân nói: “Ngày mai đi tham gia hôn lễ của bằng hữu, bốn giờ chiều, bảo Tiểu Hà đưa cô đến dưới tầng trệt công ty tôi.” Nói xong, liền rời đi.
Bạch Ngưng sửng sốt một chút, mới nhớ mình đấu khẩu thua hắn, còn thảm bại hoàn toàn!
Hắn đã nói như vậy, cô nên làm thế nào? Ở biệt thự này chết già sao?
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy như mình vào nhầm hoàng cung cổ đại, nhìn Hoàng thượng trái ôm phải ấp, còn mình từ thân thể đến linh hồn đều phải thuộc về một mình hắn.
Tại sao hắn không muốn ly hôn? Nhìn hắn mới vừa rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt, dường như rất để ý cô gọi Vu tiểu thư kia là tình nhân, vậy chắc hắn rất thích cô ấy. Chẳng lẽ hắn không muốn cho cô ấy một danh phận, không muốn ở bên cô ấy sao?
Bạch Ngưng ảo não ngã xuống giường, nhớ tới hắn liền phiền không ngủ được, chỉ có thể cố gắng ép mình không nhớ tới hắn, chỉ nhớ hôm nay gặp được Hạ Ánh Hi một lần.
(1) [Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ “Đăng” trong tên của y có nghĩa là “lên”, nhưng do cùng âm với “Đăng” có nghĩa “đèn” cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm “Đăng”). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi “đăng” (đèn) là “hỏa” (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: “Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên” (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày — viết vậy có khác gì là cho phép “phóng hỏa” – đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: “Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ “đăng” không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn Hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành], cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.
=======
Chương 26: Ăn diện
Sau
Anh vẫn đẹp trai như vậy, vẫn mê người như vậy, vừa nhìn đã thấy là đối tượng mơ ước của tất cả nữ sinh. Hi vọng anh có thể nhanh chóng quên cái chết của cô, không nên bị cô ảnh hưởng.
Ngày hôm sau, đến tận hai giờ thì Bạch Ngưng mới nhớ buổi tối phải đi tham dự hôn lễ. Cô còn phải chọn quần áo cùng trang sức nữa.
Hôm nay là tiệc cưới phải mặc lễ phục mới đúng, nhưng cô thật sự không biết mặc thế nào mới thích hợp.
Váy dài màu đỏ, sườn xám màu xanh dương. . . . . . Cô nên mặc cái gì? Hơn nữa hình như người có tiền không bao giờ mặc một bộ lễ phục hai lần, quần áo lỗi mốt cũng không được mặc, cô sao mà biết cái nào lỗi mốt cái nào hợp mốt? Hình như, cũng không thể ăn mặc quá xinh đẹp thì phải, bằng không lấn át hào quang của cô dâu thì không ổn.
Còn có trang sức nữa, dây chuyền, vòng tay, tóc, giầy. . . . . . Cô phải làm sao bây giờ?
Ném quần áo trên tay xuống, Bạch Ngưng mệt mỏi ngã xuống giường.
Thôi rồi, hoặc là làm bừa, hoặc là lộ tẩy, đời cô xong rồi.
Khi cô đang vắt óc nghĩ cách thì có người gõ cửa.
Bạch Ngưng nhìn tủ treo quần áo cùng cái giường bị cô bới lung tung bừa bộn như vừa có trộm vào nhà, không dám đi mở cửa, mở miệng hỏi: “Bác Thẩm à? Có chuyện gì vậy?”
Bên ngoài truyền đến giọng của Bác Thẩm: “Phu nhân, nghe Tiểu Hà nói hôm nay cô và tiên sinh muốn đi tham gia tiệc cưới, vậy có cần tôi gọi điện thoại cho Thầy Tiểu Ngải tới không?”
Bạch Ngưng chần chờ.
Thầy Tiểu Ngải là ai? Có liên quan gì đến chuyện cô đi dự đám cưới?
Cô thử thăm dò, nói: “Tôi cũng đang định gọi, bác cảm thấy thế nào?”
Bác Thẩm nói: “Nghe nói hôn lễ rất long trọng, còn có phóng viên, tôi thấy cô cứ gọi thầy Tiểu Ngải đến đây đi, cô cũng bớt việc.”
“Vậy thì gọi anh ta đến đây đi.” Bạch Ngưng theo lời của bà nói. Về phần tới làm gì, cô cũng không biết.
Trước khi vị Tiểu Ngải kia đến, cô dọn dẹp lại quần áo trong phòng một lượt.
Không tới 30 phút, Bác Thẩm mang theo một người đàn ông nhìn hơi lớn tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt đi vào.
“Ngôn phu nhân, lần này khí sắc cô tốt hơn nhiều.” Vị Tiểu Ngải kia nói.
Bạch Ngưng cười cười.
Thầy Tiểu Ngải lấy hai túi giấy xách theo trên tay đưa cho phía Bạch Ngưng nói: “Đây là đồ tôi chọn lựa cho cô, cô thử xem.” Nói xong, liền ra khỏi phòng.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Bạch Ngưng, cô ngạc nhiên mở túi giấy ra, phát hiện một túi là quần áo, một túi là giày cao gót.
Ông ta mang đồ tới cho cô, vậy ông ta chắc là. . . . . Nhớ tới cái túi trên tay ông, cùng với cách gọi, Bạch Ngưng đại khái đoán được thân phận của ông ta – thợ trang điểm.
Oa, Ngôn phu nhân chỉ cần một cú điện thoại là có thợ trang điểm đến tận nhà, quả đúng là người có tiền, thật sự là quá biết hưởng thụ.
Không nghĩ nhiều nữa, Bạch Ngưng lập tức thay quần áo cùng giầy.
Vóc người Hứa Tĩnh Hàm như vậy, cần gì phải chọn, giống hệt như người mẫu.
Mở cửa, thầy Tiểu Ngải nhìn một chút, cũng vừa lòng gật gật đầu.
Tiếp theo là trang điểm, làm tóc, đeo đồ trang sức, chỉ chốc lát sau đã hoàn thành. Nhìn mình trong gương Bạch Ngưng không thể không thừa nhận, xinh đẹp vô cùng. Cô cảm thấy Hứa Tĩnh Hàm đã rất xinh đẹp rồi, không ngờ trang điểm vào, còn xinh đẹp hơn.
Ai nha, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ xinh đẹp như vậy, nếu vừa đi vào bữa tiệc hôn lễ, nghe thấy tiếng hít không khí thì biết làm thế nào?
Trong đầu không biết lại ảo tưởng những thứ gì rồi, khi cô phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đã chào tạm biệt thợ trang điểm xong, Bác Thẩm đã tiễn người ta đi rồi.
Nhìn đồng hồ, còn có 40′ nữa là đến bốn giờ.
Lề mề một chút thì đúng 4 giờ có thể đến công ty Ngôn Lạc Quân.
Uống một ngụm nước, thu thập đồ đạc ra cửa, Tiểu Hà đã dừng xe ở trước cửa.
Cô đợi mười phút dưới tầng trệt tập đoàn Thịnh Thế, bốn giờ đúng, Ngôn Lạc Quân từ bên trong đi ra, mở cửa ngồi bên cạnh cô.
Bạch Ngưng theo bản năng dịch dịch ra xa. Tại sao lại chen vào chỗ này với cô, sao không ngồi chỗ khác ý? Trong lòng nghĩ như vậy, mặc dù không nói ra, nhưng chân mày đã nhíu lại rồi.
Cô chợt nghĩ ra.
Bọn họ là vợ chồng, đến khách sạn cử hành hôn lễ, dĩ nhiên phải xuống từ một chỗ ngồi, bằng không chẳng phải lại có đề tài cho người khác bàn tán sao? Sau đó, cô mới nhớ tới, theo quy định của ngôi sao, của nhà giàu, bọn họ còn phải diễn chút ân ái trước mặt mọi người.
Trời ạ, chẳng lẽ đến lúc đó Ngôn Lạc Quân sẽ cầm tay cô, ôm eo cô, làm mấy động tác thân mật ghê tởm để nói cho người khác biết quan hệ của bọn họ rất tốt, vô cùng ân ái sao.
Nghĩ mình phải để cái tay heo của hắn sàm sỡ, cô liền buồn nôn.
Ngôn Lạc Quân thấy Hứa Tĩnh Hàm bên cạnh cúi đầu nhìn tay mình, cũng cúi đầu nhìn tay mình, không thấy cái gì khác thường, nhìn lại tay cô, sau đó hỏi: “Nhẫn của cô đâu?”
Bình luận facebook