Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29-30
Chương 29: Người quen?
Theo bản năng, Bạch Ngưng nhìn sang Ngôn Lạc Quân. Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, bình tĩnh nhìn về phía trước . . . . . . Từ tầm mắt của hắn nhìn thẳng sang, là cô dâu chú rể, cũng chính là người ngồi ở phía sau – Vu tiểu thư. Dường như cảm thấy có hai ánh mắt không bình thường đang nhìn mình chằm chằm, Vu tiểu quay sang bên này.
Bạch Ngưng cuống quít cúi đầu.
Lúc ngẩng đầu, Ngôn Lạc Quân cùng Vu tiểu thư đều đã đưa tầm mắt sang nơi khác.
Bạch Ngưng đang suy nghĩ, nếu như lát nữa tình địch muốn giằng co, cô nên làm thế nào.
Ôi trời, cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp này. Ngộ nhỡ Vu tiểu thư đó chạy tới trước mặt cô thị uy thì cô phải làm sao? Cô là chính chủ, không thể để tình nhân cưỡi lên đầu được, nếu không chẳng phải làm mất mặt Hứa Tĩnh Hàm sao? Mà nhìn dáng vẻ thì Lão Ngôn đồng chí đứng về phe địch. Ngày đó cô vừa nói tình nhân, hắn đã lập tức biến sắc, cho nên chắc chắn hắn sẽ không để cho cô bắt nạt Vu tiểu thư bảo bối của hắn.
Chủ công cũng phản bội, trung thần như cô có cố gắng nữa cũng chẳng làm được gì, cho nên. . . . . . để cho mình không đến nỗi quá mất mặt, cô quyết định giữ khoảng cách với Vu tiểu thư kia, không giao tranh chính diện. Thấy bữa tiệc nhiều người như vậy, có lẽ cũng sẽ không khó lắm đâu.
Nghi thức kết thúc, sau đó là bữa ăn tối, trong đống đồ ăn phong phú có hơn một nửa Bạch Ngưng không nhận ra là món gì, mượn thân phận của Hứa Tĩnh Hàm, quả nhiên được hưởng phúc lớn. Nhưng quá đáng tiếc chính là Hứa Tĩnh Hàm xưa nay ăn ít, dạ dày cũng nhỏ, cô mới chỉ ăn có chút xíu đã không ăn nổi nữa rồi. Nhìn cả bàn đầy đồ ăn mà không ăn được, lại chỉ có thể làm bộ mỉm cười xinh đẹp.
Bữa ăn tối kết thúc, là đến lúc giải trí. Ngôn Lạc Quân bưng ly rượu đỏ đưa cho cô, sau đó đi tới chỗ ngồi bên cạnh.
“Xin chào, chị Hàm.” Trước mặt, là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi.
Lúc này, Ngôn Lạc Quân cũng bị người khác gọi lại, nói chuyện cùng mấy ông chủ khác.
Cô gái có chút hưng phấn nói: “Chị Hàm, được gặp chị thật tuyệt, em là Ngô Hàm, chị vẫn luôn là thần tượng của em.”
Bạch Ngưng có chút mờ mịt, cười gật đầu một cái.
“Đúng rồi, đạo diễn Quan cũng tới, mấy ngày trước anh ấy còn nói chị là diễn viên anh ấy vừa ý nhất đó!”
Bạch Ngưng nhìn theo ngón tay cô ta, nhìn thấy một người đàn ông gần 30, thành thục, đẹp trai, khí thế mạnh mẽ làm cho người ta không dám nhìn gần.
Lúc này, Quan Thừa Diễm cũng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, sau đó lễ phép khẽ mỉm cười, đi tới.
“Tĩnh Hàm, đã lâu không gặp.” Hắn nói.
Bạch Ngưng cũng khẽ mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp.”
Trên mặt Quan Thừa Diễm thoáng qua một chút kinh ngạc.
“Chị Hàm, chị không tái xuất thật sao? Em quả thật rất thích chị!” Ngô Hàm nói.
Quan Thừa Diễm cười nói: “Đây là người mới của công ty, tôi đưa cô ấy tới để làm quen với mọi người. Nhưng xem ra mục đích cô ấy tới đây lại là để gặp cô.”
Bạch Ngưng chuyển sang Ngô Hàm, cười nói: “Có đạo diễn Quan, sau này em sẽ càng giỏi giang hơn chị.”
Lúc này, một người đi tới. Để nhường đường nên Bạch Ngưng dịch sang bên cạnh, không ngờ lại mất thăng bằng, cả người ngã xuống.
Trong lúc hoảng loạn Bạch Ngưng đưa tay kéo Ngôn Lạc Quân đang đứng cách cô mấy bước, hắn quay đầu lại, nâng cô dậy.
“Ai nha, nguy hiểm thật!” Bạch Ngưng thở phào nói.
Quan Thừa Diễm bình tĩnh thu hồi cánh tay đang hơi đưa ra phía trước.
“Sao lại không cẩn thận như vậy? Qua bên kia ngồi đi, tôi nói chuyện cùng mấy người Phùng tiên sinh.” Ngôn Lạc Quân nói.
Bạch Ngưng gật đầu một cái, sau khi đứng vững, đi lên trước gật đầu nói với Quan Thừa Diễm cùng Ngô Hàm: “Vậy tôi đi trước.”
Quan Thừa Diễm mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.
========
Chương 30: Trai đẹp kìa
Ngồi xuống một góc, lẳng lặng nhìn vũ hội.
Kiểu đàn ông sự nghiệp, bắt đầu giao thiệp với người khác; kiểu đàn ông vui đùa, vui vẻ cùng phụ nữ, chọc cho họ cười khanh khách.
Nhìn như vậy thì có vẻ như Ngôn Lạc Quân thuộc mẫu đàn ông của sự nghiệp! Nhưng hắn đã kết hôn, xem thân phận của mình, cũng không nên quá suồng sã.
Vậy Vu tiểu thư thì sao?
Tìm kiếm trong đám người, phát hiện Vu tiểu thư đang ngồi nói chuyện cùng một người phụ nữ dịu dàng bên cạnh.
Ban đầu, Bạch Ngưng còn có thể nhìn xem quần áo có vừa người với vị phu nhân này không, dáng người vị tiểu thư kia có được hay không, người đàn ông nào vừa đẹp trai vừa có tiền. Sau đó, khi có người khiêu vũ, có người ngẫu hứng biểu diễn, cô cũng thấy vui vẻ, nhưng càng về sau xem nhiều cũng thấy nhàm.
Nhìn sang Ngôn Lạc Quân thì đã thấy anh ta ngồi xuống hàn huyên vui vẻ cùng mấy kẻ giày Tây khác, có vẻ chưa muốn đi.
Nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ. . . . . . Cuộc party này có lẽ phải kéo dài cả đêm, chẳng lẽ hắn chuẩn bị ở chỗ này cả đêm sao.
Cho đến khi cô đã ngáp liên tục thì ánh mắt lại nhìn thấy một bóng người thoáng qua, cô không tin vào mắt mình nữa. Không ngờ lại thấy được người đàn ông đẹp trai nhất giới giải trí – Tạ Đình!
Trời ạ, là Tạ Đình! Nếu như nhìn thấy ở chỗ khác có lẽ cô còn cảm thấy là mình nhìn lầm. Nhưng ở tại nơi này, tuyệt đối là chính xác. Chủ nhân bữa tiệc này dường như có quen biết một số nhân vật trong giới giải trí. Ví dụ như vị đạo diễn vừa rồi, còn có cô gái nhỏ tên Ngô Hàm kia. Cho nên, vị khách đang ngồi kia chắc chắn là Tạ Đình.
Tạ Đình, tuy cô không phải fan cuồng, nhưng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai nhất trong suy nghĩ, chạy tới liếc mắt nhìn một cái cũng thỏa mãn rồi. Nhìn xem trong thực tế anh ta có đẹp trai giống như trên tivi hay không.
Vì vậy, cô đứng lên sửa sang lại quần áo, cũng làm bộ làm tịch bưng một ly rượu đỏ lắc lắc.
Tạ Đình, Tạ Đình. . . . . . Trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Đình.
“Sư muội, sao gặp nhau mà không lên tiếng chào hỏi một câu.” Một giọng nói truyền đến, Bạch Ngưng quay đầu lại, thấy một. . . . . . nữ ngôi sao ra mắt đã nhiều năm, nhưng vẫn luôn không hot lắm, cô đã quên tên rồi.
“A, sư tỷ, giờ mới nhìn thấy chị!” Bạch Ngưng cười nói.
Ngôi sao kia đi tới, cùng cô uống một ngụm rượu, nói: “Tôi nói này, còn tưởng rằng sư muội gả cho Ngôn tiên sinh sẽ càng ngày càng hot, không muốn nhận sư tỷ tôi đây nữa chứ!”
Lời này của cô ta có chút không xuôi tai, Bạch Ngưng chỉ cười cười, không trả lời.
Ngôi sao kia lại nói: ” Mấy ngày trước tôi có đọc phải một số tạp chí bát quái linh tinh, đang định gọi điện thoại an ủi cô. Hôm nay thấy cô vui vẻ như vậy, yôi cũng yên lòng. Tôi biết ngay, Chu tiểu thư Vu tiểu thư gì gì đó, đều không phải là đối thủ của cô, sinh con gái thì sao, mẹ chồng không vui thì sao nào, cũng chẳng có cái gì có thể làm khó cô!”
“Đúng vậy, Lạc Quân cũng an ủi tôi như vậy, tôi có thể thắng được nhiều tiền bối như vậy, tài năng nổi bật giữa đám người cũ mới, chút bát quái nhỏ nhoi này tôi sợ cái gì? Mẹ chồng muốn bồng cháu … nhưng lạc quân cũng nói, chờ mấy ngày nữa chúng tôi nỗ lực sinh cháu trai cho bà ôm là được rồi! Ngược lại sư tỷ à, đừng lúc nào cũng ầm ĩ đòi chia tay… tôi còn chờ rượu mừng của chị!”
Lời này vừa nói ra, người phụ nữ đối diện giận đến đổi cả sắc mặt, cười cũng không nén được giận.
Bạch Ngưng nhanh chóng nói: “Sư tỷ, chị cứ tự nhiên, tôi qua bên kia một lát.” Nói xong, nhanh chóng xoay người, lấy tư thái chiến thắng chạy trốn.
Ai da, cãi nhau là điểm yếu của cô.
Đi được vài bước, lại không nhìn thấy Tạ Đình đâu cả!
Anh ta đi đâu mất rồi? Bạch Ngưng vội vàng xoay người tìm kiếm trong đám người nhưng vẫn không tìm được.
Theo bản năng, Bạch Ngưng nhìn sang Ngôn Lạc Quân. Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, bình tĩnh nhìn về phía trước . . . . . . Từ tầm mắt của hắn nhìn thẳng sang, là cô dâu chú rể, cũng chính là người ngồi ở phía sau – Vu tiểu thư. Dường như cảm thấy có hai ánh mắt không bình thường đang nhìn mình chằm chằm, Vu tiểu quay sang bên này.
Bạch Ngưng cuống quít cúi đầu.
Lúc ngẩng đầu, Ngôn Lạc Quân cùng Vu tiểu thư đều đã đưa tầm mắt sang nơi khác.
Bạch Ngưng đang suy nghĩ, nếu như lát nữa tình địch muốn giằng co, cô nên làm thế nào.
Ôi trời, cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp này. Ngộ nhỡ Vu tiểu thư đó chạy tới trước mặt cô thị uy thì cô phải làm sao? Cô là chính chủ, không thể để tình nhân cưỡi lên đầu được, nếu không chẳng phải làm mất mặt Hứa Tĩnh Hàm sao? Mà nhìn dáng vẻ thì Lão Ngôn đồng chí đứng về phe địch. Ngày đó cô vừa nói tình nhân, hắn đã lập tức biến sắc, cho nên chắc chắn hắn sẽ không để cho cô bắt nạt Vu tiểu thư bảo bối của hắn.
Chủ công cũng phản bội, trung thần như cô có cố gắng nữa cũng chẳng làm được gì, cho nên. . . . . . để cho mình không đến nỗi quá mất mặt, cô quyết định giữ khoảng cách với Vu tiểu thư kia, không giao tranh chính diện. Thấy bữa tiệc nhiều người như vậy, có lẽ cũng sẽ không khó lắm đâu.
Nghi thức kết thúc, sau đó là bữa ăn tối, trong đống đồ ăn phong phú có hơn một nửa Bạch Ngưng không nhận ra là món gì, mượn thân phận của Hứa Tĩnh Hàm, quả nhiên được hưởng phúc lớn. Nhưng quá đáng tiếc chính là Hứa Tĩnh Hàm xưa nay ăn ít, dạ dày cũng nhỏ, cô mới chỉ ăn có chút xíu đã không ăn nổi nữa rồi. Nhìn cả bàn đầy đồ ăn mà không ăn được, lại chỉ có thể làm bộ mỉm cười xinh đẹp.
Bữa ăn tối kết thúc, là đến lúc giải trí. Ngôn Lạc Quân bưng ly rượu đỏ đưa cho cô, sau đó đi tới chỗ ngồi bên cạnh.
“Xin chào, chị Hàm.” Trước mặt, là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi.
Lúc này, Ngôn Lạc Quân cũng bị người khác gọi lại, nói chuyện cùng mấy ông chủ khác.
Cô gái có chút hưng phấn nói: “Chị Hàm, được gặp chị thật tuyệt, em là Ngô Hàm, chị vẫn luôn là thần tượng của em.”
Bạch Ngưng có chút mờ mịt, cười gật đầu một cái.
“Đúng rồi, đạo diễn Quan cũng tới, mấy ngày trước anh ấy còn nói chị là diễn viên anh ấy vừa ý nhất đó!”
Bạch Ngưng nhìn theo ngón tay cô ta, nhìn thấy một người đàn ông gần 30, thành thục, đẹp trai, khí thế mạnh mẽ làm cho người ta không dám nhìn gần.
Lúc này, Quan Thừa Diễm cũng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, sau đó lễ phép khẽ mỉm cười, đi tới.
“Tĩnh Hàm, đã lâu không gặp.” Hắn nói.
Bạch Ngưng cũng khẽ mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp.”
Trên mặt Quan Thừa Diễm thoáng qua một chút kinh ngạc.
“Chị Hàm, chị không tái xuất thật sao? Em quả thật rất thích chị!” Ngô Hàm nói.
Quan Thừa Diễm cười nói: “Đây là người mới của công ty, tôi đưa cô ấy tới để làm quen với mọi người. Nhưng xem ra mục đích cô ấy tới đây lại là để gặp cô.”
Bạch Ngưng chuyển sang Ngô Hàm, cười nói: “Có đạo diễn Quan, sau này em sẽ càng giỏi giang hơn chị.”
Lúc này, một người đi tới. Để nhường đường nên Bạch Ngưng dịch sang bên cạnh, không ngờ lại mất thăng bằng, cả người ngã xuống.
Trong lúc hoảng loạn Bạch Ngưng đưa tay kéo Ngôn Lạc Quân đang đứng cách cô mấy bước, hắn quay đầu lại, nâng cô dậy.
“Ai nha, nguy hiểm thật!” Bạch Ngưng thở phào nói.
Quan Thừa Diễm bình tĩnh thu hồi cánh tay đang hơi đưa ra phía trước.
“Sao lại không cẩn thận như vậy? Qua bên kia ngồi đi, tôi nói chuyện cùng mấy người Phùng tiên sinh.” Ngôn Lạc Quân nói.
Bạch Ngưng gật đầu một cái, sau khi đứng vững, đi lên trước gật đầu nói với Quan Thừa Diễm cùng Ngô Hàm: “Vậy tôi đi trước.”
Quan Thừa Diễm mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.
========
Chương 30: Trai đẹp kìa
Ngồi xuống một góc, lẳng lặng nhìn vũ hội.
Kiểu đàn ông sự nghiệp, bắt đầu giao thiệp với người khác; kiểu đàn ông vui đùa, vui vẻ cùng phụ nữ, chọc cho họ cười khanh khách.
Nhìn như vậy thì có vẻ như Ngôn Lạc Quân thuộc mẫu đàn ông của sự nghiệp! Nhưng hắn đã kết hôn, xem thân phận của mình, cũng không nên quá suồng sã.
Vậy Vu tiểu thư thì sao?
Tìm kiếm trong đám người, phát hiện Vu tiểu thư đang ngồi nói chuyện cùng một người phụ nữ dịu dàng bên cạnh.
Ban đầu, Bạch Ngưng còn có thể nhìn xem quần áo có vừa người với vị phu nhân này không, dáng người vị tiểu thư kia có được hay không, người đàn ông nào vừa đẹp trai vừa có tiền. Sau đó, khi có người khiêu vũ, có người ngẫu hứng biểu diễn, cô cũng thấy vui vẻ, nhưng càng về sau xem nhiều cũng thấy nhàm.
Nhìn sang Ngôn Lạc Quân thì đã thấy anh ta ngồi xuống hàn huyên vui vẻ cùng mấy kẻ giày Tây khác, có vẻ chưa muốn đi.
Nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ. . . . . . Cuộc party này có lẽ phải kéo dài cả đêm, chẳng lẽ hắn chuẩn bị ở chỗ này cả đêm sao.
Cho đến khi cô đã ngáp liên tục thì ánh mắt lại nhìn thấy một bóng người thoáng qua, cô không tin vào mắt mình nữa. Không ngờ lại thấy được người đàn ông đẹp trai nhất giới giải trí – Tạ Đình!
Trời ạ, là Tạ Đình! Nếu như nhìn thấy ở chỗ khác có lẽ cô còn cảm thấy là mình nhìn lầm. Nhưng ở tại nơi này, tuyệt đối là chính xác. Chủ nhân bữa tiệc này dường như có quen biết một số nhân vật trong giới giải trí. Ví dụ như vị đạo diễn vừa rồi, còn có cô gái nhỏ tên Ngô Hàm kia. Cho nên, vị khách đang ngồi kia chắc chắn là Tạ Đình.
Tạ Đình, tuy cô không phải fan cuồng, nhưng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai nhất trong suy nghĩ, chạy tới liếc mắt nhìn một cái cũng thỏa mãn rồi. Nhìn xem trong thực tế anh ta có đẹp trai giống như trên tivi hay không.
Vì vậy, cô đứng lên sửa sang lại quần áo, cũng làm bộ làm tịch bưng một ly rượu đỏ lắc lắc.
Tạ Đình, Tạ Đình. . . . . . Trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Đình.
“Sư muội, sao gặp nhau mà không lên tiếng chào hỏi một câu.” Một giọng nói truyền đến, Bạch Ngưng quay đầu lại, thấy một. . . . . . nữ ngôi sao ra mắt đã nhiều năm, nhưng vẫn luôn không hot lắm, cô đã quên tên rồi.
“A, sư tỷ, giờ mới nhìn thấy chị!” Bạch Ngưng cười nói.
Ngôi sao kia đi tới, cùng cô uống một ngụm rượu, nói: “Tôi nói này, còn tưởng rằng sư muội gả cho Ngôn tiên sinh sẽ càng ngày càng hot, không muốn nhận sư tỷ tôi đây nữa chứ!”
Lời này của cô ta có chút không xuôi tai, Bạch Ngưng chỉ cười cười, không trả lời.
Ngôi sao kia lại nói: ” Mấy ngày trước tôi có đọc phải một số tạp chí bát quái linh tinh, đang định gọi điện thoại an ủi cô. Hôm nay thấy cô vui vẻ như vậy, yôi cũng yên lòng. Tôi biết ngay, Chu tiểu thư Vu tiểu thư gì gì đó, đều không phải là đối thủ của cô, sinh con gái thì sao, mẹ chồng không vui thì sao nào, cũng chẳng có cái gì có thể làm khó cô!”
“Đúng vậy, Lạc Quân cũng an ủi tôi như vậy, tôi có thể thắng được nhiều tiền bối như vậy, tài năng nổi bật giữa đám người cũ mới, chút bát quái nhỏ nhoi này tôi sợ cái gì? Mẹ chồng muốn bồng cháu … nhưng lạc quân cũng nói, chờ mấy ngày nữa chúng tôi nỗ lực sinh cháu trai cho bà ôm là được rồi! Ngược lại sư tỷ à, đừng lúc nào cũng ầm ĩ đòi chia tay… tôi còn chờ rượu mừng của chị!”
Lời này vừa nói ra, người phụ nữ đối diện giận đến đổi cả sắc mặt, cười cũng không nén được giận.
Bạch Ngưng nhanh chóng nói: “Sư tỷ, chị cứ tự nhiên, tôi qua bên kia một lát.” Nói xong, nhanh chóng xoay người, lấy tư thái chiến thắng chạy trốn.
Ai da, cãi nhau là điểm yếu của cô.
Đi được vài bước, lại không nhìn thấy Tạ Đình đâu cả!
Anh ta đi đâu mất rồi? Bạch Ngưng vội vàng xoay người tìm kiếm trong đám người nhưng vẫn không tìm được.
Bình luận facebook