• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hồi Ức Về Một...thiên Thần (1 Viewer)

Chương 2

Mắt nó mở to nhìn chằm chằm vào cô gái, ánh mắt có chút gì đó quen thuộc, vẫn mái tóc ngố khuôn mặt tròn 2 má phúng phính, đang dần hiện ra dưới ánh đèn cao áp. Hình ảnh này làm sao có thể quên được, hình ảnh đã từng làm nó nhói đau, day dứt. Chợt kí ức của nó lại hiện về mập mờ lởn vởn trong trí óc, chỉ mới thôi sao thấy nó xa quá, xa tầm tay nó quá. Cố nén nhịp tim, nó từ từ trở lại với thức tại
- Hà…Hà làm gì ở đây vậy ?
Chẳng biết sao, cứ mỗi lần đối diện với người ấy nó cứ như 1 đứa trẻ đang tập nói, ngây ngô và ngu ngốc
- Đ hỏi lạ vậy, Hà lên Hà Nội học tiếp đại học mà – người ấy mỉm cười, nụ cười thân thuộc nhưng đâu còn là của nó nữa
- ừ…Hà có làm sao không ?
- Hà không sao, quần áo chỉ vấy bẩn tí thôi, Đ có sao không ?
- Đ không sao, thôi mình về đây muộn rồi
Nó lặng lẽ xoay người bước đi 1 phần không muốn Hà nhìn thấy vết xước dài trên cánh tay, 1 phần nó không muốn cô ấy thấy sự bối rối của nó lúc này. Gặp lại người yêu cũ sau vài tháng xa cách nó vẫn chưa thể quên được em, hơn nữa đây còn là mối tình đầu.
- Đ
Nó đứng khựng lại, 2 bàn tay nắm chặt lấy nhau chờ đợi
- mình…có thể…làm bạn được không ? đừng lạnh lùng với Hà như vậy được không ?
Làm bạn ư ? nó cười, sau bao nhiêu khổ đau em gây ra cho nó giờ muốn làm bạn của nhau ư ? có dễ dãi quá không, dù tình cảm của nó dành cho em vẫn nguyên vẹn. Lạnh lùng là thứ cần thiết nhất lúc này.
- về thôi mày
Nó vỗ vai thằng bạn, leo lên xe phóng thẳng mặc ánh mắt thất thần nhìn theo nó, và hình như có giọt nước rơi.
Về phòng, nó vơ vội bộ quần áo cộc tay lao như điên như dại vào toilet. Nó muốn được dòng nước mát lạnh trút lên người để trôi đi vết đau da thịt, vết đau trong tim đang âm ỉ rỉ máu. Chẳng biết dầm nước bao lâu, chỉ biết lúc này cả cơ thể nó run lên vì lạnh.
- Đ… Đ… mày làm gì trong đấy mà lâu vậy, tính lột da trong đấy à
- chờ tao chút
Về muộn, chợ đã tan từ lâu 2 thằng rủ nhau ra quán gần đó ăn cơm bụi. Gần 8h tối khách không còn đông lắm, nó chọn 1 chỗ gần cửa ngồi tiện thể ngắm nhìn khung cảnh ngoài kia. Thực ra chẳng có gì ngoài ánh sáng mờ đục của đèn đường trộn lẫn với ánh trăng soi rọi, thi thoảng có vài cặp đôi tay trong tay lướt qua nhanh và biến mất sau màn đêm đen bất tận.
- mày chưa quên được nó à ?
Tiếng thằng Tiến kéo nó về với thực tại
Nó im lặng, mắt nhìn xa xăm
- ơ thằng này, tao hỏi mà đéo nói à
- mày biết làm gì, tao không muốn nhắc đến nữa, qua rồi
- tùy mày
Bữa cơm hôm nay cảm giác thật nhạt như không có mùi vị, nó cố ăn từng miếng từng miếng cho no nhưng… Đúng thật mọi người nói nó chả sai :lạnh lùng bên ngoài nhưng ấm áp bên trong.
Sáng hôm sau, nó dậy sớm khi ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ đến từng ngóc ngách của căn phòng. Đêm qua giấc ngủ đến với nó chập chờn từng đợt, mỗi lần nhắm mắt hình ảnh quen thuộc lại hiện về, đáng nhẽ nó đã chôn dấu suốt vài tháng nay tưởng chừng như hoàn hảo. Vậy mà cái duyên lại đưa em gặp nó, ông trời muốn hành hạ nó chăng.
Mới 7h, tiếng cười nói tiếng gió nhè nhẹ đập vài lá cây cộng với mùi hoa sữa thoang thoảng làm nó trấn tĩnh. Uể oải ngồi dậy sau đêm khó ngủ, nó nhọc nhằn nhấc người vào toilet vệ sinh cá nhân. Giờ mới để ý, mấy vết thương hôm qua làm nó khá khó chịu vừa đau vừa xót. May cạnh nhà có bạn gái chơi thân với Tiến sang chơi tối qua băng cho chứ không chắc nó cứ để tơ hơ vậy đến khi tự khỏi. Ở quê mẹ luôn nhắc nhở phải chú ý đến sức khỏe để về già đỡ khổ, mà nó toàn bỏ ngoài tai, tính nó vậy chẳng sửa được.
Theo dự định hôm nay là ngày đến nhận phòng trọ và tìm việc làm, nó muốn ổn định cuộc sống trên này nhanh nhất có thể. Hơn 1 tiếng chuẩn bị đồ đạc, ăn sáng nó với Tiến tiếp tục hành trình hôm qua. Tiền mẹ cho không nhiều nên nó khá chắt bóp, cố gắng tiêu pha đủ trong 1 tháng nếu dư thì càng tốt, yêu đương chơi bời ư dẹp. Còn chuyện đi làm thêm nó giấu gia đình, làm thì cứ làm thôi đỡ được đồng nào hay đồng nấy. Đến khu trọ, lúc này có mấy anh chị sinh viên (nó đoán thế) đang tám với nhau ngoài sân. Thấy nó với Tiến chả ai nói gì, nhìn qua 1 lượt rồi tụ tập tám tiếp. Họ dư biết thằng mặt non choẹt này đến để tìm phòng. Thủ tục thuê phòng diễn ra nhanh chóng :đóng tiền, viết viết vài chữ, kí tên. Thế là từ nay cuộc sống của nó gắn liền với nơi này, nơi mà đối với nó ở thì hiện tại có rất nhiều kỉ niệm : vui có, buồn có, nước mắt có.
- em mới đến ở à, sinh viên năm nhất đúng không ?
1 chị gầy gầy, da trắng tóc buộc cao đứng ngoài cửa ngó vào
- vâng – nó đáp gỏn gọn (xin lỗi chị nhé tại lúc đấy em ‘lạnh’ quá hì nếu chị đọc được hồi kí này và nhận ra e )
- mới đến nên ngại hả, yên tâm mọi người ở đây hòa đồng lắm, à 2 e tên gì
- em tên Đ
- em là Tiến bạn Đ
- ừ, chị tên Mai 2 em ở cùng nhau à
- không chị, e đi cùng thằng này thôi, phòng em chỗ khác cơ chị
- Mai ơi, ra đây giúp tao 1 tay cái, thấy giai là mắt sáng lên
- ờ…ờ, thôi 2 em sắp xếp đồ đạc đi có gì chiều tối chị em nói chuyện sau hi
- vâng
- ơ mà tay 2 em làm sao mà xước xác hết vậy ngã xe à – Chị dòm dòm
- à…vâng tối qua bọn e bị ngã tại trời tối quá
- đúng là con trai, đi đứng cẩu thả, thôi chị về phòng đây có gì thì gọi chị nhé
- vâng
Mới lên 1 hôm, đồ đạc của nó chả có gì ngoài balo quần áo với cặp sách đã cũ. Ở nhà mẹ bắt nó mang lên ít bát đũa, vài cái rổ dao thớt với chục trứng để lên đây đỡ phải mua tốn kém. Cuối cùng nó không cầm bất cứ cái gì hết, nó rất ngại mang nhiều đồ đạc lên xe, vậy đấy.
Phòng lâu chưa có người ở nên bụi bặm, lác đác vài góc tường mạng nhện chăng nhằng nhịt, nhất là mùi gián mùi côn trùng. Vốn cái tính lầm lì mấy thứ này đối với nó hết sức bình thường, cầm đôi tông nó với thằng bạn lục lọi khắp ngõ ngách tìm và giết chúng. Tiếng hò nhau tiếng đét đét của dép đập xuống nền nhà vang ra khắp xóm.
- 2 em làm gì mà ầm ầm thế – chị Mai đứng ngoài chống tay vào cửa
- gián chị ạ, nhiều quá đập không xuể - Tiến thở hồng hộc, người ướt đẫm mồ hôi
- Á Á Á Á….GIÁN
2 thằng nhìn nhau cười, con gái mà nhìn thấy gián khác gì nhìn thấy ma.
- gì mà bà hét ầm lên thế
- gián…gián…bà ơi
- đâu, ở đâu
- trong kia kìa
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ tiến lại gần, dáng 1 người con gái nhỏ bé tóc xõa in trên nền gạch. Tự nhiên tim nó đập mạnh hơn, hơi thở nhanh hơn, dường như có cảm giác thân quen lúc này. Nhưng tất cả đã sai, chỉ là hiện giờ hình ảnh người con gái ấy đang ám ảnh nó thôi, và cái bóng kia rất giống, rất giống Hà
- có thấy con gián nào đâu...ơ...chào...chào...hai bạn
Bất ngờ khi thấy 2 thằng con trai, tay cầm dép đi chân trần, nét mặt cô bạn giãn ra trông khá ngộ
- ừ...ừ...chào...chị...à...chào bạn - Tiến ấp úng
Nó mắt vẫn nhìn, chắng nói một lời
- hai...hai bạn mới đến à
- ừ, à không, chỉ thằng này thôi, tớ là bạn nó
- hì, mình tên Linh, mới chuyển đến đây được hơn 1 tuần, 2 bạn tên gì
- tớ là Tiến còn thằng này...
Tiến hích hích vai nó ra hiệu, nãy giờ nó im lặng không nói lời nào
- Đ
- hi, Đ có vẻ ít nói nhỉ
- tính nó thế, bạn đang học năm mấy vậy ?
- mình chuẩn bị sang năm 2 hì
- thế bằng tuổi tớ rồi, tớ cũng sắp sang năm 2
- không dâu, mình thua bạn 1 tuổi đấy mình học trước 1 năm hi
- à...thế bằng tuổi Đ rồi
Linh nhìn nó cười
- 2 bạn đang dọn phòng à, có cần mình giúp 1 tay không hi
- thôi không cần đâu, phòng bé ấy mà
- à để mình về lấy cái chổi với hót rác cho, vậy dọn cho nhanh
- thank Linh nhé
- không có gì, chờ mình chút
Quay sang bên cạnh, Tiến hất tay nó
- mẹ, có gái mà mày cứ im thin thít thế hả hay gay cmnr
- liên quan gì đến tao, gay gay cái cc
- ngon, sao lúc nãy thấy em Linh sang mặt mày ngơ thần thổ địa ra thế, hay dính sét e ấy rồi - Tiến ôm bụng cười khoái trá
- mày ngáo à, thích thì sang đây mà tán
- sax, xa vãi ra xe thì đéo có thôi nhường mày
- dẹp, hộ tao bê cái lạch giường ra sân phơi cái bẩn vãi
- ờ ờ
Lạch vẫn thơm mùi gỗ và trắng, vài chỗ điểm ít bụi bẩn bám lên, có vẻ được bà chủ mới thay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom