-
Chương 13: Phiên ngoại 1.1: Lục Vân Giản
Ta tên Lục Vân Giản, là Tứ hoàng tử không được sủng ái nhất trong cung.
Mẫu phi của ta vì sinh ta mà chết, Hoàng Thượng liền đem mọi tội lỗi đổ lên đầu của ta, đây là nguyên nhân ta không được sủng ái.
Cũng bởi vì điều này, cuộc sống của ta trong cung không được tốt là mấy, từ phi tần đến cung nhân, bọn họ đều khinh thường ta, tuy không phải cố tình nhưng làm mãi lại thành thói quen. Bởi vì bọn họ đều biết trong cung này không có ai vì ta mà ra mặt đòi công bằng.
Bao gồm cả hoàng hậu, chủ nhân của hậu cung.
Ta từng nghe thấy các cung nhân khua môi múa mép rằng hình như hoàng hậu bất hòa với mẫu phi, cho nên bà ta nhất định sẽ không quản ta.
Đặc biệt là khi ta lớn lên càng ngày càng giống mẫu phi ta.
Vào tiệc tối tết Thượng Nguyên năm ấy, lần đầu tiên ta gặp được một cô nương như vậy.
Các cô nương khác đều cẩn thận khách khí không mất lễ tiết, cô nương này lại còn muốn lấy điểm tâm trong cung cho con thỏ của nàng.
Đứng trước chốn cung uyển ngươi lừa ta gạt này, sự ngây thơ của nàng thật khiến cho người ta khó có thể tin.
Nghe nói nàng là nữ nhi nhà thái phó, ta rất tò mò thái phó đã dạy dỗ nàng ấy như thế nào.
Sau tiệc tối, ta vẫn tự rời đi như bình thường, định đến dưới cây mai mà mẫu phi ta thích nhất.
Lúc này, trên cây trong vườn treo đầy hoa đăng lả lướt, ánh trăng trải trên tuyết trắng cùng hồng mai nở rộ tươi đẹp, tựa như ảo mộng vậy.
Ta không nghĩ tới vậy mà mình lại gặp lại nàng.
Ta càng không nghĩ tới mình lại cùng nàng đánh nhau.
Khi đó ta nghe thấy tiểu cung nữ bàn tán chuyện mẫu phi ta nên ta mới nhảy ra ngoài, đương nhiên, cũng có chút tâm tư muốn dọa nàng nhảy dựng.
Lại không nghĩ không dọa được nàng, ngược lại còn làm vỡ mất đèn lưu ly của nàng.
Lúc nàng ấy nhào lên còn làm ta hoảng sợ. Tiếp theo ta bị nàng ấn trên mặt đất, lòng ta có chút áy náy với chuyện làm hư đèn của nàng nên không biết phải ra tay thế nào.
Là ta không ra tay nên mới bị nàng đánh ngã chứ không phải là ta đánh không lại nàng.
Rất nhanh người lớn liền chạy tới, hoàng hậu bảo ta xin nàng lỗi. Nếu như chỉ có hai chúng ta, ta xin lỗi nàng cũng chẳng sao, dù sao thì cũng do ta mà đèn của nàng mới bị vỡ.
Nhưng đứng trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là trước mặt hoàng hậu, ta không muốn xin lỗi. Cho nên ta chạy đi.
Chạy đến ngồi dưới tán cây mai mà mẫu phi thích nhất kia, tự nói với bản thân chẳng sao cả, ta đã quen rồi.
Chỉ là không nghĩ tới nàng lại đuổi theo ta tới đây, chủ động nói xin lỗi với ta.
Ta xấu hổ.
Rõ ràng là ta sai trước, lại để người ta phải xin lỗi mình. Ta đương nhiên là tha thứ cho nàng rồi. Nhưng mà lòng tự trọng bướng bỉnh trong ta làm lời nói thốt ra bên miệng lại biến thành “Cút ngay”.
Cô nương kia cũng không tức giận, còn cười hì hì đem điểm tâm lấy ra nhét vào miệng ta. Ta nhớ rõ, điểm tâm này là nàng cẩn thận cất lại muốn đưa cho thỏ con, hiện tại lại cho ta.
Nói vậy, thỏ nhỏ cũng không còn điểm tâm để ăn nữa rồi?
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một lần thương ngộ ngẫu nhiên, không nghĩ đến phụ hoàng đột nhiên hạ chỉ, bảo chúng ta đến nhà thái phó cùng phủ tướng quân học tập.
Thành thật mà nói trong lòng ta lại có chút chờ mong.
Ta cho rằng để gặp được nàng cũng không dễ dàng gì, dù sao thì cũng là nữ hài tử, đương nhiên là phải ở trong khuê phòng không được ra ngoài. Nhưng không nghĩ đến ngày đầu tiên đã gặp được nàng ở thư phòng của thái phó.
Thái phó còn tự nhiên giới thiệu với chúng ta. Lúc này, ta mới biết nàng gọi là Ninh Hân.
Ánh mắt ta luôn không tự giác đặt lên người nàng, ta cũng luôn không tự giác tìm lỗi của nàng.
Ta cũng hiểu lắm vì sao mình lại làm như thế. Có lẽ là bởi vì nàng sống còn tự tại hơn cả chúng ta.
Có thể làm bất cứ chuyện gì nàng muốn, không có gì phiền não, giống như tới gần bên người nàng ta cũng có thể tự tại lên vậy. Nhưng nàng vẫn lần lượt làm ta trợn mắt há hốc mồm.
Đánh nhau, đùa dai, leo lên nóc nhà lật ngói…… Theo ta thấy thì những chuyện không thích hợp với nữ hài tử, nàng đều làm.
Mà càng làm cho ta kinh ngạc chính là, thái phó vậy mà lại mặc kệ nàng, dung túng cho nàng.
Rốt cuộc ta cũng nhịn không được hỏi thái phó, vì sao ngài ấy lại không dạy nàng cầm kỳ thư họa, nữ hồng nữ tắc như những nữ nhi khác.
Khi đó thái phó đang dùng gân lộc làm ná cho nàng, nghe vậy, ông ấy liếc nhìn ta một cái.
“Ngươi đã đọc đủ thứ thi thư, đương nhiên có thể phân biệt, từ xưa đến nay địa vị của nữ tử luôn không bằng nam tử. Khi còn bé nam tử ăn chút khó khăn cũng không tính là gì, học giỏi có bản lĩnh rồi, sau này mặc kệ thiên địa lớn bao nhiêu cũng có thể lang bạt, còn bầu trời của nữ tử, càng trưởng thành sẽ càng nhỏ, cho đến cuối cùng sẽ chỉ còn lại khoảng trời phía trên ngồi nhà của mình.”
Ông thở dài: “Chẳng qua là ta chỉ để cho Hân nhi vui vẻ một chút, trước khi con bé trưởng thành, để nó tự mình chơi thật vui mà thôi.”
Ta đã hiểu.
Thái phó muốn để cho nàng một mảnh đất không mưa không gió, mặc nàng tùy tâm sở dục mà nở rộ.
Ta nghĩ, sau này nếu như ta có nữ nhi, ta cũng muốn dạy dỗ con bé như vậy. Đang nghĩ ngợi, thái phó bỗng nhiên nói: “Tiểu tử, có phải ngươi thích Hân Nhi nhà ta không?”
Mặt ta nháy mắt đỏ ửng.
“Ta không có!” Ta nói với ông ấy.
Lại đụng phải thần sắc cười như không cười của ông, ta có chút chột dạ, cảm thấy nhất định là mình đã bị ông ấy nhìn thấu cả rồi.
Kết quả liền thấy ông đi tới vỗ vỗ bả vai ta, làm như lầm bầm lầu bầu thở dài: “Muốn cưới Hân Nhi nhà ta, bằng như bây giờ thì không thể được đâu!”
Dứt lời liền lập rời đi, chỉ để lại một mình ta ngây ngốc tại chỗ, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Trong lòng lại nhịn không được mà nghĩ, nói không được, vậy thì phải như thế nào mới được đây?
Mẫu phi của ta vì sinh ta mà chết, Hoàng Thượng liền đem mọi tội lỗi đổ lên đầu của ta, đây là nguyên nhân ta không được sủng ái.
Cũng bởi vì điều này, cuộc sống của ta trong cung không được tốt là mấy, từ phi tần đến cung nhân, bọn họ đều khinh thường ta, tuy không phải cố tình nhưng làm mãi lại thành thói quen. Bởi vì bọn họ đều biết trong cung này không có ai vì ta mà ra mặt đòi công bằng.
Bao gồm cả hoàng hậu, chủ nhân của hậu cung.
Ta từng nghe thấy các cung nhân khua môi múa mép rằng hình như hoàng hậu bất hòa với mẫu phi, cho nên bà ta nhất định sẽ không quản ta.
Đặc biệt là khi ta lớn lên càng ngày càng giống mẫu phi ta.
Vào tiệc tối tết Thượng Nguyên năm ấy, lần đầu tiên ta gặp được một cô nương như vậy.
Các cô nương khác đều cẩn thận khách khí không mất lễ tiết, cô nương này lại còn muốn lấy điểm tâm trong cung cho con thỏ của nàng.
Đứng trước chốn cung uyển ngươi lừa ta gạt này, sự ngây thơ của nàng thật khiến cho người ta khó có thể tin.
Nghe nói nàng là nữ nhi nhà thái phó, ta rất tò mò thái phó đã dạy dỗ nàng ấy như thế nào.
Sau tiệc tối, ta vẫn tự rời đi như bình thường, định đến dưới cây mai mà mẫu phi ta thích nhất.
Lúc này, trên cây trong vườn treo đầy hoa đăng lả lướt, ánh trăng trải trên tuyết trắng cùng hồng mai nở rộ tươi đẹp, tựa như ảo mộng vậy.
Ta không nghĩ tới vậy mà mình lại gặp lại nàng.
Ta càng không nghĩ tới mình lại cùng nàng đánh nhau.
Khi đó ta nghe thấy tiểu cung nữ bàn tán chuyện mẫu phi ta nên ta mới nhảy ra ngoài, đương nhiên, cũng có chút tâm tư muốn dọa nàng nhảy dựng.
Lại không nghĩ không dọa được nàng, ngược lại còn làm vỡ mất đèn lưu ly của nàng.
Lúc nàng ấy nhào lên còn làm ta hoảng sợ. Tiếp theo ta bị nàng ấn trên mặt đất, lòng ta có chút áy náy với chuyện làm hư đèn của nàng nên không biết phải ra tay thế nào.
Là ta không ra tay nên mới bị nàng đánh ngã chứ không phải là ta đánh không lại nàng.
Rất nhanh người lớn liền chạy tới, hoàng hậu bảo ta xin nàng lỗi. Nếu như chỉ có hai chúng ta, ta xin lỗi nàng cũng chẳng sao, dù sao thì cũng do ta mà đèn của nàng mới bị vỡ.
Nhưng đứng trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là trước mặt hoàng hậu, ta không muốn xin lỗi. Cho nên ta chạy đi.
Chạy đến ngồi dưới tán cây mai mà mẫu phi thích nhất kia, tự nói với bản thân chẳng sao cả, ta đã quen rồi.
Chỉ là không nghĩ tới nàng lại đuổi theo ta tới đây, chủ động nói xin lỗi với ta.
Ta xấu hổ.
Rõ ràng là ta sai trước, lại để người ta phải xin lỗi mình. Ta đương nhiên là tha thứ cho nàng rồi. Nhưng mà lòng tự trọng bướng bỉnh trong ta làm lời nói thốt ra bên miệng lại biến thành “Cút ngay”.
Cô nương kia cũng không tức giận, còn cười hì hì đem điểm tâm lấy ra nhét vào miệng ta. Ta nhớ rõ, điểm tâm này là nàng cẩn thận cất lại muốn đưa cho thỏ con, hiện tại lại cho ta.
Nói vậy, thỏ nhỏ cũng không còn điểm tâm để ăn nữa rồi?
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một lần thương ngộ ngẫu nhiên, không nghĩ đến phụ hoàng đột nhiên hạ chỉ, bảo chúng ta đến nhà thái phó cùng phủ tướng quân học tập.
Thành thật mà nói trong lòng ta lại có chút chờ mong.
Ta cho rằng để gặp được nàng cũng không dễ dàng gì, dù sao thì cũng là nữ hài tử, đương nhiên là phải ở trong khuê phòng không được ra ngoài. Nhưng không nghĩ đến ngày đầu tiên đã gặp được nàng ở thư phòng của thái phó.
Thái phó còn tự nhiên giới thiệu với chúng ta. Lúc này, ta mới biết nàng gọi là Ninh Hân.
Ánh mắt ta luôn không tự giác đặt lên người nàng, ta cũng luôn không tự giác tìm lỗi của nàng.
Ta cũng hiểu lắm vì sao mình lại làm như thế. Có lẽ là bởi vì nàng sống còn tự tại hơn cả chúng ta.
Có thể làm bất cứ chuyện gì nàng muốn, không có gì phiền não, giống như tới gần bên người nàng ta cũng có thể tự tại lên vậy. Nhưng nàng vẫn lần lượt làm ta trợn mắt há hốc mồm.
Đánh nhau, đùa dai, leo lên nóc nhà lật ngói…… Theo ta thấy thì những chuyện không thích hợp với nữ hài tử, nàng đều làm.
Mà càng làm cho ta kinh ngạc chính là, thái phó vậy mà lại mặc kệ nàng, dung túng cho nàng.
Rốt cuộc ta cũng nhịn không được hỏi thái phó, vì sao ngài ấy lại không dạy nàng cầm kỳ thư họa, nữ hồng nữ tắc như những nữ nhi khác.
Khi đó thái phó đang dùng gân lộc làm ná cho nàng, nghe vậy, ông ấy liếc nhìn ta một cái.
“Ngươi đã đọc đủ thứ thi thư, đương nhiên có thể phân biệt, từ xưa đến nay địa vị của nữ tử luôn không bằng nam tử. Khi còn bé nam tử ăn chút khó khăn cũng không tính là gì, học giỏi có bản lĩnh rồi, sau này mặc kệ thiên địa lớn bao nhiêu cũng có thể lang bạt, còn bầu trời của nữ tử, càng trưởng thành sẽ càng nhỏ, cho đến cuối cùng sẽ chỉ còn lại khoảng trời phía trên ngồi nhà của mình.”
Ông thở dài: “Chẳng qua là ta chỉ để cho Hân nhi vui vẻ một chút, trước khi con bé trưởng thành, để nó tự mình chơi thật vui mà thôi.”
Ta đã hiểu.
Thái phó muốn để cho nàng một mảnh đất không mưa không gió, mặc nàng tùy tâm sở dục mà nở rộ.
Ta nghĩ, sau này nếu như ta có nữ nhi, ta cũng muốn dạy dỗ con bé như vậy. Đang nghĩ ngợi, thái phó bỗng nhiên nói: “Tiểu tử, có phải ngươi thích Hân Nhi nhà ta không?”
Mặt ta nháy mắt đỏ ửng.
“Ta không có!” Ta nói với ông ấy.
Lại đụng phải thần sắc cười như không cười của ông, ta có chút chột dạ, cảm thấy nhất định là mình đã bị ông ấy nhìn thấu cả rồi.
Kết quả liền thấy ông đi tới vỗ vỗ bả vai ta, làm như lầm bầm lầu bầu thở dài: “Muốn cưới Hân Nhi nhà ta, bằng như bây giờ thì không thể được đâu!”
Dứt lời liền lập rời đi, chỉ để lại một mình ta ngây ngốc tại chỗ, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Trong lòng lại nhịn không được mà nghĩ, nói không được, vậy thì phải như thế nào mới được đây?
Bình luận facebook