• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôm Nay Nương Nương Lại Bịa Chuyện (5 Viewers)

  • Chương 8: Ban hôn

Ta cho rằng “Lần sau” mà hắn nói sẽ đến rất nhanh, lại không nghĩ tới không có cơ hội để gặp hắn.

Nghe cha ta nói hắn biểu hiện xuất sắc, được phong làm An Vương, hiện tại vô cùng được thánh thượng coi trọng, không biết đã được phái đến nơi nào bình định.

Thậm chí có lời đồn đãi, thân thể thánh thượng càng ngày càng không tốt cho nên cố ý chọn giữa hắn và Thái tử cho ngôi vị hoàng đế.

Kỳ thật ta rất kinh ngạc, không biết vì sao hắn lại có thể được Hoàng Thượng coi trọng, ta còn nhớ rõ khi mình mới gặp hắn, hắn không hề được sủng ái một chút nào.

Đương nhiên ngôi vị hoàng đế gì đó ta không quan tâm, lòng ta vẫn luôn nhớ đến chuyện hòa hảo, lòng đầy chờ mong hắn trở về.

Rốt cuộc ta cũng nghe được tin hắn đã trở lại, đang vui mừng lại nghe được tin hắn bị thương. Vì thế vui mừng trong nháy mắt biến thành lo lắng.

Ta vội vội vàng vàng mang theo Thúy Nhi đi xem hắn.

Bây giờ hắn là An Vương rồi, có phủ đệ của riêng mình, nhìn rất uy nghiêm khí phái. Ta không kịp chờ hạ nhân thông báo, nói thân phận xong liền xông vào.

Nhưng khi ta chạy vội vào thính đường lại thấy hắn đưa lưng về phía ta, đang cùng Lâm Uyển nói nói cười cười.

Hẳn là Lâm Uyển mới vừa thay hắn băng bó xong, bỗng nhiên nàng ấy ôm lấy hắn, lại ngẩng đầu lên, đầy mặt thẹn thùng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, không biết vì sao ta lại luống cuống. Chờ khi ý thức được thì ta đã chạy xa.

Thúy Nhi ở phía sau thở hồng hộc đuổi theo: “Tiểu thư, người chạy cái gì vậy!”

Lúc này ta mới phản ứng lại.

Đúng vậy, ta chạy cái gì đây.

Không biết có phải ta chạy trốn quá gấp hay không, đầu ta lại cso chút choáng váng.

Ta giữu chặt tay Thúy Nhi, kéo kéo khóe miệng nói: “Thân mình ta không thoải mái, về phủ trước đi.”

Sau khi trở lại phủ thái phó ta cũng không còn váng đầu nữa, chỉ là tâm tình có chút uể oải, trong đầu thường thường nhớ tới cảnh tượng hai người bọn họ ôm nhau.

Lại qua mấy ngày, trong cung bỗng nhiên truyền đến tin tức, Thánh Thượng chuẩn bị tuyển phi cho Thái Tử cùng An Vương.

Trên phố truyền lưu, là muốn chọn giữa hai người ta cùng Lâm Uyển. Tin tức này làm mỗi người trong phủ đều khẩn trương lên. Vì việc này, Thánh Thượng triệu Thái Tử cùng An Vương tiến cung mật đàm.

Là muốn cho bọn họ tự mình chọn sao?

Trong lòng ta thầm nghĩ, nếu để cho bọn họ tự mình chọn, vậy tám phần là Thái Tử sẽ chọn Lâm Uyển.

Bởi vì Hoàng Hậu nương nương cùng Lâm tướng quân là quan hệ huyết thống, Thái Tử cùng Lâm Uyển ở bên nhau là thân càng thêm thân, thứ hai là Lâm tướng quân có binh quyền trong tay.

Vì tính toán về sau, bên kia tất nhiên là chọn nữ nhi tướng quân có binh lính có thủ hạ, mà không phải là nữ nhi thái phó không có thực quyền như ta.

Nói như vậy, ta chẳng phải là phải gả cho Lục Vân Giản sao?

Không chỉ có ta nghĩ như vậy, đa phần mọi người đều nghĩ như thế. Thúy Nhi còn lo lắng nói: “Tiểu thư, quan hệ của ngài cùng An Vương không tốt như vậy, về sau phải gả cho hắn thì làm sao bây giờ.”

Ta không nói chuyện, tuy trong lòng có chút hoảng loạn nhưng lại có nhiều phần chờ mong, tuy rằng ta không biết mình đang chờ mong điều gì.

Mật đàm kết thúc rất nhanh, khiến cho người ta khó hiểu là Lục Vân Giản lại quỳ gối trước cửa cung suốt một đêm.

Đêm đó tuyết rơi rất lớn, vết thương của hắn lại chưa khỏi hẳn, cho nên rất nhanh đã té xỉu trên nền tuyết. Cuối cùng là Thánh Thượng mềm lòng, bảo người nâng vào.

Nhưng chuyện này lại chọc lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Mọi người sôi nổi suy đoán, có phải An Vương cũng có ý với Lâm Uyển hay không.

Ta lẳng lặng nghe bọn họ thảo luận, cảm giác chờ mong trong lòng tan thành mây khói.

Rất nhanh kết quả đã được truyền ra, người phải gả cho Thái Tử, là ta.

Thúy Nhi vui sướng: “Hóa ra là An Vương gia đã sớm thích Lâm cô nương, cũng may Thánh Thượng đau lòng An Vương gia, ân chuẩn cho mối duyên của bọn họ, tiểu thư cũng có thể gả cho Thái Tử dịu dàng, kết quả này thật là không thể tốt hơn!”

Mặt ta không chút biểu tình ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vui vẻ của nàng ấy, đây thật sự là một kết quả tốt sao?

Ta không có biện pháp trả lời.

Lòng ta chỉ có ấm ức, nhưng ta cũng không biết đến tột cùng là mình vì bị ghét bỏ nên ấm ức, hay là bởi vì trước sau chưa từng có ai hỏi qua ý kiến của ta mà ấm ức, hay là bởi vì hắn không thích ta mà ấm ức.

Mặc kệ lòng ta nghĩ như thế nào, việc hôn nhân này cứ như vậy bị định ra.

Thời gian là ba tháng sau.

Nghe nói là bởi vì thân thể đương kim Thánh Thượng ngày càng sa sút, lúc này mới vội vội vàng vàng làm hai vị hoàng tử đính hôn.

Vì thế mọi người bắt đầu bận bận rộn rộn thu thập của hồi môn cho ta, may xiêm y.

Ta lại chẳng thể vui vẻ nổi.

Không biết vì sao gần đây ta thường xuyên bị chứng choáng đầu.

Cha ta tìm tới thái y cũng không nhìn ra vấn đề gì, chỉ nói thời tiết đang nóng dần lên, có lẽ là thân mình mệt mỏi.

Hôm nay, Thúy Nhi hỏi ta có muốn đi chọn trang sức xuất giá hay không.

Tuy ta không có hứng thú gì, nhưng nghĩ đến dù sao ở nhà cũng buồn bực, đi ra ngoài dạo một vòng có lẽ sẽ tốt hơn.

Ta tùy ý đi vào Trân Bảo Các, cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành. Nhưng mới vừa vào cửa, ta lại phát hiện Lâm Uyển cùng Thái Tử đi cùng một chỗ.

Bọn họ nhìn thấy ta, thần sắc có hoảng loạn chợt lóe rồi biến mất.

Ta cho rằng bọn họ là sợ ta hiểu lầm, liền không để ý tới nữa.

Quả nhiên ta nghe Thái Tử giải thích nói: “Vốn định chọn vài món trang sức đưa cho Hân Nhi, lại không nghĩ vừa vặn gặp được Lâm cô nương.”

Nghe xưng hô này ta chợt ngẩn ra.

Hân Nhi, Lâm cô nương.

Trước kia khi chúng ta ở bên nhau chơi, bọn họ đều gọi chúng ta “Hân Nhi, Uyển Uyển”.

Hiện giờ……quả thật không còn giống trước nữa.

Thái Tử đi lên trước, mở hộp cầm trong tay ra, hỏi ta: “Có thích không?”

Ta cũng cười cười nhìn hắn.

“Thích.” Ta nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom