Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Bữa sáng hôm ấy Tần Tư Lăng được trổ tài một phen được ba mẹ và đứa em trai của cô khen nức nở.
Vốn Trình Nhiễm muốn thử ăn những đồ ăn hắn làm, sau đó tìm lỗi nói. Ai ngờ tất cả hương vị cho đến màu sắc chẳng có chỗ nào chê trách cả. Đã vậy mẹ cô còn quay sang chỉ trích cô, rồi nói sau này nhờ Tần Tư Lăng dạy cho cô nấu ăn.
Cả nhà Trình Nhiễm dùng bữa sáng xong thì tất cả mỗi người làm một việc. Ngay khi cô rửa bát xong từ trong bếp đi ra thì phát hiện Tần Tư Lăng đang sửa soạn gì đó nên có chút khó hiểu.
"Tư Lăng, anh làm cái gì vậy?"
Tần Tư Lăng đeo đôi găng tay mới vào, mặc thêm một chiếc áo ni lông mới rồi đeo kính, đội mũ cẩn thận. Lúc này, ông nội cô cũng từ trên tầng đi xuống mặc một bộ quần áo nông dân thường ngày.
"Ông nội, ông định đi ra đồng sao?"
Ông cụ Trình ngồi xuống, từ từ xỏ đôi ủng vào rồi nói.
"Nay vừa đúng mùa gặt, ta dẫn Tư Lăng ra đồng cho nó biết ruộng nhà mình. Nếu cháu muốn đi thì đi cùng, còn không ở nhà cùng Nhất Phàm chuẩn bị bữa trưa."
Ra đồng? Giữa thời tiết nắng nóng như này mà bắt Tần Tư Lăng ra đồng? Ông nội cô quả là chơi lớn. Bảo sao sáng nay cô cứ có dự cảm không lành khi thấy ông nội yên lặng lạ thường, không có bắt Tần Tư Lăng đi rửa bát nữa. Kiểu này nếu cô mà không ra cùng thì không khéo Tần Tư Lăng bị bắn ít bẩn lên người ngất ở đấy thì ông nội cô cũng chẳng khiêng nổi về nhà.
Vì vậy, Trình Nhiễm vội vàng chạy vào phòng tìm bộ quần áo cũ rồi đi thay. Cô mượn chiếc vũ vành lớn của mẹ đội lên đầu rồi đeo đôi găng tay dài cho đỡ bị cháy nắng. Trước khi bước ra cửa, Tần Tư Lăng còn không quên đưa cô cái khẩu trang đã được tiệt trùng đeo cho đỡ bụi.
Cánh đồng nhà cô cũng giống như những mảnh ruộng những nhà khác trong thị trấn, nằm ở bên kia đồi. Cô và Tần Tư Lăng ngồi trên chiếc xe máy kéo thùng do ông nội đích thân chở đi. Lần đầu tiên ngồi trên cái loại xe được hưởng gió trời tự nhiên một cách trực tiếp như vậy khiến cho Tần Tư Lăng có chút hồi hộp. Con đường đi cũng chẳng bằng phẳng là bao. Thỉnh thoảng xe cán lên vài viên đá lớn khiến cho cả người ngồi trên xe nghiêng ngả không thôi.
Một người dân thành phố chính gốc lại xuất thân trong gia đình quyền quý như Tần Tư Lăng thì đây chính là một trải nghiệm khó quên trong đời. Nhìn con đường bụi bặm với từng chiếc xe đi lại khiến cho Tần Tư Lăng hơi nhăn mày, phải kéo cao khẩu trang lên. Trong đầu hắn hiện tại luôn lẩm nhẩm tất cả chỉ là hắn đang thử thách bản thân trải nghiệm mà thôi.
Còn đối với Trình Nhiễm thì đấy là chuyện rất đỗi bình thường. Năm còn học đại học, mỗi lần được nghỉ là Trình Nhiễm phải về quê giúp ông nội gặt lúa. Ba mẹ cô rất bận nên chuyền đồng án đã gác sang một bên từ lâu. Ông nội thì vẫn một mực không bỏ mảnh ruộng xưa nên hàng năm vẫn tự mình cấy, gặt như thường.
"Trình Nhiễm, tôi cảm thấy có dự cảm chẳng lành..."
"Tần tiên sinh, lát nữa ra ruộng em sẽ dạy anh cách làm nông mà người nông dân vẫn thường làm ra hạt gạo. Nhưng, em phải nhắc anh trước là sẽ hơi bẩn một xíu đấy. Anh chịu được không?"
"Được! Tôi sẽ cố."
Đã đến nước này rồi thì hắn chẳng thể ngại bẩn nữa. Từ khi đặt chân về quê của Trình Nhiễm thì hắn đã bị nhiễm quá nhiều vi khuẩn rồi. Có bị nữa thì cùng lắm chỉ thêm chút xíu gánh nặng về tâm lí mà thôi.
Đến cả Trình Nhiễm cũng không thể ngờ Tần tiên sinh lại tự mình nói ra câu này. Một người từ trước đến giờ luôn ở trên rất nhiều người, đứng ở vị trí rất cao. Vậy mà vẫn có thể chịu đựng tính khí thất thường của ông nội cô, không những vậy còn chấp nhận làm bất cứ chuyện gì mà ông nội cô bảo. Nếu không vì hai người còn có bản hợp đồng làm bằng chứng thì Trình Nhiễm cho rằng Tần Tư Lăng xứng đáng là một ông chồng quốc dân.
Trên đường đi hai người gặp rất nhiều người quen cũng ra đồng. Trình Nhiễm nhanh chóng hồ hởi vẫy tay chào gọi.
Tần Tư Lăng thì cứ ngồi đó nhìn cô mà trong lòng ngập tràn suy nghĩ. Người dân ở đây ai ai cũng thân thiện cả. Không giống như cuộc sống thượng lưu thường ngày của hắn. Tranh giành lợi ích, không từ mọi thủ đoạn mà hãm hại lẫn nhau. Nhiều lúc hắn nghĩ sống một cuộc sống như vậy có đáng không? Nhưng hắn chính là người thừa kế của Tần Gia, mang trọng trách lớn trên vai, hắn không thể nào mà từ bỏ được.
Rất nhanh ông cụ Trình đã cho xe đến ruộng. Ông đỗ xe dưới một gốc cây lớn cho rợp. Trình Nhiễm nhảy xuống xe trước, nhìn cả cánh đồng mênh mông đổ màu vàng trước mặt thì nở nụ cười tươi. Hôm nay cũng có không ít người ra đồng tự tay mình gặt lúa. Đáng lẽ bây giờ có cả máy gặp nhưng vì họ không muốn đổ tiền vào chỉ vì bản thân lười làm nên nhà nào cũng đích thân tự tay xuống gặt.
Ông nội cô xuống xe, đưa hai cái dụng cụ được gọi là liềm cho Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng rồi nói.
"Ta phải qua nói chuyện với lão Đình vài chuyện. Hai đứa cứ từ từ mà gặt. Cậu không biết làm thì cứ hỏi Trình Nhiễm, con bé sẽ dạy cho cậu."
"Vâng."
Dặn dò xong, ông cụ Trình còn đưa cho Trình Nhiễm mấy cái dây và bao rồi mới rời đi. Nhìn mảnh ruộng quen thuộc trước mắt, Trình Nhiễm không nghĩ nhiều bước xuống. Thấy Tần Tư Lăng vẫn chần chừ, cô liền thở dài thúc giục.
"Anh xuống đây đi. Không có chết người đâu mà sợ."
Vậy là Tần Tư Lăng cắn răng cắn lợi bước xuống. Hắn cầm cái liềm trong tay theo sát Trình Nhiễm, rồi được cô dạy cho cách gặt lúa. Ban đầu, động tác của Tần Tư Lăng rất luống cuống cưa có thành thạo. Nhưng hắn là người tiếp thu rất nhanh, sau một lúc đứng nhìn những người khách ở mảnh ruộng bên cạnh thì hắn đã dần bắt chước theo và dần quen tay hơn.
Trình Nhiễm vừa làm thì vừa đắc ý nói.
"Em đã nói mà, dễ đúng không? Em rất có thiên phú giảng dạy đấy."
"Tôi làm được là nhờ quan sát mấy người gần đó. Em biết làm nhưng sự truyền đạt của em quá kém."
Trình Nhiễm chẳng buồn muốn nói nữa nên thôi. Dưới trời nắng gay gắt, hai người cứ hì hục mà làm việc. Nhìn Tần Tư Lăng vậy thôi chứ khi hắn thành thao thì động tác còn nhanh hơn cả Trình Nhiễm. Cô gặp đúng mất chị hàng xóm ở ruộng bên cạnh đang nghỉ ngơi, buôn vài ba câu chuyện vui. Khi ngoảnh lại đã thấy Tần Tư Lăng làm hơn nửa rồi. Tốc độ này nhanh đến nỗi cô không kịp trở tay.
"Trình Nhiễm, kia là ai vậy? Anh ấy làm nhanh thật. Nhà anh ấy cũng làm nông à?"
"Anh ấy là chồng em. Sắp tới bọn em sẽ tổ chức hôn lễ."
Mấy chị hàng xóm liếc nhìn về phía của Tần Tư Lăng với vẻ ái mộ. Tuy hắn bịt kín nhưng vẫn không thể ngăn cản được ánh mắt tăm tia nhan sắc của những người này.
Đặc biệt trong số đó còn có một người luôn để ý hắn từ khi hắn xuất hiện đến giờ. Đó là An Dữ Duyệt. Cô ta cũng được coi là có họ hàng xa với Trình Nhiễm, kêu cô một tiếng chị. An Dữ Duyệt năm nay cũng học đại học năm ba. Kì nghỉ cô ta rất thường xuyên về thăm gia đình, giúp ba mẹ gặt hái. Tiếc là, An Dữ Duyệt này có một nhược điểm mà Trình Nhiễm rất ghét là tỏ ra như một "Trà xanh" giả tạo vậy.
Làm cái gì cũng tỏ ra đáng thương để người khác quan tâm. Ngay chính lúc trước còn quen với Tần Thiến, cô đã vô tình gặp An Dữ Duyệt trên đường. Cô ta còn suýt chút nữa quyến rũ cái tên Tần Thiến rác rưởi kia. Từ sau vụ đó, Trình Nhiễm rất luôn có ác cảm với An Dữ Duyệt này.
"Chị họ, chồng của chị có ngoại hình đẹp quá, lại làm việc rất giỏi. Anh ấy làm nghề gì vậy?"
Trước khi tăm tia con mồi, An Dữ Duyệt này đều phải tìm hiểu xem gia cảnh của đối phương trông ra sao? Đương nhiên cô ta sẽ không để bản thân mình chịu thiệt. Nếu đã quen thì phải làm quen với đại gia lắm tiền.
Có vẻ như Trình Nhiễm đã đoán trước được suy nghĩ của An Dữ Duyệt nên cô chỉ thong dong trả lời.
"Anh ấy làm nhân viên văn phòng."
"Em nhớ lúc trước bạn trai của chị... Hình như là anh Tần Thiến gì đó mà... Anh ấy không những đẹp trai mà còn lắm tiền. Sao hai người lại chia tay vậy?"
"Không hợp thì chia tay thôi. Vả lại, bây giờ chị cũng đã được tình yêu đích thực rồi. Anh ấy rất tốt, còn tốt hơn mấy tên bạn trai em quen nữa đấy."
Sắc mặt của An Dữ Duyệt dần trở lên khó coi. Trình Nhiễm mặc kệ cô ta có suy nghĩ gì. Cô quay người đi về phía của Tần Tư Lăng, thấy cũng làm được kha khá rồi muốn kêu hắn lên bờ nghỉ một chút. Mảnh ruộng này của nhà cô cũng không lớn lắm. Nếu tốc độ nhanh và dứt khoát thì hai người chỉ cần một ngày là xong xuôi.
"Tư Lăng, lên bờ nghỉ một chút cho đỡ nắng đi."
Nghe cô gọi, Tần Tư Lăng dừng tay, từ từ bước lên bờ. Hắn và Trình Nhiễm đi đến chiếc xe cũ kĩ của ông nội muốn ngồi xuống. Tần Tư Lăng do vì thấy tay quá bẩn, mặc dù hắn đeo hai lớp găng tay nhưng vẫn nên gội rửa một chút cho tinh thần bớt đi sự ám ảnh. Ngay gần đó có một con mương nước cũng không quá bẩn mấy, Tần Tư Lăng quyết định lại gần đó rửa.
Trình Nhiễm tháo cái khẩu trang ra, lau đi mồ hôi dính trên mặt, chợt nghe thấy tiếng của Tần Tư Lăng vọng đến. Cô liền chạy lại chỗ hắn.
Tần Tư Lăng vốn muốn định rửa tay thôi, ai ngờ có con gì đen đen bám vài găng tay của hắn không buông. Không chỉ có một con mà là tận ba con. Nếu hắn nhớ không nhầm thì cái con này hắn đã từng nhìn qua. Có được gọi là con đỉa thì phải.
"Tư Lăng... Anh sao vậy?"
Hắn bình tĩnh giơ bàn tay bị ba con đỉa dính vào ra trước mặt của Trình Nhiễm khiến cho cô sợ suýt ngất tại chỗ. Nhìn ba con đỉa ngoe nguẩy mà thấy ghê. Cũng may Tần Tư Lăng đeo hai lớp găng tay nên con đỉa không hút được máu của hắn. Nhưng... con nào con nấy tròn tròn béo múc đen sì thế kia khiến cô nổi hết cả da gà.
Vốn Trình Nhiễm muốn thử ăn những đồ ăn hắn làm, sau đó tìm lỗi nói. Ai ngờ tất cả hương vị cho đến màu sắc chẳng có chỗ nào chê trách cả. Đã vậy mẹ cô còn quay sang chỉ trích cô, rồi nói sau này nhờ Tần Tư Lăng dạy cho cô nấu ăn.
Cả nhà Trình Nhiễm dùng bữa sáng xong thì tất cả mỗi người làm một việc. Ngay khi cô rửa bát xong từ trong bếp đi ra thì phát hiện Tần Tư Lăng đang sửa soạn gì đó nên có chút khó hiểu.
"Tư Lăng, anh làm cái gì vậy?"
Tần Tư Lăng đeo đôi găng tay mới vào, mặc thêm một chiếc áo ni lông mới rồi đeo kính, đội mũ cẩn thận. Lúc này, ông nội cô cũng từ trên tầng đi xuống mặc một bộ quần áo nông dân thường ngày.
"Ông nội, ông định đi ra đồng sao?"
Ông cụ Trình ngồi xuống, từ từ xỏ đôi ủng vào rồi nói.
"Nay vừa đúng mùa gặt, ta dẫn Tư Lăng ra đồng cho nó biết ruộng nhà mình. Nếu cháu muốn đi thì đi cùng, còn không ở nhà cùng Nhất Phàm chuẩn bị bữa trưa."
Ra đồng? Giữa thời tiết nắng nóng như này mà bắt Tần Tư Lăng ra đồng? Ông nội cô quả là chơi lớn. Bảo sao sáng nay cô cứ có dự cảm không lành khi thấy ông nội yên lặng lạ thường, không có bắt Tần Tư Lăng đi rửa bát nữa. Kiểu này nếu cô mà không ra cùng thì không khéo Tần Tư Lăng bị bắn ít bẩn lên người ngất ở đấy thì ông nội cô cũng chẳng khiêng nổi về nhà.
Vì vậy, Trình Nhiễm vội vàng chạy vào phòng tìm bộ quần áo cũ rồi đi thay. Cô mượn chiếc vũ vành lớn của mẹ đội lên đầu rồi đeo đôi găng tay dài cho đỡ bị cháy nắng. Trước khi bước ra cửa, Tần Tư Lăng còn không quên đưa cô cái khẩu trang đã được tiệt trùng đeo cho đỡ bụi.
Cánh đồng nhà cô cũng giống như những mảnh ruộng những nhà khác trong thị trấn, nằm ở bên kia đồi. Cô và Tần Tư Lăng ngồi trên chiếc xe máy kéo thùng do ông nội đích thân chở đi. Lần đầu tiên ngồi trên cái loại xe được hưởng gió trời tự nhiên một cách trực tiếp như vậy khiến cho Tần Tư Lăng có chút hồi hộp. Con đường đi cũng chẳng bằng phẳng là bao. Thỉnh thoảng xe cán lên vài viên đá lớn khiến cho cả người ngồi trên xe nghiêng ngả không thôi.
Một người dân thành phố chính gốc lại xuất thân trong gia đình quyền quý như Tần Tư Lăng thì đây chính là một trải nghiệm khó quên trong đời. Nhìn con đường bụi bặm với từng chiếc xe đi lại khiến cho Tần Tư Lăng hơi nhăn mày, phải kéo cao khẩu trang lên. Trong đầu hắn hiện tại luôn lẩm nhẩm tất cả chỉ là hắn đang thử thách bản thân trải nghiệm mà thôi.
Còn đối với Trình Nhiễm thì đấy là chuyện rất đỗi bình thường. Năm còn học đại học, mỗi lần được nghỉ là Trình Nhiễm phải về quê giúp ông nội gặt lúa. Ba mẹ cô rất bận nên chuyền đồng án đã gác sang một bên từ lâu. Ông nội thì vẫn một mực không bỏ mảnh ruộng xưa nên hàng năm vẫn tự mình cấy, gặt như thường.
"Trình Nhiễm, tôi cảm thấy có dự cảm chẳng lành..."
"Tần tiên sinh, lát nữa ra ruộng em sẽ dạy anh cách làm nông mà người nông dân vẫn thường làm ra hạt gạo. Nhưng, em phải nhắc anh trước là sẽ hơi bẩn một xíu đấy. Anh chịu được không?"
"Được! Tôi sẽ cố."
Đã đến nước này rồi thì hắn chẳng thể ngại bẩn nữa. Từ khi đặt chân về quê của Trình Nhiễm thì hắn đã bị nhiễm quá nhiều vi khuẩn rồi. Có bị nữa thì cùng lắm chỉ thêm chút xíu gánh nặng về tâm lí mà thôi.
Đến cả Trình Nhiễm cũng không thể ngờ Tần tiên sinh lại tự mình nói ra câu này. Một người từ trước đến giờ luôn ở trên rất nhiều người, đứng ở vị trí rất cao. Vậy mà vẫn có thể chịu đựng tính khí thất thường của ông nội cô, không những vậy còn chấp nhận làm bất cứ chuyện gì mà ông nội cô bảo. Nếu không vì hai người còn có bản hợp đồng làm bằng chứng thì Trình Nhiễm cho rằng Tần Tư Lăng xứng đáng là một ông chồng quốc dân.
Trên đường đi hai người gặp rất nhiều người quen cũng ra đồng. Trình Nhiễm nhanh chóng hồ hởi vẫy tay chào gọi.
Tần Tư Lăng thì cứ ngồi đó nhìn cô mà trong lòng ngập tràn suy nghĩ. Người dân ở đây ai ai cũng thân thiện cả. Không giống như cuộc sống thượng lưu thường ngày của hắn. Tranh giành lợi ích, không từ mọi thủ đoạn mà hãm hại lẫn nhau. Nhiều lúc hắn nghĩ sống một cuộc sống như vậy có đáng không? Nhưng hắn chính là người thừa kế của Tần Gia, mang trọng trách lớn trên vai, hắn không thể nào mà từ bỏ được.
Rất nhanh ông cụ Trình đã cho xe đến ruộng. Ông đỗ xe dưới một gốc cây lớn cho rợp. Trình Nhiễm nhảy xuống xe trước, nhìn cả cánh đồng mênh mông đổ màu vàng trước mặt thì nở nụ cười tươi. Hôm nay cũng có không ít người ra đồng tự tay mình gặt lúa. Đáng lẽ bây giờ có cả máy gặp nhưng vì họ không muốn đổ tiền vào chỉ vì bản thân lười làm nên nhà nào cũng đích thân tự tay xuống gặt.
Ông nội cô xuống xe, đưa hai cái dụng cụ được gọi là liềm cho Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng rồi nói.
"Ta phải qua nói chuyện với lão Đình vài chuyện. Hai đứa cứ từ từ mà gặt. Cậu không biết làm thì cứ hỏi Trình Nhiễm, con bé sẽ dạy cho cậu."
"Vâng."
Dặn dò xong, ông cụ Trình còn đưa cho Trình Nhiễm mấy cái dây và bao rồi mới rời đi. Nhìn mảnh ruộng quen thuộc trước mắt, Trình Nhiễm không nghĩ nhiều bước xuống. Thấy Tần Tư Lăng vẫn chần chừ, cô liền thở dài thúc giục.
"Anh xuống đây đi. Không có chết người đâu mà sợ."
Vậy là Tần Tư Lăng cắn răng cắn lợi bước xuống. Hắn cầm cái liềm trong tay theo sát Trình Nhiễm, rồi được cô dạy cho cách gặt lúa. Ban đầu, động tác của Tần Tư Lăng rất luống cuống cưa có thành thạo. Nhưng hắn là người tiếp thu rất nhanh, sau một lúc đứng nhìn những người khách ở mảnh ruộng bên cạnh thì hắn đã dần bắt chước theo và dần quen tay hơn.
Trình Nhiễm vừa làm thì vừa đắc ý nói.
"Em đã nói mà, dễ đúng không? Em rất có thiên phú giảng dạy đấy."
"Tôi làm được là nhờ quan sát mấy người gần đó. Em biết làm nhưng sự truyền đạt của em quá kém."
Trình Nhiễm chẳng buồn muốn nói nữa nên thôi. Dưới trời nắng gay gắt, hai người cứ hì hục mà làm việc. Nhìn Tần Tư Lăng vậy thôi chứ khi hắn thành thao thì động tác còn nhanh hơn cả Trình Nhiễm. Cô gặp đúng mất chị hàng xóm ở ruộng bên cạnh đang nghỉ ngơi, buôn vài ba câu chuyện vui. Khi ngoảnh lại đã thấy Tần Tư Lăng làm hơn nửa rồi. Tốc độ này nhanh đến nỗi cô không kịp trở tay.
"Trình Nhiễm, kia là ai vậy? Anh ấy làm nhanh thật. Nhà anh ấy cũng làm nông à?"
"Anh ấy là chồng em. Sắp tới bọn em sẽ tổ chức hôn lễ."
Mấy chị hàng xóm liếc nhìn về phía của Tần Tư Lăng với vẻ ái mộ. Tuy hắn bịt kín nhưng vẫn không thể ngăn cản được ánh mắt tăm tia nhan sắc của những người này.
Đặc biệt trong số đó còn có một người luôn để ý hắn từ khi hắn xuất hiện đến giờ. Đó là An Dữ Duyệt. Cô ta cũng được coi là có họ hàng xa với Trình Nhiễm, kêu cô một tiếng chị. An Dữ Duyệt năm nay cũng học đại học năm ba. Kì nghỉ cô ta rất thường xuyên về thăm gia đình, giúp ba mẹ gặt hái. Tiếc là, An Dữ Duyệt này có một nhược điểm mà Trình Nhiễm rất ghét là tỏ ra như một "Trà xanh" giả tạo vậy.
Làm cái gì cũng tỏ ra đáng thương để người khác quan tâm. Ngay chính lúc trước còn quen với Tần Thiến, cô đã vô tình gặp An Dữ Duyệt trên đường. Cô ta còn suýt chút nữa quyến rũ cái tên Tần Thiến rác rưởi kia. Từ sau vụ đó, Trình Nhiễm rất luôn có ác cảm với An Dữ Duyệt này.
"Chị họ, chồng của chị có ngoại hình đẹp quá, lại làm việc rất giỏi. Anh ấy làm nghề gì vậy?"
Trước khi tăm tia con mồi, An Dữ Duyệt này đều phải tìm hiểu xem gia cảnh của đối phương trông ra sao? Đương nhiên cô ta sẽ không để bản thân mình chịu thiệt. Nếu đã quen thì phải làm quen với đại gia lắm tiền.
Có vẻ như Trình Nhiễm đã đoán trước được suy nghĩ của An Dữ Duyệt nên cô chỉ thong dong trả lời.
"Anh ấy làm nhân viên văn phòng."
"Em nhớ lúc trước bạn trai của chị... Hình như là anh Tần Thiến gì đó mà... Anh ấy không những đẹp trai mà còn lắm tiền. Sao hai người lại chia tay vậy?"
"Không hợp thì chia tay thôi. Vả lại, bây giờ chị cũng đã được tình yêu đích thực rồi. Anh ấy rất tốt, còn tốt hơn mấy tên bạn trai em quen nữa đấy."
Sắc mặt của An Dữ Duyệt dần trở lên khó coi. Trình Nhiễm mặc kệ cô ta có suy nghĩ gì. Cô quay người đi về phía của Tần Tư Lăng, thấy cũng làm được kha khá rồi muốn kêu hắn lên bờ nghỉ một chút. Mảnh ruộng này của nhà cô cũng không lớn lắm. Nếu tốc độ nhanh và dứt khoát thì hai người chỉ cần một ngày là xong xuôi.
"Tư Lăng, lên bờ nghỉ một chút cho đỡ nắng đi."
Nghe cô gọi, Tần Tư Lăng dừng tay, từ từ bước lên bờ. Hắn và Trình Nhiễm đi đến chiếc xe cũ kĩ của ông nội muốn ngồi xuống. Tần Tư Lăng do vì thấy tay quá bẩn, mặc dù hắn đeo hai lớp găng tay nhưng vẫn nên gội rửa một chút cho tinh thần bớt đi sự ám ảnh. Ngay gần đó có một con mương nước cũng không quá bẩn mấy, Tần Tư Lăng quyết định lại gần đó rửa.
Trình Nhiễm tháo cái khẩu trang ra, lau đi mồ hôi dính trên mặt, chợt nghe thấy tiếng của Tần Tư Lăng vọng đến. Cô liền chạy lại chỗ hắn.
Tần Tư Lăng vốn muốn định rửa tay thôi, ai ngờ có con gì đen đen bám vài găng tay của hắn không buông. Không chỉ có một con mà là tận ba con. Nếu hắn nhớ không nhầm thì cái con này hắn đã từng nhìn qua. Có được gọi là con đỉa thì phải.
"Tư Lăng... Anh sao vậy?"
Hắn bình tĩnh giơ bàn tay bị ba con đỉa dính vào ra trước mặt của Trình Nhiễm khiến cho cô sợ suýt ngất tại chỗ. Nhìn ba con đỉa ngoe nguẩy mà thấy ghê. Cũng may Tần Tư Lăng đeo hai lớp găng tay nên con đỉa không hút được máu của hắn. Nhưng... con nào con nấy tròn tròn béo múc đen sì thế kia khiến cô nổi hết cả da gà.
Bình luận facebook