Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Cánh cửa phòng bệnh được Trình Nhiễm mở ra.
Cô từ từ đẩy chiếc xe nôi của hai đứa trẻ đi vào, đến bên giường bệnh của Tần Tư Lăng.
Nhìn người đàn ông đang nằm bất động trên giường bệnh, Trình Nhiễm không thể kiềm chế mà lệ cứ chảy xuống hai gò má.
Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nắm lấy bàn tay của hắn.
"Ông xã, em chưa đặt tên cho con của chúng ta... Anh, tỉnh lại đi được không? Em cũng chẳng biết trong hai đứa ai là anh, ai là chị... Anh có thể tỉnh lại cho em biết được không?"
Tần Tư Lăng đã nằm ở đây được 3 tuần rồi. Hai cục cưng cũng đã được bác sĩ bế ra khỏi lồng kính. Tất cả dường như đã được chuẩn bị sẵn. Bây giờ, chỉ còn đợi ba của hai đứa tỉnh dậy thôi. Nhưng tiếc là Tần Tư Lăng mãi không tỉnh.
"Ông xã, anh đừng nằm đây nữa. Chẳng phải anh nói rằng anh yêu em sao? Nếu anh yêu em thì anh hãy tỉnh lại đi. Em bây giờ chăm con rất mệt, anh phải dậy để phụ giúp em chứ?"
Cho dù Trình Nhiễm có nói gì đi chăng nữa thì Tần Tư Lăng vẫn nằm bất động ở đó. Trái tim của cô lúc này như thắt lại rất đau. Dường như con trai nhận thấy cô đang khóc nên cự quậy cũng bật khóc theo. Trình Nhiễm vội vàng cúi xuống ôm lấy con lên dỗ.
Cô biết đợi đến bao giờ đây? Tần Tư Lăng mà không tỉnh lại chắc cô sẽ không thể chịu nổi mất...
Nửa ngày hôm đó, Trình Nhiễm ở lại phòng bệnh của Tần Tư Lăng trò chuyện với hắn. Đến khi Tần lão phu nhân đến thúc giục cô trở về phòng bệnh thì cô mới quay về.
Hai đứa bé rất ngoan, cứ ăn no rồi lại lăn ra ngủ.
Vì sức khỏe của cô còn yếu nên Tần lão phu nhân đã thuê mấy hộ tá đến phụ giúp cô chăm sóc hai đứa. Trình Nhiễm chỉ có nhiệm vụ cho hai đứa ăn no và ôm hai đứa ngủ thôi.
Mỗi khi mẹ cô gọi điện lên là Trình Nhiễm chỉ đành giấu giếm, nói là cô sinh non chứ không thể nào nói thêm rằng cô và Tần Tư Lăng suýt nữa mất mạng được. Cũng may mẹ cô không phải người đa nghi nên Trình Nhiễm mới suôn sẻ thoát được mấy kiếp nạn.
Trình Nhất Phàm từ sau khi nghe tin cô nhập viện thì ngày ngày đều đặn tan học đến thăm cô. Đứa em trai này trông vậy thôi nhưng cũng rất biết yêu thương chị phết.
Mà dạo này hình như Trình Nhất Phàm đổi tính, mềm dịu hẳn. Còn có điểm lạ là nó không hề nổi nóng với cô, chỉ có thể dịu dàng nói chuyện.
"Chị đừng có mà kích thích em nổi nóng. Chẳng phải người ta nói rằng không được nổi giận với phụ nữ mới sinh hay sao? Em là đang làm tròn nghĩa vụ rồi, chị đừng có mà quá trớn đấy!"
"Nhất Phàm... Sau này, chị của em nhỡ có xảy ra chuyện gì thì em phải chiếu cố 2 đứa nhỏ nhà chị đấy."
"Đang yên đang lành nói linh tinh. Óc chị là óc heo sao?"
"Cái thằng này... Mày lại muốn chị điên à?"
Trình Nhiễm hừ một cái rồi tiện tay cầm lấy miếng táo trên đĩa bỏ vào miệng. Cô đã xác định rồi, nếu như Tần Tư Lăng không tỉnh được nữa, cô sẽ đi theo hắn. Trước khi kết hôn, chẳng phải hai người đã thề sống chết có nhau rồi sao? Tư Lăng vì cô mà làm nhiều việc như vậy, cô đi theo cũng là điều đương nhiên.
Hai đứa nhỏ nhất định sẽ được mọi người yêu thương, điều này khiến cô yên tâm được phần nào rồi.
"À, chị đã đặt tên cho hai đứa này chưa?"
"Chưa đến lúc... Nên chị chưa muốn đặt."
Thật ra là cô đang đợi Tần Tư Lăng tỉnh lại để cùng nhau đặt tên cho hai đứa. Nhưng với sự việc này thì... Chắc khó mà được quá...
Tối hôm đó, trong lúc Trình Nhiễm đang ngủ thì có một bóng đen từ từ mở cửa phòng ra, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường của cô.
Trình Nhiễm hiện tại ngủ chưa có say nên đã mở mắt ngay tức khắc. Cô nhìn bóng đen trước mặt mà kinh hoảng bật dậy. Tuy nhiên, cái bóng đen kia đột nhiên ập xuống dùng chiếc khăn tẩm thuốc mê chụp vào mặt cô.
Rất nhanh sau đó Trình Nhiễm chìm vào trong cơn mê rồi bị bóng đen đó bế ra khỏi phòng.
Vừa hay y tá trực ca đêm nay đến để nhắc nhở Trình Nhiễm vài điều. Khi y tá vừa đi vào phòng bật điện lên thì kinh ngạc đến nỗi không thốt lên lời.
Trên giường bệnh, Trình Nhiễm đã biến mất từ bao giờ...
Sau đêm hôm đó, Tần lão phu nhân và Tần lão gia vô cùng lo lắng. Riêng Tần lão gia đã huy động rất nhiều người đến chỉ để tìm thấy tung tích của Trình Nhiễm, tuy nhiên, mãi mà vẫn chưa có kết quả khiến hai người già vô cùng lo lắng.
Nhìn hai đứa bé đang khóc nằm trong lôi, Tần lão phu nhân sốt ruột nói.
"Vẫn chưa thấy con bé sao? Bọn nhỏ hình như đói rồi."
"Gọi hộ tá vào pha sữa tạm cho hai đứa nó đi. Kì thật, tôi đã phái người bao vây cả bệnh viện, tại sao lại có thể để tên đó lọt qua được chứ? Rốt cuộc là ai đã mang Trình Nhiễm đi?"
Tần lão phu nhân nghe ông nhà mình nói vậy thì ngày càng có những suy nghĩ tiêu cực hơn. Không biết nhà họ Tần đã tạo nên cái nghiệp chướng gì mà phải chịu những điều này cơ chứ. Hết cháu trai hai người hôn mê chưa tỉnh thì lại đến cháu dâu mất tích. Chỉ khổ thân cho hai đứa nhỏ vừa mới ra đời đã gặp phải bao nhiêu là chuyện rồi.
Tư Khải và Nhiếp Minh Duật nhận được tin cũng chạy đến xem xét giúp đỡ.
Hai người đứng ngoài phòng bệnh nhìn Tần Tư Lăng nằm bất động trên giường thì bất giác thở dài.
"Chuyện này không ổn rồi. Tư Lăng bây giờ chưa thể tỉnh lại, Trình Nhiễm lại mất tích. Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nghe Tư Khải nói vậy, Nhiếp Minh Duật bất giác đưa tay vò đầu.
"Chết tiệt! Đừng để tôi biết tên khốn nào khiến Lăng thành ra như vậy. Nếu không tôi sẽ khiến cho tên đó sống không bằng chết."
"Chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm cho ra Trình Nhiễm trước tiên. Một khi Tư Lăng mà tỉnh lại đột xuất thì chúng ta coi như xong. Cậu ta yêu Trình Nhiễm như vậy, nếu biết cô ấy mất tích chắc sẽ điên lên mất."
"Để tôi dùng danh nghĩ đi điều động cảnh sát."
Nhiếp Minh Duật vừa đưa ra đề xuất xong thì Tư Khải lập tức cho anh ta một phiếu tán thành.
"Đúng là hiểu ý nhau đấy người anh em. Chức lớn để làm gì? Để đi cửa sau cho nhanh."
Lại qua một ngày.
Đêm hôm đó có một vị bác sĩ đeo khẩu trang đẩy xe chở đến phòng bệnh của Tần Tư Lăng nhưng lại bị hai vệ sĩ cản lại.
"Có chuyện gì?"
"Tôi là bác sĩ, tôi vào tiêm nốt mũi cuối cùng cho bệnh nhân."
Hai người vệ sĩ nhìn nhau rồi đứng sang bên cạnh nhường chỗ cho vị bác sĩ đó đi vào, rồi đóng cửa lại.
Cô từ từ đẩy chiếc xe nôi của hai đứa trẻ đi vào, đến bên giường bệnh của Tần Tư Lăng.
Nhìn người đàn ông đang nằm bất động trên giường bệnh, Trình Nhiễm không thể kiềm chế mà lệ cứ chảy xuống hai gò má.
Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nắm lấy bàn tay của hắn.
"Ông xã, em chưa đặt tên cho con của chúng ta... Anh, tỉnh lại đi được không? Em cũng chẳng biết trong hai đứa ai là anh, ai là chị... Anh có thể tỉnh lại cho em biết được không?"
Tần Tư Lăng đã nằm ở đây được 3 tuần rồi. Hai cục cưng cũng đã được bác sĩ bế ra khỏi lồng kính. Tất cả dường như đã được chuẩn bị sẵn. Bây giờ, chỉ còn đợi ba của hai đứa tỉnh dậy thôi. Nhưng tiếc là Tần Tư Lăng mãi không tỉnh.
"Ông xã, anh đừng nằm đây nữa. Chẳng phải anh nói rằng anh yêu em sao? Nếu anh yêu em thì anh hãy tỉnh lại đi. Em bây giờ chăm con rất mệt, anh phải dậy để phụ giúp em chứ?"
Cho dù Trình Nhiễm có nói gì đi chăng nữa thì Tần Tư Lăng vẫn nằm bất động ở đó. Trái tim của cô lúc này như thắt lại rất đau. Dường như con trai nhận thấy cô đang khóc nên cự quậy cũng bật khóc theo. Trình Nhiễm vội vàng cúi xuống ôm lấy con lên dỗ.
Cô biết đợi đến bao giờ đây? Tần Tư Lăng mà không tỉnh lại chắc cô sẽ không thể chịu nổi mất...
Nửa ngày hôm đó, Trình Nhiễm ở lại phòng bệnh của Tần Tư Lăng trò chuyện với hắn. Đến khi Tần lão phu nhân đến thúc giục cô trở về phòng bệnh thì cô mới quay về.
Hai đứa bé rất ngoan, cứ ăn no rồi lại lăn ra ngủ.
Vì sức khỏe của cô còn yếu nên Tần lão phu nhân đã thuê mấy hộ tá đến phụ giúp cô chăm sóc hai đứa. Trình Nhiễm chỉ có nhiệm vụ cho hai đứa ăn no và ôm hai đứa ngủ thôi.
Mỗi khi mẹ cô gọi điện lên là Trình Nhiễm chỉ đành giấu giếm, nói là cô sinh non chứ không thể nào nói thêm rằng cô và Tần Tư Lăng suýt nữa mất mạng được. Cũng may mẹ cô không phải người đa nghi nên Trình Nhiễm mới suôn sẻ thoát được mấy kiếp nạn.
Trình Nhất Phàm từ sau khi nghe tin cô nhập viện thì ngày ngày đều đặn tan học đến thăm cô. Đứa em trai này trông vậy thôi nhưng cũng rất biết yêu thương chị phết.
Mà dạo này hình như Trình Nhất Phàm đổi tính, mềm dịu hẳn. Còn có điểm lạ là nó không hề nổi nóng với cô, chỉ có thể dịu dàng nói chuyện.
"Chị đừng có mà kích thích em nổi nóng. Chẳng phải người ta nói rằng không được nổi giận với phụ nữ mới sinh hay sao? Em là đang làm tròn nghĩa vụ rồi, chị đừng có mà quá trớn đấy!"
"Nhất Phàm... Sau này, chị của em nhỡ có xảy ra chuyện gì thì em phải chiếu cố 2 đứa nhỏ nhà chị đấy."
"Đang yên đang lành nói linh tinh. Óc chị là óc heo sao?"
"Cái thằng này... Mày lại muốn chị điên à?"
Trình Nhiễm hừ một cái rồi tiện tay cầm lấy miếng táo trên đĩa bỏ vào miệng. Cô đã xác định rồi, nếu như Tần Tư Lăng không tỉnh được nữa, cô sẽ đi theo hắn. Trước khi kết hôn, chẳng phải hai người đã thề sống chết có nhau rồi sao? Tư Lăng vì cô mà làm nhiều việc như vậy, cô đi theo cũng là điều đương nhiên.
Hai đứa nhỏ nhất định sẽ được mọi người yêu thương, điều này khiến cô yên tâm được phần nào rồi.
"À, chị đã đặt tên cho hai đứa này chưa?"
"Chưa đến lúc... Nên chị chưa muốn đặt."
Thật ra là cô đang đợi Tần Tư Lăng tỉnh lại để cùng nhau đặt tên cho hai đứa. Nhưng với sự việc này thì... Chắc khó mà được quá...
Tối hôm đó, trong lúc Trình Nhiễm đang ngủ thì có một bóng đen từ từ mở cửa phòng ra, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường của cô.
Trình Nhiễm hiện tại ngủ chưa có say nên đã mở mắt ngay tức khắc. Cô nhìn bóng đen trước mặt mà kinh hoảng bật dậy. Tuy nhiên, cái bóng đen kia đột nhiên ập xuống dùng chiếc khăn tẩm thuốc mê chụp vào mặt cô.
Rất nhanh sau đó Trình Nhiễm chìm vào trong cơn mê rồi bị bóng đen đó bế ra khỏi phòng.
Vừa hay y tá trực ca đêm nay đến để nhắc nhở Trình Nhiễm vài điều. Khi y tá vừa đi vào phòng bật điện lên thì kinh ngạc đến nỗi không thốt lên lời.
Trên giường bệnh, Trình Nhiễm đã biến mất từ bao giờ...
Sau đêm hôm đó, Tần lão phu nhân và Tần lão gia vô cùng lo lắng. Riêng Tần lão gia đã huy động rất nhiều người đến chỉ để tìm thấy tung tích của Trình Nhiễm, tuy nhiên, mãi mà vẫn chưa có kết quả khiến hai người già vô cùng lo lắng.
Nhìn hai đứa bé đang khóc nằm trong lôi, Tần lão phu nhân sốt ruột nói.
"Vẫn chưa thấy con bé sao? Bọn nhỏ hình như đói rồi."
"Gọi hộ tá vào pha sữa tạm cho hai đứa nó đi. Kì thật, tôi đã phái người bao vây cả bệnh viện, tại sao lại có thể để tên đó lọt qua được chứ? Rốt cuộc là ai đã mang Trình Nhiễm đi?"
Tần lão phu nhân nghe ông nhà mình nói vậy thì ngày càng có những suy nghĩ tiêu cực hơn. Không biết nhà họ Tần đã tạo nên cái nghiệp chướng gì mà phải chịu những điều này cơ chứ. Hết cháu trai hai người hôn mê chưa tỉnh thì lại đến cháu dâu mất tích. Chỉ khổ thân cho hai đứa nhỏ vừa mới ra đời đã gặp phải bao nhiêu là chuyện rồi.
Tư Khải và Nhiếp Minh Duật nhận được tin cũng chạy đến xem xét giúp đỡ.
Hai người đứng ngoài phòng bệnh nhìn Tần Tư Lăng nằm bất động trên giường thì bất giác thở dài.
"Chuyện này không ổn rồi. Tư Lăng bây giờ chưa thể tỉnh lại, Trình Nhiễm lại mất tích. Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nghe Tư Khải nói vậy, Nhiếp Minh Duật bất giác đưa tay vò đầu.
"Chết tiệt! Đừng để tôi biết tên khốn nào khiến Lăng thành ra như vậy. Nếu không tôi sẽ khiến cho tên đó sống không bằng chết."
"Chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm cho ra Trình Nhiễm trước tiên. Một khi Tư Lăng mà tỉnh lại đột xuất thì chúng ta coi như xong. Cậu ta yêu Trình Nhiễm như vậy, nếu biết cô ấy mất tích chắc sẽ điên lên mất."
"Để tôi dùng danh nghĩ đi điều động cảnh sát."
Nhiếp Minh Duật vừa đưa ra đề xuất xong thì Tư Khải lập tức cho anh ta một phiếu tán thành.
"Đúng là hiểu ý nhau đấy người anh em. Chức lớn để làm gì? Để đi cửa sau cho nhanh."
Lại qua một ngày.
Đêm hôm đó có một vị bác sĩ đeo khẩu trang đẩy xe chở đến phòng bệnh của Tần Tư Lăng nhưng lại bị hai vệ sĩ cản lại.
"Có chuyện gì?"
"Tôi là bác sĩ, tôi vào tiêm nốt mũi cuối cùng cho bệnh nhân."
Hai người vệ sĩ nhìn nhau rồi đứng sang bên cạnh nhường chỗ cho vị bác sĩ đó đi vào, rồi đóng cửa lại.
Bình luận facebook