Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: (Kết)
Vị bác sĩ sau khi đột nhập thành công liền tháo khẩu trang ra, lộ ra gương mặt thật của mình.
Tần Minh nhanh chóng mở chiếc khăn trắng trên xe đẩy ra rồi rút ra một con dao.
Đúng rồi, hôm nay anh ta phải tự tay kết liễu Tần Tư Lăng. Có như vậy thì mọi thứ sẽ thật sự kết thúc. Ông bà ngoại cũng sẽ đối xử với anh ta tốt hơn. Phải, chỉ cần làm như vậy, chỉ cần Tần Tư Lăng chết thôi...
Bước chân của Tần Minh nhanh chóng tiến lại gần giường bệnh của Tần Tư Lăng. Ngay trong bóng tối, anh ta giơ con dao lên muốn đâm một phát trí mạng vào ngực của Tần Tư Lăng.
Tuy nhiên, hành động còn chưa thực thi thì cổ tay của Tần Minh được ai đó giữ lại. Tần Tư Lăng từ từ mở mắt, sau đó... Mệt mỏi cất lời.
"Quả nhiên là mày... Tần Minh..."
Tần Tư Lăng vừa dứt lời thì đèn điện trong phòng lập tức vụt sáng lên.
Không chỉ Tần lão gia và Tần lão phu nhân xuất hiện mà còn có rất nhiều người khác. Cảnh sát cũng bao vây kín lối đi.
Con dao trên tay của Tần Minh bị chết trụ rơi xuống. Anh ta không thể ngờ rằng Tần Tư Lăng lại có thể tỉnh lại.
Điều mà Tần Minh muốn làm nhất là cố gắng đi giải thích cho ông bà ngoại hiểu. Tuy nhiên, Tần lão gia đi đến, chỉ có sự tức giận trong mắt mà giáng cho Tần Minh một cái bạt tai rõ kêu.
"Từ giờ, mày không là cháu tao nữa. Vì biết mày là cháu ngoại sẽ bị chịu thiệt thòi. Chính vì thế mà tao đã cố gắng bù đắp cho mày những điều tốt nhất. Nhưng tao lại không thể ngờ được mày lại có thể hãm hại cháu nội và cháu dâu tao. Tần Minh... Mày..."
Lúc này Tư Khải đi đến đỡ lấy Tần Tư Lăng ngồi dậy.
Nhớ lại hồi chiều nay, khi anh ta và Nhiếp Minh Duật đang nói chuyện ở trong phòng thì Tần Tư Lăng lù lù xuất hiện phía sau. Kết quả, Tư Khải suýt chút nữa bị hù phát ngất. Mặc dù đã tỉnh lại nhưng mà sức khỏe của Tần Tư Lăng rất yếu. Đặc biệt khi hắn nghe thấy tin Trình Nhiễm mất tích thì lại càng kích động hơn.
Cả buổi chiều đó hắn đã cùng Tư Khải và Nhiếp Minh Duật bàn bạc kế hoạch để gài bẫy Tần Minh. Hắn biết, với bản tính của Tần Minh thì nhất đinh sẽ không tha cho hắn. Tên đó phải nhân lúc hắn vẫn còn hôn mê mà lén lút ra tay.
Chuyện Tần Tư Lăng tỉnh lại thì chỉ có duy nhất hai người Tư khải và Nhiếp Minh Duật biết được mà thôi. Ba người bọn họ đã làm theo cách của Tần Tư Lăng để đưa Tần Minh vào bẫy. Cuối cùng chỉ cần gọi mọi người đến, nhất là ông bà nội chứng kiến một màn này.
Tần Minh nhếch miệng, sau đó ngã xuống đất ôm lấy đầu của mình.
"Hết rồi... Tại sao ông bà lại ghét tôi... Tại sao..."
Cảnh sát trưởng cho người tiến lên định bắt lấy Tần Minh nhưng lại bị Tần Tư Lăng cản lại. Hắn khập khiễng đi về phía của Tần Minh, sau đó túm lấy cổ của tên đó.
"Trình Nhiễm đâu? Mày đã mang cô ấy đi đâu rồi?"
Tần Minh giống như biến thành một con người khác. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Tần Tư Lăng, nở nụ cười cổ quái.
"Trình Nhiễm? Giờ này mà mày còn muốn gặp lại cô ấy sao? Trình Nhiễm là của tao. Nghe chưa... Là của tao... Hahahhah...."
"Nói, cô ấy đang ở đâu..."
"Tần Tư Lăng, mày cứ đợi nhận lấy xác của cô ấy đi... Mày sẽ mất đi cô ấy. Cô ấy sẽ chết... Sẽ chết... Cô ấy là của tao..."
Từng lời của Tần Minh hoàn toàn kích động Tần Tư Lăng. Hắn không kiềm chế được mà giáng cho Tần Minh một cú đấm. Tư Khải thấy vậy thì vội vàng kéo Tần Tư Lăng lại. Còn Tần Minh ngã xuống đất nhưng vẫn cười một cách điên dại. Cảnh sát đành lôi anh ta dậy, dẫn về đồn thẩm vấn.
Tần Tư Lăng không thể moi được thông tin của Trình Nhiễm thì thật sự tức tối.
Tần lão phu nhân trông thấy cảnh hai đứa cháu của mình tương tàn thì gục xuống vai của Tần lão gia mà khóc. Đêm ấy, tuy mọi chuyện đã được giải quyết, Tần Minh đã bị bắt, nhưng Trình Nhiễm vẫn chưa được tìm thấy. Điều này chẳng khác gì một vết dao cứa, tạo thành vết thương lớn trong lòng của Tần Tư Lăng vậy.
Suốt cả đêm đến sáng hắn không hề nghỉ ngơi. Hết sốt ruột chờ đợi tung tích của Trình Nhiễm thì Tần Tư Lăng vội vàng đi đến phòng của hai đứa bé. Ở đây, Tần lão phu nhân đang cùng với hộ tá chăm sóc hai đứa. Vừa trông thấy hắn đi vào, Tần lão phu nhân hớn hở, nói.
"Tư Lăng, mau qua đây xem hai đứa nhỏ đi. Thật sự rất giống cháu lúc nhỏ đấy."
Sắc mặt của Tần Tư Lăng vẫn cứ tỏ ra bình thường, không có chút gì vui vẻ cả. Hắn khập khiễng đi về phía hai chiếc nôi. Nhìn hai đứa bé uống no sữa rồi yên lặng ngủ, bất giác Tần Tư Lăng hơi cúi xuống gần hơn.
Hắn là đang muốn xem rõ mặt con gái của hắn.
Có chút giống Trình Nhiễm, không tệ... Hắn vừa ý.
Lại nhìn về phía của bé trai. Hàng lông mày của Tần Tư Lăng lập tức cau lại.
Con trai quả nhiên giống hắn. Nhưng hắn lại không muốn như vậy một chút nào. Hắn chỉ cần con gái là đủ rồi.
Vì con gái mang nét giống với Trình Nhiễm.
"Tư Lăng, cháu xem. Thằng bé giống y đúc cháu kìa. Có đáng yêu không?"
"Cháu chỉ muốn con gái của cháu."
Tần lão phu nhân cũng bất lực, chẳng buồn muốn nói nữa. Không biết Tần Tư Lăng như bị ai nhập mà giơ một ngón tay chạm nhẹ vào bên má của cô công chúa nhỏ trong nôi. Khóe miệng hắn cong lên, nở nụ cười nhẹ.
"Con trai ra đời trước, con gái là em."
Tần Tư Lăng chỉ ở lại có một lúc rồi rời đi ngay. Trước khi đi, hắn không quên nói thứ tự ra đời cho bà nội của hắn biết. Dù sao, bà nội hắn quý hai đứa nhỏ như vậy. Hắn giấu giếm cũng không phải là cách tốt nhất. Bà nội và mọi người đều có quyền biết.
Tần Tư Lăng mang bộ mặt lạnh lùng trở về phòng của mình. Khi hắn ngồi xuống giường, tầm nhìn của hắn dừng lại trên cái điện thoại được đặt trên bàn. Bỗng trong đầu hắn như xuất hiện một dòng điện. Chính vì vậy mà hắn vội cầm điện thoại lên mở định vị ra.
Không ngoài dự đoán, trên màn hình xuất hiện một dấu chấm định vị đang phát trên chiếc nhẫn cưới của Trình Nhiễm. Đúng rồi, hắn suýt quên là bản thân có cài định vị trên nhẫn của cô. Như vậy, mỗi lần hắn chỉ cần mở máy ra là có thể biết cô đang ở đâu rồi.
Nghĩ đến đây, Tần Tư Lăng nhanh chóng tìm kiếm vị trí hiện tại của Trình Nhiễm.
Điều làm cho hắn bất ngờ là vị trí lại hiện ở trên sân thượng của bệnh viện. Tần Tư Lăng nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn quyết định đi lên sân thượng xem sao. Một tay hắn cầm điện thoại, một tay ấn nút thang máy đi lên tầng cao nhất.
Ngay khi cánh cửa lớn được mở ra, một luồn gió mạnh thổi vào mặt của Tần Tư Lăng. Hắn không để ý mà nhanh chóng vừa cầm điện thoại vừa tiến về trước. Khi đi đến trước một tấm khăn lớn, Tần Tư Lăng lập tức kéo dây, gỡ tấm khăn lớn kia, khiến nó rơi xuống đất.
Cơ thể của Tần Tư Lăng bất động một lúc.
Sau đó, hắn tiến tới nâng Trình Nhiễm đang nằm dưới đất kia lên, ôm vào lòng.
Cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy cô rồi... Tìm được rồi...
Có vẻ như Trình Nhiễm bị trúng một lượng lớn thuốc mê nên cô vẫn không hề hay biết gì. Mãi lúc lau sau, Tần Tư Lăng cố gắng gọi cô dậy thì Trình Nhiễm mới từ từ mở mắt.
Tần Tư Lăng vui đến nỗi siết vòng tay, ôm cô chặt hơn.
"Nhiễm Nhiễm, anh tìm được em rồi... Anh cứ lo lắng rằng em gặp chuyện... Thật sự anh rất sợ..."
"Tư Lăng?"
"Anh đây."
Trình Nhiễm thấy đầu óc của mình bây giờ rất choáng. Không những vậy, cô còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tư Lăng chẳng phải đang nằm hôn mê trên giường sao? Hay là cô đang mơ để an ủi bản thân?
Để chứng minh cảnh trước mắt mình có phải là giấc mơ hay không? Trình Nhiễm đã giữ lấy hai bên má của Tần Tư Lăng mà đặt lên môi hắn một nụ hôn. Cảm giác âm ấm và mềm mềm này khiến cô xác định được không phải mơ. Trình Nhiễm vui đến mức chảy nước mắt.
Tần Tư Lăng nắm lấy tay của Trình Nhiễm, tiếp theo đặt lên đó một nụ hôn đầy chân thành.
"Có lẽ, trong mắt em anh chưa từng là người chồng hoàn hảo. Nhưng anh sẽ cố gắng trở thành một người chồng thật tốt. Trình Nhiễm, để em phải chờ rồi. Thực sự xin lỗi em..."
"Tư Lăng, em cũng yêu anh, yêu rất nhiều."
Cô đã gặp gỡ Tần Tư Lăng rất lâu. Hai người đã trải qua bao nhiêu chuyện. Hôn lễ có biến, lại còn tuần trăng mật bị hỏng... Tất cả mọi chuyện giống như là ý của ông trời vậy, muốn cho hai người bên nhau, nhận ra được tình cảm của nhau mà cố gắng vượt qua.
Có lẽ, sau tất cả những gì Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng trải qua, cuối cùng cũng kết thúc thật rồi.
Em vui vì có anh bên cạnh.
Anh hạnh phúc vì gặp được em.
Tần Tư Lăng mặc dù đi lại vẫn chưa được thuận tiện lắm nhưng mà hắn vẫn cố gắng đỡ lấy Trình Nhiễm, dìu cô đi xuống.
"Tư Lăng, anh gặp con của chúng ta chưa?"
"Rồi."
"Em chưa đặt tên cho con, em đang đợi anh để cùng đặt đấy."
"Sao cũng được. Em đặt kiểu gì anh cũng hài lòng."
"Anh chẳng có chính kiến gì cả."
"Dù sao vẫn anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận 2 cục nợ đó đâu."
"Này... Con em không phải cục nợ..."
Đôi vợ chồng lại có vẻ trở về khoảng thời gian hạnh phúc như trước đây rồi.
- --HOÀN CHÍNH VĂN---
Tác giả: Cuối cùng đã đi đến ngày kết truyện?cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng với bộ truyện của tôi. Chúc mọi người một ngày vui vẻ và nhớ đón xem bộ mới tiếp theo của tôi nhé??
CÒN 5 NGOẠI TRUYỆN NỮA. ĐĂNG XONG TÔI SẼ UP BỘ MỚI NHA....
Tần Minh nhanh chóng mở chiếc khăn trắng trên xe đẩy ra rồi rút ra một con dao.
Đúng rồi, hôm nay anh ta phải tự tay kết liễu Tần Tư Lăng. Có như vậy thì mọi thứ sẽ thật sự kết thúc. Ông bà ngoại cũng sẽ đối xử với anh ta tốt hơn. Phải, chỉ cần làm như vậy, chỉ cần Tần Tư Lăng chết thôi...
Bước chân của Tần Minh nhanh chóng tiến lại gần giường bệnh của Tần Tư Lăng. Ngay trong bóng tối, anh ta giơ con dao lên muốn đâm một phát trí mạng vào ngực của Tần Tư Lăng.
Tuy nhiên, hành động còn chưa thực thi thì cổ tay của Tần Minh được ai đó giữ lại. Tần Tư Lăng từ từ mở mắt, sau đó... Mệt mỏi cất lời.
"Quả nhiên là mày... Tần Minh..."
Tần Tư Lăng vừa dứt lời thì đèn điện trong phòng lập tức vụt sáng lên.
Không chỉ Tần lão gia và Tần lão phu nhân xuất hiện mà còn có rất nhiều người khác. Cảnh sát cũng bao vây kín lối đi.
Con dao trên tay của Tần Minh bị chết trụ rơi xuống. Anh ta không thể ngờ rằng Tần Tư Lăng lại có thể tỉnh lại.
Điều mà Tần Minh muốn làm nhất là cố gắng đi giải thích cho ông bà ngoại hiểu. Tuy nhiên, Tần lão gia đi đến, chỉ có sự tức giận trong mắt mà giáng cho Tần Minh một cái bạt tai rõ kêu.
"Từ giờ, mày không là cháu tao nữa. Vì biết mày là cháu ngoại sẽ bị chịu thiệt thòi. Chính vì thế mà tao đã cố gắng bù đắp cho mày những điều tốt nhất. Nhưng tao lại không thể ngờ được mày lại có thể hãm hại cháu nội và cháu dâu tao. Tần Minh... Mày..."
Lúc này Tư Khải đi đến đỡ lấy Tần Tư Lăng ngồi dậy.
Nhớ lại hồi chiều nay, khi anh ta và Nhiếp Minh Duật đang nói chuyện ở trong phòng thì Tần Tư Lăng lù lù xuất hiện phía sau. Kết quả, Tư Khải suýt chút nữa bị hù phát ngất. Mặc dù đã tỉnh lại nhưng mà sức khỏe của Tần Tư Lăng rất yếu. Đặc biệt khi hắn nghe thấy tin Trình Nhiễm mất tích thì lại càng kích động hơn.
Cả buổi chiều đó hắn đã cùng Tư Khải và Nhiếp Minh Duật bàn bạc kế hoạch để gài bẫy Tần Minh. Hắn biết, với bản tính của Tần Minh thì nhất đinh sẽ không tha cho hắn. Tên đó phải nhân lúc hắn vẫn còn hôn mê mà lén lút ra tay.
Chuyện Tần Tư Lăng tỉnh lại thì chỉ có duy nhất hai người Tư khải và Nhiếp Minh Duật biết được mà thôi. Ba người bọn họ đã làm theo cách của Tần Tư Lăng để đưa Tần Minh vào bẫy. Cuối cùng chỉ cần gọi mọi người đến, nhất là ông bà nội chứng kiến một màn này.
Tần Minh nhếch miệng, sau đó ngã xuống đất ôm lấy đầu của mình.
"Hết rồi... Tại sao ông bà lại ghét tôi... Tại sao..."
Cảnh sát trưởng cho người tiến lên định bắt lấy Tần Minh nhưng lại bị Tần Tư Lăng cản lại. Hắn khập khiễng đi về phía của Tần Minh, sau đó túm lấy cổ của tên đó.
"Trình Nhiễm đâu? Mày đã mang cô ấy đi đâu rồi?"
Tần Minh giống như biến thành một con người khác. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Tần Tư Lăng, nở nụ cười cổ quái.
"Trình Nhiễm? Giờ này mà mày còn muốn gặp lại cô ấy sao? Trình Nhiễm là của tao. Nghe chưa... Là của tao... Hahahhah...."
"Nói, cô ấy đang ở đâu..."
"Tần Tư Lăng, mày cứ đợi nhận lấy xác của cô ấy đi... Mày sẽ mất đi cô ấy. Cô ấy sẽ chết... Sẽ chết... Cô ấy là của tao..."
Từng lời của Tần Minh hoàn toàn kích động Tần Tư Lăng. Hắn không kiềm chế được mà giáng cho Tần Minh một cú đấm. Tư Khải thấy vậy thì vội vàng kéo Tần Tư Lăng lại. Còn Tần Minh ngã xuống đất nhưng vẫn cười một cách điên dại. Cảnh sát đành lôi anh ta dậy, dẫn về đồn thẩm vấn.
Tần Tư Lăng không thể moi được thông tin của Trình Nhiễm thì thật sự tức tối.
Tần lão phu nhân trông thấy cảnh hai đứa cháu của mình tương tàn thì gục xuống vai của Tần lão gia mà khóc. Đêm ấy, tuy mọi chuyện đã được giải quyết, Tần Minh đã bị bắt, nhưng Trình Nhiễm vẫn chưa được tìm thấy. Điều này chẳng khác gì một vết dao cứa, tạo thành vết thương lớn trong lòng của Tần Tư Lăng vậy.
Suốt cả đêm đến sáng hắn không hề nghỉ ngơi. Hết sốt ruột chờ đợi tung tích của Trình Nhiễm thì Tần Tư Lăng vội vàng đi đến phòng của hai đứa bé. Ở đây, Tần lão phu nhân đang cùng với hộ tá chăm sóc hai đứa. Vừa trông thấy hắn đi vào, Tần lão phu nhân hớn hở, nói.
"Tư Lăng, mau qua đây xem hai đứa nhỏ đi. Thật sự rất giống cháu lúc nhỏ đấy."
Sắc mặt của Tần Tư Lăng vẫn cứ tỏ ra bình thường, không có chút gì vui vẻ cả. Hắn khập khiễng đi về phía hai chiếc nôi. Nhìn hai đứa bé uống no sữa rồi yên lặng ngủ, bất giác Tần Tư Lăng hơi cúi xuống gần hơn.
Hắn là đang muốn xem rõ mặt con gái của hắn.
Có chút giống Trình Nhiễm, không tệ... Hắn vừa ý.
Lại nhìn về phía của bé trai. Hàng lông mày của Tần Tư Lăng lập tức cau lại.
Con trai quả nhiên giống hắn. Nhưng hắn lại không muốn như vậy một chút nào. Hắn chỉ cần con gái là đủ rồi.
Vì con gái mang nét giống với Trình Nhiễm.
"Tư Lăng, cháu xem. Thằng bé giống y đúc cháu kìa. Có đáng yêu không?"
"Cháu chỉ muốn con gái của cháu."
Tần lão phu nhân cũng bất lực, chẳng buồn muốn nói nữa. Không biết Tần Tư Lăng như bị ai nhập mà giơ một ngón tay chạm nhẹ vào bên má của cô công chúa nhỏ trong nôi. Khóe miệng hắn cong lên, nở nụ cười nhẹ.
"Con trai ra đời trước, con gái là em."
Tần Tư Lăng chỉ ở lại có một lúc rồi rời đi ngay. Trước khi đi, hắn không quên nói thứ tự ra đời cho bà nội của hắn biết. Dù sao, bà nội hắn quý hai đứa nhỏ như vậy. Hắn giấu giếm cũng không phải là cách tốt nhất. Bà nội và mọi người đều có quyền biết.
Tần Tư Lăng mang bộ mặt lạnh lùng trở về phòng của mình. Khi hắn ngồi xuống giường, tầm nhìn của hắn dừng lại trên cái điện thoại được đặt trên bàn. Bỗng trong đầu hắn như xuất hiện một dòng điện. Chính vì vậy mà hắn vội cầm điện thoại lên mở định vị ra.
Không ngoài dự đoán, trên màn hình xuất hiện một dấu chấm định vị đang phát trên chiếc nhẫn cưới của Trình Nhiễm. Đúng rồi, hắn suýt quên là bản thân có cài định vị trên nhẫn của cô. Như vậy, mỗi lần hắn chỉ cần mở máy ra là có thể biết cô đang ở đâu rồi.
Nghĩ đến đây, Tần Tư Lăng nhanh chóng tìm kiếm vị trí hiện tại của Trình Nhiễm.
Điều làm cho hắn bất ngờ là vị trí lại hiện ở trên sân thượng của bệnh viện. Tần Tư Lăng nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn quyết định đi lên sân thượng xem sao. Một tay hắn cầm điện thoại, một tay ấn nút thang máy đi lên tầng cao nhất.
Ngay khi cánh cửa lớn được mở ra, một luồn gió mạnh thổi vào mặt của Tần Tư Lăng. Hắn không để ý mà nhanh chóng vừa cầm điện thoại vừa tiến về trước. Khi đi đến trước một tấm khăn lớn, Tần Tư Lăng lập tức kéo dây, gỡ tấm khăn lớn kia, khiến nó rơi xuống đất.
Cơ thể của Tần Tư Lăng bất động một lúc.
Sau đó, hắn tiến tới nâng Trình Nhiễm đang nằm dưới đất kia lên, ôm vào lòng.
Cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy cô rồi... Tìm được rồi...
Có vẻ như Trình Nhiễm bị trúng một lượng lớn thuốc mê nên cô vẫn không hề hay biết gì. Mãi lúc lau sau, Tần Tư Lăng cố gắng gọi cô dậy thì Trình Nhiễm mới từ từ mở mắt.
Tần Tư Lăng vui đến nỗi siết vòng tay, ôm cô chặt hơn.
"Nhiễm Nhiễm, anh tìm được em rồi... Anh cứ lo lắng rằng em gặp chuyện... Thật sự anh rất sợ..."
"Tư Lăng?"
"Anh đây."
Trình Nhiễm thấy đầu óc của mình bây giờ rất choáng. Không những vậy, cô còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tư Lăng chẳng phải đang nằm hôn mê trên giường sao? Hay là cô đang mơ để an ủi bản thân?
Để chứng minh cảnh trước mắt mình có phải là giấc mơ hay không? Trình Nhiễm đã giữ lấy hai bên má của Tần Tư Lăng mà đặt lên môi hắn một nụ hôn. Cảm giác âm ấm và mềm mềm này khiến cô xác định được không phải mơ. Trình Nhiễm vui đến mức chảy nước mắt.
Tần Tư Lăng nắm lấy tay của Trình Nhiễm, tiếp theo đặt lên đó một nụ hôn đầy chân thành.
"Có lẽ, trong mắt em anh chưa từng là người chồng hoàn hảo. Nhưng anh sẽ cố gắng trở thành một người chồng thật tốt. Trình Nhiễm, để em phải chờ rồi. Thực sự xin lỗi em..."
"Tư Lăng, em cũng yêu anh, yêu rất nhiều."
Cô đã gặp gỡ Tần Tư Lăng rất lâu. Hai người đã trải qua bao nhiêu chuyện. Hôn lễ có biến, lại còn tuần trăng mật bị hỏng... Tất cả mọi chuyện giống như là ý của ông trời vậy, muốn cho hai người bên nhau, nhận ra được tình cảm của nhau mà cố gắng vượt qua.
Có lẽ, sau tất cả những gì Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng trải qua, cuối cùng cũng kết thúc thật rồi.
Em vui vì có anh bên cạnh.
Anh hạnh phúc vì gặp được em.
Tần Tư Lăng mặc dù đi lại vẫn chưa được thuận tiện lắm nhưng mà hắn vẫn cố gắng đỡ lấy Trình Nhiễm, dìu cô đi xuống.
"Tư Lăng, anh gặp con của chúng ta chưa?"
"Rồi."
"Em chưa đặt tên cho con, em đang đợi anh để cùng đặt đấy."
"Sao cũng được. Em đặt kiểu gì anh cũng hài lòng."
"Anh chẳng có chính kiến gì cả."
"Dù sao vẫn anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận 2 cục nợ đó đâu."
"Này... Con em không phải cục nợ..."
Đôi vợ chồng lại có vẻ trở về khoảng thời gian hạnh phúc như trước đây rồi.
- --HOÀN CHÍNH VĂN---
Tác giả: Cuối cùng đã đi đến ngày kết truyện?cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng với bộ truyện của tôi. Chúc mọi người một ngày vui vẻ và nhớ đón xem bộ mới tiếp theo của tôi nhé??
CÒN 5 NGOẠI TRUYỆN NỮA. ĐĂNG XONG TÔI SẼ UP BỘ MỚI NHA....
Bình luận facebook