Người đến là ông cố tôi, đến để đưa thiếp mời cho bà cố.
Người làm công việc chạy vặt này có rất nhiều, vốn dĩ không đến lượt ông, thế nhưng ông cố nói với Trương Bộ Vân rằng ông đã phát chán với việc ru rú trong nhà rồi, muốn đi ra ngoài một chuyến. Trương Bộ Vân bèn đem việc này giao cho ông.
Đương nhiên, cùng đi với ông cố còn có Hoàng Phủ Nhân và một tiểu huynh đệ đang cưỡi ngựa. Nguyên nhân phái người đi cùng rất đơn giản, Trương Bộ Vân sợ ông cố tôi sẽ chạy mất.
Ở lối vào khe núi có một căn nhà rách nát. Sau khi bà cố đến đã thu dọn lại căn nhà một lượt, tạm thời dùng làm mặt tiền của nơi này. Cũng là chỗ dùng để tiếp khách.
Cách ngày bà cố đến gặp ông cố, tâm trạng của bà vẫn còn rất phức tạp, có chút vui mừng cũng có chút buồn bã. Tâm tình của Lưu Kim Toả cũng không khác là mấy, lúc này cô ấy đang đeo chiếc vòng cổ ở trên tay, nhìn thấy ông cố tôi, trong lòng lại càng xao xuyến hơn.
Dù vậy, vở kịch vẫn phải tiếp tục diễn.
Bà cố và ông cố gặp mặt, chào hỏi với nhau một hồi, ông cố khen bà tửu lượng tốt, bà cố lại khen Trương Bộ Vân rất hào phóng. Sau khi khách sáo qua lại một lúc, bà cố mời ông cố vào căn nhà kia uống tách trà, uống được một lát ông cố mới đưa thiếp mời ra. Lúc đưa thiếp mời ông cố nói, bởi vì hôm qua Thạch đương gia đã đến Sa Hà Sáo, cho nên trưa ngày kia đến lượt Trương hội trưởng sẽ đến trấn Phượng Đài gặp gỡ một chuyến.
Bà cố tôi nghe Lưu Kim Toả nói, đây là quy tắc của bán đảo Liêu Đông, đạo đối nhân xử thế chú trọng đến việc có qua có lại.
Có điều Lưu Kim Toả nói chuyện này tương đối thẳng thắn. Cái gọi là có qua có lại chính là tiệc tùng ăn uống, ngươi cho ta chút đồ, ta cũng đáp lại ngươi chút đồ, tình cảm thể hiện như vậy đấy. Người Trung Quốc nói về lễ nghi chính là, anh tặng cho tôi một phần lễ vật, tôi tặng lại anh một phần lễ vậy, tình cảm chính là có qua có lại như vậy.
Đưa thiếp mời xong cũng uống trà xong, ông cố nói phải đi rồi, bà cố đột nhiên nhớ tới chuyện của Hồ Tam, hỏi ông cố, quan hệ giữa ngài và Hồ Tam Thái Gia e rằng không bình thường nhỉ?
Ông cố nghe bà nói câu này, có hơi sững người nói, ồ, huynh nói Hồ Tam à, cô ấy và gia đình ta có chút quan hệ, ban đầu ta cũng không biết.
Bà cố nghe ông cố đáp vậy thì thầm nhủ trong lòng, có thể không có quan hệ gì sao, người ta suýt chút nữa là thành mẹ kế của chàng rồi. Đây là những gì bà cố nghĩ trong lòng, nhưng không thể nói ra, nếu như nói ra không biết sẽ là mùi vị gì.
Tâm tư của phụ nữ chính là như vậy, lời chỉ có thể nói một nửa, nói nhiều lại thành ra mất đi ý nghĩa. Cho nên đàn ông trên thế gian mới phải phiền não, bởi vì một nửa ý còn lại bọn họ phải dựa vào đó mà tự phỏng đoán.
Ông cố phải đoán xem bà cố đang nghĩ gì, bởi vì bà chỉ nói có một chữ, “ồ”.
Lúc ông cố rời đi, bà cố dẫn Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi đến tiễn. Sắp đến cửa chính, ông cố tôi cố ý đi tới phía sau bà cố, trong lúc tán gẫu có nói với bà một câu, hai ngày này Tiểu Phan An sẽ tới, ta đã nói với huynh ấy là nàng đang ở đây.
Bà cố khẽ gật đầu, chắc rằng hôm nay ông cố đến là để truyền tin này đây.
Bước ra khỏi cửa chính lên ngựa, Hoàng Phủ Nhân liền khen ngợi ông cố tôi, Thẩm Tam Gia, ngài thật tài giỏi, đúng là rồng phượng trong chốn nhân gian. Ngài không chỉ thu hút phụ nữ mà còn thu hút cả đàn ông nữa, vừa nãy ta nhìn thấy Thạch đương gia đó và vị đứng bên cạnh hắn ta nữa, cứ nhìn chằm chằm vào ngài, ánh mắt không hề di chuyển đi chỗ khác dù chỉ một chút. Theo như ta thấy, hai người này có lẽ có chút gì đó…
Hoàng Phủ Nhân nói đến đây thì ngừng lại, dưới sự truy hỏi của ông cố tôi Hoàng Phủ Nhân mới tiếp tục nói, ta đoán hai người đó có chút đồng tính luyến ái.
Ông cố tôi nghe Hoàng Phủ Nhân nói vậy, ừm một tiếng sau đó tiếp tục nói, Thạch đương gia này ở chỗ chúng ta quả thật che đậy không tốt lắm, có người nói vị này là người lưỡng giới, theo như mắt nhìn của ngài, thì cũng phải đúng đến 8, 9 phần.
Hai người nói xong thì bật cười, quay về Sa Hà Sáo.
Lại nói đến bên này, Lưu Kim Toả biết tin Tiểu Phan An sắp đến, dĩ nhiên vô cùng vui mừng. Nhưng trên cả vui mừng phần nhiều vẫn là lo lắng, bởi vì chỉ cần Tiểu Phan An đến Chư Thành, vậy thì một trận chiến quyết liệt sẽ diễn ra. Trận chiến này không đánh không được. Hắn không chủ động gây chiến, Trương Bộ Vân nhất định cũng sẽ chờ sẵn để khai chiến. Lưu Kim Toả hiểu rõ đạo lý trong này, cũng hiểu rõ ân oán giữa những người đàn ông đây, cho nên đối với chuyện này trong lòng cô ấy đã có tính toán, cũng đã có sự chuẩn bị nhất định.
Hiện giờ Tiểu Phan An sắp đến, Lưu Kim Toả nói với bà cố tôi, có thể đợi đến lúc Trương Bộ Vân đến trấn Phượng Đài, chúng ta trực tiếp tiêu diệt Trương Bộ Vân luôn không?
Bà cố nói, nếu chỉ dựa vào chút ít nhân lực hiện có bây giờ của chúng ta, người ta đánh sập hang ổ của chúng ta cũng còn được. Không nói đến những cái khác, chỉ nói đến đấu súng thôi, người ta là Trương Bộ Vân binh hùng tướng mạnh, lúc đến chắc chắn sẽ mang theo đao, súng bên người, thật sự đánh nhau người ta cũng không cần nhắm chuẩn, chỉ cần bắn đùng đùng hai phát thôi, cả đám người trong tay chúng ta toàn bộ đều sẽ tè ra quần hết, sau đó hiện trở lại nguyên hình.
Lưu Kim Toả nói, dựa vào những tên này dĩ nhiên không ổn rồi, nhưng muội đừng quên, Tiểu Phan An không phải nội trong hai ngày nữa sẽ đến rồi sao? Tới lúc đó chúng ta sắp xếp thời gian và mọi việc ổn thoả, để em trai ta trực tiếp ra tay, như vậy có thể giết được Trương Bộ Vân rồi.
Bà cố nghe Lưu Kim Toả nói vậy liền đáp, nói thì nói như vậy, nhưng chúng ta cũng không biết được chính xác khi nào thì Kim Bình huynh đệ đến mà? Vả lại đến lúc chúng ta giết chết Trương Bộ Vân rồi, lỡ như hồ ly mặt đen kia hay tin, ta lo bà ta sẽ gây bất lợi cho Yên Chi cô nương.
Lưu Kim Toả nói, vậy thì có khó gì, chỉ cần chúng ta giết được Trương Bộ Vân vậy thì một mình con hồ ly mặt đen nhỏ nhoi đó sẽ không còn sức ảnh hưởng đáng sợ gì nữa, đến lúc đó…ta tin vào bản lĩnh của Lão Tam.
Lưu Kim Toả chốt lại bằng câu nói đó khiến bà cố nhất thời có chút lo sợ bất an. Bà không hề lo lắng về bản lĩnh của ông cố, mà là lo lắng nếu như chuyện đó thật sự xảy đến, ông cố sẽ không nhẫn tâm xuống tay, bây giờ đã bắt đầu gọi người ta là Hồ Tam rồi, qua thêm hai ngày tình cảm lại tiến xa hơn, biết đâu được lại gọi người ta thành cái gì đó, nói không chừng sẽ gọi là tiểu bảo bối, tiểu tâm can nữa đấy.
Bà cố nghĩ đến đây, trong lòng lại buồn bã một hồi.
Vì để chào mừng Trương Bộ Vân đến, bà cố đặc biệt đến tìm Hoàng Bất Tề bàn bạc về việc làm sao để huấn luyện tốt những con hoàng bì tử kia. Khi tới Huyền Lão Động, bà cố đã đem chuyện đám hoàng bì tử hôm qua uống say hiện nguyên hình kể lại cho ông ấy nghe.
Hoàng Bất Tề cười nói, chuyện này thì không có cách nào rồi, bọn ta uống rượu vào thì cũng giống như con người vậy, thần trí không tỉnh táo, không thể khống chế bản thân. Cách duy nhất có thể làm là đến lúc đó cố gắng hết mức đừng để bọn họ uống rượu.
Bà cố nói, lúc Trương Bộ Vân đến, chúng ta làm sao cũng phải tiếp đãi khách, không thể không uống rượu được. Nói đến đây, bà cố có chút do dự, đem chuyện muốn xử lý Trương Bộ Vân ngay tại trấn Phượng Đài nói ra.
Bà cố nói, Trương Bộ Vân này ở Tương Châu thế lực ngất trời, thế nhưng đến trấn Phượng Đài của chúng ta rồi, thế lực của hắn chắc chắn sẽ không lớn như vậy, có phải chúng ta có thể trực tiếp ra tay ở đây không?
Hoàng Bất Tề nghe cách nghĩ của bà cố, gật gù nói, cô gái nhỏ này lòng can đảm thật khiến người ta kinh ngạc. Cách nghĩ của Hoàng Bất Tề giống với bà cố tôi, nếu như chỉ đơn giản muốn dựa vào đám hoàng bì tử bọn họ giết chết Trương Bộ Vân tại đây, căn bản là chuyện không thể nào, nhưng nếu như Tiểu Phan An đến, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Bà cố nói, nếu đã như vậy, chúng ta phái người chờ ở ga tàu hoả, chỉ cần Tiểu Phan An tới lập tức quay về báo tin, chúng ta sẽ tính toán kế hoạch. Ngoài ra phía bên này cũng không thể lơ là việc tập luyện được, dù sao Trương Bộ Vân đó cũng là nhìn thấy thế lực của chúng ta lớn mạnh nên mới đến, cho nên chúng ta vẫn phải diễn tiếp cho hắn xem.
Thu xếp xong hàng loạt những thứ này, bà cố chỉ còn đợi Trương Bộ Vân đến.
Vốn dĩ bà cố cho rằng ít nhất Tiểu Phan An phải đến sớm hơn Trương Bộ Vân một ngày, như vậy bước tiếp theo nên bố trí thế nào, sẽ tương đối dễ dàng hơn. Thế nhưng đến ngày thứ hai, Tiểu Phan An ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Tiểu Phan An chưa đến, kế hoạch này nên thực hiện thế nào đây? Căn bản không cách nào thực hiện được. Như vậy việc cần làm tiếp theo chỉ có thể là cố gắng hết sức tiếp đón Trương Bộ Vân, đến lúc đó lại tìm cơ hội vậy.
Có điều cơ hội tiếp theo khi nào mới xuất hiện, cái này rất khó nói. Cứ kéo dài như vậy, đừng nói là cứu ông cố tôi và Tiểu Diễm Thu, nói không chừng ngay cả Tiểu Phan An cũng bỏ mạng tại đây.
Bà cố nghĩ tới chuyện đã đi tới ngõ cụt, quá nửa đêm cũng ngủ không được. Lưu Kim Toả cũng không ngủ được, chuyện khiến cô ấy lo lắng cũng giống hệt với chuyện bà cố đang nghĩ tới. Hai người câu được câu mất trò chuyện với nhau, đều là đắn đo, do dự về chuyện tương lai.
Hoàng bì tử nhỏ đến nói với bà cố tôi, bên ngoài có một đám người đến, dẫn đầu là một thanh niên rất đẹp trai. Bà cố vừa nghe xong đã biết là có cách rồi, Tiểu Phan An đến rồi.
Bà cố gọi Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi, ba người dẫn theo mấy con hoàng bì tử ra ngoài khe núi, chạy thật nhanh đến căn nhà nhỏ bên ngoài. Thế nhưng còn chưa tới nơi, đã phát hiện ra cả căn nhà tối đen, một bóng người cũng không có. Bà cố thấy vậy, lòng đầy nghi hoặc hỏi, không phải nói có một đám người đến sao? Sao ngay cả một ngọn đèn cũng không có?
Lưu Kim Toả nói với bà cố, bọn họ chọn cách âm thầm đến vào nửa đêm, chắc chắn là không muốn bị phát hiện. Lưu Kim Toả nói đến đây, lại cố ý dò hỏi con hoàng bì tử nhỏ đang đi tuần kia. Hoàng bì tử nhỏ hết lời thề thốt với Lưu Kim Toả, nói rằng ở đó thật sự có người đến, hơn nữa còn có rất nhiều người, nó đã tận mắt trông thấy.
Lưu Kim Toả nghe đến đây bèn thấy yên tâm hơn, con hoàng bì tử này đã nói như vậy, thế thì Tiểu Phan An chắc chắn đã đến rồi.
Nghe đến đây Lưu Kim Toả không còn do dự nữa, nói với bà cố tôi, em trai ta chắc hẳn đã đến rồi, yên tâm đi, đi nào, chúng ta vào trong đó thôi.
Bà cố thấy thái độ của Lưu Kim Toả kiên quyết như vậy, vốn dĩ còn hoài nghi bên trong căn nhà đó là người khác, lúc này cũng không nói gì nữa, dẫn theo đám hoàng bì tử bước vào bên trong.
Vừa đến cửa chính, bà liền cảm thấy cả đầu một cơn ớn lạnh ập tới, hệt như bị thứ gì đó chạm vào vậy.
Thứ chạm vào đầu bà cố không phải gì khác, mà là một khẩu súng.
Bà cố bị súng chĩa vào khiến Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi sợ đến mất hồn, cả hai cũng kích động lập tức móc súng từ trong thắt lưng ra. Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi móc súng ra, bọn hoàng bì tử nhìn thấy họ cầm súng thật thì sợ hãi vô cùng, súng trong tay chúng lần lượt rơi xuống đất. Bà cố nhìn thấy biểu hiện này của đám hoàng bì tử thì khẽ thở dài một cái, đám người này quả thật không đáng tin cậy mà.
Tên chĩa súng vào bà cố thấy Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi cũng lấy súng ra, chậm rãi nói, đừng cử động, chỉ cần các người cử động, ta bảo đảm đầu của tên này sẽ lập tức nở hoa ngay.
Bà cố từ từ giơ hai tay lên, không nói một lời. Lúc này Lưu Quế Bình từ trong bóng tối bước ra, khẩu súng trên tay vẫn giữ nguyên, hỏi bà cố tôi, huynh đệ, tam sơn ngũ nhạc ở nơi đâu?
Những lời Lưu Quế Bình nói là tiếng lóng, bà cố tôi lại không lưu lạc trên giang hồ, nào biết hắn đang nói đến cái gì đâu chứ.
Lúc bà cố đang không biết làm sao để đáp lời, Lưu Kim Toả nói, rượu quý đựng trong bình hồ lô, một tên ở trước, một tên ở sau, chớ nghịch chớ nghịch.
Lưu Quế Bình nghe Lưu Kim Toả nói vậy, đột nhiên cất súng vào thắt lưng hỏi vặn lại. Lưu Kim Toả nói, đại ca, chúng ta mới không gặp có mấy ngày, huynh lại không nhận ra ta sao?
Lưu Quế Bình sao có thể nhận ra cô ấy chứ, nhìn trái nhìn phải một hồi, nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra được gì.
Lưu Kim Toả cười hề hề, đem thân phận thật sự của bản thân nói ra, Lưu Quế Bình nghe xong thì lắc đầu, tay lại chạm vào giữa thắt lưng lần nữa. Lưu Kim Toả nói, huynh không cần mò tới khẩu súng đó nữa đâu, huynh nói với Kim Bình là ta đến rồi, để Kim Bình đến xác nhận, đệ ấy nhất định nhận ra ta.
Lưu Quế Bình nghe Lưu Kim Toả nói vậy, không chần chừ nữa, gọi người kêu Tiểu Phan An đến. Tiểu Phan An không cần ai gọi cả, hắn đang nằm sấp trước cửa sổ, trong tay cầm một khẩu súng. Tiểu Phan An từ trong bước ra, để Lưu Kim Toả và bà cố tôi vào nhà. Lấy đèn chiếu vào, Lưu Kim Toả nói, tên nhóc ranh này, đệ không nhận ra ta à?
Lưu Kim Toả nói xong câu này, Tiểu Phan An vỗ đùi một cái nói, ồ, sao ngươi lại biết câu này?
Lưu Kim Toả nói ra thân phận thật của mình, Tiểu Phan An cũng cảm thấy vô cùng khó tin. Bà cố tôi cũng nói ra thân phận của bản thân, Thanh Liên Nhi cũng vậy, đồng thời nói với hắn chuyện mấy người họ thay đổi gương mặt và giọng nói thế nào, Lưu Quế Bình và Tiểu Phan An lúc này mới tin những lời họ nói.
Nhất là Lưu Quế Bình, cứ không ngừng khen ngợi, pháp thuật cao minh, pháp thuật cao minh.
Mấy người trò chuyện một hồi, Lưu Kim Toả hỏi Tiểu Phan An làm sao đến được đây. Tiểu Phan An nói, ngày thứ hai sau khi ba người bà cố tôi bỏ trốn, bọn họ đã bắt đầu xuất phát rồi, chỉ vì số lượng người quá đông, không tiện đưa toàn bộ người lên tàu hoả nên phải chia nhau ra, một số ngồi tàu hoả, một số thuê xe, số khác thì tự mình cưỡi ngựa, phân thành nhiều đợt đi đến Chư Thành.
Những người khác hôm qua đã đến rồi, ở Chư Thành nghe ngóng được rất nhiều tin tức, một số cũng đi dò hỏi các thôn làng chung quanh. Trước khi họ đến, đã bố trí các huynh đệ ở Chư Thành rồi, có huynh đệ đã trà trộn vào trong đội quân của Trương Bộ Vân. Cho nên họ đã nắm được khá nhiều thông tin đáng tin cậy, nắm được thời gian hoạt động và nghỉ ngơi của Trương Bộ Vân cũng như phạm vi hoạt động của hắn. Vốn dĩ ban đầu họ dự định sẽ ra tay vào hôm qua, thế nhưng không may hôm qua Trương Bộ Vân mở tiệc đãi khách, không hề ra khỏi biệt thự.
Bà cố và Lưu Kim Toả nhìn nhau, đem chuyện hôm qua đến bái kiến Trương Bộ Vân kể lại một lượt. Bà cố kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, vậy mà lại khiến Tiểu Phan An bà Lưu Quế Bình sợ hết hồn. Nhất là Lưu Quế Bình, cứ luôn miệng nói, các cô đang đi một vòng quanh quỷ môn quan đấy.
Hỏi ra nguyên nhân, Lưu Quế Bình nói Trương Bộ Vân là một người rất gian xảo, nếu không cũng sẽ không thể đứng vững đến tận bây giờ. Hơn nữa tên này không chỉ gian xảo, thủ đoạn còn vô cùng độc ác. Hôm qua chẳng những không vạch trần các người, còn cùng nhau ăn uống no say, như huynh đệ thân thiết, e là ở đây có điều gian trá.
Lưu Kim Toả nói, vậy thì có thể thế nào nữa? Bọn ta không phải cũng đã vượt qua rồi sao?
Bà cố không tiếp tục chủ đề này nữa mà hỏi Tiểu Phan An, tiếp theo đây nên làm thế nào?
Tiểu Phan An nói với bà, bước tiếp theo hắn đã có tính toán rồi, chính là phải ở trấn Phượng Đài này, lấy mạng của Trương Bộ Vân.
Bà cố nghe Tiểu Phan An nói vậy, nhất thời cảm thấy cách nghĩ của hắn và bản thân rất giống nhau, trong lòng vô cùng vui mừng.
Vì vậy bọn họ ở trong ngôi nhà nhỏ cùng nhau bàn bạc, làm sao để ứng phó với kế hoạch của Tiểu Phan An.
Sau một loạt những thảo luận kéo dài lặp đi lặp lại, cuối cùng, họ cũng quyết định được một kế hoạch.
Sau khi lập kế hoạch xong, bà cố tôi, Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi rời đi.
Trên đường trở về núi, nhìn những ngôi sao dày đặc trên bầu trời, Thanh Liên Nhi hỏi bà cố, tiểu thư, ngày mai kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện không?
Bà cố hừ một tiếng rồi nói, chỉ cần Trương Bộ Vân là một con người, ngày mai chúng ta nhất định có thể hạ được hắn….
Bình luận facebook