Thanh Liên Nhi đương nhiên không hiểu “đốt hai pháo” là gì, nhưng cô nàng chắc chắn rằng Trương hội trưởng muốn lấy hai người vợ.
Mới đầu, Thanh Liên Nhi nào ngờ được người Trương hội trưởng muốn lấy là bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa. Mãi cho đến khi cô nàng bước vào hang ổ của Trương Bộ Vân, Thanh Liên Nhi mới ngộ ra, hỏi tên mập lùn: “Người Trương Bộ Vân muốn lấy là ai?”
Tên mập lùn nói: “Là hai người đàn bà lẳng lơ từ nơi khác đến Tương Châu chỗ chúng tôi hỏi thăm tin tức. Bị hội trưởng nhà tôi bắt được, vẫn còn cứng đầu.” Nói đến đây tên mập lùn bật cười khà khà: “Nhưng có cứng cũng chẳng ích gì, đến tối nay rồi cũng phải mềm ra thôi.”
Thanh Liên Nhi nghe tên mập lùn nói vậy liền biết ngay “hai người đàn bà lẳng lơ từ nơi khác tới” mà tên này nói chính là bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa, có điều nghe tên này chửi bà cố tôi, cô nàng trong lòng rất khó chịu, bóp cò bắn một phát vào chân tên mập lùn. Phát súng này khiến hắn đau đến nỗi khóc gào thảm thiết, quỳ rạp trên đất la hét ầm ĩ.
Tên mập lùn lấy tay bịt miệng vết thương, mắng: “Con nhóc thối tha, còn dám nổ súng thật à. Tao d.i.t bà tổ nhà mày, tất cả đều phải đổ máu cho tao…”
Nghe mấy lời bẩn thỉu từ miệng tên mập lùn, Thanh Liên Nhi giơ súng lên nói với hắn: “Có tin tôi bắn chết ông không?”
Kì thực, phát súng của Thanh Liên Nhi không chỉ khiến tên mập lùn sợ chết khiếp mà còn làm cho đám binh lính cầm súng phía sau cũng căng thẳng, suýt chút nữa thì nổ súng. May mà Thanh Liên Nhi quát lên, nói: “Chỉ cần bọn bây nổ súng, hắn nhất định sẽ chết.” Đám binh lính đó mới không bắn.
Nhưng tên mập lùn cứ nằm bò trên mặt đất khóc rống lên, không chịu đi, hắn nói với Thanh Liên Nhi: “Mày bắn chết tao đi cho xong.”
Thanh Liên Nhi thấy tên mập lùn như thế, biết nếu tên này không rời đi thì cô sẽ càng gặp rắc rối hơn, nói không chừng chưa nhìn thấy bà cố tôi thì đã bị người ta đánh chết rồi. Thà giết tên mập lùn trước còn hơn bị người khác đánh chết, nghĩ đến đây, Thanh Liên Nhi hừ lạnh một tiếng, lên đạn: "Được, tôi sẽ bắn chết ông."
Tên mập lùn vừa nghe Thanh Liên Nhi lên đạn đã sợ chết khiếp, vội vàng đứng dậy nói: "Bà nhỏ ơi, tôi đang nói đùa thôi, tôi nói bậy ấy mà, cô tha cho tôi đi."
Thanh Liên Nhi nói: "Thế thì nhanh đi theo tôi."
Bên này, tên mập lùn còn chưa bò dậy được, đã có một vài người lập cập chạy ra khỏi phủ đệ của Trương Bộ Vân, mà người dẫn đầu lại chính là Trương Bộ Vân.
Lúc này, Trương Bộ Vân mặc trên người một chiếc áo khoác ngoài bằng sa tanh mới tinh, áo choàng bằng gấm mới, chân đi một đôi giày vải mới, đầu đội một chiếc mũ phớt mới, trên mũ còn gắn hai bông hoa trạng nguyên. Đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, Trương Bộ Vân cả người đều là quần áo mới tinh, trông rất có tinh thần.
Trương Bộ Vân lững thững đi ra khỏi cửa lớn trạch viện, vừa thấy tên mập lùn nhếch nhác thảm hại như vậy, mà người khống chế hắn lại là một cô bé mười bốn, mười lăm tuổi, liền cảm thấy rất buồn cười. Trương Bộ Vân hỏi: “Ôi trời, Hồ Đại Xuân, xảy ra chuyện gì vậy? Bị bắn đấy à?”
Hóa ra tên mập lùn đó tên là Hồ Đại Xuân, Hồ Đại Xuân vừa thấy Trương Bộ Vân bước tới liền khóc như đưa đám nói : "Trương hội trưởng, con bé này nói nó sẽ bắn chết tôi."
Trương Bộ Vân nhìn bộ dạng của Hồ Đại Xuân, hừ lạnh một tiếng: "Nó bắn chết ngươi thì bắn chết ngươi. Trông người thì to như con gấu mà lại để một con nhóc dọa thành thế này, chết cũng không đáng tiếc." Trương Bộ Vân vừa nói, vừa giơ tay lên, rút súng từ hông ra, nhắm Hồ Đại Xuân bắn một phát.
Không biết vì kĩ thuật bắn súng của Trương Bộ Vân không chuẩn hay vì lý do gì, phát súng đó không trúng Hồ Đại Xuân, mà lại trúng vào mặt đường đất bên cạnh hắn. Mắt thấy phát súng bị trượt, Trương Bộ Vân giương họng súng nhìn trái nhìn phải, chửi: "Mẹ nó, đúng là cái đồ rẻ tiền không ra gì". Nói xong lại nhắm Hồ Đại Xuân bắn một phát nữa, phát này gần hơn, xượt qua chân Hồ Đại Xuân, rơi xuống khoảng đất bên cạnh.
Trương Bộ Vân thấy bản thân vậy mà lại bắn trượt cả hai lần, chửi đổng lên: “Cái thứ đồ chơi rẻ rách gì không biết.” Hắn giận dữ ném khẩu súng trên tay đi.
Hồ Đại Xuân thấy Trương Bộ Vân rút súng bắn mình, đã sợ đến chết khiếp rồi, đũng quần cũng ướt sũng cả. Hắn chống tay xuống đất khóc lớn. Không chỉ có Hồ Đại Xuân bị doạ thành ra như vậy, đến Thanh Liên Nhi cũng sợ hết hồn, cô không ngờ Trương Bộ Vân lại là người như vậy, vốn dĩ cô cho rằng chỉ cần uy hiếp tên mập lùn là có thể uy hiếp được Trương Bộ Vân, chưa nói là có thể cứu được ai, nhưng chí ít có thể dò hỏi tin tức của bà cố tôi. Giờ đây, thấy Trương Bộ Vân thậm chí còn không quan tâm đến mạng sống của thuộc hạ mình, Thanh Liên Nhi biết, lần này chết chắc rồi.
Ngay khi Thanh Liên Nhi đang không biết phải làm sao, Trương Bộ Vân lại bắt chuyện với cô nàng, hắn ta nói: "Em gái này, em đến chỗ ta có chuyện gì vậy? Tìm người à? Hay là cần tiền?”
Thanh Liên Nhi nghe Trương Bộ Vân hỏi vậy thì hơi căng thẳng, cô nói: "Tiểu thư nhà tôi đâu, mau nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không khách khí với ông đâu."
Trương Bộ Vân cười khà khà nói: "Ôi trời, cô không khách khí với ta thì tốt quá. Ở Sa Hà Sáo chỗ chúng ta, không ai dám vô lễ với ta cả. Thành thật mà nói, quá nhàm chán. Nếu cô thực sự vô lễ với ta, vậy thì ta phải cảm ơn cô rồi.”
Thanh Liên Nhi nhìn Trương Bộ Vân ung dung nhàn nhã, dũng khí ban đầu lúc bước vào thôn của cô liền giảm đi một nửa, lại nghe Trương Bộ Vân nói vậy, cô nàng nhất thời không biết đối đáp thế nào. Lúc này, Thanh Liên Nhi nghe tiếng Hồ Đại Xuân ngồi trên mặt đất kêu oai oái, lòng càng chán chường, cầm súng bắn vào chân Hồ Đại Xuân hai phát, phát bắn khiến Hồ Đại Xuân kêu trời kêu đất gào khóc không thôi.
Khi Thanh Liên Nhi nổ súng, tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả Trương Bộ Vân cũng phải giật mình. Ban đầu Trương Bộ Vân bắn Hồ Đại Xuân là để khiến Thanh Liên Nhi sợ hãi, cũng là để Thanh Liên Nhi hiểu rằng việc bắt bớ bất cứ ai làm con tin ở Sa Hà Sáo là vô dụng đối với hắn, cô không thể đe dọa Trương Bộ Vân hắn.
Nhưng điều Trương Bộ Vân không thể ngờ là Thanh Liên Nhi tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn lại độc ác như vậy. Nhưng tính cách đó lại là kiểu mà Trương Bộ Vân rất thích. Trương Bộ Vân đặc biệt ghen tị với Hồng Lão Cửu, vì Hồng Lão Cửu có một bà vợ thủ đoạn rất độc và tay cầm súng đôi.
Nhưng lại chẳng có người phụ nữ nào như vậy ở bên cạnh Trương Bộ Vân hắn cả, hắn đã cưới liên tiếp ba cô vợ, cô nào cô nấy đều ngoan ngoãn như mấy con cừu non. Hắn mà quát một câu, ba con cừu non đó đến cả rắm cũng không dám đánh, khiến hắn rất mất hứng.
Điều khiến hắn không ngờ là, mấy ngày nay không biết xảy ra chuyện gì mà liên tiếp có nữ nhân đưa đến tận cửa nhà hắn. Với lại mấy người phụ nữ này đều là kiểu mà hắn thích, Trương Bộ Vân nghĩ trong lòng, không lẽ lời hắn cầu khấn với Hồ Tam Thái Gia, ngài ấy đã nghe thấy rồi sao?
Vậy nên khi Thanh Liên Nhi bắn hai phát súng xong, mấy tên lính canh bên cạnh cầm súng chuẩn bị bắn cô, Trương Bộ Vân đã vội vàng ngăn chúng lại.
Hắn nói với Thanh Liên Nhi: "Được rồi, cô còn bắn nữa thì hắn chết chắc. Nói đi, cô tìm tiểu thư nhà cô, sao lại tìm được đến đây?"
Thanh Liên Nhi nghe Trương Bộ Vân nói đến điểm này, liền nói với Trương Bộ Vân: “Ta biết tiểu thư nhà ta đang ở chỗ ông, ông còn muốn lấy cô ấy nữa.”
Trương Bộ Vân nghe Thanh Liên Nhi nói vậy liền hiểu ra, tình cảnh này không phải không là người một nhà thì không gả sao, Thẩm Lão Tam này thật có phúc. Nghĩ đến đây Trương Bộ Vân liền thở dài, có điều dù có phúc đến mấy cũng vô dụng, ngươi phải có người, có súng. Bây giờ ta cưới vợ của ngươi, còn cưới cả chị gái của Tiểu Phan An, giờ phút này lại thêm một người nữa được đưa đến cửa, Thẩm Lão Tam à Thẩm Lão Tam, thật xin lỗi...
Trương Bộ Vân nghĩ đến đây, liền nói với Thanh Liên Nhi: "Được rồi, cô ra đây với ta, ta đưa cô đi gặp tiểu thư nhà cô." Trương Bộ Vân nói xong, sai người cứu chữa cho Hồ Đại Xuân, rồi đưa Thanh Liên Nhi vào sân trong.
Thực tế, nhà Trương Bộ Vân có diện tích khá lớn, trước sau có gần bảy cái sân, cộng với hai gian ngang bên trái phải, thì phải có đến mấy chục gian phòng và vài mẫu đất. Bà cố tôi đang ở trong một trong những gian đó. Khi đến cửa gian ngang, Trương Bộ Vân cũng không đi vào, nói với Thanh Liên Nhi: “Tiểu thư nhà cô đang ở bên trong, cô vào đi.”
Thanh Liên Nhi quay đầu ngước nhìn Trương Bộ Vân, dường như có chút không tin tên Trương Bộ Vân này lại tốt như vậy.
Trương Bộ Vân nói với Thanh Liên Nhi: “Cô không phải nghi ngờ, ta không cần phải lừa một đứa nhóc như cô. Được rồi, tin hay không tùy cô.” Nói xong, Trương Bộ Vân quay đầu bỏ đi.
Thanh Liên Nhi thấy Trương Bộ Vân đã rời đi, lúc này cô không vào cũng không được.
Trước cửa gian phòng có hai lính canh cầm súng, trong phòng có hai bà vú đang ngồi. Bốn người này đều nhìn thấy tình hình lúc nãy, cho nên khi Thanh Liên Nhi đi vào, bốn người bọn họ cũng không ngăn cản.
Thanh Liên Nhi vào trong, một trong hai bà vú đưa cô đến cửa phòng, còn nói với cô nàng: “Người đang ở bên trong, cô vào đi.”
Thanh Liên Nhi đẩy cửa bước vào, bởi vì bên ngoài tương đối sáng, trong phòng lại khá tối nên mắt cô nhất thời không thích ứng được. Có điều sau khi vào phòng, liền nghe thấy ai đó hỏi: “Là Thanh Liên Nhi ư?” Thanh Liên Nhi nghe thấy giọng nói này quá quen thuộc, đây không phải là tiểu thư nhà mình thì còn có thể là ai đây?
Đợi khi mắt cô nàng quen với ánh sáng, nhìn rõ rồi, chính xác là bà cố tôi, súng trên tay Thanh Liên Nhi cũng không cần nữa, vứt bộp một cái xuống đất, chạy nhào vào lòng bà cố tôi, trong tức khắc bật khóc nức nở.
Bà cố không ngờ Thanh Liên Nhi có thể tìm được tới nơi này, ôm cô nàng, nước mắt cũng tí tách rơi. Hai chủ tớ khóc một hồi, bà cố tôi đỡ Thanh Liên Nhi ngồi dậy hỏi Thanh Liên Nhi: “Em làm sao mà đến được đây?”
Thanh Liên Nhi đem chuyện đã trải qua mấy ngày nay kể lại cho bà cố tôi, cô nàng nói dù thế nào cũng phải gặp bà cố tôi một lần. cho nên mới chạy đến đây.
Bà cố tôi xoa đầu Thanh Liên Nhi nói: "Đứa ngốc này, đầm rồng hang cọp em cũng dám xông vào, bây giờ em đã vào rồi, muốn thoát cũng khó."
Thanh Liên Nhi hỏi bà cố tôi, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao người nào người nấy vào Tương Châu thì đều không thể trở ra?
Bà cố tôi nói với Thanh Liên Nhi: “Đuổi kịp rồi.”
Bà cố tôi nói “đuổi kịp rồi”, thì phải bắt đầu nói từ hình nhân giấy của Trương Bộ Vân. Trương Bộ Vân lôi kéo vợ của Tôn Đức, vợ Tôn Đức này là một bà đồng. Không chỉ biết trình đồng mở phủ mà còn có một tài lẻ, đó là vẽ người giấy. Hình nhân giấy này vẽ giống thật y như đúc. Hình nhân giấy này không chỉ là giống thật, mà còn sống dậy được. Nhưng bên trong làm phép gì thì bà cố tôi không nói rõ được.
Từ khi biết vợ của Tôn Đức biết vẽ hình nhân giấy, Trương Bộ Vân đã để ý rồi, thường trong một số tình huống nguy hiểm, hắn sẽ nhờ vợ Tôn Đức vẽ hình nhân giấy cho mình, đi thay mình. Hoặc trong một số trường hợp hắn không thể tự đi, cũng sẽ vẽ một hình nhân giấy thay hắn đi.
Tất nhiên, hình nhân giấy này không phải là vô biên. Theo khả năng của vợ Tôn Đức, một tháng có thể vẽ được hai hình nhân giấy là tốt lắm rồi.
Lần đến trấn Phượng Đài, Trương Bộ Vân không hề nghĩ nơi này nguy hiểm đến thế, nhưng thực sự không thể tự đi. Mấy hôm đó đúng lúc Hàn Phúc Củ đến Cao Mật thị sát, Trương Bộ Vân có lòng muốn nhờ Hàn Phúc Củ, vì thế hắn không ngừng tìm cơ hội để tiếp cận Hàn Phúc Củ. Thời điểm Hàn Phúc Củ đến Cao Mật thị sát trùng với thời điểm Trương Bộ Vân phải đến trấn Phượng Đài. Vì vậy, hắn ta không thể không làm một hình nhân giấy để đến trấn Phượng Đài, còn hắn thì đích thân đến Cao Mật gặp Hàn Phục Củ.
Thế mới có chuyện bà cố tôi dùng súng bắn chết hình nhân giấy ở trấn Phượng Đài. Một khi hình nhân giấy gặp chuyện, phía vợ Tôn Đức sẽ biết ngay.
Bởi vậy đợi Trương Bộ Vân vừa trở về, vợ Tôn Đức đã nói lại chuyện này với hắn. Trương Bộ Vân vốn dĩ là người đa nghi, nghe thế thân của mình xảy ra chuyện ở trấn Phượng Đài, hắn sẽ để mắt ngay, cử một số lính canh đến đóng ở trấn Phượng Đài. Chỉ cần thấy người rời khỏi trấn Phượng Đài, sẽ yên lặng trở về báo cáo.
Kết quả, tin đầu tiên của báo cáo là bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa.
Ban đầu, Trương Bộ Vân thấy bà cố của tôi và Lưu Kim Tỏa đến Tương Châu, nhưng hắn không hề nghĩ hai người này có liên hệ gì với Tiểu Phan An. Tiếc là Lưu Kim Tỏa và Tiểu Phan An trông quá giống nhau. Dù là chị em nhưng khuôn mặt, ngũ quan lại giống nhau như đúc.
Điều này khiến Trương Bộ Vân nghi ngờ, với tâm lý thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót nên hắn đã bắt bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa. Nhưng trong quá trình bắt giữ bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa, Trương Bộ Vân không ngờ hai người này ngoan cường đến thế, bà cố tôi cầm súng liền bắn ba phát chết ba người. Chỉ ba phát súng này đã khiến Trương Bộ Vân bị sốc. Hắn không ngờ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà lại có kỹ thuật bắn súng chính xác đến thế. Điều mà Trương Bộ Vân càng không ngờ tới là khả năng của Lưu Kim Tỏa cũng không tồi, ba phát chết hai.
Lần này Trương Bộ Vân tỏ ra rất thích thú, hắn nói với huynh đệ của mình: “Bắn đi, cho các nàng bắn hết đạn thì thôi, phải bắt sống. Ai bắt sống được hai người phụ nữ này sẽ được thưởng 100 đồng đại dương.”
Đúng như Trương Bộ Vân đã nói, hơn mười mấy người huynh đệ đã chết, đạn của bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa cũng đã xả sạch. Tận tay bắt sống hai người phụ nữ. Bắt sống thì bắt sống, Trương Bộ Vân vẫn móc ra 200 đồng đại dương chia cho anh em. Sau khi bắt giữ bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa, đương nhiên là tra hỏi một hồi, nhưng bà cố tôi và Lưu Kim Tỏa đều là người tính khí ngoan cường, quyết không nói bất cứ điều gì. Trương Bộ Vân cũng không nỡ ra tay độc ác, chỉ đành giam hai người lại.
Nhưng giam giữ hai ba ngày sau thì Trương Bộ Vân đã tìm ra chút manh mối, bởi vì ông cố tôi hết lần này đến lần khác hỏi thăm tình hình của hai người này. Sau khi Trương Bộ Vân biết được chuyện này, hắn vẫn rất bình tĩnh, ông cố tôi hỏi gì Trương Bộ Vân liền trả lời ông cái đó.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Trương Bộ Vân, ba ngày sau ông cố tôi đã ra tay cứu bà cố và Lưu Kim Tỏa ra ngoài. Khi họ đi ra khỏi sân lớn của nhà họ Trương, Trương Bộ Vân đã cầm súng dẫn người bao vây sẵn rồi.
Khi ông cố nhìn thấy điệu bộ của Trương Bộ Vân, liền hiểu ra, bản thân vẫn còn quá non trẻ.
Trương Bộ Vân dùng Tiểu Diễm Thu để trói ông cố ở trấn Tương Châu này không phải là không có nguyên nhân, mặc dù hắn và ông cố tôi là anh em kết nghĩa nhưng hai người lại thuộc hai phe khác nhau. Những năm tháng đó, tình anh em gì thì cũng đều cho chó ăn hết sạch rồi, chỉ có tiền và súng mới là thật. Trương Bộ Vân muốn đối phó với Tiểu Phan An, chỉ dựa vào thực lực của chính mình thì không đủ, hắn còn phải lôi kéo một số người, tốt nhất là không tốn một xu, không mất một viên đạn, mà vẫn có người lo liệu sự vụ cho hắn.
Bởi thế, Trương Bộ Vân giam ông cố tôi ở trấn Tương Châu cũng vì mục đích này. Còn một mục đích khác nữa, đó là Trương Bộ Vân hy vọng Tiểu Phan An không phải loại người giống mình, hắn vẫn mong rằng một ngày nào đó Tiểu Phan An sẽ tự chui đầu vào rọ, hắn có thể tóm gọn Tiểu Phan An mà không tốn chút sức nào, đến lúc đó giao cho người Nhật, họ hứa sẽ cung cấp nguồn tiền và súng vô tận cho hắn.
Trương Bộ Vân đã tính một nước cờ hay, và mọi thứ thực sự phát triển đúng như cách hắn nghĩ. Khi Tiểu Phan An đến Giao Châu, hắn đã biết rồi, nhưng sau đó Tiểu Phan An quá xảo quyệt, khiến người của hắn cũng phải chịu thua.
Ban đầu, chuyện ở trấn Phượng Đài, Trương Bộ Vân cũng không nghĩ đến Tiểu Phan An, chỉ sau khi bắt được Lưu Kim Tỏa, hắn mới móc nối ra.
Lúc Trương Bộ Vân thấy ông cố tôi đến cứu bà cố và Lưu Kim Tỏa, hắn đã rất vui. Hắn biết ông cố tôi và hai người phụ nữ này có mối quan hệ với nhau, nhưng hắn lại không biết chính xác là mối quan hệ gì, vì vậy hắn đã quyết định, hắn phải gạ hỏi một phen.
Hắn nói với thuộc hạ: “Thẩm tam thiếu gia đêm không ngủ, lại chạy đến chỗ chúng ta, xem ra Thẩm tam thiếu gia ở chỗ chúng ta không được vui. Thế này đi, đưa Thẩm tam thiếu gia đi thư giãn gân cốt.”
Bọn thuộc hạ nghe lệnh Trương Bộ Vân, đưa ông cố tôi đi. Không lâu sau khi ông cố bị bắt đi, bà cố tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ông. Bà cố nghe âm thanh đó bên tai, tim bà như bị đâm từng nhát. Trương Bộ Vân nhìn nét mặt của bà cố tôi, hắn liền biết bà cố và ông cố có mối quan hệ rất thân thiết.
Nhưng chỉ có thể dựa vào chuyện này, vì bà cố tôi vẫn không hé răng nửa lời. Cho đến ngày hôm sau, Trương Bộ Vân đem hai ngón tay vứt xuống trước mặt bà cố tôi, hắn nói với bà: “Vị Thẩm tam thiếu gia này, cứng miệng quá. Tuy rằng giữa chúng ta có giao tình huynh đệ, nhưng ta không thể để cho hắn sống.”
Mặc dù Trương Bộ Vân nói thế, nhưng bà cố tôi vẫn nghi ngờ rằng Trương Bộ Vân đang bịa chuyện hoặc hù dọa bà, cho đến khi bà tận mắt chứng kiến ông cố tôi bị đánh tới nỗi toàn thân đầy máu và bàn tay mất hai ngón. Lúc đó, bà mới tin Trương Bộ Vân không phải đang dọa bà.
Đến nước này, bà cố chấp nhận thỏa thuận với Trương Bộ Vân. Hắn phải trả tự do cho ông cố tôi và Tiểu Diễm Thu, Lưu Kim Tỏa. Bà sẵn sàng ở lại, mặc Trương Bộ Vân xử trí.
Trương Bộ Vân nghe bà cố nói vậy, đương nhiên không từ chối, hắn đồng ý với bà cố tôi chỉ cần hai người chính thức bái đường thành thân, động phòng xong, hắn sẽ lập tức thả ba người họ đi.
Bà cố đã đồng ý các điều kiện của Trương Bộ Vân, nhưng điều mà bà không ngờ là hôm sau Tiểu Phan An đưa người đến gây chiến. Kết quả không nói cũng biết, hai bên đều thương vong, Tiểu Phan An cũng bị bắt.
Sau sự việc này, Trương Bộ Vân lại đến tìm bà cố tôi, hắn nói với bà cố tôi tình hình bây giờ đã khác rồi. Vì Tiểu Phan An đem người đến tấn công hắn, khiến hắn mất đi không ít huynh đệ, chuyện này một mình bà cố tôi không thể bù đắp nổi.
Bà cố hỏi hắn muốn gì.
Trương Bộ Vân nói với bà cố tôi rằng huynh đệ hắn không thể mất đi một cách vô ích. Ông cố tôi và Tiểu Diễm Thu có thể thả, nhưng Lưu Kim Tỏa thì không. Hơn nữa bây giờ Tiểu Phan An đang ở trong tay hắn, vậy nên...
Bà cố hỏi hắn: “Vậy thì sao?”
Trương Bộ Vân nói, vậy nên hắn không chỉ muốn lấy bà cố tôi, hắn thậm chí còn muốn lấy cả Lưu Kim Tỏa.
Thanh Liên Nhi nghe bà cố của tôi tường thuật lại mọi chuyện, liền mắng: “Tên Trương Bộ Vân này thật vô liêm sỉ.”
Bà cố thở dài: “Nhưng biết làm thế nào được? Hắn là con dao, chúng ta chỉ là cá trên thớt.”
Thanh Liên Nhi hỏi bà cố tôi: “Chúng ta không thể trốn ra ngoài sao?”
Bà cố chỉ ra bên ngoài nói: “Lính canh nghiêm ngặt như vậy, đầu bờ tường bên ngoài còn có lính tuần tra nữa, trốn? Chúng ta trốn đi đâu?”
Thanh Liên Nhi nói với bà cố tôi: “Thế cô định cứ thế mà gả cho Trương Bộ Vân hay sao, chấp nhận số phận như vậy ư?”
Một câu nói của Thanh Liên Nhi khiến bà cố càng thêm phiền muộn, nhất thời không biết phải trả lời cô nàng thế nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói. Cái gì mà bà hai, cái gì mà bà ba. Bà cố tôi và Thanh Liên Nhi không biết chuyện gì đang xảy ra, còn muốn đứng dậy đi xem. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Một bà vú nói: “Cô lớn nhà họ Tôn đến thăm cô.”
Bà cố nghe vậy thì nghi hoặc, cô lớn nhà họ Tôn? Bà hoàn toàn không biết cô lớn nhà họ Tôn là ai, nhưng vẫn cao giọng nói: “Mời vào đi.”
Bình luận facebook