Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Ba người đi một vòng, Diệp Phong nhận ra điều khác lạ. Phố phương sao hôm nay càng lúc càng vắng?
Người đi đường thưa thớt dần, nhiều tiệm đóng cửa, nhìn kỹ thì nhận ra tất cả đều đổ về quảng trường, lẽ nào có việc lớn xảy ra?
Vào hỏi một chủ tiệm, sau cùng gã mới nhớ ra hôm nay là ngày cử hành thiếu niên đấu trường tái, hai năm rồi gã không tham gia, sớm đã quên mất.
Thiếu niên đấu trường tái được Ngọa Lăng thành cử hành mỗi năm một lần, do các gia tộc cùng tổ chức nơi so tài cho các thanh niên. Nếu đoạt được danh hiệu, sẽ được phần thưởng giá trị không nhỏ. Các gia tộc xuất tiền tài trợ cho tỷ thí nên các thiếu niên đủ tư cách tham gia đều là hậu bối tộc nhân các tộc đó, bình dân không được phép tham gia.
Mục đích tỷ thí một là tạo võ đài cho tương lai của các gia tộc, nếu người gia tộc nào đoạt quán quân tức là tiềm lực tương lai của gia tộc đó được chứng minh. Kết quả tỷ thí còn là căn cứ tham khảo cho các thế lực kết giao, liên hợp với nhau. Thứ hai, là tạo cơ hội rèn luyện thực chiến cho các hậu bối thiếu niên trong tộc. Quy tắc tỷ thí dị thường tàn khốc, khi đối phương không nhận thua, chỉ cần không xảy ra án mạng thì thoải mái giở thủ đoạn, thành ra mỗi tuyển thủ đều dốc toàn lực chiến đấu. Việc này tất nhiên trợ giúp rất lớn cho đề cao thực lực.
Diệp gia và Bạch Thủy gia, hai gia tộc lớn nhất Ngọa Lăng thành đều cực kỳ coi trọng tỷ thí, bởi có quan hệ đến uy vọng của họ. Diệp Phong từng bốn năm liền đoạt quán quân, giành đủ danh vọng cho Diệp gia, nhưng từ hai năm trước gã suy sụp, Diệp gia không tranh nổi ba vị trí dẫn đầu, danh dự mất hết. Hơn nữa các tiểu gia tộc vốn phụ thuộc vào họ thi nhau chuyển sang Bạch Thủy gia, khiến Diệp Thừa Thiên sôi máu.
“Đấu trường… hì hì.” Diệp Phong mỉm cười ý vị, phảng phất nhớ lại uy phong lúc xưa.
“Năm xưa Phong lên đài, phong thái quả thật hấp dẫn người khác.” Thẩm Lan mỉm cười thẹn thùng, mặt ửng lên một đóa mây hồng. Năm đó, cô cũng là một trong vô số thiếu nữ hâm mộ gã.
“Vãng sự như phù vân... con người ta nên hướng tới phía trước.” Diệp Phong trở lại vẻ mặt tự nhiên, đáp nhẹ tênh.
“Đấu trường tái? Náo nhiệt quá nhỉ!” Tiểu nha đầu thò đầu hiếu kỳ hỏi. Hôm nay cô bé đi chơi rất vui, quên mất cả quyết định làm lơ Diệp Phong.
“Đã đến rồi, chúng ta qua xem.” Diệp Phong nhún vai, đi về phái đám đông.
Thẩm Lan mím môi trêu: “Phong, huynh có tham gia không?”
“Có thể…” Diệp Phong nhún vai, mỉm cười ôn hòa: “Bất quá hiện tại tỷ thí đã bắt đầu, huynh muốn tham gia cũng không được.”
Thẩm Lan lại mím môi ranh mãnh, bật cười.
“Muội chưa từng lợi dụng thân phận đệ tử Bích Thủy cung làm việc gì, lần này vì Phong, giúp huynh một chút vậy.” Cô nháy mắt ranh mãnh, theo sau lưng gã lẩm bẩm: “Phong tựa hồ thật sự muốn chứng minh mình…”
oOo
Tỷ thí đang sôi động, Bạch Thủy Ưng tung cước đá văng một thiếu niên thất giai xuống dưới. Tỷ thí năm nay vẫn không có đối thủ xứng tay với hắn.
Thoáng đắc ý ngẩng đầu lên, Bạch Thủy Ưng chính đang tận tình hưởng thụ lời ca ngợi của chúng nhân. Đột nhiên tròng mắt hắn co lại nhìn về phía sau đám đông. Ngoài xa, một bóng người quen thuộc đang cùng một thiếu nữ và một cô bé từ từ tiến lại…
Các vị đại lão ngồi trên chủ tịch đài cũng nhìn xuống, ánh mắt kinh ngạc liên tục lóe lên, hiển nhiên lạ lùng với thiếu niên giờ nay mới xuất hiện.
“Diệp Phong?!” Trên khán đài xôn xao.
Thấy Thẩm Lan thân mật tựa vào Diệp Phong, còn cả một tiểu mỹ nữ đi cùng, mọi thiếu niên đều tỏ vẻ ghen tị. Một phế tài bị hủy khí hải lại có thể với được đệ tử sắp gia nhập Bích Thủy cung, thật không còn thiên lý nữa.
Chúng nhân đứng ở phía gã đi tới đều nhường ra một lối, phảng phất như nghênh tiếp. Diệp Phong hơi ngừng bước, ngạc nhiên một chốc rồi hiểu ngay, họ không nhường lối cho gã mà cho đệ tử Bích Thủy cung đi cùng.
Thoáng cười nhăn nhó, Diệp Phong không khách khí, dẫn Thẩm Lan và tiểu nha đầu vào đấu trường.
“Sở cô nương, Thẩm Lan tiểu thư, mời lên chủ tịch đài ngồi.” Các vị đầu não của các đại gia tộc thi nhau đứng dậy mời. Danh tiếng Bích Thủy cung không nhỏ, Thẩm Lan chưa chính thức nhập môn mà đã được coi là khách quý, chỉ là tất cả đều cố ý ngó lơ Diệp Phong.
“Bất tất, tiểu nữ đứng xem ở đây cũng được.” Thẩm Lan mỉm cười, ung dung đáp. Tiểu nha đầu khẽ hếch mũi, hiển nhiên theo chân cô, cũng đứng bất động.
Chúng nhân trên chủ tịch đài đều ngượng ngùng, đứng trơ ra không biết làm gì.
Ngẩn người một lúc, Thẩm Lan đột nhiên nháy mắt, cười tươi tắn. Phong tình chỉ có ở thiếu nữ khiến chúng thiếu niên sáng mắt lên, tim đập nhanh hẳn.
“Không hiểu lần thi đấu này còn thêm danh sách được không?” Giọng Thẩm Lan rành rọt vang khắp đấu trường.
“Thẩm Lan tiểu thư có yêu cầu tất nhiên không vấn đề gì.” Có thể giúp đỡ môn nhân Bích Thủy cung là việc cực kỳ vinh dự, dù môn nhân này chưa chính thức bái sư. Chúng nhân cùng gật đầu, dù gì quy tắc đấu trường tái là do các vị gia tộc tộc trưởng chế định, tất cả đồng ý, tất nhiên không hề gì.
“Phong, huynh lên đi.” Thẩm Lan đột nhiên ghé đầu mỉm cười khả ái với Diệp Phong.
“Hả… huynh à?” Diệp Phong ngẩn người, lòng chợt nóng lên khi thấy trong mắt thiếu nữ lấp lánh niềm tin và cổ vũ.
Chúng nhân trên chủ tịch đài đều ngẩn người, không ai ngờ Thẩm Lan lại yêu cầu một suất cho Diệp Phong. Một phế nhân không có khí hải, tham gia đấu trường tái thật ra vì mục đích gì? Lẽ nào định mượn danh Bích Thủy cung bức một tuyển thủ phải bỏ cuộc?
Đám đông đến xem kinh ngạc, tiếp đó đều dấy lên đôi phần hiếu kỳ, thiên tài thiếu niên từng đoạt quán quân bốn năm liền, sau khi mất đi khí hải hai năm, lấy cái gì để tham gia đấu trường tái?
“Để ta thử xem sao!” Diệp Phong thư thái ngẩng lên, khí thế tự tin từ thể nội phát ra, đôi mắt nheo nheo thoạt ẩn thoạt hiện tinh quang.
“Ha ha.” Diệp Thừa Thiên cười vang: “Diệp Phong vốn là người Diệp gia, chi bằng thế này, bản nhân bỏ đi một tuyển thủ để Diệp Phong thay vào, như vậy không cần định lại thứ tự tỷ thí, các vị có ý kiến gì không?”
Đều nghị này chính hợp tâm ý chúng nhân, không ai muốn sắp xếp lại tỷ thí, nên đều gật gù tán thành.
Bạch Thủy Ưng vừa thắng một trận cười lạnh nhìn Diệp Phong, khóe môi hiện rõ nét nanh ác: “Phế vật không có khí hải, dựa vào vận may thân cận đệ tử Bích Thủy cung lại đứng đó ra vẻ cao thâm. Đừng để lão tử gặp ngươi, bằng không, nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.”
http:///forum/images/misc/noiquy_06.png
Người đi đường thưa thớt dần, nhiều tiệm đóng cửa, nhìn kỹ thì nhận ra tất cả đều đổ về quảng trường, lẽ nào có việc lớn xảy ra?
Vào hỏi một chủ tiệm, sau cùng gã mới nhớ ra hôm nay là ngày cử hành thiếu niên đấu trường tái, hai năm rồi gã không tham gia, sớm đã quên mất.
Thiếu niên đấu trường tái được Ngọa Lăng thành cử hành mỗi năm một lần, do các gia tộc cùng tổ chức nơi so tài cho các thanh niên. Nếu đoạt được danh hiệu, sẽ được phần thưởng giá trị không nhỏ. Các gia tộc xuất tiền tài trợ cho tỷ thí nên các thiếu niên đủ tư cách tham gia đều là hậu bối tộc nhân các tộc đó, bình dân không được phép tham gia.
Mục đích tỷ thí một là tạo võ đài cho tương lai của các gia tộc, nếu người gia tộc nào đoạt quán quân tức là tiềm lực tương lai của gia tộc đó được chứng minh. Kết quả tỷ thí còn là căn cứ tham khảo cho các thế lực kết giao, liên hợp với nhau. Thứ hai, là tạo cơ hội rèn luyện thực chiến cho các hậu bối thiếu niên trong tộc. Quy tắc tỷ thí dị thường tàn khốc, khi đối phương không nhận thua, chỉ cần không xảy ra án mạng thì thoải mái giở thủ đoạn, thành ra mỗi tuyển thủ đều dốc toàn lực chiến đấu. Việc này tất nhiên trợ giúp rất lớn cho đề cao thực lực.
Diệp gia và Bạch Thủy gia, hai gia tộc lớn nhất Ngọa Lăng thành đều cực kỳ coi trọng tỷ thí, bởi có quan hệ đến uy vọng của họ. Diệp Phong từng bốn năm liền đoạt quán quân, giành đủ danh vọng cho Diệp gia, nhưng từ hai năm trước gã suy sụp, Diệp gia không tranh nổi ba vị trí dẫn đầu, danh dự mất hết. Hơn nữa các tiểu gia tộc vốn phụ thuộc vào họ thi nhau chuyển sang Bạch Thủy gia, khiến Diệp Thừa Thiên sôi máu.
“Đấu trường… hì hì.” Diệp Phong mỉm cười ý vị, phảng phất nhớ lại uy phong lúc xưa.
“Năm xưa Phong lên đài, phong thái quả thật hấp dẫn người khác.” Thẩm Lan mỉm cười thẹn thùng, mặt ửng lên một đóa mây hồng. Năm đó, cô cũng là một trong vô số thiếu nữ hâm mộ gã.
“Vãng sự như phù vân... con người ta nên hướng tới phía trước.” Diệp Phong trở lại vẻ mặt tự nhiên, đáp nhẹ tênh.
“Đấu trường tái? Náo nhiệt quá nhỉ!” Tiểu nha đầu thò đầu hiếu kỳ hỏi. Hôm nay cô bé đi chơi rất vui, quên mất cả quyết định làm lơ Diệp Phong.
“Đã đến rồi, chúng ta qua xem.” Diệp Phong nhún vai, đi về phái đám đông.
Thẩm Lan mím môi trêu: “Phong, huynh có tham gia không?”
“Có thể…” Diệp Phong nhún vai, mỉm cười ôn hòa: “Bất quá hiện tại tỷ thí đã bắt đầu, huynh muốn tham gia cũng không được.”
Thẩm Lan lại mím môi ranh mãnh, bật cười.
“Muội chưa từng lợi dụng thân phận đệ tử Bích Thủy cung làm việc gì, lần này vì Phong, giúp huynh một chút vậy.” Cô nháy mắt ranh mãnh, theo sau lưng gã lẩm bẩm: “Phong tựa hồ thật sự muốn chứng minh mình…”
oOo
Tỷ thí đang sôi động, Bạch Thủy Ưng tung cước đá văng một thiếu niên thất giai xuống dưới. Tỷ thí năm nay vẫn không có đối thủ xứng tay với hắn.
Thoáng đắc ý ngẩng đầu lên, Bạch Thủy Ưng chính đang tận tình hưởng thụ lời ca ngợi của chúng nhân. Đột nhiên tròng mắt hắn co lại nhìn về phía sau đám đông. Ngoài xa, một bóng người quen thuộc đang cùng một thiếu nữ và một cô bé từ từ tiến lại…
Các vị đại lão ngồi trên chủ tịch đài cũng nhìn xuống, ánh mắt kinh ngạc liên tục lóe lên, hiển nhiên lạ lùng với thiếu niên giờ nay mới xuất hiện.
“Diệp Phong?!” Trên khán đài xôn xao.
Thấy Thẩm Lan thân mật tựa vào Diệp Phong, còn cả một tiểu mỹ nữ đi cùng, mọi thiếu niên đều tỏ vẻ ghen tị. Một phế tài bị hủy khí hải lại có thể với được đệ tử sắp gia nhập Bích Thủy cung, thật không còn thiên lý nữa.
Chúng nhân đứng ở phía gã đi tới đều nhường ra một lối, phảng phất như nghênh tiếp. Diệp Phong hơi ngừng bước, ngạc nhiên một chốc rồi hiểu ngay, họ không nhường lối cho gã mà cho đệ tử Bích Thủy cung đi cùng.
Thoáng cười nhăn nhó, Diệp Phong không khách khí, dẫn Thẩm Lan và tiểu nha đầu vào đấu trường.
“Sở cô nương, Thẩm Lan tiểu thư, mời lên chủ tịch đài ngồi.” Các vị đầu não của các đại gia tộc thi nhau đứng dậy mời. Danh tiếng Bích Thủy cung không nhỏ, Thẩm Lan chưa chính thức nhập môn mà đã được coi là khách quý, chỉ là tất cả đều cố ý ngó lơ Diệp Phong.
“Bất tất, tiểu nữ đứng xem ở đây cũng được.” Thẩm Lan mỉm cười, ung dung đáp. Tiểu nha đầu khẽ hếch mũi, hiển nhiên theo chân cô, cũng đứng bất động.
Chúng nhân trên chủ tịch đài đều ngượng ngùng, đứng trơ ra không biết làm gì.
Ngẩn người một lúc, Thẩm Lan đột nhiên nháy mắt, cười tươi tắn. Phong tình chỉ có ở thiếu nữ khiến chúng thiếu niên sáng mắt lên, tim đập nhanh hẳn.
“Không hiểu lần thi đấu này còn thêm danh sách được không?” Giọng Thẩm Lan rành rọt vang khắp đấu trường.
“Thẩm Lan tiểu thư có yêu cầu tất nhiên không vấn đề gì.” Có thể giúp đỡ môn nhân Bích Thủy cung là việc cực kỳ vinh dự, dù môn nhân này chưa chính thức bái sư. Chúng nhân cùng gật đầu, dù gì quy tắc đấu trường tái là do các vị gia tộc tộc trưởng chế định, tất cả đồng ý, tất nhiên không hề gì.
“Phong, huynh lên đi.” Thẩm Lan đột nhiên ghé đầu mỉm cười khả ái với Diệp Phong.
“Hả… huynh à?” Diệp Phong ngẩn người, lòng chợt nóng lên khi thấy trong mắt thiếu nữ lấp lánh niềm tin và cổ vũ.
Chúng nhân trên chủ tịch đài đều ngẩn người, không ai ngờ Thẩm Lan lại yêu cầu một suất cho Diệp Phong. Một phế nhân không có khí hải, tham gia đấu trường tái thật ra vì mục đích gì? Lẽ nào định mượn danh Bích Thủy cung bức một tuyển thủ phải bỏ cuộc?
Đám đông đến xem kinh ngạc, tiếp đó đều dấy lên đôi phần hiếu kỳ, thiên tài thiếu niên từng đoạt quán quân bốn năm liền, sau khi mất đi khí hải hai năm, lấy cái gì để tham gia đấu trường tái?
“Để ta thử xem sao!” Diệp Phong thư thái ngẩng lên, khí thế tự tin từ thể nội phát ra, đôi mắt nheo nheo thoạt ẩn thoạt hiện tinh quang.
“Ha ha.” Diệp Thừa Thiên cười vang: “Diệp Phong vốn là người Diệp gia, chi bằng thế này, bản nhân bỏ đi một tuyển thủ để Diệp Phong thay vào, như vậy không cần định lại thứ tự tỷ thí, các vị có ý kiến gì không?”
Đều nghị này chính hợp tâm ý chúng nhân, không ai muốn sắp xếp lại tỷ thí, nên đều gật gù tán thành.
Bạch Thủy Ưng vừa thắng một trận cười lạnh nhìn Diệp Phong, khóe môi hiện rõ nét nanh ác: “Phế vật không có khí hải, dựa vào vận may thân cận đệ tử Bích Thủy cung lại đứng đó ra vẻ cao thâm. Đừng để lão tử gặp ngươi, bằng không, nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.”
http:///forum/images/misc/noiquy_06.png
Bình luận facebook