Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
“Diệp Thừa Thiên! Ngươi muốn gây chiến với Bạch Thủy gia?” Bạch Thủy Nham mắt lóe hàn quang, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Bên ngoài từ đường, toán hộ vệ cao cấp của Diệp gia vây chặt người Bạch Thủy gia lại. Rõ ràng trong phạm vi khống chế của mình, thực lực Diệp gia điều động được hơn nhiều Bạch Thủy gia. Hà huống trừ Diệp Thừa Thiên, tại trường Diệp gia còn hai cao thủ đẳng cấp võ sư nữa, chỉ hai người này thì mấy hộ vệ Bạch Thủy gia cũng không chống nổi.
“Bạch Thủy Nham, các ngươi ở đây sủa loạn cái gì hả?” Diệp Thừa Thiên lạnh lùng chế giễu: “Tựa hồ là các ngươi gây sự với Diệp gia thì phải? Dẫn theo đông người xông vào Diệp gia từ đường, thật ra có ý đồ gì? Nếu tông từ bài vị tổn hoại mảy may, mạo phạm đến Diệp gia tiên tổ, các ngươi đáng phải hứng chịu lửa giận của Diệp gia thế nào nhỉ?”
“Bạch Thủy gia chủ... Các hạ hiện đang ở trong từ đường bản tộc, quan hệ giữa hai nhà hình như chưa đến mức các hạ được tự do ra vào từ đường bản tộc? Các hạ tự cút đi… hay cần bọn lão phu mời?” Diệp gia đại trưởng lão Diệp Bất Phàm cất tiếng, ngữ khí có phần uy hiếp.
Cục tức lại dấy lên trong ngực Bạch Thủy Nham, hiện tại đối phương mạnh hơn, vì lão chỉ chuẩn bị đối phó Diệp Phong cùng cầm chân Diệp gia nên không mời trưởng lão võ sư trong tộc. Lão và Diệp Thừa Thiên đều là tam giai võ sư, nhưng Diệp gia còn hai võ sư cấp thấp nữa, bảo đuổi lão ra khỏi từ đường không phải ngoa ngôn.
“Lão phu đến đây vì tiểu tử này.” Bạch Thủy Nham nhụt hẳn khí thế, chỉ vào Diệp Phong: “Hắn giết con trai lão phu, chỉ cần Diệp gia giao hắn ra, lão phu sẽ đi ngay, ngày khác sẽ đến Diệp gia bồi tội!”
“Buồn cười thật, Bạch Thủy Nham ngươi dựa vào đâu mà sai phái Diệp gia giúp ngươi bắt cừu nhân? Cừu nhân giết con của ngươi thì liên can gì đến bọn ta?” Diệp Thừa Thiên bình thản liếc Diệp Phong, quay lại tỏ vẻ coi thường.
“Diệp gia các ngươi quyết tâm cứu tiểu tạp chủng này?” Mắt Bạch Thủy Nham rực hàn quang, thầm nhủ về phủ sẽ mời các trưởng lão, triệt để trở mặt với Diệp gia. Nỗi đau mất con không thể cho qua được.
“Bạch Thủy Nham, ngươi nói năng cho sạch sẽ một chút!” Diệp Bất Phàm thoáng sắc giận: “Diệp Phong dù sao cũng là Diệp gia tộc nhân, ngươi mắng y là tạp chủng, có coi Diệp gia vào đâu không?”
Diệp Phong thản nhiên nhìn song phương tranh luận, lòng thoáng dậy sóng. Trải qua nhiều việc, gã hiểu được nhân tình thế thái.
Năm xưa gã bị phế khí hải, không được trọng thị thật ra cũng không trách được tộc nhân. Gã lỗ mãng mới khiến thiên phú bị phế... Thế giới này là thế giới của thực lực, không có thực lực mà muốn được tôn trọng? Vọng tưởng!
Diệp Phong tâm cao khí ngạo, hiện tại tuy không ưa thái độ của tộc nhân dành cho mình năm xưa, nhưng ít nhất cũng không còn hận nữa… Gã và họ cùng chung dòng máu, Diệp Thừa Thiên hai phen cứu giúp, coi như tận hết nghĩa vụ của gia tộc.
Gã không phải người không biết cân nhắc, tuy gia tộc cứu gã còn vì lợi ích, nhưng thế thì sao? Không ngại xung đột với Bạch Thủy gia để cứu gã, thế là đủ rồi… Chướng ngại giữa gã và Diệp gia sau đang dần tiêu tan.
“Các ngươi kiên quyết bảo vệ Diệp Phong, Bạch Thủy gia bọn ta cũng không dễ chơi.” Bạch Thủy Nham móc tín hiệu đạn ra, ném lên không…
“Diệp gia bọn ta sợ ngươi chăng?” Diệp Thừa Thiên lạnh hẳn ánh mắt, hai tay dấy kim quang, nhanh chóng lao vào Bạch Thủy Nham, hai trưởng lão cũng đồng thời xuất thủ, khí kình khiến không gian rung lên.
Bạch Thủy Nham biến hẳn sắc mặt, chận giậm mạnh, song chưởng liên tục bổ ra, nghênh đón nguyên lực năng lượng tràn tới, hỏa nguyên lực phun trào, thân hình lão bay lùi cả chục thước, đến tận cửa từ đường, mới miễn cưỡng tránh khỏi đòn liên thủ của ba ngươi đối phương.
“Diệp Thừa Thiên... ngươi quyết tâm khai chiến với Bạch Thủy gia?” Bạch Thủy Nham nhanh chóng tính toán, tuy hiện tại lão hận ý xung thiên nhưng đại chiến với Diệp gia không phù hợp với lợi ích của gia tộc, lão hơi do dự.
“Ngươi muốn chiến thì chiến.” Diệp Thừa Thiên ngạo nghễ: “Nói tóm lại muốn đưa người Diệp gia ra khỏi Diệp gia tông từ, tuyệt đối không thể nào.”
Bạch Thủy Nham nắm chặt tay, mặt phủ đầy mây đen âm u. Bắt người trong Diệp gia từ đường, quả thật lão đuối lý. Nhưng nếu không giết được Diệp Phong, thật sự lão không cam.
Song phương cứ thế giằng co! Không ai chủ động xuất thủ...
Diệp Thừa Thiên kỳ thật không muốn toàn diện xung đột với đối phương, trong tay có tới ba võ sư, chiếm hẳn ưu thế, nên chỉ cần bức bách Bạch Thủy Nham rút lui rồi lén đưa Diệp Phong ra khỏi thành, Bạch Thủy gia không làm gì được.
Bạch Thủy Nham cũng có ý rút lui, nhưng mỗi lần thấy Diệp Phong thản nhiên đứng đó là lòng lão lại điên tiết, không thể tha được tên khốn đó! Nhất định phải xé xác hắn.
Ngoài xa vang lên hai tiếng hú, nhân thủ Bạch Thủy gia nhận được tín hiệu, đang lục tục tới.
Nghe tiếng, Bạch Thủy Nham mừng ra mặt, ba võ sư lại nhíu mày, trưởng lão đã tới…
Hai bóng người loáng qua, trưởng lão Bạch Thủy gia sau rốt đã tới.
“Tộc trưởng! Việc gì mà gọi đến bọn lão phu?” Hai nam tử đầu tóc trắng phau nhưng mặt mũi như trung niên ung dung đáp xuống cạnh Bạch Thủy Nham, từ từ nhìn quanh, bắt gặp hai trưởng lão Diệp gia, lập tức hai đôi mắt đồng thời bạo phát địch ý.
“Hôm nay lão phu không muốn gây sự với Diệp gia, chỉ cần giao Diệp Phong ra, mọi việc coi như xong xuôi.” Bạch Thủy Nham cười lạnh, có thêm viện binh, thái độ của lão cứng cỏi hẳn.
“Đây là địa bàn Diệp gia, chưa đến lượt Bạch Thủy Nham ngươi làm chủ.” Diệp Thừa Thiên không hề chịu nhún, lòng không khỏi lo lắng, xem ra quyết tâm giết Diệp Phong của Bạch Thủy Nham nằm ngoài ý liệu của ông ta, lão thà khai chiến với Diệp gia cũng không chịu bỏ qua cho Diệp Phong… Cũng không trách được, dù không vì mối thù giết con thì với tiềm lực kinh nhân của gã, Bạch Thủy gia không đời nào tha cho.
“Bạch Thủy lão cẩu!” Từ sau lưng Diệp Thừa Thiên vang lên tiếng quát, Bạch Thủy Nham biến sắc, cơ hồ xanh lét, không phải Diệp Phong thì còn ai vào đây?
Hai trưởng lão Bạch Thủy gia thoáng hiện sắc giận, chực động thủ, nhưng bị khí thế của hai trưởng lão Diệp gia áp chế, không dám khinh cử vọng động.
“Mục tiêu của ngươi là tiểu gia, ta cho ngươi cơ hội.” Diệp Phong lớn tiếng bước lên, đối diện với cao thủ Bạch Thủy gia nhưng gã vẫn bình tĩnh như thường, không hề e dè.
“Vậy là ngươi chủ động ra chịu chết?” Bạch Thủy Nham hừ lạnh, không hiểu Diệp Phong giở trò gì, lẽ nào gã cũng như hai năm trước, bước ra nhận trách nhiệm? Thế càng tốt.
“Phong nhi?!” Diệp Thừa Thiên kinh hãi, Diệp Phong là con bài tiềm lực tuyệt hảo của Diệp gia, sao có thể bỏ đi, dù không như vậy thì ông ta cũng không đời nào để Bạch Thủy Nham bắt người trước mắt mình, danh dự của Diệp gia biết bỏ đi đâu?
“Muốn ta bó tay chịu trói tuyệt đối không thể nào.” Diệp Phong lạnh lùng: “Muốn bắt tiểu gia, phải xem Bạch Thủy Nham ngươi có bản lĩnh đó không…”
Song phương đều kiếm tuốt cung giương, cứ giằng co thế này, trước sau cùng nổ ra một trường đại chiến. Từ đáy lòng mình, gã không muốn kéo gia tộc xuống nước, dù gì đấy cũng là gia tộc nuôi dưỡng gã và phụ thân…
Hơn nữa Diệp gia chỉ là một thế lực cực nhỏ ở Võ Nguyên đại lục, mục tiêu của gã không ở Ngọa Lăng thành này nên gia tộc không thể vĩnh viễn có năng lực bảo vệ gã. Có những khốn cảnh, gã phải đối diện, trải qua sinh tử rèn rũa mới nhanh chóng trưởng thành… Phụ thân, con vẫn nhớ lời người, nhất định sẽ làm được.
“Ngươi muốn thế nào?” Bạch Thủy Nham biết Diệp Phong định nói nên lạnh lùng hỏi. Diệp Thừa Thiên cũng nhìn gã nghi hoặc, muốn biết gã tính toán thế nào. Dù là người Bạch Thủy gia hay Diệp gia, ánh mắt nhìn gã đều đầy kính phục.
Bất kể thế nào, lúc này mà gã dám đứng ra quả thật cực kỳ phi thường.
Trong mắt Diệp Bất Quần đầy kinh hãi và chấn động… tiểu tử này điên rồi ư? Có gia tộc ra mặt giúp, gã còn xuất hiện làm gì? Nếu đổi lại là hắn, e rằng đã co đầu rút cổ đến cuối cùng.
Thật.. thật sự ngu xuẩn. Nhưng ánh mắt hắn không còn chút nào oán hận và ganh tị như trước kia.
“Theo lệ của đại lục, ta phải ở lại tông từ thủ linh cho phụ thân bảy ngày. Bảy ngày sau, ta sẽ ra khỏi từ đường… Lúc đó xem Bạch Thủy gia có bản lĩnh bắt ta hay không.” Gã thản nhiên nói. Diệp gia ra mặt tạo cho gã cơ hội nghỉ ngơi, bảy ngày này nhất định gã phải nghĩ ra cách tự cứu.
Trầm tư hồi lâu, mắt Bạch Thủy Nham lóe lên tia kinh nghi, chậm rãi nói: “Ngươi muốn nhân cơ hội bảy ngày này đào tẩu, đừng coi lão phu là đồ ngốc.”
“Ngọa Lăng thành chắc đã được Bạch Thủy gia chủ bố trí thiên la địa võng, nếu mỗ thoát được chứng tỏ Bạch Thủy gia vô năng mà thôi.” Diệp Phong lạnh lùng trào phóng, không hề bảo đảm một cách vô vị với Bạch Thủy Nham là sẽ không đào tẩu.
“Được…” Ngữ khí lạnh lùng từ kẽ răng Bạch Thủy Nham tuôn ra, tình hình hiện tại không cho phép chính diện xung đột với Diệp gia, chỉ còn cách đồng ý với kiến nghị của Diệp Phong, “ta không tin ngươi mọc cánh bay ra khỏi được Ngọa Lăng thành!”
Bên ngoài từ đường, toán hộ vệ cao cấp của Diệp gia vây chặt người Bạch Thủy gia lại. Rõ ràng trong phạm vi khống chế của mình, thực lực Diệp gia điều động được hơn nhiều Bạch Thủy gia. Hà huống trừ Diệp Thừa Thiên, tại trường Diệp gia còn hai cao thủ đẳng cấp võ sư nữa, chỉ hai người này thì mấy hộ vệ Bạch Thủy gia cũng không chống nổi.
“Bạch Thủy Nham, các ngươi ở đây sủa loạn cái gì hả?” Diệp Thừa Thiên lạnh lùng chế giễu: “Tựa hồ là các ngươi gây sự với Diệp gia thì phải? Dẫn theo đông người xông vào Diệp gia từ đường, thật ra có ý đồ gì? Nếu tông từ bài vị tổn hoại mảy may, mạo phạm đến Diệp gia tiên tổ, các ngươi đáng phải hứng chịu lửa giận của Diệp gia thế nào nhỉ?”
“Bạch Thủy gia chủ... Các hạ hiện đang ở trong từ đường bản tộc, quan hệ giữa hai nhà hình như chưa đến mức các hạ được tự do ra vào từ đường bản tộc? Các hạ tự cút đi… hay cần bọn lão phu mời?” Diệp gia đại trưởng lão Diệp Bất Phàm cất tiếng, ngữ khí có phần uy hiếp.
Cục tức lại dấy lên trong ngực Bạch Thủy Nham, hiện tại đối phương mạnh hơn, vì lão chỉ chuẩn bị đối phó Diệp Phong cùng cầm chân Diệp gia nên không mời trưởng lão võ sư trong tộc. Lão và Diệp Thừa Thiên đều là tam giai võ sư, nhưng Diệp gia còn hai võ sư cấp thấp nữa, bảo đuổi lão ra khỏi từ đường không phải ngoa ngôn.
“Lão phu đến đây vì tiểu tử này.” Bạch Thủy Nham nhụt hẳn khí thế, chỉ vào Diệp Phong: “Hắn giết con trai lão phu, chỉ cần Diệp gia giao hắn ra, lão phu sẽ đi ngay, ngày khác sẽ đến Diệp gia bồi tội!”
“Buồn cười thật, Bạch Thủy Nham ngươi dựa vào đâu mà sai phái Diệp gia giúp ngươi bắt cừu nhân? Cừu nhân giết con của ngươi thì liên can gì đến bọn ta?” Diệp Thừa Thiên bình thản liếc Diệp Phong, quay lại tỏ vẻ coi thường.
“Diệp gia các ngươi quyết tâm cứu tiểu tạp chủng này?” Mắt Bạch Thủy Nham rực hàn quang, thầm nhủ về phủ sẽ mời các trưởng lão, triệt để trở mặt với Diệp gia. Nỗi đau mất con không thể cho qua được.
“Bạch Thủy Nham, ngươi nói năng cho sạch sẽ một chút!” Diệp Bất Phàm thoáng sắc giận: “Diệp Phong dù sao cũng là Diệp gia tộc nhân, ngươi mắng y là tạp chủng, có coi Diệp gia vào đâu không?”
Diệp Phong thản nhiên nhìn song phương tranh luận, lòng thoáng dậy sóng. Trải qua nhiều việc, gã hiểu được nhân tình thế thái.
Năm xưa gã bị phế khí hải, không được trọng thị thật ra cũng không trách được tộc nhân. Gã lỗ mãng mới khiến thiên phú bị phế... Thế giới này là thế giới của thực lực, không có thực lực mà muốn được tôn trọng? Vọng tưởng!
Diệp Phong tâm cao khí ngạo, hiện tại tuy không ưa thái độ của tộc nhân dành cho mình năm xưa, nhưng ít nhất cũng không còn hận nữa… Gã và họ cùng chung dòng máu, Diệp Thừa Thiên hai phen cứu giúp, coi như tận hết nghĩa vụ của gia tộc.
Gã không phải người không biết cân nhắc, tuy gia tộc cứu gã còn vì lợi ích, nhưng thế thì sao? Không ngại xung đột với Bạch Thủy gia để cứu gã, thế là đủ rồi… Chướng ngại giữa gã và Diệp gia sau đang dần tiêu tan.
“Các ngươi kiên quyết bảo vệ Diệp Phong, Bạch Thủy gia bọn ta cũng không dễ chơi.” Bạch Thủy Nham móc tín hiệu đạn ra, ném lên không…
“Diệp gia bọn ta sợ ngươi chăng?” Diệp Thừa Thiên lạnh hẳn ánh mắt, hai tay dấy kim quang, nhanh chóng lao vào Bạch Thủy Nham, hai trưởng lão cũng đồng thời xuất thủ, khí kình khiến không gian rung lên.
Bạch Thủy Nham biến hẳn sắc mặt, chận giậm mạnh, song chưởng liên tục bổ ra, nghênh đón nguyên lực năng lượng tràn tới, hỏa nguyên lực phun trào, thân hình lão bay lùi cả chục thước, đến tận cửa từ đường, mới miễn cưỡng tránh khỏi đòn liên thủ của ba ngươi đối phương.
“Diệp Thừa Thiên... ngươi quyết tâm khai chiến với Bạch Thủy gia?” Bạch Thủy Nham nhanh chóng tính toán, tuy hiện tại lão hận ý xung thiên nhưng đại chiến với Diệp gia không phù hợp với lợi ích của gia tộc, lão hơi do dự.
“Ngươi muốn chiến thì chiến.” Diệp Thừa Thiên ngạo nghễ: “Nói tóm lại muốn đưa người Diệp gia ra khỏi Diệp gia tông từ, tuyệt đối không thể nào.”
Bạch Thủy Nham nắm chặt tay, mặt phủ đầy mây đen âm u. Bắt người trong Diệp gia từ đường, quả thật lão đuối lý. Nhưng nếu không giết được Diệp Phong, thật sự lão không cam.
Song phương cứ thế giằng co! Không ai chủ động xuất thủ...
Diệp Thừa Thiên kỳ thật không muốn toàn diện xung đột với đối phương, trong tay có tới ba võ sư, chiếm hẳn ưu thế, nên chỉ cần bức bách Bạch Thủy Nham rút lui rồi lén đưa Diệp Phong ra khỏi thành, Bạch Thủy gia không làm gì được.
Bạch Thủy Nham cũng có ý rút lui, nhưng mỗi lần thấy Diệp Phong thản nhiên đứng đó là lòng lão lại điên tiết, không thể tha được tên khốn đó! Nhất định phải xé xác hắn.
Ngoài xa vang lên hai tiếng hú, nhân thủ Bạch Thủy gia nhận được tín hiệu, đang lục tục tới.
Nghe tiếng, Bạch Thủy Nham mừng ra mặt, ba võ sư lại nhíu mày, trưởng lão đã tới…
Hai bóng người loáng qua, trưởng lão Bạch Thủy gia sau rốt đã tới.
“Tộc trưởng! Việc gì mà gọi đến bọn lão phu?” Hai nam tử đầu tóc trắng phau nhưng mặt mũi như trung niên ung dung đáp xuống cạnh Bạch Thủy Nham, từ từ nhìn quanh, bắt gặp hai trưởng lão Diệp gia, lập tức hai đôi mắt đồng thời bạo phát địch ý.
“Hôm nay lão phu không muốn gây sự với Diệp gia, chỉ cần giao Diệp Phong ra, mọi việc coi như xong xuôi.” Bạch Thủy Nham cười lạnh, có thêm viện binh, thái độ của lão cứng cỏi hẳn.
“Đây là địa bàn Diệp gia, chưa đến lượt Bạch Thủy Nham ngươi làm chủ.” Diệp Thừa Thiên không hề chịu nhún, lòng không khỏi lo lắng, xem ra quyết tâm giết Diệp Phong của Bạch Thủy Nham nằm ngoài ý liệu của ông ta, lão thà khai chiến với Diệp gia cũng không chịu bỏ qua cho Diệp Phong… Cũng không trách được, dù không vì mối thù giết con thì với tiềm lực kinh nhân của gã, Bạch Thủy gia không đời nào tha cho.
“Bạch Thủy lão cẩu!” Từ sau lưng Diệp Thừa Thiên vang lên tiếng quát, Bạch Thủy Nham biến sắc, cơ hồ xanh lét, không phải Diệp Phong thì còn ai vào đây?
Hai trưởng lão Bạch Thủy gia thoáng hiện sắc giận, chực động thủ, nhưng bị khí thế của hai trưởng lão Diệp gia áp chế, không dám khinh cử vọng động.
“Mục tiêu của ngươi là tiểu gia, ta cho ngươi cơ hội.” Diệp Phong lớn tiếng bước lên, đối diện với cao thủ Bạch Thủy gia nhưng gã vẫn bình tĩnh như thường, không hề e dè.
“Vậy là ngươi chủ động ra chịu chết?” Bạch Thủy Nham hừ lạnh, không hiểu Diệp Phong giở trò gì, lẽ nào gã cũng như hai năm trước, bước ra nhận trách nhiệm? Thế càng tốt.
“Phong nhi?!” Diệp Thừa Thiên kinh hãi, Diệp Phong là con bài tiềm lực tuyệt hảo của Diệp gia, sao có thể bỏ đi, dù không như vậy thì ông ta cũng không đời nào để Bạch Thủy Nham bắt người trước mắt mình, danh dự của Diệp gia biết bỏ đi đâu?
“Muốn ta bó tay chịu trói tuyệt đối không thể nào.” Diệp Phong lạnh lùng: “Muốn bắt tiểu gia, phải xem Bạch Thủy Nham ngươi có bản lĩnh đó không…”
Song phương đều kiếm tuốt cung giương, cứ giằng co thế này, trước sau cùng nổ ra một trường đại chiến. Từ đáy lòng mình, gã không muốn kéo gia tộc xuống nước, dù gì đấy cũng là gia tộc nuôi dưỡng gã và phụ thân…
Hơn nữa Diệp gia chỉ là một thế lực cực nhỏ ở Võ Nguyên đại lục, mục tiêu của gã không ở Ngọa Lăng thành này nên gia tộc không thể vĩnh viễn có năng lực bảo vệ gã. Có những khốn cảnh, gã phải đối diện, trải qua sinh tử rèn rũa mới nhanh chóng trưởng thành… Phụ thân, con vẫn nhớ lời người, nhất định sẽ làm được.
“Ngươi muốn thế nào?” Bạch Thủy Nham biết Diệp Phong định nói nên lạnh lùng hỏi. Diệp Thừa Thiên cũng nhìn gã nghi hoặc, muốn biết gã tính toán thế nào. Dù là người Bạch Thủy gia hay Diệp gia, ánh mắt nhìn gã đều đầy kính phục.
Bất kể thế nào, lúc này mà gã dám đứng ra quả thật cực kỳ phi thường.
Trong mắt Diệp Bất Quần đầy kinh hãi và chấn động… tiểu tử này điên rồi ư? Có gia tộc ra mặt giúp, gã còn xuất hiện làm gì? Nếu đổi lại là hắn, e rằng đã co đầu rút cổ đến cuối cùng.
Thật.. thật sự ngu xuẩn. Nhưng ánh mắt hắn không còn chút nào oán hận và ganh tị như trước kia.
“Theo lệ của đại lục, ta phải ở lại tông từ thủ linh cho phụ thân bảy ngày. Bảy ngày sau, ta sẽ ra khỏi từ đường… Lúc đó xem Bạch Thủy gia có bản lĩnh bắt ta hay không.” Gã thản nhiên nói. Diệp gia ra mặt tạo cho gã cơ hội nghỉ ngơi, bảy ngày này nhất định gã phải nghĩ ra cách tự cứu.
Trầm tư hồi lâu, mắt Bạch Thủy Nham lóe lên tia kinh nghi, chậm rãi nói: “Ngươi muốn nhân cơ hội bảy ngày này đào tẩu, đừng coi lão phu là đồ ngốc.”
“Ngọa Lăng thành chắc đã được Bạch Thủy gia chủ bố trí thiên la địa võng, nếu mỗ thoát được chứng tỏ Bạch Thủy gia vô năng mà thôi.” Diệp Phong lạnh lùng trào phóng, không hề bảo đảm một cách vô vị với Bạch Thủy Nham là sẽ không đào tẩu.
“Được…” Ngữ khí lạnh lùng từ kẽ răng Bạch Thủy Nham tuôn ra, tình hình hiện tại không cho phép chính diện xung đột với Diệp gia, chỉ còn cách đồng ý với kiến nghị của Diệp Phong, “ta không tin ngươi mọc cánh bay ra khỏi được Ngọa Lăng thành!”
Bình luận facebook