Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 601
“Thứ quỷ quái gì đây, dựa vào món đồ chơi này mà muốn lấy mạng lão tử?” Tam đầu lục tí tỏ rõ vẻ trào phúng, cười lạnh khinh thường: “Ngươi tưởng hư trương thanh thế kiểu đó thì lão tử sợ hả?”
Huyết nhục trên mình y nhanh chóng nhuyễn động, được nguyên nguyên lực đầy sinh mệnh khí tức tưới nhuần, nhanh chóng lành lại vết thương. Ngay cả cánh tay có vết thương nghiêm trọng nhất cũng bắt đầu hoạt động được, chiến lực từ từ khôi phục.
Khóe môi Diệp Phong khẽ nhếch lên, tựa hồ mặc cho đối phương dưỡng thương, nhạt nhẽo nói: “Có phải hư trương thanh thế hay không, thử là biết ngay.”
Độc thủy trong trữ vật dược bình này là Thất huyết phệ cốt thủy gã lấy từ Bách Thảo cốc. Thất huyết phệ cốt thủy đối phó nhục thân thì thể hiện rõ tính ăn mòn rất cao nhưng không đề kháng được với các loại nguyên lực chiến đấu. Một khi nhục thân không còn nguyên lực bảo vệ mà nhiễm độc thủy này thì sẽ lập tức bị xâm thực da và xương, bá đạo cực độ.
Địch nhân này là Vu võ nhất tộc trứ danh về nhục thân, thể nội họ chứa nguyên nguyên lực đầy sinh mệnh lực, nhưng nguyên nguyên lực không có sức phá hoại, Diệp Phong đã tự thân thí nghiệm, biết nguyên nguyên lực chỉ có tác dụng bảo vệ nhất định với vết thương bị ăn mòn nhưng không triệt để trừ được độc thủy.
Một vài giọt Thất huyết phệ cốt thủy có lẽ không uy hiếp được địa giai vu thánh nhưng trong tay gã mấy ngàn cân độc thủy. Nên biết tu vi thế nào thì tính chất kháng độc của nguyên nguyên lực cũng cố định nhưng độc tính của Thất huyết phệ cốt thủy tăng theo số lượng độc thủy. Vì thế mà lúc trước gã muốn lấy số lượng độc thủy lớn như thế với Tạ cốc chủ.
Lĩnh vực của gã có đặc tính khống chế khí lưu, khí lưu lại không phá hoại độc thủy, nhờ đó mà gã có thể thao túng Thất huyết phệ cốt thủy, nếu là tu luyện giả bình thường, dù là Vu võ hay võ giả đều không có cách nào khống chế lượng lớn độc thủy công kích địch nhân.
"Hừ! Muốn chết!" Thương thế trên mình địa giai đã khôi phục quá nửa, tuy không bằng lúc trước nhưng thực lực vẫn là địa giai. Hà huống trong con mắt của Vu võ nhất tộc, độc dược là thủ đoạn vô dụng nhất, nguyên nguyên lực hùng hậu khiến họ không sợ bất kỳ độc tố nào.
Tam đầu lục tí thủ thế chiến đấu, lao bổ vào Diệp Phong, năm cánh tay đã hoàn toàn khôi phục lại xé không khí tạo thành từng tàn ảnh hung hãn giáng vào gã.
“Đến đúng lúc lắm.” Diệp Phong hơi ngưng ánh mắt, Thất huyết phệ cốt thủy hóa thành hắc long, được không khí lĩnh vực thao túng, tách ra làm năm con lao vào năm cánh tay của Tam đầu lục tí.
"Hừ!" Y hừ lạnh trào phúng, tay đã sớm vận Thiết bì thuật. Tuy y không cho rằng độc thủy có thể uy hiếp được mình nhưng mấy lần nếm đòn rồi nên y cũng cẩn thận hơn.
Xoạt, xoạt, xoạt!
Diệp Phong khống chế năm đạo hắc thủy lao vào dối phương, hư không liền dấy lên mùi tanh hôi nồng nặc. Địa giai còn chưa cảm thấy cơn đau trên tay thì đã kinh hãi nhận ra, bộ vị trên tay vị hắc thủy xâm thực lộ ra cả xương.
“Không thể nào.” Địa giai vu thánh kinh hãi gầm lên, nguyên nguyên lực trong huyết mạch y điên cuồng tràn lên tay hòng hóa giải độc thủy. Nguyên nguyên lực bảo vệ tuy có thể áp chế nhất định Thất huyết phệ cốt thủy phát huy độc tính nhưng thân thể y to lớn, chỗ trúng độc thủ quá nhiều nên tác dụng của nguyên nguyên lực rất hạn chế.
Từng mảng da thịt trên tay y hóa thành chất nhầy rơi xuống tí tách. Những nơi lộ ra xương trắng xuất hiện nhiều vết đen, cả xương cũng bị ăn mòn, xem ra cực kỳ ghê rợn.
“Hiện tại, ngươi còn cho rằng ta hư trương thanh thế sao.” Diệp Phong cười lạnh, độc thủy từ trong bình tràn ra, hóa thành hắc mãng khổng lồ lao vào.
"Đáng ghét!" Tam đầu lục tí biết độc thủy lợi hại, thân ảnh loáng lên định tránh đi. Nhưng hắc mãng được khí lưu của Diệp Phong thao túng, linh hoạt không thua gì chính gã, khẽ uốn mình trên không, lại nhắm trúng mục tiêu lao tới.
Ngoài xa, Đao hổ cũng mắt tròn mắt dẹt.
“Độc thủy gì mà lợi hại như thế, có thể bức được một địa giai chạy tứ tán?” Nó lẩm bâm. Đối thủ của gã đang bị độc thủy hắc mãng truy sát khắp hư không, mấy lần suýt bị hắc mang nuốt chửng, nhưng chỉ lướt qua cũng có một mảng da lớn bị bóc xuống.
"Không xong!" Địa giai đấu với Đao hổ thấy đồng bạn bất lợi, thầm hô không ổn, định lắc mình lướt tới tăng viện.
Đao hổ không cho y thoát thân. Lúc trước nó cho rằng Diệp Phong bất lợi nên định rút lui nhưng hiện tại cục diện nằm ngoài ý liệu, Diệp Phong dựa vào độc thủy thần bí chiếm ưu thế hoàn toàn. Nó chỉ còn phải tận lực cầm chân đối thủ là xong.
“Gừ.” Sau lưng Đao hổ ảo hóa ra kim mao cự hổ có hai cánh, chính là năng lượng hư ảnh bản tướng của nó. Nó quyết định dốc toàn lực, đạo năng lượng hư ảnh gầm vang trời, hai cánh giang ra lao vào đối thủ.
Dù thế nào nó cũng là địa giai yêu thánh thật sự, một khi thi triển tuyệt chiêu thì địa giai vu thánh cũng không dám coi thường. Tuy địa giai này lo lắng cho đồng bạn nhưng cần phải ứng phó Đao hổ đã.
"Ầm!" Địa giai vu thánh bị chấn lùi liên tục, Đao hổ thi triển bản tướng công kích thì thực lực nghiễm nhiên tăng thêm một bậc.
Về phía Diệp Phong, Tam đầu lục tí biết tránh né không phải cách, liền hít sâu một hơi, giậm mạnh chân.
"Chân không bạo!" Lấy Tam đầu lục tí là trung tâm, gió lốc cuồng bạo dấy lên thổi tan hắc mãng đang truy kích. Nhưng khí bạo không phải là nguyên lực năng lượng, tuy chấn tan độc thủy nhưng không thể phá hủy được.
Y chỉ cần cơ hội lấy hơi này, thân hình lập tức bắn tới, mục tiêu là Diệp Phong. Chỉ khi đánh gục gã thì mới triệt để giải trừ uy hiếp từ độc thủy.
Nhưng Diệp Phong lẽ nào không chuẩn bị? Luận thực lực, gã kém đối phương, nhưng hiện giờ không cần thiết phải ngạnh tiếp.
Diệp Phong máy động, được lĩnh vực thao túng, hắc thủy bị đánh tan lại tụ hợp, từ phía sau đuổi theo Tam đầu lục tí. Gã lấy tiếp ra một dòng Thất huyết phệ cốt thủy nghênh đón đối phương.
"Khí vực không gian!" Ngay lúc Tam đầu lục tí xoay mình, tránh không cho hai luồng Thất huyết phệ cốt thủy giáp công thì Diệp Phong đã dựng lên khí lao quanh đối phương khiến động tác của y chậm lại.
"A!" Hai đạo Thất huyết phệ cốt thủy chạm vào nhục thân Tam đầu lục tí khiến y rống lên thê thảm vạn phần.
Bộ vị trúng độ trên mình y như bị đàn sói cắn xé, rơi xuống từng mảng, hơn nửa còn nổi lên bóng bóng đen xì, vỡ ra thì tỏa ra mùi tanh lợm giọng. Độc tính liên tục xâm thực thân thể y, nhanh chóng tiêu hao nguyên nguyên lực hộ thân. Thoáng sau, thân thể Tam đầu lục tí co lại, lưỡng đầu tứ tí kia không thể duy trì được, y trở lại với diện mạo và thể hình vốn có.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, khí tức của y suy nhược đến cực điểm, địa giai khí tức sa sút hẳn, không còn uy hiếp được nữa.
“Không phải ngươi huênh hoang lắm sao?” Diệp Phong giơ như ý bổng lên, liên tục quật vào mình đối phương vốn vì mất đi đại bộ phận thực lực mà không thể phòng ngự hữu hiệu, liên tục thoái lui, đồng thời nhưng chỗ xương thịt bị thối rữa trên mình bị lực đạo của như ý bổng chấn tan. Một chốc sau, toàn thân y không còn nguyên lành, hơi thỏe thoi thóp.
"Dừng tay!" Bảy hư giai vu thánh bao vây Diệp Phong không nén được, định xuất thủ cứu viện.
Diệp Phong cười lạnh, như ý bổng lại dồn đầy chân nguyên, bổ vào bảy người. Bảy hư giai vu thánh bị hất văng, gã có ngũ hành chiến trận chi viện, thực lực hơn nhiều hư giai.
Đối thủ của Đao hổ thấy tình hình không ổn thì thi triên tuyệt chiêu, khí thế nhục thân bừng lên, không gian quanh đó có cảm giác như núi lở. Đao hổ chính diện nghênh đón, khí thế đó khiến nó rùng mình, biết không chắc tiếp được đòn này, bởi nó đã đến lúc kiệt quệ.
“Ngươi không muốn tên này mất mạng lập tức thì dẹp bỏ công kích ngay.” Giọng Diệp Phong vang lên đúng lúc, một tay nắm đầu đối thủ, vừa nhạt nhẽo quát to. Đao hổ liền thở phào.
Khí thế của địa giai ngưng trệ, ngẩn ra hồi lâu mới hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Mất một địa giai vu thánh là tổn thất khá lớn với vu Vu võ nhất tộc, để bắt một hoàng cấp mà phải trả giá đó thì họ không chịu thấu.
“Ta hỏi các hạ, ta và Vu võ nhất tộc cơ hồ không có ân oán, vì sao các vị phải bắt mỗ? Thậm chí không tiếc lấy cả trung đẳng hồn khoáng ra làm mồi nhử?” Diệp Phong nheo mắt, trầm giọng hỏi.
Không làm rõ vấn đề này, gã không thể có lựa chọn chính xác để ứng đối Vu võ nhất tộc. Giết một địa giai dễ nhưng vì thể mà bị cả Vu võ nhất tộc cừu hận thì không đáng. Nhưng nếu đối phương có lý do đặc biệt nào đó không thể bỏ qua cho gã thì gã không cần mềm lòng. Giết một địa giai sẽ chấn nhiếp đối thủ không nhỏ.
"Việc này..." Địa giai còn lại ngần ngừ hồi lâu rồi ấp úng nói ra: “Vì ngươi là một khí hải tu luyện giả lại biết thủ đoạn của Vu võ, Vu điện không thể xác định ngươi có uy hiếp đến bọn ta hay không…”
Lý do bắt gã không phải bí mật gì nên địa giai đáp rất hàm hồ.
Huyết nhục trên mình y nhanh chóng nhuyễn động, được nguyên nguyên lực đầy sinh mệnh khí tức tưới nhuần, nhanh chóng lành lại vết thương. Ngay cả cánh tay có vết thương nghiêm trọng nhất cũng bắt đầu hoạt động được, chiến lực từ từ khôi phục.
Khóe môi Diệp Phong khẽ nhếch lên, tựa hồ mặc cho đối phương dưỡng thương, nhạt nhẽo nói: “Có phải hư trương thanh thế hay không, thử là biết ngay.”
Độc thủy trong trữ vật dược bình này là Thất huyết phệ cốt thủy gã lấy từ Bách Thảo cốc. Thất huyết phệ cốt thủy đối phó nhục thân thì thể hiện rõ tính ăn mòn rất cao nhưng không đề kháng được với các loại nguyên lực chiến đấu. Một khi nhục thân không còn nguyên lực bảo vệ mà nhiễm độc thủy này thì sẽ lập tức bị xâm thực da và xương, bá đạo cực độ.
Địch nhân này là Vu võ nhất tộc trứ danh về nhục thân, thể nội họ chứa nguyên nguyên lực đầy sinh mệnh lực, nhưng nguyên nguyên lực không có sức phá hoại, Diệp Phong đã tự thân thí nghiệm, biết nguyên nguyên lực chỉ có tác dụng bảo vệ nhất định với vết thương bị ăn mòn nhưng không triệt để trừ được độc thủy.
Một vài giọt Thất huyết phệ cốt thủy có lẽ không uy hiếp được địa giai vu thánh nhưng trong tay gã mấy ngàn cân độc thủy. Nên biết tu vi thế nào thì tính chất kháng độc của nguyên nguyên lực cũng cố định nhưng độc tính của Thất huyết phệ cốt thủy tăng theo số lượng độc thủy. Vì thế mà lúc trước gã muốn lấy số lượng độc thủy lớn như thế với Tạ cốc chủ.
Lĩnh vực của gã có đặc tính khống chế khí lưu, khí lưu lại không phá hoại độc thủy, nhờ đó mà gã có thể thao túng Thất huyết phệ cốt thủy, nếu là tu luyện giả bình thường, dù là Vu võ hay võ giả đều không có cách nào khống chế lượng lớn độc thủy công kích địch nhân.
"Hừ! Muốn chết!" Thương thế trên mình địa giai đã khôi phục quá nửa, tuy không bằng lúc trước nhưng thực lực vẫn là địa giai. Hà huống trong con mắt của Vu võ nhất tộc, độc dược là thủ đoạn vô dụng nhất, nguyên nguyên lực hùng hậu khiến họ không sợ bất kỳ độc tố nào.
Tam đầu lục tí thủ thế chiến đấu, lao bổ vào Diệp Phong, năm cánh tay đã hoàn toàn khôi phục lại xé không khí tạo thành từng tàn ảnh hung hãn giáng vào gã.
“Đến đúng lúc lắm.” Diệp Phong hơi ngưng ánh mắt, Thất huyết phệ cốt thủy hóa thành hắc long, được không khí lĩnh vực thao túng, tách ra làm năm con lao vào năm cánh tay của Tam đầu lục tí.
"Hừ!" Y hừ lạnh trào phúng, tay đã sớm vận Thiết bì thuật. Tuy y không cho rằng độc thủy có thể uy hiếp được mình nhưng mấy lần nếm đòn rồi nên y cũng cẩn thận hơn.
Xoạt, xoạt, xoạt!
Diệp Phong khống chế năm đạo hắc thủy lao vào dối phương, hư không liền dấy lên mùi tanh hôi nồng nặc. Địa giai còn chưa cảm thấy cơn đau trên tay thì đã kinh hãi nhận ra, bộ vị trên tay vị hắc thủy xâm thực lộ ra cả xương.
“Không thể nào.” Địa giai vu thánh kinh hãi gầm lên, nguyên nguyên lực trong huyết mạch y điên cuồng tràn lên tay hòng hóa giải độc thủy. Nguyên nguyên lực bảo vệ tuy có thể áp chế nhất định Thất huyết phệ cốt thủy phát huy độc tính nhưng thân thể y to lớn, chỗ trúng độc thủ quá nhiều nên tác dụng của nguyên nguyên lực rất hạn chế.
Từng mảng da thịt trên tay y hóa thành chất nhầy rơi xuống tí tách. Những nơi lộ ra xương trắng xuất hiện nhiều vết đen, cả xương cũng bị ăn mòn, xem ra cực kỳ ghê rợn.
“Hiện tại, ngươi còn cho rằng ta hư trương thanh thế sao.” Diệp Phong cười lạnh, độc thủy từ trong bình tràn ra, hóa thành hắc mãng khổng lồ lao vào.
"Đáng ghét!" Tam đầu lục tí biết độc thủy lợi hại, thân ảnh loáng lên định tránh đi. Nhưng hắc mãng được khí lưu của Diệp Phong thao túng, linh hoạt không thua gì chính gã, khẽ uốn mình trên không, lại nhắm trúng mục tiêu lao tới.
Ngoài xa, Đao hổ cũng mắt tròn mắt dẹt.
“Độc thủy gì mà lợi hại như thế, có thể bức được một địa giai chạy tứ tán?” Nó lẩm bâm. Đối thủ của gã đang bị độc thủy hắc mãng truy sát khắp hư không, mấy lần suýt bị hắc mang nuốt chửng, nhưng chỉ lướt qua cũng có một mảng da lớn bị bóc xuống.
"Không xong!" Địa giai đấu với Đao hổ thấy đồng bạn bất lợi, thầm hô không ổn, định lắc mình lướt tới tăng viện.
Đao hổ không cho y thoát thân. Lúc trước nó cho rằng Diệp Phong bất lợi nên định rút lui nhưng hiện tại cục diện nằm ngoài ý liệu, Diệp Phong dựa vào độc thủy thần bí chiếm ưu thế hoàn toàn. Nó chỉ còn phải tận lực cầm chân đối thủ là xong.
“Gừ.” Sau lưng Đao hổ ảo hóa ra kim mao cự hổ có hai cánh, chính là năng lượng hư ảnh bản tướng của nó. Nó quyết định dốc toàn lực, đạo năng lượng hư ảnh gầm vang trời, hai cánh giang ra lao vào đối thủ.
Dù thế nào nó cũng là địa giai yêu thánh thật sự, một khi thi triển tuyệt chiêu thì địa giai vu thánh cũng không dám coi thường. Tuy địa giai này lo lắng cho đồng bạn nhưng cần phải ứng phó Đao hổ đã.
"Ầm!" Địa giai vu thánh bị chấn lùi liên tục, Đao hổ thi triển bản tướng công kích thì thực lực nghiễm nhiên tăng thêm một bậc.
Về phía Diệp Phong, Tam đầu lục tí biết tránh né không phải cách, liền hít sâu một hơi, giậm mạnh chân.
"Chân không bạo!" Lấy Tam đầu lục tí là trung tâm, gió lốc cuồng bạo dấy lên thổi tan hắc mãng đang truy kích. Nhưng khí bạo không phải là nguyên lực năng lượng, tuy chấn tan độc thủy nhưng không thể phá hủy được.
Y chỉ cần cơ hội lấy hơi này, thân hình lập tức bắn tới, mục tiêu là Diệp Phong. Chỉ khi đánh gục gã thì mới triệt để giải trừ uy hiếp từ độc thủy.
Nhưng Diệp Phong lẽ nào không chuẩn bị? Luận thực lực, gã kém đối phương, nhưng hiện giờ không cần thiết phải ngạnh tiếp.
Diệp Phong máy động, được lĩnh vực thao túng, hắc thủy bị đánh tan lại tụ hợp, từ phía sau đuổi theo Tam đầu lục tí. Gã lấy tiếp ra một dòng Thất huyết phệ cốt thủy nghênh đón đối phương.
"Khí vực không gian!" Ngay lúc Tam đầu lục tí xoay mình, tránh không cho hai luồng Thất huyết phệ cốt thủy giáp công thì Diệp Phong đã dựng lên khí lao quanh đối phương khiến động tác của y chậm lại.
"A!" Hai đạo Thất huyết phệ cốt thủy chạm vào nhục thân Tam đầu lục tí khiến y rống lên thê thảm vạn phần.
Bộ vị trúng độ trên mình y như bị đàn sói cắn xé, rơi xuống từng mảng, hơn nửa còn nổi lên bóng bóng đen xì, vỡ ra thì tỏa ra mùi tanh lợm giọng. Độc tính liên tục xâm thực thân thể y, nhanh chóng tiêu hao nguyên nguyên lực hộ thân. Thoáng sau, thân thể Tam đầu lục tí co lại, lưỡng đầu tứ tí kia không thể duy trì được, y trở lại với diện mạo và thể hình vốn có.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, khí tức của y suy nhược đến cực điểm, địa giai khí tức sa sút hẳn, không còn uy hiếp được nữa.
“Không phải ngươi huênh hoang lắm sao?” Diệp Phong giơ như ý bổng lên, liên tục quật vào mình đối phương vốn vì mất đi đại bộ phận thực lực mà không thể phòng ngự hữu hiệu, liên tục thoái lui, đồng thời nhưng chỗ xương thịt bị thối rữa trên mình bị lực đạo của như ý bổng chấn tan. Một chốc sau, toàn thân y không còn nguyên lành, hơi thỏe thoi thóp.
"Dừng tay!" Bảy hư giai vu thánh bao vây Diệp Phong không nén được, định xuất thủ cứu viện.
Diệp Phong cười lạnh, như ý bổng lại dồn đầy chân nguyên, bổ vào bảy người. Bảy hư giai vu thánh bị hất văng, gã có ngũ hành chiến trận chi viện, thực lực hơn nhiều hư giai.
Đối thủ của Đao hổ thấy tình hình không ổn thì thi triên tuyệt chiêu, khí thế nhục thân bừng lên, không gian quanh đó có cảm giác như núi lở. Đao hổ chính diện nghênh đón, khí thế đó khiến nó rùng mình, biết không chắc tiếp được đòn này, bởi nó đã đến lúc kiệt quệ.
“Ngươi không muốn tên này mất mạng lập tức thì dẹp bỏ công kích ngay.” Giọng Diệp Phong vang lên đúng lúc, một tay nắm đầu đối thủ, vừa nhạt nhẽo quát to. Đao hổ liền thở phào.
Khí thế của địa giai ngưng trệ, ngẩn ra hồi lâu mới hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Mất một địa giai vu thánh là tổn thất khá lớn với vu Vu võ nhất tộc, để bắt một hoàng cấp mà phải trả giá đó thì họ không chịu thấu.
“Ta hỏi các hạ, ta và Vu võ nhất tộc cơ hồ không có ân oán, vì sao các vị phải bắt mỗ? Thậm chí không tiếc lấy cả trung đẳng hồn khoáng ra làm mồi nhử?” Diệp Phong nheo mắt, trầm giọng hỏi.
Không làm rõ vấn đề này, gã không thể có lựa chọn chính xác để ứng đối Vu võ nhất tộc. Giết một địa giai dễ nhưng vì thể mà bị cả Vu võ nhất tộc cừu hận thì không đáng. Nhưng nếu đối phương có lý do đặc biệt nào đó không thể bỏ qua cho gã thì gã không cần mềm lòng. Giết một địa giai sẽ chấn nhiếp đối thủ không nhỏ.
"Việc này..." Địa giai còn lại ngần ngừ hồi lâu rồi ấp úng nói ra: “Vì ngươi là một khí hải tu luyện giả lại biết thủ đoạn của Vu võ, Vu điện không thể xác định ngươi có uy hiếp đến bọn ta hay không…”
Lý do bắt gã không phải bí mật gì nên địa giai đáp rất hàm hồ.
Bình luận facebook