Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 609
Thánh thương trong tay Ô Mông khẽ rung lên ong ong, vạch thành quỹ tích kỳ dị trên hư không. Thanh ảnh sau lưng Diệp Phong chia thành hai nửa, từ hai bên ập vào, vượt qua gã một đoạn mới đột nhiên chuyển hướng, vô số thanh ảnh tựa lưới đánh cá trải ra đổ xuống chính diện.
Diệp Phong sau lưng có truy binh, trước mặt bị vô số thanh ảnh chặn đường, phảng phất muốn bao trùm cả gã và lĩnh vực.
"Khí vực không gian!" Chỉ thấy Diệp Phong ung dung xòe hai tay, không khí chung quanh như ngưng lại, cố định mấy trăm bóng xanh. Thanh ảnh rung lên kịch liệt trong khí vực không gian, xem ra muốn thoát khỏi trói buộc.
Chỉ tích tắc đó với Diệp Phong là đủ. Mỗi tay gã xuất hiện một viên Hỗn nguyên nhất khí đạn, sau khi tấn nhập thánh giai, gã càng thao túng được nhiều hỗn nguyên lực hơn, thể tích hai viên Hỗn nguyên nhất khí đạn còn lớn hơn người gã.
“Mở.” Gã khẽ quát, hai quả Hỗn nguyên nhất khí đạn lao vút ra, nghênh đón bóng xanh.
Bốp, bốp, bốp!
Thanh ảnh lao tới Diệp Phong đều bị hỗn nguyên cầu hút hết rồi lớn vọt lên, càng lúc càng nhiều thanh ảnh bị hút vào, biến thành một phần của hỗn nguyên lực.
Được Hỗn nguyên nhất khí đạn yểm hộ, không gian trước mạt gã được mở toang, bong xanh trước mặt cơ hồ bị hỗn nguyên cầu nuốt chửng, một phần bóng xanh còn cách gã cự ly nhất định. Gã không để lỡ thời cơ, giẫm mạnh chân xuống, thân hình lập tức như mũi tên rời dây cung, xuyên qua khe hở cùng màn bóng xanh, chỉ còn cách Ô Mông không đầy trăm thước.
“Thủ đoạn cổ quái quá.” Thanh ảnh bị Hỗn nguyên nhất khí đạn dễ dàng phá mất, Ô Mông cũng ngạc nhiên. Bất quá số lượng thanh ảnh còn nhiều mà hỗn nguyên lực chỉ hút được hữu hạn, sau khi hút hơn trăm đạo thanh ảnh, hai quả hỗn nguyên cầu nổ vang hóa thành hai làn cuồng phong linh khí mát lạnh tiêu tan giữa hư không.
Phía sau Diệp Phong có mấy trăm bóng xanh đang truy kích.
“Ngươi xong rồi…” Ngữ khí Diệp Phong nhạt nhẽo vang lên bên tai Ô Mông khiến hắn biết là không xong. Hắn nhận ra Diệp Phong có đủ thủ đoạn chống lại Thiên ảnh tác hồn thương, nhưng chắc chắn không phải dựa vào thực lực của gã, nhất định có âm mưu gì đó.
Hắn không còn dám dồn hết tâm thần thao túng thanh ảnh công kích Diệp Phong nữa mà thu lĩnh vực lại, định giữ cự ly với Diệp Phong.
“Muộn rồi.” Ô Mông đã hoàn toàn sa vào phạm vi lĩnh vực của Diệp Phong. Gã máy động tâm thần, tru thần lĩnh vực liền thi triển ra.
Nhất thời, tầng không trên quảng trường rực kim quang, vạn đạo hào quang sáng lên như phủ một lớp ráng vàng lên khu trung tâm Thánh điện, cực kỳ rực rỡ. Bất quá chúng nhân tại trường không lòng dạ nào hân thưởng cảnh đẹp đó, mà chú ý của họ đều bị khí thế lăng lệ từ lĩnh vực của Diệp Phong phát ra khiến cho kinh ngạc. Năng lượng phản ứng đó, dù họ không thể nhìn rõ trong trường xảy ra chuyện gì cũng biết thế công sắp tới của gã hung hãn thế nào.
Trong mấy giây ngắn ngủi, ở giữa quảng trường, tru thần lĩnh vực của Diệp Phong đã hình thành, bóng xanh sau lưng gã đâm hết vào chướng ngại tiễn khí, hai loại công kích va nhau, phát ra tiếng nổ vang động, đồng thời tô thêm sắc thái cho thinh không.
Sau cùng, tru thần lĩnh vực của gã có lĩnh vực hoàn chỉnh làm căn cơ, tiễn khí liên miên bất tuyệt. Bóng xanh chỉ còn mấy trăm đạo, liều mạng quấn lấy một chốc thì bị tiễn khí của tru thần không gian gần gom lại. Trên quảng trường, hiện ra trước mắt chúng nhân chỉ có một quả cầu tròn vàng rực cơ hồ vươn lên mây cao. Diệp Phong và Ô Mông bị phong bế trong đó, không ai thấy được động tĩnh gì.
Quanh quả cầu được một lớp tiễn khí dày đặc bao vây, chuyển động với tốc độ cực cao, năng lượng lăng lệ dấy lên như muốn chấn tan tất cả khiến người ta kính sợ. Bề ngoài quả cầu thỉnh thoảng lại bắn ra gợn sóng năng lượng, thánh giai đứng xem vô tình chạm vào là bị cắt mất một miếng thịt.
“Kim nguyên lĩnh vực mạnh thật, tiễn khí này có uy lực xem ra bất phàm.” Kiếm Vô Phong khẽ động thần niệm, buột miệng khen.
“Chướng ngại tiễn khí này tựa hồ cắt đứt được cả thần niệm, hư giai thông thường không thể biết được tình hình trong đó.” Lại một thiên thánh bình luận. Thần niệm của họ có thể dễ dàng xuyên thấu tiễn khí để nắm bắt tình hình phái trong, còn địa giai cường giả dốc hết tâm thần cũng có thể miễn cưỡng biết được. Riêng hư giai, thần niệm còn chưa kịp vào đã bị tiễn khí dày đặc cắt đứt, không thể biết được tình hình bên trong lĩnh vực.
Phần lớn khán giả lúc này như mù mắt, hoàn toàn không biết trong tru thần lĩnh vực, Ô Mông và Diệp Phong làm gì. Chúng nhân thì thầm bàn tán đủ khả năng.
“Nhưng tác dụng của tiễn khí lĩnh vực tựa hồ chỉ đề phòng ngừa đối thủ bỏ chạy. Vận dụng năng lượng thế kia thì Diệp Phong còn thực lực nào để quyết thắng bại với Ô Mông?” Thổ điện thiên thánh không khỏi nghi ngờ. Diệp Phong dùng cả lĩnh vực để vây khốn Ô Mông nhưng thực lực của hắn không giảm đi trong lĩnh vực còn Diệp Phong vì phải duy trì lĩnh vực, tất nhiên không thể còn nhiều dư lực nữa. Phương thức tốn công mà không có lợi này thật sự giúp gã chiến thắng Ô Mông?
Bất quá tình huống xảy ra lập tức giải đáp nghi vấn của Thổ điện thiên thánh, từ tru thần lĩnh vực dấy lên thổ nguyên khí tức hùng hồn đến độ khiến người ta kinh hãi.
“Sao lại như vậy! Diệp Phong sao lại có thể đồng thời vận dụng hai loại nguyên lực.” Chúng thiên thánh cùng kinh hô, tình huống quỷ dị này khiến họ tỏ ra cực kỳ phức tạp, tựa hồ bớt đi hoan hỉ mà thêm phần lo lắng.
Có hai khí hải, sử dụng được hai loại nguyên lực thì không có gì lạ, nhưng dù thế nào khi giao chiến cũng chỉ sử dụng được một loại tại một thời điểm. Thành ra người có song sinh khí hải trừ tổng lượng nguyên lực cao hơn phổ thông võ giả thì không có gì đặc biệt. Trong lịch sử Thánh điện, người đồng thời sử dụng hai loại nguyên lực để giao chiến chỉ có một – là Yêu vương.
Lĩnh vực của Yêu vương có đặc tính là phân hóa ra ngũ hành phân thân lĩnh vực, mỗi lĩnh vực lại có uy lực ngang với bản thân. Vì thế năm xưa bị vô số thánh giai truy kích mà ông vẫn về được Võ Nguyên đại lục.
Giờ nhân vật có thể đồng thời khu động nguyên lực khác nhau lại xuất hiện tại Thánh điện, các thiên thánh sao lại không kinh hãi.
“Việc này phải lập tức bẩm báo thần tôn!” Một vị thiên thánh Mộc điện nói nhanh, giọng run lên vì kích động.
“Nhưng… các vị không sợ việc của Yêu vương lại tái diễn hả? Nếu Diệp Phong cũng vì thế mà phản lại Thánh điện, chúng ta sẽ tổn thất lớn lắm.” Kiếm Vô Phong hơi do dự.
“Ta thấy phương thức Diệp Phong đồng thời khu động hai loại nguyên lực khác hẳn Yêu vương, hơn nữa y là song sinh khí hải. Có khi vấn đề của thần tôn không cần đến bí mật tu luyện của y.”
“Hơn nữa lần này chúng ta đã chuẩn bị trước. Nếu Diệp Phong vì thần tôn triệu kiến mà phản lại thì chúng ta sẽ khống chế trước, không cho y cơ hội.” Liệt Mãnh chen lời, các thiên thánh đều việc có thể đồng thời khu động hai loại nguyên lực có ý nghĩa gì với thần tôn. Việc này mà có tiến triển, họ sẽ được thần tôn trọng thưởng.
“Vậy hi vọng không lặp lại tình hình của Yêu vương năm xưa…” Kiếm Vô Phong tuy tiếc tài nhưng phải nghe lệnh thần tôn.
Thoáng sau, một thân ảnh rời Thánh điện lướt vào hư không. Trên đài thiếu một thiên thánh, bất quá nhưng điều đó thì Diệp Phong ở trong tru thần lĩnh vực hoàn toàn không biết.
Hiện tại trong tru thần lĩnh vực, Ô Mông bị bức đến tuyệt lộ. Thân thể hắn đầy vết máu, nét mặt đấy kinh hãi, đáng sợ hơn là một cánh tay đã mất đâu không rõ, chỉ còn lại một cánh tay đầm đìa máy lủng lẳng trên vai.
Hắn không sao ngờ rằng Diệp Phong lại thi triển được phong tỏa lĩnh vực đáng sợ như vậy. Hắn mấy lần định xông ra khỏi tru thần lĩnh vực nhưng đều bị chướng ngại tiễn khí ngăn lại, thậm chí mất cả một cánh tay. Diệp Phong vừa duy trì tru thần lĩnh vực vừa có thể thi triển thổ nguyên võ kỹ, như ý bổng dài mấy trượng, mỗi lần Nhất Bí gầm vang là khiến Ô Mông khốn khổ.
Tuy lúc mới vào tru thần lĩnh vực, hắn còn nguyên trăm phần trăm thực lực nhưng khi chính diện giao phong, hắn mới hiểu tiểu tử chỉ có hư giai đó đáng sợ thế nào. Dù hắn thi triển Thiên ảnh tác hồn thương cũng chỉ gây được đôi chút khó khăn cho gã, thủ đoạn vô cùng vô tận của đối thủ khiến Ô Mông cảm thấy tử thần đang vẫy gọi.
“Ta nói rồi, mạng của ngươi ta sẽ lấy.” Diệp Phong lại vung như ý bổng, hung hãn nhắm vào Ô Mông.
“Đợi đã.” Thấy sóng chấn của Nhất Bí cuốn đến đầu mình, Ô Mông kinh hãi thét lên: “Ta nhận thua, sau này ta không dám làm phiền ngươi nữa, ta sẽ cho ngươi toàn bộ hồn thạch tích lũy được, cho ngươi bất kỳ thánh khí nào. Ta cũng sẽ làm nô bộc cho ngươi, chỉ xin ngươi tha cho ta.”
Ô Mông đã mất đi đấu chí, điên cuồng cầu xin. Hắn đã sống hơn vạn năm, chưa từng tưởng tượng xem tử vong có phong vị thế nào, giờ vì muốn sống sót nên hắn không tiếc rũ bỏ tôn nghiêm mà cầu xin.
“Điều kiện của ngươi rất hấp dẫn…” Cự bổng của Diệp Phong hơi ngừng lại trên không, Ô Mông thầm thở phào. Nhưng cấu tiếp theo thì khiến hắn sa xuống hố băng: “Giết ngươi mới là cách an toàn nhất.”
Chát. Sóng chấn dữ dội, Ô Mông không hề phòng bị bị đâp nát bét, tan nát giữa hư không.
Diệp Phong sau lưng có truy binh, trước mặt bị vô số thanh ảnh chặn đường, phảng phất muốn bao trùm cả gã và lĩnh vực.
"Khí vực không gian!" Chỉ thấy Diệp Phong ung dung xòe hai tay, không khí chung quanh như ngưng lại, cố định mấy trăm bóng xanh. Thanh ảnh rung lên kịch liệt trong khí vực không gian, xem ra muốn thoát khỏi trói buộc.
Chỉ tích tắc đó với Diệp Phong là đủ. Mỗi tay gã xuất hiện một viên Hỗn nguyên nhất khí đạn, sau khi tấn nhập thánh giai, gã càng thao túng được nhiều hỗn nguyên lực hơn, thể tích hai viên Hỗn nguyên nhất khí đạn còn lớn hơn người gã.
“Mở.” Gã khẽ quát, hai quả Hỗn nguyên nhất khí đạn lao vút ra, nghênh đón bóng xanh.
Bốp, bốp, bốp!
Thanh ảnh lao tới Diệp Phong đều bị hỗn nguyên cầu hút hết rồi lớn vọt lên, càng lúc càng nhiều thanh ảnh bị hút vào, biến thành một phần của hỗn nguyên lực.
Được Hỗn nguyên nhất khí đạn yểm hộ, không gian trước mạt gã được mở toang, bong xanh trước mặt cơ hồ bị hỗn nguyên cầu nuốt chửng, một phần bóng xanh còn cách gã cự ly nhất định. Gã không để lỡ thời cơ, giẫm mạnh chân xuống, thân hình lập tức như mũi tên rời dây cung, xuyên qua khe hở cùng màn bóng xanh, chỉ còn cách Ô Mông không đầy trăm thước.
“Thủ đoạn cổ quái quá.” Thanh ảnh bị Hỗn nguyên nhất khí đạn dễ dàng phá mất, Ô Mông cũng ngạc nhiên. Bất quá số lượng thanh ảnh còn nhiều mà hỗn nguyên lực chỉ hút được hữu hạn, sau khi hút hơn trăm đạo thanh ảnh, hai quả hỗn nguyên cầu nổ vang hóa thành hai làn cuồng phong linh khí mát lạnh tiêu tan giữa hư không.
Phía sau Diệp Phong có mấy trăm bóng xanh đang truy kích.
“Ngươi xong rồi…” Ngữ khí Diệp Phong nhạt nhẽo vang lên bên tai Ô Mông khiến hắn biết là không xong. Hắn nhận ra Diệp Phong có đủ thủ đoạn chống lại Thiên ảnh tác hồn thương, nhưng chắc chắn không phải dựa vào thực lực của gã, nhất định có âm mưu gì đó.
Hắn không còn dám dồn hết tâm thần thao túng thanh ảnh công kích Diệp Phong nữa mà thu lĩnh vực lại, định giữ cự ly với Diệp Phong.
“Muộn rồi.” Ô Mông đã hoàn toàn sa vào phạm vi lĩnh vực của Diệp Phong. Gã máy động tâm thần, tru thần lĩnh vực liền thi triển ra.
Nhất thời, tầng không trên quảng trường rực kim quang, vạn đạo hào quang sáng lên như phủ một lớp ráng vàng lên khu trung tâm Thánh điện, cực kỳ rực rỡ. Bất quá chúng nhân tại trường không lòng dạ nào hân thưởng cảnh đẹp đó, mà chú ý của họ đều bị khí thế lăng lệ từ lĩnh vực của Diệp Phong phát ra khiến cho kinh ngạc. Năng lượng phản ứng đó, dù họ không thể nhìn rõ trong trường xảy ra chuyện gì cũng biết thế công sắp tới của gã hung hãn thế nào.
Trong mấy giây ngắn ngủi, ở giữa quảng trường, tru thần lĩnh vực của Diệp Phong đã hình thành, bóng xanh sau lưng gã đâm hết vào chướng ngại tiễn khí, hai loại công kích va nhau, phát ra tiếng nổ vang động, đồng thời tô thêm sắc thái cho thinh không.
Sau cùng, tru thần lĩnh vực của gã có lĩnh vực hoàn chỉnh làm căn cơ, tiễn khí liên miên bất tuyệt. Bóng xanh chỉ còn mấy trăm đạo, liều mạng quấn lấy một chốc thì bị tiễn khí của tru thần không gian gần gom lại. Trên quảng trường, hiện ra trước mắt chúng nhân chỉ có một quả cầu tròn vàng rực cơ hồ vươn lên mây cao. Diệp Phong và Ô Mông bị phong bế trong đó, không ai thấy được động tĩnh gì.
Quanh quả cầu được một lớp tiễn khí dày đặc bao vây, chuyển động với tốc độ cực cao, năng lượng lăng lệ dấy lên như muốn chấn tan tất cả khiến người ta kính sợ. Bề ngoài quả cầu thỉnh thoảng lại bắn ra gợn sóng năng lượng, thánh giai đứng xem vô tình chạm vào là bị cắt mất một miếng thịt.
“Kim nguyên lĩnh vực mạnh thật, tiễn khí này có uy lực xem ra bất phàm.” Kiếm Vô Phong khẽ động thần niệm, buột miệng khen.
“Chướng ngại tiễn khí này tựa hồ cắt đứt được cả thần niệm, hư giai thông thường không thể biết được tình hình trong đó.” Lại một thiên thánh bình luận. Thần niệm của họ có thể dễ dàng xuyên thấu tiễn khí để nắm bắt tình hình phái trong, còn địa giai cường giả dốc hết tâm thần cũng có thể miễn cưỡng biết được. Riêng hư giai, thần niệm còn chưa kịp vào đã bị tiễn khí dày đặc cắt đứt, không thể biết được tình hình bên trong lĩnh vực.
Phần lớn khán giả lúc này như mù mắt, hoàn toàn không biết trong tru thần lĩnh vực, Ô Mông và Diệp Phong làm gì. Chúng nhân thì thầm bàn tán đủ khả năng.
“Nhưng tác dụng của tiễn khí lĩnh vực tựa hồ chỉ đề phòng ngừa đối thủ bỏ chạy. Vận dụng năng lượng thế kia thì Diệp Phong còn thực lực nào để quyết thắng bại với Ô Mông?” Thổ điện thiên thánh không khỏi nghi ngờ. Diệp Phong dùng cả lĩnh vực để vây khốn Ô Mông nhưng thực lực của hắn không giảm đi trong lĩnh vực còn Diệp Phong vì phải duy trì lĩnh vực, tất nhiên không thể còn nhiều dư lực nữa. Phương thức tốn công mà không có lợi này thật sự giúp gã chiến thắng Ô Mông?
Bất quá tình huống xảy ra lập tức giải đáp nghi vấn của Thổ điện thiên thánh, từ tru thần lĩnh vực dấy lên thổ nguyên khí tức hùng hồn đến độ khiến người ta kinh hãi.
“Sao lại như vậy! Diệp Phong sao lại có thể đồng thời vận dụng hai loại nguyên lực.” Chúng thiên thánh cùng kinh hô, tình huống quỷ dị này khiến họ tỏ ra cực kỳ phức tạp, tựa hồ bớt đi hoan hỉ mà thêm phần lo lắng.
Có hai khí hải, sử dụng được hai loại nguyên lực thì không có gì lạ, nhưng dù thế nào khi giao chiến cũng chỉ sử dụng được một loại tại một thời điểm. Thành ra người có song sinh khí hải trừ tổng lượng nguyên lực cao hơn phổ thông võ giả thì không có gì đặc biệt. Trong lịch sử Thánh điện, người đồng thời sử dụng hai loại nguyên lực để giao chiến chỉ có một – là Yêu vương.
Lĩnh vực của Yêu vương có đặc tính là phân hóa ra ngũ hành phân thân lĩnh vực, mỗi lĩnh vực lại có uy lực ngang với bản thân. Vì thế năm xưa bị vô số thánh giai truy kích mà ông vẫn về được Võ Nguyên đại lục.
Giờ nhân vật có thể đồng thời khu động nguyên lực khác nhau lại xuất hiện tại Thánh điện, các thiên thánh sao lại không kinh hãi.
“Việc này phải lập tức bẩm báo thần tôn!” Một vị thiên thánh Mộc điện nói nhanh, giọng run lên vì kích động.
“Nhưng… các vị không sợ việc của Yêu vương lại tái diễn hả? Nếu Diệp Phong cũng vì thế mà phản lại Thánh điện, chúng ta sẽ tổn thất lớn lắm.” Kiếm Vô Phong hơi do dự.
“Ta thấy phương thức Diệp Phong đồng thời khu động hai loại nguyên lực khác hẳn Yêu vương, hơn nữa y là song sinh khí hải. Có khi vấn đề của thần tôn không cần đến bí mật tu luyện của y.”
“Hơn nữa lần này chúng ta đã chuẩn bị trước. Nếu Diệp Phong vì thần tôn triệu kiến mà phản lại thì chúng ta sẽ khống chế trước, không cho y cơ hội.” Liệt Mãnh chen lời, các thiên thánh đều việc có thể đồng thời khu động hai loại nguyên lực có ý nghĩa gì với thần tôn. Việc này mà có tiến triển, họ sẽ được thần tôn trọng thưởng.
“Vậy hi vọng không lặp lại tình hình của Yêu vương năm xưa…” Kiếm Vô Phong tuy tiếc tài nhưng phải nghe lệnh thần tôn.
Thoáng sau, một thân ảnh rời Thánh điện lướt vào hư không. Trên đài thiếu một thiên thánh, bất quá nhưng điều đó thì Diệp Phong ở trong tru thần lĩnh vực hoàn toàn không biết.
Hiện tại trong tru thần lĩnh vực, Ô Mông bị bức đến tuyệt lộ. Thân thể hắn đầy vết máu, nét mặt đấy kinh hãi, đáng sợ hơn là một cánh tay đã mất đâu không rõ, chỉ còn lại một cánh tay đầm đìa máy lủng lẳng trên vai.
Hắn không sao ngờ rằng Diệp Phong lại thi triển được phong tỏa lĩnh vực đáng sợ như vậy. Hắn mấy lần định xông ra khỏi tru thần lĩnh vực nhưng đều bị chướng ngại tiễn khí ngăn lại, thậm chí mất cả một cánh tay. Diệp Phong vừa duy trì tru thần lĩnh vực vừa có thể thi triển thổ nguyên võ kỹ, như ý bổng dài mấy trượng, mỗi lần Nhất Bí gầm vang là khiến Ô Mông khốn khổ.
Tuy lúc mới vào tru thần lĩnh vực, hắn còn nguyên trăm phần trăm thực lực nhưng khi chính diện giao phong, hắn mới hiểu tiểu tử chỉ có hư giai đó đáng sợ thế nào. Dù hắn thi triển Thiên ảnh tác hồn thương cũng chỉ gây được đôi chút khó khăn cho gã, thủ đoạn vô cùng vô tận của đối thủ khiến Ô Mông cảm thấy tử thần đang vẫy gọi.
“Ta nói rồi, mạng của ngươi ta sẽ lấy.” Diệp Phong lại vung như ý bổng, hung hãn nhắm vào Ô Mông.
“Đợi đã.” Thấy sóng chấn của Nhất Bí cuốn đến đầu mình, Ô Mông kinh hãi thét lên: “Ta nhận thua, sau này ta không dám làm phiền ngươi nữa, ta sẽ cho ngươi toàn bộ hồn thạch tích lũy được, cho ngươi bất kỳ thánh khí nào. Ta cũng sẽ làm nô bộc cho ngươi, chỉ xin ngươi tha cho ta.”
Ô Mông đã mất đi đấu chí, điên cuồng cầu xin. Hắn đã sống hơn vạn năm, chưa từng tưởng tượng xem tử vong có phong vị thế nào, giờ vì muốn sống sót nên hắn không tiếc rũ bỏ tôn nghiêm mà cầu xin.
“Điều kiện của ngươi rất hấp dẫn…” Cự bổng của Diệp Phong hơi ngừng lại trên không, Ô Mông thầm thở phào. Nhưng cấu tiếp theo thì khiến hắn sa xuống hố băng: “Giết ngươi mới là cách an toàn nhất.”
Chát. Sóng chấn dữ dội, Ô Mông không hề phòng bị bị đâp nát bét, tan nát giữa hư không.
Bình luận facebook