Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 668
Giọng nói kia tiếp tục: “Hiện tại Thánh điện gặp đại địch, thần tôn lại ở trong thần sơn, tạm thời không thể ra chủ trì đại cục. Nếu Liệt thiên thánh xung động mà trọng thương Diệp Phong, Vu võ và yêu thú mà biết thì e sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
Liệt Mãnh hừ mũi, sắc mặt từ từ bớt đanh lại, gằn giọng: “Coi như tên khốn đó may mắn. Đáng ghét, nha đầu thân phận bất minh hắn đưa theo lại có Vu vương huyết mạch! Tiểu hầu vớ vẩn mang theo lại được thánh tôn truyền thừa! Vì sao bên cạnh hắn toàn là hạng biến thái thế nhỉ. Lẽ nào hắn được trời cao thương tưởng?”
“Diệp Phong không biết có được trời cao thương tưởng hay không…” Giọng nói khác cười khổ: “Nhưng hiện tại tiểu yêu thú đó được yêu tộc thánh tôn trợ giúp đã có tu vi thiên giai, còn tiểu nha đầu có Vu vương huyết mạch vì có truyền thừa mà cũng tấn cấp thiên giai.”
“Hiện giờ chúng đã liên kết làm một, yêu thú nhất tộc được thánh tôn thú hồn kết nối mà hoàn toàn thống nhất khởi lai. Vu võ man tử môn và yêu thú nhất tộc đứng cùng chiến tuyến, thực lực không kém gì Thánh điện. Tiểu nha đầu và tiểu yêu thú đó nhờ có năng lực truyền thừa, thực lực còn trên cả thiên giai lão làng như chúng ta. Một khi chúng biết Diệp Phong nguy hiểm thì sẽ dốc toàn lực đến tấn công Thánh điện…”
Liệt Mãnh giần giật da mặt như còn hoảng sợ, tỏ vẻ e dè: “Lần trước chúng vì việc chúng ta vây tiễu Diệp Phong ở thông đạo mà đến Thánh điện gây loạn, suýt nữa khiến Thổ điện thiên thánh mất mạng, nếu không nhờ thần tôn từ thần sơn phát ra khí tức dọa cho chúng bỏ đi thì e Thánh điện tổn thất nặng nề…”
“Nên mục đích của chúng ta là bắt mấy nữ nhân của Diệp Phong, nếu hắn cũng ở Võ Nguyên đại lục thì bắt luôn. Như thế khi về thánh địa, chúng ta có thể đem ra uy hiếp Vu võ man tử và yêu thú nhất tộc. Dù tạm thời không trừ được chúng thì Diệp Phong còn trong tay chúng ta là chúng không dám khinh cử vọng động.” Giọng nói khác cất lên.
“Các hạ nói đúng. Lão phu dù thống hận tên khốn đó hơn thì cũng phải tạm thời nén cừu hận lại, không ảnh hưởng đến chính sự. Chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian đến lúc thần tôn xuất quan, hừ.” Liệt Mãnh mắt lóe hung quang, gằn giọng: “Dù Diệp Phong cũng thế, Vu vương truyền thừa hoặc thánh tôn truyền thừa đều chết hết.”
“Liệt thiên thánh lo cho đại cuộc thì tốt quá rồi.” Thiên thánh kia vui mừng: “Chúng ta vào thông đạo thăm dò, nếu có thể thì trực tiếp tiến nhập Võ Nguyên đại lục, thực hiện đúng kế hoạch.”
"Đi thôi!" Liệt Mãnh vung tay, hai thiên thánh dẫn theo một đội địa giai, cẩn thận lao vào thông đạo.
Ở đầu kia, Diệp Phong từ từ mở mắt, nắm rõ mọi sự ở phía đối diện như lòng tay, nghe trọn vẹn những lời bàn luận của bọn Liệt Mãnh.
“Sau cùng cũng đến.” Diệp Phong nở nụ cười, lẩm bẩm: “Xem ra Tiểu Hôi và Tiểu kỳ lạp mấy năm nay rất khá, đạt đến trình độ Thánh điện thiên giai cũng nhức óc… Ha ha, yêu thú nhất tộc và Vu võ kết đồng minh khiến Thánh điện bó tay, nếu cộng thêm thánh giai cường giả được thánh sơn bồi dưỡng thì sẽ vượt trên Thánh điện một bậc.”
“Uy hiếp duy nhất chỉ còn là Hỏa Lệ ẩn tàng tại thần sơn. Bất quá xem ra hắn chưa tìm được biện pháp về hỗn nguyên ngũ hành khí hải. Đây là cơ hội.” Diệp Phong chưa dứt lời, ma tôn tàn hồn từ Tru thần kiếm chui ra.
Võ Nguyên đại lục không có thân thể thiên giai thích hợp cho ma tôn phụ thể nên tạm thờ ở trong Tru thần kiếm. Diệp Phong không yên tâm, e rằng lão sẽ gây chuyện khi gã vào thông đạo tu luyện nên đưa theo luôn. Ma tôn hiện chỉ trong trạng thái hồn thể, có Tru thần kiếm bảo vệ nên không sợ năng lượng phong bạo.
“Xảy ra việc gì?” Ma tôn vẫn ở trong cây kiếm, hôm nay mẫn cảm nhận ra điểm khác thường của gã nên chui ra hỏi.
Gã mỉm cười, đem những lời nghe được trong thông đạo cho ma tôn biết, đối phương lập tức sáng mắt: “Hai thiên thánh đến đây, có người của Kim điện không?”
“Không nghe chúng nhắc đến.” Diệp Phong nhún vai.
“Thôi vậy, việc đó không quan trọng.” Ma tôn đột nhiên kích động: “Ngươi đã có thực lực có thể đấu với Thánh điện thì lần này là cơ hội nghìn năm khó gặp. Tên rùa đen Hỏa Lệ đó khi Thánh điện nguy cấp cũng chỉ phát ra được khí thế dọa địch nhân chứng minh thực lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, theo bản tôn thì không phải hắn không muốn hiện thân vãn cứu Thánh điện mà đã vô năng, không thể rời khỏi thần sơn.”
“Tức này nếu bây giờ chúng ta phản công Thánh điện, Hỏa Lệ có thể không thể hiện thân chiến đấu?” Diệp Phong hiểu ý ma tôn, trầm giọng hỏi.
“Đúng. Hiện tại tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để đối phó Thánh điện. Chỉ cần nhổ đi cái răng này thì đối phó Hỏa Lệ không thành vấn đề.” Ma tôn nói xong thì bổ sung một câu: “Diệp Phong, đừng quên lời hứa tìm cho ta thân thể thiên giai.”
“Yên tâm đi, thực lực hiện tại của ta dù cho ngươi thân thể thiên giai cũng không uy hiếp được.” Diệp Phong mỉm cười gật đầu: “Mục đích cùng nhau, ta có lý do gì không giúp minh hữu, đúng không?”
“Vậy thì tốt.” Ma tôn vui mừng: “Yêu cầu của bản tôn cũng không cao, sau khi giết Hỏa Lệ để báo cừu, ngươi để ban tôn được tự do tu luyện. Bản tôn tuyệt đối không đối địch với người.”
“Để sau hãy tính.” Diệp Phong nhếch môi cười nhẹ: “Hiện tại chúng ta nên chuẩn bị lễ vật ra mắt nghênh tiếp người Thánh điện đếnVõ Nguyên đại lục…”
“Ha ha ha! Quà ra mắt này phải đủ ‘tầm’ mới được.” Ma tôn cũng cười vang.
oOo
Trong thánh địa thông đạo, Liệt Mãnh và một thiên thánh dẫn theo một đội địa giai võ thánh gian nan cất bước.
Vốn với tu vi của hai thiên thánh, dòng năng lượng tàn dư không uy hiếp được, nhưng số địa giai cường giả họ mang theo lại không dễ dàng như thế. Nhiều lúc, Liệt Mãnh và thiên thánh kia phải hao phí tinh lực bảo vệ thủ hạ.
Họ đều thầm hối hận, biết vậy không đem theo địa giai cường giả. Thành ra chuyến này đã lãng phí tinh lực gấp mấy lần mới miễn cưỡng đưa các địa giai rời khỏi thông đạo ở thánh sơn…
“Ha ha ha! Võ Nguyên đại lục, Liệt Mãnh ta về đây.” Tiếng cười vang vọng ngông cuồng vang lên khắp thánh sơn. Tuy điều kiện tu luyện ở thánh địa hơn xa nhưng Võ Nguyên đại lục là quê hương của nhân loại, dù tu vi Liệt Mãnh đạt đến thiên giai nhưng vẫn có cảm giác về lại quê cũ.
"Ha ha!" Một thiên thánh khác cũng kích động, vận đủ nguyên lực ngửa mặt quát to: “Mọi tiểu tử hoàng cấp trở lên, lập tức đến đây bái kiến bản thánh.”
Giọng lão vang vọng mấy nghìn dặm. Mọi người ở Nguyên châu đều nghe thấy mệnh lệnh bá đạo cực độ nhưng chứa uy áp không thể kháng cực này.
Với thân phận thiên giai giá lâm, những võ giả hạng bét của Võ Nguyên đại lục được thấy cường giả như lão, nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng chứ?
Hai thiên thánh bất giác cùng thấy đắc ý vô vàn.
Liệt Mãnh hừ mũi, sắc mặt từ từ bớt đanh lại, gằn giọng: “Coi như tên khốn đó may mắn. Đáng ghét, nha đầu thân phận bất minh hắn đưa theo lại có Vu vương huyết mạch! Tiểu hầu vớ vẩn mang theo lại được thánh tôn truyền thừa! Vì sao bên cạnh hắn toàn là hạng biến thái thế nhỉ. Lẽ nào hắn được trời cao thương tưởng?”
“Diệp Phong không biết có được trời cao thương tưởng hay không…” Giọng nói khác cười khổ: “Nhưng hiện tại tiểu yêu thú đó được yêu tộc thánh tôn trợ giúp đã có tu vi thiên giai, còn tiểu nha đầu có Vu vương huyết mạch vì có truyền thừa mà cũng tấn cấp thiên giai.”
“Hiện giờ chúng đã liên kết làm một, yêu thú nhất tộc được thánh tôn thú hồn kết nối mà hoàn toàn thống nhất khởi lai. Vu võ man tử môn và yêu thú nhất tộc đứng cùng chiến tuyến, thực lực không kém gì Thánh điện. Tiểu nha đầu và tiểu yêu thú đó nhờ có năng lực truyền thừa, thực lực còn trên cả thiên giai lão làng như chúng ta. Một khi chúng biết Diệp Phong nguy hiểm thì sẽ dốc toàn lực đến tấn công Thánh điện…”
Liệt Mãnh giần giật da mặt như còn hoảng sợ, tỏ vẻ e dè: “Lần trước chúng vì việc chúng ta vây tiễu Diệp Phong ở thông đạo mà đến Thánh điện gây loạn, suýt nữa khiến Thổ điện thiên thánh mất mạng, nếu không nhờ thần tôn từ thần sơn phát ra khí tức dọa cho chúng bỏ đi thì e Thánh điện tổn thất nặng nề…”
“Nên mục đích của chúng ta là bắt mấy nữ nhân của Diệp Phong, nếu hắn cũng ở Võ Nguyên đại lục thì bắt luôn. Như thế khi về thánh địa, chúng ta có thể đem ra uy hiếp Vu võ man tử và yêu thú nhất tộc. Dù tạm thời không trừ được chúng thì Diệp Phong còn trong tay chúng ta là chúng không dám khinh cử vọng động.” Giọng nói khác cất lên.
“Các hạ nói đúng. Lão phu dù thống hận tên khốn đó hơn thì cũng phải tạm thời nén cừu hận lại, không ảnh hưởng đến chính sự. Chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian đến lúc thần tôn xuất quan, hừ.” Liệt Mãnh mắt lóe hung quang, gằn giọng: “Dù Diệp Phong cũng thế, Vu vương truyền thừa hoặc thánh tôn truyền thừa đều chết hết.”
“Liệt thiên thánh lo cho đại cuộc thì tốt quá rồi.” Thiên thánh kia vui mừng: “Chúng ta vào thông đạo thăm dò, nếu có thể thì trực tiếp tiến nhập Võ Nguyên đại lục, thực hiện đúng kế hoạch.”
"Đi thôi!" Liệt Mãnh vung tay, hai thiên thánh dẫn theo một đội địa giai, cẩn thận lao vào thông đạo.
Ở đầu kia, Diệp Phong từ từ mở mắt, nắm rõ mọi sự ở phía đối diện như lòng tay, nghe trọn vẹn những lời bàn luận của bọn Liệt Mãnh.
“Sau cùng cũng đến.” Diệp Phong nở nụ cười, lẩm bẩm: “Xem ra Tiểu Hôi và Tiểu kỳ lạp mấy năm nay rất khá, đạt đến trình độ Thánh điện thiên giai cũng nhức óc… Ha ha, yêu thú nhất tộc và Vu võ kết đồng minh khiến Thánh điện bó tay, nếu cộng thêm thánh giai cường giả được thánh sơn bồi dưỡng thì sẽ vượt trên Thánh điện một bậc.”
“Uy hiếp duy nhất chỉ còn là Hỏa Lệ ẩn tàng tại thần sơn. Bất quá xem ra hắn chưa tìm được biện pháp về hỗn nguyên ngũ hành khí hải. Đây là cơ hội.” Diệp Phong chưa dứt lời, ma tôn tàn hồn từ Tru thần kiếm chui ra.
Võ Nguyên đại lục không có thân thể thiên giai thích hợp cho ma tôn phụ thể nên tạm thờ ở trong Tru thần kiếm. Diệp Phong không yên tâm, e rằng lão sẽ gây chuyện khi gã vào thông đạo tu luyện nên đưa theo luôn. Ma tôn hiện chỉ trong trạng thái hồn thể, có Tru thần kiếm bảo vệ nên không sợ năng lượng phong bạo.
“Xảy ra việc gì?” Ma tôn vẫn ở trong cây kiếm, hôm nay mẫn cảm nhận ra điểm khác thường của gã nên chui ra hỏi.
Gã mỉm cười, đem những lời nghe được trong thông đạo cho ma tôn biết, đối phương lập tức sáng mắt: “Hai thiên thánh đến đây, có người của Kim điện không?”
“Không nghe chúng nhắc đến.” Diệp Phong nhún vai.
“Thôi vậy, việc đó không quan trọng.” Ma tôn đột nhiên kích động: “Ngươi đã có thực lực có thể đấu với Thánh điện thì lần này là cơ hội nghìn năm khó gặp. Tên rùa đen Hỏa Lệ đó khi Thánh điện nguy cấp cũng chỉ phát ra được khí thế dọa địch nhân chứng minh thực lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, theo bản tôn thì không phải hắn không muốn hiện thân vãn cứu Thánh điện mà đã vô năng, không thể rời khỏi thần sơn.”
“Tức này nếu bây giờ chúng ta phản công Thánh điện, Hỏa Lệ có thể không thể hiện thân chiến đấu?” Diệp Phong hiểu ý ma tôn, trầm giọng hỏi.
“Đúng. Hiện tại tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để đối phó Thánh điện. Chỉ cần nhổ đi cái răng này thì đối phó Hỏa Lệ không thành vấn đề.” Ma tôn nói xong thì bổ sung một câu: “Diệp Phong, đừng quên lời hứa tìm cho ta thân thể thiên giai.”
“Yên tâm đi, thực lực hiện tại của ta dù cho ngươi thân thể thiên giai cũng không uy hiếp được.” Diệp Phong mỉm cười gật đầu: “Mục đích cùng nhau, ta có lý do gì không giúp minh hữu, đúng không?”
“Vậy thì tốt.” Ma tôn vui mừng: “Yêu cầu của bản tôn cũng không cao, sau khi giết Hỏa Lệ để báo cừu, ngươi để ban tôn được tự do tu luyện. Bản tôn tuyệt đối không đối địch với người.”
“Để sau hãy tính.” Diệp Phong nhếch môi cười nhẹ: “Hiện tại chúng ta nên chuẩn bị lễ vật ra mắt nghênh tiếp người Thánh điện đếnVõ Nguyên đại lục…”
“Ha ha ha! Quà ra mắt này phải đủ ‘tầm’ mới được.” Ma tôn cũng cười vang.
oOo
Trong thánh địa thông đạo, Liệt Mãnh và một thiên thánh dẫn theo một đội địa giai võ thánh gian nan cất bước.
Vốn với tu vi của hai thiên thánh, dòng năng lượng tàn dư không uy hiếp được, nhưng số địa giai cường giả họ mang theo lại không dễ dàng như thế. Nhiều lúc, Liệt Mãnh và thiên thánh kia phải hao phí tinh lực bảo vệ thủ hạ.
Họ đều thầm hối hận, biết vậy không đem theo địa giai cường giả. Thành ra chuyến này đã lãng phí tinh lực gấp mấy lần mới miễn cưỡng đưa các địa giai rời khỏi thông đạo ở thánh sơn…
“Ha ha ha! Võ Nguyên đại lục, Liệt Mãnh ta về đây.” Tiếng cười vang vọng ngông cuồng vang lên khắp thánh sơn. Tuy điều kiện tu luyện ở thánh địa hơn xa nhưng Võ Nguyên đại lục là quê hương của nhân loại, dù tu vi Liệt Mãnh đạt đến thiên giai nhưng vẫn có cảm giác về lại quê cũ.
"Ha ha!" Một thiên thánh khác cũng kích động, vận đủ nguyên lực ngửa mặt quát to: “Mọi tiểu tử hoàng cấp trở lên, lập tức đến đây bái kiến bản thánh.”
Giọng lão vang vọng mấy nghìn dặm. Mọi người ở Nguyên châu đều nghe thấy mệnh lệnh bá đạo cực độ nhưng chứa uy áp không thể kháng cực này.
Với thân phận thiên giai giá lâm, những võ giả hạng bét của Võ Nguyên đại lục được thấy cường giả như lão, nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng chứ?
Hai thiên thánh bất giác cùng thấy đắc ý vô vàn.
Bình luận facebook