• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (3 Viewers)

  • Chương 164

Chỗ ở của Giang Ý Duy.



Trong căn phòng đèn cũng không tắt, chăn trên giường bị đá rơi xuống đất. Giang Ý Duy lười biếng nằm trước ngực Ân Thiếu Trình, nghe tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ, cô cảm thấy đây gần như chính là âm thanh êm tai nhất mà cô từng được nghe.



Hai người ai cũng không hề lên tiếng. Bàn tay của Ân Thiếu Trình khẽ xoa bả vai của Giang Ý Duy. Một hồi lâu trôi qua, tay của người đàn ông xoay khuôn mặt của cô lại, tiếp tục hôn lên.



Giang Ý Duy lại tựa như lạc vào trong một giấc mộng, bây giờ cũng nên đến lúc tỉnh mộng rồi. Cô cố ý tránh khỏi nụ hôn của anh. Ân Thiếu Trình thuận thế ngăn chặn lại thân thể của cô, “sao vậy?”



“Anh về đi, tôi muốn ngủ.”



“Mới vừa rồi không phải nói đói bụng sao?”



Giang Ý Duy đẩy anh ra, sau đó lật người lại, đem mặt vùi vào trong chăn đệm. Cô bỗng nhiên không biết nên làm thế nào để đối mặt với anh. Ân Thiếu Trình hoàn toàn không hề nhận ra được tâm tình nhỏ này của cô. Bàn tay anh khẽ xoa thắt lưng cô một cái. Giọng nói buồn bã của Giang Ý Duy truyền vào trong tai anh, “anh về đi.”



“Hả? Về, về đâu?”



“Hôm nay là giao thừa, anh đừng ở chỗ của tôi qua đêm.”



Ân Thiếu Trình hôn lên đầu vai của cô, “tại sao?”



“Anh...” Giang Ý Duy dừng lại một chút rồi nói tiếp, “anh không là gì của tôi cả. Vào thời điểm này, anh hẳn nên ở cùng với người nhà.”



“Anh không là gì của em? Vậy mới vừa rồi... Người em ôm thật chặt là ai?” Ân Thiếu Trình nghe vậy, giọng nói có chút khó chịu.



Bả vai Giang Ý Duy nhẹ lay động, “Ân Thiếu Trình, anh có từng nghĩ tới tương lai của chính bản thân anh chưa?”



Ân Thiếu Trình vẫn nằm trên lưng cô như cũ không hề lui ra. Anh suy nghĩ một chút, sau đó nói, “có nghĩ tới, cũng nghĩ tới chuyện của em. Có lẽ, anh chỉ còn kém một bước cuối cùng để lấy ra được dũng khí này.”



“Vậy anh, cho tới bây giờ đều đang sợ cái gì?”



Ân Thiếu Trình nhẹ híp mắt lại, chậm rãi nói, “anh sợ hôn nhân, sợ dáng vẻ tuyệt vọng lần nữa của em.”



“Tôi tuyệt vọng, anh sẽ quan tâm sao?”



“Đương nhiên là quan tâm rồi,” Ân Thiếu Trình vội vàng mở miệng, “chính bởi vì từng có một lần, anh mới không muốn nhìn thấy lần thứ hai.”



Giang Ý Duy đem những lời này nghe vào trong tai, không biết trong lòng là chua xót, là đau khổ, hay là ngọt ngào. Hai người tiếp xúc thân mật như thế, làm cô không thể không lần nữa dò xét lại mối quan hệ của bọn họ. Hai tay cô khẽ nhúc nhích, giọng nói êm ái, “đứng lên đi, em đói bụng, muốn ăn.”



“Được.” Lần này, Ân Thiếu Trình không hề ì ra bất động nữa, mà là dẫn đầu đứng dậy.



Giang Ý Duy cầm quần áo mặc lên người. Ân Thiếu Trình đứng dậy mở đèn lên, lục tìm một lượt trong phòng treo quần áo của cô, lúc bước ra mở miệng hỏi, “tại sao một bộ đồ của đàn ông cũng không có?”



Giang Ý Duy liếc nhìn anh. Ân Thiếu Trình trong nháy mắt nét cười hiện đầy trên khuôn mặt, “đúng đúng đúng, em ở một mình, đương nhiên là không có.”



Cô đứng dậy đi ra ngoài, bước vào trong phòng bếp mở tủ lạnh ra. Bên trong ngoại trừ sữa tươi ra thì không còn gì cả. Ân Thiếu Trình cầm quần áo ban nãy mặc lên người, “chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”



“Đã giờ này rồi, em không muốn đi ra ngoài.”



Ân Thiếu Trình nhìn lên đồng hồ treo trên tường, “lúc này mới mấy giờ? Huống chi lại là giao thừa nữa, nên ăn cái gì đó ngon lành một chút.”



Anh bước tới kéo tay của cô. Giang Ý Duy miễn cưỡng đi theo sau lưng anh, “anh mặc lại những thứ này à?”



“Đúng vậy, anh cũng không tìm được cái gì để thay cả.”



Tuy Ân Thiếu Trình nói vậy, nhưng về mặt hình tượng bản thân vẫn luôn coi trọng. Đi tới chỗ ăn cơm, anh dẫn đầu bước vào một cửa hàng bán quần áo nam nổi tiếng. Giang Ý Duy là người của công chúng, cô đeo khẩu trang bước vào cửa hàng chờ anh. Ân Thiếu Trình thay quần áo xong bước ra, hỏi một câu, “trông đẹp không?”



Cô cứ thỉnh thoảng lại nhìn lấm lét quanh bốn phía, sợ bị người ta nhận ra mình, nhìn trên người anh cũng chỉ quét mắt qua loa đại khái, “cũng được.”



Ân Thiếu Trình trả tiền xong chuẩn bị rời đi, lại thấy Giang Ý Duy đã đứng ở ngoài cửa. Anh bước đến gần, cô liền cách anh ít nhất khoảng mười bước chân. Ân Thiếu Trình thấy cô như vậy, dứt khoát bước nhanh về phía trước kéo tay của cô.



Lần thứ nhất, Giang Ý Duy hung hăng hất tay ra, thế nhưng ngay sau đó Ân Thiếu Trình lại đem tay của cô nhét vào trong lòng bàn tay mình. Hai người lôi lôi kéo kéo, lúc này mới bước vào trong phòng ăn.



Ăn xong cơm tối bước ra, Giang Ý Duy ngắm nhìn trung tâm thương mại được trang trí náo nhiệt, cuối cùng cũng có một cảm giác trải qua năm mới.



Hai người đi tới bãi đậu xe, Ân Thiếu Trình ngồi vào chỗ điều khiển. Trên đường về nhà, Ân Thiếu Trình còn bước xuống xe, mua không ít pháo hoa.



Giang Ý Duy nhìn anh. Người đàn ông cười cười, tiếp tục lái xe về phía trước. Đến cổng chung cư nhà Giang Ý Duy, cô vội vàng nói, “dừng xe ở đây đi.”



“Tại sao?” Một tay Ân Thiếu Trình nắm tay lái, sau đó ánh mắt liếc nhìn gò má của cô, “trời lạnh như thế này, chẳng lẽ em còn phải đi bộ vào nhà sao?”



“Anh có thể đi về được rồi.”



Ân Thiếu Trình nghe thấy câu này, giận không có chỗ phát tiết, một cước đạp lên chân ga chạy thẳng xuống hầm để xe.



truy cập

//truyencuatui.net/ để đọc truyện Từ hầm để xe lên nhà, trên đường đi Ân Thiếu Trình đều đang tức giận, cũng không thèm để ý tới cô. Giang Ý Duy chậm rãi lôi chìa khoá ra, mở cửa bước vào. Ân Thiếu Trình vẫn ở sau lưng cô, đợi đến sau khi đóng cửa lại, anh sải bước tới trước níu lại cánh tay của Giang Ý Duy, kéo cô ra ngoài ban công.



“Anh làm gì vậy?” Giang Ý Duy giãy dụa mấy cái cũng không thoát ra được.



Ân Thiếu Trình đem hai cây pháo bông chia ra nhét vào trong tay của Giang Ý Duy. Sau khi đốt lên, một tay anh nắm lấy cổ tay của Giang Ý Duy. Cô nhìn thấy món đồ này có chút sợ hãi. Mặc dù được kêu là an toàn, nhưng lỡ như làm bị thương đến tay thì làm sao bây giờ?



Pháo bông sáng rực rỡ ở trước mắt hai người. Cô muốn lùi lại ra đằng sau, nhưng sau lưng đã lọt thỏm vào trong lồng ngực của Ân Thiếu Trình. Ánh mắt của Giang Ý Duy càng lúc càng trở nên mơ màng. Cô dường như còn thấy được một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở trong mắt. Đứa bé kia dang hai cánh tay ra, bước nhanh chạy về phía cô và Ân Thiếu Trình. Đứa bé cười khanh khách, tựa như thấy được ba mẹ đang chạy tới chào đón mình.



Giang Ý Duy bỗng nhiên hồi thần lại, giơ tay ném đồ đang cầm trong tay xuống đất. Nó còn chưa bị cháy hết hoàn toàn. Ân Thiếu Trình vội vàng hỏi, “sao vậy? Bị bỏng tay à?”



Cô nhanh chóng xoay người lại, ôm lấy cổ của anh. Ân Thiếu Trình vỗ vỗ mấy cái sau lưng cô, “không sao không sao, có anh ở đây rồi.”



Khuôn mặt của Giang Ý Duy chôn ở cần cổ anh, tâm tình dần dần ổn định lại. Cô cũng không biết làm sao, quá khứ đã trôi qua lâu như vậy, vẫn sẽ có đôi lúc vô tình hữu ý nhớ tới đứa bé kia.



Hôm sau.



Ân Thiếu Trình nhận được điện thoại ở nhà. Ba của anh mắng anh một trận, bảo anh nhanh chóng đi về, chúc tết người lớn trong nhà. Lúc rời đi Ân Thiếu Trình còn báo lại cho Giang Ý Duy một câu, nói là buổi tối sẽ quay trở lại đây.



Lúc ấy cô cũng không hề nói tiếng nào, cũng không thèm để ý tới anh. Sau khi anh đi không được bao lâu, Giang Ý Duy cũng rời khỏi nhà.



Mùng một Tết, trong Bán Đảo Hào Môn náo nhiệt vô cùng. Vú nuôi đang chơi đuổi bắt với Nguyệt Nguyệt. Lúc Giang Ý Duy bước vào, Nguyệt Nguyệt cũng vừa nhào tới, cô vội vàng bỏ quà tặng trong tay xuống để ẵm bé lên.



“Ui da đứa bé này, nặng lên không ít nha.”



Chử Đồng dựa vào ghế sa lon, đợi sau khi Giang Ý Duy bước đến gần, cô không ngừng cười cười nhìn Giang Ý Duy. Giang Ý Duy ôm Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, “cậu cứ nhìn chằm chằm mình như vậy là sao?”



“Tối hôm qua Ân Thiếu Trình đến tìm cậu à?”



Đôi mắt của Giang Ý Duy rõ ràng trợn tròn lên, “làm sao cậu biết?”



Chử Đồng cau mày lại, “quả nhiên là giác quan thứ sáu của Giản Trì Hoài cư nhiên nhạy hơn so với mình.”



“Anh ấy...” Bàn tay Giang Ý Duy xoa xoa chân của mình, hết sức không được tự nhiên, “anh ấy không nói gì chứ?”



“Anh ấy sao có thể quản được chuyện của hai người chứ. Lại nói nếu cậu muốn kết hôn sinh con, công ty cũng sẽ không can thiệp đâu.”



“Nghĩ xa quá.” Giang Ý Duy tuy là nói như vậy, nhưng khóe miệng cũng không khỏi cong lên.



Giản Trì Hoài từ phòng bếp bước ra. Trong cái dĩa nhỏ là quả trứng luộc đã được cắt ra thành từng miếng, bên cạnh còn đổ một nhúm đường. Anh đem cái đĩa đặt vào trong tay Chử Đồng, “ăn đi.”



Cô mệt mỏi liếc nhìn, “em không muốn ăn ngọt, em muốn chấm nước tương.”



“Thứ kia không tốt, em chỉ có thể ăn một ít đường thôi.”



“Có người nào lại ăn trứng chấm đường chứ?”



Giản Trì Hoài cầm một miếng trong đó lên, đưa về phía cô. Chử Đồng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là há miệng ra ăn hết.



Giang Ý Duy nhìn thấy vậy, không khỏi chế nhạo, “làm gì vậy, ăn uống còn phải bắt người ta đút à?”



Giản Trì Hoài liếc nhìn, sau đó trả lời, “cô ấy đang mang thai.”



Giang Ý Duy vừa nghe xong, ánh mắt cũng sáng rực lên, “mang thai thật à?”



“Còn có thể là giả sao?” Giọng nói của Giản Trì Hoài vô cùng lạnh lùng.



Cô vội vàng xua tay, “không phải vậy, tôi chỉ là cảm thấy quá vui mừng ấy mà.”



“Mới hơn một tháng,” Bàn tay Chử Đồng đặt lên bụng của mình, “thật muốn biết là con trai hay con gái.”



“Bất kể là nam hay nữ, mình đều phải làm mẹ nuôi đấy,” Giang Ý Duy ngắm nhìn Nguyệt Nguyệt đang ở trong phòng khách, “mẹ nuôi của cả hai đứa bé.”



“Tất nhiên là được, không thành vấn đề.” Chử Đồng đương nhiên là đồng ý.



Khoé miệng Giang Ý Duy nhẹ cong lên, tầm mắt không khỏi rơi về phía Giản Trì Hoài, “đúng rồi, Nguyệt Nguyệt trở lại cũng lâu như vậy rồi, hai người chưa từng nghĩ đến chuyện đổi tên cho con bé sao?”



“Có nghĩ tới, vẫn đang suy nghĩ đây, quyền quyết định thuộc về chồng mình.”



Giản Trì Hoài từ trước đến giờ yêu cầu và điều kiện đều phải cao, bình thường đều rất quả quyết dứt khoát, thế nhưng khi đụng đến chuyện đặt tên cho con gái, lập tức lại trở nên do dự, đắn đo chọn tới chọn lui vẫn không thể quyết định được.



Chử Đồng giữ Giang Ý Duy ở lại Bán Đảo Hào Môn ăn cơm. Lúc xế chiều, hai người còn trò chuyện thêm một hồi lâu nữa. Chỉ là lòng của Giang Ý Duy không yên, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại di động.



“Giang Giang, mới mùng một Tết chẳng lẽ cậu còn có chuyện gì phải làm sao?”



Cô vội vàng lắc đầu, “không có.”



Chỉ là đến tối, Giang Ý Duy vẫn không thể ngồi yên được. Ban đầu Chử Đồng còn muốn giữ cô lại ăn cơm tối, nhưng cô nghĩ đến lời Ân Thiếu Trình đã nói lúc rời đi, cũng không biết làm sao, hai chân cứ không chịu nghe lời mà đứng dậy.



Chử Đồng trêu ghẹo cô mấy câu rồi cũng thả người.



Giang Ý Duy đi tới chiếc xe của mình. Mới vừa chạy ra khỏi Bán Đảo Hào Môn, cô liền đem xe dừng lại ở ven đường.



Cô chỉnh điện thoại di động từ chế độ im lặng chuyển sang đổ chuông. Vừa định lái xe trở về nhà, điện thoại di động liền rung lên, thông báo mới của trang web video giải trí và tin tức cũng hiện lên đầu tiên.



Ngón tay Giang Ý Duy nhẹ quét qua, nhìn thử trang đầu hôm nay. Nói thật, cô còn có chút lo lắng. Tối hôm qua cùng Ân Thiếu Trình đi tới đi lui như vậy, có thể bị chó săn chụp trộm hay không?



Mà tin tức mới lúc này, cư nhiên thật sự có liên quan tới Ân Thiếu Trình, chỉ là trong bản tin không hề có bóng dáng của Giang Ý Duy cô mà thôi.



Cô bất chợt nổi lên một dự cảm xấu, nhìn vào tựa đề rồi nhìn thử xuống chút nữa, liền thấy được những từ ngữ quan trọng.



Ân Thiếu Trình và một vị tiểu thư sắp kết hôn. Tin tức tung ra còn có bằng chứng hẳn hoi, ngay cả hình ảnh của nhà gái cũng được đăng lên minh hoạ.



Giang Ý Duy nhìn chằm chằm vào màn ảnh, trái lại bình tĩnh đến lạ kỳ. Cô nghĩ tới ảo giác tối hôm qua, nghĩ tới sự dịu dàng tình cảm mà Ân Thiếu Trình chưa bao giờ biểu lộ. Cô không thể không bắt đầu hoài nghi, chuyện xảy ra vừa qua chỉ là một giấc mộng thôi chăng?



Vòng vèo loanh quanh, không phải khi đó đã xác định trước kết quả xấu nhất rồi sao?



Truyện được tiếp tục đăng trên trang Fb: Tư Hôn Mật Ái - Thánh Yêu
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom