• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (2 Viewers)

  • Chương 158

Chử Đồng chạy về Bán Đảo Hào Môn. Tốc độ kia có thể gọi là khẩn trương như đi dập lửa, dừng xe xong bước nhanh chạy vào trong. Cô đi tới phòng ngủ chính ở lầu hai, thấy Giản Trì Hoài đang đứng trước cửa sổ. Chử Đồng sải bước tiến tới, “anh có biết không, mới vừa rồi em thiếu chút nữa là xảy ra tai nạn xe cộ đấy?”



“Sao vậy?”



“Không phải tài khoản WeChat của anh bị hack rồi sao?”



Giản Trì Hoài mỉm cười gật đầu, “đúng vậy, bị hack.”



“Vậy không phải mới vừa rồi là người khác tặng bao tiền lì xì cho em đấy chứ?”



“Không nói chính xác được.”



“Không đúng,” Chử Đồng cũng không dễ bị lời nói của anh xoay vòng vòng như vậy, “tiếng nói chuyện mới vừa rồi, rõ ràng là giọng của anh.”



“Vậy em nói xem có khả năng là, sau khi anh bị hack mất tài khoản, có người dùng tên của anh, cố tình nhắn tin gì đó mờ ám cho người khác hay không?”



“Ai lại nhàm chán như vậy chứ. Hack tài khoản của anh, nhất định là muốn trộm tiền của anh rồi.” Chử Đồng lơ đãng, đem túi đặt lên bệ cửa sổ.



Giản Trì Hoài rảo bước tiến lên trước, vươn tay ôm lấy hông của cô, “em biết không, hôm nay Bàng Tô đã thổ lộ với anh.”



Cả người Chử Đồng giật nảy lên, đầu đụng vào cằm của Giản Trì Hoài, cô rên thành tiếng rồi lui ra, “thật ư? Cô ta nói gì?”



Giản Trì Hoài ngồi xuống mép giường, tay xoa xoa cằm. Chử Đồng hỏi tới liên tiếp, “tại sao cô ta lại đột ngột thổ lộ với anh? Hôm nay không phải anh đi coi thi sao?”



“Cô ta nói anh dùng WeChat, tặng bao tiền lì xì cho cô ta, chính là mấy con số anh vừa gửi cho em đấy.”



Chử Đồng giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo. Ngón tay cô hướng Giản Trì Hoài chỉ chỉ, “anh cư nhiên...”



Nhưng vừa suy nghĩ lại, vừa nhìn sắc mặt của Giản Trì Hoài. Không đúng nha! Chử Đồng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài, “có người dùng tài khoản của anh, gửi tin nhắn cho cô ta sao?”



“Đúng vậy.”



“Chuyện này không đơn giản nha. Có phải Bàng Tô nhận được hai bao tiền lì xì kia, xác định anh cũng có ý với cô ta, vì vậy mới chọc rách lớp giấy mỏng này?”



“Đúng vậy,” Giản Trì Hoài thả bàn tay đang sờ cằm xuống, “cô ta nói, anh đối với cô ta nhất định là có cảm giác.”



“Ha!” Chử Đồng xắn tay áo lên, “em đây nổi cơn thịnh nộ rồi đấy.”



“Bất quá người giấu mặt này, thật là đủ nhàm chán, làm sao lại đi đặt tiền cược trên người của Bàng Tô nhỉ?”



[ truyen

cua tui @@ Net ] Chử Đồng nghiêng đầu hướng anh liếc nhìn, “Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản *.”



*: Ruồi bọ chẳng bao giờ đi bâu vào quả trứng nào không có lỗ. Ý nói nếu mình làm việc ngay thẳng trong sáng, không có lỗ hổng nào thì chẳng ai làm gì được mình cả.



“Ý em nói anh là con ruồi hay là quả trứng?”



Chử Đồng híp mắt lại, hướng khuôn mặt của Giản Trì Hoài quét tới quét lui, “cô ta thổ lộ, anh nói thế nào?”



“Còn cần nói gì nữa?” Giản Trì Hoài nhẹ nhún đầu vai. Chử Đồng thấy dáng vẻ thờ ơ của anh, vội vàng hỏi tới, “chi tiết đâu? Chi tiết!”



“Không muốn nói.” Sự kiêu ngạo của Giản Trì Hoài lại nổi lên.



“Tại sao lại không muốn nói? Khó có thể nhe răng sao?”



“Quả thật là rất khó để nhe răng đấy.” Giản Trì Hoài trả lời.



Chử Đồng đá văng dép xuống giường, hai tay nắm lấy bả vai Giản Trì Hoài, “không phải hai người còn nói với nhau chuyện gì mờ ám đấy chứ?”



“Tuyệt đối không có,” Giản Trì Hoài thuận theo sức lực của cô ngã xuống giường lớn, “bị cô ta tỏ tình một phát như vậy, khắp người anh liền nổi hết cả da gà, chẳng lẽ còn không đủ để khó nhe răng sao?”



“Vậy còn anh. Đối mặt với cám dỗ như vậy, không rung động chút nào sao?” Hai tay Chử Đồng chống ở bên người Giản Trì Hoài, nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh.



“Cô ta thì có sức cám dỗ gì chứ?” Giản Trì Hoài giơ bàn tay lên xoa xoa khuôn mặt của cô.



“Vậy anh trả lời thế nào?”



Khoé miệng người đàn ông cong lên, ôm lấy hông Chử Đồng, đột ngột áp cô xuống giường lớn. Chử Đồng co chân lên, không thoải mái muốn cử động, lại bị Giản Trì Hoài đè hai vai xuống.



Ngón tay anh nhẹ khều trên mặt cô, “anh lập tức nói cho cô ta biết, anh chỉ thích công phu trên giường điêu luyện thôi.”



“Anh ——”



“Suỵt!” Giản Trì Hoài dùng ngón tay điểm điểm cánh môi cô, “chuyện này, anh đây đời này cũng chỉ có thể làm với em. Người khác đừng hòng mơ tưởng.”



“Em không tin anh lại nói như vậy,” Chử Đồng mỉm cười nhéo mặt của anh một cái, “nhưng em tin rằng, anh nhất định đã cự tuyệt cô ta không chút nể tình.”



Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt của Chử Đồng, tiếp đó nở nụ cười, cúi người xuống hung hăng vồ lấy môi của cô.



Nhà họ Phó.



Phó Thời Thiêm ngắm nhìn Liễu Liễu đang chạy quanh phòng khách. Bé con đã dần dần thích ứng với ngôi nhà này. So với anh mà nói, người bé con dễ dàng tiếp nhận hơn chính là Tống Duy.



Cả người Tống Duy cũng thoải mái dựa vào ghế sa lon, ánh mắt mang ý cười nhìn chằm chằm theo bóng dáng của con gái.



Cô nôn nghén đến lợi hại, bất kể là ngồi hay nằm đều luôn cảm thấy khó chịu. Lúc Phó Thời Thiêm nhận được điện thoại cũng không hề tránh né bất kỳ kẻ nào. Tống Duy thấy sắc mặt của anh trở nên lạnh lùng, ngay sau đó liền hỏi, “cái gì?”



Khoảng chừng nửa phút sau, Phó Thời Thiêm oán hận mở miệng, “người phụ nữ ngu xuẩn này!”



Ngu xuẩn!



Tống Duy cũng không hiểu vì lý do gì lại cảm thấy tâm tình của mình tốt lên không ít. Phó Thời Thiêm cúp điện thoại, cả khuôn mặt đều tựa như bị bao phủ trong tăm tối. Anh đã nói qua với Bàng Tô, khơi gợi cho cô ta có cái tâm tư đó, tiếp đến nhất định phải tìm anh. Ann sẽ tạo nên một thế cờ tuyệt hảo, mặc dù không thể làm hại được Giản Trì Hoài, nhưng ít nhất hẳn cũng sẽ khiến cho Giản Trì Hoài vùi mình trong khốn cảnh, không cách nào thoải mái làm việc được nữa.



Chuyện trên WeChat, cũng chỉ là muốn cho Bàng Tô biết được ‘tâm ý’ của Giản Trì Hoài đối với cô ta, như vậy mới có động lực cho hành động tiếp theo. Thế nhưng ai có thể ngờ được. Cô ta cư nhiên trực tiếp thổ lộ! Hơn nữa còn bị cự tuyệt thẳng thừng như hắt một gáo nước lạnh vào mặt!



Phó Thời Thiêm ở bên này còn chưa bắt đầu, bên kia đã kết thúc rồi.



Anh thế nào lại gặp phải một người phụ nữ không có đầu óc như vậy chứ? Cô ta cho là mình có duyên ngầm trời sinh, chỉ cần mở miệng ra, đàn ông sẽ không thể không tiếp nhận cô ta sao?



Phó Thời Thiêm nặng nề ném điện thoại di động vào ghế sa lon, giận đến mức giơ tay đỡ trán không nói nên lời.



Tống Duy hướng anh liếc nhìn, “người nào ngu ngốc vậy, khiến cho anh nổi giận đến mức như thế?”



“Phụ nữ các người, có phải tất cả đều ngu xuẩn giống nhau hết không, chỉ cần nghe được một lời ngon tiếng ngọt tình cảm ngoài miệng, là có thể chắc chắn cho rằng người đàn ông đó yêu mình sâu sắc?”



Vẻ mặt Tống Duy nhẹ nhõm, tươi cười nói, “anh bị người nào kích thích à?”



“Khi cô thấy Chử Đồng và Giản Trì Hoài sống hạnh phúc bên nhau, trong lòng cô có cảm giác gì?”



“Không có cảm giác gì cả, bình thường thôi.”



Phó Thời Thiêm đứng dậy, từ trên cao nhìn nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt của Tống Duy, “là bọn họ làm hại cô không thể không bị buộc ở chung một chỗ với tôi, cô lại còn cảm thấy bình thường.”



“Phó Thời Thiêm, ông nội bảo anh lo mà an phận đi, anh đừng gây thêm chuyện gì nữa.”



“Không phải chuyện của cô.” Phó Thời Thiêm nói xong, xoay người rời đi.



Tống Duy nhìn chằm chằm theo bóng lưng của anh đến xuất thần. Bất thình lình một bóng dáng nho nhỏ nhào tới. Tống Duy lấy lại tinh thần, cẩn thận ẵm Liễu Liễu ngồi lên đùi mình.



Sau khi thành lập công ty quản lý, Chử Đồng cũng bận rộn hơn so với trước đây. Một vài buổi dạ tiệc hoặc sự kiện, cũng bắt đầu phái phát thiệp mời riêng cho cô.



Có vài trường hợp, Giản Trì Hoài từ trước đến giờ cũng lười tới xã giao, nhưng bây giờ Chử Đồng cần quen biết nhiều người hơn. Vì vậy phần lớn thời gian, anh đương nhiên cũng sẽ đi cùng.



Buổi tối, Liễu Liễu ham chơi cả ngày, bây giờ còn chưa ăn cơm tối thì đã ngủ thiếp đi mất rồi.



Tống Duy quay trở lại phòng ngủ. Nghe thấy tiếng động trong phòng thay đồ, cô rón rén bước vào, nghe thấy Phó Thời Thiêm đang nói chuyện điện thoại. Điện thoại di động còn bật chế độ loa ngoài, Phó Thời Thiêm vừa mặc quần áo vừa hỏi, “trong danh sách có tên của Chử Đồng và Giản Trì Hoài không?”



“Có.”



Đối thoại vô cùng ngắn gọn, điện thoại cũng lập tức cúp ngay. Tống Duy bước tới nhìn, thấy Phó Thời Thiêm đang thản nhiên nhìn vào gương để thắt cà vạt. Cô nhẹ dựa vào cánh cửa, “anh phải ra ngoài sao?”



“Ừ.” Người đàn ông không nhẹ không nặng trả lời.



“Chử Đồng cũng sẽ đến à?”



Động tác trong tay Phó Thời Thiêm nhẹ khựng lại, xoay người nhìn chằm chằm cô, “cô muốn nói cái gì?”



Tống Duy nhẹ nhún đầu vai, “chúc anh đi chơi vui vẻ.”



Cô làm ra vẻ như như không có chuyện gì xảy ra xoay người trở lại phòng ngủ. Gần đây trong khoảng thời gian này, Phó Thời Thiêm gần như không hề đi xã giao. Từ công ty về đến nhà, thời gian dư thừa anh đều dồn hết cho Liễu Liễu. Cô ngồi trên ghế sa lon, nhìn Phó Thời Thiêm mặc áo khoác vest. Lúc bóng dáng thon dài cao ngất đi ngang qua trước mặt cô, chợt dừng lại trong chốc lát, “nếu ông nội có gọi điện thoại tới đây, tôi tin rằng, cô nên biết trả lời thế nào.”



“Đương nhiên là nói anh đang chơi với con.”



Phó Thời Thiêm hài lòng gật đầu, xoay người rời đi.



Tống Duy đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn Phó Thời Thiêm lái xe rời đi. Anh đối với chuyện bị ép kết hôn trước sau vẫn canh cánh trong lòng, không tìm cơ hội để trút cơn giận này, sao có thể chịu từ bỏ ý đồ được?



Cô vội vàng định đi gọi điện thoại cho Chử Đồng. Thế nhưng thật xui xẻo, điên thoại di động của cô đã bị Phó Thời Thiêm tịch thu mất. Cô lại không nhớ được số của Chử Đồng. Tống Duy suy nghĩ một lát, cuối cùng trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.



Lúc ông cụ nhận được điện thoại, đã ăn xong cơm tối từ sớm, đang nghe một khúc nhạc truyền thống.



Tâm tình của ông gần đây tốt đến mức khỏi phải nghĩ. Chờ không tới mấy tháng nữa, Tống Duy sẽ sinh cho nhà họ Phó của ông thêm một cậu nhóc.



Trong miệng ông cụ đang hừ hừ ngâm theo điệu nhạc, lúc tiếng chuông vang lên, ông thuận tay bắt máy. “Alo?”



“Ông nội, là cháu.”



Ông cụ vội vàng tắt nhạc đi, “là Tiểu Duy à, ăn cơm tối chưa?”



“Ông nội, Phó Thời Thiêm đi ra ngoài.” Tống Duy trực tiếp tố cáo.



Ông cụ Phó vừa nghe xong, sắc mặt lập tức nghiêm túc, “đi đâu?”



“Cháu cũng không rõ. Cháu nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại với ai đó, nói cái gì đừng nóng vội, lập tức chạy tới liền, còn gọi đối phương là bảo bối nữa.” Giọng nói của Tống Duy buồn bã, hiển nhiên là vô cùng khó chịu.



Ông cụ Phó nghe vậy, giận không có chỗ phát tiết. Ông trước tiên lên tiếng an ủi, “Tiểu Duy à, cháu đừng có tức giận. Muốn biết nó đi đâu rất dễ dàng, ông nội đây sẽ lập tức chạy tới đó, lôi nó trở về.”



“Ông nội, cháu cũng muốn đi.”



“Cháu đi làm cái gì? Trông thấy lại bực bội!”



“Ông nội, ông cứ để cho cháu đi cùng đi. Anh ấy là chồng cháu, cháu lại đang mang thai con của anh ấy. Anh ấy nhìn thấy cháu cũng có thể nể mặt một chút.”



Ông cụ Phó không ngăn được cô, cuối cùng cũng đồng ý.



Xe chạy tới nhà họ Phó đón Tống Duy. Ông cụ Phó ngồi ngay ngắn ở chỗ phía sau xe, còn không quên nói mấy câu an ủi cô.



Đi tới nơi tổ chức sự kiện, ông cụ Phó chỉ phải ra mặt là được, đâu còn cần những thứ như thiệp mời gì nữa.



Trên bãi cỏ rộng lớn, người qua kẻ lại, không ít người đang nhàn nhã ăn tiệc buffet. Trong ly rượu xếp thành tháp cao ngất được rót đầy sâm banh. Trên tay cầm của khay đựng mỗi món ăn đều được buộc hoa tươi vận chuyển bằng đường hàng không. Tống Duy cũng không có tâm trạng để thưởng thức, cô đạp lên bãi cỏ mềm mại bước nhanh về phía trước.



Chử Đồng tay bưng ly rượu, thỉnh thoảng đi đi lại lại, đứng giữa đám người trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, cũng không quá mức nổi bật.



Phó Thời Thiêm tìm một vòng, lúc này mới loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Chử Đồng. Anh bước nhanh về phía trước. Vừa khéo có nhân viên phục vụ bưng cái khay đi ngang qua, trên đó có bày mấy chiếc mặt nạ. Phó Thời Thiêm tiện tay cầm lên một chiếc trong đó nghịch trên tay.



Khung cảnh lúc lần đầu tiên anh gặp Chử Đồng, hình như cũng rất giống với đêm nay, vậy mà cứ như đã trải qua mấy kiếp rồi. Nửa gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ của cô, cực kỳ giống với một người.



Chính vì vậy, mới có sự dây dưa sau này của Phó Thời Thiêm, không cam lòng, khó có thể dứt bỏ.



Anh thấy Chử Đồng cũng đang cầm một chiếc mặt nạ. Phó Thời Thiêm nhấc chân lên bước về phía trước. Ann gạt đám người ở trước mặt ra, sau đó giơ tay đeo mặt nạ lên mặt.



Chử Đồng đặt ly rượu trong tay xuống, ngón tay lướt qua chiếc mặt nạ kia. Người thợ làm nên ngược lại khá tinh xảo, hai bên mặt nạ còn được trang trí điểm xuyết. Cô giơ tay đeo nó lên mặt, xoay người định đi tìm bóng dáng của Giản Trì Hoài.



Chỉ là mới vừa đi được hai bước, cổ tay liền bị người ta một phát nắm lấy. Chử Đồng còn chưa kịp quay đầu lại, Phó Thời Thiêm liền kéo cô đi tới một góc khuất.



Chử Đồng đứng lại rồi rút tay của mình về. Mặc dù trên mặt anh đang đeo mặt nạ, nhưng cô vẫn nhận ra anh ngay lập tức, “Phó Thời Thiêm? Anh muốn làm gì?”



Khi hai người đang nói chuyện, Tống Duy cũng đã chú ý tới bên này. Cô bình tĩnh liếc nhìn. Sau khi xác định người kia đúng là Phó Thời Thiêm, cô tăng tốc độ bước chân tiến tới.



Phó Thời Thiêm nhìn chằm chằm gương mặt ở đối diện này. Anh tiến tới gần. Khuôn mặt Chử Đồng đầy vẻ đề phòng, “anh đừng làm loạn.”



Phó Thời Thiêm vừa định hành động, cánh tay lại đột ngột bị người ta lôi kéo. Tống Duy kéo Chử Đồng từ trước mặt anh ra, sau đó dùng thân thể chặn lại đường đi của Phó Thời Thiêm. Sau khi người đàn ông nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô, chân mày nhăn lại, “sao cô lại tới đây?”



“Không chỉ có tôi, ông nội cũng tới rồi.”



“Cô dẫn ông nội tìm tới đây?”



Tầm mắt Tống Duy thu hồi lại từ trên người Chử Đồng đang đứng ở sau lưng. Ánh mắt cô như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Phó Thời Thiêm, “anh ngay cả con cái cũng đã có rồi, còn muốn làm gì người ta nữa?”



Trong ánh mắt của Phó Thời Thiêm tràn đầy vẻ khinh bỉ, “cô cảm thấy tôi sẽ đối với một người đã có con, đặc biệt quan tâm sao?”



“Chử Đồng cũng đã có con rồi. Lại nói trong trường hợp như thế này, anh nên tự trọng một chút đi.”



Tầm mắt người đàn ông đảo qua đỉnh đầu của hai người. Nghe lời nói của Tống Duy, anh càng tỏ ra không thoải mái. Cái gì gọi là tự trọng? Nói cho cùng, anh có thể làm chuyện gì với Chử Đồng chứ?



Chử Đồng tháo mặt nạ trên mặt xuống, “Phó Thời Thiêm, chuyện của Bàng Tô tám phần là không thoát khỏi liên quan tới anh đi? Tôi hy vọng anh hãy sớm nhận rõ sự thật đi. Có một số việc, vẫn luôn giữ lại một con đường sống cho anh, là bởi vì không muốn làm tổn thương tới Giản Bảo Bảo.”



Cô đem mặt nạ vứt xuống đất, sau đó xoay người sải bước rời đi.



Phó Thời Thiêm bước về phía trước. Tống Duy giơ tay ngăn lại. Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng liếc về phía cô, “tránh ra!”



“Không tránh.”



Phó Thời Thiêm nắm lấy bả vai Tống Duy, định đẩy cô ra. Về phương diện sức lực, cô trước sau vẫn không phải là đối thủ của anh. Tống Duy cũng gấp, cô dứt khoát một phát níu lại cánh tay của Phó Thời Thiêm. Bước chân tiến tới rồi nhón lên, cánh môi hơi run chặn lại miệng của Phó Thời Thiêm.



Trong ánh mắt của người đàn ông viết đầy kinh ngạc. Đôi con ngươi đen bóng như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm cô không thả. Tống Duy khẩn trương không dám thở mạnh. Một hồi lâu sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng muốn lui ra, thế nhưng thắt lưng lại bị cánh tay của người đàn ông ôm chặt. Anh thậm chí còn kéo cô lại gần hơn một chút ấn vào trong ngực mình.



Cánh môi mềm mại chạm vào nhau, tựa như tưới một chậu rượu mạnh vào đốm lửa tàn. Lần đầu tiên Phó Thời Thiêm nhìn người phụ nữ này lại cảm thấy thuận mắt như vậy. Tay còn lại của anh đè lại sau gáy Tống Duy không để cho cô lộn xộn. Đôi môi men theo cánh môi của cô khẽ cắn xuống, sau đó xâm nhập vào trong.



Hai người ôm nhau thân mật vô cùng. Mặc dù bọn họ đã có con, có thể nói ra sẽ chẳng có ai tin tưởng, nhưng nụ hôn kịch liệt như vậy, lại vẫn là lần đầu tiên.



Tống Duy lúng túng muốn lui về phía sau, nhưng không còn kịp nữa rồi. Ai bảo cô để cho anh thưởng thức được loại tư vị này chứ.



Hai tay Phó Thời Thiêm giữ chặt gáy và hông của cô. Lúc này anh chỉ hận không thể lập tức đem cô hoà nhập vào trong cơ thể của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom