Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Chương 107
Mẹ Tô gọi bố Tô mau đến phụ bà mang thức ăn lên, Gia Bảo cũng chạy đến.
Hình ảnh trong phòng lập tức trở nên nặng nề, Tô Phương Dung cúi đầu, trong lòng ngổn ngang, hai người ở cùng nhau, trong lúc giật mình cô lại nhớ đến chuyện ban nãy ở trong hang núi, bất giác mặt đỏ tới tận mang tai.
“Em đỏ mặt cái gì? Có phải… độc rắn phát tác không?”
Tần Lệ Phong như cười mà lại như không, cho dù bây giờ cũng vì nhớ đến hình ảnh ban nãy, cái đó vô cùng sưng to.
Tô Phương Dung hờn dỗi nhìn anh: “Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”
Tần Lệ Phong tao nhã ngồi bên cạnh cô, liếc mắt nhìn cô: “Nhưng mà, nhìn em hình như cũng hưởng thụ lắm mà.”
Mặt Tô Phương Dung đỏ như muốn nhỏ ra máu, cô vội vàng kháng nghị: “Đâu ra! Tần Lệ Phong, anh đừng có vu oan cho tôi!”
“Nếu như em không có… vậy có dám để tôi kiểm tra một chút không…” Giọng nói mập mờ của anh quanh quẩn ở bên tai cô.
Đầu Tô Phương Dung có một tiếng “vù” vang lên, không thể tin được nhìn anh: “Anh… anh biến thái!”
Tần Lệ Phong cười giống hệt một quý ông: “Chuyện biến thái hơn tôi cũng đã làm hết rồi, còn sợ em nói à?”
“Mẹ…” Giọng nói của Gia Bảo từ ngoài phòng vọng vào, Tô Phương Dung chỉ có thể lườm anh một cái giống như cảnh cáo, sau đó mỉm cười trả lời: “Gia Bảo?”
“Mẹ! Bà ngoại nấu sườn xào chua ngọt!”
“Ha ha, vậy nhất định phải ăn nhiều một chút, thế bà ngoại mới vui.”
Lúc ăn cơm tối, mẹ Tô nhiệt tình gắp thức ăn cho Tần Lệ Phong, giống như sợ anh ăn không đủ no.
Tô Phương Dung không khỏi đố kỵ nhìn Tần Lệ Phong, ánh mắt của cô Tần Lệ Phong vừa nhìn một cái là đã hiểu rõ mồn một, anh nhếch môi ở một độ cong không ai thấy, giơ tay gắp một miếng thịt đặt vào của Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhìn chằm chằm miếng thịt mỡ trong bát, ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi không ăn mỡ.” Anh nói.
Tô Phương Dung: “…”
Sau bữa cơm chiều, mẹ Tô liền chuẩn bị dọn dẹp phòng ốc.
“Hôm nay cũng đã trễ thế này rồi, bên ngoài còn đang mưa, lái xe rất nguy hiểm, mấy đứa ở tạm lại đây một đêm đi.”
Tô Phương Dung cau mày: “Mẹ, như vậy sao được…”
Cô còn chưa nói hết thì Tần Lệ Phong đã cắt ngang lời của cô: “Vậy thì phiền bác gái rồi.”
Gia Bảo vừa nghe thấy thì đã mừng rỡ ôm đùi Tần Lệ Phong: “Cháu muốn ngủ chung với chú.”
Sau khi dọn phòng xong, mẹ Tô nói: “Cậu Tần, tôi dẫn cậu đến phòng tắm.”
“Cảm ơn bác gái.”
Hai người một trước một sau đi ra, mẹ Tô cười nói: “Cậu Tần, thật sự cảm ơn cậu đã chăm sóc Phương Dung, còn giúp chúng tôi tìm bác sĩ, nếu không có cậu thì bố của Phương Dung sẽ không ra viện sớm như vậy được.”
“Bác gái không cần khách sáo.”
Mẹ Tô lại buông tiếng thở dài, nói: “Ngày trước là vì bố nó rất cố chấp, không đồng ý việc kết hôn của nó với nhà họ Quý, cứ kiên quyết đuổi nó ra ngoài. Tôi còn nhớ rõ, ngày đó cũng mưa to như thế này, Phương Dung nó phải quỳ gối bên ngoài…” Nói xong, vành mắt ứa ra nước mắt.
Lời của mẹ Tô, Tần Lệ Phong đều nghe thấy rõ, anh híp đôi mắt lại, không nói một lời.
Tô Phương Dung nằm trong căn phòng của mình, chỗ này không hề có gì thay đổi, hồi ức cũng theo đó mà trở nên rõ ràng.
Có lẽ là thuốc bôi của bố có tác dụng, vết thương trên chân không còn đau như vậy.
Lúc này Gia Bảo mở cửa đi vào, gọi một tiếng “mẹ”, sau đó trèo lên giường.
Tô Phương Dung cười ôm con trai, hai mẹ con chen nhau trên cái giường của cô trò chuyện, nghe thấy con trai mở miệng hay ngậm miệng đều là chú rồi lại chú, Tô Phương Dung có chút ghen tị, thuận miệng hỏi: “Con thật sự rất thích chú Tần à?”
Gia Bảo rất nghiêm túc gật đầu: “Dạ!”
“Vì sao?”
“Bởi vì trên người chú có mùi của ‘bố’ ạ.”
“Mùi của bố?”
Tô Phương Dung lẩm bẩm lên tiếng.
Gia Bảo vui vẻ nói: “Con cảm thấy chú giống như siêu nhân vậy, lần nào cũng xuất hiện đúng ngay lúc con cần giúp đỡ!”
Lúc này, Gia Bảo lại hỏi: “Mẹ, mẹ và chú đã hôn nhau, có phải mẹ thích chú không?”
Mặt Tô Phương Dung biến sắc, lập tức phủ nhận: “Không có đâu!”
“Thật sao ạ?”
Gia Bảo nghi ngờ kề sát tới, nhìn gương mặt nhỏ của Tô Phương Dung, trở nên vô cùng nghiêm túc: “Mẹ, mẹ đã nói là không thể nói dối mà, nếu không thì lỗ mũi sẽ dài ra đó.”
“Mẹ không có…” Cô vừa định phủ nhận, lại không có can đảm mà ngừng lại.
Xoa nhẹ lên trái, không thể không nói: “Chú đã đính hôn với dì khác rồi, vì thế, mẹ sẽ không thích chú ấy đâu.”
Gia Bảo nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát: “Đính hôn là gì thế ạ?”
“Chính là, chú sẽ lấy một dì khác.” Tô Phương Dung nó rất thoải mái, nhưng trong lòng lại có cái gì đó cào cấu, quấy rối làm tâm thần cô chẳng thể yên ổn.
Nghe nói như thế, Gia Bảo ngây ngẩn cả người: “Chú phải rời xa chúng ta sao?”
Tô Phương Dung cười khẽ, dịu dàng an ủi con trai: “Gia Bảo, rồi con sẽ phải trưởng thành thôi, không thể mãi mãi ỷ lại người khác như vậy được. Hơn nữa, chú cũng có cuộc sống riêng mà chú ấy mong muốn.”
Gia Bảo khịt khịt mũi, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập thất vọng, rầu rĩ hờn dỗi nói: “Con biết rồi.”
“Được rồi, về ngủ đi. Đúng rồi, không thể làm phiền chú nhé! Phải ngoan ngoãn.”
“Vâng…” Gia Bảo bò xuống giường, bước chân chạy “thình thịch thình thịch” ra ngoài.
Tần Lệ Phong nằm trên giường, trên điện thoại di động hiện ra thị trường chứng khoán.
Gia Bảo đẩy cửa bước vào, bò lên giường, tự động đến bên cạnh anh: “Chú ơi, cháu muốn hỏi chú một vấn đề ạ!”
Anh ôm cậu bé, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên: “Gì thế?”
“Có phải chú muốn đính hôn với dì khác không?”
Tần Lệ Phong nhíu mày lại, ngước mắt lên nhìn cậu bé: “Ai nói cho cháu biết?”
“Mẹ nói, chú sắp đính hôn với dì khác rồi, không thể mãi mãi ở bên bọn cháu được nữa.” Cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, phải như vậy không ạ?”
Tần Lệ Phong nhíu nhíu mày, đứng dậy: “Gia Bảo, tự ngủ một mình được không?”
Gia Bảo gật đầu, anh nói: “Ngoan, ngủ trước đi.”
Điện thoại di động để ở đầu giường reo lên ong ong, Tô Phương Dung mơ mơ màng màng bắt máy lên, đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Tô Phương Dung, trong đầu của em cả ngày toàn nghĩ những chuyện gì thế?”
Nghe thấy tiếng nói của anh, Tô Phương Dung ngớ ra: “Tần Lệ Phong?”
“Em nói với Gia Bảo là tôi sắp đính hôn, bây giờ, tôi hy vọng em có thể giải thích một chút về chuyện này, vì sao muốn phá hoại hình tượng của tôi trong lòng Gia Bảo?”
Tô Phương Dung bị anh lên án một trận, làm cô cũng có chút không vui: “Tôi không có lừa nó, những gì tôi nói đều là sự thật. Để nó sớm tiếp nhận sự thật một chút thì không có gì là không tốt.”
“Thật à? Ha ha..” Anh thấp giọng cười ra tiếng: “Người trong cuộc như tôi còn không biết, sao em lại biết được đây?”
Tô Phương Dung vừa định phản bác, đột nhiên nhớ đến cái gì.
Tất cả những thứ này, chẳng qua là lời nói của Ngọc Vân nói với cô, có sự đồng ý của bố Tần, nhưng từ xưa đến nay Tần Lệ Phong chưa từng chính miệng thừa nhận với cô.
Nhưng Ngọc Vân là đối tượng hợp tác, xuất phát từ suy xét với hình tượng của công ty, một vài thời điểm phải nể mặt nể mũi cô ta, đó cũng là hợp tình hợp lý.
Vì thế…
Tần Lệ Phong cũng không có đính hôn với cô ta?
Đột nhiên nghĩ thông suốt được kết quả, làm Tô Phương Dung bối rối không thôi! Thật sự không tìm được ai ngu ngốc hơn cô nữa, mới dăm ba câu đã tin theo lời của Ngọc Vân! Càng buồn cười hơn là, cô… cô còn vì vậy mà thất mất mát…
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Đồng thời giọng nói trong điện thoại vang lên: “Mở cửa.”
Tô Phương Dung cả kinh: “Anh đến làm gì?”
“Không mở? Được, tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục gõ.”
“Chờ một chút!”
Tô Phương Dung vội vội vàng vàng bước khập khiễng ra mở cửa cho anh, Tần Lệ Phong cất điện thoại di động vào, liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chuyện đính hôn là do ai nói?”
Tô Phương Dung vội vàng kéo anh vào phòng, căng thẳng nói: “Nhỏ giọng một chút, bố mẹ tôi đang ở sát vách!”
Anh nhướng mày: “Cũng không làm việc trái với lương tâm, em sợ gì chứ?”
Phút chốc anh nhận ra được điều gì, anh “ồ” lên một tiếng với ý tứ sâu xa: “Thì ra em là…”
“Không phải!” Tô Phương Dung kiên quyết phủ nhận, cô hiểu rất rõ trong lòng anh đang nghĩ cái gì: “Tổng giám đốc Tần, tôi muốn ngủ, ngày mai chúng ta gặp lại đi.”
“Không được, tôi không cho phép, không cho ngủ.”
Tô Phương Dung sửng sốt: “Anh có thể nói lý lẽ một chút được không?”
Nhìn dáng vẻ của cô, khóe môi Tần Lệ Phong cong lên, một tay nắm chặt lấy tay cô, làm môi cô nhếch lên, anh lập tức cúi người xuống hôn, nhìn dáng vẻ sững sờ của Tô Phương Dung: “Tôi cứ không thèm nói lý lẽ thế đó, em có thể làm gì được tôi nào?”
Nói xong anh lại dắt Tô Phương Dung lên giường, trực tiếp nằm xuống bên cạnh cô, Tô Phương Dung căng thẳng nhìn ra phía ngoài: “Anh làm gì thế?”
“Ngủ.” Tần Lệ Phong đơn giản trả lời lại cho cô một câu, nói xong cũng nhắm mắt lại.
“Anh…” Tô Phương Dung cuống đến độ đẩy anh liên tục: “Bị bố mẹ tôi nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?!”
Tần Lệ Phong mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải chưa từng ngủ.”
Tô Phương Dung trợn tròn mắt, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Tần Lệ Phong nghiêng người sang ôm lấy cô: “Nếu như… em đang ám chỉ tôi tiếp tục làm chuyện hồi chiều sao, tôi có thể phối hợp.”
Mặt Tô Phương Dung lập tức đỏ lên: “Đừng!” Sau đó cô co người lại, trực tiếp lùi đến mép giường.
Tần Lệ Phong lại kéo cô trở về, nắm mặt cô, hiếm thấy trong nụ cười lại có mấy phần xấu xa: “Em nghe kỹ đây cho tôi, tôi cũng không thích thú chơi cái trò đính hôn gì gì đó, tôi cũng không muốn phạm tội trùng hôn.”
Tô Phương Dung ngạc nhiên nhìn anh, hàm nghĩ của anh bày tỏ, có phải cùng một ý với những gì cô nghĩ không?
Lúc này đèn bàn đột nhiên tắt ngúm, bên trong chỉ còn lại một màu đen kịt.
Tô Phương Dung hoảng hốt: “Anh làm gì thế?”
“Ngủ.” Tần Lệ Phong hôn lên vành tai cô một cái, hơi thở lướt qua gương mặt của cô.
“Phòng của anh ở dưới lầu.” Tô Phương Dung cắn răng, ngăn lại từng cơn từng cơn run rẩy bị anh kích thích.
“Tôi thích ở chỗ này.” Anh lại ôm eo cô, ngửi thấy hương thơm ngọt ngào trên người cô, như đang bị đầu độc, làm anh khó có thể tự kiềm chế.
Theo nụ hôn của anh dần dần ấm lên, hơi thở của Tô Phương Dung cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, vừa ngăn lại vừa nhỏ giọng nói: “Tần Lệ Phong! Mau dừng tay!”
Anh lại giống mắc nghiện, hai tay ôm lấy hai cục mềm mại kia, thân thể to lớn đè trên người cô. Không kìm lòng được muốn chống chân lên, luồng tà hỏa buổi chiều bị châm lên kia, lần này dường như đã cháy mạnh hơn rồi.
Lúc thì trong đầu Tô Phương Dung chỉ còn lại một mảng trắng xóa, khi thì lại không ngừng run rẩy, cô hoảng hốt phát hiện ra, cô sắp không có sức miễn dịch với người đàn ông này nữa rồi.
Anh giống như quỷ sa tăng hấp dẫn cô, một khi rơi vào sẽ khó mà thoát thân được.
Ngay lúc lòng bàn tay của anh chạm vào thịt mềm nhạy cảm của cô, cô suýt chút nữa ngạc nhiên bật ra tiếng. May mà anh kịp lúc hôn cô mới có thể không mất khống chế.
Dần dần hơi thở của anh nặng nề hơn, cơ thể dán sát vào cô, Tô Phương Dung liên tục giãy dụa, anh cắn chặt răng, cảnh cáo nói: “Nếu như em không muốn tôi làm ra bước cuối cùng thì đừng nhúc nhích.”
Lời nhắc nhở quả nhiên có hiệu quả, Tô Phương Dung ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa. Mặc dù hài lòng với việc cô nghe lời, nhưng thân dưới chết tiệt đang sưng kia hành hạ anh làm anh căn bản không thể nào ngủ được! Nửa đêm đi vào phòng cô, ai bảo anh tự làm tự chịu làm chi? Vì thế anh chỉ có thể chịu nỗi khổ này thôi. Dù vậy, xuất phát từ sự tôn trọng đối với bố mẹ cô, anh cũng sẽ không lựa chọn muốn cô ở đây.
Mẹ Tô gọi bố Tô mau đến phụ bà mang thức ăn lên, Gia Bảo cũng chạy đến.
Hình ảnh trong phòng lập tức trở nên nặng nề, Tô Phương Dung cúi đầu, trong lòng ngổn ngang, hai người ở cùng nhau, trong lúc giật mình cô lại nhớ đến chuyện ban nãy ở trong hang núi, bất giác mặt đỏ tới tận mang tai.
“Em đỏ mặt cái gì? Có phải… độc rắn phát tác không?”
Tần Lệ Phong như cười mà lại như không, cho dù bây giờ cũng vì nhớ đến hình ảnh ban nãy, cái đó vô cùng sưng to.
Tô Phương Dung hờn dỗi nhìn anh: “Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”
Tần Lệ Phong tao nhã ngồi bên cạnh cô, liếc mắt nhìn cô: “Nhưng mà, nhìn em hình như cũng hưởng thụ lắm mà.”
Mặt Tô Phương Dung đỏ như muốn nhỏ ra máu, cô vội vàng kháng nghị: “Đâu ra! Tần Lệ Phong, anh đừng có vu oan cho tôi!”
“Nếu như em không có… vậy có dám để tôi kiểm tra một chút không…” Giọng nói mập mờ của anh quanh quẩn ở bên tai cô.
Đầu Tô Phương Dung có một tiếng “vù” vang lên, không thể tin được nhìn anh: “Anh… anh biến thái!”
Tần Lệ Phong cười giống hệt một quý ông: “Chuyện biến thái hơn tôi cũng đã làm hết rồi, còn sợ em nói à?”
“Mẹ…” Giọng nói của Gia Bảo từ ngoài phòng vọng vào, Tô Phương Dung chỉ có thể lườm anh một cái giống như cảnh cáo, sau đó mỉm cười trả lời: “Gia Bảo?”
“Mẹ! Bà ngoại nấu sườn xào chua ngọt!”
“Ha ha, vậy nhất định phải ăn nhiều một chút, thế bà ngoại mới vui.”
Lúc ăn cơm tối, mẹ Tô nhiệt tình gắp thức ăn cho Tần Lệ Phong, giống như sợ anh ăn không đủ no.
Tô Phương Dung không khỏi đố kỵ nhìn Tần Lệ Phong, ánh mắt của cô Tần Lệ Phong vừa nhìn một cái là đã hiểu rõ mồn một, anh nhếch môi ở một độ cong không ai thấy, giơ tay gắp một miếng thịt đặt vào của Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhìn chằm chằm miếng thịt mỡ trong bát, ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi không ăn mỡ.” Anh nói.
Tô Phương Dung: “…”
Sau bữa cơm chiều, mẹ Tô liền chuẩn bị dọn dẹp phòng ốc.
“Hôm nay cũng đã trễ thế này rồi, bên ngoài còn đang mưa, lái xe rất nguy hiểm, mấy đứa ở tạm lại đây một đêm đi.”
Tô Phương Dung cau mày: “Mẹ, như vậy sao được…”
Cô còn chưa nói hết thì Tần Lệ Phong đã cắt ngang lời của cô: “Vậy thì phiền bác gái rồi.”
Gia Bảo vừa nghe thấy thì đã mừng rỡ ôm đùi Tần Lệ Phong: “Cháu muốn ngủ chung với chú.”
Sau khi dọn phòng xong, mẹ Tô nói: “Cậu Tần, tôi dẫn cậu đến phòng tắm.”
“Cảm ơn bác gái.”
Hai người một trước một sau đi ra, mẹ Tô cười nói: “Cậu Tần, thật sự cảm ơn cậu đã chăm sóc Phương Dung, còn giúp chúng tôi tìm bác sĩ, nếu không có cậu thì bố của Phương Dung sẽ không ra viện sớm như vậy được.”
“Bác gái không cần khách sáo.”
Mẹ Tô lại buông tiếng thở dài, nói: “Ngày trước là vì bố nó rất cố chấp, không đồng ý việc kết hôn của nó với nhà họ Quý, cứ kiên quyết đuổi nó ra ngoài. Tôi còn nhớ rõ, ngày đó cũng mưa to như thế này, Phương Dung nó phải quỳ gối bên ngoài…” Nói xong, vành mắt ứa ra nước mắt.
Lời của mẹ Tô, Tần Lệ Phong đều nghe thấy rõ, anh híp đôi mắt lại, không nói một lời.
Tô Phương Dung nằm trong căn phòng của mình, chỗ này không hề có gì thay đổi, hồi ức cũng theo đó mà trở nên rõ ràng.
Có lẽ là thuốc bôi của bố có tác dụng, vết thương trên chân không còn đau như vậy.
Lúc này Gia Bảo mở cửa đi vào, gọi một tiếng “mẹ”, sau đó trèo lên giường.
Tô Phương Dung cười ôm con trai, hai mẹ con chen nhau trên cái giường của cô trò chuyện, nghe thấy con trai mở miệng hay ngậm miệng đều là chú rồi lại chú, Tô Phương Dung có chút ghen tị, thuận miệng hỏi: “Con thật sự rất thích chú Tần à?”
Gia Bảo rất nghiêm túc gật đầu: “Dạ!”
“Vì sao?”
“Bởi vì trên người chú có mùi của ‘bố’ ạ.”
“Mùi của bố?”
Tô Phương Dung lẩm bẩm lên tiếng.
Gia Bảo vui vẻ nói: “Con cảm thấy chú giống như siêu nhân vậy, lần nào cũng xuất hiện đúng ngay lúc con cần giúp đỡ!”
Lúc này, Gia Bảo lại hỏi: “Mẹ, mẹ và chú đã hôn nhau, có phải mẹ thích chú không?”
Mặt Tô Phương Dung biến sắc, lập tức phủ nhận: “Không có đâu!”
“Thật sao ạ?”
Gia Bảo nghi ngờ kề sát tới, nhìn gương mặt nhỏ của Tô Phương Dung, trở nên vô cùng nghiêm túc: “Mẹ, mẹ đã nói là không thể nói dối mà, nếu không thì lỗ mũi sẽ dài ra đó.”
“Mẹ không có…” Cô vừa định phủ nhận, lại không có can đảm mà ngừng lại.
Xoa nhẹ lên trái, không thể không nói: “Chú đã đính hôn với dì khác rồi, vì thế, mẹ sẽ không thích chú ấy đâu.”
Gia Bảo nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát: “Đính hôn là gì thế ạ?”
“Chính là, chú sẽ lấy một dì khác.” Tô Phương Dung nó rất thoải mái, nhưng trong lòng lại có cái gì đó cào cấu, quấy rối làm tâm thần cô chẳng thể yên ổn.
Nghe nói như thế, Gia Bảo ngây ngẩn cả người: “Chú phải rời xa chúng ta sao?”
Tô Phương Dung cười khẽ, dịu dàng an ủi con trai: “Gia Bảo, rồi con sẽ phải trưởng thành thôi, không thể mãi mãi ỷ lại người khác như vậy được. Hơn nữa, chú cũng có cuộc sống riêng mà chú ấy mong muốn.”
Gia Bảo khịt khịt mũi, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập thất vọng, rầu rĩ hờn dỗi nói: “Con biết rồi.”
“Được rồi, về ngủ đi. Đúng rồi, không thể làm phiền chú nhé! Phải ngoan ngoãn.”
“Vâng…” Gia Bảo bò xuống giường, bước chân chạy “thình thịch thình thịch” ra ngoài.
Tần Lệ Phong nằm trên giường, trên điện thoại di động hiện ra thị trường chứng khoán.
Gia Bảo đẩy cửa bước vào, bò lên giường, tự động đến bên cạnh anh: “Chú ơi, cháu muốn hỏi chú một vấn đề ạ!”
Anh ôm cậu bé, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên: “Gì thế?”
“Có phải chú muốn đính hôn với dì khác không?”
Tần Lệ Phong nhíu mày lại, ngước mắt lên nhìn cậu bé: “Ai nói cho cháu biết?”
“Mẹ nói, chú sắp đính hôn với dì khác rồi, không thể mãi mãi ở bên bọn cháu được nữa.” Cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, phải như vậy không ạ?”
Tần Lệ Phong nhíu nhíu mày, đứng dậy: “Gia Bảo, tự ngủ một mình được không?”
Gia Bảo gật đầu, anh nói: “Ngoan, ngủ trước đi.”
Điện thoại di động để ở đầu giường reo lên ong ong, Tô Phương Dung mơ mơ màng màng bắt máy lên, đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Tô Phương Dung, trong đầu của em cả ngày toàn nghĩ những chuyện gì thế?”
Nghe thấy tiếng nói của anh, Tô Phương Dung ngớ ra: “Tần Lệ Phong?”
“Em nói với Gia Bảo là tôi sắp đính hôn, bây giờ, tôi hy vọng em có thể giải thích một chút về chuyện này, vì sao muốn phá hoại hình tượng của tôi trong lòng Gia Bảo?”
Tô Phương Dung bị anh lên án một trận, làm cô cũng có chút không vui: “Tôi không có lừa nó, những gì tôi nói đều là sự thật. Để nó sớm tiếp nhận sự thật một chút thì không có gì là không tốt.”
“Thật à? Ha ha..” Anh thấp giọng cười ra tiếng: “Người trong cuộc như tôi còn không biết, sao em lại biết được đây?”
Tô Phương Dung vừa định phản bác, đột nhiên nhớ đến cái gì.
Tất cả những thứ này, chẳng qua là lời nói của Ngọc Vân nói với cô, có sự đồng ý của bố Tần, nhưng từ xưa đến nay Tần Lệ Phong chưa từng chính miệng thừa nhận với cô.
Nhưng Ngọc Vân là đối tượng hợp tác, xuất phát từ suy xét với hình tượng của công ty, một vài thời điểm phải nể mặt nể mũi cô ta, đó cũng là hợp tình hợp lý.
Vì thế…
Tần Lệ Phong cũng không có đính hôn với cô ta?
Đột nhiên nghĩ thông suốt được kết quả, làm Tô Phương Dung bối rối không thôi! Thật sự không tìm được ai ngu ngốc hơn cô nữa, mới dăm ba câu đã tin theo lời của Ngọc Vân! Càng buồn cười hơn là, cô… cô còn vì vậy mà thất mất mát…
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Đồng thời giọng nói trong điện thoại vang lên: “Mở cửa.”
Tô Phương Dung cả kinh: “Anh đến làm gì?”
“Không mở? Được, tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục gõ.”
“Chờ một chút!”
Tô Phương Dung vội vội vàng vàng bước khập khiễng ra mở cửa cho anh, Tần Lệ Phong cất điện thoại di động vào, liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chuyện đính hôn là do ai nói?”
Tô Phương Dung vội vàng kéo anh vào phòng, căng thẳng nói: “Nhỏ giọng một chút, bố mẹ tôi đang ở sát vách!”
Anh nhướng mày: “Cũng không làm việc trái với lương tâm, em sợ gì chứ?”
Phút chốc anh nhận ra được điều gì, anh “ồ” lên một tiếng với ý tứ sâu xa: “Thì ra em là…”
“Không phải!” Tô Phương Dung kiên quyết phủ nhận, cô hiểu rất rõ trong lòng anh đang nghĩ cái gì: “Tổng giám đốc Tần, tôi muốn ngủ, ngày mai chúng ta gặp lại đi.”
“Không được, tôi không cho phép, không cho ngủ.”
Tô Phương Dung sửng sốt: “Anh có thể nói lý lẽ một chút được không?”
Nhìn dáng vẻ của cô, khóe môi Tần Lệ Phong cong lên, một tay nắm chặt lấy tay cô, làm môi cô nhếch lên, anh lập tức cúi người xuống hôn, nhìn dáng vẻ sững sờ của Tô Phương Dung: “Tôi cứ không thèm nói lý lẽ thế đó, em có thể làm gì được tôi nào?”
Nói xong anh lại dắt Tô Phương Dung lên giường, trực tiếp nằm xuống bên cạnh cô, Tô Phương Dung căng thẳng nhìn ra phía ngoài: “Anh làm gì thế?”
“Ngủ.” Tần Lệ Phong đơn giản trả lời lại cho cô một câu, nói xong cũng nhắm mắt lại.
“Anh…” Tô Phương Dung cuống đến độ đẩy anh liên tục: “Bị bố mẹ tôi nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?!”
Tần Lệ Phong mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải chưa từng ngủ.”
Tô Phương Dung trợn tròn mắt, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Tần Lệ Phong nghiêng người sang ôm lấy cô: “Nếu như… em đang ám chỉ tôi tiếp tục làm chuyện hồi chiều sao, tôi có thể phối hợp.”
Mặt Tô Phương Dung lập tức đỏ lên: “Đừng!” Sau đó cô co người lại, trực tiếp lùi đến mép giường.
Tần Lệ Phong lại kéo cô trở về, nắm mặt cô, hiếm thấy trong nụ cười lại có mấy phần xấu xa: “Em nghe kỹ đây cho tôi, tôi cũng không thích thú chơi cái trò đính hôn gì gì đó, tôi cũng không muốn phạm tội trùng hôn.”
Tô Phương Dung ngạc nhiên nhìn anh, hàm nghĩ của anh bày tỏ, có phải cùng một ý với những gì cô nghĩ không?
Lúc này đèn bàn đột nhiên tắt ngúm, bên trong chỉ còn lại một màu đen kịt.
Tô Phương Dung hoảng hốt: “Anh làm gì thế?”
“Ngủ.” Tần Lệ Phong hôn lên vành tai cô một cái, hơi thở lướt qua gương mặt của cô.
“Phòng của anh ở dưới lầu.” Tô Phương Dung cắn răng, ngăn lại từng cơn từng cơn run rẩy bị anh kích thích.
“Tôi thích ở chỗ này.” Anh lại ôm eo cô, ngửi thấy hương thơm ngọt ngào trên người cô, như đang bị đầu độc, làm anh khó có thể tự kiềm chế.
Theo nụ hôn của anh dần dần ấm lên, hơi thở của Tô Phương Dung cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, vừa ngăn lại vừa nhỏ giọng nói: “Tần Lệ Phong! Mau dừng tay!”
Anh lại giống mắc nghiện, hai tay ôm lấy hai cục mềm mại kia, thân thể to lớn đè trên người cô. Không kìm lòng được muốn chống chân lên, luồng tà hỏa buổi chiều bị châm lên kia, lần này dường như đã cháy mạnh hơn rồi.
Lúc thì trong đầu Tô Phương Dung chỉ còn lại một mảng trắng xóa, khi thì lại không ngừng run rẩy, cô hoảng hốt phát hiện ra, cô sắp không có sức miễn dịch với người đàn ông này nữa rồi.
Anh giống như quỷ sa tăng hấp dẫn cô, một khi rơi vào sẽ khó mà thoát thân được.
Ngay lúc lòng bàn tay của anh chạm vào thịt mềm nhạy cảm của cô, cô suýt chút nữa ngạc nhiên bật ra tiếng. May mà anh kịp lúc hôn cô mới có thể không mất khống chế.
Dần dần hơi thở của anh nặng nề hơn, cơ thể dán sát vào cô, Tô Phương Dung liên tục giãy dụa, anh cắn chặt răng, cảnh cáo nói: “Nếu như em không muốn tôi làm ra bước cuối cùng thì đừng nhúc nhích.”
Lời nhắc nhở quả nhiên có hiệu quả, Tô Phương Dung ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa. Mặc dù hài lòng với việc cô nghe lời, nhưng thân dưới chết tiệt đang sưng kia hành hạ anh làm anh căn bản không thể nào ngủ được! Nửa đêm đi vào phòng cô, ai bảo anh tự làm tự chịu làm chi? Vì thế anh chỉ có thể chịu nỗi khổ này thôi. Dù vậy, xuất phát từ sự tôn trọng đối với bố mẹ cô, anh cũng sẽ không lựa chọn muốn cô ở đây.
Bình luận facebook