Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Chương 108
“Tần Lệ Phong…” Toàn thân Tô Phương Dung run rẩy, bàn tay siết chặt ga trải giường, lại kêu lên lần nữa, giọng nói có chút khẩn cầu yếu ớt.
Tần Lệ Phong liếc cô một cái, cắn răng, quay lưng lại.
Cơ thể anh cứng đờ, nằm nghiêng sang một bên không nói gì.
Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn bóng lưng của anh, cắn cắn môi, vươn tay chọc chọc vào lưng anh, cứng quá.
“Tần Lệ Phong, anh không sao chứ…” Cô gọi.
“Không sao.” Giọng của anh khàn khàn, lộ ra đầy mùi vị dục vọng.
“Ừm.” Tô Phương Dung gật đầu, cũng quay lưng lại, cứng ngắc không động đậy.
“Ngủ đi.” Giọng nói của anh chậm rãi vang lên.
Tô Phương Dung gật đầu, nhắm mắt lại, cố gắng che dấu trái tim đang đập loạn xạ.
Sáng sớm, thời tiết trên núi mù sương.
Tô Phương Dung dậy lúc sớm tinh mơ, nhìn người nằm bên cạnh, đã sớm không thấy bóng dáng rồi.
Cô lật người xuống giường, ngáp một cái.
Mẹ Tô đã làm xong bữa sáng, hô hào cô ăn sáng.
Cô dụi dụi mắt, nhìn nhìn bốn phía.
“Mẹ…” Gia Bảo chạy lại, ôm lấy chân cô: “Có phải mẹ đang tìm chú không?”
Thằng bé vui vẻ cười ha ha.
“Không… phải…” Giọng Tô Phương Dung căng thẳng, lúng túng cười nhưng ánh mắt vẫn đang xem khắp nơi.
“Phương Dung, đi gọi cậu Tần ăn cơm.” Mẹ Tô ở đằng sau gọi một tiếng.
Tô Phương Dung quay đầu lại “a” một tiếng, lầm bầm nói: “Con cũng không biết anh ta đang ở đâu.”
Nghe thấy lời của cô, Gia Bảo đảo mắt một cái, đẩy đẩy Tô Tranh: “Chú đang ở công viên đánh cờ.”
“Đánh cờ?”
Tô Phương Dung đi theo hướng mà Gia Bảo chỉ, cô đi vào xem, chỉ thấy dưới gốc cây to, Tần Lệ Phong đang đánh cờ với Tô Bác Kiếm.
“Phương Dung, con qua đây.” Tô Bác Kiếm liếc Tô Phương Dung, cười nói.
Tần Lệ Phong cũng nâng mắt lên nhìn Tô Phương Dung.
Ánh mắt anh chẳng khác bình thường là bao, nhưng Tô Phương Dung lại thấy có chút không biết phải làm sao, cô quay mặt đi, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, khuôn mặt bất tri bất giác nóng lên.
Cô nghiêng người nhìn bố: “Bố, ăn cơm thôi.” Cô nói.
Bố Tô gật gật đầu, nhìn bàn cờ: “Vậy chơi đến đây trước đã! Haiz! Xem ra chỉ có thể đợi sau này phân thắng thua rồi.” Ông đứng dậy đi vào phòng, có chút ý chưa nói xong.
Tần Lệ Phong cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Phương Dung, Tô Phương Dung cúi đầu xuống, tùy tiện tìm chủ đề nói chuyện: “Anh biết đánh cờ sao?”
Tần Lệ Phong liếc nhìn cô: “Không biết lắm.”
“Vậy sao anh chơi với bố tôi lâu thế?”
Cô tò mò nhìn anh.
“Chơi với chú một ván, đại khái là biết chơi như thế nào rồi.” Tần Lệ Phong đáp.
Cô nghi ngờ hỏi: “Dễ như vậy sao?”
Tần Lệ Phong nhướng lông mày: “Sao, em không biết chơi?”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Bố tôi có dạy qua, nhưng tôi không hứng thú lắm, toàn bị ông ấy nói thôi.”
Tần Lệ Phong nhìn nhìn cô: “Thật là tiếc cho một thân kỹ thuật chơi cờ của chú, có điều, không phải lo không có người nối nghiệp đâu.” Vuốt ve đầu cô xong, anh liền vượt qua cô đi vào phòng.
“…” Tô Phương Dung đỏ mặt nhìn bóng lưng của anh, đối với việc mới sáng sớm đã bị anh nghẹo tới đỏ mặt tim đập, cô thật có chút khinh bỉ bản thân.
Hai người ăn xong bữa sáng liền chuẩn bị đến công ty.
Mẹ Tô không ngừng dặn dò: “Phương Dung, sau này phải thường xuyên dẫn cậu Tần về đây nhé!”
Tô Phương Dung ngồi trong xe, đã thắt dây an toàn xong, nhìn mẹ ở bên ngoài xe: “Con biết rồi, mẹ, mẹ khuyên bố một chút đi, đừng để ông ấy làm mệt quá.”
Mẹ Tô ở ngoài xe gật đầu, vẫy vẫy tay mưới bọn họ: “Lái xe cẩn thận nhé!”
Chiếc xe từ từ đi xa, mắt Tần Lệ Phong nhìn phía trước: “Từ nay về sau em muốn về nhà thì tôi sẽ về cùng em.”
Tô Phương Dung gật gật đầu, từ đầu tới cuối nhìn chăm chăm vào bóng hình người mẹ đang dần nhỏ lại trong kính chiếu hậu.
Gia Bảo ở ghế sau, đang quỳ trên ghế xem phong cảnh bên ngoài thì đột nhiên hỏi: “Chú, chú nhìn thấy tòa nhà cao nhất bao giờ chưa?”
“Ừ.” Tần Lệ Phong nhẹ giọng hỏi: “Cháu muốn xem sao?”
“Muốn chứ muốn chứ!” Gia Bảo gật đầu liên tiếp.
“Tòa nhà cao nhất sao?”
Tô Phương Dung cũng nghiêng đầu tò mò: “Tôi cũng chưa từng thấy.”
Tần Lệ Phong nhìn cô: “Em cũng muốn xem?”
“Có chút hứng thú.” Khóe miệng Tô Phương Dung nhếch lên, gật gật đầu.
“Làm cho tôi vui vẻ rồi tôi sẽ suy nghĩ xem có nên đưa em đi không.” Tần Lệ Phong dường như rất có hứng thú trêu chọc cô.
Tô Phương Dung quay đầu lại: “Có cần nhỏ mọn vậy không chứ?”
“Tôi thích thế.” Tần Lệ Phong thong thả nói.
Tô Phương Dung quay mặt lại: “Tùy hứng quá.”
“Nói xấu tôi sao?”
Tần Lệ Phong ở một bên lườm cô.
Tô Phương Dung cười cười, tám cái răng chuyên nghiệp nhe ra cười: “Làm gì dám ạ.”
Thấy bộ dạng cô như vậy, Tần Lệ Phong lắc đầu cười trừ: “J.L chuẩn bị xây trung tâm thương nghiệp, đến lúc đó sẽ thành tòa nhà cao nhất.”
Tô Phương Dung đột nhiên hiểu ra, cười trừ đáp: “Tần Lệ Phong, anh thật sự không khiêm tốn gì cả! Làm gì có ai tự khen mình thế?”
“Có phải rất lợi hại không?”
Gia Bảo hứng thú hỏi: “Chú, cháu có thể dẫn các bạn ở nhà trẻ đến chơi không?”
Cái giọng non nớt của thằng bé vang lên.
“Gia Bảo, không được làm phiền chú như vậy.” Tô Phương Dung nhẹ nhàng khiển trách, không muốn gây phiền hà cho Tần Lệ Phong.
“Vâng.” Gia Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu, bĩu bĩu môi, thất vọng ngồi xuống.
Tần Lệ Phong liếc Gia Bảo một cái: “Nếu cháu thích, lúc nào cũng có thể.”
Tô Phương Dung ngoái đầu nhìn anh, có chút bất mãn: “Anh như vậy là đang làm hư nó đấy.”
Tần Lệ Phong nâng mắt, không để ý nói: “Tôi thích thế.”
“Nhưng…” Tô Phương Dung vẫn còn muốn nói gì đó, Tần Lệ Phong đã ngắt lời cô.
“Nếu bây giờ thằng bé là con tôi, tôi muốn chiều thế nào, người khác đều không được ý kiến gì.”
Gia Bảo nghe xong lập tức thò cái đầu nhỏ ra, “bép” một tiếng hôn lên mặt Tần Lệ Phong: “Gia Bảo thích chú nhất!”
Tần Lệ Phong khẽ cười: “Ngoan.”
“Con… của anh?”
Tô Phương Dung rất không tự nhiên với câu nói này.
“Không phải sao?”
Tần Lệ Phong liếc liếc cô: “Lời tôi nói trước mặt bà Quý, em không nghe thấy sao?”
“Nhưng mà, tôi biết là anh muốn giúp chúng tôi.” Tô Phương Dung thấp giọng, nói: “Thực ra anh có thể không cần như vậy…”
“Két!” một tiếng, chiếc xe đột nhiên dừng lại bên đường.
Thân người Tô Phương Dung hơi nghiêng, cô quay đầu lại khó hiểu nhìn Tần Lệ Phong: “Sao thế?”
Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn cô, sắc mặt không vui: “Tô Phương Dung, em thật sự coi tôi là trung tâm từ thiện à?”
“Tôi…” Tô Phương Dung tránh ánh mắt anh, nhẹ giọng giải thích: “Tôi không có ý này, tôi sợ anh sẽ có gánh nặng.”
Tần Lệ Phong nghiêng người qua, ánh mắt rơi trên người cô, từng câu từng chữ nói: “Tôi biết cái gì với tôi là thoải mái nhất, phù hợp nhất.”
Gia Bảo nhìn mẹ và chú, cảm thấy có chút không đúng bèn vươn cánh tay nhỏ ra kéo kéo tay áo Tô Phương Dung: “Mẹ, mẹ không được không ngoan đâu nhé… Nếu mẹ làm sai chuyện rồi, nhất định phải dũng cảm nhận lỗi. Chú thấy mẹ ngoan như vậy sẽ lập tức tha lỗi cho mẹ!”
“Ơ…” Tô Phương Dung nghe xong bất đắc dĩ nhìn đứa con: “Nhưng mẹ không làm gì sai mà.”
Nghe vậy, Tần Lệ Phong lại hừ một tiếng.
Gia Bảo cũng căng mặt, dựng một ngón tay nhỏ lên khẽ lắc biểu thị không đồng ý: “Mẹ, như vậy là không được đâu nhé!”
Tô Phương Dung không còn lời gì để nói.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh về phía trước, rất nhanh đã đến nhà trẻ của Gia Bảo.
Tô Phương Dung xuống xe, mở cửa ghế sau nhấc Gia Bảo xuống: “Gia Bảo phải nghe lời, buổi chiều mẹ chưa tới đón con thì con chơi với cô Trần trong phòng học được không.”
Gia Bảo gật đầu: “Con biết rồi.” Rồi lại vẫy tay với Tần Lệ Phong trong xe: “Bye bye chú.”
Tần Lệ Phong thấy bộ dáng bé nhỏ của thằng bé thì khẽ cười.
Tô Phương Dung quay lại trong xe: “Tại sao tôi cảm thấy, bây giờ Gia Bảo thích anh nhỉ, dường như còn thích hơn người mẹ này nữa ấy?”
Cô vừa thắt dây an toàn, vừa ghen tuông nói.
Tần Lệ Phong lườm cô nói: “Chuyện của đàn ông, phụ nữ các em không hiểu đâu.”
Tô Phương Dung: “…”
Xe đã đến công ty, vì sợ đồng nghiệp hiểu lầm nên Tô Phương Dung xuống xe trước rồi vào thẳng trong công ty.
Ngọc Vân tao nhã đứng trước cửa, liếc nhìn đằng sau cô một cái, lại nhìn thấy xe của Tần Lệ Phong. Cô ta nắm chặt tay nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: “Cô Tô, chào buổi sáng.”
Tô Phương Dung lễ pháp gật đầu: “Chào buổi sáng.”
“Ý? Hình như Lệ Phong chưa tới công ty!” Cô ta như thuận miệng tán gẫu: “Haiz, rõ ràng tối qua đã đồng ý đi ăn với tôi rồi, kết quả lại đột nhiên hủy hẹn…” Cô ta thâm ý liếc nhìn Tô Phương Dung: “Có lẽ có chuyện gì quan trọng làm lỡ nhỉ.”
Tô Phương Dung nhíu mày, trong lòng dần có cái nhìn của riêng mình đối với Ngọc Vân.
Lúc này thang máy vừa lúc đến nơi, thấy Ngọc Vân bước chậm từng bước, Tô Phương Dung chỉ đành bước nhanh mấy bước: “Cô Ngọc Vân, thật ngại quá, tôi lên trước đây.”
Ngọc Vân vẫn cười cười: “Được thôi.”
Tần Lệ Phong đỗ xe xong thì bước vào, vừa hay thấy Ngọc Vân đứng đó.
Thấy anh, cô ta híp mắt cười, muốn chủ động kéo lấy tay anh: “Lệ Phong, sao hôm nay anh tới muộn thế? Không giống phong cách của anh chút nào.”
Tần Lệ Phong hời hợt nhìn cô ta một cái: “Ngọc Vân, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta vẫn nên vạch rõ thân phận của nhau thì tốt hơn.”
“Thân phận?”
Nụ cười trên mặt Ngọc Vân cứng đờ: “Anh có ý gì?”
“Bởi vì lợi ích của công ty, tôi đường nhiên không phản bác những lời cô nói.” Giọng nói anh thay đổi, lộ ra sự lạnh lùng: “Có điều, trừ lần đó ra chúng ta không có bất kì quan hệ gì cả.” Nói xong, anh bước nhanh tới thang máy.
Ngọc Vân nhìn bóng lưng của anh, cô ta cắn răng, cùng anh bước vào thang máy.
“Lệ Phong, anh nói rõ ràng cho em! Cái gì gọi là không có quan hệ gì cả? Em đối xử với anh… anh còn chưa hiểu sao?”
“Ý của tôi, cô đã rất rõ rồi.” Tần Lệ Phong liếc cô ta, không có chút biểu cảm nào.
“Em…” Cô ta vẫn muốn nói gì đó, nhưng nhìn biểu cảm lạnh lùng của Tần Lệ Phong lại không buông ra được một chữ.
Cô ta nắm chặt tay, móng tay đầm vào trong thịt.
Tần Lệ Phong trực tiếp tới tầng 29, Trần Chính Cường đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt bất an.
Thấy Tần Lệ Phong đến rồi, anh ta lập tức lên trước thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Tần, chủ tịch đến rồi.”
Nghe vậy, Tần Lệ Phong nhíu chặt lông mày: “Ông ta tới làm gì?”
“Tổng giám đốc Quý cũng đang ở bên trong.” Trần Chính Cường lần nữa lên tiếng.
Nghe đến câu này, lông mày Tần Lệ Phong lại càng nhíu chặt hơn, anh đẩy cửa bước vào phòng.
Vừa bước vào phòng làm việc đã nghe thấy một trận cười lớn, anh lạnh lùng nhìn qua thì thấy Tần Bảo Đông đang bắt tay Quý Bình Long.
“Ông đến đây làm gì?”
Anh hỏi, giọng điệu không nóng không lạnh.
“Đây là công ty của tao, tao đến còn cần mày phê chuẩn à?”
Tần Bảo Đông lạnh giọng, lại nhìn Quý Bình Long: “Tao và tổng giám đốc Quý lại có chút bất đồng quan điểm với cái hợp đồng này.”
Quý Bình Long nhìn hai bố con một lượt, cả người lười biếng dựa vào ghế sô pha, mười ngón tay đan xen với nhau, nhìn Tần Lệ Phong, khóe miệng khẽ cong lên: “Đúng vậy, không ngờ rằng tôi và chủ tịch Tần mới quen đã thân, tôi tin rằng, lần hợp tác này nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Tần Lệ Phong…” Toàn thân Tô Phương Dung run rẩy, bàn tay siết chặt ga trải giường, lại kêu lên lần nữa, giọng nói có chút khẩn cầu yếu ớt.
Tần Lệ Phong liếc cô một cái, cắn răng, quay lưng lại.
Cơ thể anh cứng đờ, nằm nghiêng sang một bên không nói gì.
Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn bóng lưng của anh, cắn cắn môi, vươn tay chọc chọc vào lưng anh, cứng quá.
“Tần Lệ Phong, anh không sao chứ…” Cô gọi.
“Không sao.” Giọng của anh khàn khàn, lộ ra đầy mùi vị dục vọng.
“Ừm.” Tô Phương Dung gật đầu, cũng quay lưng lại, cứng ngắc không động đậy.
“Ngủ đi.” Giọng nói của anh chậm rãi vang lên.
Tô Phương Dung gật đầu, nhắm mắt lại, cố gắng che dấu trái tim đang đập loạn xạ.
Sáng sớm, thời tiết trên núi mù sương.
Tô Phương Dung dậy lúc sớm tinh mơ, nhìn người nằm bên cạnh, đã sớm không thấy bóng dáng rồi.
Cô lật người xuống giường, ngáp một cái.
Mẹ Tô đã làm xong bữa sáng, hô hào cô ăn sáng.
Cô dụi dụi mắt, nhìn nhìn bốn phía.
“Mẹ…” Gia Bảo chạy lại, ôm lấy chân cô: “Có phải mẹ đang tìm chú không?”
Thằng bé vui vẻ cười ha ha.
“Không… phải…” Giọng Tô Phương Dung căng thẳng, lúng túng cười nhưng ánh mắt vẫn đang xem khắp nơi.
“Phương Dung, đi gọi cậu Tần ăn cơm.” Mẹ Tô ở đằng sau gọi một tiếng.
Tô Phương Dung quay đầu lại “a” một tiếng, lầm bầm nói: “Con cũng không biết anh ta đang ở đâu.”
Nghe thấy lời của cô, Gia Bảo đảo mắt một cái, đẩy đẩy Tô Tranh: “Chú đang ở công viên đánh cờ.”
“Đánh cờ?”
Tô Phương Dung đi theo hướng mà Gia Bảo chỉ, cô đi vào xem, chỉ thấy dưới gốc cây to, Tần Lệ Phong đang đánh cờ với Tô Bác Kiếm.
“Phương Dung, con qua đây.” Tô Bác Kiếm liếc Tô Phương Dung, cười nói.
Tần Lệ Phong cũng nâng mắt lên nhìn Tô Phương Dung.
Ánh mắt anh chẳng khác bình thường là bao, nhưng Tô Phương Dung lại thấy có chút không biết phải làm sao, cô quay mặt đi, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, khuôn mặt bất tri bất giác nóng lên.
Cô nghiêng người nhìn bố: “Bố, ăn cơm thôi.” Cô nói.
Bố Tô gật gật đầu, nhìn bàn cờ: “Vậy chơi đến đây trước đã! Haiz! Xem ra chỉ có thể đợi sau này phân thắng thua rồi.” Ông đứng dậy đi vào phòng, có chút ý chưa nói xong.
Tần Lệ Phong cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Phương Dung, Tô Phương Dung cúi đầu xuống, tùy tiện tìm chủ đề nói chuyện: “Anh biết đánh cờ sao?”
Tần Lệ Phong liếc nhìn cô: “Không biết lắm.”
“Vậy sao anh chơi với bố tôi lâu thế?”
Cô tò mò nhìn anh.
“Chơi với chú một ván, đại khái là biết chơi như thế nào rồi.” Tần Lệ Phong đáp.
Cô nghi ngờ hỏi: “Dễ như vậy sao?”
Tần Lệ Phong nhướng lông mày: “Sao, em không biết chơi?”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Bố tôi có dạy qua, nhưng tôi không hứng thú lắm, toàn bị ông ấy nói thôi.”
Tần Lệ Phong nhìn nhìn cô: “Thật là tiếc cho một thân kỹ thuật chơi cờ của chú, có điều, không phải lo không có người nối nghiệp đâu.” Vuốt ve đầu cô xong, anh liền vượt qua cô đi vào phòng.
“…” Tô Phương Dung đỏ mặt nhìn bóng lưng của anh, đối với việc mới sáng sớm đã bị anh nghẹo tới đỏ mặt tim đập, cô thật có chút khinh bỉ bản thân.
Hai người ăn xong bữa sáng liền chuẩn bị đến công ty.
Mẹ Tô không ngừng dặn dò: “Phương Dung, sau này phải thường xuyên dẫn cậu Tần về đây nhé!”
Tô Phương Dung ngồi trong xe, đã thắt dây an toàn xong, nhìn mẹ ở bên ngoài xe: “Con biết rồi, mẹ, mẹ khuyên bố một chút đi, đừng để ông ấy làm mệt quá.”
Mẹ Tô ở ngoài xe gật đầu, vẫy vẫy tay mưới bọn họ: “Lái xe cẩn thận nhé!”
Chiếc xe từ từ đi xa, mắt Tần Lệ Phong nhìn phía trước: “Từ nay về sau em muốn về nhà thì tôi sẽ về cùng em.”
Tô Phương Dung gật gật đầu, từ đầu tới cuối nhìn chăm chăm vào bóng hình người mẹ đang dần nhỏ lại trong kính chiếu hậu.
Gia Bảo ở ghế sau, đang quỳ trên ghế xem phong cảnh bên ngoài thì đột nhiên hỏi: “Chú, chú nhìn thấy tòa nhà cao nhất bao giờ chưa?”
“Ừ.” Tần Lệ Phong nhẹ giọng hỏi: “Cháu muốn xem sao?”
“Muốn chứ muốn chứ!” Gia Bảo gật đầu liên tiếp.
“Tòa nhà cao nhất sao?”
Tô Phương Dung cũng nghiêng đầu tò mò: “Tôi cũng chưa từng thấy.”
Tần Lệ Phong nhìn cô: “Em cũng muốn xem?”
“Có chút hứng thú.” Khóe miệng Tô Phương Dung nhếch lên, gật gật đầu.
“Làm cho tôi vui vẻ rồi tôi sẽ suy nghĩ xem có nên đưa em đi không.” Tần Lệ Phong dường như rất có hứng thú trêu chọc cô.
Tô Phương Dung quay đầu lại: “Có cần nhỏ mọn vậy không chứ?”
“Tôi thích thế.” Tần Lệ Phong thong thả nói.
Tô Phương Dung quay mặt lại: “Tùy hứng quá.”
“Nói xấu tôi sao?”
Tần Lệ Phong ở một bên lườm cô.
Tô Phương Dung cười cười, tám cái răng chuyên nghiệp nhe ra cười: “Làm gì dám ạ.”
Thấy bộ dạng cô như vậy, Tần Lệ Phong lắc đầu cười trừ: “J.L chuẩn bị xây trung tâm thương nghiệp, đến lúc đó sẽ thành tòa nhà cao nhất.”
Tô Phương Dung đột nhiên hiểu ra, cười trừ đáp: “Tần Lệ Phong, anh thật sự không khiêm tốn gì cả! Làm gì có ai tự khen mình thế?”
“Có phải rất lợi hại không?”
Gia Bảo hứng thú hỏi: “Chú, cháu có thể dẫn các bạn ở nhà trẻ đến chơi không?”
Cái giọng non nớt của thằng bé vang lên.
“Gia Bảo, không được làm phiền chú như vậy.” Tô Phương Dung nhẹ nhàng khiển trách, không muốn gây phiền hà cho Tần Lệ Phong.
“Vâng.” Gia Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu, bĩu bĩu môi, thất vọng ngồi xuống.
Tần Lệ Phong liếc Gia Bảo một cái: “Nếu cháu thích, lúc nào cũng có thể.”
Tô Phương Dung ngoái đầu nhìn anh, có chút bất mãn: “Anh như vậy là đang làm hư nó đấy.”
Tần Lệ Phong nâng mắt, không để ý nói: “Tôi thích thế.”
“Nhưng…” Tô Phương Dung vẫn còn muốn nói gì đó, Tần Lệ Phong đã ngắt lời cô.
“Nếu bây giờ thằng bé là con tôi, tôi muốn chiều thế nào, người khác đều không được ý kiến gì.”
Gia Bảo nghe xong lập tức thò cái đầu nhỏ ra, “bép” một tiếng hôn lên mặt Tần Lệ Phong: “Gia Bảo thích chú nhất!”
Tần Lệ Phong khẽ cười: “Ngoan.”
“Con… của anh?”
Tô Phương Dung rất không tự nhiên với câu nói này.
“Không phải sao?”
Tần Lệ Phong liếc liếc cô: “Lời tôi nói trước mặt bà Quý, em không nghe thấy sao?”
“Nhưng mà, tôi biết là anh muốn giúp chúng tôi.” Tô Phương Dung thấp giọng, nói: “Thực ra anh có thể không cần như vậy…”
“Két!” một tiếng, chiếc xe đột nhiên dừng lại bên đường.
Thân người Tô Phương Dung hơi nghiêng, cô quay đầu lại khó hiểu nhìn Tần Lệ Phong: “Sao thế?”
Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn cô, sắc mặt không vui: “Tô Phương Dung, em thật sự coi tôi là trung tâm từ thiện à?”
“Tôi…” Tô Phương Dung tránh ánh mắt anh, nhẹ giọng giải thích: “Tôi không có ý này, tôi sợ anh sẽ có gánh nặng.”
Tần Lệ Phong nghiêng người qua, ánh mắt rơi trên người cô, từng câu từng chữ nói: “Tôi biết cái gì với tôi là thoải mái nhất, phù hợp nhất.”
Gia Bảo nhìn mẹ và chú, cảm thấy có chút không đúng bèn vươn cánh tay nhỏ ra kéo kéo tay áo Tô Phương Dung: “Mẹ, mẹ không được không ngoan đâu nhé… Nếu mẹ làm sai chuyện rồi, nhất định phải dũng cảm nhận lỗi. Chú thấy mẹ ngoan như vậy sẽ lập tức tha lỗi cho mẹ!”
“Ơ…” Tô Phương Dung nghe xong bất đắc dĩ nhìn đứa con: “Nhưng mẹ không làm gì sai mà.”
Nghe vậy, Tần Lệ Phong lại hừ một tiếng.
Gia Bảo cũng căng mặt, dựng một ngón tay nhỏ lên khẽ lắc biểu thị không đồng ý: “Mẹ, như vậy là không được đâu nhé!”
Tô Phương Dung không còn lời gì để nói.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh về phía trước, rất nhanh đã đến nhà trẻ của Gia Bảo.
Tô Phương Dung xuống xe, mở cửa ghế sau nhấc Gia Bảo xuống: “Gia Bảo phải nghe lời, buổi chiều mẹ chưa tới đón con thì con chơi với cô Trần trong phòng học được không.”
Gia Bảo gật đầu: “Con biết rồi.” Rồi lại vẫy tay với Tần Lệ Phong trong xe: “Bye bye chú.”
Tần Lệ Phong thấy bộ dáng bé nhỏ của thằng bé thì khẽ cười.
Tô Phương Dung quay lại trong xe: “Tại sao tôi cảm thấy, bây giờ Gia Bảo thích anh nhỉ, dường như còn thích hơn người mẹ này nữa ấy?”
Cô vừa thắt dây an toàn, vừa ghen tuông nói.
Tần Lệ Phong lườm cô nói: “Chuyện của đàn ông, phụ nữ các em không hiểu đâu.”
Tô Phương Dung: “…”
Xe đã đến công ty, vì sợ đồng nghiệp hiểu lầm nên Tô Phương Dung xuống xe trước rồi vào thẳng trong công ty.
Ngọc Vân tao nhã đứng trước cửa, liếc nhìn đằng sau cô một cái, lại nhìn thấy xe của Tần Lệ Phong. Cô ta nắm chặt tay nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: “Cô Tô, chào buổi sáng.”
Tô Phương Dung lễ pháp gật đầu: “Chào buổi sáng.”
“Ý? Hình như Lệ Phong chưa tới công ty!” Cô ta như thuận miệng tán gẫu: “Haiz, rõ ràng tối qua đã đồng ý đi ăn với tôi rồi, kết quả lại đột nhiên hủy hẹn…” Cô ta thâm ý liếc nhìn Tô Phương Dung: “Có lẽ có chuyện gì quan trọng làm lỡ nhỉ.”
Tô Phương Dung nhíu mày, trong lòng dần có cái nhìn của riêng mình đối với Ngọc Vân.
Lúc này thang máy vừa lúc đến nơi, thấy Ngọc Vân bước chậm từng bước, Tô Phương Dung chỉ đành bước nhanh mấy bước: “Cô Ngọc Vân, thật ngại quá, tôi lên trước đây.”
Ngọc Vân vẫn cười cười: “Được thôi.”
Tần Lệ Phong đỗ xe xong thì bước vào, vừa hay thấy Ngọc Vân đứng đó.
Thấy anh, cô ta híp mắt cười, muốn chủ động kéo lấy tay anh: “Lệ Phong, sao hôm nay anh tới muộn thế? Không giống phong cách của anh chút nào.”
Tần Lệ Phong hời hợt nhìn cô ta một cái: “Ngọc Vân, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta vẫn nên vạch rõ thân phận của nhau thì tốt hơn.”
“Thân phận?”
Nụ cười trên mặt Ngọc Vân cứng đờ: “Anh có ý gì?”
“Bởi vì lợi ích của công ty, tôi đường nhiên không phản bác những lời cô nói.” Giọng nói anh thay đổi, lộ ra sự lạnh lùng: “Có điều, trừ lần đó ra chúng ta không có bất kì quan hệ gì cả.” Nói xong, anh bước nhanh tới thang máy.
Ngọc Vân nhìn bóng lưng của anh, cô ta cắn răng, cùng anh bước vào thang máy.
“Lệ Phong, anh nói rõ ràng cho em! Cái gì gọi là không có quan hệ gì cả? Em đối xử với anh… anh còn chưa hiểu sao?”
“Ý của tôi, cô đã rất rõ rồi.” Tần Lệ Phong liếc cô ta, không có chút biểu cảm nào.
“Em…” Cô ta vẫn muốn nói gì đó, nhưng nhìn biểu cảm lạnh lùng của Tần Lệ Phong lại không buông ra được một chữ.
Cô ta nắm chặt tay, móng tay đầm vào trong thịt.
Tần Lệ Phong trực tiếp tới tầng 29, Trần Chính Cường đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt bất an.
Thấy Tần Lệ Phong đến rồi, anh ta lập tức lên trước thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Tần, chủ tịch đến rồi.”
Nghe vậy, Tần Lệ Phong nhíu chặt lông mày: “Ông ta tới làm gì?”
“Tổng giám đốc Quý cũng đang ở bên trong.” Trần Chính Cường lần nữa lên tiếng.
Nghe đến câu này, lông mày Tần Lệ Phong lại càng nhíu chặt hơn, anh đẩy cửa bước vào phòng.
Vừa bước vào phòng làm việc đã nghe thấy một trận cười lớn, anh lạnh lùng nhìn qua thì thấy Tần Bảo Đông đang bắt tay Quý Bình Long.
“Ông đến đây làm gì?”
Anh hỏi, giọng điệu không nóng không lạnh.
“Đây là công ty của tao, tao đến còn cần mày phê chuẩn à?”
Tần Bảo Đông lạnh giọng, lại nhìn Quý Bình Long: “Tao và tổng giám đốc Quý lại có chút bất đồng quan điểm với cái hợp đồng này.”
Quý Bình Long nhìn hai bố con một lượt, cả người lười biếng dựa vào ghế sô pha, mười ngón tay đan xen với nhau, nhìn Tần Lệ Phong, khóe miệng khẽ cong lên: “Đúng vậy, không ngờ rằng tôi và chủ tịch Tần mới quen đã thân, tôi tin rằng, lần hợp tác này nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
Bình luận facebook