Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Xám
Bốn anh em nhà họ Diêu tề tựu một chỗ, không khí rất náo nhiệt.
Vốn dĩ đã là cuối năm, cảnh tượng càng náo nhiệt vô cùng. Từ đầu đến cuối Cố Thừa Diệu đều ở bên cạnh Diêu Hữu Thiên.
Nhìn ngoài mặt, là anh yêu thương vợ, nhưng Diêu Hữu Thiên biết rõ, anh đang chặn miệng mình, không cho cô cơ hội mình muốn ly hôn với ba mẹ người nhà.
Trong lòng hiểu rất rõ, tình hình hiện giờ, hoàn toàn không thể ly hôn.
,
Nhất là vì sự tiếp cận của anh với mấy anh trai, thậm chí ngay cả vẻ lạnh băng ban đầu trên mặt ba cũng đã biến mất không thấy nữa.
Có thể thấy trong lòng có xa cách, nhưng vẫn đánh giá cao cậu con rể này. Lời muốn ly hôn, làm thế nào cô cũng không nói ra được.
Cô sống rất mệt, nhưng cô không muốn ba mẹ cảm thấy năm mới không an lành.
Lên tinh thần để khiến ba mẹ cảm thấy mình sống rất tốt. Lúc đối mặt với Cố Thừa Diệu cũng bình thường như vậy, không có chút thay đổi nào. Nhưng trong lòng lại rất mệt mỏi.
Cô cảm thấy mình và Cố Thừa Diệu chính là hai con nhím, cùng lúc đâm bị thương người khác, cũng là đang đả thương mình.
,
Mà bây giờ bọn họ chỉ là tạm thời thu lại gai trên người. Một khi những vấn đề kia trào lên khỏi mặt nước. Bọn họ sẽ quay trở lại tình thế đối chọi gay gắt.
Cuộc sống hôn nhân ân ái trước mặt người, chiến tranh lạnh sau lưng người như thế này, thật sự cần phải tiếp tục kiên trì sao?
Mà màn kịch này, vẫn phải diễn đến khi về Bắc Đô.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Diêu Hữu Thiên gần như đã không muốn quay về với Cố Thừa Diệu nữa.
Quá mệt mỏi.
..........................................
Cho dù Diêu Hữu Thiên có muốn hay không, vào ngày hôm sau,vẫn bị Cố Thừa Diệu "cưỡng ép" lên máy bay.
Đi cùng bọn họ, còn có vợ chồng Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm, dẫn theo Tiểu Hạo Triết của bọn họ.
Hạo Triết đã có thể nói được một vài câu đơn, thấy cái gì cũng mới mẻ, mắt đảo nhanh như chớp, có lúc nhìn thấy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi qua bên cạnh. Sẽ cho tay nhỏ vào trong miệng, tay còn lại kéo quần áo của đối phương.
,
“Thật đúng là một tiểu sắc quỷ.” Cố Tĩnh Đình nói như vậy.
Đường Diệc Thâm ở bên cạnh cười cười, ôm con trai từ trong lòng Cố Tĩnh Đình ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt con trai: “Đó là vì nó biết kéo những chị gái xinh đẹp đó thì sẽ có đồ ăn. Em nghĩ gì thế?”
,
“Anh lại không biết nó nghĩ gì sao? Anh lại biết nó không phải háo sắc sao?” Cố Tĩnh Đình phản bác, gương mặt chuyện đương nhiên.
“.....” Trán Đường Diệc Thâm hiện lên ba vạch đen.
Con trai mới hơn 7 tháng tuổi một chút, đã nói con nhà mình háo sắc. Anh thật đúng là chỉ thấy ở Cố Tĩnh Đình thôi.
Bởi có sự tồn tại của Tiểu Hạo Triết, trên mặt Cố Thừa Diệu ít nhiều gì cũng có chút ý cười, ngồi ở vị trí bên cạnh, cầm món đồ chơi nhỏ dỗ bé chơi.
Diêu Hữu Thiên ngồi ở bên cạnh anh, quay đầu, là có thể nhìn thấy ánh sáng dịu dàng trong mắt Cố Thừa Diệu.
Chắc hẳn là anh rất thích trẻ con rồi?
,
Nghĩ đến anh đã từng nói, muốn cô sinh cho anh một đứa con.
Cô lại nghĩ đến tình hình lúc này của hai người. Nếu thật sự có con, thật ra, không phải là chuyện tốt gì.
Tay mảnh khảnh phủ lên bụng dưới, hoan ái mất ngày nay, đều không làm biện pháp phòng tránh. Chỉ mong, chỉ mong không có.
Cố Tĩnh Đình ở đầu bên kia nhạy cảm phát hiện ra động tác của cô, nhếch khóe môi lên: “Thừa Diệu, thích trẻ con như vậy, vậy tự mình sinh một đứa đi chứ.”
Cho dù bây giờ cô nhìn, cũng không cảm thấy Diêu Hữu Thiên là loại người chân trong chân ngoài đứng núi này trông núi nọ.
,
Chỉ là băng ghi hình hôm đó, và cả dấu vết lưu lại hiện trường, lại không có một chỗ nào có thể nghi ngờ?
Đối phương thật sự làm được rất sạch sẽ. Thậm chí cô đã gọi Tiểu Lâm và Hoa Hàng Kỳ ra tay, thế nhưng cũng không có manh mối mới.
Màu mắt hơi thẫm, xem dáng vẻ, bọn họ đã gặp được đối thủ rất mạnh rồi.
Có điều như vậy cũng tốt. Đối thủ quá yếu, cô còn không vui được.
Cô thật sự tò mò, vì nguyên nhân gì, đối phương tìm đến Cố Thừa Diệu.
,
Nếu thật sự muốn nói trả thù, chẳng phải nên trả thù cô và Cố Học Võ hợp lý hơn sao?
Hoàn cảnh sống của Cố Thừa Diệu, đơn thuần hơn bọn họ nhiều. Hay chính là đối phương không dám ra tay với bọn họ, mới chuyển hướng sang Cố Thừa Diệu ——
Bởi lời nói của Cố Tĩnh Đình, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu vô thức tìm kiếm ánh mắt của đối phương.
Nhưng lại đồng thời quay mặt đi, không nhìn đối phương.
Diêu Hữu Thiên ngồi thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say. Mà Cố Thừa Diệu cũng tiếp tục trêu chọc Tiểu Hạo Triết.
Bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng bên trong lại là sóng lớn mãnh liệt.
Đường Diệc Thâm và Cố Tĩnh Đình hai mặt nhìn nhau, cuối cùng lại đều trở nên im lặng, trước khi làm rõ chuyện, bọn họ, sẽ không nói câu nào.
................................................
Lúc đám Cố Thừa Diệu quay lại Bắc Đô, chỉ còn cách ngày tết ba ngày.
Ở thành phố Y chưa đến nửa tháng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến Diêu Hữu Thiên vừa vào nhà lớn của nhà họ Cố, đã có cảm giác cảnh còn người mất.
Uông Tú Nga vẫn hiền lành hòa ái trước sau như một. Kiều Tâm Uyển vẫn cao quý tao nhã như cũ, mà Cố Học Võ vẫn không có biểu cảm gì.
Diêu Hữu Thiên tặng quà mình đã chuẩn bị xong ở thành phố Y, tặng từng món một cho các vị trưởng bối.
Nhất là cho Kiều Tâm Uyển, cô tặng một chiếc vòng tay bích ngọc. Bộ châu báu khai mạc tiệc rượu lần trước. Vẫn luôn khiến cô cảm thấy được cưng chiều mà sợ.
,
Bỏ Cố Thừa Diệu ra không nhắc tới, Kiều Tâm Uyển đối xử với cô thật sự không tệ.
Sau khi trở về Bắc Đô, quan hệ của cô và Cố Thừa Diệu khôi phục thành lúc mới kết hôn. Cô không để ý tới anh, anh cũng có việc phải làm.
Lúc hai người nói chuyện rất ít.
Chỉ có một điều, cho dù buổi tối cô ở bên
Editor: Xám
Bốn anh em nhà họ Diêu tề tựu một chỗ, không khí rất náo nhiệt.
Vốn dĩ đã là cuối năm, cảnh tượng càng náo nhiệt vô cùng. Từ đầu đến cuối Cố Thừa Diệu đều ở bên cạnh Diêu Hữu Thiên.
Nhìn ngoài mặt, là anh yêu thương vợ, nhưng Diêu Hữu Thiên biết rõ, anh đang chặn miệng mình, không cho cô cơ hội mình muốn ly hôn với ba mẹ người nhà.
Trong lòng hiểu rất rõ, tình hình hiện giờ, hoàn toàn không thể ly hôn.
,
Nhất là vì sự tiếp cận của anh với mấy anh trai, thậm chí ngay cả vẻ lạnh băng ban đầu trên mặt ba cũng đã biến mất không thấy nữa.
Có thể thấy trong lòng có xa cách, nhưng vẫn đánh giá cao cậu con rể này. Lời muốn ly hôn, làm thế nào cô cũng không nói ra được.
Cô sống rất mệt, nhưng cô không muốn ba mẹ cảm thấy năm mới không an lành.
Lên tinh thần để khiến ba mẹ cảm thấy mình sống rất tốt. Lúc đối mặt với Cố Thừa Diệu cũng bình thường như vậy, không có chút thay đổi nào. Nhưng trong lòng lại rất mệt mỏi.
Cô cảm thấy mình và Cố Thừa Diệu chính là hai con nhím, cùng lúc đâm bị thương người khác, cũng là đang đả thương mình.
,
Mà bây giờ bọn họ chỉ là tạm thời thu lại gai trên người. Một khi những vấn đề kia trào lên khỏi mặt nước. Bọn họ sẽ quay trở lại tình thế đối chọi gay gắt.
Cuộc sống hôn nhân ân ái trước mặt người, chiến tranh lạnh sau lưng người như thế này, thật sự cần phải tiếp tục kiên trì sao?
Mà màn kịch này, vẫn phải diễn đến khi về Bắc Đô.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Diêu Hữu Thiên gần như đã không muốn quay về với Cố Thừa Diệu nữa.
Quá mệt mỏi.
..........................................
Cho dù Diêu Hữu Thiên có muốn hay không, vào ngày hôm sau,vẫn bị Cố Thừa Diệu "cưỡng ép" lên máy bay.
Đi cùng bọn họ, còn có vợ chồng Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm, dẫn theo Tiểu Hạo Triết của bọn họ.
Hạo Triết đã có thể nói được một vài câu đơn, thấy cái gì cũng mới mẻ, mắt đảo nhanh như chớp, có lúc nhìn thấy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi qua bên cạnh. Sẽ cho tay nhỏ vào trong miệng, tay còn lại kéo quần áo của đối phương.
,
“Thật đúng là một tiểu sắc quỷ.” Cố Tĩnh Đình nói như vậy.
Đường Diệc Thâm ở bên cạnh cười cười, ôm con trai từ trong lòng Cố Tĩnh Đình ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt con trai: “Đó là vì nó biết kéo những chị gái xinh đẹp đó thì sẽ có đồ ăn. Em nghĩ gì thế?”
,
“Anh lại không biết nó nghĩ gì sao? Anh lại biết nó không phải háo sắc sao?” Cố Tĩnh Đình phản bác, gương mặt chuyện đương nhiên.
“.....” Trán Đường Diệc Thâm hiện lên ba vạch đen.
Con trai mới hơn 7 tháng tuổi một chút, đã nói con nhà mình háo sắc. Anh thật đúng là chỉ thấy ở Cố Tĩnh Đình thôi.
Bởi có sự tồn tại của Tiểu Hạo Triết, trên mặt Cố Thừa Diệu ít nhiều gì cũng có chút ý cười, ngồi ở vị trí bên cạnh, cầm món đồ chơi nhỏ dỗ bé chơi.
Diêu Hữu Thiên ngồi ở bên cạnh anh, quay đầu, là có thể nhìn thấy ánh sáng dịu dàng trong mắt Cố Thừa Diệu.
Chắc hẳn là anh rất thích trẻ con rồi?
,
Nghĩ đến anh đã từng nói, muốn cô sinh cho anh một đứa con.
Cô lại nghĩ đến tình hình lúc này của hai người. Nếu thật sự có con, thật ra, không phải là chuyện tốt gì.
Tay mảnh khảnh phủ lên bụng dưới, hoan ái mất ngày nay, đều không làm biện pháp phòng tránh. Chỉ mong, chỉ mong không có.
Cố Tĩnh Đình ở đầu bên kia nhạy cảm phát hiện ra động tác của cô, nhếch khóe môi lên: “Thừa Diệu, thích trẻ con như vậy, vậy tự mình sinh một đứa đi chứ.”
Cho dù bây giờ cô nhìn, cũng không cảm thấy Diêu Hữu Thiên là loại người chân trong chân ngoài đứng núi này trông núi nọ.
,
Chỉ là băng ghi hình hôm đó, và cả dấu vết lưu lại hiện trường, lại không có một chỗ nào có thể nghi ngờ?
Đối phương thật sự làm được rất sạch sẽ. Thậm chí cô đã gọi Tiểu Lâm và Hoa Hàng Kỳ ra tay, thế nhưng cũng không có manh mối mới.
Màu mắt hơi thẫm, xem dáng vẻ, bọn họ đã gặp được đối thủ rất mạnh rồi.
Có điều như vậy cũng tốt. Đối thủ quá yếu, cô còn không vui được.
Cô thật sự tò mò, vì nguyên nhân gì, đối phương tìm đến Cố Thừa Diệu.
,
Nếu thật sự muốn nói trả thù, chẳng phải nên trả thù cô và Cố Học Võ hợp lý hơn sao?
Hoàn cảnh sống của Cố Thừa Diệu, đơn thuần hơn bọn họ nhiều. Hay chính là đối phương không dám ra tay với bọn họ, mới chuyển hướng sang Cố Thừa Diệu ——
Bởi lời nói của Cố Tĩnh Đình, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu vô thức tìm kiếm ánh mắt của đối phương.
Nhưng lại đồng thời quay mặt đi, không nhìn đối phương.
Diêu Hữu Thiên ngồi thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say. Mà Cố Thừa Diệu cũng tiếp tục trêu chọc Tiểu Hạo Triết.
Bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng bên trong lại là sóng lớn mãnh liệt.
Đường Diệc Thâm và Cố Tĩnh Đình hai mặt nhìn nhau, cuối cùng lại đều trở nên im lặng, trước khi làm rõ chuyện, bọn họ, sẽ không nói câu nào.
................................................
Lúc đám Cố Thừa Diệu quay lại Bắc Đô, chỉ còn cách ngày tết ba ngày.
Ở thành phố Y chưa đến nửa tháng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến Diêu Hữu Thiên vừa vào nhà lớn của nhà họ Cố, đã có cảm giác cảnh còn người mất.
Uông Tú Nga vẫn hiền lành hòa ái trước sau như một. Kiều Tâm Uyển vẫn cao quý tao nhã như cũ, mà Cố Học Võ vẫn không có biểu cảm gì.
Diêu Hữu Thiên tặng quà mình đã chuẩn bị xong ở thành phố Y, tặng từng món một cho các vị trưởng bối.
Nhất là cho Kiều Tâm Uyển, cô tặng một chiếc vòng tay bích ngọc. Bộ châu báu khai mạc tiệc rượu lần trước. Vẫn luôn khiến cô cảm thấy được cưng chiều mà sợ.
,
Bỏ Cố Thừa Diệu ra không nhắc tới, Kiều Tâm Uyển đối xử với cô thật sự không tệ.
Sau khi trở về Bắc Đô, quan hệ của cô và Cố Thừa Diệu khôi phục thành lúc mới kết hôn. Cô không để ý tới anh, anh cũng có việc phải làm.
Lúc hai người nói chuyện rất ít.
Chỉ có một điều, cho dù buổi tối cô ở bên
Bình luận facebook