Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 269
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Xám
Con người một loại động vật rất kỳ quái.
Có rất nhiều người, rõ ràng trong lòng hận bạn, chán ghét bạn, thậm chí ước gì bạn chết. Nhưng vẫn muốn ở bên cạnh bạn.
Còn có một loại người, trong lòng biết phải cách xa, cũng biết nếu như không đến gần, mình sẽ không bị thương, nhưng lại không nhịn được, muốn đến gần hơn.
Cái gọi là lao vào chỗ chết, chính là như thế.
Diêu Hữu Thiên đã ăn một bữa tối Valentine tẻ nhạt vô vị nhất từ khi sinh ra tới nay.
,
Một bữa cơm, ngoài đôi câu mở đầu, từ đầu tới cuối cô và Cố Thừa Diệu không nói một câu này.
Cho đến khi bữa cơm này kết thúc, bầu không khí ngột ngạt ấy, khiến trong đầu Diêu Hữu Thiên hiện lên mấy phần mệt mỏi.
Suy nghĩ vòng vo nhiều lần, cuối cùng vẫn chủ động nói ra.
“Hoa đó, em vốn dĩ không biết là anh ấy tặng.”
“Lúc em nhận được, cho rằng là anh. Trong lòng rất vui mừng ——” Đương nhiên là vui rồi, bây giờ bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh, thế nhưng anh vẫn nhớ tặng hoa cho mình. Tại sao có thể không vui?
“Tấm thiệp kia giấu quá kỹ, em không hề nhìn thấy, nếu như thấy, em nhất định sẽ không ôm hoa xuống lầu. Cũng sẽ không để anh nhìn thấy.”
,
“Cho dù anh tin hay không, bây giờ em đã không còn chút quan hệ nào với Chiến Li.”
Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Cô giải thích hết lần này đến lần khác, anh không tin, cô cũng biết mệt mỏi.
“Cố Thừa Diệu, cho dù anh tin hay không, người em yêu bây giờ, là anh.”
Cố Thừa Diệu đã giải quyết sạch sẽ thức ăn, đã định rời đi, đột nhiên nghe thấy những lời này của cô.
Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên.
,
Con ngươi của anh vô cùng sâu thẳm. Diêu Hữu Thiên không thấy rõ tâm trạng của anh lúc này. Cũng không biết anh có tin lời mình nói hay không.
Thật ra cô cảm thấy mệt mỏi, muốn rời đi, muốn buông tay.
Nhưng anh không chịu, vậy thì bọn họ cứ như vậy đi.
Cô bằng lòng cố gắng một lần nữa, khiến anh tin tưởng mình thêm một lần.
Cho dù là kết quả thế nào, ít nhất, cô cũng đã cố gắng.
,
Anh vẫn im lặng, Diêu Hữu Thiên cũng không miễn cưỡng, cầm túi xách của mình đứng lên: “Đi về thôi.”
Tay lại bị Cố Thừa Diệu nắm lấy, anh liếc nhìn khuôn mặt cô hồi hồi lâu, cuối cùng đứng lên: “Đi thôi.”
Anh không nói gì, không có thể hiện rốt cuộc có tin tưởng cô hay không.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên không nói rõ được là cảm giác gì. Đây có phải chính là một lần bất trung, trăm lần bất dung?
Mặc dù cô hoàn toàn không hề bất trung với anh, nhưng bị anh bắt gian tận giường, có lẽ trong lòng anh cũng không dễ chịu.
Cô có thể hiểu được, nhưng không thể luôn lấy lòng, nhân nhượng anh như vậy.
Bởi vì cô cũng biết mệt.
,
Lòng bàn tay bị anh nắm chặt, cô cho rằng có thể về nhà rồi, nhưng không ngờ anh còn sắp xếp những tiết mục khác.
Bọn họ đi tắm suối nước nóng. Suối nước nóng ở ngay trong club. Nước suối ấm áp, mang theo khí nóng, tuôn ra từ núi.
Ngâm người xuống, không chỉ cơ thể trở nên ấm áp, hình như những phiền não kia cũng biến mất không thấy nữa.
Anh vẫn không nói gì, sắc mặt lại dịu đi không ít. Nhớ đến lời giải thích của cô, anh cũng đã nghe lọt được ít nhiều.
Một đêm này, bầu không khí giữa bọn họ, đã bình thản hơn không ít.
,
Anh không lạnh mặt với cô nữa, hai người, thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu một vài chuyện khác.
Nói đến Cố Tĩnh Đình, nói đến mấy lần chia tay rồi lại tái hợp giữa cô và Đường Diệc Thâm.
Thật ra những chuyện này Cố Tĩnh Đình vốn không hề kể với anh, chỉ là khoảng thời gian đó thỉnh thoảng nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, bà đều mang vẻ mặt lo lắng.
Có thể khiến cho Kiều Tâm Uyển lo lắng, đương nhiên chỉ có con gái Cố Tĩnh Đình.
Mặc dù anh ghen, cũng biết trọng lượng của mình trong lòng ba mẹ không bằng Cố Tĩnh Đình.
,
Anh có lòng gần gũi hơn
Editor: Xám
Con người một loại động vật rất kỳ quái.
Có rất nhiều người, rõ ràng trong lòng hận bạn, chán ghét bạn, thậm chí ước gì bạn chết. Nhưng vẫn muốn ở bên cạnh bạn.
Còn có một loại người, trong lòng biết phải cách xa, cũng biết nếu như không đến gần, mình sẽ không bị thương, nhưng lại không nhịn được, muốn đến gần hơn.
Cái gọi là lao vào chỗ chết, chính là như thế.
Diêu Hữu Thiên đã ăn một bữa tối Valentine tẻ nhạt vô vị nhất từ khi sinh ra tới nay.
,
Một bữa cơm, ngoài đôi câu mở đầu, từ đầu tới cuối cô và Cố Thừa Diệu không nói một câu này.
Cho đến khi bữa cơm này kết thúc, bầu không khí ngột ngạt ấy, khiến trong đầu Diêu Hữu Thiên hiện lên mấy phần mệt mỏi.
Suy nghĩ vòng vo nhiều lần, cuối cùng vẫn chủ động nói ra.
“Hoa đó, em vốn dĩ không biết là anh ấy tặng.”
“Lúc em nhận được, cho rằng là anh. Trong lòng rất vui mừng ——” Đương nhiên là vui rồi, bây giờ bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh, thế nhưng anh vẫn nhớ tặng hoa cho mình. Tại sao có thể không vui?
“Tấm thiệp kia giấu quá kỹ, em không hề nhìn thấy, nếu như thấy, em nhất định sẽ không ôm hoa xuống lầu. Cũng sẽ không để anh nhìn thấy.”
,
“Cho dù anh tin hay không, bây giờ em đã không còn chút quan hệ nào với Chiến Li.”
Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Cô giải thích hết lần này đến lần khác, anh không tin, cô cũng biết mệt mỏi.
“Cố Thừa Diệu, cho dù anh tin hay không, người em yêu bây giờ, là anh.”
Cố Thừa Diệu đã giải quyết sạch sẽ thức ăn, đã định rời đi, đột nhiên nghe thấy những lời này của cô.
Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên.
,
Con ngươi của anh vô cùng sâu thẳm. Diêu Hữu Thiên không thấy rõ tâm trạng của anh lúc này. Cũng không biết anh có tin lời mình nói hay không.
Thật ra cô cảm thấy mệt mỏi, muốn rời đi, muốn buông tay.
Nhưng anh không chịu, vậy thì bọn họ cứ như vậy đi.
Cô bằng lòng cố gắng một lần nữa, khiến anh tin tưởng mình thêm một lần.
Cho dù là kết quả thế nào, ít nhất, cô cũng đã cố gắng.
,
Anh vẫn im lặng, Diêu Hữu Thiên cũng không miễn cưỡng, cầm túi xách của mình đứng lên: “Đi về thôi.”
Tay lại bị Cố Thừa Diệu nắm lấy, anh liếc nhìn khuôn mặt cô hồi hồi lâu, cuối cùng đứng lên: “Đi thôi.”
Anh không nói gì, không có thể hiện rốt cuộc có tin tưởng cô hay không.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên không nói rõ được là cảm giác gì. Đây có phải chính là một lần bất trung, trăm lần bất dung?
Mặc dù cô hoàn toàn không hề bất trung với anh, nhưng bị anh bắt gian tận giường, có lẽ trong lòng anh cũng không dễ chịu.
Cô có thể hiểu được, nhưng không thể luôn lấy lòng, nhân nhượng anh như vậy.
Bởi vì cô cũng biết mệt.
,
Lòng bàn tay bị anh nắm chặt, cô cho rằng có thể về nhà rồi, nhưng không ngờ anh còn sắp xếp những tiết mục khác.
Bọn họ đi tắm suối nước nóng. Suối nước nóng ở ngay trong club. Nước suối ấm áp, mang theo khí nóng, tuôn ra từ núi.
Ngâm người xuống, không chỉ cơ thể trở nên ấm áp, hình như những phiền não kia cũng biến mất không thấy nữa.
Anh vẫn không nói gì, sắc mặt lại dịu đi không ít. Nhớ đến lời giải thích của cô, anh cũng đã nghe lọt được ít nhiều.
Một đêm này, bầu không khí giữa bọn họ, đã bình thản hơn không ít.
,
Anh không lạnh mặt với cô nữa, hai người, thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu một vài chuyện khác.
Nói đến Cố Tĩnh Đình, nói đến mấy lần chia tay rồi lại tái hợp giữa cô và Đường Diệc Thâm.
Thật ra những chuyện này Cố Tĩnh Đình vốn không hề kể với anh, chỉ là khoảng thời gian đó thỉnh thoảng nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, bà đều mang vẻ mặt lo lắng.
Có thể khiến cho Kiều Tâm Uyển lo lắng, đương nhiên chỉ có con gái Cố Tĩnh Đình.
Mặc dù anh ghen, cũng biết trọng lượng của mình trong lòng ba mẹ không bằng Cố Tĩnh Đình.
,
Anh có lòng gần gũi hơn
Bình luận facebook