Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Chương 36
“Không sao, đây cũng là hiện tượng bình thường, nhưng khi phôi thai lớn lên, tử cung của cô ấy sẽ bắt đầu to ra, để tạo không gian cho đứa trẻ sau này lớn lên, cho nên mới cảm thấy hơi chướng.”
Vu Tịch chớp mắt nhìn cô ấy, “Vậy ý của cô là, chướng bụng là bởi vì đứa bé lớn lên, không phải là vì sẩy thai?”
Bác sĩ cười nói: “Ừ, cô đừng lo, vừa lấy máu xét nghiệm thấy nồng độ progesterone không thay đổi, cơ thể vẫn ổn. Tuy nhiên vẫn không thấy phôi thai, siêu âm B vẫn chưa nhìn ra được. Có thể là ít nhất 8 tuần đến 10 tuần, mới có thể nhìn thấy nhịp tim của thai nhi và túi thai.”
Vu Tịch nghe như lọt sương mù, nhưng cô cũng hiểu rằng đứa trẻ vẫn ổn, chỉ là lớn lên…
Ừm, sự phát triển này… dường như không phải là thời điểm thích hợp để phát triển.
Khi cô ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt điêu khắc như băng của Cố Lâm Hàn đang nhìn thẳng vào cô.
“Anh… anh… chuyện này, tôi cũng không biết, tôi nghĩ là có chuyện thật.”
Cố Lâm Hàn không tin bất cứ điều gì mà cô nói!
“Thật không?”
Nhưng khi biết không có chuyện gì, sắc mặt anh cũng dịu đi.
Sau đó anh nói, “Ha, nhìn không ra, đứa bé này của tôi xảy ra chuyện, cô vẫn còn khá lo lắng?”
Sắc mặt Vu Tịch thay đổi.
Cô là theo bản năng, tốt xấu gì cô cũng là người, được không? Ở trong bụng của cô đương nhiên sẽ có cảm giác.
“Lo, lo lắng cái gì, tôi… Tất nhiên là tôi lo lắng rồi, tôi đã đặt hẹn một tuần nữa sẽ bỏ đứa bé, bây giờ còn chưa đến lúc đó, tôi là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nếu thời gian xác định thay đổi tôi sẽ thấy khó chịu, không được à?”
Ánh mắt của Cố Lâm Hàn quét qua gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Anh vừa chuẩn bị túm cái gai của cô, thì nghe thấy từ phía sau, tiếng bước chân vừa chạy vừa kêu của Lôi Đình.
“Vu Tịch, rốt cuộc em bị làm sao? Nói cho anh đây biết, ai đã bắt nạt em? Sao em lại đến khoa phụ sản? Là bị thằng khốn kiếp nào làm lớn bụng? Anh sẽ giúp em đánh anh ta khiến nửa người dưới mãi mãi khó chịu?”
“…”
Vu Tịch đột nhiên mở to mắt.
Vừa nãy cô mải lo lắng nên quên mất, Cố Tân Tân vẫn luôn ở đó…
Xong rồi xong rồi, bây giờ, tên của cô…
“Anh, anh, sao anh lại ở đây?”
Nhất thời Vu Tịch thấy chột dạ nhìn anh ta.
“Cố Tân Tân nói với anh, nói em đau bụng, đến khoa phụ sản.” Lôi Đình hấp tấp nói.
Cố Tân Tân!
Vu Tịch trừng mắt nhìn Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân trốn ở phái sau, nhanh chóng đảo mắt, giả vờ mình không biết gì cả.
Lôi Đình túm bác sĩ sang một bên.
“Cô mau nói cho tôi, rốt cuộc là như thế nào? Đứa bé được mấy tháng rồi? Chao ôi, Vu Tịch, em mới về nước chưa được bao lâu, không phải em ở nước ngoài bị người ta làm lớn bụng nên mới chạy về nước đâu chứ? Được lắm, những thằng nước ngoài đó, dám làm cô gái Z quốc của chúng ta!”
“…”
Vu Tịch thực sự muốn nói, tôi không biết tên ngốc này…
Bác sĩ choáng váng vì cú sốc bất ngờ này.
“Anh, chuyện này, ba của đứa bé, không phải là người này à?”
Lôi Đình nhìn theo hướng tay của bác sĩ.
Phía sau, đôi mắt lạnh lẽo của Cố Lâm Hàn đang uể oải nheo lại, nhìn người đàn ông sắp đánh nửa người dưới của mình…
“Cái… cái gì? Cố Lâm Hàn?”
“Hahahahaha, không thể nào!”
Ánh mắt của Lôi Đình đập vào mắt Cố Lâm Hàn, anh ta bật cười, cho rằng bác sĩ đang hiểu lầm.
Tuy nhiên, lúc này không ai phản bác anh ta. Vu Tịch ở bên kia kéo ngón tay của mình, Cố Lâm Hàn không nóng không lạnh quay đầu đi.
Lôi Đình ngẩn ra, “Mẹ kiếp, không phải chứ, thật hay giả…”
“Không sao, đây cũng là hiện tượng bình thường, nhưng khi phôi thai lớn lên, tử cung của cô ấy sẽ bắt đầu to ra, để tạo không gian cho đứa trẻ sau này lớn lên, cho nên mới cảm thấy hơi chướng.”
Vu Tịch chớp mắt nhìn cô ấy, “Vậy ý của cô là, chướng bụng là bởi vì đứa bé lớn lên, không phải là vì sẩy thai?”
Bác sĩ cười nói: “Ừ, cô đừng lo, vừa lấy máu xét nghiệm thấy nồng độ progesterone không thay đổi, cơ thể vẫn ổn. Tuy nhiên vẫn không thấy phôi thai, siêu âm B vẫn chưa nhìn ra được. Có thể là ít nhất 8 tuần đến 10 tuần, mới có thể nhìn thấy nhịp tim của thai nhi và túi thai.”
Vu Tịch nghe như lọt sương mù, nhưng cô cũng hiểu rằng đứa trẻ vẫn ổn, chỉ là lớn lên…
Ừm, sự phát triển này… dường như không phải là thời điểm thích hợp để phát triển.
Khi cô ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt điêu khắc như băng của Cố Lâm Hàn đang nhìn thẳng vào cô.
“Anh… anh… chuyện này, tôi cũng không biết, tôi nghĩ là có chuyện thật.”
Cố Lâm Hàn không tin bất cứ điều gì mà cô nói!
“Thật không?”
Nhưng khi biết không có chuyện gì, sắc mặt anh cũng dịu đi.
Sau đó anh nói, “Ha, nhìn không ra, đứa bé này của tôi xảy ra chuyện, cô vẫn còn khá lo lắng?”
Sắc mặt Vu Tịch thay đổi.
Cô là theo bản năng, tốt xấu gì cô cũng là người, được không? Ở trong bụng của cô đương nhiên sẽ có cảm giác.
“Lo, lo lắng cái gì, tôi… Tất nhiên là tôi lo lắng rồi, tôi đã đặt hẹn một tuần nữa sẽ bỏ đứa bé, bây giờ còn chưa đến lúc đó, tôi là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nếu thời gian xác định thay đổi tôi sẽ thấy khó chịu, không được à?”
Ánh mắt của Cố Lâm Hàn quét qua gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Anh vừa chuẩn bị túm cái gai của cô, thì nghe thấy từ phía sau, tiếng bước chân vừa chạy vừa kêu của Lôi Đình.
“Vu Tịch, rốt cuộc em bị làm sao? Nói cho anh đây biết, ai đã bắt nạt em? Sao em lại đến khoa phụ sản? Là bị thằng khốn kiếp nào làm lớn bụng? Anh sẽ giúp em đánh anh ta khiến nửa người dưới mãi mãi khó chịu?”
“…”
Vu Tịch đột nhiên mở to mắt.
Vừa nãy cô mải lo lắng nên quên mất, Cố Tân Tân vẫn luôn ở đó…
Xong rồi xong rồi, bây giờ, tên của cô…
“Anh, anh, sao anh lại ở đây?”
Nhất thời Vu Tịch thấy chột dạ nhìn anh ta.
“Cố Tân Tân nói với anh, nói em đau bụng, đến khoa phụ sản.” Lôi Đình hấp tấp nói.
Cố Tân Tân!
Vu Tịch trừng mắt nhìn Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân trốn ở phái sau, nhanh chóng đảo mắt, giả vờ mình không biết gì cả.
Lôi Đình túm bác sĩ sang một bên.
“Cô mau nói cho tôi, rốt cuộc là như thế nào? Đứa bé được mấy tháng rồi? Chao ôi, Vu Tịch, em mới về nước chưa được bao lâu, không phải em ở nước ngoài bị người ta làm lớn bụng nên mới chạy về nước đâu chứ? Được lắm, những thằng nước ngoài đó, dám làm cô gái Z quốc của chúng ta!”
“…”
Vu Tịch thực sự muốn nói, tôi không biết tên ngốc này…
Bác sĩ choáng váng vì cú sốc bất ngờ này.
“Anh, chuyện này, ba của đứa bé, không phải là người này à?”
Lôi Đình nhìn theo hướng tay của bác sĩ.
Phía sau, đôi mắt lạnh lẽo của Cố Lâm Hàn đang uể oải nheo lại, nhìn người đàn ông sắp đánh nửa người dưới của mình…
“Cái… cái gì? Cố Lâm Hàn?”
“Hahahahaha, không thể nào!”
Ánh mắt của Lôi Đình đập vào mắt Cố Lâm Hàn, anh ta bật cười, cho rằng bác sĩ đang hiểu lầm.
Tuy nhiên, lúc này không ai phản bác anh ta. Vu Tịch ở bên kia kéo ngón tay của mình, Cố Lâm Hàn không nóng không lạnh quay đầu đi.
Lôi Đình ngẩn ra, “Mẹ kiếp, không phải chứ, thật hay giả…”
Bình luận facebook