Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Chương 38:
Vu Tịch trừng mắt nhìn Cố Lâm Hàn, “Anh tưởng mình là thần hạ phàm à, ai cũng muốn dụ dỗ anh?”
Vu Tịch tức giận muốn xuống giường.
Cố Lâm Hàn thấy thế, kéo cô ngồi xuống, “Được rồi, về rồi nói sau, ở đây kêu la cái gì.”
Về đâu?
Vu Tịch nói, “Làm gì, tôi ở lại bệnh viện.”
Cố Lâm Hàn nghiêng đầu nhìn cô, “Cô có tiền trả viện phí không?”
Cố Lâm Hàn nói, “Còn không mau đi, muộn như vậy, phí kiểm tra cô cũng tự mình trả?”
Vu Tịch ngẩn người nhìn cái tên da heo này!
Cố Tân Tân nói, “Ah, bây giờ muốn đi đâu? Cố Lâm Hàn, đi nhà anh à? Ây gu, đây coi như là hai người sống chung?”
“…”
Cố Tân Tân vui vẻ nói: “Có phải là tiến triển nhanh không… Có điều, Cố Lâm Hàn, tốt xấu gì bây giờ Vu Tịch cũng đang mang thai, anh nên đối xử nhẹ nhàng với cô ấy!”
Vu Tịch đưa cho Cố Tân Tân một nắm đấm từ phía sau.
“Cậu câm miệng lại cho tớ.”
“Ồ, tớ đây là đang giúp cậu dặn dò anh ấy một chút mà.”
“Câm miệng, nói thêm một câu nữa, xem tớ sẽ dạy dỗ cậu như thế nào.” Vu Tịch đỏ mặt đe dọa.
“Ồ, được rồi, tớ sẽ không so đo với một người mang thai như cậu.”
“Cậu…”
Cố Lâm Hàn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô từ phía sau, quay đầu lại, cong môi bất lực, lắc đầu nói: “Được rồi, cô đứng đây chờ, tôi đi trả viện phí.”
Vu Tịch trừng mắt nhìn anh.
Cố Tân Tân nói, “Đi đi, he he, nhìn không ra, Cố Lâm Hàn anh vẫn còn biết chăm sóc người khác nha.”
Cố Lâm Hàn bước ra ngoài.
“Còn không phải là cô ấy đang mang thai, bỏ đứa bé xong, muốn đi đâu thì đi.”
“Hừ, anh cho rằng tôi thích ở cùng anh chắc.”
Cố Lâm Hàn chân dài bước qua kia.
Cố Tân Tân nhìn anh đi, vội vàng nắm lấy cánh tay của Vu Tịch nói:
“Vu Tịch, bỏ làm gì, Cố Lâm Hàn cũng tốt, gia thế nhà họ Cố cũng tốt như vậy, cậu ở với anh ấy có gì mà không tốt chứ?”
Vu Tịch xị mặt, “Câm miệng lại cho tớ. Lần này chúng tớ chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Nếu không phải do say rượu, tớ sẽ chạm anh ta? Chúng tớ không thích nhau, ở bên nhau cái gì mà ở. Căn bản không có khả năng đó, cậu quên rồi à, người ta cũng đã có người tình trong mộng rồi đó thôi.”
“Cậu nói Hứa Khả kia à, cô ta sắp trở thành chị dâu họ của Cố Lâm Hàn rồi mà.”
“Dù sao, dù thích ai anh ta cũng sẽ không thích tớ. Nhìn thấy anh ta tớ đã khó chịu, tớ không muốn ở cùng một người đàn ông bá đạo như vậy. Tớ sẽ sớm bỏ đứa bé, sớm một chút đường ai nấy đi.”
Cố Tân Tân bĩu môi, “Thật tàn nhẫn, tốt xấu gì đứa bé cũng là một sinh mệnh.”
“Đó là lý do tại sao tớ phải bỏ sớm hơn, khi nó vẫn còn là tế bào phải nhanh chóng bỏ nó!”
Cố Tân Tân bất mãn rên rỉ, lúc này Cố Lâm Hàn đã làm xong thủ tục, bước nhanh ra ngoài.
Với đôi chân dài miên man có một không hai, anh bỗng nổi bật giữa đám đông ồn ào trong bệnh viện, thu hút sự chú ý của nhiều người đẹp.
Cô nghĩ, coi như bị chó cắn cũng không thiệt thòi, tốt xấu gì con chó cũng đẹp vẫn có thể chấp nhận.
Sau khi tự an ủi bản thân, cô đi theo ra ngoài.
Cuối cùng, cô bất lực, thành thật theo Cố Lâm Hàn về nơi ở của anh.
Vừa xuống xe, điện thoại của cô vang lên, thấy đó là một số lạ, cô vẫn chần chừ chưa trả lời.
Cuối cùng, cô vẫn nhấc máy.
“A lô?”
“Vu Tịch, tôi là Cố Lâm Lịch.”
Hóa ra là anh ta…
Vu Tịch kinh hãi, “A, anh Lâm Tịch, sao tự nhiên lại gọi cho em.”
“Lần trước tôi nói, tôi có thể giúp em tìm trường học. Tôi vừa mới hỏi, trường ngoại ngữ của chúng ta bên kia, còn có một chỗ có thể cho em.”
Vu Tịch trừng mắt nhìn Cố Lâm Hàn, “Anh tưởng mình là thần hạ phàm à, ai cũng muốn dụ dỗ anh?”
Vu Tịch tức giận muốn xuống giường.
Cố Lâm Hàn thấy thế, kéo cô ngồi xuống, “Được rồi, về rồi nói sau, ở đây kêu la cái gì.”
Về đâu?
Vu Tịch nói, “Làm gì, tôi ở lại bệnh viện.”
Cố Lâm Hàn nghiêng đầu nhìn cô, “Cô có tiền trả viện phí không?”
Cố Lâm Hàn nói, “Còn không mau đi, muộn như vậy, phí kiểm tra cô cũng tự mình trả?”
Vu Tịch ngẩn người nhìn cái tên da heo này!
Cố Tân Tân nói, “Ah, bây giờ muốn đi đâu? Cố Lâm Hàn, đi nhà anh à? Ây gu, đây coi như là hai người sống chung?”
“…”
Cố Tân Tân vui vẻ nói: “Có phải là tiến triển nhanh không… Có điều, Cố Lâm Hàn, tốt xấu gì bây giờ Vu Tịch cũng đang mang thai, anh nên đối xử nhẹ nhàng với cô ấy!”
Vu Tịch đưa cho Cố Tân Tân một nắm đấm từ phía sau.
“Cậu câm miệng lại cho tớ.”
“Ồ, tớ đây là đang giúp cậu dặn dò anh ấy một chút mà.”
“Câm miệng, nói thêm một câu nữa, xem tớ sẽ dạy dỗ cậu như thế nào.” Vu Tịch đỏ mặt đe dọa.
“Ồ, được rồi, tớ sẽ không so đo với một người mang thai như cậu.”
“Cậu…”
Cố Lâm Hàn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô từ phía sau, quay đầu lại, cong môi bất lực, lắc đầu nói: “Được rồi, cô đứng đây chờ, tôi đi trả viện phí.”
Vu Tịch trừng mắt nhìn anh.
Cố Tân Tân nói, “Đi đi, he he, nhìn không ra, Cố Lâm Hàn anh vẫn còn biết chăm sóc người khác nha.”
Cố Lâm Hàn bước ra ngoài.
“Còn không phải là cô ấy đang mang thai, bỏ đứa bé xong, muốn đi đâu thì đi.”
“Hừ, anh cho rằng tôi thích ở cùng anh chắc.”
Cố Lâm Hàn chân dài bước qua kia.
Cố Tân Tân nhìn anh đi, vội vàng nắm lấy cánh tay của Vu Tịch nói:
“Vu Tịch, bỏ làm gì, Cố Lâm Hàn cũng tốt, gia thế nhà họ Cố cũng tốt như vậy, cậu ở với anh ấy có gì mà không tốt chứ?”
Vu Tịch xị mặt, “Câm miệng lại cho tớ. Lần này chúng tớ chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Nếu không phải do say rượu, tớ sẽ chạm anh ta? Chúng tớ không thích nhau, ở bên nhau cái gì mà ở. Căn bản không có khả năng đó, cậu quên rồi à, người ta cũng đã có người tình trong mộng rồi đó thôi.”
“Cậu nói Hứa Khả kia à, cô ta sắp trở thành chị dâu họ của Cố Lâm Hàn rồi mà.”
“Dù sao, dù thích ai anh ta cũng sẽ không thích tớ. Nhìn thấy anh ta tớ đã khó chịu, tớ không muốn ở cùng một người đàn ông bá đạo như vậy. Tớ sẽ sớm bỏ đứa bé, sớm một chút đường ai nấy đi.”
Cố Tân Tân bĩu môi, “Thật tàn nhẫn, tốt xấu gì đứa bé cũng là một sinh mệnh.”
“Đó là lý do tại sao tớ phải bỏ sớm hơn, khi nó vẫn còn là tế bào phải nhanh chóng bỏ nó!”
Cố Tân Tân bất mãn rên rỉ, lúc này Cố Lâm Hàn đã làm xong thủ tục, bước nhanh ra ngoài.
Với đôi chân dài miên man có một không hai, anh bỗng nổi bật giữa đám đông ồn ào trong bệnh viện, thu hút sự chú ý của nhiều người đẹp.
Cô nghĩ, coi như bị chó cắn cũng không thiệt thòi, tốt xấu gì con chó cũng đẹp vẫn có thể chấp nhận.
Sau khi tự an ủi bản thân, cô đi theo ra ngoài.
Cuối cùng, cô bất lực, thành thật theo Cố Lâm Hàn về nơi ở của anh.
Vừa xuống xe, điện thoại của cô vang lên, thấy đó là một số lạ, cô vẫn chần chừ chưa trả lời.
Cuối cùng, cô vẫn nhấc máy.
“A lô?”
“Vu Tịch, tôi là Cố Lâm Lịch.”
Hóa ra là anh ta…
Vu Tịch kinh hãi, “A, anh Lâm Tịch, sao tự nhiên lại gọi cho em.”
“Lần trước tôi nói, tôi có thể giúp em tìm trường học. Tôi vừa mới hỏi, trường ngoại ngữ của chúng ta bên kia, còn có một chỗ có thể cho em.”
Bình luận facebook