Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hôn Nhân Ngọt Ngào Ông Xã Siêu Cấp Cưng Chiều - Chương 341
Cố Lâm Hàn quay người ôm lấy Vu Tịch, nhìn xem cô gái này, dính người đến như vậy, giống như một chú mèo con buồn ngủ, để cho người ta vô cùng bất đắc dĩ.
Đôi khi, bị cô ôm như vậy, động cũng không dám động một cái.
Anh nói: “Thôi, ăn cơm trước đã.”
“Hừ, anh thật ấm, không muốn động đậy.”
Cố Lâm Hàn mỉm cười, ôm Vu Tịch.
Vu Tịch cảm thấy minh bị nhấc lên không trung, cười ha ha, hai chân của cô vòng chặt eo của cố Lâm Hàn.
Hai tay cũng ôm lấy cổ anh, cả người treo hết lên trên người đối
diện, cứ như vậy nhìn anh.
Cố Lâm Hàn rất khỏe, chính vì thế, hô hấp cũng không có chút nào rối loạn.
Vu Tịch thở dài, lợi thế của việc kiếm được một người chồng cường tráng có lẽ nằm ờ đây.
Thời điểm vô duyên vò cớ treo tung tăng trên người anh như vậy, trong lòng vô cùng an tâm, không cần lo lắng bản thân sẽ bị rơi xuống đât.
Ôm kiểu này cũng rất thoải mái, giống như một con lười, đặc biệt
là mùi hương xung quanh anh, càng làm cô cảm thấy dễ chịu hơn, giống như cảm giác mùa đông lười biếng, phơi mình dưới nắng vậy.
“Ha ha ha, vui quá, em không muốn xuống nữa.”
Cố Lâm Hàn nhìn người phụ nữ này y hệt một đứa trẻ.
Anh rốt cuộc là có vợ hay là có con vậy?
“Vui, không xuống nữa, cứ ôm như thế này? Không án cơm à?”
“Không ăn, có anh mới muốn ăn cơm, ăn anh ngon hơn.”
Cô cố ý ở bên tai anh, thực sự giống như một con mèo cái nhỏ đang dụ dỗ mê hoặc người.
Cố Lâm Hàn kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn cô.
Cô đây là cố ý trêu chọc anh đúng không
“Ăn anh là phải trả giá thật lớn”
Anh nhướng mày một cách xấu xa.
Vu Tịch mỉm cười.
Cố Lâm Hàn ôm cô đến ghế sofa, vuốt ve dịu dàng, bá đạo hôn lên môi cô.
Đối mặt với “mỹ thực” mà anh đưa lên, đương nhiên Vu Tịch sẽ ăn một cách hào phóng.
Hai người thực sự không án cơm, bắt đầu ăn lẫn nhau …
Khi Vô Ưu vừa muốn mở cửa bước vào, liền nhìn thấy hai người bên trong đang làm những động tác không nói nên lời trên ghế sô pha, cô lập tức che mắt
lại, vội vàng đi ra ngoài…
Vừa ra ngoài, Thư ký Trần cũng muốn tiến đến.
“Này, có chuyện gi vậy?”
Vô Ưu vội vàng ngăn người lại.
“Lát nữa hãy quay lại.”
“Cái gì?”
Tuy nhiên, ông trời thật không tốt, cả hai muốn cho cố Lâm Hàn một chút thời gian, liền thấy Hứa Khả đến.
“Thư ký Trần … Vô Ưu, sao cô lại ở đây.”
Vô Ưu vội vàng ngăn lại: “Hứa tiễu thư, chờ một chút, tôi vào gọi thiếu gia.”
Vô Ưu đẩy cửa bước vào.
“Thiếu gia, Hứa Khả tiểu thư đến rồi.”
Cố Lâm Hàn cau mày, buông Vu Tịch ra.
Vu Tịch mặt mũi đỏ bừng, cả người bị hôn đến mức nóng lên, cứ như vậy bị cắt ngang, có chút miễn cưỡng buông cố Lâm Hàn ra.
Cố Lâm Hàn nói: “ừ, gọi cô ta vào đi”
Vu Tịch trừng mắt không vui, sửa sang lại quần áo, liền thấy Hứa Khả đã đi vào.
“Lâm Hàn, tôi án cơm, không biết anh có ăn hay không, tới mang cho anh một chút…”
Hứa Khả cũng đã nhìn thấy Vu
Tịch.
Ngừng một chút, cô cười cười:”Tiểu Tịch cũng ở đây à.”
Vu Tịch ngồi đó không nhúc nhích.
Y phục trên người còn có chút xộc xệch, cô cười nói: “Trưa nay anh đưa em đi ăn nhé.”
Nói xong, bĩu môi nhìn cố Lâm Hàn.
Hứa Khả dừng lại một chút, rồi cũng cười.
“Lâm Hàn, anh không còn là con nít nữa, Vu Tịch còn phải đi học, anh lại làm chậm trễ việc học của cô ấy nhiều như vậy.”
Cố Lâm Hàn không trả lời, nhìn những thứ Hứa Khả mang theo nói: “Cô ăn đi, ở đây chúng tôi có đủ đồ ăn rồi.”
Hứa Khả cười cười: “Ăn thêm đi, vừa vặn Tiểu Tịch cũng ở đây, hai người ăn cùng nhau, ăn xong tranh thủ thời gian đưa cô ấy trở về, đừng tùy hứng.”
Vu Tịch cũng đáp lại: “Đúng vậy, lúc nãy tôi đã nói rồi, kéo tôi từ
xa như vậy đến đây, là đến ãn món gì? Cũng không phải là không có người cùng anh ấy đi an.
Hứa Khả nở một nụ cười khô khốc: “Lâm Hàn tính khí trẻ con như vậy, cô không cần ngạc nhiên.”
Vu Tịch nói: “Đối với chị Hứa Khả anh ấy vẫn luôn là một đứa trẻ, dù sao cũng là cô đã nhìn anh ấy lớn lên.”
II II
Hứa Khả mặt cứng lại.
Vu Tịch ngôi dậy.
Cố Lâm Hàn nhìn cô ngồi ở đó lười nhúc nhích, thu dọn đồ rồi mang đến sô pha cùng nhau ăn cơm.
Hứa Khả ngạc nhiên: “Các người ở đây ăn cơm, dính vào soía thì làm sao? Không phải bên kia cỏ bàn ăn sao”
Trong quá khứ cố Lâm Hàn thường ngồi vào bàn kia để ăn cơm.
Tuy nhiên, Vu Tịch quá lười vận động, cô lại thích nằm cuộn tròn
ở đây để ăn.
Cố Lâm Hàn không thể lay chuyển được cô, liền dọn qua một chỗ ăn cùng nhau.
Ăn thế này khá thoải mái, cố Lâm Hàn đã quen, lần này tự nhiên anh trực tiếp cầm tới, không cần hỏi han gì.
Cố Lâm Hàn nói: “Không sao, dơ thì đi giặt là được rồi.”
Hứa Khả muốn nói thêm gì đó, nhìn xong, chỉ có thể nở nụ cười.
“Được rồi, nhưng mà tôi chỉ nhắc
nhở anh một chút thôi, giặt hấp vô cùng phiền phức.”
Vu Tịch nói: “Chị Hứa Khả, chị có muốn đến ăn cơm cùng nhau không? Chúng tôi ăn không hết được.”
Hứa Khả nhìn hai người liền thấy phiền: “Không cần, tôi trở về ăn cơm.”
Cô xoay người, nhịn không được dừng lại.
Đôi khi, bị cô ôm như vậy, động cũng không dám động một cái.
Anh nói: “Thôi, ăn cơm trước đã.”
“Hừ, anh thật ấm, không muốn động đậy.”
Cố Lâm Hàn mỉm cười, ôm Vu Tịch.
Vu Tịch cảm thấy minh bị nhấc lên không trung, cười ha ha, hai chân của cô vòng chặt eo của cố Lâm Hàn.
Hai tay cũng ôm lấy cổ anh, cả người treo hết lên trên người đối
diện, cứ như vậy nhìn anh.
Cố Lâm Hàn rất khỏe, chính vì thế, hô hấp cũng không có chút nào rối loạn.
Vu Tịch thở dài, lợi thế của việc kiếm được một người chồng cường tráng có lẽ nằm ờ đây.
Thời điểm vô duyên vò cớ treo tung tăng trên người anh như vậy, trong lòng vô cùng an tâm, không cần lo lắng bản thân sẽ bị rơi xuống đât.
Ôm kiểu này cũng rất thoải mái, giống như một con lười, đặc biệt
là mùi hương xung quanh anh, càng làm cô cảm thấy dễ chịu hơn, giống như cảm giác mùa đông lười biếng, phơi mình dưới nắng vậy.
“Ha ha ha, vui quá, em không muốn xuống nữa.”
Cố Lâm Hàn nhìn người phụ nữ này y hệt một đứa trẻ.
Anh rốt cuộc là có vợ hay là có con vậy?
“Vui, không xuống nữa, cứ ôm như thế này? Không án cơm à?”
“Không ăn, có anh mới muốn ăn cơm, ăn anh ngon hơn.”
Cô cố ý ở bên tai anh, thực sự giống như một con mèo cái nhỏ đang dụ dỗ mê hoặc người.
Cố Lâm Hàn kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn cô.
Cô đây là cố ý trêu chọc anh đúng không
“Ăn anh là phải trả giá thật lớn”
Anh nhướng mày một cách xấu xa.
Vu Tịch mỉm cười.
Cố Lâm Hàn ôm cô đến ghế sofa, vuốt ve dịu dàng, bá đạo hôn lên môi cô.
Đối mặt với “mỹ thực” mà anh đưa lên, đương nhiên Vu Tịch sẽ ăn một cách hào phóng.
Hai người thực sự không án cơm, bắt đầu ăn lẫn nhau …
Khi Vô Ưu vừa muốn mở cửa bước vào, liền nhìn thấy hai người bên trong đang làm những động tác không nói nên lời trên ghế sô pha, cô lập tức che mắt
lại, vội vàng đi ra ngoài…
Vừa ra ngoài, Thư ký Trần cũng muốn tiến đến.
“Này, có chuyện gi vậy?”
Vô Ưu vội vàng ngăn người lại.
“Lát nữa hãy quay lại.”
“Cái gì?”
Tuy nhiên, ông trời thật không tốt, cả hai muốn cho cố Lâm Hàn một chút thời gian, liền thấy Hứa Khả đến.
“Thư ký Trần … Vô Ưu, sao cô lại ở đây.”
Vô Ưu vội vàng ngăn lại: “Hứa tiễu thư, chờ một chút, tôi vào gọi thiếu gia.”
Vô Ưu đẩy cửa bước vào.
“Thiếu gia, Hứa Khả tiểu thư đến rồi.”
Cố Lâm Hàn cau mày, buông Vu Tịch ra.
Vu Tịch mặt mũi đỏ bừng, cả người bị hôn đến mức nóng lên, cứ như vậy bị cắt ngang, có chút miễn cưỡng buông cố Lâm Hàn ra.
Cố Lâm Hàn nói: “ừ, gọi cô ta vào đi”
Vu Tịch trừng mắt không vui, sửa sang lại quần áo, liền thấy Hứa Khả đã đi vào.
“Lâm Hàn, tôi án cơm, không biết anh có ăn hay không, tới mang cho anh một chút…”
Hứa Khả cũng đã nhìn thấy Vu
Tịch.
Ngừng một chút, cô cười cười:”Tiểu Tịch cũng ở đây à.”
Vu Tịch ngồi đó không nhúc nhích.
Y phục trên người còn có chút xộc xệch, cô cười nói: “Trưa nay anh đưa em đi ăn nhé.”
Nói xong, bĩu môi nhìn cố Lâm Hàn.
Hứa Khả dừng lại một chút, rồi cũng cười.
“Lâm Hàn, anh không còn là con nít nữa, Vu Tịch còn phải đi học, anh lại làm chậm trễ việc học của cô ấy nhiều như vậy.”
Cố Lâm Hàn không trả lời, nhìn những thứ Hứa Khả mang theo nói: “Cô ăn đi, ở đây chúng tôi có đủ đồ ăn rồi.”
Hứa Khả cười cười: “Ăn thêm đi, vừa vặn Tiểu Tịch cũng ở đây, hai người ăn cùng nhau, ăn xong tranh thủ thời gian đưa cô ấy trở về, đừng tùy hứng.”
Vu Tịch cũng đáp lại: “Đúng vậy, lúc nãy tôi đã nói rồi, kéo tôi từ
xa như vậy đến đây, là đến ãn món gì? Cũng không phải là không có người cùng anh ấy đi an.
Hứa Khả nở một nụ cười khô khốc: “Lâm Hàn tính khí trẻ con như vậy, cô không cần ngạc nhiên.”
Vu Tịch nói: “Đối với chị Hứa Khả anh ấy vẫn luôn là một đứa trẻ, dù sao cũng là cô đã nhìn anh ấy lớn lên.”
II II
Hứa Khả mặt cứng lại.
Vu Tịch ngôi dậy.
Cố Lâm Hàn nhìn cô ngồi ở đó lười nhúc nhích, thu dọn đồ rồi mang đến sô pha cùng nhau ăn cơm.
Hứa Khả ngạc nhiên: “Các người ở đây ăn cơm, dính vào soía thì làm sao? Không phải bên kia cỏ bàn ăn sao”
Trong quá khứ cố Lâm Hàn thường ngồi vào bàn kia để ăn cơm.
Tuy nhiên, Vu Tịch quá lười vận động, cô lại thích nằm cuộn tròn
ở đây để ăn.
Cố Lâm Hàn không thể lay chuyển được cô, liền dọn qua một chỗ ăn cùng nhau.
Ăn thế này khá thoải mái, cố Lâm Hàn đã quen, lần này tự nhiên anh trực tiếp cầm tới, không cần hỏi han gì.
Cố Lâm Hàn nói: “Không sao, dơ thì đi giặt là được rồi.”
Hứa Khả muốn nói thêm gì đó, nhìn xong, chỉ có thể nở nụ cười.
“Được rồi, nhưng mà tôi chỉ nhắc
nhở anh một chút thôi, giặt hấp vô cùng phiền phức.”
Vu Tịch nói: “Chị Hứa Khả, chị có muốn đến ăn cơm cùng nhau không? Chúng tôi ăn không hết được.”
Hứa Khả nhìn hai người liền thấy phiền: “Không cần, tôi trở về ăn cơm.”
Cô xoay người, nhịn không được dừng lại.
Bình luận facebook