• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng (4 Viewers)

  • Chương 112

Editor: Tâm Thường Lạc
Nơi xa xa có đèn xanh đèn đỏ biến đổi trong bóng đêm, cô nhìn sang cuối con đường, từ từ mà đặt chân bước đi, cho dù là trong mộng, cô cũng có thể cảm nhận được khi cô đứng ở giữa đường, tâm tình khi đó thật cô độc bất lực tịch liêu.
Những giọt nước mưa đọng trên các nhánh cây trên con đường mòn rơi xuống, nhỏ giọt rồi lan ra trên má cô.
Cô ngây ngẩn mà đứng ở bên đường, mặc cho nước mưa trên cành lá làm ướt đẫm mái tóc và hàng lông mi cong cong của cô.
Tiếng chuông của điện thoại di động ở trong túi vang lên, là một mã số xa lạ, nhưng cô nhận.
"Tử Kỳ, chúng ta gặp mặt đi, tôi có chuyện muốn nói với cô." Là một giọng nữ dịu dàng.
Ý thức ở giữa trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chân mày Cận Tử Kỳ không khỏi nhăn lại, thân thể cũng tràn ngập cảm giác khó chịu.
Đây chính là ký ức trong đêm phát sinh án giết người mười năm trước.
Không nghĩ tới lại sẽ lần nữa lấy loại phương thức này tái hiện ở trong giấc mộng của cô.
Mười ngón tay của Cận Tử Kỳ xoắn chặt lại khăn trải giường ở phía dưới, bên trán cùng sau lưng cũng dính ướt mồ hôi.
Nhưng cô không lựa chọn việc tỉnh lại hoàn toàn, mà mặc ình đắm chìm trong giấc mộng này.
Thế mà lại không có cái gọi là lưu manh, cũng không có cuộc tấn công nào cùng dao máu bén ngót, có lẽ hết thảy đều không phát sinh, chỗ cô mơ thấy bất quá là bắt đầu một phần của bóng đêm——
Khi cô nghe được giọng nói dịu dàng đến tận trong xương kia, nhưng xông lên đầu lại tràn ngập sự căm hận.
Dù cho đã cách nhiều năm, cho dù ở trong mộng, cũng không chút nào giảm đi vẻ oán khí này.
Cô nghe được trong giấc mộng giọng nói của mình rất lạnh nhạt: "Tôi không có ở trong nước, e rằng không có thời gian gặp cô."
Đầu bên kia điện thoại di động yên lặng trong chốc lát, giữa lúc cô quyết định cúp máy lại truyền tới giọng nói: "Tôi nhìn thấy cô rồi, Tử Kỳ."
Giống như là cảm ứng được cái gì, động tác của cô chậm lại, từ từ quay đầu, một chiếc xe hơi chạy đến đường lớn bên cạnh, đèn xe đánh sáng đường phố gần đấy, cô nhìn thấy đang đứng ở sau lưng cô cách đó không xa có hai người phụ nữ.
Trong đó có một người phụ nữ hơi do dự một chút, nhưng vẫn là bước đi hai bước đến chỗ cô, gọi một tiếng: "Tử Kỳ."
Trong giấc mộng Cận Tử Kỳ nhận ra gương mặt đó, trên tờ báo cùng trên bức ảnh tốt nghiệp của mẹ mà cô đã thấy qua, là Kiều Hân Hủy.
Về phần một người phụ nữ khác, không, có lẽ nên gọi là cô gái, Kiều Niệm Chiêu mười bảy tuổi, đang phủ áo khoác đứng trong đêm rét đông lạnh nên đỏ hết hai gò má, tay kéo một cái rương hành lý, thở ra khói sương mù trắng.
Nhìn trang phục của hai người họ, dường như là mới từ vùng khác trở về, trên mặt vẫn còn mang theo mệt mỏi vì lặn lội đường xa.
Có thể là mới vừa rồi ở sân bay nhìn thấy cô, mới có thể một đường đuổi theo tới đây.
Sau đó trước mắt của cô có một trận xoay tròn mơ hồ, cô dường như nhìn thấy một cô bé từ gian phòng của mình tay cầm lấy một con búp bê chạy xuống lầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh nhạt tràn đầy tức giận.
Cô gái nhỏ đem con búp bê được chế tạo tinh xảo ném ra ngoài cửa, sau đó lại đem chiếc xe trẻ con bày ở trong bãi đỗ xe đẩy ra, một cước đạp đổ, nghe thấy tin dì Hồng chạy tới muốn đi nhặt lên những món đồ chơi kia.
"Đại tiểu thư, những thứ này không phải là đồ chơi của dì Hân tặng cho cô mà cô thích nhất sao? Làm sao mà ném đi?"
Cô gái nhỏ lại đẩy dì Hồng ra, mạnh mẽ dùng giày da đạp đi những món đồ chơi đó, đạp cho đến khi bẩn loạn kinh khủng mới bỏ qua, "Những thứ ghê tởm đó toàn bộ thiêu hủy cho tôi." Lạnh lùng bỏ lại một câu, cô gái nhỏ liền xoay người trở vào nhà.
Hình ảnh của bóng dáng nho nhỏ mà quật cường kia trở nên mông lung càng lúc càng xa, lần nữa quay trở lại cái đêm khuya tối mịt kia.
"Tử Kỳ, dì muốn với nói chuyện với cháu một chút."
Sắc mặt Kiều Hân Hủy so với Kiều Niệm Chiêu tái nhợt hơn rất nhiều, giống như là suy yếu sau khi bị bệnh, vẻ mặt cũng có chút phờ phạc.
Sự chán ghét đối với Kiều Hân Hủy từ năm tám tuổi khi chứng kiến một màn kia về sau chỉ có tăng không giảm, đặc biệt là khi nghiêng mắt nhìn đến Kiều Niệm Chiêu đang chờ tại đó, hai tay của cô cầm hành lý cùng đàn vi-ô-lông càng siết chặt thêm.
Đó là chứng cứ cha cô bất trinh đối với mẹ, giờ phút này cứ như vậy mà xuất hiện lồ lộ trước mặt cô!
Trong mộng cô đối với lời cầu khẩn của Kiều Hân Hủy hầu như chỉ lộ ra một nụ cười lạnh, thầm mang theo hận ý và căm ghét, lại không nhiều lời dù chỉ một chữ, xoay người đi thẳng lên phía trước cũng không quay đầu lại.
Kiều Hân Hủy ở phía sau kêu mấy tiếng, thấy cô không để ý tới, liền từ từ không có tiếng vang.
Tiếng bánh xe hành lý chuyển động lăn vòng vang lên trên đường phố gập ghềnh, sau đó có một bóng dáng thoáng hiện lên từ bên khoé mắt của cô, chặn lại đường đi của cô, là Kiều Niệm Chiêu đang thở dốc.
Hai tay của cô ta dang rộng, ngực bởi vì đuổi sát theo mà phập phồng, "Chị Tử Kỳ, mẹ em thật sự có lời muốn nói với chị."
Một tiếng chị Tử Kỳ kia, làm cho cô từ trong mộng cũng phải nhíu chặt hàng lông mày đen xinh đẹp, kéo hành lý lướt qua bên người Kiều Niệm Chiêu, giọng nói lạnh lùng: "Tôi không có em gái, sau này nhìn rõ rồi hãy gọi."
Từ năm tám tuổi trở về sau, cô và Kiều Niệm Chiêu làm sao cũng không có gặp mặt, bất kể là cô không cần thấy vẫn là Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy cố ý lẫn tránh, cũng không từng giống như đêm này mặt đối mặt như vậy.
Kiều Hân Hủy bởi vì cô lạnh lùng mà kinh ngạc, cũng có chút ủy khuất, nhưng không tức giận, mà Kiều Hân Hủy từ phía sau đã kéo hành lý đuổi theo tới đây, hai mẹ con một trước một sau ngăn trở đường đi của cô.
"Tử Kỳ, tiểu Chiêu nó không có ác ý, chẳng qua là nhìn dì thân thể không tốt mới muốn bảo cháu chờ một chút. Tử Kỳ, dì không biết tại sao cháu ghét dì, nhưng dì đây lần này thật sự có chuyện cầu cháu, cho dì mấy phút được không?"
Không biết vì lí do gì mà tôi ghét bà sao?
Những ngón tay của Cận Tử Kỳ từ từ siết chặt, cô đột nhiên rất muốn đối với người phụ nữ dịu dàng trong mộng đó mà chất vấn: "Cùng cha tôi âm thầm gian dối qua lại bất chính còn sinh ra đứa nhỏ, về điểm này chẳng lẽ bà cũng chưa từng tự mình tỉnh ngộ xét lại mình sao?"
Nhưng trên thực tế, cô nhìn thấy trong mộng bản thân cô vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi mà xoay người, phong thái tài trí hơn người, giống như nàng công chúa cao cao tại thượng quan sát người nghèo hèn đang khẩn cầu.
"Không biết sao? Có đôi khi ngu muội ngu ngốc cũng là một loại phúc, bất quá tôi trước giờ luôn tin tưởng ác có ác báo, chung quy đến cuối cùng là nhân gì thì sẽ là quả đó, làm chuyện có lỗi với người khác sau này nhất định sẽ nhận lấy báo ứng."
Kiều Hân Hủy bởi vì ánh mắt cô sáng rực mà sắc mặt càng thay đổi, giữa lông mày vẻ u sầu cũng càng thêm sâu nặng.
Bà há to miệng, lại giống như có nỗi niềm khó nói mà nói không nên lời, chỉ là đưa tay muốn kéo cô lại, kết quả bị cô hờ hững lướt qua, bàn tay Kiều Hân Hủy lạnh cứng dừng lại nơi đó.
"Chị làm gì!" Kiều Niệm Chiêu nhìn thấy mẹ bị ủy khuất nên tức giận mà nhìn chằm chằm cô.
Giữa lằn ranh của thực và mộng cảnh, trong mộng thấy Tử Kỳ mắt lạnh nhìn sang Kiều Niệm Chiêu mang vẻ mặt tức giận, ngữ điệu không nhanh không chậm: "Kiều Niệm Chiêu? Cô tên là Kiều Niệm Chiêu sao?"
Kiều Niệm Chiêu không lên tiếng, nhưng lại tức giận mà đề phòng nhìn xem cô đột nhiên đọc tên của mình lên.
"Tử Kỳ." Kiều Hân Hủy lại đột nhiên chen lời, giọng nói có phần bất đắc dĩ, "Cháu nghe dì giải thích được không? Chuyện thật sự thì không phải như cháu nghĩ, dì với ba của cháu——"
"Câm miệng, tôi không muốn nghe những câu chuyện dơ bẩn không chịu nổi đó!"
Cô mạnh mẽ sắc bén mà xoay người nhìn Kiều Hân Hủy, mấy chữ "dì với ba của cháu" khiến cho trái tim cô đau đớn dữ dội.
Nếu như bọn họ là chân ái, vậy mẹ của cô tính là cái gì?
Nếu như Kiều Niệm Chiêu là kết tinh tình yêu của bọn họ, vậy cô được xem là cái gì?
Kết quả của quan hệ thông gia vì lợi ích của gia tộc sao?
Thân thể giống như là bị một ngọn lửa cháy bừng bừng thiêu đốt mà đau nhói, cô nghe được trong mộng giọng nói lạnh lùng của mình.
"Đừng có nói với tôi chân ái, trong mắt tôi kia bất quá là một cuộc yêu đương vụng trộm làm cho người ta căm thù đến tận xương tuỷ."
"Không cho phép chị nói mẹ tôi như vậy!"
So với Kiều Hân Hủy tinh thần chán nản bất đồng, Kiều Niệm Chiêu tựa hồ không nén được tức giận.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không che giấu được sự tức giận bất bình, hướng về phía Cận Tử Kỳ khóe miệng đáy mắt tràn ngập chế giễu mà hô to: "Tại sao chị nói như mẹ tôi như vậy? Nếu không phải là mẹ tôi ngã bệnh, chị nghĩ rằng chúng tôi sẽ ăn nói khép nép cầu xin các người những loại dối trá đạo đức giả ra vẻ kẻ trên như vậy sao?"
"Nguyên lai là ngã bệnh a!"
Cận Tử Kỳ nhìn thấy trong mộng mình bày ra một nụ cười, nhưng xuất phát là nụ cười trên nỗi đau của người khác, cô chưa bao giờ nghĩ tới Cận Tử Kỳ cô từng cao quý lạnh lùng lại có một mặt hắc ám như vậy.
Nhìn qua Kiều Niệm Chiêu vành mắt đỏ đỏ, cô chỉ cảm thấy đáy lòng có một hồi sung sướng tràn trề, ngược lại nhìn về phía Kiều Hân Hủy: "Bệnh có bao nhiêu nghiêm trọng, thế nhưng cũng đã muốn an bài hậu sự rồi?"
"Cận Tử Kỳ!" Những năm qua Kiều Niệm Chiêu lần đầu tiên thoát ra khỏi cái xác con cừu nhỏ mà kêu gào với cô.
Cô lướt qua Kiều Niệm Chiêu liếc mắt một cái, xem thường, chẳng qua là nhìn chằm chằm Kiều Hân Hủy tựa như muốn đốt cho thủng ra một cái hố trên người bà.
"Là cha của tôi dạy bà như vậy sao? Để cho bà đến trước nói rõ chuyện để tôi thấu tình đạt lý khiến cho tôi cảm động, sau đó để cho tôi cũng lại đi dùng những lời nói rơi lệ để đi thuyết phục mẹ tôi, tôi nghĩ, bà muốn cầu tôi. . . . . ."
Cô nhướng mày, nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu ánh mắt lóe ra châm chọc, "Để cho con gái của bà bước vào Cận gia sao?"
Trên mặt Kiều Hân Hủy bởi vì bị nói trúng tim đen mà lúng túng, đối mặt một thiếu nữ mười tám tuổi châm chọc khiêu khích, bà chỉ biết nắm chặt hai tay yên lặng thừa nhận, trên mặt không có tức giận hay không cam lòng, chỉ có phiền muộn sầu não.
"Tử Kỳ, cho dù có lỗi cũng là lỗi của dì, tiểu Chiêu chẳng qua là đứa bé, là vô tội, nếu như có thể quay lại lần nữa dì cũng sẽ không dám lại phạm sai lầm lần thứ hai, hiện tại con hãy coi như là thương xót cho dì đây là một người bệnh tội nghiệp, tiểu Chiêu nói thế nào cũng là em gái của con. . . . . ."
"Xem ra lời nói mới rồi của tôi các người cũng không nghe rõ." Cô chẳng qua là lạnh lùng cắt đứt Kiều Hân Hủy, ánh mắt kiên định: "Tôi không có em gái, cho dù là có, cũng là từ trong bụng mẹ tôi sinh ra!"
Nói xong, cô lập tức không hề nhìn đến Kiều Hân Hủy sắc mặt đã hoàn toàn mất màu máu, lướt qua thân thể gầy gò của bà, vẫn ở trong bóng đêm đi trở về, đối với mẹ con kia bị cô để qua sau lưng, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng Kiều Niệm Chiêu nức nở.
Cô cầm lấy hành lý tràn đầy không mục đích mà bước đi trong bóng tối vô biên vô hạn bao vây quanh thân cô.
Không biết lúc nào thì dừng bước lại, mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó quẹo vào một ngõ hẻm.
Bởi vì cô thấy được trong ngõ hẻm có một đống đồ to lớn bỏ đi, cô nắm thật chặt hộp đàn vi-ô-lông trong tay, trong giấc mộng Cận Tử Kỳ đã đoán được, cô muốn đi vứt bỏ chiếc đàn vi-ô-lông nhìn như quý trọng này.
Đàn vi-ô-lông. . . . . .
Cận Tử Kỳ không nhịn được liền nghĩ tới một màn Tần Viễn đứng ở bên Piano kéo đàn vi-ô-lông ánh mắt lưu luyến nhìn sang cô, còn có trong bụi hoa Tulip ở đại học Oxford Tulip cô nhìn thấy hình ảnh hắn ôm hôn một cô bé khác.
Đây hết thảy đều không phải là mộng hư vô mờ mịt, đều là ký ức cô đã từng chôn giấu ở đáy lòng.
Hộp đàn vi-ô-lông rơi vào trong đống rác tản ra mùi hôi thối, đang muốn xoay người rời đi, trong mộng cảnh có một tiếng thắng xe gay gắt xông vào, đèn xe chói mắt từ phía sau bao vây cả người cô.
Dưới đáy lòng có một sự khủng hoảng đang dâng lên, Cận Tử Kỳ siết chặt nắm tay, lại quật cường không từ trong mộng tỉnh lại.
Tần suất tiếng bước chân trong ngõ hẻm không đồng nhất vọng về, chung quanh ánh sáng trên đất, từng cái bóng đen cao lớn xuất hiện, hoặc nghẹo đầu, hoặc run run chân, dường như ở phía sau quan sát cô chuẩn bị tuỳ thời sẽ hành động.
Tiếng huýt sáo trêu ghẹo của người đàn ông ở mọi âm thanh đều tĩnh trong ngõ hẻm có vẻ có phần kinh khủng.
Trong khi những bóng đen kia từ từ tiến tới gần, cô không quay đầu lại, tay nắm rương hành lý đi về phía trước.
Muốn làm như không thấy mà nhanh chóng rời đi khỏi cái chỗ này.
Lại bị một tên côn đồ nhuộm tóc vàng ở phía trước ngăn lại, cô không khỏi lui về sau một bước, nhất thời lại bị bao vây ở giữa năm sáu người đàn ông, bọn họ cười ha hả vòng tay trứic ngực nhìn sang cô.
"Các người muốn làm gì?" dáng vẻ cô lạnh lùng cảnh giác đưa tới một trận cười nhạo quỷ dị.
Khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy có một tên côn đồ đưa tay làm động tác đùa giỡn, hận không thể xông tới, lại phát hiện trong mộng mình không chút do dự mà tránh ra, lạnh lùng trách mắng: "Cút ngay!"
Chẳng qua là giọng nói của cô vừa dứt, lại bị tên côn đồ kia quăng một cái tát.
Cái loại đau rát đó thế nhưng chân thật mà xuất hiện ở trên mặt của cô, ngay sau đó cả người không thăng bằng cảm giác ngất xỉu, kèm theo tiếng chửi rủa của tên côn đồ: "Cho mặt mũi mà còn lên mặt, con điếm thúi!"
"Nói với nó nhiều như vậy làm gì, vẫn là nhanh lên một chút làm việc đi!" Một người khác nóng nảy mà thúc giục.
Trong mộng hình ảnh có chút hỗn loạn, cô nhìn thấy mình và những tên côn đồ kia xô xô đẩy đẩy, dường như đang giãy giụa muốn chạy trốn ra, lại bị bọn họ mạnh mẽ đẩy ngã trên mặt đất, mái tóc dài mềm mại rối loạn.
Chỗ đầu gối bị đập lên trên cục đá truyền đến một trận đau nhói, những tên côn đồ kia từ từ tiến tới gần, tiếng cười dâm đãng ở chung quanh vang lên, còn có tiếng bọn họ tranh giành chen lấn, "Tao tới trước, là anh em cũng không cần giành với tao!"
"Ngược lại tiện nghi ày, vậy tao thứ hai, cô nàng xinh đẹp như vậy thật sự là chưa từng hưởng qua!"
"Giành cái gì, người đưa tiền kia không phải đã nói, chỉ cần người không chết, tuỳ chúng ta làm sao cũng không quan hệ!"
Sự sợ hãi từ trong giấc mộng nhanh chóng lan tràn ra, cô nhìn thấy mình che ngực muốn lui về phía sau, lại đụng vào vách tường ở sau lưng lạnh như băng, xưa nay móng tay luôn sạch sẽ giờ phút này dính đầy nước bùn.
Trong mộng cảnh vật đột nhiên chuyển một cái, cô nhìn thấy trong ngõ hẻm đột nhiên trở nên ầm ỹ lên, cô nhìn thấy mình vốn nên ngã ngồi dưới đất đang đứng ở bên tường, mà những tên côn đồ kia đang cùng một bóng dáng nhỏ bé khác lôi kéo ở cùng một chỗ.
Cô nghe được tiếng của phụ nữ bị đánh kêu đau, còn có tiếng chửi bới của những tên côn đồ kia, trên vách tường chiếu ra những bóng người lung tung trộn lẫn ở chung một chỗ, cô cũng nhìn thấy những tên côn đồ kia hướng sang mình đến gần.
Sau đó cô nghe được tiếng kêu hét của người phụ nữ bị mấy tên côn đồ vây khốn: "Tiểu Chiêu, Tử Kỳ chạy mau!"
Là Kiều Hân Hủy, là giọng nói của Kiều Hân Hủy. . . . . .
Bên trán Cận Tử Kỳ rỉ ra mảng lớn mồ hôi ẩm ướt, dường như không tin trong mộng đã chứng kiến một màn như vậy, đúng là Kiều Hân Hủy cứu mình, mà chính bà thì đang bị những tên lưu manh cực kỳ tàn ác đánh đập.
Tiếng Kiều Niệm Chiêu hoảng sợ kêu khóc ở một bên vang lên, cô quay đầu thì nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu ôm đầu ngồi ở trong góc, một bộ dáng bị doạ sợ hãi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng run rẩy.
Một con dao lạnh lẽo nằm trong góc hẻm hiện ra, Cận Tử Kỳ nhìn thấy mình dưới tình thế cấp bách nhặt con dao kia lên, ổn định hai tay run rẩy, muốn uy hiếp những tên côn đồ kia buông Kiều Hân Hủy ra.
Chẳng qua là, thân thể của cô đột nhiên mất thăng bằng, ngã lên phía trước, đà ngã quá lớn không còn kịp thu hồi lại.
Sau đó cô cảm nhận được âm thanh lưỡi dao sắc bén kia cắm vào * "Roạt" rõ ràng, có chất lỏng ấm nóng chảy róc rách tới cổ tay của cô, theo cánh tay chảy vào trong ống tay áo cô, cô đột nhiên run rẩy đứng lên.
Cô cúi đầu nhìn thấy con dao dài trong tay mình đã cắm vào trong một khối thân thể, quanh mình dường yên tĩnh giống như chết, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên đè nén, hai tay của cô biến thành màu đỏ như máu, trong không khí là mùi máu tươi nồng nặc.
Cái thân thể đó bị cô đâm trúng ngã thẳng về phía sau, trong nháy mắt đó, cô dường như có thể nghe được âm thanh tử thần cho gọi, gieo rắc sự sợ hãi xâm nhập đến chỗ sâu trong linh hồn.
Trong ánh sáng lờ mờ, trên mặt đất hai mắt mở to kia từ từ tan rả mất đi tập trung, cô dường như còn có thể nhìn thấy bên trong cái bóng của mình và sự không dám tin từ trong đáy mắt hắn. . . . . .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom