Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Editor: Tâm Thường Lạc
Trong khoảnh khắc Cận Tử Kỳ nhìn thấy Kiều Nam, nói không kinh dị là giả, bước chân cũng không khỏi chậm lại.
Bên trong mẹ con Kiều gia đang làm mưa làm gió, bên ngoài đàn ông của Kiều gia lại tính làm ra chuyện gì?
Kiều Nam nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, ánh mắt trước sau như một vẫn là dịu dàng, cũng rất thuần khiết.
Cận Tử Kỳ đột nhiên thật tò mò thế hệ trước đến tột cùng có những khúc mắc yêu hận như thế nào.
Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh cô, cũng hơi có phần tò mò nhìn sang phía Kiều Nam và Tô Ngưng Tuyết đứng ở trước mặt, hắn chợt cười lên và ở bên tai cô nhẹ giọng nói khẽ: "Xem ra giá thị trường của mẹ vợ đại nhân quả thực không tệ!"
Giá thị trường rất tốt? Cách trở lớp quan hệ anh em của Kiều Nam cùng Kiều Hân Hủy, mẹ cùng Kiều Nam còn có khả năng được sao?
Cận Tử Kỳ chính cống hoang mang đang lúc, bên kia Kiều nam đã đứng ở Tô Ngưng Tuyết trước mặt, sau đó nghe được Kiều nam âm thanh, hắn nói: "Sắc mặt của em không tốt." Trong giọng nói đầy sự quan tâm thân thiết lại đè nén tình cảm trong lòng.
Tô Ngưng Tuyết bất quá nhàn nhạt cười cười, "Anh gần đây dường như thường hay xuất hiện ở trước mặt của tôi."
"Rất thường xuyên sao?" Kiều Nam như có nghi ngờ, ngay sau đó bèn cười cười dịu dàng.
Sau đó hai người thế nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, ai cũng không cất bước rời đi trước.
Cận Tử Kỳ ở phía sau thấy thế càng phát ra cảm giác kỳ hoặc, đang muốn kéo Tống Kỳ Diễn đi tới, lại bị hắn kéo lại, không hiểu mà nhìn hắn, hắn lại cảm khái mà cười: "Không cảm thấy cũng nên cho chú Kiều một cơ hội sao?"
Cô cau lại mi tâm: "Anh cảm thấy họ có thể sao?"
Mẹ mới vừa rồi ở trong biệt thự từng nói, đời này bà cũng không muốn lại cùng họ Kiều nhấc lên quan hệ, huống chi, Kiều Nam còn là anh trai của Kiều Hân Hủy, bác cả của Kiều Niệm Chiêu, không thể nào không để ý mà cắt đứt lưới quan hệ chằng chịt này!
"Như thế nào lại không thể có khả năng!" Tống Kỳ Diễn không để ý mà ôm sát cô, mặt đặt tới gần tóc của cô, "Còn không phải em từ vợ của cháu anh biến thành vợ của anh sao, mẹ chúng ta như thế nào thì không thể biến thành chị dâu của cha vợ!"
Chị dâu của cha vợ? Cận Tử Kỳ không khỏi háy hắn một cái, uổng cho hắn mở miệng nói ra.
Chỉ là lấy trình độ lý trí của Tô Ngưng Tuyết, bà sẽ để mình lại rơi vào dòng nước xoáy phức tạp như vậy sao?
Nghĩ đến cha mẹ mình sau vài ngày mình xuất giá lại đi tới đoạn cuối hôn nhân, Cận Tử Kỳ ít nhiều có chút thương cảm, mặc dù cô biết rõ kết quả như thế đối với cha mẹ mà nói cũng coi là một loại giải thoát.
Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều chẳng biết lúc nào cũng đứng ở bên cạnh bọn họ, nhìn sang hai người ở trước nhà để xe, cũng không có tiến lên quấy rầy bọn họ, mặc cho bọn họ âm thầm mà đứng ở nơi đó.
"Kiều Nam là dì gọi điện thoại tới." Dường như Tô Ngưng Thu nhìn ra Tử Kỳ không hiểu nên nhẹ giọng cho hay.
Đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Cận Tử Kỳ, bà trưng ra một nụ cười điềm nhiên cười, liếc nhìn hai người bên kia: "Chị gái đời này quá khổ quá mệt mỏi, dì không muốn để cho thời điểm chị ấy rời đi khỏi cái nhà này ngay cả bóng lưng cũng cô độc ."
"Nhưng mà ——" Cận Tử Kỳ nhíu hàng mày xinh đẹp.
"Dì biết nỗi băn khoăn của con." Tô Ngưng Thu hiểu rõ mà cười, "Nhưng Kiều Nam là Kiều Nam, Kiều Hân Hủy lại là Kiều Hân Hủy, nếu như ông ấy thật sự yêu mẹ con, chẳng lẽ cũng bởi vì ba chữ Kiều Hân Hủy mà năm lần bảy lượt giũ bỏ ông ấy ra khỏi cuộc sao?"
Những lời này của Tô Ngưng Thu rốt cuộc cùng những lời trước đó của Tống Kỳ Diễn có cách làm khác nhau nhưng giống nhau đến kì diệu.
Cận Tử Kỳ trầm ngâm mà quay đầu nhìn sang, chẳng lẽ tất cả mọi người đã nhìn ra Kiều Nam đối với mẹ yêu mến rồi sao?
"Từ khi ông ấy bắt đầu vào Tô gia thì dì đã nhìn ra ông ấy đối với chị gái không giống với người khác, đáng tiếc số mệnh trêu người, trong mắt chị gái lúc ấy chỉ nhìn thấy được Cận Chiêu Đông, thì ở nơi nào sẽ nhìn thấy người trai trẻ đó mỗi khi ở bên ngoài phòng luyện đàn len lén nhìn chị ấy đến si ngốc."
Lời của Tô Ngưng Thu khiến cho lòng Cận Tử Kỳ không khỏi chua xót phiền muộn, khi yêu cùng được yêu, mẹ đã lựa chọn cái vế trước, giống như thiêu thân nhảy vào tình yêu vô vọng, mới rơi vào kết quả hôm nay.
Nếu như mẹ ở trong cuộc hôn nhân này không sinh ra cô, có phải đã sớm vứt đi băn khoăn mà lựa chọn ly hôn rồi hay không?
Bàn tay bỗng nhiên bị Tống Kỳ Diễn cầm lấy, lòng bàn tay hắn ấm áp làm cho tứ chi của cô trút đi hết lạnh lẽo.
So với mẹ, Cận Tử Kỳ có phải đã may mắn hay không?
Cận Tử Kỳ quay lại nắm chặt tay Tống Kỳ Diễn, sau đó nghe được Tô Ngưng Tuyết vô cùng tỉnh táo mà đưa ra câu hỏi: "Vì sao?"
Câu hỏi vì sao này dĩ nhiên là hỏi Kiều Nam.
Từ góc độ của cô nhìn sang, lại nhìn thấy Kiều Nam yên lặng mà cười cười, thật lâu sau, ông mới nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, ánh mắt ôn hoà nhưng đầy khắc chế: "Phong cảnh ở sông Thái Ngộ rất đẹp, em cũng đi xem chút đi."
Hai chân của Cận Tử Kỳ không nhịn được muốn đi lên trước, Tô Ngưng Thu lại giơ tay lên ngăn cô: "Chẳng lẽ con không muốn nghe thử đáp án của mẹ con sao?" Trên mặt của bà có nụ cười mờ ám không rõ.
Cận Tử Kỳ nghe vậy rút chân của mình về, như có điều suy nghĩ nhìn Tô Ngưng Tuyết, ở vị trí của cô rõ ràng nhìn thấy bàn tay mẹ nắm vali hành lý khẽ di chuyển, động tác cực kỳ nhỏ, nhưng cũng tiết lộ cảm xúc của người.
"Anh đang mời tôi sao?" Trên mặt Tô Ngưng Tuyết không có chút nào khác thường, chẳng qua là sự lưu luyến lẫn ủ rũ trong mắt làm cho thần thái của bà nhìn qua có chút hoảng hốt, dáng vẻ yếu ớt đó làm cho lòng người khác sinh ra niềm thương xót.
Một người phụ nữ quật cường như vậy, có phải nhất định không tìm được một người ôm lấy vào trong lòng những khi yếu ớt hay không?
Kiều Nam nhìn sang vẻ mặt không yên lòng của Tô Ngưng Tuyết, gật đầu: "Ừ, cho nên, sẽ cùng đi chứ?"
Trên gương mặt tuấn lãng nho nhã của ông còn vương lại nụ cười nhàn nhạt thong thả, nhưng trong đôi con ngươi chứa ý cười lại lẫn vào sự khẩn trương hồi hộp.
Dường như đang sợ người phụ nữ mình yêu mấy mươi năm qua trước mắt này cự tuyệt.
Tô Ngưng Tuyết quay mắt qua một bên không nhìn ông, bình thản mà trả lời: "Không cần, tôi hiện tại rất tốt."
Bà trả lời nhanh chóng như vậy, tựa như mỗi lần bà ở trên hội nghị thương mại, quả quyết, mạnh mẽ vang dội, không cân nhắc, không do dự, cũng không đáp ứng.
Giống như, chỉ cần trong một cái chớp mắt là có thể đưa ra câu trả như vậy.
Kiều Nam trong phút chốc giật mình, nhưng rất nhanh lại lần nữa cười một tiếng nhàn nhạt, cũng không khó xử khi bị từ chối.
"Không sao, thật sự thì tôi cũng rất thích Bến Thượng Hải."
Bến Thượng Hải không phải là cảnh quan nổi tiếng của thành phố S sao?
Câu trả lời của Kiều Nam rất có dáng điệu càng thất bại thì càng mạnh mẽ, Cận Tử Kỳ nghe thấy cũng không nhịn được nhất thời lộ vẻ xúc động.
—— nếu như em không muốn đi theo tôi, như vậy tôi sẵn lòng vì em mà lưu lại.
Trên thế giới có biết bao nhiêu đôi nam nữ bởi vì lí do địa lí cách trở mà bỏ qua một cuộc tình, lại có bao nhiêu đôi nam nữ lại sẽ vì đối phương mà phấn đấu quên mình, buông tha hết lần này đến lần khác cơ hội để lên cao?
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng mà đẩy Tống Kỳ Diễn một cái: "Anh đã biết từ rất sớm sao?"
"Biết cái gì?" Tống Kỳ Diễn nhìn sang tình huống bên kia, thuận miệng hỏi lại.
"Biết rõ chú Kiều thích mẹ em." Tống Kỳ Diễn quay đầu lại nhìn cô, suy nghĩ một chút, đáp: "Khi còn bé ham chơi, chạy vào phòng làm việc của chú Kiều, vô tình lật mở một quyển tập tranh của chú, lúc ấy nhìn thấy rất nhiều tranh phác hoạ chân dung."
Tô Ngưng Thu nghe được đoạn đối thoại của họ, mỉm cười mà chen vào một câu: "Nếu như dì nhớ không lầm, tài năng hội hoạ của Kiều Nam là do mẹ con phát hiện ra. Khi đó mỗi khi mẹ con đến trường dạy vẽ học vẽ, Kiều Nam lại nghe theo ông ngoại con giao phó đưa chị ấy lên xuống lớp, khi mẹ con học vẽ thì ông ấy thường đứng ở phía sau cửa nhìn, dần dà lâu ngày sẽ biết."
Cho nên, những bức tranh chân dung kia của Kiều Nam đều là Tô Ngưng Tuyết sao?
Cận Tử Kỳ nhớ lại trong phòng lưu trữ những bức tranh trong biệt thự, trong lúc vô tình cô từng mở ra xem, đều là tranh phong cảnh sắc điệu ảm đạm, nhìn ra được lúc ấy tâm tình của Tô Ngưng Tuyết cũng không tốt.
Thế nhưng những bức tranh với phương pháp tinh xảo kia cũng tiết lộ một tin tức, năng lực hội hoạ của mẹ cô cực cao.
Khoảnh khắc khi nghe Tô Ngưng Thu nói như thế, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra một hình ảnh ——
Một danh môn tiểu thư nồng đậm phong độ của người trí thức cầm lấy tập tranh đi ở phía trước, một người đàn ông dáng vẻ cao gầy, giống như thư đồng lẳng lặng đi theo phía sau cô, khi cô dừng anh ta cũng dừng, cô đi anh ta cũng đi, như một khúc hát được phối hợp nhịp nhàng.
Chẳng qua là, từ xưa đến nay, người yên lặng bảo vệ tình cảm trong lòng thường thường đều tan nát vì đối phương vùi đầu vào trong vòng tay ôm ấp của người khác.
Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam cũng không tránh được cái định luật giống như bùa chú này.
"Anh trở về đi thôi." Tô Ngưng Tuyết sâu kín mà thở dài, nhìn sang Kiều Nam đầy cố chấp: "Tôi nghe nói anh ở Anh quốc và Ireland đều có sự nghiệp của mình, không nên ở chỗ này tiêu phí thời gian.
Kiều Nam nghe thấy mà kinh ngạc nhìn nhìn bà, Tô Ngưng Tuyết nói xong bèn kéo vali của mình muốn đi, Kiều Nam chợt xoay người giữ bà lại, "Tất cả mọi thứ hôm nay của tôi đều là em cho tôi."
"Không, tôi cái gì cũng không có làm, tôi nhiều nhất chẳng qua là để cho anh biết tài thiết kế của mình."
Tô Ngưng Tuyết mỉm cười mà nói: "Anh giờ này ngày này có thể thành công, cho tới bây giờ đều là dựa vào sự cố gắng của mình, cho nên không nên nói lời như vậy nữa, gác qua một bên quan hệ anh là học trò tâm đắc nhất của cha tôi, anh còn là bạn của tôi."
Lời Tô Ngưng Tuyết nói là đang ám chỉ ông, bọn họ chẳng qua là bạn bè, nhiều nhất chỉ có thể là bạn bè.
Nhưng Kiều Nam lại không buông cổ tay của bà ra, ông hơi nhíu mày: "Chẳng qua là bạn bè thôi sao? Nếu như tôi nói tôi đã không chỉ có thỏa mãn với việc làm bạn với em thôi đâu, Ngưng Tuyết?"
Hai chữ cuối cùng nói ra nhẹ vô cùng, bao hàm quá nhiều ngập ngừng, dường như quá lớn lớn sẽ bị bác bỏ một cách lạnh lùng.
Tô Ngưng Tuyết có chút kinh ngạc nhìn Kiều nam, dường như cũng không nghĩ đến ông thế nhưng sẽ ở trường hợp thế này mà nói ra nói lời như vậy, bà vẫn cho là chỉ cần không bóc trần đoạn tình cảm này thì có thể chôn vùi nó rồi sao?
Kiều Nam nhìn trong mắt bà gợn sóng lưu động, cười thật nhạt: "Một người sau khi có đầy đủ năng lực, mới có thể bảo vệ tốt cho người phụ nữ mình yêu thích, những lời này quả thật nói không sai."
"Anh ——" Giọng của Tô Ngưng Tuyết có chút bế tắc, có chút không cách nào tiếp nhận sự thẳng thắn của ông.
Kiều Nam chẳng qua là lẳng lặng nhìn sang bà, mỉm cười nhàn nhạt, tựa như một loại rung động, dần dần dung nhập vào không khí.
Cận Tử Kỳ nhìn mẹ có chút hoảng hốt, thế nhưng trong lòng không biết đó là tư vị gì, là khổ sở sao, hay là một phần vui vẻ, nếu như Kiều Nam thật sự sẽ là chốn trở về mẹ lựa chọn cho nửa đời sau, cô đây cũng chỉ có chúc phúc.
"Anh muốn bảo vệ tôi sao?" Tô Ngưng Tuyết chợt nở nụ cười, vẻ mặt có phần không muốn tin tưởng.
"Tôi chỉ muốn mang em đi." Kiều Nam nhìn bà, đặc biệt nghiêm túc.
—— Tôi chỉ muốn mang em đi.
Là một câu nói rất kiểu cách, nhất là đối với tuổi đời của họ như vậy.
Tốt nhất còn chưa phải từ trong miệng họ nói ra, bởi vì không thích hợp.
Nói như vậy, sau những lời này không khí tuyệt đối sẽ làm cho song phương lúng túng mà tiếp tục lạnh nhạt.
--------------
Cận Tử Kỳ nhìn sang hai người họ giống như mất đi trong đường hầm thời gian, nhưng trong lòng có một ý nghĩ ——
Có lẽ đi theo chú Kiều, đối với mẹ mà nói cũng là lựa chọn rất tốt.
Sau đó lại nghe được cửa biệt thự vang lên động tĩnh, còn chưa kịp quay đầu lại, thì nghe được giọng nói của Kiều Hân Hủy.
"Anh......" Trong giọng nói của bà mang theo kinh ngạc.
Cận Tử Kỳ theo tiếng nhìn sang, đứng ở cửa biệt thự đâu chỉ là Kiều Hân Hủy, còn có. . . . . . Ba của cô!
Chẳng qua là lúc này, cả khuôn mặt ba của cô lạnh nhạt âm trầm, nhíu lại chân mày mà nhìn sang hai người đang ở trước nhà để xe.
"Xem ra bà vội vã ly hôn với tôi để thoát khỏi Cận gia, là bởi vì ông ta đã trở lại." Cận Chiêu Đông lành lùng nói.
Cận Tử Kỳ nghe thấy vậy mà giận lên, nhưng mẹ của cô so với cô nhanh hơn một bước, xoay người lại nhìn sang gương mặt cứng ngắc của Cận Chiêu Đông, khẽ cười rồi mở miệng: "Đây cũng không phải là hợp ý ông rồi sao?"
Cận Chiêu Đông thoáng sửng sốt một chút, sắc mặt lại càng thêm khó coi, sau đó cười lạnh: "Hợp ý tôi? Nếu quả như thật là vì tôi, tại sao hơn hai mươi năm trước có chết cũng không chịu ký tên nhưng bây giờ không thể chờ đợi được mà mang theo hành lý rời đi?
Sắc mặt Tô Ngưng Tuyết bỗng dưng tái nhợt, nhưng vẫn quật cường mà ưỡn thẳng lưng, chẳng qua là bàn tay nắm hành lý đã siết chặt năm ngón tay đến trắng bệch không có chút máu, "Ông yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ ký đơn thỏa thuận ly hôn thật tốt."
"Ba ——" Cận Tử Kỳ bởi vì những lời nói khiến người ta khó chịu của Cận Chiêu Đông mà nhíu lại hàng lông mày đen xinh đẹp.
Cái gì gọi là hơn hai mươi năm trước liều chết cũng không chịu ký tên, chẳng lẽ ông cứ như vậy mà muốn thoát khỏi hôn nhân với mẹ sao?
Ánh mắt nhìn về phía người đàn bà vẫn đang đứng bên cạnh ba, hai tay Cận Tử Kỳ nắm chặt.
Cô chậm rãi đi tới, nhìn sang khuôn mặt dưới cơn thịnh nộ của Cận Chiêu Đông: "Tôi vẫn cho là cha của tôi mặc dù không thể đem tình thương yêu của mình dành ẹ con tôi, tối thiểu cũng có thể thẳng lưng làm người."
Cận Chiêu Đông không nghĩ tới Cận Tử Kỳ sẽ tới nói chuyện cùng mình, nhìn sang cô ngũ quan lạnh lùng, cùng đường nét trên khuôn mặt đầy tức giận của Tô Ngưng Tuyết rất giống nhau, hơi có chút giật mình, trong lúc nhất thời chỉ kinh ngạc mà nhìn nhìn Cận Tử Kỳ.
"Nhưng bây giờ tôi biết tôi sai lầm rồi, ba thật sự không đáng giá ẹ hao phí thời gian cả đời mà trông chừng cuộc hôn nhân đầy tuyệt vọng này, một người đàn ông đối với hôn nhân ngay cả sự trung thành và tín nhiệm cũng không làm được, lại có lý do gì vây khốn mẹ cả đời?"
"Con có ý gì?" Cận Chiêu Đông sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của Cận Tử Kỳ, sắc mặt càng lúc càng âm u, tức giận chà xát trên đất: "Đây là thái độ của con khi nói chuyện với cha của mình sao?"
"Ba thật sự cho rằng tôi là con gái sao?" Khóe mắt Cận Tử Kỳ quét qua Kiều Hân Hủy, cười nhìn sang Cận Chiêu Đông: "Tôi còn tưởng rằng người đàn bà này cùng con gái của bà ta mới là gia đình mà ba yêu nhất, ba thật sự quan tâm tôi cùng mẹ sao?"
Cận Chiêu Đông hiển nhiên bị khí thế bức người của Cận Tử Kỳ chỉnh không xuống đài được, hơn nữa còn là đang ở trước mặt nhiều người như vậy, không khỏi cũng nhấn mạnh: "Chuyện của ba với mẹ con không cần con phải để ý đến, lo mà trở về sống cuộc sống của mình cho tốt!"
"Không cần tôi để ý sao?" Cận Tử Kỳ cười đến càng lạnh lùng: "Vậy ba định xử lý quan hệ cùng mẹ tôi như thế nào? Mắt nhìn ông ở bên cạnh tuỳ ý đi xây dựng tổ ấm tình yêu riêng, mẹ tôi lại phải một lòng đi canh giữ cái ngôi biệt trống rỗng này đến chết? Hay là mặc cho ông cùng người phụ nữ khác tương thân tương ái bạc đầu giai lão, lại muốn mẹ tôi âm thầm nuốt nước mắt cố gắng nở nụ cười?"
"Không giống con gái, ba nuôi dưỡng con lớn như vậy chính là để cho con ở trước mặt người ngoài chống đối châm chọc ba như vậy sao?"
Cận Chiêu Đông thở hổn hển, giơ tay lên quay sang Cận Tử Kỳ muốn vung lên trên mặt cô, cái vung tay mạnh mẽ lướt qua mặt của cô, Cận Tử Kỳ nhìn bàn tay nâng lên thật cao, giễu cợt mà nhắm mắt lại.
Cô cũng muốn nhìn thử một chút, cha của cô, chồng của mẹ cô, đến tột cùng có thể làm được cái gì?
"Tiểu Kỳ!" Dường như cô nghe thấy mẹ khẩn trương mà gào to, còn có tiếng thổn thưc nhỏ nhẹ.
Vậy mà một cái tát kia thật lâu cũng không có dừng ở trên mặt cô, ngược lại sau khi nhắm mắt, thính giác càng linh mẫn, cô nghe được Cận Chiêu Đông bởi vì tức giận mà tiếng hít thở to thêm, còn có tiếng của Kiều Hân Hủy "Chiêu Đông."
Mở mắt ra lại nhìn thấy một bàn tay khác vắt ngang qua từ trên đầu vai cô, một bàn tay màu lúa mạch giữ lại cổ tay của Cận Chiêu Đông, tiếp theo là giọng nói như không để ý của Tống Kỳ Diễn, biếng nhác và tùy ý.
"Cha vợ đại nhân, trước khi một cái tát này mà đánh xuống, ông cần phải hiểu rõ!"
Trong khoảnh khắc Cận Tử Kỳ nhìn thấy Kiều Nam, nói không kinh dị là giả, bước chân cũng không khỏi chậm lại.
Bên trong mẹ con Kiều gia đang làm mưa làm gió, bên ngoài đàn ông của Kiều gia lại tính làm ra chuyện gì?
Kiều Nam nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, ánh mắt trước sau như một vẫn là dịu dàng, cũng rất thuần khiết.
Cận Tử Kỳ đột nhiên thật tò mò thế hệ trước đến tột cùng có những khúc mắc yêu hận như thế nào.
Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh cô, cũng hơi có phần tò mò nhìn sang phía Kiều Nam và Tô Ngưng Tuyết đứng ở trước mặt, hắn chợt cười lên và ở bên tai cô nhẹ giọng nói khẽ: "Xem ra giá thị trường của mẹ vợ đại nhân quả thực không tệ!"
Giá thị trường rất tốt? Cách trở lớp quan hệ anh em của Kiều Nam cùng Kiều Hân Hủy, mẹ cùng Kiều Nam còn có khả năng được sao?
Cận Tử Kỳ chính cống hoang mang đang lúc, bên kia Kiều nam đã đứng ở Tô Ngưng Tuyết trước mặt, sau đó nghe được Kiều nam âm thanh, hắn nói: "Sắc mặt của em không tốt." Trong giọng nói đầy sự quan tâm thân thiết lại đè nén tình cảm trong lòng.
Tô Ngưng Tuyết bất quá nhàn nhạt cười cười, "Anh gần đây dường như thường hay xuất hiện ở trước mặt của tôi."
"Rất thường xuyên sao?" Kiều Nam như có nghi ngờ, ngay sau đó bèn cười cười dịu dàng.
Sau đó hai người thế nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, ai cũng không cất bước rời đi trước.
Cận Tử Kỳ ở phía sau thấy thế càng phát ra cảm giác kỳ hoặc, đang muốn kéo Tống Kỳ Diễn đi tới, lại bị hắn kéo lại, không hiểu mà nhìn hắn, hắn lại cảm khái mà cười: "Không cảm thấy cũng nên cho chú Kiều một cơ hội sao?"
Cô cau lại mi tâm: "Anh cảm thấy họ có thể sao?"
Mẹ mới vừa rồi ở trong biệt thự từng nói, đời này bà cũng không muốn lại cùng họ Kiều nhấc lên quan hệ, huống chi, Kiều Nam còn là anh trai của Kiều Hân Hủy, bác cả của Kiều Niệm Chiêu, không thể nào không để ý mà cắt đứt lưới quan hệ chằng chịt này!
"Như thế nào lại không thể có khả năng!" Tống Kỳ Diễn không để ý mà ôm sát cô, mặt đặt tới gần tóc của cô, "Còn không phải em từ vợ của cháu anh biến thành vợ của anh sao, mẹ chúng ta như thế nào thì không thể biến thành chị dâu của cha vợ!"
Chị dâu của cha vợ? Cận Tử Kỳ không khỏi háy hắn một cái, uổng cho hắn mở miệng nói ra.
Chỉ là lấy trình độ lý trí của Tô Ngưng Tuyết, bà sẽ để mình lại rơi vào dòng nước xoáy phức tạp như vậy sao?
Nghĩ đến cha mẹ mình sau vài ngày mình xuất giá lại đi tới đoạn cuối hôn nhân, Cận Tử Kỳ ít nhiều có chút thương cảm, mặc dù cô biết rõ kết quả như thế đối với cha mẹ mà nói cũng coi là một loại giải thoát.
Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều chẳng biết lúc nào cũng đứng ở bên cạnh bọn họ, nhìn sang hai người ở trước nhà để xe, cũng không có tiến lên quấy rầy bọn họ, mặc cho bọn họ âm thầm mà đứng ở nơi đó.
"Kiều Nam là dì gọi điện thoại tới." Dường như Tô Ngưng Thu nhìn ra Tử Kỳ không hiểu nên nhẹ giọng cho hay.
Đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Cận Tử Kỳ, bà trưng ra một nụ cười điềm nhiên cười, liếc nhìn hai người bên kia: "Chị gái đời này quá khổ quá mệt mỏi, dì không muốn để cho thời điểm chị ấy rời đi khỏi cái nhà này ngay cả bóng lưng cũng cô độc ."
"Nhưng mà ——" Cận Tử Kỳ nhíu hàng mày xinh đẹp.
"Dì biết nỗi băn khoăn của con." Tô Ngưng Thu hiểu rõ mà cười, "Nhưng Kiều Nam là Kiều Nam, Kiều Hân Hủy lại là Kiều Hân Hủy, nếu như ông ấy thật sự yêu mẹ con, chẳng lẽ cũng bởi vì ba chữ Kiều Hân Hủy mà năm lần bảy lượt giũ bỏ ông ấy ra khỏi cuộc sao?"
Những lời này của Tô Ngưng Thu rốt cuộc cùng những lời trước đó của Tống Kỳ Diễn có cách làm khác nhau nhưng giống nhau đến kì diệu.
Cận Tử Kỳ trầm ngâm mà quay đầu nhìn sang, chẳng lẽ tất cả mọi người đã nhìn ra Kiều Nam đối với mẹ yêu mến rồi sao?
"Từ khi ông ấy bắt đầu vào Tô gia thì dì đã nhìn ra ông ấy đối với chị gái không giống với người khác, đáng tiếc số mệnh trêu người, trong mắt chị gái lúc ấy chỉ nhìn thấy được Cận Chiêu Đông, thì ở nơi nào sẽ nhìn thấy người trai trẻ đó mỗi khi ở bên ngoài phòng luyện đàn len lén nhìn chị ấy đến si ngốc."
Lời của Tô Ngưng Thu khiến cho lòng Cận Tử Kỳ không khỏi chua xót phiền muộn, khi yêu cùng được yêu, mẹ đã lựa chọn cái vế trước, giống như thiêu thân nhảy vào tình yêu vô vọng, mới rơi vào kết quả hôm nay.
Nếu như mẹ ở trong cuộc hôn nhân này không sinh ra cô, có phải đã sớm vứt đi băn khoăn mà lựa chọn ly hôn rồi hay không?
Bàn tay bỗng nhiên bị Tống Kỳ Diễn cầm lấy, lòng bàn tay hắn ấm áp làm cho tứ chi của cô trút đi hết lạnh lẽo.
So với mẹ, Cận Tử Kỳ có phải đã may mắn hay không?
Cận Tử Kỳ quay lại nắm chặt tay Tống Kỳ Diễn, sau đó nghe được Tô Ngưng Tuyết vô cùng tỉnh táo mà đưa ra câu hỏi: "Vì sao?"
Câu hỏi vì sao này dĩ nhiên là hỏi Kiều Nam.
Từ góc độ của cô nhìn sang, lại nhìn thấy Kiều Nam yên lặng mà cười cười, thật lâu sau, ông mới nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, ánh mắt ôn hoà nhưng đầy khắc chế: "Phong cảnh ở sông Thái Ngộ rất đẹp, em cũng đi xem chút đi."
Hai chân của Cận Tử Kỳ không nhịn được muốn đi lên trước, Tô Ngưng Thu lại giơ tay lên ngăn cô: "Chẳng lẽ con không muốn nghe thử đáp án của mẹ con sao?" Trên mặt của bà có nụ cười mờ ám không rõ.
Cận Tử Kỳ nghe vậy rút chân của mình về, như có điều suy nghĩ nhìn Tô Ngưng Tuyết, ở vị trí của cô rõ ràng nhìn thấy bàn tay mẹ nắm vali hành lý khẽ di chuyển, động tác cực kỳ nhỏ, nhưng cũng tiết lộ cảm xúc của người.
"Anh đang mời tôi sao?" Trên mặt Tô Ngưng Tuyết không có chút nào khác thường, chẳng qua là sự lưu luyến lẫn ủ rũ trong mắt làm cho thần thái của bà nhìn qua có chút hoảng hốt, dáng vẻ yếu ớt đó làm cho lòng người khác sinh ra niềm thương xót.
Một người phụ nữ quật cường như vậy, có phải nhất định không tìm được một người ôm lấy vào trong lòng những khi yếu ớt hay không?
Kiều Nam nhìn sang vẻ mặt không yên lòng của Tô Ngưng Tuyết, gật đầu: "Ừ, cho nên, sẽ cùng đi chứ?"
Trên gương mặt tuấn lãng nho nhã của ông còn vương lại nụ cười nhàn nhạt thong thả, nhưng trong đôi con ngươi chứa ý cười lại lẫn vào sự khẩn trương hồi hộp.
Dường như đang sợ người phụ nữ mình yêu mấy mươi năm qua trước mắt này cự tuyệt.
Tô Ngưng Tuyết quay mắt qua một bên không nhìn ông, bình thản mà trả lời: "Không cần, tôi hiện tại rất tốt."
Bà trả lời nhanh chóng như vậy, tựa như mỗi lần bà ở trên hội nghị thương mại, quả quyết, mạnh mẽ vang dội, không cân nhắc, không do dự, cũng không đáp ứng.
Giống như, chỉ cần trong một cái chớp mắt là có thể đưa ra câu trả như vậy.
Kiều Nam trong phút chốc giật mình, nhưng rất nhanh lại lần nữa cười một tiếng nhàn nhạt, cũng không khó xử khi bị từ chối.
"Không sao, thật sự thì tôi cũng rất thích Bến Thượng Hải."
Bến Thượng Hải không phải là cảnh quan nổi tiếng của thành phố S sao?
Câu trả lời của Kiều Nam rất có dáng điệu càng thất bại thì càng mạnh mẽ, Cận Tử Kỳ nghe thấy cũng không nhịn được nhất thời lộ vẻ xúc động.
—— nếu như em không muốn đi theo tôi, như vậy tôi sẵn lòng vì em mà lưu lại.
Trên thế giới có biết bao nhiêu đôi nam nữ bởi vì lí do địa lí cách trở mà bỏ qua một cuộc tình, lại có bao nhiêu đôi nam nữ lại sẽ vì đối phương mà phấn đấu quên mình, buông tha hết lần này đến lần khác cơ hội để lên cao?
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng mà đẩy Tống Kỳ Diễn một cái: "Anh đã biết từ rất sớm sao?"
"Biết cái gì?" Tống Kỳ Diễn nhìn sang tình huống bên kia, thuận miệng hỏi lại.
"Biết rõ chú Kiều thích mẹ em." Tống Kỳ Diễn quay đầu lại nhìn cô, suy nghĩ một chút, đáp: "Khi còn bé ham chơi, chạy vào phòng làm việc của chú Kiều, vô tình lật mở một quyển tập tranh của chú, lúc ấy nhìn thấy rất nhiều tranh phác hoạ chân dung."
Tô Ngưng Thu nghe được đoạn đối thoại của họ, mỉm cười mà chen vào một câu: "Nếu như dì nhớ không lầm, tài năng hội hoạ của Kiều Nam là do mẹ con phát hiện ra. Khi đó mỗi khi mẹ con đến trường dạy vẽ học vẽ, Kiều Nam lại nghe theo ông ngoại con giao phó đưa chị ấy lên xuống lớp, khi mẹ con học vẽ thì ông ấy thường đứng ở phía sau cửa nhìn, dần dà lâu ngày sẽ biết."
Cho nên, những bức tranh chân dung kia của Kiều Nam đều là Tô Ngưng Tuyết sao?
Cận Tử Kỳ nhớ lại trong phòng lưu trữ những bức tranh trong biệt thự, trong lúc vô tình cô từng mở ra xem, đều là tranh phong cảnh sắc điệu ảm đạm, nhìn ra được lúc ấy tâm tình của Tô Ngưng Tuyết cũng không tốt.
Thế nhưng những bức tranh với phương pháp tinh xảo kia cũng tiết lộ một tin tức, năng lực hội hoạ của mẹ cô cực cao.
Khoảnh khắc khi nghe Tô Ngưng Thu nói như thế, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra một hình ảnh ——
Một danh môn tiểu thư nồng đậm phong độ của người trí thức cầm lấy tập tranh đi ở phía trước, một người đàn ông dáng vẻ cao gầy, giống như thư đồng lẳng lặng đi theo phía sau cô, khi cô dừng anh ta cũng dừng, cô đi anh ta cũng đi, như một khúc hát được phối hợp nhịp nhàng.
Chẳng qua là, từ xưa đến nay, người yên lặng bảo vệ tình cảm trong lòng thường thường đều tan nát vì đối phương vùi đầu vào trong vòng tay ôm ấp của người khác.
Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam cũng không tránh được cái định luật giống như bùa chú này.
"Anh trở về đi thôi." Tô Ngưng Tuyết sâu kín mà thở dài, nhìn sang Kiều Nam đầy cố chấp: "Tôi nghe nói anh ở Anh quốc và Ireland đều có sự nghiệp của mình, không nên ở chỗ này tiêu phí thời gian.
Kiều Nam nghe thấy mà kinh ngạc nhìn nhìn bà, Tô Ngưng Tuyết nói xong bèn kéo vali của mình muốn đi, Kiều Nam chợt xoay người giữ bà lại, "Tất cả mọi thứ hôm nay của tôi đều là em cho tôi."
"Không, tôi cái gì cũng không có làm, tôi nhiều nhất chẳng qua là để cho anh biết tài thiết kế của mình."
Tô Ngưng Tuyết mỉm cười mà nói: "Anh giờ này ngày này có thể thành công, cho tới bây giờ đều là dựa vào sự cố gắng của mình, cho nên không nên nói lời như vậy nữa, gác qua một bên quan hệ anh là học trò tâm đắc nhất của cha tôi, anh còn là bạn của tôi."
Lời Tô Ngưng Tuyết nói là đang ám chỉ ông, bọn họ chẳng qua là bạn bè, nhiều nhất chỉ có thể là bạn bè.
Nhưng Kiều Nam lại không buông cổ tay của bà ra, ông hơi nhíu mày: "Chẳng qua là bạn bè thôi sao? Nếu như tôi nói tôi đã không chỉ có thỏa mãn với việc làm bạn với em thôi đâu, Ngưng Tuyết?"
Hai chữ cuối cùng nói ra nhẹ vô cùng, bao hàm quá nhiều ngập ngừng, dường như quá lớn lớn sẽ bị bác bỏ một cách lạnh lùng.
Tô Ngưng Tuyết có chút kinh ngạc nhìn Kiều nam, dường như cũng không nghĩ đến ông thế nhưng sẽ ở trường hợp thế này mà nói ra nói lời như vậy, bà vẫn cho là chỉ cần không bóc trần đoạn tình cảm này thì có thể chôn vùi nó rồi sao?
Kiều Nam nhìn trong mắt bà gợn sóng lưu động, cười thật nhạt: "Một người sau khi có đầy đủ năng lực, mới có thể bảo vệ tốt cho người phụ nữ mình yêu thích, những lời này quả thật nói không sai."
"Anh ——" Giọng của Tô Ngưng Tuyết có chút bế tắc, có chút không cách nào tiếp nhận sự thẳng thắn của ông.
Kiều Nam chẳng qua là lẳng lặng nhìn sang bà, mỉm cười nhàn nhạt, tựa như một loại rung động, dần dần dung nhập vào không khí.
Cận Tử Kỳ nhìn mẹ có chút hoảng hốt, thế nhưng trong lòng không biết đó là tư vị gì, là khổ sở sao, hay là một phần vui vẻ, nếu như Kiều Nam thật sự sẽ là chốn trở về mẹ lựa chọn cho nửa đời sau, cô đây cũng chỉ có chúc phúc.
"Anh muốn bảo vệ tôi sao?" Tô Ngưng Tuyết chợt nở nụ cười, vẻ mặt có phần không muốn tin tưởng.
"Tôi chỉ muốn mang em đi." Kiều Nam nhìn bà, đặc biệt nghiêm túc.
—— Tôi chỉ muốn mang em đi.
Là một câu nói rất kiểu cách, nhất là đối với tuổi đời của họ như vậy.
Tốt nhất còn chưa phải từ trong miệng họ nói ra, bởi vì không thích hợp.
Nói như vậy, sau những lời này không khí tuyệt đối sẽ làm cho song phương lúng túng mà tiếp tục lạnh nhạt.
--------------
Cận Tử Kỳ nhìn sang hai người họ giống như mất đi trong đường hầm thời gian, nhưng trong lòng có một ý nghĩ ——
Có lẽ đi theo chú Kiều, đối với mẹ mà nói cũng là lựa chọn rất tốt.
Sau đó lại nghe được cửa biệt thự vang lên động tĩnh, còn chưa kịp quay đầu lại, thì nghe được giọng nói của Kiều Hân Hủy.
"Anh......" Trong giọng nói của bà mang theo kinh ngạc.
Cận Tử Kỳ theo tiếng nhìn sang, đứng ở cửa biệt thự đâu chỉ là Kiều Hân Hủy, còn có. . . . . . Ba của cô!
Chẳng qua là lúc này, cả khuôn mặt ba của cô lạnh nhạt âm trầm, nhíu lại chân mày mà nhìn sang hai người đang ở trước nhà để xe.
"Xem ra bà vội vã ly hôn với tôi để thoát khỏi Cận gia, là bởi vì ông ta đã trở lại." Cận Chiêu Đông lành lùng nói.
Cận Tử Kỳ nghe thấy vậy mà giận lên, nhưng mẹ của cô so với cô nhanh hơn một bước, xoay người lại nhìn sang gương mặt cứng ngắc của Cận Chiêu Đông, khẽ cười rồi mở miệng: "Đây cũng không phải là hợp ý ông rồi sao?"
Cận Chiêu Đông thoáng sửng sốt một chút, sắc mặt lại càng thêm khó coi, sau đó cười lạnh: "Hợp ý tôi? Nếu quả như thật là vì tôi, tại sao hơn hai mươi năm trước có chết cũng không chịu ký tên nhưng bây giờ không thể chờ đợi được mà mang theo hành lý rời đi?
Sắc mặt Tô Ngưng Tuyết bỗng dưng tái nhợt, nhưng vẫn quật cường mà ưỡn thẳng lưng, chẳng qua là bàn tay nắm hành lý đã siết chặt năm ngón tay đến trắng bệch không có chút máu, "Ông yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ ký đơn thỏa thuận ly hôn thật tốt."
"Ba ——" Cận Tử Kỳ bởi vì những lời nói khiến người ta khó chịu của Cận Chiêu Đông mà nhíu lại hàng lông mày đen xinh đẹp.
Cái gì gọi là hơn hai mươi năm trước liều chết cũng không chịu ký tên, chẳng lẽ ông cứ như vậy mà muốn thoát khỏi hôn nhân với mẹ sao?
Ánh mắt nhìn về phía người đàn bà vẫn đang đứng bên cạnh ba, hai tay Cận Tử Kỳ nắm chặt.
Cô chậm rãi đi tới, nhìn sang khuôn mặt dưới cơn thịnh nộ của Cận Chiêu Đông: "Tôi vẫn cho là cha của tôi mặc dù không thể đem tình thương yêu của mình dành ẹ con tôi, tối thiểu cũng có thể thẳng lưng làm người."
Cận Chiêu Đông không nghĩ tới Cận Tử Kỳ sẽ tới nói chuyện cùng mình, nhìn sang cô ngũ quan lạnh lùng, cùng đường nét trên khuôn mặt đầy tức giận của Tô Ngưng Tuyết rất giống nhau, hơi có chút giật mình, trong lúc nhất thời chỉ kinh ngạc mà nhìn nhìn Cận Tử Kỳ.
"Nhưng bây giờ tôi biết tôi sai lầm rồi, ba thật sự không đáng giá ẹ hao phí thời gian cả đời mà trông chừng cuộc hôn nhân đầy tuyệt vọng này, một người đàn ông đối với hôn nhân ngay cả sự trung thành và tín nhiệm cũng không làm được, lại có lý do gì vây khốn mẹ cả đời?"
"Con có ý gì?" Cận Chiêu Đông sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của Cận Tử Kỳ, sắc mặt càng lúc càng âm u, tức giận chà xát trên đất: "Đây là thái độ của con khi nói chuyện với cha của mình sao?"
"Ba thật sự cho rằng tôi là con gái sao?" Khóe mắt Cận Tử Kỳ quét qua Kiều Hân Hủy, cười nhìn sang Cận Chiêu Đông: "Tôi còn tưởng rằng người đàn bà này cùng con gái của bà ta mới là gia đình mà ba yêu nhất, ba thật sự quan tâm tôi cùng mẹ sao?"
Cận Chiêu Đông hiển nhiên bị khí thế bức người của Cận Tử Kỳ chỉnh không xuống đài được, hơn nữa còn là đang ở trước mặt nhiều người như vậy, không khỏi cũng nhấn mạnh: "Chuyện của ba với mẹ con không cần con phải để ý đến, lo mà trở về sống cuộc sống của mình cho tốt!"
"Không cần tôi để ý sao?" Cận Tử Kỳ cười đến càng lạnh lùng: "Vậy ba định xử lý quan hệ cùng mẹ tôi như thế nào? Mắt nhìn ông ở bên cạnh tuỳ ý đi xây dựng tổ ấm tình yêu riêng, mẹ tôi lại phải một lòng đi canh giữ cái ngôi biệt trống rỗng này đến chết? Hay là mặc cho ông cùng người phụ nữ khác tương thân tương ái bạc đầu giai lão, lại muốn mẹ tôi âm thầm nuốt nước mắt cố gắng nở nụ cười?"
"Không giống con gái, ba nuôi dưỡng con lớn như vậy chính là để cho con ở trước mặt người ngoài chống đối châm chọc ba như vậy sao?"
Cận Chiêu Đông thở hổn hển, giơ tay lên quay sang Cận Tử Kỳ muốn vung lên trên mặt cô, cái vung tay mạnh mẽ lướt qua mặt của cô, Cận Tử Kỳ nhìn bàn tay nâng lên thật cao, giễu cợt mà nhắm mắt lại.
Cô cũng muốn nhìn thử một chút, cha của cô, chồng của mẹ cô, đến tột cùng có thể làm được cái gì?
"Tiểu Kỳ!" Dường như cô nghe thấy mẹ khẩn trương mà gào to, còn có tiếng thổn thưc nhỏ nhẹ.
Vậy mà một cái tát kia thật lâu cũng không có dừng ở trên mặt cô, ngược lại sau khi nhắm mắt, thính giác càng linh mẫn, cô nghe được Cận Chiêu Đông bởi vì tức giận mà tiếng hít thở to thêm, còn có tiếng của Kiều Hân Hủy "Chiêu Đông."
Mở mắt ra lại nhìn thấy một bàn tay khác vắt ngang qua từ trên đầu vai cô, một bàn tay màu lúa mạch giữ lại cổ tay của Cận Chiêu Đông, tiếp theo là giọng nói như không để ý của Tống Kỳ Diễn, biếng nhác và tùy ý.
"Cha vợ đại nhân, trước khi một cái tát này mà đánh xuống, ông cần phải hiểu rõ!"
Bình luận facebook