• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng (3 Viewers)

  • Chương 120

Editor: Tâm Thường Lạc
Tuần trăng mật kết thúc trước thời hạn làm cho Cận Tử Kỳ có hơn hai ngày nghỉ nhàn rỗi, Tống Kỳ Diễn lại bị Tống Chi Nhậm triệu hồi đến Tống thị đi làm, chỉ còn lại một mình cô ở nhà.
Buổi trưa Cận Tử Kỳ đi dến chỗ Tô Ngưng Tuyết, khi đến dưới lầu nhà trọ, không chút nào ngoài ý muốn mà thấy được Kiều Nam.
Có điều nhìn thấy so với hôm trước khi đi hưởng tuần trăng mật thì có điều khác biệt, Kiều Nam yên lặng mà đứng ở ven đường, trong tay của ông cầm một bó hoa cát cánh lớn, không phải là hoa hồng đỏ rực, cũng không phải là hoa bách hợp thánh khiết, chẳng qua chỉ là loài hoa cát cánh tầm thường.
Hoa cát cánh nói lên tình yêu chân thành không thay đổi, cùng là....tình yêu tuyệt vọng.
Quả thật rất phù hợp với tình cảm của ông dành ẹ, rõ ràng hi vọng nhỏ bé nhưng ông vẫn không nóng nảy mà chờ đợi.
Cận Tử Kỳ ngồi ở trong xe nhìn một lát, không thể nghi ngờ mà phát hiện Kiều Nam chính là một phong cảnh ở dưới lầu. Diện mạo không kém, nhìn qua ôn nhã cao quý biết bao, vẫn đang cầm bó hoa, đưa tới vô số ánh mắt tò mò của người đi đường.
Ông không làm kinh động Tô Ngưng Tuyết, chỉ một mình ôm bó hoa cát cánh tươi lặng lẽ đứng ở bên dưới.
Ngẩng đầu lên nhìn, đặc biệt ánh mắt chỉ nhìn đến một hướng ——
Ban công của căn hộ nơi Tô Ngưng Tuyết ở.
Thậm chí Cận Tử Kỳ hoài nghi, mấy ngày nay, rất có thể mỗi ngày Kiều Nam đều tới nơi này đợi chờ như vậy.
Sau đó cô nhìn thấy một ông già mặc áo ghi-lê vàng từ nơi khác xông tới, bày ra phiếu ghi trong tay, đi tới gần Kiều Nam, sau đó ông gõ gõ lên xe: "Mười đồng!"
Kiều Nam cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, phối hợp lấy từ trong bóp da mười đồng đưa cho ông lão, không quên mỉm cười mà nói một câu: "Làm phiền bác." Vẻ mặt và thái độ như vậy đều không giống như là lần đầu tiên nộp tiền.
Ông lão lúc này cầm lấy tiền nhưng không rời đi, mà là hai tay chắp sau lưng, bắt chước dáng vẻ của Kiều Nam nhìn lên trên lầu, sau đó đối với Kiều Nam thân thiện mà cười cười: "Tiên sinh, anh ngày ngày tới đây, không bằng mua vé tháng đi, tôi ưu đãi cho anh một chút, một tháng hai trăm đồng như thế nào?"
Cận Tử Kỳ nghe thấy thì 囧, lúc này còn có thể mua vé tháng, càng làm cho cô kinh ngạc chính là, Kiều Nam trầm ngâm chốc lát, thật sự là lần nữa móc bóp da ra dự định rút hai tờ tiền màu đỏ nộp phí cho ông lão.
Làm như vô tình, Cận Tử Kỳ liền mở ra cửa xe đi xuống, đối với Kiều Nam đang chuẩn bị trả tiền kêu một tiếng: "Chú Kiều."
Kiều Nam ngẩn ra, theo tiếng nhìn sang, thấy là Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, lại cúi đầu nhìn hai trăm đồng trong tay mình, vẻ mặt có chút ngượng ngùng , không dấu vết mà lại đem tiền giấu đi.
Ông nói nhỏ vài câu với ông lão, sau đó ông lão lập tức rời đi.
Tiếp theo mới đi tới chào hỏi cùng Cận Tử Kỳ "Tử Kỳ, cháu và Kỳ Diễn đã đi trăng mật trở về?"
"Vâng, ngày hôm qua vừa về đến." Tầm mắt của Cận Tử Kỳ dừng ở trên bó hoa cát cánh, thấy thế Kiều Nam lúng túng kéo kéo khóe miệng, bất tri bất giác mà xê dịch bó hoa ra sau lưng.
Đối với ông ở cái tuổi này, còn làm tiết mục tặng hoa và lặng lẽ chờ đợi ở dưới lầu theo đuổi người khác, quả thật có chút xấu hổ.
"Chú Kiều là tới tìm mẹ con sao?"
Bên tai Kiều Nam có chút đỏ hồng, "Ách. . . . . ." Sau đó thì như thế nào cũng nói không nên lời.
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ của ông mà buồn cười, liền chủ động mời ông lên lầu: "Chú Kiều, dù sao con cũng muốn đi lên, chú chờ ở chỗ này cũng mệt, nếu không hãy cùng con đi lên đó ngồi một chút đi."
Trong mắt Kiều Nam sáng lên, nhưng ngay sau đó rất là mất mác cười cười lắc đầu: "Quên đi, cháu lên đi."
Cận Tử Kỳ dĩ nhiên biết Kiều Nam băn khoăn, ông sợ Tô Ngưng Tuyết không muốn nhìn thấy mình. Cứ như vậy mà tùy tiện đi lên, sẽ tạo thành cục diện lúng túng, đến lúc đó càng thêm khó xử.
Vậy mà, nhìn dáng vẻ tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt của ông, Cận Tử Kỳ lại có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nếu như Kiều Nam cũng có thể giống như Tống Kỳ Diễn không có da không mặt mũi như vậy không chừng hôm nay Tô Ngưng Tuyết là của ai phu nhân nhỉ!
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không khỏi mà nhấn mạnh: "Chú Kiều, mẹ con nói sau khi ly hôn với ba con xong, bà sẽ đến Pháp hoặc Italy định cư, không dự tính ở trong nước nữa,."
Trên mặt Kiều Nam chợt lóe lên kinh ngạc: "Mẹ con thật sự nói như vậy sao?"
"Nơi này không có gì đáng giá để ẹ lưu luyến, hiển nhiên muốn đi." Cận Tử Kỳ gật đầu, quan sát thần sắc Kiều Nam, lại nói : "Nếu như vậy, cháu đi lên trước, tạm biệt, chú Kiều."
Nói xong, cũng không đi để ý gương mặt Kiều Nam đầy vẻ rối rắm, vẫn đi vào, lúc đang đợi thang máy, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân hơi có vẻ chần chờ, Cận Tử Kỳ đã lường trước là ai đến.
Thật sự thì cô cũng không muốn cố ý tác hợp Kiều Nam và Tô Ngưng Tuyết, chẳng qua là nhìn thấy Kiều Nam vẫn chờ ở dưới lầu có phần nhìn không nổi, cảm thấy một mối thầm mến hơn ba mươi năm cuối cùng nên có một phần kết thúc hoàn toàn.
Về phần Kiều Nam có được tiếp đón hay không, đó là do Tô Ngưng Tuyết tự mình quyết định, cô sẽ không đi can thiệp.
"Tử Kỳ. . . . . ." Kiều Nam người đã đến trước mặt cô, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Bó hoa cát cánh vẫn còn được ông cầm trong tay, kết hợp với hình tượng ông chú dịu dàng, thực sự thì có một chút buồn cười.
Cận Tử Kỳ kiềm chế lại cơn xúc động buồn cười, "Chú Kiều vẫn chưa ăn cơm trưa mà, cùng đi lên đó ăn đi."
Kiều Nam nhíu chặt chân mày, dường như ở trong lòng làm một phen giãy giụa, mới trù trừ gật đầu, "Vậy cùng nhau đi."
. . . . . .
Cận Tử Kỳ có trang bị chìa khóa của nhà trọ, vừa mở cửa ra liền nghe thấy tiếng băng ghế ngã đỗ trên đất, sau đó là âm thanh có người ngã nhào trên đất nặng nề, còn có tiếng thủy tinh vỡ "Xoảng" trong trẻo.
Cô bị tiếng va chạm bất ngờ làm sợ hết hồn, mà người phía sau đã xẹt qua cô vọt vào.
Bó hoa cát cánh cũng bị tiện tay vứt trên mặt đất, hoa lá lả tả trên mặt sàn trắng bóng.
Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ vụt sáng, đến khi kịp phản ứng, lập tức đóng cửa lại và cũng không kịp đổi giày mà đuổi theo.
Cửa phòng vệ sinh khép hờ, bên trong là một mảnh mờ tối, giữa không gian u ám, nhìn thấy bên trong có phần hỗn độn, mà bóng dáng của Kiều Nam nửa ngồi xổm trên mặt đất đã ánh vào tầm mắt cô.
Cận Tử Kỳ thuận tay mở đèn phòng khách lên, ánh đèn soi sáng tình cảnh trong phòng vệ sinh ——
Tô Ngưng Tuyết ngã nhào trên nền gạch men, bên cạnh là băng ghế ngồi, còn có một cái chụp đèn thủy tinh bị rớt bể, bà đang ôm lấy chân của mình nhíu mày, sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên là bị chụp đèn rớt xuống đập trúng.
"Mẹ, mẹ không sao chớ?" Cận Tử Kỳ muốn đi vào, lại phát hiện phòng vệ sinh không thể chứa quá nhiều người.
Kiều Nam đang cúi đầu chuyên tâm kiểm tra thương tích của Tô Ngưng Tuyết, mượn ánh đèn, Cận Tử Kỳ nhìn thấy trên cái trán rộng của ông lại rịn chút mồ hôi, giống như người bị thương là ông.
Tô Ngưng Tuyết không nghĩ tới Kiều Nam sẽ xuất hiện ở chỗ này, vậy mà kinh ngạc đi qua chính là xa lánh lạnh nhạt, bà nhẹ nhàng mà gạt tay của Kiều Nam ra, mới đối với Cận Tử Kỳ cười một tiếng, nụ cười có chút miễn cưỡng.
"Không có sao, chỉ là đổi đèn, không cẩn thận đạp hụt một bước."
Nói xong, bà chống chống bồn tắm đứng lên, dưới chân trẹo một cái, mắt thấy sắp phải ngã.
"Cẩn thận!" Cận Tử Kỳ đã đi đến bên trong hai bước, Kiều Nam đã trước một bước đứng dậy đỡ Tô Ngưng Tuyết.
Ông rũ mắt xuống nhìn Tô Ngưng Tuyết quật cường muốn đẩy mình ra, lần này lại không buông tay như bà mong muốn, đôi mày thanh tú nhíu lại, hơi nghiêng người, trực tiếp ôm lấy bà, mím chặt môi lập tức bế bà đi ra ngoài.
Cận Tử Kỳ lặng lẽ tránh đường, lúc cùng Kiều Nam lướt qua nhau, có thể mơ hồ cảm nhận được trên người ông phát ra cơn tức giận.
Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn sang Tô Ngưng Tuyết đang bị ông ôm trong ngực mà không ngừng giãy dụa, bất đắc dĩ thở dài, theo đó cùng nhau đi tới phòng khách, mà Kiều Nam đã đặt Tô Ngưng Tuyết ở trên ghế sofa.
Kiều Nam cũng ngồi xổm người giống như lúc ở trong phòng vệ sinh, cúi đầu cẩn thận muốn cởi đi vớ của Tô Ngưng Tuyết.
Không biết là Tô Ngưng Tuyết phản kháng quá mức kịch liệt, hay là do Kiều Nam thật không có đề phòng, đến lúc Cận Tử Kỳ đến gần, thì nhìn thấy chân của Tô Ngưng Tuyết đá vào trước ngực Kiều Nam, Kiều Nam bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã ra sau.
"Chú Kiều. . . . . ." Cận Tử Kỳ lo lắng mà kêu một tiếng, Kiều Nam đã ngã nhào trên đất.
Hai tay của ông theo bản năng chống đỡ phía sau, song trên mặt cũng không xuất hiện bối rối khi bị đạp ngã, ông khẽ chớp mắt không nhúc nhích mà nhìn sang sắc mặt vắng lạnh của Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết dường như cũng không nghĩ tới Kiều Nam sẽ bị mình đá trúng, trong phút chốc lo lắng, vậy mà ngay sau đó thì lạnh mặt, hai tay ở bên người nắm chặt phía dưới ghế sofa, hất mặt không nhìn ông.
Tình cảnh này, ngược lại có chút giống như đôi tình nhân trẻ gây gổ, ách.....
Cận Tử Kỳ vì tự làm ví dụ mà cảm thấy kinh ngạc, nhận thấy được bầu không khí trong phòng khách cứng lạnh, cũng không tiện đứng ngoài quan sát nữa, tiến lên giải thích với Tô Ngưng Tuyết : "Mới vừa ở lầu dưới nhìn thấy chú Kiều, con gọi chú Kiều cùng lên đây."
"À" Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó không nói tiếp.
Kiều Nam không nói một lời từ trên đất đứng lên, không nói gì thêm nữa, xoay người đi ra cửa.
Cận Tử Kỳ muốn gọi ông lại, nhưng không biết nên lấy lý do gì giữ ông lại, quay qua nhìn Tô Ngưng Tuyết, phát hiện bà cũng nghiêng đầu nhìn sang cảnh sắc ngoài cửa sổ, không có ý mở miệng giữ người.
Ở cửa vang lên tiếng cửa mở rồi đóng sập lại, tiếng vọng trở lại, quanh quẩn bên trong nhà trọ yên tĩnh.
Vẻ mặt Tô Ngưng Tuyết lạnh nhạt rất vô tình, bàn chân bị thương vẫn còn duy trì tư thế đạp người, vớ cởi một nửa đến mắt cá chân, Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ của mẹ, trong lòng thầm than, thật sự thì cũng không phải là một chút cũng không có cảm giác không phải sao?
Cô rón rén mà đi qua, ngồi ở trên ghế sofa, cúi đầu thăm dò vết thương ở chân của mẹ.
"Mẹ không sao." Giọng nói của Tô Ngưng Tuyết nhẹ vô cùng, dường như mới vừa rồi cùng Kiều Nam giằng co đã tiêu hao tất cả thể lực.
Tô Ngưng Tuyết giơ thẳng chân gác lên trên ghế sofa, sau đó cởi bỏ vớ, bàn chân chỉ có chút sưng đỏ, trong móng chân đã tụ chút máu, , đoán chừng chốc lát nữa sẽ ứ đọng một cục máu lớn.
"Mẹ, chỗ mẹ có rượu thuốc không?"
Tô Ngưng Tuyết lắc đầu một cái: "Không có, thật sự thì không có gì chuyện, mấy ngày nữa sẽ tiêu sưng thôi mà."
Cận Tử Kỳ nhìn quanh một vòng nhà trọ, trừ vật dụng cần dùng trong nhà, đồ trang trí ít lại càng ít, cho nên có vẻ cả căn phòng rất lạnh lẽo và thông thoáng, thiếu đi một phần nhân khí.
"Dì nhỏ và Thanh Kiều đâu?" Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện thiếu đi hai người có thể khuấy đảo bầu không khí nhất.
"Dì nhỏ của con lần này trở về nước là muốn ở trong thị trường trong nước thành lập nhãn hiệu thời trang và trang sức cho công ty dì ấy, mấy ngày nay luôn luôn vội vàng tìm đối tượng hợp tác, còn Thanh Kiều gần đây đang tìm một công việc để làm."
Nghe được việc Thanh Kiều đi làm, sắc con ngươi mắt của Cận Tử Kỳ chợt lóe, vô tình liên tưởng đến Tống thị.
Chẳng lẽ là vì người kia trong miệng Tống Kỳ Diễn sao?
Tô Ngưng Tuyết lần nữa mang xong vớ, bà chống ghế sofa muốn đứng lên, Cận Tử Kỳ vội vàng đứng dậy đỡ lấy, Tô Ngưng Tuyết lại vươn tay, cách một màn không khí mà nhẹ nhàng cự tuyệt: "Mẹ cẫn chưa yếu ớt như vậy, có thể tự đi."
Vậy mà vừa mới chuyển thân, thân hình của Tô Ngưng Tuyết bỗng nhiên dừng lại ở nơi đó.
Cận Tử Kỳ không hiểu, theo ánh mắt của bà nhìn sang, thì thấy được trên sàn nhà là một bó hoa cát cánh.
Mới vừa rồi bị quẳng đi, sớm đã không còn cảm giác xinh đẹp như khi Kiều Nam cầm ở trong tay, rơi rớt lả tả, bị đè ép cùng một chỗ, giống như là hoa tàn bị tùy ý vứt bỏ.
"Đó là chú Kiều mang đến, bất quá mới vừa rồi nghe thấy tiếng động trong phòng vệ sinh, chú ấy có thể bị dọa, cho nên quăng mất hoa mà chạy vào.| Cận Tử Kỳ nhìn lướt qua gò má Tô Ngưng Tuyết.
"Vậy thì ném đi." Tô Ngưng Tuyết nói xong thì nghiêng người quay sang phòng ngủ mà khập khễnh đi tới.
Cận Tử Kỳ đi tới, đứng bên cạnh bó hoa cát cánh đó, lại phát hiện mình thế nhưng không thể ra tay mà ném nó vào thùng rác, trong đầu của cô hiện ra hình ảnh một người đàn ông ngày qua ngày chờ ở lầu dưới.
Đang không biết nên xử lý bó hoa này như thế nào, ở cửa đã truyền đến tiếng chuông cửa, Cận Tử Kỳ đứng dậy đi mở cửa, trong lúc nhìn thấy Kiều Nam kinh ngạc không nói ra được, ông ấy thế nhưng bỏ đi mà quay lại rồi.
Ông hít thở có chút gấp gáp, tựa như trải qua một trận vận động kịch liệt, bên trán mồ hôi chảy rơi rớt xuống.
Bàn tay nhấn chuông cửa vẫn còn chưa để xuống tới, sau khi Cận Tử Kỳ mở cửa, động tác vẫn còn dừng lại ở giữa không trung.
"Chú Kiều, chú. . . . . ."
Tầm mắt của cô dừng ở trong tay của ông, là một chai bạch dược Vân Nam còn có một túi bông tăm.
Không nghĩ tới ông không nói tiếng nào mà rời đi, lại là đi mua thuốc, đáy lòng Cận Tử Kỳ cũng không nhịn được thổn thức, cái gì cũng tốt, luôn quan tâm dịu dàng, chỉ bực chút là hay mắc cỡ, cái gì cũng giấu ở trong lòng.
Cận Tử Kỳ cong khóe môi lên tránh đường, "Mới vừa nói ở trong nhà không có thuốc, chú Kiều lại đưa đến đây."
Kiều Nam gật đầu với cô một cái, lại cầm thuốc vào nhà, khi đi ngang qua bó hoa cát cánh bước chân ngập ngừng, nhìn về phía phòng khách lại phát hiện không có ai, thì sau lưng truyền đến giọng nói của Cận Tử Kỳ: "Mẹ ở phòng ngủ."
Kiều Nam nghe xong thì phút chốc càng không ngừng vào phòng ngủ.
"Xem ra phải đem bó hoa này cắm lên." Cận Tử Kỳ nói thầm rồi một câu, thì nhặt hoa lên đi tìm cái bình hoa.
Sau đó không khỏi nhìn về phía phòng ngủ khép hờ cửa, nhỏ nhẹ mà cười cười, hai con người đều không khéo biểu đạt lại ở chung một phòng, hơn nữa là đã hiểu tâm ý, quả thật có chút lúng túng.
Tô Ngưng Tuyết lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn sang xe tới xe đi ở dưới lầu, cơn đau dưới chân lại từ từ có chút tê dại, bà không biết mạch suy nghĩ của mình đã bay đi khá xa.
Cánh cửa phía sau bị đẩy ra nhẹ nhàng, cho là Tử Kỳ, Tô Ngưng Tuyết quay đầu lại, thấy chính là Kiều Nam.
Ông chỉ lẳng lặng đứng ở cửa, không có đi vào, cùng dáng vẻ cao lớn ưu nhã trong trí nhớ thật trùng hợp.
Bà khó khăn lắm mới dời mắt đi, không muốn nhìn ông nữa.
Bà đã không còn là đại tiểu thư năm nào không rành thế sự, ông cũng không còn là một thư đồng cùng bà như hình với bóng.
Thư đồng. . . . . .
Hai chữ lưu luyến ở đầu lưỡi, cũng khiến con tim chua xót từng trận.
Bà nghe được tiếng bước chân ở sau lưng đến gần, bà lạnh lùng nói một câu: "Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh."
Vậy mà người thư đồng năm ấy luôn đối với bà bảo gì nghe nấy, hôm nay cũng không vì một câu nói của bà mà rời đi.
Tô Ngưng Tuyết xoay người lại, Kiều Nam chạy tới trước mặt của bà, ông đặt thuốc trong tay xuống tủ giường, sau đó lẳng lặng nhìn sang bà: "Chờ em bôi thuốc xong tôi lập tức đi."
"Tôi không sao." Tô Ngưng Tuyết nói ra rất thẳng thắn dứt khoát, cự tuyệt cũng vô cùng nhanh chóng.
Kiều Nam dừng lại, cửa sổ bên cạnh mở ra hơn một nửa, gió thổi tung màn cửa, vô tình tạo ra một bức màn voan mỏng ngăn cách hai người họ.
"Có thể không tiếp tục cậy mạnh nữa không?" Ông đưa mắt nhìn ánh mắt đậm nỗi buồn không thể xóa tan của bà.
Sắc mặt Tô Ngưng Tuyết hơi cứng lại, ngay sau đó kéo kéo khóe miệng, nhìn lại ông nhưng ánh mắt ngoại trừ lạnh nhạt thì chỉ có xa cách.
"Cám ơn thuốc của anh, chốc lát nữa tôi sẽ bôi, nếu như không có chuyện gì khác anh đi đi."
Kiều Nam chợt đi lên phía trước một bước, Tô Ngưng Tuyết vô tình quay ngược lại, nhưng không nhanh bằng ông, Kiều Nam không chút suy nghĩ, lại ôm lấy bà đi đến bên giường, sau đó tự mình ngồi xổm xuống cởi giày cho bà.
"Anh ——" Tô Ngưng Tuyết muốn rút chân của mình lại, nhưng đã bị ông nắm thật chặt, bị bao trọn trong lòng bàn tay của ông.
Ông ngẩng đầu lên, nhìn bà: "Sự nhẫn nại của người đàn ông là có hạn, em tốt nhất đừng chọn chiến đấu, tôi không biết khi mình tức giận sẽ đối với em làm ra chuyện gì, cho dù là con gái em vẫn còn ở bên ngoài."
Ngữ khí của ông không còn dịu dàng như trước đây, nghe vào rất lạnh, ngay cả mày mắt cũng dính đầy lãnh ý.
Đôi môi Tô Ngưng Tuyết mấp máy, nhưng cũng không hề giãy giụa dữ dội như thế nữa, bà nhìn sang túi thuốc trên tủ đầu giường, muốn đưa tay với lấy, Kiều Nam cũng đang đưa tay ra, chai bạch dược Vân Nam đã nằm trọn trong tay ông.
Cánh tay của đàn ông trước sau như một so với phụ nữ đều lớn hơn, động tác so với phụ nữ cũng nhanh nhẹn hơn.
"Tự mình tôi làm. . . . . ." Giọng nói của bà có chút khàn khàn.
Nhưng Kiều Nam lại không để ý tới bà, ông vẫn mở nắp bình thuốc ra, nhắm ngay bàn chân bà đang bị thương phun lên hai cái.
Chất lỏng lạnh lẽo phủ lên móng chân của bà, thấm sâu vào trong mạch máu bà, khi ông cầm bàn chân ấy trong tay đã không nhịn được mà run lên một cái, không khí trong phòng ngủ cũng tràn ngập mùi thuốc rửa nồng nặc.
Tô Ngưng Tuyết giống như là đột nhiên bị kích thích, bà khom lưng đoạt lấy bình thuốc từ trong tay của ông, lạnh giọng mở miệng: "Kiều Nam, anh đến tột cùng muốn làm cái gì? Thuốc cũng đã phun, hiện tại mời rời đi cho."
Kiều Nam đứng thẳng người, cúi đầu mắt nhìn xuống sắc mặt khó coi của Tô Ngưng Tuyết, thấy bên má bà vài sợi tóc dài rơi lả tả, khiến cho bà thoạt nhìn càng thêm tiều tụy bất lực, ông chậm rãi nắm chặt hai bàn tay của mình.
"Thật xin lỗi." Hầu kết của ông giật giật, cũng chỉ có ba chữ, giọng nói khô khốc đến dọa người.
Tô Ngưng Tuyết nhìn ông, nở nụ cười.
Kiều Nam cũng kéo khóe miệng một cái, ý cười tràn đầy giễu cợt, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của chiếc màn mỏng dừng ở trên đầu vai ông, rồi rớt xuống một bên trên gương mặt nho nhã tuấn lãng của ông, chẳng qua là ông mang ánh mắt thanh thản trấn tĩnh mà nhìn bà.
"Ngưng Tuyết, người tôi không muốn tổn thương nhất chính là em, tôi chỉ muốn nhìn thấy em hạnh phúc. . . . . ."
"Hạnh phúc mà anh nói, chính là để cho tôi trở thành người thứ ba trong tình yêu của người khác sao?"
Tô Ngưng Tuyết cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nụ cười trên mặt bà lại nhạt xuống, cho đến khi cũng không thể cười nổi.
"Tôi vẫn cho là Kiều Hân Hủy phá hư hôn nhân mỹ mãn của tôi, cái nhận thức này đã giúp tôi ra sức duy trì cuộc hôn nhân này, tôi cảm thấy Cận Chiêu Đông có lỗi với tôi, cho nên tôi cũng không có thể để cho ông ta như nguyện, cho dù không hạnh phúc, cũng không thể chỉ có một mình tôi, làm sao cũng phải kéo lên hai cái đệm lưng ."
"Nhưng mà, hiện tại các người nói cho tôi biết, thì ra là ở trong chuyện xưa này, tôi vẫn luôn là kẻ ác độc đó, là tôi chia rẽ tình yêu của họ, còn muốn bá chiếm vị trí chánh thất không thả, nói ra làm người ta phẫn nộ không?"
Tô Ngưng Tuyết tự giễu mà nhếch khóe miệng lên, có phần cố hết sức mà nâng lên, hồi lâu mấp máy bờ môi, hít sâu một hơi: "Hiện tại, tôi cái gì cũng không muốn cãi nữa, chỉ muốn một mình sống thanh thản, tôi sẽ ly hôn, tôi sẽ thành toàn cho Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy, để cho bọn họ bù lại quá khứ ba mươi năm tiếc nuối, về phần anh theo tôi. . . . . ."
Bà ngước mắt, cùng ông yên lặng mà nhìn thẳng nhau: "Chúng ta sau này không cần gặp lại nữa, Kiều Nam."
Không muốn gặp lại. . . . . .
Vài chữ, là từ trong kẽ răng của Tô Ngưng Tuyết phát ra, lúc thốt lên đầu lưỡi đặt ở hàm răng, miệng cong lên, chưa nói ra được một chữ, khuôn mặt của Kiều Nam đã tái nhợt một phần.
Mu bàn tay của ông nổi gân xanh, các đốt ngón tay bị siết chặt đến trắng bệch, chẳng qua là không ngừng mím chặt môi, sau khi nhìn đến dung nhan lạnh nhạt như mây trôi gió thổi nhìn thấu hết sự đời của bà, thân thể ông cứng đờ ở nơi ấy.
"Két" ! Cửa phòng bị từ bên ngoài đẩy ra, Cận Tử Kỳ bưng hai chén nước đứng ở nơi đó.
Bên trong phòng có một loại không khí yên tĩnh đến chết lặng thật ngột ngạt khiến cho Cận Tử Kỳ sửng sốt, cô hiển nhiên thấy được sắc mặt Kiều Nam trắng bệch, còn có vẻ mặt lạnh lùng đến tuyệt tình của Tô Ngưng Tuyết, trong lòng đã có đếm.
Vậy mà, cô lại làm bộ như người không có việc gì mà đi vào, cười với Kiều Nam một cái: "Chú Kiều, vội vã chạy đi mua thuốc gấp như vậy, hẳn là rất khát, uống chén trà đi."
"Chú Kiều con có chuyện phải đi trước, con đừng làm chậm trễ thời gian của chú."
Tô Ngưng Tuyết trả lời khiến cho bàn tay đang đưa chén nước ra của Cận Tử Kỳ dừng lại ở nơi đó, Kiều Nam cũng không phủ nhận, ông liếc mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết thật sâu, "Ngày mai tôi trở lại." Nói xong, thì lướt qua Cận Tử Kỳ đi thẳng đi ra phòng ngủ.
"Chú Kiều ——" Cận Tử Kỳ thoáng nhìn Tô Ngưng Tuyết, cuối cùng vẫn là để chén nước xuống đuổi theo.
Ở cửa ra vào, Kiều Nam đang đổi giày, ông nhìn thấy Cận Tử Kỳ, hơi kéo ra một chút ý cười nhàn nhạt, vậy mà cô lại nhìn thấy đáy mắt ông là sự thất vọng và mất mát.
"Chăm sóc mẹ cháu thật tốt, chú đi trước." Kiều Nam đẩy cửa ra, chuẩn bị rời đi.
Cận Tử Kỳ lại lên tiếng gọi ông lại: "Chú Kiều, lời của mẹ con. . . . . . chú đừng quá để trong lòng nha, chỉ là rất lâu rồi mẹ không biết biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào, cho nên nói chuyện có thể hơi nặng lời."
Kiều Nam trầm mặc, chỉ chốc lát sau mới lên tiếng: "Cô ấy trách chú là đúng, chuyện năm đó lỗi ở chú, bất luận kẻ nào cũng nên vì mình phạm sai lầm mà trả giá thật lớn, chú cũng không ngoại lệ."
Cận Tử Kỳ há miệng, Kiều Nam lại giơ tay lên ngăn cô nói tiếp, ánh mắt của ông rất bình tĩnh cũng rất ôn hòa: "Vào đi thôi, chăm sóc mẹ cháu thật tốt, chú đi trước."
Kiều Nam sau khi đi rồi, thần sắc Tô Ngưng Tuyết cũng không khác thường, Cận Tử Kỳ cũng không tiện nói nhiều hơn nữa.
Bởi vì chân Tô Ngưng Tuyết bị thương, cơm trưa cũng ăn rất đơn giản, sau khi ăn xong Cận Tử Kỳ lại ngồi cùng Tô Ngưng Tuyết ở phòng khách một lát, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, mới đứng dậy quay lại Tống gia.
Đang ở cửa, Tô Ngưng Tuyết lại gọi cô dừng lại: "Con bây giờ mang bầu rồi, mọi việc đều phải lấy thân thể của mình làm trọng, chờ sau này sinh đứa bé ra, thì từ bỏ công việc ở Phong Kỳ mà quay lại Cận thị đi, dù sao nơi đó mới là nhà của con."
Đây đại khái là lần đầu tiên trong những năm qua Tô Ngưng Tuyết nói tới chuyện để cho cô trở về Cận thị, mẹ không hy vọng sự nghiệp mà bản thân mình vất vả chịu dốc sức gây dựng lại rơi vào tay người khác, cô cũng cho là như vậy.
Cho nên không có bao nhiêu do dự, Cận Tử Kỳ đã gật đầu đáp lại: "Qua mấy ngày nữa con sẽ từ chức."
"Mẹ đã đệ đơn từ chức, mặc dù không còn là tổng giám đốc của Cận thị, nhưng trong tay mẹ còn có hai mươi phần trăm cổ phần Cận thị, chờ con trở về Cận thị, mẹ sẽ bảo luật sư chuyển toàn bộ dưới danh nghĩa của con."
Như vậy, cho dù không có Cận Chiêu Đông nâng đỡ, cũng không cần lo lắng bị các tầng quyết sách chèn ép.
Cận Tử Kỳ hiểu việc từ chức của Tô Ngưng Tuyết, nếu như từng thật lòng mà yêu, như vậy không thể nào sau khi hoàn toàn đoạn tuyệt, còn phải cùng trong một phòng họp cúi đầu thì không thấy nhưng ngẩng đầu thì gặp, vậy chẳng khác nào là hành hạ và ngược đãi chính mình.
Từ hoa viên Nam Đô ra ngoài, Cận Tử Kỳ lại đánh ô-tô lên vành đai quốc lộ, khi đi ngang qua bệnh viện nhân dân thành phố thì thả chậm tốc độ xe, thẳng đến bên đường thì dừng xe lại.
Cô cúi đầu vuốt bụng của mình, dường như vẫn chưa từng làm một cuộc kiểm tra toàn diện, nhìn phía trên khu nội trú bệnh viện có cái thập tự giá cực đại màu đỏ bắt mắt, liền ma xui quỷ khiến mà bước xuống xe.
Hôm nay là Thứ hai, thường là ngày trong bệnh viện đầy ắp người nhất.
Cận Tử Kỳ đứng ở trong đội ngũ xếp hàng trước cửa sổ đăng ký lấy số, nhìn chung quanh nhộn nhịp ầm ỹ, đi theo đội ngũ đi tới một chút xíu, ngay thời điểm nhanh đến cô trong lòng lại sinh khiếp đảm, dưới ánh mắt kinh ngạc của bệnh nhân ở phía sau cô thối lui ra khỏi đội ngũ.
Sau khi biết được mình mang thai, dường như lá gan cũng thay đổi phải càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng học được việc lệ thuộc vào.
Cận Tử Kỳ ngồi trên ghế dựa ở hành lang, nhìn thấy một người phụ nữ có thai bụng rất to đi ngang qua, chồng của cô ấy đang cẩn thận từng chút một mà dìu đỡ hông của cô, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng đầy lo lắng là muốn cô ấy chú ý trước sau, người phụ nữ có thai gương mặt đẫy đà từng vòng đỏ ửng, còn thỉnh thoảng hờn dỗi đôi câu, nhìn qua, vô cùng hạnh phúc ngọt ngào.
Đột nhiên, không giải thích được lại cảm thấy có chút hâm mộ.
Cận Tử Kỳ lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm màn ảnh tối đen, sau khi chần chờ, vẫn là bấm số điện thoại của Tống Kỳ Diễn.
Chẳng qua là đột nhiên rất muốn nghe giọng nói của hắn một chút mà thôi.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, đầu bên kia điện thoại đã được nhận, Cận Tử Kỳ đang muốn mở miệng, đầu kia lại vang lên giọng nói của một cô gái, rất mềm mại, dịu dàng êm tai: "Ai vậy?"
Cận Tử Kỳ nhất thời chấn động và kinh ngạc, cô không biết nên nói tiếp như thế nào, chẳng qua là đem điện thoại đến trước mắt nhìn một chút, xác định dãy số phía trên có sai hay không, nhìn lại nhiều lần cũng thấy mười một con số trùng hợp với dãy số đã ghi sâu vào trí nhớ.
Cái này chính là số điện thoại của Tống Kỳ Diễn, nhưng, tại sao do phụ nữ nhận?!
Giọng nói này chưa từng nghe qua, đối với cô mà nói người phụ nữ này hoàn toàn xa lạ .
Là phụ nữ có thai không khỏi có chút đa nghi hơn, hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu nhíu, mà đầu kia người phụ nữ đó đã thử thăm dò mà lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, cô muốn tìm Tống thiếu sao?"
"Ách. . . . . . Anh ấy ở đâu?" Đáp lại một cách gượng gạo, ngay sau đó cũng hỏi ngược lại một câu, xem như định lực không tệ.
Đầu kia người phụ nữ đã ồ một tiếng: "Cô chờ chút, tôi lập tức đi gọi Tống thiếu tới ngay."
Chỉ cách vài giây đồng hồ, Cận Tử Kỳ đã nghe được trong tai nghe truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo, là giọng nói nghiêm nghị âm u lạnh lẽo của Tống Kỳ Diễn: "Ai cho cô đụng đến điện thoại di động của tôi? Còn không đi ra ngoài cho tôi!"
Mặc dù không có nhìn thấy ngay mặt, Cận Tử Kỳ cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ đang dâng lên.
Cô phảng phất nghe được cô gái kia không ngừng nói xin lỗi, sau đó là tiếng đóng cửa nặng nề.
Cận Tử Kỳ nghe vào trong tai, tim cũng không khỏi run run lên, mặc dù cảm thấy Tống Kỳ Diễn không thương hương tiếc ngọc như thế là có chút quá đáng, nhưng đáy lòng của cô lại mơ hồ vui vẻ, vì hắn khiển trách người khác phái như vậy.
Chẳng lẽ bản chất thật sự của cô cũng là người phụ nữ có ý xấu sao?
Vào lúc Cận Tử Kỳ đang tự xét lại mình, giọng nam quen thuộc đầy khẩn trương đã truyền vào bên tai cô: "Cận Tử Kỳ?"
Cô hoàn hồn trở lại, cố ý hỏi một câu: "Là người nào mới vừa rồi nghe điện thoại?"
Giọng nói Tống Kỳ Diễn như có chút tức giận: "Mấy ngày trước bộ phận nhân sự mới vừa mướn người mới vào, chính là dám phái đến bộ phận khai phát hải ngoại đây, nghe nói dường như mới tốt nghiệp, một chút quy củ cũng không hiểu."
Cận Tử Kỳ thậm chí có thể tưởng tượng đến, dáng vẻ của nữ sinh viên đại học mới vừa tốt nghiệp bước vào xã hội đã bị Tống Kỳ Diễn mặt đen lại khiển trách mà ủy khuất, không cho phép lệ rơi đầy mặt mà đi ra ngoài .
Cô cũng không quên bộ dạng khi Tống Kỳ Diễn mặt lạnh quay sang rống người khác như hung thần, mặc dù hắn chưa từng rống lên với mình.
Điểm này, vẫn là rất đáng khen ngợi, hình tượng của Tống Kỳ Diễn chính là người đàn ông yêu vợ yêu gia đình yêu đất nước.
Bên đầu kia điện thoại thấy Cận Tử Kỳ không có lên tiếng, không khỏi lo lắng: "Tại sao không nói chuyện?"
Cận Tử Kỳ nhìn sang nhóm người cầm toa thuốc xếp hàng để lấy thuốc ở đối diện, cười nói: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy anh đối với cấp dưới quá hung dữ rồi, người ta mới hơn hai mươi, sẽ bị anh hù doạ mất."
"Có thể không hung dữ chút sao? Nếu như em cho rằng đó là người nào đó của anh thì anh phải làm sao bây giờ?"
Hắn nói lên hết sức ủy khuất, sắc mặt Cận Tử Kỳ đầy quẫn bách, giống như là bị nói trúng tâm tư, ho nhẹ một tiếng, ngăn lại đề tài hỏi hắn: "Anh hôm nay mấy giờ về nhà?"
Không có Tống Kỳ Diễn ở Tống gia, thật sự thì căn bản cô không nguyện ý chờ đợi lâu, cái nơi thường hục hặc lục đục với nhau. . . . . .
"Tối nay công ty có một buổi tiệc xã giao, có thể đến tối anh mới trở về." Tống Kỳ Diễn dừng lại một chút, dường như đoán được tâm tư của cô: "Nếu ở một mình khó chịu, để cho Thanh Kiều qua với em."
"Em biết rồi, anh tự chú ý một chút, chớ uống quá nhiều rượu."
Khi cúp điện thoại, thậm chí có chút không muốn bỏ, Cận Tử Kỳ than nhẹ, cúi đầu điểm một cái lên bụng của mình, tự lẩm bẩm: "Có phải con đang tác quái hay không? Nếu không làm sao lại trở nên dính người như vậy?"
Cận Tử Kỳ không rời đi, mà đi lên khoa phụ sản ở lầu ba, bên cạnh chính là phòng trẻ sơ sinh.
Cô đứng ở trước cửa sổ kính thuỷ tinh trong suốt nhìn vào phòng trẻ sơ sinh, nhìn em bé sơ sinh ở bên trong kêu kêu khóc đòi ăn, liền nhớ đến tiểu gây sự hay nháy mắt ra hiệu Cận Mỗ Mỗ, mới phát hiện thằng nhóc kia đã đi đến nhà người khác ở hơn mười ngày.
Mười mấy ngày nay, trừ phi cô gọi điện thoại qua hỏi thăm, thế nhưng thằng nhóc kia không một chút nào nhớ cô!
Nhớ đến cô gái nhỏ đáng yêu đến tận xương tuỷ kia, Cận Tử Kỳ cũng không nhịn được động lòng, đúng là bộ dạng quá mê người rồi, nếu mà làm con dâu thật sự thì cũng có thể tiếp nhận. . . . . .
Lại ở trước cửa sổ nhìn hồi lâu, cho đến khi hai chân có chút mỏi, Cận Tử Kỳ mới chuẩn bị đi về nhà.
Kết quả mới quay người lại, vừa đúng lúc đối mặt với hai người cùng đi ngang qua.
Tần Viễn và Phương Tình Vân đang từ phòng làm việc của chủ nhiệm khoa phụ sản đi ra ngoài, trong tay còn cầm một đống lớn giấy chẩn đoán bệnh.
Thời gian trong phút chốc như dừng lại, ba người cứ như vậy mặt đối mặt mà nhìn lẫn nhau.
Hai bên cách nhau lối đi nhỏ trên hành lang, thỉnh thoảng có người đến người đi, lại không ngăn được tầm mắt bọn họ nhìn nhau.
Cận Tử Kỳ không nghĩ tới đầu óc mình lại xoay chuyển nhanh như vậy, tầm mắt của cô vô tình dừng ở trên chiếc bụng bằng phẳng của Phương Tình Vân, sau đó là đôi chân mang dép lê của Phương Tình Vân, tiếp sau đó. . . . . . Trong lòng đã rõ.
Trên mặt cô hầu như không có bất kỳ cảm xúc nào lộ ra, chẳng qua là theo chân bọn họ gật nhẹ đầu, coi như là chào hỏi, sau đó vẫn đi vào trong thang máy mới vừa mở cửa, cũng không gọi họ cùng đi vào.
Nếu như cô không nhớ lầm, Phương Tình Vân đang công tác ở thành phố S. . . . . .
Đi ra khỏi cổng chính khu chẩn đoán, Cận Tử Kỳ hít một hơi, muốn đi đến chỗ mình dừng xe.
Mới vừa đi mấy bước, điện thoại di động vang lên, là Thanh Kiều gọi điện.
Mới bắt máy, Thanh Kiều đã nói: "Chị họ, chị làm sao vậy? Anh rể nói em sau khi tan việc đến nhà chị!"
Không nghĩ tới Tống Kỳ Diễn đã gọi điện thoại thông báo cho Thanh Kiều rồi.
Trái tim Cận Tử Kỳ cảm thấy ấm áp, "Không có gì, chẳng qua là anh rể em buổi tối phải đi xã giao, cho nên muốn để cho em đi theo chị nói chuyện phiếm, nếu như em có việc cũng không cần đến đây, không quan trọng đâu."
Bên đầu kia điện thoại dừng một chút, nghe được giọng nói quỷ dị của Thanh Kiều: "Phải đến Tống gia sao?"
"Ừ." Cận Tử Kỳ mới vừa đáp lại, đầu kia thì không thể chờ đợi mà nói tiếp: "Chị họ, chị ở trong nhà chờ em, em quay lại chỗ dì lớn lấy cái hành lý thì qua liền!"
Thanh Kiều hưng phấn khiến cho Cận Tử Kỳ bật cười, cô quên Thanh Kiều có người thích ở Tống gia.
Người kia. . . . . .
Cận Tử Kỳ cảm giác trong lòng mình đã có đáp án.
"Vậy em trên đường chú ý an toàn." Mới nói xong, chìa khóa xe không biết chuyện gì xảy ra mà đột nhiên rơi trên mặt đất.
Cận Tử Kỳ theo bản năng cúi đầu xoay người lại nhặt, lại quên mất mình đang đứng ở giao lộ trước bệnh viện.
"Tiểu Kỳ!" Sau lưng chợt có một tiếng gọi đầy sợ hãi, có chút quen thuộc, là . . . . .
Cận Tử Kỳ vẫn chưa kịp có phản ứng, cơ thể cũng đã bị người ở sau lưng xông lên ôm đẩy tới một bên.
Dường như là chuyện trong chớp mắt, chợt loé lên một chiếc xe vừa vặn lao nhanh qua vị trí mới vừa rồi cô đã đứng.
Cánh tay ôm lấy thắt lưng của cô rất chặt, chặt đến mức cô có thể nghe được nhịp tim trong lồng ngực người đó đập dồn dập mạnh mẽ.
Cận Tử Kỳ theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, sau đó lại lui về phía sau vài bước mà giữ một khoảng cách.
"Có sao không?" Tần Viễn lại bỗng dưng bắt lấy tay của cô, giọng nói của hắn còn có phần lo sợ.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn qua thì thấy giữa mày mắt hắn đầy vẻ căng thẳng và khẩn trương, nhất thời tinh thần vẫn chưa trở lại bình thường sau một trận kinh hãi mới vừa rồi.
Bởi vì ban nãy cô ngồi xổm người xuống, e rằng tài xế không nhìn thấy cô, nếu như không có bị đẩy ra, như vậy giờ phút này cô có thể bị cán ở dưới mặt bánh xe to lớn.
Điện thoại di động cũng bởi vì theo đà mà rơi xuống cách đó không xa, không bị cắt đứt, vẫn còn tiếp tục kết nối.
Cô thậm chí loáng thoáng nghe được Thanh Kiều lo lắng mà vội vàng hỏi thăm.
"Tiểu Kỳ." Tần Viễn đã đi đến bên cạnh cô, lồng ngực của hắn vẫn còn phập phồng lên
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom