Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
"Ừ." Hàn Mẫn Tranh gật đầu: "Bất quá không được một tháng, đứa bé đã sẩy mất. Chúng tôi cũng là vào lúc bà bị sinh non mới biết được bà mang thai, thậm chí ngay cả bản thân bà ấy trước đó cũng không phát hiện chuyện mình mang bầu."
Cận Tử Kỳ chợt cảm thấy tâm loạn, chuyện năm đó làm sao sẽ phức tạp như vậy? Kiều Hân Hủy yêu, đến tột cùng là ai?
"Cha tôi sau khi biết được rất khổ sở, cho là ngày thường làm cho bà mệt muốn chết đi rồi, còn cố ý giao công việc trông nom nhà cửa cho bác hai hỗ trợ xử lý, làm như vậy là để muốn cho bà dưỡng thân thể thật tốt, mỗi ngày cha còn trong lúc cấp bách rút ra thời gian đến cùng bà, mặc dù đứa bé mất đi làm cho tinh thần của ông ấy cũng một dạo trở nên chán chường suy sụp."
"Về sau thân thể của mẹ nhỏ từ từ hồi phục, cũng đi ra khỏi ám ảnh chuyện mất đi đứa bé. Cha tôi bởi vì chuyện này nên tuyệt đối thấy thẹn nên càng thêm yêu thương bà, gần như là nâng bà lên trời, không bao lâu, bà ta lại mang thai."
Hàn Mẫn Tranh thấy được trong mắt của Cận Tử Kỳ cùng Ngu Thanh Kiều chấn kinh, anh cầm ly nước trong tay mà ngắm nghía, tiếp tục nói: "Đoạn thời gian đó, cha tôi và bà ấy đều hưng phấn mà tìm hiểu kiến thức thông dụng dành cho phụ nữ có thai cần chú ý, còn đặc biệt đi đến lớp yoga dành cho phụ nữ có thai, kết quả... Không đến một tháng, lại sẩy thai." Tâm Thường Lạc.
"Lại sẩy?" Khoé miệng của Ngu Thanh Kiều co rút, "Đây đúng là gia đình chuyên nghiệp sanh non ..."
Hàn Mẫn Tranh nhìn qua Thanh Kiều với động tác nhỏ bĩu môi nhăn mũi, đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng nhu hòa, bị Cận Tử Kỳ ở đối diện bắt được, nhưng cô không có ngay mặt vạch trần, chỉ là cúi đầu cười cười nhàn nhạt.
"Cha tôi lúc ban đầu cho là luyện yoga quá mức mệt nhọc, còn bởi vậy đối với giáo viên dạy yoga giận dữ, lại càng vì bà mà thay đổi một nhóm lại một nhóm người giúp việc trong nhà. Cha có vị bạn thân là bác sĩ khoa phụ sản, có một ngày ông ấy đến nhà làm khách, cha lập tức kể với ông ấy tình huống của mẹ nhỏ, ông ấy cũng rất kinh ngạc, lúc ấy tôi đi ngang qua thư phòng, nhìn vẻ mặt ông ấy như có điều suy nghĩ, nhưng cái gì ông ấy cũng không nói, chỉ là đề nghị cha tôi mang mẹ nhỏ đến bệnh viện kiểm tra thân thể."
Cận Tử Kỳ nghe đến đó, trong đại não đột nhiên toát ra một suy đoán, trong vòng luẩn quẩn mọi loại người đều có, cô đã từng nghe nói qua một chút danh môn thiên kim bởi vì cuộc sống không được kiểm soát mà phá thai về sau lâu dài theo thói quen hay sẩy thai...
Nếu như Kiều Hân Hủy gả vào Hàn gia trước đó lại từng mang thai, vậy về sau hai lần sinh non đã nói nên rõ. Tâm Thường Lạc.
Nghĩ đến khả năng này, đường cong trên chiếc cằm của Cận Tử Kỳ căng cứng, tâm tình cũng càng ngưng trọng.
Nói đến đây, khóe miệng Hàn Mẫn Tranh trồi lên một tia mỉa mai cười yếu ớt: "Khi cha tôi đề xuất với bà đi bệnh viện kiểm tra, bà ta đánh chết cũng không chịu cùng đi, còn bởi vì vậy cùng cha tôi chiến tranh lạnh thật lâu, cuối cùng vẫn là cha tôi thỏa hiệp trước hai người mới hòa hảo như lúc ban đầu. Bất quá, cha tôi là một lão hồ ly trên con đường làm quan đã bôi đen lăn lộn vài chục năm, nơi nào sẽ bị lừa bịp như vậy, mặc dù lúc ấy ông còn rất yêu bà, nhưng lý trí vẫn cao hơn cái gọi là tình tình ái ái."
"Cho nên cha anh mới len lén đi đến bệnh viện tìm bác sĩ khoa phụ sản kia chẩn đoán cho Kiều Hân Hủy?" Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, bình tĩnh tiếp nhận câu trả lời của Hàn Mẫn Tranh, bên môi hiện lên nụ cười nhạt: "Không biết tôi có đoán sai không?"
Hàn Mẫn Tranh đồng ý suy đoán của cô: "Bác sĩ kia biết rõ cha tôi chính là chồng của mẹ nhỏ, không phân tốt xấu lập tức mắng ông ấy một trận lung tung, nói mẹ nhỏ bởi vì lúc trước nạo thai giải phẫu không có làm tốt, làm tổn thương tử cung, mới có thể theo thói quen đó mà sinh non, nếu như không chú ý nhiều thêm, dù cho về sau lại mang thai vẫn là sẽ như hai lần trước sẩy mất." Tâm Thường Lạc.
"Cha tôi sau khi nghe xong lời này lập tức choáng váng tại chỗ, ông ấy và mẹ nhỏ kết hôn nửa năm, mang thai hai lần, nhưng trong lời nói bác sĩ lại nói cho ông ấy biết một tin tức, mẹ nhỏ trước đó đã từng có con, hơn nữa còn đánh mất hết."
Lòng của Cận Tử Kỳ như từ trên trời rơi xuống, ngã vào trong hầm băng sâu không thấy đáy, cô dựa vào lưng ghế ngồi ở trên ghế sofa, đầu ngón tay nắm cái ly có chút lạnh buốt, không nghĩ tới chân tướng thật sự kinh khủng như cô đã suy nghĩ vậy!
"Cha tôi là tín đồ cơ sở đốc giáo, xưa nay không đề xướng loại chuyện phá thai tàn nhẫn như thế này, ông cảm thấy cho dù là khi còn trong trứng nước chưa thành hình cũng là một cái sinh mệnh nhỏ, có cơ hội sống sót, mà không phải bị tùy tiện hành hạ cho đến chết. Cho nên sau khi về nhà, cha lập tức khai môn kiến sơn (mở cửa thấy núi) mà hỏi bà ta tại sao lại phá thai, tôi vẫn nhớ đến lúc ấy trên mặt cha đầy thất vọng, tôi nghĩ đó không chỉ là đối với việc ông liên tiếp mất đi mấy đứa bé mà thất vọng, còn có đối với nhân phẩm của mẹ nhỏ thất vọng."
"Mẹ nhỏ biết rõ cha tôi đến bệnh viện tra xét tình huống bệnh tình của bà, cũng rất bối rối, khóc với cha tôi giải thích, nói đứa bé kia đúng là sai lầm, cho nên bà ta mới có thể gây thành sai lầm lớn mà xoá bỏ đứa bé kia."
"Cứ việc lúc ấy bà ta khóc đến điềm đạm đáng yêu, thậm chí giơ tay lên thề về sau sẽ dưỡng thai thật tốt, tuyệt đối sẽ không lại tổn thương bất kỳ sinh mệnh nhỏ nào. Cha tôi là người tình tính nói một không nói hai, một khi quyết định chuyện gì tuyệt đối sẽ không thay đổi nữa, ông ấy giống như một nhà tạo gốm xuất sắc ưu tú, tuyệt đối không cần một tác phẩm nghệ thuật không hoàn mỹ. Sau sự việc này, mẹ nhỏ trong cảm nhận của ông cũng không còn là cô gái tốt đẹp đơn thuần thiện lương như trong tranh bước ra."
"Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu cũng không được bên ngoài xem trọng, sau khi sự tình của mẹ nhỏ sáng tỏ thì gặp phải khủng hoảng, cha tôi biến mất một tuần lễ, lúc xuất hiện trở lại chỉ nói hai chữ."
Về phần hai chữ kia là gì, Cận Tử Kỳ và Ngu Thanh Kiều trong lòng đều biết rõ.
Đàn ông cho dù có độ lương hơn nữa, nhưng về việc này cũng sẽ khó tránh khỏi lòng dạ hẹp hòi, chuyện nam nữ, giống như uống nước tự biết, ông Hàn cuối cùng lựa chọn ly hôn cũng là ở trong tình lý, chỉ trách quá khứ của Kiều Hân Huỷ trải qua quá mức không chịu nổi.
Mà đứa bé thứ nhất của bà ta, Cận Tử Kỳ nghĩ đến chính là con của Cận Chiêu Đông cha của cô.
Thuở mười sáu mười bảy tuổi, đúng là thời điểm còn trẻ dễ xúc động, tình yêu cuồng nhiệt giữa nam nữ, khó tránh khỏi sẽ vụng trộm trái cấm, cho nên Kiều Hân Hủy cùng Cận Chiêu Đông từng phát sinh quan hệ cũng chẳng phải hiếm lạ, nhưng cô không ngờ tới giữa bọn họ lại từng có con.
Những năm qua cô chưa từng nghe đến Cận Chiêu Đông đề cập qua việc này, cho nên chuyện đứa bé, sợ là Kiều Hân Hủy len lén bỏ đi.
"Đằng sau chuyện này chắc hẳn các cô so với tôi rõ ràng hơn. Mẹ nhỏ rời đi khỏi Hàn gia cũng không trở về Kiều gia, ngay lúc đó Kiều gia còn phải dựa vào Hàn gia, cha tôi xem như nể tình một thời vợ chồng, cũng không lập tức nói ra chuyện ông và mẹ nhỏ đã ly hôn. Cho đến về sau nghe nói bà ta ở Tân Cương cùng một người đàn ông khác sinh con cha tôi mới chính thức cùng Kiều gia ngả bài, lại không nói cho bọn họ biết lý do chân chính chuyện là bởi vì trước khi kết hôn mẹ nhỏ bất trung nạo phá thai, tôi nghĩ, cha rốt cuộc vẫn là quan tâm bà ta, nếu không sẽ không lại nhiều lần ở bên ngoài bảo vệ thanh danh của bà như vậy."
Đúng thế, nếu không phải ông Hàn bảo vệ, Kiều Hân Hủy ở đâu còn có thể nhảy lên nhiều năm như vậy? Cận Chiêu Đông lúc trước cùng Kiều Hân Hủy một lần nữa ở cùng nhau, phải chăng cũng biết sự tình bà ta trải qua suoits một năm tại Hàn gia?
Đương nhiên, cũng không loại trừ chân ái không gì sánh được, Cận Chiêu Đông không những không tức giận, ngược lại cảm thấy Kiều Hân Hủy chịu khổ quá nhiều, càng thêm thương yêu người phụ nữ ba mươi mấy năm sống ở trong lòng ông.
Nghĩ đến khả năng này, Cận Tử Kỳ nhịn không được muốn cười, nhưng vẫn thay cha của cô cảm thấy thật đáng buồn.
Nếu như ông ấy biết rõ Kiều Hân Hủy từng đối với một người đàn ông khác nói, việc ông cùng bà ta có một đứa bé đúng là sai lầm, không biết phản ứng của ông sẽ là dạng gì?
Căn cứ theo Hàn Mẫn Tranh tự thuật, Kiều Hân Hủy đối với ônh Hàn cũng không phải là vô tình, tuy nói hôn sự là do chú Kiều thúc đẩy, nhưng e rằng chính Kiều Hân Hủy cũng không có bao nhiêu phản đối, dù sao trên đời có rất ít người đàn ông nào cưng chiều mình đến thế.
So với lúc ấy gia tộc Cận gia xí nghiệp có phiền toái, lựa chọn Hàn gia đường làm quan hanh thông vẫn là tốt hơn.
Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán của cô, Kiều Hân Hủy có lẽ thật sự chỉ yêu cha của cô cũng nói không chừng.
Chỉ tiếc, cái tỷ lệ này dường như cực kỳ bé nhỏ nha!
"Bà ta tại sao làm như vậy hả? Biết rất rõ ràng chuyện năm đó không phải như dượng cả nói như vậy, vì cái gì khi dượng cả cùng dì lớn phát sinh tranh chấp không đứng ra giải thích rõ chân tướng? Sau đó lại còn phải cố gắng cứu vãn hôn nhân của dì cả, chẳng lẽ không cảm thấy được rất dối trá sao?" Thanh Kiều thổn thức mà cảm thán.
Tục ngữ nói đúng, người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng phàm là con người nên suy nghĩ vạch ra con đường cho sự sinh tồn của mình.
Kiều Hân Hủy làm vậy, cũng bất quá là vì chính bản thân mình thôi. Huống chi, bà ta cùng Cận Chiêu Đông giống như là Chu Du và Hoàng Cái, một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện kề bên, người ngoài làm sao có thể hiểu tâm tình của bọn họ thân là người trong cuộc?
Cho nên, Cận Tử Kỳ cảm thấy mình cũng không còn cần thiết thay cha mà thấy không đáng giá, chuyện tình cảm ai lại nói được rõ ràng đây?
Ngu Thanh Kiều càng nghĩ càng tức giận, nặng nề gõ cái bàn: "Chị họ, chúng ta đem chuyện này của bà ta phát tán lên trên mạng đi, để cho dượng cả nhìn rõ một chút bộ mặt thật của bà ta, nhìn xem ông ấy hối hận hay không đã đối xử với dì lớn như vậy!"
Cận Tử Kỳ chuyển động ly nước: "Chuyện của người khác, với chúng ta lại có quan hệ gì?" Cô rũ mi mắt xuống, gợn sóng không dấu vết, "Huống chi chúng ta nói ra, lại có mấy người tin? Chứng cớ lại đang ở đâu?"
Ngu Thanh Kiều mất mác mà rũ hai vai, ồ một tiếng, chị họ nói không sai, đến lúc đó rất có thể bị Kiều Hân Hủy trả đũa nói dì lớn không thể đối mặt thất bại của mình, trả đũa một phụ nữ yếu đuối như bà ta.
"Nếu như việc này bị chọc ra, Kiều Hân Hủy có lẽ sẽ không nói gì, nhưng dượng cả cùng người không biết chuyện đều sẽ cảm thấy phong độ của dì lớn quá ít, lúc mình vẫn chưa ly hôn, Kiều Hân Hủy vẫn luôn chân thành chúc phúc bọn họ, còn ở khắp nơi suy nghĩ cho họ, bôn ba đến bôn ba đi ngăn cản bọn họ ly hôn, dì lớn không những không cảm kích còn tính kế bà ta."
Cận Tử Kỳ nhìn sang Ngu Thanh Kiều phân tích đạo lý rõ ràng, cười gật đầu, vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.
Lúc mẹ cô và cha cô tranh chấp muốn ly hôn, Kiều Hân Hủy không nói một chữ châm ngòi ly gián, đều nhiệt tình khuyên nhủ bọn họ, mặc dù việc này càng làm cho Tô Ngưng Tuyết cùng Cận Chiêu Đông càng thêm căng thẳng.
Nhưng bày ra trên mặt bàn, Kiều Hân Hủy thật sự là hiểu lẽ tài đức, hôm nay chính là do Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông ly hôn, cũng chỉ có thể đỗ lỗi giữa vợ chồng họ có sự khác biệt, tính tình không hợp, chuyện gì liên quan người khác?
Kiều Hân Hủy rất thông minh, bà hiểu được như thế nào làm ình tránh đi khốn cảnh đích thực mũi tên của mọi người, cũng biết lợi dụng bất kỳ cơ hội nào đối với bà có lợi như thế nào, một người đàn bà tâm tư kín đáo như thế, nếu đặt tại cổ đại, tất nhiên là một cao thủ trạch đấu.
Cho dù là sống ở hiện đại, cũng không sai chút nào, Kiều Niệm Chiêu xác thực so ra kém mẹ của cô ta, chỉ riêng phương diện thủ đoạn này, Kiều Hân Hủy là có thể ném Kiều Niệm Chiêu ra vài con phố!
Nếu Kiều Niệm Chiêu có người mẹ bụng dạ tâm trí tuệ như vậy, những năm qua cũng sẽ không thể không ghi tên của mình vào sổ hộ khẩu của Cận gia, còn phải nhờ mẹ cô ta tái xuất giang hồ về sau xứng danh ình!
Một bữa cơm ăn xong, Ngu Thanh Kiều lại dào dạt hứng thú lôi kéo Hàn Mẫn Tranh đi, buổi chiều giờ làm việc là hai giờ rưỡi, Cận Tử Kỳ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, còn có hai giờ trống rảnh rỗi.
Cô bồi hồi trong chốc lát, quyết định lái xe đi một chuyến đến chỗ Tô Ngưng Tuyết, sau khi biết được quá khứ của Kiều Hân Hủy, cô có thể không nói cho Cận Chiêu Đông, nhưng không thể không đem chân tướng nói cho Tô Ngưng Tuyết nghe.
Cận Tử Kỳ lựa chọn đem quyền quyết định giao cho Tô Ngưng Tuyết, nếu như Tô Ngưng Tuyết nghe xong muốn đem tất cả chuyện nói cho Cận Chiêu Đông, với tư cách là con gái cô cũng sẽ tôn trọng quyết định của mẹ, ly hôn hay không đến lúc đó chỉ sợ là một ẩn số.
Trước khi lên xe cô gửi tin nhắn cho Tô Ngưng Tuyết, báo rằng cô sẽ lập tức đến hoa viên Nam Đô.
Trên đường, điện thoại di động đột nhiên vang lên, bởi vì đang lái xe, Cận Tử Kỳ không nhìn xem mã số hiện trên màn hình, chỉ cho là Tô Ngưng Tuyết gọi điện thoại lại cho cô, đeo bluetooth lên nói ngay: "Năm phút sau con đến."
Nhưng trong tai nghe lại không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có tiếng thở có chút dồn dập.
Cho là điện thoại quấy rầy, cô vừa định đưa tay nhấn tắt, đầu kia lại truyền đến tiếng nói.
"Tử Kỳ... Là dì." Giọng nói của Kiều Hân Hủy mang theo một chút chần chờ cùng thấp thỏm.
Cận Tử Kỳ thu hồi lại ngón tay đang đặt trên phím tắt cuộc gọi, hàng lông mày đen xinh đẹp nhướng lên: "Có chuyện gì sao?"
"...Có phải Tiểu Tranh còn ở cùng một chỗ với con hay không? Tử Kỳ, có tiện để cho nó nghe điện thoại một chút hay không?"
"Chúng tôi ăn cơm xong đã tản đi rồi, bây giờ anh ta và Thanh Kiều hẳn là ở trên đường trở về công ty."
"Vậy lúc các người ăn cơm có tán gẫu gì hay không? Còn có, con cùng tiểu Tranh là tại sao biết nhau?"
Kiều Hân Hủy luôn điềm tĩnh nhã nhặn lại dịu dàng thế nhưng cũng sẽ bối rối, vấn đề không có lịch sự như vậy cũng hỏi ra miệng.
Bà ta đến tột cùng đang khủng hoảng cái gì đây?
"Tử Kỳ, con có đang nghe không?" Nghe thấy không được đáp lại, giọng nói Kiều Hân Hủy càng thêm nóng nảy hai phần.
Cận Tử Kỳ nhịn không được cười khẽ lên: "Dì Hân, hôm nay dì có điểm gì là lạ, nếu như bị bệnh hẳn là cần đi bệnh viện xem một chút, chút tiền thuốc này cha tôi vẫn là có thể chi trả được mà."
"Tiểu Tranh đã nói cho cô biết?" Kiều Hân Hủy lần này đổi thành giọng điệu dò xét, hô hấp cũng càng nặng nề.
"Nói cho tôi biết cái gì? Nói dì là vợ thứ hai của cha anh ta, dì cũng là người hai lần mang thai với cha của anh ta, mặc dù mỗi một lần đứa bé đều không đủ tháng thì sẩy mất rồi?"
"Nói cho tôi biết cái gì? Nói dì là vợ thứ hai của cha anh ta, dì cũng là người hai lần mang thai với cha của anh ta, mặc dù mỗi một lần đứa bé đều không đủ tháng thì sẩy mất rồi?"
"Tử Kỳ cô không thể quá đáng như vậy!" Cận Tử Kỳ có thể nghe ra Kiều Hân Hủy có chút tấc lòng đại loạn: "Tôi thật sự là đánh giá cao phẩm hạnh của cô, Tử Kỳ, tiểu Tranh là do cô tìm đến phải hay không? Tôi biết rõ cô bởi vì chuyện trước kia đối với tôi trong lòng còn có oán hận, nhưng tôi thật sự chưa từng nghĩ qua muốn cho cha mẹ cô xa nhau."
"Nếu đã chưa từng nghĩ qua một lần cùng cha tôi sống với nhau, vậy dì lại đang sợ cái gì?"
Kiều Hân Hủy trong phút chốc không nói gì, đúng vậy, nếu như bà thực sự không dự định cùng Cận Chiêu Đông đốt lửa tình cũ lại, như vậy quá khứ của bà cùng ông Hàn đã từng xảy ra chuyện gì, cho dù chuyện cùng ông Hàn đôi bên yêu nhau nói ra cũng không có quan hệ gì. Tâm Thường Lạc.
Trừ phi là hiện tại bà rất để ý thái độ nhận định của Cận Chiêu Đông đối với mình, mới có thể bối rối bất an như thế.
"Dì Hân, cũng là do tôi đánh giá thấp đạo hạnh, nếu như con gái của dì không chỉ học kỹ xảo cướp người của dì, mà là thừa kế tất cả y bát của dì truyền lại, vậy giờ này ngày này e rằng tôi cũng không thể làm gì cô ta."
Kiều Hân Hủy nhẹ hít một nghụm khí lạnh, giống nghẹn lại, thật lâu cũng không lên tiếng. Một hồi lâu, mới nghe được bà nói: "Tử Kỳ, làm một người mẹ, muốn bảo vệ hạnh phúc của con gái mình cũng là sai sao?"
"Không sai, tôi mới phát hiện dì Hân đây mới là người vĩ đại nhất trên cái thế giới này." Cận Tử Kỳ lái xe tiến vào hoa viên Nam Đô, nhìn qua con đường phía trước, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu đầy châm chọc, "Lưng đeo tiếng xấu, vẫn còn giúp mẹ tôi nhận rõ bộ mặt thật của cha tôi."
Không đợi Kiều Hân Hủy đưa lời giải thích nhiều hơn nữa, vào thời điểm dừng xe Cận Tử Kỳ cũng nhấn tắt điện thoại.
Sau khi xe dừng lại, Cận Tử Kỳ lập tức lên lầu, vừa mở cửa ra bản thân thiếu chút nữa đụng vào Kiều Nam đang đổi giày ra ngoài, cô có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới chú Kiều thế nhưng lại ở chỗ này. Tâm Thường Lạc.
Kiều Nam thấy Cận Tử Kỳ ở cửa, sau khi kinh ngạc thì thản nhiên cười, "Nắp bồn cầu nhà vệ sinh bị hư, mới vừa mua cái mới thay xong, con đã đến rồi thật tốt, ở cùng mẹ con nhé chú đi trước."
Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện trên tủ giày có một cái hộp bằng giấy, hình vẽ trên mặt đúng là một cái nắp bồn cầu trắng tinh, khóe miệng của cô kéo kéo, chú Kiều này quả thực tăng nỗ lực mang đến ân cần nha!
Cùng trải qua mấy ngày nay, Cận Chiêu Đông thậm chí ngay cả đến thăm một chuyến cũng không có tạo thành tương phản rõ nét.
Đưa mắt nhìn Kiều Nam xuống lầu Cận Tử Kỳ mới vào nhà, Tô Ngưng Thu đang từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Tử Kỳ lập tức đi qua, lôi kéo cô đến bên ban công len lén nói với cô: "Vừa rồi chú Kiều của con đến thông bồn cầu đấy."
"Con thấy rồi." Cận Tử Kỳ dở khóc dở cười, đoán một chút cũng biết là chủ ý của dì nhỏ. Tâm Thường Lạc.
Tô Ngưng Thu mấp máy miệng, "Cu-li miễn phí không cần uổng phí, huống chi trong lòng người ta còn ước gì có thể mỗi ngày làm chút gì đó đây! Con không biết hôm qua dì với mẹ con đi ra ngoài mua thức ăn, ở tại nhà hàng xóm cách vách còn lôi kéo mẹ con thét to: tôi nói này em gái, giữa vợ chồng đâu nào thù đến cách đêm cách hôm, cô mỗi ngày để cho người kia đứng ở dưới lầu cầm lấy bó hoa phơi nắng, còn phải mỗi ngày nộp cho lão Vương mười đồng tiền phí đỗ xe, cô xem cô thật lãng phí tiền!"
Tô Ngưng Thu học theo bà thím bên cạnh nói chuyện có bài bản hẳn hoi, nói xong đến phần sau tự mình che miệng cười rộ lên lên trước: "Lúc ấy nói mẹ con đến khuôn mặt đỏ bừng, xoay người trở về nhà, ở đâu còn dám xuống lầu đi ra ngoài mua thức ăn? Hiện tại hộ gia đình ở trong toà nhà này mười phần cũng biết con có một ông bố vừa ngốc vừa lãng mạn."
Cận Tử Kỳ lại nghĩ tới lúc Kiều Nam đi ra ngoài đầu đầy mồ hôi cùng ống tay áo cuộn lên, biết rõ ông tuyệt đối không phải là chỉ đổi cái nắp bồn cầu, khóe mắt quét đến máy lọc nước bên phòng khách, bên cạnh đặt hai thùng nước tinh khiết lớn tràn đầy. Tâm Thường Lạc.
Tô Ngưng Thu theo tầm mắt của cô nhìn lại, lập tức vỗ tay một cái, miệng đầy tán thưởng: "Dì thấy ông ấy nho nhã yếu đuối , không nghĩ tới khí lực không nhỏ, ngay cả mang ba thùng nước mà hô một tiếng mệt mỏi cũng không có hô. Dì chỉ là oán trách một chút với mẹ của con, nói xe đã thật lâu không có đi rửa sạch, ông ấy không nói hai lời lập tức ôm thùng nước cầm khăn lau chậm rãi đi xuống lầu, nhận lấy ống nước làm việc của lão Vương rồi bắt đầu rửa xe, về sau thuận tiện lại thay luôn nắp bồn cầu."
Cận Tử Kỳ ôm lấy trán, "Dì nhỏ, cho dù là như vậy, dì cũng không thể nô dịch chú Kiều chứ."
Rất khó tưởng tượng bộ dáng của Kiều Nam là một người ôn nhã cao quý như vậy lại cầm lấy khăn chà lau xe, dầu gì người ta cũng là Tổng giám đốc công ty thiết kế ô-tô trình độ cao cấp toàn cầu. Tâm Thường Lạc.
"Tử Kỳ, lời này của con đúng là oan uổng cho dì!" Tô Ngưng Thu kêu oan cho bản thân mình: "Dì thực sự cũng chưa từng làm gì xúc phạm ông ấy, đều là chính bản thân ông đến giành làm, con không biết đâu, khi ông ấy nhìn đến mẹ con, đôi mắt sáng giống như đèn pha, dường như hận không thể hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều đi theo ở phía sau mẹ con không rời."
Nếu như Kiều Nam nghe được Tô Ngưng Thu ở sau lưng cười chọc ghẹo ông như vậy, không biết gương mặt già có đỏ bừng hay không?
Đang nói, cửa phòng bếp đã mở ra, Tô Ngưng Tuyết vừa tháo tạp dề vừa đi ra, nhìn thấy hai người ghé tai nói chuyện, thuận miệng hỏi một câu: "Đang nói gì mà cao hứng vậy?"
Tô Ngưng Thu lại cười đến càng thêm mập mờ: "Có thể nói cái gì, đương nhiên là ông anh Kiều, vừa rồi Tử Kỳ đến thăm lại thấy một người đàn ông cao lớn mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng lại ôm cái nắp bồn cầu đi ra ngoài, chị nói xem có buồn cười không?"
Thốt ra lời này xong, Cận Tử Kỳ lập tức nhìn thấy trên chiếc cổ trắng ngần của Tô Ngưng Tuyết có chút phiếm hồng, bà chỉ là nhàn nhạt ồ một tiếng, rồi xoay người vào phòng ngủ của mình, dường như đối với chuyện các cô đang nói một chút hứng thú cũng không có.
Tô Ngưng Thu lại lắc lắc cánh tay của Tử Kỳ, "Mẹ con đã một đống tuổi còn thẹn thùng, rõ ràng trong lòng cũng không phải là không thích người ta, còn muốn thờ ơ, nếu như là người không có kiên nhẫn, sớm đã bị mẹ con dọa chạy rồi, khó chịu!"
Cận Tử Kỳ cong lên khóe miệng cười, nghe thấy được một trận hương hoa nhè nhẹ, nhìn quanh bốn phía, thì nhìn thấy trên tủ ly trong phòng khách có thêm bó hoa cát cánh, có cái rất tươi mới, có cái đã hiện ra dấu hiệu khô héo, bất quá chủ nhân nhà trọ dường như không có dự định ném đi bất kỳ một bó nào.
Đây không phải là cũng có thể xem như một loại đáp trả đối với chú Kiều mấy ngày nay trải qua nỗ lực?
Nghĩ đến mình sắp sửa đem chuyện năm đó của Kiều Hân Hủy nói với mẹ, trong lòng Cận Tử Kỳ cảm giác có chút lỗi với Kiều Nam, nếu như mẹ cuối cùng quyết định tranh thủ quay trở lại với cha, vậy Kiều Nam làm sao mà chịu nổi?
Khi Cận Tử Kỳ đi vào phòng ngủ, Tô Ngưng Tuyết mới vừa thay xong một bộ quần áo, cũng không trang điểm không cần thiết, đầu tóc chải gọn sạch sẽ, lộ ra chiếc trán đầy trơn bóng, cởi bỏ đi khí chất lạnh lùng, trẻ tuổi và thân thiện hơn trước không ít.
Một chiếc túi LV bày ở góc giường, Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn thì thấy được một quyển giấy hôn thú cùng thẻ chứng minh trong bóp da, xem ra tối hôm qua mẹ nói ly hôn thật sự không phải là nói giỡn .
Tô Ngưng Tuyết thấy cô nhìn chằm chằm giấy hôn thú kia không chớp mắt, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Cận Tử Kỳ hoàn hồn cười cười với Tô Ngưng Tuyết, từ từ đi tới, đứng cách Tô Ngưng Tuyết vài bước: "Mẹ, mẹ đối với chú Kiều nhận định như thế nào? Dường như mẹ không có đuổi chú ra cửa nữa."
Cô cũng không quên trước lần đó Tô Ngưng Tuyết chỉ một cước thô bạo gạt Kiều Nam ngã trên mặt đất.
Tay Tô Ngưng Tuyết đang đeo dây chuyền dừng lại, trên mặt cũng thoáng hiện lên một phần phức tạp, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh không gợn sóng: "Nói bậy bạ gì đó, mẹ đã một xấp tuổi, còn muốn đi đến tình yêu xế bóng sao?"
"Tình yêu xế bóng? Mẹ, mẹ xác định là tình yêu xế bóng, không phải là hoa mai hai lần nở sao? Mẹ và chú Kiều nhìn qua cũng bất quá là người khoảng bốn mươi tuổi thôi, nói không chừng khi tái hôn còn có thể cho sinh cho con đứa em trai nữa."
Cận Tử Kỳ thử dò xét làm cho khuôn mặt Tô Ngưng Tuyết lập tức đỏ bừng, bà làm sao cũng không nghĩ đến chính đứa con gái này xưa nay nghiêm trang lại sẽ nói ra loại lời nói to gan như vậy, nghe được sinh con, Tô Ngưng Tuyết theo một cách tự nhiên liên tưởng đến sự việc kia, mình cũng là người năm mươi tuổi, đâu nào chịu nổi giày vò?
Khi nhìn đến sắc mặt mẹ mình một hồi đỏ một hồi xanh, Cận Tử Kỳ cảm thấy buồn cười, nhưng mà sau khi nhẹ nhõm đi qua tâm tình lại ngưng trọng, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ biết mở miệng: "Mẹ, có chuyện con nghĩ phải nói với mẹ."
Bên tai của Tô Ngưng Tuyết cũng trở nên nóng hổi, vừa định dạy dỗ Cận Tử Kỳ, thì nghe được giọng nói của cô đột nhiên nghiêm túc lại, thì quay đầu nhìn cô, ngay tiếp theo trên mặt cũng rất nghiêm túc, không khỏi tiếp lời hỏi: "Chuyện gì?"
"Là về Kiều Hân Hủy ."
Quả nhiên, nghe được ba chữ Kiều Hân Hủy, lông mày Tô Ngưng Tuyết nhíu lại một cái, đây tuyệt đối không phải là sắc mặt tốt.
Nhưng Cận Tử Kỳ vẫn cứ thế mà nói ra, đem cả ngóc ngách ngọn nguồn của chân tướng nói đại khái.
Tô Ngưng Tuyết sau khi nghe xong lẳng lặng, thậm chí ngay cả đáy mắt đều không có chút nào sóng gợn, sau đó đi thẳng đến bên giường, bỏ giấy hôn thú và bóp da vào trong túi xách, sau đó vác túi lên trên vai: "Đó là chuyện của bọn họ."
Cận Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn sang mẹ của mình, thế nhưng lời này cùng lời nói của chính mình rất giống nhau, đối với sự tình giữa Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy, trước đó cô cũng không hề kích động như vậy.
Tô Ngưng Tuyết quay đầu lại, chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của Cận Tử Kỳ, thoáng mỉm cười: "Mẹ tự nhận không phải là người phụ nữ khoan hồng độ lượng, cũng không có biện pháp đem trách nhiệm cùng tình yêu hoàn toàn tách ra, thấy bà ta trở lại, mẹ mới biết được những năm gần đây mình vẫn luôn không thay đổi, muốn một người chồng từ trong ra ngoài chỉ dung chứa một mình mẹ. Những năm này mẹ cố gắng sử dụng công việc làm mình mất đi cảm giác, nhưng thỉnh thoảng khi mệt mỏi mà dừng lại thì cũng là thấy cô độc lẻ loi trước giờ chưa từng có."
"Thời điểm mẹ gặp cha của con, ông ấy cũng đã là một quyển sách tràn ngập chữ, đáng tiếc, mẹ chỉ có thấy được bìa mặt tinh xảo, nhưng không biết bên trong sớm đã tràn ngập bút tích của một người phụ nữ khác, ở đâu còn cho phép mẹ đi đặt bút viết? Chấp nhất nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi, lần này đến lượt mẹ buông tay trước, vứt bỏ cái thập tự giá nặng nề này."
Nụ cười của Tô Ngưng Tuyết tràn đầy thoải mái, thực sự không phải là miễn cưỡng cười vui.
"Nếu như đây là quyết định của mẹ, con ủng hộ mẹ." Cận Tử Kỳ nắm tay của bà khích lệ.
Tô Ngưng Tuyết chụp lấy mu bàn tay cô vỗ vỗ, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: "Thời gian không còn sớm, mẹ phải đến cục dân chính, lúc kết hôn không để cho ông ấy chờ mẹ, lúc ly hôn cũng không muốn phải muộn một giây."
Tô Ngưng Tuyết quật cường Cận Tử Kỳ đã biết, bà không hy vọng để cho Cận Chiêu Đông một chút xíu hiểu lầm, để cho ông cho rằng bà đang hối hận đang sợ mà muốn vãn hồi, bà muốn lưu lại cho Cận Chiêu Đông chính là một người hoàn mỹ xoay người.
"Mẹ, con đưa mẹ đi đến đó." Cận Tử Kỳ chủ động xin đi, vẫn là không muốn mẹ cô đơn chiếc bóng.
Tô Ngưng Tuyết hiểu tâm tư của cô, không có cự tuyệt, "Vậy sau khi đưa mẹ đến thì đi làm đi."
Cận Tử Kỳ gật đầu, lúc đi ra nhắn nhủ Tô Ngưng Thu vài câu, Tô Ngưng Thu nghe được chị gái thật sự muốn cùng Cận Chiêu Đông ly hôn, lập tức không dây dưa với cái tin tức này, sau khi biết được cũng không còn mừng rỡ như điên như trong dự liệu. truyện mới nhất chỉ có tại .
Bà chỉ im lặng mà gật đầu, cùng Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết đi xuống lầu, sau khi nhìn xem các cô lên xe, cách cánh cửa xe còn muốn an ủi Tô Ngưng Tuyết: "Chị, đợi lát nữa em đi đón chị nhé."
"Chẳng lẽ nhìn qua chị thật sự yếu ớt như vậy sao?" Tô Ngưng Tuyết bật cười, con gái là như thế này, em gái cũng là như vậy, một hay hai người đều dè dặt, thật giống như bà là đồ sứ Thanh Hoa quý báu đặt ở trong viện bảo tàng.
"Lúc này dễ vỡ hay yếu ớt không liên quan, dù sao người trong nhà ly hôn là lần đầu mà."
Tô Ngưng Thu nhẹ giọng nói thầm vài câu, hai tay Cận Tử Kỳ đặt ở trên tay lái, tâm tình không tốt không xấu, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể dùng tâm bình tĩnh đến đối đãi, ly hôn, kỳ thật cũng không phải là cái chuyện lớn gì kinh thiên động địa.
Đối với Tô Ngưng Tuyết mà nói, ly hôn, cảm giác không phải là hành động bất đắc dĩ đi đến sơn cùng thủy tận chứ?
Nếu như cuộc sống vẫn là tiếp tục, có ai sẽ tìm tai vạ cho chính mình treo trên đầu mình cái nhãn mác ly hôn?
Nói lời tạm biệt với Tô Ngưng Thu, Cận Tử Kỳ cùng Tô Ngưng Tuyết lập tức đi đến cục dân chính trước, dọc theo đường đi, hai mẹ con cũng không nói thêm lời gì, giống như cũng trang nghiêm chờ đợi một nghi thức trang nghiêm khác đến.
Xe mới vừa dừng ở ngoài cục dân chính, Cận Tử Kỳ lập tức liếc nhìn xe của Cận Chiêu Đông, ông ấy thế nhưng so với các cô còn đến sớm hơn, tình hình tối hôm qua làm cho cô cho rằng ông ấy không bằng lòng ly hôn .
Bất quá bị một câu Tô Ngưng Tuyết nói không ly hôn liền chống án, e rằng chỉ cần là một người đàn ông thì sẽ phải đến.
Nhất là đàn ông quyền cao chức trọng, nơi nào sẽ mặt dày mày dạn không quan tâm liều lĩnh nói lời vô lại "Muốn tôi ly hôn, trừ phi tôi chết", nếu quả thật là như vậy, thì Cận Chiêu Đông cũng không phải là Cận Chiêu Đông .
Cận Tử Kỳ không khỏi quay đầu đưa mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết, trên mặt của bà bình tĩnh như trước, cũng nhìn thấy cỗ xe quen thuộc xe có rèm che kia, bà cầm túi xách lên rồi mở cửa xe, sau khi xuống xe nói với Cận Tử Kỳ: "Con đi trước đi thôi."
Mặc dù có chút không yên lòng, nhưng ý Tô Ngưng Tuyết đuổi cô đi rất rõ ràng, ý tứ biểu hiện cô không đi thì bà cũng không đi vào, Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ, nói tạm biệt rồi lái ô-tô rời đi, tầm mắt lại dừng ở trên kính chiếu hậu.
Tô Ngưng Tuyết nhìn sang xe Cận Tử Kỳ đi xa, hít sâu một cái, không khí mùa đông lạnh như băng, làm cho đầu óc mình giữ vững thanh tỉnh, sau đó xoay người đi đến cửa chính cục dân chính, mỗi một bước đi bước đến độ rất tao nhã, cũng rất quyết đoán.
Chiếc xe Maserati giám đốc cửa xe vừa mở ra, Cận Chiêu Đông từ trong ghế lái đi ra, khó có được khi không để cho tài xế lái xe, cũng đúng, ly hôn không phải là chuyện gì vẻ vang, thân phận này của ông, hẳn là càng ít người biết rõ càng tốt.
Khoé miệng của Tô Ngưng Tuyết cong lên cười giễu, Cận Chiêu Đông đến gần bà, bà mới nhìn rõ mặt của ông, không giống với trước kia tuấn lãng trầm liễm, có chút suy sụp, hốc mắt hãm sâu, xương gò má nhô ra, tiều tụy thật giống như đã vài đêm không ngủ.
Bà quay mắt đi không nhìn tới, thản nhiên nói: "Giấy thoả thuận đã ký rồi sao?"
Cận Chiêu Đông không tiếp lời, chỉ là nhìn bà chằm chằm gắt gao, hai tay tạo thành quyền chặt chẽ, không biết còn tưởng rằng ông và bà có thâm cừu đại hận, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng không tiến lên bóp chết sự vọng động của bà.
Tô Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời, mùa đông này so với trước kia đều rét lạnh, mặt trời rất gay gắt, nhưng vẫn tồn tại rét lạnh như cũ, trong không khí có vài miếng bông tuyết lác đác bay bay, đây là mùa đông, bất cứ lúc nào cũng có tuyết rơi.
Bà đột nhiên nhớ tới, khi bọn họ kết hôn là ở tháng giêng, ngày đến lĩnh giấy hôn thú đó, tuyết rơi cực kỳ lớn, nhưng bà cầm chắc giấy chứng minh và sổ hộ khẩu, gió tuyết không ngại lại tới đây, sợ lùi lại một ngày sẽ bỏ lỡ.
Hiện tại nhớ lại, mới phát hiện lúc ấy có biết bao nhiêu ngây ngô.
Đó cũng là ngày hôm sau bọn họ kết hôn, vì phối hợp với không khí vui mừng, bà cố ý mặc chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, trên gương mặt bị đỏ do mùa đông lạnh lại không che dấu được sự thấp thỏm mừng rỡ, thỉnh thoảng chuyển động con ngươi nghiêng mắt nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh.
Tâm tình ngay lúc đó bà đã nhớ không rõ lắm, dù sao tuyệt đối sẽ không như giờ phút này tâm như nước lặng thế này.
"Vào đi thôi." Tô Ngưng Tuyết nói xong thì tự mình dẫn đầu xoay người, không nhìn xem biểu tình trên mặt ông.
Ba mươi năm sau lại lần bước vào cục dân chính, chỉ cảm thấy vật đổi sao dời, dường như đã có mấy đời, vật và người đều phát sinh biến hóa, sớm đã không phải là một cái bàn thấp và hai băng ghế năm đó.
Nhìn qua một đôi nam nữ trẻ tuổi đang cầm lấy thẻ chứng minh ôm vai bá cổ rỉ tai thân mật, Tô Ngưng Tuyết cũng đi tới xếp hàng phía sau bọn họ, ly hôn và kết hôn lại là ở cùng một cái cửa sổ, cũng coi là vừa cười vui vừa buồn bã.
Về phần buồn bã, ngày hôm nay không có gì ăn nhập với bà, bà thật bình tĩnh giống như đang hoàn thành một hạng mục công tác thôi.
Bất quá khi khi bà vừa đứng ở phía sau đội ngũ, trong nháy mắt lập tức thu hút không ít sự chú ý của người khác, nhất là sau khi Cận Chiêu Đông đứng ở phía sau bên cạnh bà, đã có đôi tình nhân trẻ tuổi quay đầu lại nhân tiện hỏi bà: "Dì ơi, các người cũng kết hôn sao?"
Tô Ngưng Tuyết cười cười, lắc đầu: "Chúng tôi ly hôn."
"Ách..." Cô gái nhỏ trẻ tuổi mang vẻ mặt lúng túng, ngượng ngùng nói câu xin lỗi lập tức nhanh chóng xoay người.
Sau đó mọi ánh mắt chung quanh quan sát bà ngược lại không hề quái dị như trước, dường như cũng đang nói: thì ra là ly hôn, vậy thì không có gì ly kỳ, mỗi ngày tới nơi này ly hôn cũng không ít mà, không kém một đôi này.
Cận Chiêu Đông đứng ở phía sau của bà, lại trước sau không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng bà có thể cảm nhận được đôi mắt ông vẫn luôn dừng ở trên chiếc gáy của mình, dường như muốn nhìn đến khoét ra được một cái hố.
Bất quá bà không quay đầu lại mắt to trừng mắt nhỏ với ông, cũng phải ly hôn, cần gì lại ầm ĩ một trận?
Bà nhìn thấy phía trước cô dâu mới cẩn thận cất giấy hôn thú vào trong túi xách, sau đó lại một tầng một tầng kéo khóa kéo lên, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, ôm túi xách thật chặt vừa lòng thỏa mãn theo sát chú rể đi ra.
Bốn phía phối hợp vang lên tiếng vỗ tay chúc phúc, cô dâu chú rể mới đỏ mặt đi đến lối ra, trong miệng không ngừng nói cám ơn.
Tô Ngưng Tuyết không khỏi nhớ lại năm đó nhân viên chịu trách nhiệm làm đăng ký kết hôn bảo bà mang thẻ chứng minh cùng sổ hộ khẩu lấy ra, bà cúi đầu ở trong túi lật tung cả buổi cũng không tìm được sổ hộ khẩu, gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt, cắn môi đỏ mắt lên, cuối cùng vẫn là Cận Chiêu Đông tìm được sổ hộ khẩu ở trong túi áo khoác ngoài của bà.
Nhân viên làm việc cười trêu ghẹo: cô dâu mới quá khẩn trương, nếu như thật sự không mang đến, có thể mệt mỏi cho chú rể rồi!
Bà ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn tới ông đang ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt lại đỏ như trái cà chua chín mọng.
.............
"Đôi phía sau." Nhân viên làm việc đứng lên gọi một tiếng.
Tô Ngưng Tuyết thu hồi dòng suy nghĩ bay xa, dưới những ánh mắt kia đi lên trước, ngồi xuống ở bên trái chiếc ghế.
Cận Chiêu Đông rất nhanh thì ngồi ở trên mặt ghế bên phải, hai tay của ông đáp ở trên đầu gối, ngồi rất tề chỉnh.
Nhân viên làm việc chỉ liếc nhìn họ, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, vừa lấy ra trong ngăn kéo hai bản giấy chứng nhận ly hôn bỏ trống, vừa nói: "Mang Giấy hôn thú và chứng minh thư ra."
Tiếng nói còn chưa dứt, giấy hôn thú và chứng minh thư của Tô Ngưng Tuyết đã xuất hiện ở dưới mắt của nhân viên làm việc, người nhân viên sững sờ, không khỏi nhìn Tô Ngưng Tuyết thêm vài lần, về sau lại quan sát Cận Chiêu Đông.
Y theo trình tự, nhân viên làm việc vẫn làm công tác khuyên giải cuối cùng: "Đời này kết thành vợ chồng cũng không dễ dàng, Trung Quốc mười mấy trăm triệu người các vị có thể đi đến cùng nơi cũng là duyên phận, tôi thấy các vị cũng kết hôn được ba mươi năm rồi, con cái đều kết hôn thành gia, có lời gì không thể nói cho tốt? Hôm nay, thật sự xác định nhất định phải ly hôn sao?"
Cận Chiêu Đông không có lên tiếng, Tô Ngưng Tuyết lập tức trả lời cực kỳ quyết định: "Ngài dán ảnh chụp đi."
Thấy ánh mắt Tô Ngưng Tuyết kiên định không dời, nhân viên làm việc im lặng mà thở dài, công việc trên tay không trễ nãi, bắt đầu hoàn thành hai bản giấy chứng nhận ly hôn mới tinh, lưng của Tô Ngưng Tuyết từ đầu đến cuối đều thẳng tắp.
Hai tay của Cận Chiêu Đông đặt ở trên đầu gối khi nghe bà nói ra "Ngài dán ảnh chụp đi" thì lập tức nắm chặt, ông hơi nghiêng mắt nhìn bà, ánh mắt của bà lại nhìn thẳng phía trước. Ông cho là mình sớm đã đã quên, lại phát hiện ký ức hãy còn mới mẻ. Ba mươi năm trước đến cục dân chính đăng ký, đôi mắt đẹp xấu hổ yêu kiều sớm đã trở nên không sóng không gió.
Đến tột cùng là lúc nào phát sinh biến hóa?
Từ khi ông ở Thiên Sơn trở về hay là sớm hơn, hay vào cái ngày ông gửi đến giấy thoả thuận ly hôn?
Từng cho rằng nên có cảm giác giải thoát nhưng không thấy bóng dáng đâu, trong lòng lại giống như là có một ngàn cân lớn nặng đè xuống, loại cảm giác hít thở không thông này rất khó chịu rất xa lạ, sự tuyệt vọng không giống với việc ngày xưa khi cùng Hân Hủy bị chia rẽ, giờ phút này ông thừa nhận nhiều hơn nữa là một loại cuộc sống vô vọng, khi ông nhìn thấy con dấu đóng vào chứng nhận ly hôn.
Khi tiếng cây kéo xoèn xoẹt cắt đứt một góc giấy hôn thú, ông phát hiện mình chỉ có thể đối mặt, không cách nào chống lại.
Cảm giác tuyệt vọng và lạnh buốt như luồng không khí lạnh tràn đầy dưới chân, nhanh chóng truyền vào đáy lòng, ông chỉ cảm thấy tay chân cứng đờ.
.....................
Sau khi họ sống riêng, một ngày kia, sau khi tan việc ông theo thói quen đến phòng làm việc của bà đợi bà tan tầm, lại phát hiện ở trong đó sớm đã là một mảnh vắng lặng lạnh lùng, dưới ánh mắt nhìn soi mói quỷ dị của nhân viên, ông thất thần đi vào thang máy.
Lái xe nhưng không có lập tức trở về nhà, lái lòng vòng ở trên đường một vòng lại một vòng, đổi tới đổi lui, xe giống như có ý thức của mình, không biết tính sao lại quay chuyển đi vào đường đi đến hoa viên Nam Đô.
Ngày đó ánh nắng chiều đầy trời sắp hoàng hôn, đỏ rực một mảnh như muốn đem trọn bầu trời thiêu cháy, mặc dù nhiệt độ vẫn rất thấp, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không lạnh như mấy ngày trước đó.
Ở hoa viên Nam Đô, người lao động trên đường đi rất nhiều, ông đi theo một vài xe có rèm che lái vào cửa chính, cố gắng thả chậm tốc độ, ông biết rõ bà ở trong toà nhà cao đầu tiên kia.
Mới vừa dừng xe xong, thì có một ông lão mặc gi-lê vàng phe phẩy một cây cờ đỏ nhỏ tới đây, gõ mở cửa sổ xe muốn mười đồng tiền của ông, lúc này ông lập tức muốn trở mặt, nào có quy củ như vậy?
Ông già kia đối với ông cũng cực kỳ bất mãn, lúc này đem ông và chủ xe có rèm che trước kia cũng dừng ở nơi này lấy ra so sánh, "Kiều tiên sinh người ta vì muốn dỗ dành phu nhân ông ta về nhà, mà ngay cả tính tiền tháng con mắt nháy cũng không nháy lập tức trả tiền, tôi thấy ông ăn mặc cũng tốt đẹp, như thế nào còn keo kiệt như vậy?"
Nghe được ba chữ 'Kiều phu nhân', ông vô thức cảm thấy trong lòng căng thẳng, đuổi theo ông già kia hỏi ai là Kiều phu nhân.
Tay ông lão chỉ một cái lên một chiếc cửa sổ nào đó: "Không phải là Kiều phu nhân ở tại lầu bảy sao, đại khái chuyển đến khoảng một tháng trước, kết quả bạn đời của bà ấy mỗi ngày đều cầm hoa đứng ở dưới lầu đợi bà ấy tha thứ, lại nói tới, buổi trưa tôi còn nhìn thấy ông ấy cầm một cái chụp đèn đi lên lầu đổi đèn cho phu nhân ông ấy, phỏng đoán vợ chồng họ đã tốt lại rồi."
Ông nhìn qua ông lão kia nháy mắt ra hiệu nở nụ cười mập mờ, con ngươi trong hai mắt sắp phun ra lửa, tay cũng không tự chủ siết thành nắm đấm, về sau ông lại chậm rãi vươn ngón tay ra, sau đó đạp cần ga mà lao đi.
...........
Lần đầu tiên Tô Ngưng Tuyết nắm tay là ông, người thứ nhất hôn cũng là ông, thậm chí ngay cả lần đầu tiên ân ái cũng là ông, nhiều năm như vậy, trong lòng trong mắt bà đều chỉ có ông, khi nào thì có chỗ trống để bỏ vào được người đàn ông thứ hai?
Nhưng mà, hôm nay tất cả nhu tình của bà đều dành cho Kiều Nam sao? Không, ông hiểu rõ tính cách của bà, bà tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bất trung đối với hôn nhân, cho dù là muốn cùng với Kiều Nam sống chung, cũng sẽ sau khi ly hôn với ông.
Sau khi ly hôn, ba chữ làm cho đôi mắt ông phủ đầy tơ máu, ly hôn, bà có thể cùng Kiều Nam quang minh chính đại bên nhau, bà tùy thời tùy chỗ cũng có thể trở thành Kiều phu nhân.
Bà sẽ không vì trả thù ông mà cố ý cùng anh trai Hân Huỷ ở cùng một chỗ, Kiều Nam đối với Tô Ngưng Tuyết mà nói cũng là đặc biệt, vô luận là ba mươi năm trước hay là hiện tại, khi thời điểm bà thống khổ bất lực, người bà muốn dựa vào, người mà bà tín nhiệm là Kiều nam, mà không phải là Cận Chiêu Đông ông!
Ông đương nhiên sẽ không quên khi bà mười tám tuổi ở sau lưng bà có một chàng trai ôn nhã luôn nhìn bà thật thâm tình.
Từ nay về sau, có phải ông thật sự hoàn toàn mờ nhạt mà đi ra khỏi sinh mạng của bà hay không?
Giờ phút này ngồi ở chỗ này ly hôn, cũng bất quá là vì duy trì một phần tôn nghiêm làm đàn ông, nếu không, ông đường đường là chủ tịch Cận thị thật chẳng lẽ phải chờ đợi bà gửi đến thư của luật sư sao?
Khi nhân viên làm việc đặt giấy chứng nhận ly hôn vào trên tay từng người bọn họ, Tô Ngưng Tuyết nói cám ơn thì lập tức đứng dậy rời đi, ông giật sững mình nhìn qua bản giấy chứng nhận màu xanh biếc, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, ba mươi năm sau ông đã được như nguyện.
Ông cất bước nhanh chóng đuổi theo, hai người một trước một sau ra khỏi cục dân chính, ông nhìn thấy bóng của mình cùng bà giao chồng lên nhau, như muốn triền miên đến thiên trường địa cửu, nhưng mà thân thể lại rõ ràng không liên quan dính dáng gì với nhau.
Bà bước đi rất nhanh, ông chạy chậm theo mới có thể đuổi kịp bà, "Tôi đưa bà trở về."
Ông vừa rồi thấy Tử Kỳ đưa bà đến, nên bà trở về chỉ có thể thuê xe hoặc là ngồi giao thông công cộng.
"Không cần, nơi này rất dễ có thể gọi xe tới." Ánh mắt bà nhìn sang ông đã nhiều hơn một phần xa cách.
Mặc dù ngày trước cũng chưa từng nhu tình như nước, nhưng cũng dễ chịu hơn sự xa lạ cùng tận lực giữ khoảng cách như giờ phút này, thật giống như đang không ngừng nhắc nhở lấy ông, ông và bà giờ không còn có chút nào quan hệ.
"Vậy... Bên cạnh có một quán cà phê, cùng đi uống chút đồ đi."
Đột nhiên không biết nên nói cái gì, cùng bà đứng ở đầu đường, ông cũng không phải là một người đàn ông giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, muốn tìm một đề tài, lại phát hiện mình đối với hứng thú và yêu thích của bà biết rất ít, nhưng lại không đi theo bắt tay vào làm.
Ông tinh mắt nhìn thấy quán cà phê ở đối diện, giống như là phát hiện một cọng rơm cứu mệnh, trước khi bà thật sự xoay người đi, vội vàng lên tiếng muốn mời, sợ bà vừa đi rồi không còn có cơ hội gặp mặt.
Hiện tại mới ba giờ chiều, ông vốn nên về công ty tiếp tục đi làm, nhưng mà đôi chân ông lại bất động, ông chỉ muốn thuyết phục bà vào trong quán cà phê uống ly cà phê, tốt nhất có thể uống đến chạng vạng năm sáu giờ, sau đó thì ông có lý do muốn mời bà cùng nhau đi ăn cơm tối, sau khi ăn xong thậm chí còn có thể đi đến công viên Tân Hải tản bộ tiêu hóa một chút.
Lúc này đây nghe vào đều là lời mời rất bình thường, xem như vẽ lên cho cuộc ly hôn này dấu chấm tròn hoàn mỹ.
Hoặc là, nếu như bà cùng những phu nhân giàu có khác giống nhau, muốn đến trung tâm mua sắm shopping, ông cũng có thể cùng đi với bà, có lẽ ông không thể giúp bà tham khảo, nhưng ông với sức lực của đàn ông nói chung có thể xách túi to, bà muốn mua bao nhiêu thứ đi dạo tới khi nào cũng có thể.
Nhưng Tô Ngưng Tuyết lại mỉm cười lắc đầu: "Tôi không khát." Bà dùng phương thức uyển chuyển cự tuyệt lời mời của ông.
Đột nhiên, ông trở nên luống cuống, giống như là bị đánh một gậy vào vực sâu vạn trượng.
Tô Ngưng Tuyết làm sao không nhìn ra đáy mắt ông thất lạc, nhưng mà lại không mềm lòng đáp ứng, bà khổ sở nhếch khoé môi, nếu như ba mươi năm qua có một lần ông nói như vậy, thì bà tuyệt đối sẽ không quyết tuyệt ly hôn thế này.
Đáng tiếc, cả đời này bà không muốn suy nghĩ nhất chính là hai chữ "Nếu như".
Xe taxi dừng lại, bà kéo ra cửa xe ở chỗ ngồi phía sau ngồi xuống, xe rất nhanh lại lần nữa khởi động, sau đó vụt một cái đi ra ngoài, biến mất tại cửa lớn cục dân chính.
Cận Chiêu Đông lại đứng ở đầu đường thật lâu, duy trì lấy tư thế lúc bà rời đi, nhìn qua phương hướng xe đi xa, không nhúc nhích, một mảnh bông tuyết đột nhiên từ trên trời rơi xuống, bay xuống đáp lên trên mặt của ông, một trận mát lạnh.
Ông không nghe thấy sót câu nói trước khi bà rời đi, bà nói——
"Chúc các người hạnh phúc."
Cận Tử Kỳ chợt cảm thấy tâm loạn, chuyện năm đó làm sao sẽ phức tạp như vậy? Kiều Hân Hủy yêu, đến tột cùng là ai?
"Cha tôi sau khi biết được rất khổ sở, cho là ngày thường làm cho bà mệt muốn chết đi rồi, còn cố ý giao công việc trông nom nhà cửa cho bác hai hỗ trợ xử lý, làm như vậy là để muốn cho bà dưỡng thân thể thật tốt, mỗi ngày cha còn trong lúc cấp bách rút ra thời gian đến cùng bà, mặc dù đứa bé mất đi làm cho tinh thần của ông ấy cũng một dạo trở nên chán chường suy sụp."
"Về sau thân thể của mẹ nhỏ từ từ hồi phục, cũng đi ra khỏi ám ảnh chuyện mất đi đứa bé. Cha tôi bởi vì chuyện này nên tuyệt đối thấy thẹn nên càng thêm yêu thương bà, gần như là nâng bà lên trời, không bao lâu, bà ta lại mang thai."
Hàn Mẫn Tranh thấy được trong mắt của Cận Tử Kỳ cùng Ngu Thanh Kiều chấn kinh, anh cầm ly nước trong tay mà ngắm nghía, tiếp tục nói: "Đoạn thời gian đó, cha tôi và bà ấy đều hưng phấn mà tìm hiểu kiến thức thông dụng dành cho phụ nữ có thai cần chú ý, còn đặc biệt đi đến lớp yoga dành cho phụ nữ có thai, kết quả... Không đến một tháng, lại sẩy thai." Tâm Thường Lạc.
"Lại sẩy?" Khoé miệng của Ngu Thanh Kiều co rút, "Đây đúng là gia đình chuyên nghiệp sanh non ..."
Hàn Mẫn Tranh nhìn qua Thanh Kiều với động tác nhỏ bĩu môi nhăn mũi, đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng nhu hòa, bị Cận Tử Kỳ ở đối diện bắt được, nhưng cô không có ngay mặt vạch trần, chỉ là cúi đầu cười cười nhàn nhạt.
"Cha tôi lúc ban đầu cho là luyện yoga quá mức mệt nhọc, còn bởi vậy đối với giáo viên dạy yoga giận dữ, lại càng vì bà mà thay đổi một nhóm lại một nhóm người giúp việc trong nhà. Cha có vị bạn thân là bác sĩ khoa phụ sản, có một ngày ông ấy đến nhà làm khách, cha lập tức kể với ông ấy tình huống của mẹ nhỏ, ông ấy cũng rất kinh ngạc, lúc ấy tôi đi ngang qua thư phòng, nhìn vẻ mặt ông ấy như có điều suy nghĩ, nhưng cái gì ông ấy cũng không nói, chỉ là đề nghị cha tôi mang mẹ nhỏ đến bệnh viện kiểm tra thân thể."
Cận Tử Kỳ nghe đến đó, trong đại não đột nhiên toát ra một suy đoán, trong vòng luẩn quẩn mọi loại người đều có, cô đã từng nghe nói qua một chút danh môn thiên kim bởi vì cuộc sống không được kiểm soát mà phá thai về sau lâu dài theo thói quen hay sẩy thai...
Nếu như Kiều Hân Hủy gả vào Hàn gia trước đó lại từng mang thai, vậy về sau hai lần sinh non đã nói nên rõ. Tâm Thường Lạc.
Nghĩ đến khả năng này, đường cong trên chiếc cằm của Cận Tử Kỳ căng cứng, tâm tình cũng càng ngưng trọng.
Nói đến đây, khóe miệng Hàn Mẫn Tranh trồi lên một tia mỉa mai cười yếu ớt: "Khi cha tôi đề xuất với bà đi bệnh viện kiểm tra, bà ta đánh chết cũng không chịu cùng đi, còn bởi vì vậy cùng cha tôi chiến tranh lạnh thật lâu, cuối cùng vẫn là cha tôi thỏa hiệp trước hai người mới hòa hảo như lúc ban đầu. Bất quá, cha tôi là một lão hồ ly trên con đường làm quan đã bôi đen lăn lộn vài chục năm, nơi nào sẽ bị lừa bịp như vậy, mặc dù lúc ấy ông còn rất yêu bà, nhưng lý trí vẫn cao hơn cái gọi là tình tình ái ái."
"Cho nên cha anh mới len lén đi đến bệnh viện tìm bác sĩ khoa phụ sản kia chẩn đoán cho Kiều Hân Hủy?" Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, bình tĩnh tiếp nhận câu trả lời của Hàn Mẫn Tranh, bên môi hiện lên nụ cười nhạt: "Không biết tôi có đoán sai không?"
Hàn Mẫn Tranh đồng ý suy đoán của cô: "Bác sĩ kia biết rõ cha tôi chính là chồng của mẹ nhỏ, không phân tốt xấu lập tức mắng ông ấy một trận lung tung, nói mẹ nhỏ bởi vì lúc trước nạo thai giải phẫu không có làm tốt, làm tổn thương tử cung, mới có thể theo thói quen đó mà sinh non, nếu như không chú ý nhiều thêm, dù cho về sau lại mang thai vẫn là sẽ như hai lần trước sẩy mất." Tâm Thường Lạc.
"Cha tôi sau khi nghe xong lời này lập tức choáng váng tại chỗ, ông ấy và mẹ nhỏ kết hôn nửa năm, mang thai hai lần, nhưng trong lời nói bác sĩ lại nói cho ông ấy biết một tin tức, mẹ nhỏ trước đó đã từng có con, hơn nữa còn đánh mất hết."
Lòng của Cận Tử Kỳ như từ trên trời rơi xuống, ngã vào trong hầm băng sâu không thấy đáy, cô dựa vào lưng ghế ngồi ở trên ghế sofa, đầu ngón tay nắm cái ly có chút lạnh buốt, không nghĩ tới chân tướng thật sự kinh khủng như cô đã suy nghĩ vậy!
"Cha tôi là tín đồ cơ sở đốc giáo, xưa nay không đề xướng loại chuyện phá thai tàn nhẫn như thế này, ông cảm thấy cho dù là khi còn trong trứng nước chưa thành hình cũng là một cái sinh mệnh nhỏ, có cơ hội sống sót, mà không phải bị tùy tiện hành hạ cho đến chết. Cho nên sau khi về nhà, cha lập tức khai môn kiến sơn (mở cửa thấy núi) mà hỏi bà ta tại sao lại phá thai, tôi vẫn nhớ đến lúc ấy trên mặt cha đầy thất vọng, tôi nghĩ đó không chỉ là đối với việc ông liên tiếp mất đi mấy đứa bé mà thất vọng, còn có đối với nhân phẩm của mẹ nhỏ thất vọng."
"Mẹ nhỏ biết rõ cha tôi đến bệnh viện tra xét tình huống bệnh tình của bà, cũng rất bối rối, khóc với cha tôi giải thích, nói đứa bé kia đúng là sai lầm, cho nên bà ta mới có thể gây thành sai lầm lớn mà xoá bỏ đứa bé kia."
"Cứ việc lúc ấy bà ta khóc đến điềm đạm đáng yêu, thậm chí giơ tay lên thề về sau sẽ dưỡng thai thật tốt, tuyệt đối sẽ không lại tổn thương bất kỳ sinh mệnh nhỏ nào. Cha tôi là người tình tính nói một không nói hai, một khi quyết định chuyện gì tuyệt đối sẽ không thay đổi nữa, ông ấy giống như một nhà tạo gốm xuất sắc ưu tú, tuyệt đối không cần một tác phẩm nghệ thuật không hoàn mỹ. Sau sự việc này, mẹ nhỏ trong cảm nhận của ông cũng không còn là cô gái tốt đẹp đơn thuần thiện lương như trong tranh bước ra."
"Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu cũng không được bên ngoài xem trọng, sau khi sự tình của mẹ nhỏ sáng tỏ thì gặp phải khủng hoảng, cha tôi biến mất một tuần lễ, lúc xuất hiện trở lại chỉ nói hai chữ."
Về phần hai chữ kia là gì, Cận Tử Kỳ và Ngu Thanh Kiều trong lòng đều biết rõ.
Đàn ông cho dù có độ lương hơn nữa, nhưng về việc này cũng sẽ khó tránh khỏi lòng dạ hẹp hòi, chuyện nam nữ, giống như uống nước tự biết, ông Hàn cuối cùng lựa chọn ly hôn cũng là ở trong tình lý, chỉ trách quá khứ của Kiều Hân Huỷ trải qua quá mức không chịu nổi.
Mà đứa bé thứ nhất của bà ta, Cận Tử Kỳ nghĩ đến chính là con của Cận Chiêu Đông cha của cô.
Thuở mười sáu mười bảy tuổi, đúng là thời điểm còn trẻ dễ xúc động, tình yêu cuồng nhiệt giữa nam nữ, khó tránh khỏi sẽ vụng trộm trái cấm, cho nên Kiều Hân Hủy cùng Cận Chiêu Đông từng phát sinh quan hệ cũng chẳng phải hiếm lạ, nhưng cô không ngờ tới giữa bọn họ lại từng có con.
Những năm qua cô chưa từng nghe đến Cận Chiêu Đông đề cập qua việc này, cho nên chuyện đứa bé, sợ là Kiều Hân Hủy len lén bỏ đi.
"Đằng sau chuyện này chắc hẳn các cô so với tôi rõ ràng hơn. Mẹ nhỏ rời đi khỏi Hàn gia cũng không trở về Kiều gia, ngay lúc đó Kiều gia còn phải dựa vào Hàn gia, cha tôi xem như nể tình một thời vợ chồng, cũng không lập tức nói ra chuyện ông và mẹ nhỏ đã ly hôn. Cho đến về sau nghe nói bà ta ở Tân Cương cùng một người đàn ông khác sinh con cha tôi mới chính thức cùng Kiều gia ngả bài, lại không nói cho bọn họ biết lý do chân chính chuyện là bởi vì trước khi kết hôn mẹ nhỏ bất trung nạo phá thai, tôi nghĩ, cha rốt cuộc vẫn là quan tâm bà ta, nếu không sẽ không lại nhiều lần ở bên ngoài bảo vệ thanh danh của bà như vậy."
Đúng thế, nếu không phải ông Hàn bảo vệ, Kiều Hân Hủy ở đâu còn có thể nhảy lên nhiều năm như vậy? Cận Chiêu Đông lúc trước cùng Kiều Hân Hủy một lần nữa ở cùng nhau, phải chăng cũng biết sự tình bà ta trải qua suoits một năm tại Hàn gia?
Đương nhiên, cũng không loại trừ chân ái không gì sánh được, Cận Chiêu Đông không những không tức giận, ngược lại cảm thấy Kiều Hân Hủy chịu khổ quá nhiều, càng thêm thương yêu người phụ nữ ba mươi mấy năm sống ở trong lòng ông.
Nghĩ đến khả năng này, Cận Tử Kỳ nhịn không được muốn cười, nhưng vẫn thay cha của cô cảm thấy thật đáng buồn.
Nếu như ông ấy biết rõ Kiều Hân Hủy từng đối với một người đàn ông khác nói, việc ông cùng bà ta có một đứa bé đúng là sai lầm, không biết phản ứng của ông sẽ là dạng gì?
Căn cứ theo Hàn Mẫn Tranh tự thuật, Kiều Hân Hủy đối với ônh Hàn cũng không phải là vô tình, tuy nói hôn sự là do chú Kiều thúc đẩy, nhưng e rằng chính Kiều Hân Hủy cũng không có bao nhiêu phản đối, dù sao trên đời có rất ít người đàn ông nào cưng chiều mình đến thế.
So với lúc ấy gia tộc Cận gia xí nghiệp có phiền toái, lựa chọn Hàn gia đường làm quan hanh thông vẫn là tốt hơn.
Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán của cô, Kiều Hân Hủy có lẽ thật sự chỉ yêu cha của cô cũng nói không chừng.
Chỉ tiếc, cái tỷ lệ này dường như cực kỳ bé nhỏ nha!
"Bà ta tại sao làm như vậy hả? Biết rất rõ ràng chuyện năm đó không phải như dượng cả nói như vậy, vì cái gì khi dượng cả cùng dì lớn phát sinh tranh chấp không đứng ra giải thích rõ chân tướng? Sau đó lại còn phải cố gắng cứu vãn hôn nhân của dì cả, chẳng lẽ không cảm thấy được rất dối trá sao?" Thanh Kiều thổn thức mà cảm thán.
Tục ngữ nói đúng, người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng phàm là con người nên suy nghĩ vạch ra con đường cho sự sinh tồn của mình.
Kiều Hân Hủy làm vậy, cũng bất quá là vì chính bản thân mình thôi. Huống chi, bà ta cùng Cận Chiêu Đông giống như là Chu Du và Hoàng Cái, một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện kề bên, người ngoài làm sao có thể hiểu tâm tình của bọn họ thân là người trong cuộc?
Cho nên, Cận Tử Kỳ cảm thấy mình cũng không còn cần thiết thay cha mà thấy không đáng giá, chuyện tình cảm ai lại nói được rõ ràng đây?
Ngu Thanh Kiều càng nghĩ càng tức giận, nặng nề gõ cái bàn: "Chị họ, chúng ta đem chuyện này của bà ta phát tán lên trên mạng đi, để cho dượng cả nhìn rõ một chút bộ mặt thật của bà ta, nhìn xem ông ấy hối hận hay không đã đối xử với dì lớn như vậy!"
Cận Tử Kỳ chuyển động ly nước: "Chuyện của người khác, với chúng ta lại có quan hệ gì?" Cô rũ mi mắt xuống, gợn sóng không dấu vết, "Huống chi chúng ta nói ra, lại có mấy người tin? Chứng cớ lại đang ở đâu?"
Ngu Thanh Kiều mất mác mà rũ hai vai, ồ một tiếng, chị họ nói không sai, đến lúc đó rất có thể bị Kiều Hân Hủy trả đũa nói dì lớn không thể đối mặt thất bại của mình, trả đũa một phụ nữ yếu đuối như bà ta.
"Nếu như việc này bị chọc ra, Kiều Hân Hủy có lẽ sẽ không nói gì, nhưng dượng cả cùng người không biết chuyện đều sẽ cảm thấy phong độ của dì lớn quá ít, lúc mình vẫn chưa ly hôn, Kiều Hân Hủy vẫn luôn chân thành chúc phúc bọn họ, còn ở khắp nơi suy nghĩ cho họ, bôn ba đến bôn ba đi ngăn cản bọn họ ly hôn, dì lớn không những không cảm kích còn tính kế bà ta."
Cận Tử Kỳ nhìn sang Ngu Thanh Kiều phân tích đạo lý rõ ràng, cười gật đầu, vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.
Lúc mẹ cô và cha cô tranh chấp muốn ly hôn, Kiều Hân Hủy không nói một chữ châm ngòi ly gián, đều nhiệt tình khuyên nhủ bọn họ, mặc dù việc này càng làm cho Tô Ngưng Tuyết cùng Cận Chiêu Đông càng thêm căng thẳng.
Nhưng bày ra trên mặt bàn, Kiều Hân Hủy thật sự là hiểu lẽ tài đức, hôm nay chính là do Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông ly hôn, cũng chỉ có thể đỗ lỗi giữa vợ chồng họ có sự khác biệt, tính tình không hợp, chuyện gì liên quan người khác?
Kiều Hân Hủy rất thông minh, bà hiểu được như thế nào làm ình tránh đi khốn cảnh đích thực mũi tên của mọi người, cũng biết lợi dụng bất kỳ cơ hội nào đối với bà có lợi như thế nào, một người đàn bà tâm tư kín đáo như thế, nếu đặt tại cổ đại, tất nhiên là một cao thủ trạch đấu.
Cho dù là sống ở hiện đại, cũng không sai chút nào, Kiều Niệm Chiêu xác thực so ra kém mẹ của cô ta, chỉ riêng phương diện thủ đoạn này, Kiều Hân Hủy là có thể ném Kiều Niệm Chiêu ra vài con phố!
Nếu Kiều Niệm Chiêu có người mẹ bụng dạ tâm trí tuệ như vậy, những năm qua cũng sẽ không thể không ghi tên của mình vào sổ hộ khẩu của Cận gia, còn phải nhờ mẹ cô ta tái xuất giang hồ về sau xứng danh ình!
Một bữa cơm ăn xong, Ngu Thanh Kiều lại dào dạt hứng thú lôi kéo Hàn Mẫn Tranh đi, buổi chiều giờ làm việc là hai giờ rưỡi, Cận Tử Kỳ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, còn có hai giờ trống rảnh rỗi.
Cô bồi hồi trong chốc lát, quyết định lái xe đi một chuyến đến chỗ Tô Ngưng Tuyết, sau khi biết được quá khứ của Kiều Hân Hủy, cô có thể không nói cho Cận Chiêu Đông, nhưng không thể không đem chân tướng nói cho Tô Ngưng Tuyết nghe.
Cận Tử Kỳ lựa chọn đem quyền quyết định giao cho Tô Ngưng Tuyết, nếu như Tô Ngưng Tuyết nghe xong muốn đem tất cả chuyện nói cho Cận Chiêu Đông, với tư cách là con gái cô cũng sẽ tôn trọng quyết định của mẹ, ly hôn hay không đến lúc đó chỉ sợ là một ẩn số.
Trước khi lên xe cô gửi tin nhắn cho Tô Ngưng Tuyết, báo rằng cô sẽ lập tức đến hoa viên Nam Đô.
Trên đường, điện thoại di động đột nhiên vang lên, bởi vì đang lái xe, Cận Tử Kỳ không nhìn xem mã số hiện trên màn hình, chỉ cho là Tô Ngưng Tuyết gọi điện thoại lại cho cô, đeo bluetooth lên nói ngay: "Năm phút sau con đến."
Nhưng trong tai nghe lại không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có tiếng thở có chút dồn dập.
Cho là điện thoại quấy rầy, cô vừa định đưa tay nhấn tắt, đầu kia lại truyền đến tiếng nói.
"Tử Kỳ... Là dì." Giọng nói của Kiều Hân Hủy mang theo một chút chần chờ cùng thấp thỏm.
Cận Tử Kỳ thu hồi lại ngón tay đang đặt trên phím tắt cuộc gọi, hàng lông mày đen xinh đẹp nhướng lên: "Có chuyện gì sao?"
"...Có phải Tiểu Tranh còn ở cùng một chỗ với con hay không? Tử Kỳ, có tiện để cho nó nghe điện thoại một chút hay không?"
"Chúng tôi ăn cơm xong đã tản đi rồi, bây giờ anh ta và Thanh Kiều hẳn là ở trên đường trở về công ty."
"Vậy lúc các người ăn cơm có tán gẫu gì hay không? Còn có, con cùng tiểu Tranh là tại sao biết nhau?"
Kiều Hân Hủy luôn điềm tĩnh nhã nhặn lại dịu dàng thế nhưng cũng sẽ bối rối, vấn đề không có lịch sự như vậy cũng hỏi ra miệng.
Bà ta đến tột cùng đang khủng hoảng cái gì đây?
"Tử Kỳ, con có đang nghe không?" Nghe thấy không được đáp lại, giọng nói Kiều Hân Hủy càng thêm nóng nảy hai phần.
Cận Tử Kỳ nhịn không được cười khẽ lên: "Dì Hân, hôm nay dì có điểm gì là lạ, nếu như bị bệnh hẳn là cần đi bệnh viện xem một chút, chút tiền thuốc này cha tôi vẫn là có thể chi trả được mà."
"Tiểu Tranh đã nói cho cô biết?" Kiều Hân Hủy lần này đổi thành giọng điệu dò xét, hô hấp cũng càng nặng nề.
"Nói cho tôi biết cái gì? Nói dì là vợ thứ hai của cha anh ta, dì cũng là người hai lần mang thai với cha của anh ta, mặc dù mỗi một lần đứa bé đều không đủ tháng thì sẩy mất rồi?"
"Nói cho tôi biết cái gì? Nói dì là vợ thứ hai của cha anh ta, dì cũng là người hai lần mang thai với cha của anh ta, mặc dù mỗi một lần đứa bé đều không đủ tháng thì sẩy mất rồi?"
"Tử Kỳ cô không thể quá đáng như vậy!" Cận Tử Kỳ có thể nghe ra Kiều Hân Hủy có chút tấc lòng đại loạn: "Tôi thật sự là đánh giá cao phẩm hạnh của cô, Tử Kỳ, tiểu Tranh là do cô tìm đến phải hay không? Tôi biết rõ cô bởi vì chuyện trước kia đối với tôi trong lòng còn có oán hận, nhưng tôi thật sự chưa từng nghĩ qua muốn cho cha mẹ cô xa nhau."
"Nếu đã chưa từng nghĩ qua một lần cùng cha tôi sống với nhau, vậy dì lại đang sợ cái gì?"
Kiều Hân Hủy trong phút chốc không nói gì, đúng vậy, nếu như bà thực sự không dự định cùng Cận Chiêu Đông đốt lửa tình cũ lại, như vậy quá khứ của bà cùng ông Hàn đã từng xảy ra chuyện gì, cho dù chuyện cùng ông Hàn đôi bên yêu nhau nói ra cũng không có quan hệ gì. Tâm Thường Lạc.
Trừ phi là hiện tại bà rất để ý thái độ nhận định của Cận Chiêu Đông đối với mình, mới có thể bối rối bất an như thế.
"Dì Hân, cũng là do tôi đánh giá thấp đạo hạnh, nếu như con gái của dì không chỉ học kỹ xảo cướp người của dì, mà là thừa kế tất cả y bát của dì truyền lại, vậy giờ này ngày này e rằng tôi cũng không thể làm gì cô ta."
Kiều Hân Hủy nhẹ hít một nghụm khí lạnh, giống nghẹn lại, thật lâu cũng không lên tiếng. Một hồi lâu, mới nghe được bà nói: "Tử Kỳ, làm một người mẹ, muốn bảo vệ hạnh phúc của con gái mình cũng là sai sao?"
"Không sai, tôi mới phát hiện dì Hân đây mới là người vĩ đại nhất trên cái thế giới này." Cận Tử Kỳ lái xe tiến vào hoa viên Nam Đô, nhìn qua con đường phía trước, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu đầy châm chọc, "Lưng đeo tiếng xấu, vẫn còn giúp mẹ tôi nhận rõ bộ mặt thật của cha tôi."
Không đợi Kiều Hân Hủy đưa lời giải thích nhiều hơn nữa, vào thời điểm dừng xe Cận Tử Kỳ cũng nhấn tắt điện thoại.
Sau khi xe dừng lại, Cận Tử Kỳ lập tức lên lầu, vừa mở cửa ra bản thân thiếu chút nữa đụng vào Kiều Nam đang đổi giày ra ngoài, cô có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới chú Kiều thế nhưng lại ở chỗ này. Tâm Thường Lạc.
Kiều Nam thấy Cận Tử Kỳ ở cửa, sau khi kinh ngạc thì thản nhiên cười, "Nắp bồn cầu nhà vệ sinh bị hư, mới vừa mua cái mới thay xong, con đã đến rồi thật tốt, ở cùng mẹ con nhé chú đi trước."
Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện trên tủ giày có một cái hộp bằng giấy, hình vẽ trên mặt đúng là một cái nắp bồn cầu trắng tinh, khóe miệng của cô kéo kéo, chú Kiều này quả thực tăng nỗ lực mang đến ân cần nha!
Cùng trải qua mấy ngày nay, Cận Chiêu Đông thậm chí ngay cả đến thăm một chuyến cũng không có tạo thành tương phản rõ nét.
Đưa mắt nhìn Kiều Nam xuống lầu Cận Tử Kỳ mới vào nhà, Tô Ngưng Thu đang từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Tử Kỳ lập tức đi qua, lôi kéo cô đến bên ban công len lén nói với cô: "Vừa rồi chú Kiều của con đến thông bồn cầu đấy."
"Con thấy rồi." Cận Tử Kỳ dở khóc dở cười, đoán một chút cũng biết là chủ ý của dì nhỏ. Tâm Thường Lạc.
Tô Ngưng Thu mấp máy miệng, "Cu-li miễn phí không cần uổng phí, huống chi trong lòng người ta còn ước gì có thể mỗi ngày làm chút gì đó đây! Con không biết hôm qua dì với mẹ con đi ra ngoài mua thức ăn, ở tại nhà hàng xóm cách vách còn lôi kéo mẹ con thét to: tôi nói này em gái, giữa vợ chồng đâu nào thù đến cách đêm cách hôm, cô mỗi ngày để cho người kia đứng ở dưới lầu cầm lấy bó hoa phơi nắng, còn phải mỗi ngày nộp cho lão Vương mười đồng tiền phí đỗ xe, cô xem cô thật lãng phí tiền!"
Tô Ngưng Thu học theo bà thím bên cạnh nói chuyện có bài bản hẳn hoi, nói xong đến phần sau tự mình che miệng cười rộ lên lên trước: "Lúc ấy nói mẹ con đến khuôn mặt đỏ bừng, xoay người trở về nhà, ở đâu còn dám xuống lầu đi ra ngoài mua thức ăn? Hiện tại hộ gia đình ở trong toà nhà này mười phần cũng biết con có một ông bố vừa ngốc vừa lãng mạn."
Cận Tử Kỳ lại nghĩ tới lúc Kiều Nam đi ra ngoài đầu đầy mồ hôi cùng ống tay áo cuộn lên, biết rõ ông tuyệt đối không phải là chỉ đổi cái nắp bồn cầu, khóe mắt quét đến máy lọc nước bên phòng khách, bên cạnh đặt hai thùng nước tinh khiết lớn tràn đầy. Tâm Thường Lạc.
Tô Ngưng Thu theo tầm mắt của cô nhìn lại, lập tức vỗ tay một cái, miệng đầy tán thưởng: "Dì thấy ông ấy nho nhã yếu đuối , không nghĩ tới khí lực không nhỏ, ngay cả mang ba thùng nước mà hô một tiếng mệt mỏi cũng không có hô. Dì chỉ là oán trách một chút với mẹ của con, nói xe đã thật lâu không có đi rửa sạch, ông ấy không nói hai lời lập tức ôm thùng nước cầm khăn lau chậm rãi đi xuống lầu, nhận lấy ống nước làm việc của lão Vương rồi bắt đầu rửa xe, về sau thuận tiện lại thay luôn nắp bồn cầu."
Cận Tử Kỳ ôm lấy trán, "Dì nhỏ, cho dù là như vậy, dì cũng không thể nô dịch chú Kiều chứ."
Rất khó tưởng tượng bộ dáng của Kiều Nam là một người ôn nhã cao quý như vậy lại cầm lấy khăn chà lau xe, dầu gì người ta cũng là Tổng giám đốc công ty thiết kế ô-tô trình độ cao cấp toàn cầu. Tâm Thường Lạc.
"Tử Kỳ, lời này của con đúng là oan uổng cho dì!" Tô Ngưng Thu kêu oan cho bản thân mình: "Dì thực sự cũng chưa từng làm gì xúc phạm ông ấy, đều là chính bản thân ông đến giành làm, con không biết đâu, khi ông ấy nhìn đến mẹ con, đôi mắt sáng giống như đèn pha, dường như hận không thể hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều đi theo ở phía sau mẹ con không rời."
Nếu như Kiều Nam nghe được Tô Ngưng Thu ở sau lưng cười chọc ghẹo ông như vậy, không biết gương mặt già có đỏ bừng hay không?
Đang nói, cửa phòng bếp đã mở ra, Tô Ngưng Tuyết vừa tháo tạp dề vừa đi ra, nhìn thấy hai người ghé tai nói chuyện, thuận miệng hỏi một câu: "Đang nói gì mà cao hứng vậy?"
Tô Ngưng Thu lại cười đến càng thêm mập mờ: "Có thể nói cái gì, đương nhiên là ông anh Kiều, vừa rồi Tử Kỳ đến thăm lại thấy một người đàn ông cao lớn mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng lại ôm cái nắp bồn cầu đi ra ngoài, chị nói xem có buồn cười không?"
Thốt ra lời này xong, Cận Tử Kỳ lập tức nhìn thấy trên chiếc cổ trắng ngần của Tô Ngưng Tuyết có chút phiếm hồng, bà chỉ là nhàn nhạt ồ một tiếng, rồi xoay người vào phòng ngủ của mình, dường như đối với chuyện các cô đang nói một chút hứng thú cũng không có.
Tô Ngưng Thu lại lắc lắc cánh tay của Tử Kỳ, "Mẹ con đã một đống tuổi còn thẹn thùng, rõ ràng trong lòng cũng không phải là không thích người ta, còn muốn thờ ơ, nếu như là người không có kiên nhẫn, sớm đã bị mẹ con dọa chạy rồi, khó chịu!"
Cận Tử Kỳ cong lên khóe miệng cười, nghe thấy được một trận hương hoa nhè nhẹ, nhìn quanh bốn phía, thì nhìn thấy trên tủ ly trong phòng khách có thêm bó hoa cát cánh, có cái rất tươi mới, có cái đã hiện ra dấu hiệu khô héo, bất quá chủ nhân nhà trọ dường như không có dự định ném đi bất kỳ một bó nào.
Đây không phải là cũng có thể xem như một loại đáp trả đối với chú Kiều mấy ngày nay trải qua nỗ lực?
Nghĩ đến mình sắp sửa đem chuyện năm đó của Kiều Hân Hủy nói với mẹ, trong lòng Cận Tử Kỳ cảm giác có chút lỗi với Kiều Nam, nếu như mẹ cuối cùng quyết định tranh thủ quay trở lại với cha, vậy Kiều Nam làm sao mà chịu nổi?
Khi Cận Tử Kỳ đi vào phòng ngủ, Tô Ngưng Tuyết mới vừa thay xong một bộ quần áo, cũng không trang điểm không cần thiết, đầu tóc chải gọn sạch sẽ, lộ ra chiếc trán đầy trơn bóng, cởi bỏ đi khí chất lạnh lùng, trẻ tuổi và thân thiện hơn trước không ít.
Một chiếc túi LV bày ở góc giường, Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn thì thấy được một quyển giấy hôn thú cùng thẻ chứng minh trong bóp da, xem ra tối hôm qua mẹ nói ly hôn thật sự không phải là nói giỡn .
Tô Ngưng Tuyết thấy cô nhìn chằm chằm giấy hôn thú kia không chớp mắt, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Cận Tử Kỳ hoàn hồn cười cười với Tô Ngưng Tuyết, từ từ đi tới, đứng cách Tô Ngưng Tuyết vài bước: "Mẹ, mẹ đối với chú Kiều nhận định như thế nào? Dường như mẹ không có đuổi chú ra cửa nữa."
Cô cũng không quên trước lần đó Tô Ngưng Tuyết chỉ một cước thô bạo gạt Kiều Nam ngã trên mặt đất.
Tay Tô Ngưng Tuyết đang đeo dây chuyền dừng lại, trên mặt cũng thoáng hiện lên một phần phức tạp, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh không gợn sóng: "Nói bậy bạ gì đó, mẹ đã một xấp tuổi, còn muốn đi đến tình yêu xế bóng sao?"
"Tình yêu xế bóng? Mẹ, mẹ xác định là tình yêu xế bóng, không phải là hoa mai hai lần nở sao? Mẹ và chú Kiều nhìn qua cũng bất quá là người khoảng bốn mươi tuổi thôi, nói không chừng khi tái hôn còn có thể cho sinh cho con đứa em trai nữa."
Cận Tử Kỳ thử dò xét làm cho khuôn mặt Tô Ngưng Tuyết lập tức đỏ bừng, bà làm sao cũng không nghĩ đến chính đứa con gái này xưa nay nghiêm trang lại sẽ nói ra loại lời nói to gan như vậy, nghe được sinh con, Tô Ngưng Tuyết theo một cách tự nhiên liên tưởng đến sự việc kia, mình cũng là người năm mươi tuổi, đâu nào chịu nổi giày vò?
Khi nhìn đến sắc mặt mẹ mình một hồi đỏ một hồi xanh, Cận Tử Kỳ cảm thấy buồn cười, nhưng mà sau khi nhẹ nhõm đi qua tâm tình lại ngưng trọng, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ biết mở miệng: "Mẹ, có chuyện con nghĩ phải nói với mẹ."
Bên tai của Tô Ngưng Tuyết cũng trở nên nóng hổi, vừa định dạy dỗ Cận Tử Kỳ, thì nghe được giọng nói của cô đột nhiên nghiêm túc lại, thì quay đầu nhìn cô, ngay tiếp theo trên mặt cũng rất nghiêm túc, không khỏi tiếp lời hỏi: "Chuyện gì?"
"Là về Kiều Hân Hủy ."
Quả nhiên, nghe được ba chữ Kiều Hân Hủy, lông mày Tô Ngưng Tuyết nhíu lại một cái, đây tuyệt đối không phải là sắc mặt tốt.
Nhưng Cận Tử Kỳ vẫn cứ thế mà nói ra, đem cả ngóc ngách ngọn nguồn của chân tướng nói đại khái.
Tô Ngưng Tuyết sau khi nghe xong lẳng lặng, thậm chí ngay cả đáy mắt đều không có chút nào sóng gợn, sau đó đi thẳng đến bên giường, bỏ giấy hôn thú và bóp da vào trong túi xách, sau đó vác túi lên trên vai: "Đó là chuyện của bọn họ."
Cận Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn sang mẹ của mình, thế nhưng lời này cùng lời nói của chính mình rất giống nhau, đối với sự tình giữa Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy, trước đó cô cũng không hề kích động như vậy.
Tô Ngưng Tuyết quay đầu lại, chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của Cận Tử Kỳ, thoáng mỉm cười: "Mẹ tự nhận không phải là người phụ nữ khoan hồng độ lượng, cũng không có biện pháp đem trách nhiệm cùng tình yêu hoàn toàn tách ra, thấy bà ta trở lại, mẹ mới biết được những năm gần đây mình vẫn luôn không thay đổi, muốn một người chồng từ trong ra ngoài chỉ dung chứa một mình mẹ. Những năm này mẹ cố gắng sử dụng công việc làm mình mất đi cảm giác, nhưng thỉnh thoảng khi mệt mỏi mà dừng lại thì cũng là thấy cô độc lẻ loi trước giờ chưa từng có."
"Thời điểm mẹ gặp cha của con, ông ấy cũng đã là một quyển sách tràn ngập chữ, đáng tiếc, mẹ chỉ có thấy được bìa mặt tinh xảo, nhưng không biết bên trong sớm đã tràn ngập bút tích của một người phụ nữ khác, ở đâu còn cho phép mẹ đi đặt bút viết? Chấp nhất nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi, lần này đến lượt mẹ buông tay trước, vứt bỏ cái thập tự giá nặng nề này."
Nụ cười của Tô Ngưng Tuyết tràn đầy thoải mái, thực sự không phải là miễn cưỡng cười vui.
"Nếu như đây là quyết định của mẹ, con ủng hộ mẹ." Cận Tử Kỳ nắm tay của bà khích lệ.
Tô Ngưng Tuyết chụp lấy mu bàn tay cô vỗ vỗ, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: "Thời gian không còn sớm, mẹ phải đến cục dân chính, lúc kết hôn không để cho ông ấy chờ mẹ, lúc ly hôn cũng không muốn phải muộn một giây."
Tô Ngưng Tuyết quật cường Cận Tử Kỳ đã biết, bà không hy vọng để cho Cận Chiêu Đông một chút xíu hiểu lầm, để cho ông cho rằng bà đang hối hận đang sợ mà muốn vãn hồi, bà muốn lưu lại cho Cận Chiêu Đông chính là một người hoàn mỹ xoay người.
"Mẹ, con đưa mẹ đi đến đó." Cận Tử Kỳ chủ động xin đi, vẫn là không muốn mẹ cô đơn chiếc bóng.
Tô Ngưng Tuyết hiểu tâm tư của cô, không có cự tuyệt, "Vậy sau khi đưa mẹ đến thì đi làm đi."
Cận Tử Kỳ gật đầu, lúc đi ra nhắn nhủ Tô Ngưng Thu vài câu, Tô Ngưng Thu nghe được chị gái thật sự muốn cùng Cận Chiêu Đông ly hôn, lập tức không dây dưa với cái tin tức này, sau khi biết được cũng không còn mừng rỡ như điên như trong dự liệu. truyện mới nhất chỉ có tại .
Bà chỉ im lặng mà gật đầu, cùng Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết đi xuống lầu, sau khi nhìn xem các cô lên xe, cách cánh cửa xe còn muốn an ủi Tô Ngưng Tuyết: "Chị, đợi lát nữa em đi đón chị nhé."
"Chẳng lẽ nhìn qua chị thật sự yếu ớt như vậy sao?" Tô Ngưng Tuyết bật cười, con gái là như thế này, em gái cũng là như vậy, một hay hai người đều dè dặt, thật giống như bà là đồ sứ Thanh Hoa quý báu đặt ở trong viện bảo tàng.
"Lúc này dễ vỡ hay yếu ớt không liên quan, dù sao người trong nhà ly hôn là lần đầu mà."
Tô Ngưng Thu nhẹ giọng nói thầm vài câu, hai tay Cận Tử Kỳ đặt ở trên tay lái, tâm tình không tốt không xấu, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể dùng tâm bình tĩnh đến đối đãi, ly hôn, kỳ thật cũng không phải là cái chuyện lớn gì kinh thiên động địa.
Đối với Tô Ngưng Tuyết mà nói, ly hôn, cảm giác không phải là hành động bất đắc dĩ đi đến sơn cùng thủy tận chứ?
Nếu như cuộc sống vẫn là tiếp tục, có ai sẽ tìm tai vạ cho chính mình treo trên đầu mình cái nhãn mác ly hôn?
Nói lời tạm biệt với Tô Ngưng Thu, Cận Tử Kỳ cùng Tô Ngưng Tuyết lập tức đi đến cục dân chính trước, dọc theo đường đi, hai mẹ con cũng không nói thêm lời gì, giống như cũng trang nghiêm chờ đợi một nghi thức trang nghiêm khác đến.
Xe mới vừa dừng ở ngoài cục dân chính, Cận Tử Kỳ lập tức liếc nhìn xe của Cận Chiêu Đông, ông ấy thế nhưng so với các cô còn đến sớm hơn, tình hình tối hôm qua làm cho cô cho rằng ông ấy không bằng lòng ly hôn .
Bất quá bị một câu Tô Ngưng Tuyết nói không ly hôn liền chống án, e rằng chỉ cần là một người đàn ông thì sẽ phải đến.
Nhất là đàn ông quyền cao chức trọng, nơi nào sẽ mặt dày mày dạn không quan tâm liều lĩnh nói lời vô lại "Muốn tôi ly hôn, trừ phi tôi chết", nếu quả thật là như vậy, thì Cận Chiêu Đông cũng không phải là Cận Chiêu Đông .
Cận Tử Kỳ không khỏi quay đầu đưa mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết, trên mặt của bà bình tĩnh như trước, cũng nhìn thấy cỗ xe quen thuộc xe có rèm che kia, bà cầm túi xách lên rồi mở cửa xe, sau khi xuống xe nói với Cận Tử Kỳ: "Con đi trước đi thôi."
Mặc dù có chút không yên lòng, nhưng ý Tô Ngưng Tuyết đuổi cô đi rất rõ ràng, ý tứ biểu hiện cô không đi thì bà cũng không đi vào, Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ, nói tạm biệt rồi lái ô-tô rời đi, tầm mắt lại dừng ở trên kính chiếu hậu.
Tô Ngưng Tuyết nhìn sang xe Cận Tử Kỳ đi xa, hít sâu một cái, không khí mùa đông lạnh như băng, làm cho đầu óc mình giữ vững thanh tỉnh, sau đó xoay người đi đến cửa chính cục dân chính, mỗi một bước đi bước đến độ rất tao nhã, cũng rất quyết đoán.
Chiếc xe Maserati giám đốc cửa xe vừa mở ra, Cận Chiêu Đông từ trong ghế lái đi ra, khó có được khi không để cho tài xế lái xe, cũng đúng, ly hôn không phải là chuyện gì vẻ vang, thân phận này của ông, hẳn là càng ít người biết rõ càng tốt.
Khoé miệng của Tô Ngưng Tuyết cong lên cười giễu, Cận Chiêu Đông đến gần bà, bà mới nhìn rõ mặt của ông, không giống với trước kia tuấn lãng trầm liễm, có chút suy sụp, hốc mắt hãm sâu, xương gò má nhô ra, tiều tụy thật giống như đã vài đêm không ngủ.
Bà quay mắt đi không nhìn tới, thản nhiên nói: "Giấy thoả thuận đã ký rồi sao?"
Cận Chiêu Đông không tiếp lời, chỉ là nhìn bà chằm chằm gắt gao, hai tay tạo thành quyền chặt chẽ, không biết còn tưởng rằng ông và bà có thâm cừu đại hận, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng không tiến lên bóp chết sự vọng động của bà.
Tô Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời, mùa đông này so với trước kia đều rét lạnh, mặt trời rất gay gắt, nhưng vẫn tồn tại rét lạnh như cũ, trong không khí có vài miếng bông tuyết lác đác bay bay, đây là mùa đông, bất cứ lúc nào cũng có tuyết rơi.
Bà đột nhiên nhớ tới, khi bọn họ kết hôn là ở tháng giêng, ngày đến lĩnh giấy hôn thú đó, tuyết rơi cực kỳ lớn, nhưng bà cầm chắc giấy chứng minh và sổ hộ khẩu, gió tuyết không ngại lại tới đây, sợ lùi lại một ngày sẽ bỏ lỡ.
Hiện tại nhớ lại, mới phát hiện lúc ấy có biết bao nhiêu ngây ngô.
Đó cũng là ngày hôm sau bọn họ kết hôn, vì phối hợp với không khí vui mừng, bà cố ý mặc chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, trên gương mặt bị đỏ do mùa đông lạnh lại không che dấu được sự thấp thỏm mừng rỡ, thỉnh thoảng chuyển động con ngươi nghiêng mắt nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh.
Tâm tình ngay lúc đó bà đã nhớ không rõ lắm, dù sao tuyệt đối sẽ không như giờ phút này tâm như nước lặng thế này.
"Vào đi thôi." Tô Ngưng Tuyết nói xong thì tự mình dẫn đầu xoay người, không nhìn xem biểu tình trên mặt ông.
Ba mươi năm sau lại lần bước vào cục dân chính, chỉ cảm thấy vật đổi sao dời, dường như đã có mấy đời, vật và người đều phát sinh biến hóa, sớm đã không phải là một cái bàn thấp và hai băng ghế năm đó.
Nhìn qua một đôi nam nữ trẻ tuổi đang cầm lấy thẻ chứng minh ôm vai bá cổ rỉ tai thân mật, Tô Ngưng Tuyết cũng đi tới xếp hàng phía sau bọn họ, ly hôn và kết hôn lại là ở cùng một cái cửa sổ, cũng coi là vừa cười vui vừa buồn bã.
Về phần buồn bã, ngày hôm nay không có gì ăn nhập với bà, bà thật bình tĩnh giống như đang hoàn thành một hạng mục công tác thôi.
Bất quá khi khi bà vừa đứng ở phía sau đội ngũ, trong nháy mắt lập tức thu hút không ít sự chú ý của người khác, nhất là sau khi Cận Chiêu Đông đứng ở phía sau bên cạnh bà, đã có đôi tình nhân trẻ tuổi quay đầu lại nhân tiện hỏi bà: "Dì ơi, các người cũng kết hôn sao?"
Tô Ngưng Tuyết cười cười, lắc đầu: "Chúng tôi ly hôn."
"Ách..." Cô gái nhỏ trẻ tuổi mang vẻ mặt lúng túng, ngượng ngùng nói câu xin lỗi lập tức nhanh chóng xoay người.
Sau đó mọi ánh mắt chung quanh quan sát bà ngược lại không hề quái dị như trước, dường như cũng đang nói: thì ra là ly hôn, vậy thì không có gì ly kỳ, mỗi ngày tới nơi này ly hôn cũng không ít mà, không kém một đôi này.
Cận Chiêu Đông đứng ở phía sau của bà, lại trước sau không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng bà có thể cảm nhận được đôi mắt ông vẫn luôn dừng ở trên chiếc gáy của mình, dường như muốn nhìn đến khoét ra được một cái hố.
Bất quá bà không quay đầu lại mắt to trừng mắt nhỏ với ông, cũng phải ly hôn, cần gì lại ầm ĩ một trận?
Bà nhìn thấy phía trước cô dâu mới cẩn thận cất giấy hôn thú vào trong túi xách, sau đó lại một tầng một tầng kéo khóa kéo lên, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, ôm túi xách thật chặt vừa lòng thỏa mãn theo sát chú rể đi ra.
Bốn phía phối hợp vang lên tiếng vỗ tay chúc phúc, cô dâu chú rể mới đỏ mặt đi đến lối ra, trong miệng không ngừng nói cám ơn.
Tô Ngưng Tuyết không khỏi nhớ lại năm đó nhân viên chịu trách nhiệm làm đăng ký kết hôn bảo bà mang thẻ chứng minh cùng sổ hộ khẩu lấy ra, bà cúi đầu ở trong túi lật tung cả buổi cũng không tìm được sổ hộ khẩu, gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt, cắn môi đỏ mắt lên, cuối cùng vẫn là Cận Chiêu Đông tìm được sổ hộ khẩu ở trong túi áo khoác ngoài của bà.
Nhân viên làm việc cười trêu ghẹo: cô dâu mới quá khẩn trương, nếu như thật sự không mang đến, có thể mệt mỏi cho chú rể rồi!
Bà ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn tới ông đang ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt lại đỏ như trái cà chua chín mọng.
.............
"Đôi phía sau." Nhân viên làm việc đứng lên gọi một tiếng.
Tô Ngưng Tuyết thu hồi dòng suy nghĩ bay xa, dưới những ánh mắt kia đi lên trước, ngồi xuống ở bên trái chiếc ghế.
Cận Chiêu Đông rất nhanh thì ngồi ở trên mặt ghế bên phải, hai tay của ông đáp ở trên đầu gối, ngồi rất tề chỉnh.
Nhân viên làm việc chỉ liếc nhìn họ, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, vừa lấy ra trong ngăn kéo hai bản giấy chứng nhận ly hôn bỏ trống, vừa nói: "Mang Giấy hôn thú và chứng minh thư ra."
Tiếng nói còn chưa dứt, giấy hôn thú và chứng minh thư của Tô Ngưng Tuyết đã xuất hiện ở dưới mắt của nhân viên làm việc, người nhân viên sững sờ, không khỏi nhìn Tô Ngưng Tuyết thêm vài lần, về sau lại quan sát Cận Chiêu Đông.
Y theo trình tự, nhân viên làm việc vẫn làm công tác khuyên giải cuối cùng: "Đời này kết thành vợ chồng cũng không dễ dàng, Trung Quốc mười mấy trăm triệu người các vị có thể đi đến cùng nơi cũng là duyên phận, tôi thấy các vị cũng kết hôn được ba mươi năm rồi, con cái đều kết hôn thành gia, có lời gì không thể nói cho tốt? Hôm nay, thật sự xác định nhất định phải ly hôn sao?"
Cận Chiêu Đông không có lên tiếng, Tô Ngưng Tuyết lập tức trả lời cực kỳ quyết định: "Ngài dán ảnh chụp đi."
Thấy ánh mắt Tô Ngưng Tuyết kiên định không dời, nhân viên làm việc im lặng mà thở dài, công việc trên tay không trễ nãi, bắt đầu hoàn thành hai bản giấy chứng nhận ly hôn mới tinh, lưng của Tô Ngưng Tuyết từ đầu đến cuối đều thẳng tắp.
Hai tay của Cận Chiêu Đông đặt ở trên đầu gối khi nghe bà nói ra "Ngài dán ảnh chụp đi" thì lập tức nắm chặt, ông hơi nghiêng mắt nhìn bà, ánh mắt của bà lại nhìn thẳng phía trước. Ông cho là mình sớm đã đã quên, lại phát hiện ký ức hãy còn mới mẻ. Ba mươi năm trước đến cục dân chính đăng ký, đôi mắt đẹp xấu hổ yêu kiều sớm đã trở nên không sóng không gió.
Đến tột cùng là lúc nào phát sinh biến hóa?
Từ khi ông ở Thiên Sơn trở về hay là sớm hơn, hay vào cái ngày ông gửi đến giấy thoả thuận ly hôn?
Từng cho rằng nên có cảm giác giải thoát nhưng không thấy bóng dáng đâu, trong lòng lại giống như là có một ngàn cân lớn nặng đè xuống, loại cảm giác hít thở không thông này rất khó chịu rất xa lạ, sự tuyệt vọng không giống với việc ngày xưa khi cùng Hân Hủy bị chia rẽ, giờ phút này ông thừa nhận nhiều hơn nữa là một loại cuộc sống vô vọng, khi ông nhìn thấy con dấu đóng vào chứng nhận ly hôn.
Khi tiếng cây kéo xoèn xoẹt cắt đứt một góc giấy hôn thú, ông phát hiện mình chỉ có thể đối mặt, không cách nào chống lại.
Cảm giác tuyệt vọng và lạnh buốt như luồng không khí lạnh tràn đầy dưới chân, nhanh chóng truyền vào đáy lòng, ông chỉ cảm thấy tay chân cứng đờ.
.....................
Sau khi họ sống riêng, một ngày kia, sau khi tan việc ông theo thói quen đến phòng làm việc của bà đợi bà tan tầm, lại phát hiện ở trong đó sớm đã là một mảnh vắng lặng lạnh lùng, dưới ánh mắt nhìn soi mói quỷ dị của nhân viên, ông thất thần đi vào thang máy.
Lái xe nhưng không có lập tức trở về nhà, lái lòng vòng ở trên đường một vòng lại một vòng, đổi tới đổi lui, xe giống như có ý thức của mình, không biết tính sao lại quay chuyển đi vào đường đi đến hoa viên Nam Đô.
Ngày đó ánh nắng chiều đầy trời sắp hoàng hôn, đỏ rực một mảnh như muốn đem trọn bầu trời thiêu cháy, mặc dù nhiệt độ vẫn rất thấp, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không lạnh như mấy ngày trước đó.
Ở hoa viên Nam Đô, người lao động trên đường đi rất nhiều, ông đi theo một vài xe có rèm che lái vào cửa chính, cố gắng thả chậm tốc độ, ông biết rõ bà ở trong toà nhà cao đầu tiên kia.
Mới vừa dừng xe xong, thì có một ông lão mặc gi-lê vàng phe phẩy một cây cờ đỏ nhỏ tới đây, gõ mở cửa sổ xe muốn mười đồng tiền của ông, lúc này ông lập tức muốn trở mặt, nào có quy củ như vậy?
Ông già kia đối với ông cũng cực kỳ bất mãn, lúc này đem ông và chủ xe có rèm che trước kia cũng dừng ở nơi này lấy ra so sánh, "Kiều tiên sinh người ta vì muốn dỗ dành phu nhân ông ta về nhà, mà ngay cả tính tiền tháng con mắt nháy cũng không nháy lập tức trả tiền, tôi thấy ông ăn mặc cũng tốt đẹp, như thế nào còn keo kiệt như vậy?"
Nghe được ba chữ 'Kiều phu nhân', ông vô thức cảm thấy trong lòng căng thẳng, đuổi theo ông già kia hỏi ai là Kiều phu nhân.
Tay ông lão chỉ một cái lên một chiếc cửa sổ nào đó: "Không phải là Kiều phu nhân ở tại lầu bảy sao, đại khái chuyển đến khoảng một tháng trước, kết quả bạn đời của bà ấy mỗi ngày đều cầm hoa đứng ở dưới lầu đợi bà ấy tha thứ, lại nói tới, buổi trưa tôi còn nhìn thấy ông ấy cầm một cái chụp đèn đi lên lầu đổi đèn cho phu nhân ông ấy, phỏng đoán vợ chồng họ đã tốt lại rồi."
Ông nhìn qua ông lão kia nháy mắt ra hiệu nở nụ cười mập mờ, con ngươi trong hai mắt sắp phun ra lửa, tay cũng không tự chủ siết thành nắm đấm, về sau ông lại chậm rãi vươn ngón tay ra, sau đó đạp cần ga mà lao đi.
...........
Lần đầu tiên Tô Ngưng Tuyết nắm tay là ông, người thứ nhất hôn cũng là ông, thậm chí ngay cả lần đầu tiên ân ái cũng là ông, nhiều năm như vậy, trong lòng trong mắt bà đều chỉ có ông, khi nào thì có chỗ trống để bỏ vào được người đàn ông thứ hai?
Nhưng mà, hôm nay tất cả nhu tình của bà đều dành cho Kiều Nam sao? Không, ông hiểu rõ tính cách của bà, bà tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bất trung đối với hôn nhân, cho dù là muốn cùng với Kiều Nam sống chung, cũng sẽ sau khi ly hôn với ông.
Sau khi ly hôn, ba chữ làm cho đôi mắt ông phủ đầy tơ máu, ly hôn, bà có thể cùng Kiều Nam quang minh chính đại bên nhau, bà tùy thời tùy chỗ cũng có thể trở thành Kiều phu nhân.
Bà sẽ không vì trả thù ông mà cố ý cùng anh trai Hân Huỷ ở cùng một chỗ, Kiều Nam đối với Tô Ngưng Tuyết mà nói cũng là đặc biệt, vô luận là ba mươi năm trước hay là hiện tại, khi thời điểm bà thống khổ bất lực, người bà muốn dựa vào, người mà bà tín nhiệm là Kiều nam, mà không phải là Cận Chiêu Đông ông!
Ông đương nhiên sẽ không quên khi bà mười tám tuổi ở sau lưng bà có một chàng trai ôn nhã luôn nhìn bà thật thâm tình.
Từ nay về sau, có phải ông thật sự hoàn toàn mờ nhạt mà đi ra khỏi sinh mạng của bà hay không?
Giờ phút này ngồi ở chỗ này ly hôn, cũng bất quá là vì duy trì một phần tôn nghiêm làm đàn ông, nếu không, ông đường đường là chủ tịch Cận thị thật chẳng lẽ phải chờ đợi bà gửi đến thư của luật sư sao?
Khi nhân viên làm việc đặt giấy chứng nhận ly hôn vào trên tay từng người bọn họ, Tô Ngưng Tuyết nói cám ơn thì lập tức đứng dậy rời đi, ông giật sững mình nhìn qua bản giấy chứng nhận màu xanh biếc, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, ba mươi năm sau ông đã được như nguyện.
Ông cất bước nhanh chóng đuổi theo, hai người một trước một sau ra khỏi cục dân chính, ông nhìn thấy bóng của mình cùng bà giao chồng lên nhau, như muốn triền miên đến thiên trường địa cửu, nhưng mà thân thể lại rõ ràng không liên quan dính dáng gì với nhau.
Bà bước đi rất nhanh, ông chạy chậm theo mới có thể đuổi kịp bà, "Tôi đưa bà trở về."
Ông vừa rồi thấy Tử Kỳ đưa bà đến, nên bà trở về chỉ có thể thuê xe hoặc là ngồi giao thông công cộng.
"Không cần, nơi này rất dễ có thể gọi xe tới." Ánh mắt bà nhìn sang ông đã nhiều hơn một phần xa cách.
Mặc dù ngày trước cũng chưa từng nhu tình như nước, nhưng cũng dễ chịu hơn sự xa lạ cùng tận lực giữ khoảng cách như giờ phút này, thật giống như đang không ngừng nhắc nhở lấy ông, ông và bà giờ không còn có chút nào quan hệ.
"Vậy... Bên cạnh có một quán cà phê, cùng đi uống chút đồ đi."
Đột nhiên không biết nên nói cái gì, cùng bà đứng ở đầu đường, ông cũng không phải là một người đàn ông giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, muốn tìm một đề tài, lại phát hiện mình đối với hứng thú và yêu thích của bà biết rất ít, nhưng lại không đi theo bắt tay vào làm.
Ông tinh mắt nhìn thấy quán cà phê ở đối diện, giống như là phát hiện một cọng rơm cứu mệnh, trước khi bà thật sự xoay người đi, vội vàng lên tiếng muốn mời, sợ bà vừa đi rồi không còn có cơ hội gặp mặt.
Hiện tại mới ba giờ chiều, ông vốn nên về công ty tiếp tục đi làm, nhưng mà đôi chân ông lại bất động, ông chỉ muốn thuyết phục bà vào trong quán cà phê uống ly cà phê, tốt nhất có thể uống đến chạng vạng năm sáu giờ, sau đó thì ông có lý do muốn mời bà cùng nhau đi ăn cơm tối, sau khi ăn xong thậm chí còn có thể đi đến công viên Tân Hải tản bộ tiêu hóa một chút.
Lúc này đây nghe vào đều là lời mời rất bình thường, xem như vẽ lên cho cuộc ly hôn này dấu chấm tròn hoàn mỹ.
Hoặc là, nếu như bà cùng những phu nhân giàu có khác giống nhau, muốn đến trung tâm mua sắm shopping, ông cũng có thể cùng đi với bà, có lẽ ông không thể giúp bà tham khảo, nhưng ông với sức lực của đàn ông nói chung có thể xách túi to, bà muốn mua bao nhiêu thứ đi dạo tới khi nào cũng có thể.
Nhưng Tô Ngưng Tuyết lại mỉm cười lắc đầu: "Tôi không khát." Bà dùng phương thức uyển chuyển cự tuyệt lời mời của ông.
Đột nhiên, ông trở nên luống cuống, giống như là bị đánh một gậy vào vực sâu vạn trượng.
Tô Ngưng Tuyết làm sao không nhìn ra đáy mắt ông thất lạc, nhưng mà lại không mềm lòng đáp ứng, bà khổ sở nhếch khoé môi, nếu như ba mươi năm qua có một lần ông nói như vậy, thì bà tuyệt đối sẽ không quyết tuyệt ly hôn thế này.
Đáng tiếc, cả đời này bà không muốn suy nghĩ nhất chính là hai chữ "Nếu như".
Xe taxi dừng lại, bà kéo ra cửa xe ở chỗ ngồi phía sau ngồi xuống, xe rất nhanh lại lần nữa khởi động, sau đó vụt một cái đi ra ngoài, biến mất tại cửa lớn cục dân chính.
Cận Chiêu Đông lại đứng ở đầu đường thật lâu, duy trì lấy tư thế lúc bà rời đi, nhìn qua phương hướng xe đi xa, không nhúc nhích, một mảnh bông tuyết đột nhiên từ trên trời rơi xuống, bay xuống đáp lên trên mặt của ông, một trận mát lạnh.
Ông không nghe thấy sót câu nói trước khi bà rời đi, bà nói——
"Chúc các người hạnh phúc."
Bình luận facebook