Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
Editor: Tâm Thường Lạc
Tống Kỳ Diễn thấy cô thật sự chìm mặt, đâu nào còn dám cùng cô đùa giỡn nữa, lập tức khẩn trương kéo tay của cô lại.
"Đùa giỡn với em, làm thế nào đã sinh. . . . . ."
Vậy mà, lời hắn còn chưa nói hết, người phụ nữ vốn chuẩn bị rời đi, thế nhưng nghiêng thân qua, chợt đánh về phía hắn, bấu víu đầu vai hắn rồi nhảy lên, Tống Kỳ Diễn bất ngờ không phòng ngự, trên người chợt gia tăng sức nặng để cho thân hình của hắn chao đảo.
Cả người lui về phía sau hai bước, đầu gối cong xuống đụng phải mép giường, hai người đồng thời rên lên một tiếng, đồng loạt ngã ở trên giường, may mắn, có Tống Kỳ Diễn cả người làm đệm thịt, Cận Tử Kỳ mới tránh khỏi bị té đau .
Dưới thân Tống Kỳ Diễn đặt trên tấm ván gỗ cứng chắc, cả cái lưng cũng bị đụng phải tê dại, chân mày hơi nhíu lên.
Cận Tử Kỳ lại giạng chân ngồi ở trên người của hắn, cánh tay thon dài gác qua cổ của hắn, cúi thấp đầu xuống, hé miệng, cắn xuống một cái, Tống Kỳ Diễn không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Cũng không phải là đau mà kêu lên, mà là một tiếng thân ngâm khó nhịn, chỗ mẫn cảm của hắn vừa vặn ở động mạch cổ.
Hầu kết của hắn chuyển động lên xuống dữ dội, lúc hít vào hương trà nhàn nhạt trên thân thể cô, khẽ run một cái, trên mặt cũng là lúc đỏ lúc trắng, sau đó chế trụ phía sau của cô, lật người một cái, áp cô nằm ngược ở phía dưới.
"Tống Kỳ Diễn, anh lại ăn vạ!" Cô căm giận biểu đạt mình bất mãn.
Hắn lại nghiêm mặt, bỗng dưng nghiêng người, nhắm ngay cổ của cô cắn một cái.
Cận Tử Kỳ bị đau không ngừng sợ hãi kêu ra tiếng, lại vội vàng đẩy đánh hắn: "Buông ra, buông ra! Anh cầm tinh con chó hả!"
Hắn buông lỏng ra, nhưng cũng thật khiến người ta buồn nôn vì ở ngay vết cắn đó hắn lại liếm một cái, khiến cho cô cả người chấn động, hắn lại hung ác mà ở bên tai cô cắn răng nghiến lợi: "Lần sau còn dám cắn không?"
Cô đỏ mặt, trộm gà không được còn mất nắm gạo, xấu hổ mà đỏ mắt lên.
Nhưng vào lúc này Tống Kỳ Diễn lại không lui thân thể của mình về, tròng mắt đen của hắn sâu kín mà nhìn sang cô.
"Đối với em vừa gặp đã yêu, em tin hay không?"
Cận Tử Kỳ bị hắn nhìn thế toàn thân như nhũn ra, hơn nữa câu nói "vừa thấy đã yêu" kia càng làm cho nhịp tim cô tăng tốc bùm bùm.
Dường như trừ Tống Kỳ Diễn ra, vẫn chưa từng có người khác phái nào bày tỏ tình yêu đối với cô thẳng thắn như vậy!
Cô quay mắt đi không nhìn đến đôi con ngươi thâm thuý của hắn, nhưng cũng ấp úng hỏi: "Làm thế nào vừa thấy đã yêu?"
Hắn nhếch miệng, từ trên người của cô lật mình xuống, lẳng lặng nằm ở bên cạnh cô, hai cánh tay vắt ở sau ót, ánh mắt xa xăm mà nhìn lên trần nhà mờ tối.
Cận Tử Kỳ thấy hắn hồi lâu không có tiếng động, lại quay đầu nhìn hắn.
Hắn vẫn chưa nhìn lại cô, chẳng qua là cứ thế mà mở miệng: "Giáo sư Smith cho là phụ nữ và người phương Đông không thích hợp với Piano thần thánh, ông nói ngón tay các cô thiếu hụt lực độ và sự tưởng tượng. Nhưng mà lời giáo sư còn chưa nói hết, một cô gái trẻ người phương Đông lại đột nhiên đi tới, trong ánh mắt soi mói kinh ngạc của tất cả mọi người, yên lặng mà ngồi vào trước dương cầm."
"Cô ấy cứ như vậy ngoài dự đoán của mọi người mà đánh lên khúc dạo đầu của bản hoà âm Bahar E, giáo sư nghe xong thì không lên tiếng, thậm chí toàn trường cũng lựa chọn trầm mặc, tiếng chuông tan học vang lên, cô thiếu nữ đó khiêm tốn mà rời đi, giáo sư vẫn còn sững sờ đứng trên bục giảng ở phía trước, thật lâu sau mới kêu lên, thiên tài đến từ quốc gia phương Đông văn minh cổ!"
Trái tim Cận Tử Kỳ rung động, thiên tài âm nhạc trong miệng hắn nói chẳng lẽ chính là mình?
Cô không khỏi cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng nõn mà thon dài của mình.
Hắn lại cười cười, dường như chuyện cũ làm cho người ta rất vui sướng: "Tay của cô ấy vô cùng đẹp, bất quá cô ấy chỉ tháo xuống khi đánh đàn dương cầm, thời gian còn lại, bất kể xuân hạ thu đông cô ấy đều mang một bộ bao tay bằng ren. Cô ấy xem ra rất lầm lì quái gở, đi ở trong sân trường, cao quý xinh đẹp như vậy, nhưng không ai dám đến chào hỏi với cô."
Tống Kỳ Diễn đột nhiên trở mình, nhìn chằm chằm mắt cô bắt đầu nổi lên nghi ngờ, "Giọng nói của cô ấy rất đặc biệt, anh nghĩ chỉ có anh có may mắn nghe qua tiếng hát của cô ấy."
"Đặc biệt?" Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động.
Giọng nói của cô xưa nay không có trong veo và mềm mại như người phụ nữ khác, cho nên cũng không thích hợp để ca hát.
"Ừ." Hắn chợt dựa qua đây, thân hình cao lớn cuộn tròn ôm lấy cô: "Giống như lưu sa. . . . . ."
"Có chút cổ hủ. Anh đang đọc thơ sao?" Cận Tử Kỳ nhếch khóe môi lên, giọng điệu thâm trầm.
"Anh đúng là có chút cổ hủ." Hắn lẳng lặng cười, "Nhưng mà cô ấy không một chút nào nhớ được anh."
Trong lòng Cận Tử Kỳ chấn động, không quay đầu lại nhìn hắn, nhưng nhẹ nhàng hỏi: "Các người đã gặp nhau?"
Nhưng Tống Kỳ Diễn không trả lời, hắn chỉ ôm sát cô, giữa lúc cô cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua, giọng nói của hắn lại đột nhiên từ sau lưng truyền đến: "Em đã cười với anh."
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, nhưng không có bất kỳ ấn tượng gì, cô quay đầu: "Anh nói lúc ở nước Mỹ sao?"
Ánh mắt hắn nhìn sang cô trở nên sâu xa mà bình tĩnh: "Lúc ấy anh ngủ ở trên sân thượng, khi tỉnh lại vừa ngửa đầu liền nhìn thấy em cười với anh."
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu chặt, nghe thấy mà sửng sốt, giống như hoàn toàn không có chuyện này.
Dường như là nhìn ra cô không nhớ rõ, hắn có một chút ủ rũ, nhưng rất nhanh thì bị hắn rất đàn ông mà xem nhẹ, nhàn nhạt liếc cô một cái: "Quên mất sao? Khi đó có thể anh còn trẻ hơn giờ một chút."
Cận Tử Kỳ cẩn thận tỉ mỉ mà xem xét lại gương mặt của hắn, nhưng bây giờ thực sự không nhớ lại nổi câu chuyện mà hắn nói ra.
Biết đâu căn bản không phải quên mất, mà căn bản là không có một câu chuyện như vậy.
Lúc cô du học ở Mỹ thì thỉnh thoảng mới đi lên sân thượng ngồi, nhưng mà, trong trí nhớ của cô, số lần cô cười chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu như quay sang cười với một người khác phái, đây tuyệt đối là cái kỳ tích.
Cô xưa nay trí nhớ rất tốt, như thế nào sẽ quên một người khác phái đối với cô mà nói coi như là kỳ tích như vậy được?
Nhìn ánh mắt hắn đang hồi tưởng, Cận Tử Kỳ lựa chọn im lặng, trong lòng cô đại khái đã hiểu, hoặc là hắn nhận lầm người, hoặc chính là hắn năm đó tự mình đa tình.
Nhưng mà, nếu như tự mình đa tình, còn là tự mình đa tình nhiều năm như vậy, cô có nên đả kích hắn không?
Câu trả lời là phủ định, cho nên, cô không nói bất kỳ lời nào.
Tống Kỳ Diễn thông minh biết bao, làm sao sẽ không nhìn ra tâm tư của cô, hắn không có nhiều lời, lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, ở trong mục photo album quét qua ào ào, sau đó dừng lại ở một tấm ảnh dường như vốn không quá rõ.
Trong hình thật sự thì cũng không có cái gì, chỉ là một cái sân thượng bỏ hoang bày đầy nhạc khí.
Cận Tử Kỳ liếc qua tấm ảnh vài lần, lập tức phản ứng theo bản năng mở miệng: "Có một ngày hình như ở trên sân thượng em nhìn thấy từ chỗ rào chắn hơi cao có một cái đầu........chó bản địa vươn ra, nguyên lai là anh. . . . . . hả."
Động tác Tống Kỳ Diễn lật xem hình dừng lại, quay đầu liếc nhìn cô, khóe miệng rụt rụt, ánh mắt lạnh vèo vèo.
"Ai nói với em đó là đầu chó ?"
Cận Tử Kỳ nuốt nuốt nước miếng, mím đôi môi đỏ mọng, ánh mắt mơ hồ: ". . . . . . đã thấy."
Bộ dáng kia, giống như đứa nhỏ làm sai việc gì, tràn đầy tủi thân và lúng túng.
Tống Kỳ Diễn nhìn cô chằm chằm, tròng mắt đen từ từ trở nên thâm trầm, dường như còn có một luồng oán khí.
Cận Tử Kỳ đang muốn mở miệng an ủi, hắn lại xoay người đưa lưng về phía cô, một lát sau, mới truyền đến giọng nói chậm rãi âm trầm của hắn: "Cho dù là chó, đó cũng là chó điền viên Trung Hoa, tuyệt đối không phải loại chó bản địa."
Ánh mắt của cô chợt lóe, cái này có khác nhau sao?
Bất quá một là cách xưng hô của nhà nước, một cái là cách gọi của dân gian.
Trong tay Cận Tử Kỳ còn cầm điện thoại di động của hắn, nhìn chằm chằm tấm hình kia, khóe miệng không nhịn được dâng lên ý cười.
Nếu như cô không nhớ sai, đoạn thời gian đó, trường học của họ dường như ở tổ chức một buổi COSPLAY quy mô rất lớn, đúng là có không ít học sinh mặc quần áo nhân vật trong phim hoạt hình đã mặc đi lại chung quanh.
Chẳng qua là cô không nghĩ tới, cái đầu chó ngây thơ đó, thế nhưng sẽ là hắn!
Cận Tử Kỳ đang nhìn ra được sự việc, không chút nào chú ý tới người đàn ông ở phía sau quay người lại, thình lình thổi qua một câu, giọng nói rét căm căm: "Em thực sự chỉ thấy được có một cái đầu chó sao?"
Cận Tử Kỳ bị giật mình, ngón tay cầm điện thoại di động thoáng không yên, run run một cái, cũng không cẩn thận nhấn phím xoá, bức ảnh sân thượng màu xám trắng trong một cái chớp mắt biến mất ở trong tầm nhìn của cô.
Trong lòng hoảng hốt, muốn ấn trở về, lại phát hiện làm thế nào cũng không tìm được.
"Ách. . . . . ." Cô mở trừng hai mắt, vì cái sai lầm nho nhỏ mới vừa rồi của mình mà cảm thấy thật có lỗi.
"Đang làm gì đó?" Người đàn ông ở phía sau thò người ra tới đây, đến xem cô đang lén lén lút lút làm những gì.
Cô bỗng dưng xoay người lại, khóe môi kéo lên một nụ cười nhạt, trả điện thoại cho hắn, "Không có làm gì hết."
Tống Kỳ Diễn lại chau đầu mày, ánh mắt sắc bén mà nhìn sang cô, tựa như đang nghi ngờ mà chất vấn cô tính chân thật của những lời này.
Hắn vừa nhìn cô vừa lại muốn cúi đầu lật xem photo album, một bàn tay trắng nõn lại đưa qua, bao phủ lên màn ảnh của điện thoại, cô khép hờ mắt, khó khi làm nũng mà dán lên cánh tay của hắn, "Đầu em hơi choáng."
Lực chú ý của Tống Kỳ Diễn trong phút chốc thì chuyển dời đến trên người của cô, liếc mắt một cái cũng không liếc, lập tức bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, sau đó ôm lấy cô, đặt cô lên trên chân mình, sờ lên gò má cô: "Nóng lên sao?"
Cận Tử Kỳ chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ sợ chống lại đôi mắt sắc bén kia thì lập tức bị nhìn thấu.
Lúc hai người như keo như sơn mà dính vào nhau ở trên giường, cửa phòng bệnh lại truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Cận Tử Kỳ quay đầu, thì nhìn thấy Trâu Hướng khô khốc mà cười: "Ngại quá, mặc dù biết lúc này không nên tới quấy rầy, bất quá những tài liệu này Boss cần dùng gấp, tôi phải mạo muội tiến vào."
Tống Kỳ Diễn liếc anh một cái, Trâu Hướng bỏ lại một túi văn kiện thật dầy thì bỏ chạy đi mất bóng dáng.
Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn xuống giường, mở ra cái túi giấy đó, sau đó xem đại khái một lần những tư liệu kia, chân mày càng lúc càng vặn chặt, nhưng sau đó lại nhét hết vào trong túi văn kiện.
"Xảy ra chuyện gì?" Cô mới vừa hỏi xong, trong hành lang lại vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc.
Tiếng bước chân lũ lượt kéo đến, cũng không phải là một hai người, Cận Tử Kỳ vểnh tai nghe một lát, hẳn là có nữ có nam, hơn nữa còn là loại người tính tình tương đối trầm ổn, theo nhịp bước của họ mà ra.
"Cá lớn đến đây, bây giờ chuẩn bị thu lưới." Tống Kỳ Diễn sâu kín mà mở miệng, đáy mắt chợt loé lên ánh sáng lạnh.
--- ---------
Cận Tử Kỳ sau đó theo Tống Kỳ Diễn từ trong phòng bệnh đi ra, liền nhìn thấy trên hành lang mọi người kéo nhau xông tới mặt.
Tống Nhiễm Cầm dẫn đầu, khí thế ngang nhiên mà đi, phía sau là một đám đàn ông trung niên khoác áo khoác ngoài tây trang thẳng thớm, cũng có vài người phụ nữ sắc mặt ngưng trọng, thoạt nhìn rất có mùi vị kẻ đến thì không thiện.
Đợi bọn họ đến gần, Cận Tử Kỳ lại nhận ra mấy gương mặt quen, cô nhìn sang từng người, trong lòng kinh hoảng, nếu như cô không đoán sai, những người này đều là mấy vị đại cổ đông và mấy người phụ trách phân khu của Tống thị.
Trên mặt của Tống Nhiễm Cầm
đã không thấy còn vẻ hồn vía lên mây trước đó ở trong phòng bệnh bà Tần nữa, tinh thần của bà nhìn qua rất tốt, lãnh lãnh đạm đạm, đi tuốt phía trước dẫn đầu, thỉnh thoảng vẫn cũng những người bên cạnh nói chuyện với nhau mấy câu.
Đám người càng chạy càng gần, Cận Tử Kỳ có thể nhận ra được một trận khí tràng cường hãn bức người.
Cô phản ứng theo bản năng nhìn sang phía sau phòng cấp cứu, đèn đỏ còn sáng, Tống Chi Nhậm vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Tống Nhiễm Cầm giờ phút này mang những người tầng quyết sách của Tống thị đến nơi này, dụng ý không cần nói cũng biết.
Bất quá, trong khoảng thời gian ngắn có thể triệu tập lại nhiều người như vậy, trong những năm này xem ra Tống Nhiễm Cầm ở Tống thị cũng không có đơn giản ngu ngốc.
Cận Tử Kỳ kéo suy nghĩ trong lòng về, Tống Kỳ Diễn cũng đã đi về phía trước một bước một bước tiến lên đón, trên mặt nhàn nhạt, môi mỏng mím lại, dư quang khóe mắt quét từ trái sang phải: “Thân thể của cha tôi bất quá hơi có chút bệnh nhẹ, vẫn không cần các vị điều động binh lực.”
Tống Nhiễm Cầm kéo kéo lại áo choàng trên người, quay sang một người đàn ông trung niên bên cạnh mặt tràn đầy tinh quang liếc mắt nhìn, người đàn ông kia lập tức đứng ra, quay sang Tống Kỳ Diễn khách khí mà cười một tiêng.
“Tống quản lý hiểu lầm, chúng tôi cũng không có ý gì khác, bất quá chủ tịch từtrước đến nay là rường cột chính, hôm nay thân thể khó chịu, chúng tôi những người cấp dướinày dĩ nhiên là phải tới thăm.”
“Thăm?” Tống Kỳ Diễn hừ lạnh một tiếng, cũng cười.“Vậy các vị thật đúng là phí tâm, năm mươi phần trăm cổ đồng đều đứng ở chỗ này, tư thế này cùng thời cổ bức vua thoái vị cũng có mấy phần diễn ra giống nhau đến kỳ diệu.”
Mọi người nghe thấy sắc mặt chợt biến, lại đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm.
Tống Nhiễm Cầm hít thở sâu lên xuống, đi tới trước mặt Tống Kỳ Diễn, cùng hắn nhìn thẳng nhau. “Ba thế nào rồi?”
“Có thể như thế nào? Mới vừa rồi không phải chị cũng nhìn thấy sao?”
Tống Nhiễm Cầm đưa mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu cònđóng chặt, thật thâm sâu mà nhìn Tống Kỳ Diễn, mới xoayngười nhìn mọi người đang chờ ở nơi đó nói: “Cha tôi tuổi tác đã cao, hiện tại thân thể không tốt, sợ rằng không đủ sức nữa...”
“Chị gái, tôi chợt nhớ tới có chuyện muốn nhắn nhủ chị.”
Tống Nhiễm Cầm đột nhiên bị cắt đứt, có chút khôngvui, mắt lạnh quét về phía Tống Kỳ Diễn, “Chuyện gì chờ tôi nói xong thì nhắc lại.”
Tống Kỳ Diễn lại mỉm cười mà nhìn bà: “Chị, trước khi nói những lời này, tôi hi vọng trước hết chị có thể xem một chút.”
Nói xong hắn vô cùng có lễ phép mà đme một túi giấy dai đưatới trước mặt Tống Nhiễm Cầm.
Tống Nhiễm Cầm xuy một tiếng, đoạt lấy túi giấy, nhanhchóng mở ra, lấy ra xấp tài liệu lật xem, càng nhìn xuống sắcmặt của bà càng thêm tái nhợt, nhưng bà vẫn một mực giữ ình trấn định mà không tê liệt ngã xuống mặt đất.
Tống Kỳ Diễn cho bà đầy đủ thời gian để tiêu hóa và phản ứng.
Nhưng mà, hắn chỉ cho bà ấy một con đường.
Khi Tống Nhiễm Cầm bìnhphục tâm trạngđầy thấp thỏm, trước khi chuẩn bị mở miệng, Tống Kỳ Diễn bỗngdưng xoayngười lại, đưa lưng về phía đám nhân viên quyết sách kia, haitay tùy ý màđút vào trong túi quần, nhìn sang ngọn đèntrước hành lang nheo mắt lại.
“Nếu như ngày mai chị có thể trong cuộc họp bổ nhiệm cấp caocủa Tống thị ủng hộ cho tôi được tuyển vào hội đồng quản trị,sau đó tuyên bố về hưu, từ đó không bao giờ...đặt chân đếnTống thị nữa, tôi sẽ cho chị thời gian một tháng nữa để xoayxở đền bù địa sản Văn Long vào phần thâm hụt với Tống thị.Phần tài liệu này từ đó sẽ do chị tới bảo quản, hơn nữa tôinhư chưa từng thấy qua, như thế nào?”
Sắc mặt của Tống Nhiễm Cầm thảm đạm khó coi, Tống Kỳ Diễn lại nhìn đồng hồ một chút, “Tôi hi vọng chị có thể trong hội nghị lúc mười giờ sáng ngày mai trực tiếp cho tôi câu trả lời, hiện tại bảo những người này trở về đi thôi.”
Tống Kỳ Diễn nói xong, lại dắt Cận Tử Kỳ lướt qua những người đó đi thẳng tới cửa thang máy.
“Chúng ta trước hết ăn một chút gì đi.” Hắn mỉm cười mà cúi đầu cho hay.
Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn lại đám người đen kịt đông đúc bên kia, biết hắn đã làm xong, cho nên cũng buông xuống.
Hai người đi ra thang máy, Cận Tử kỳ đột nhiên muốn đi đến phòng vệ sinh một chuyến, Tống Kỳ Diễn lại ở trong đại sảnh chờ.
Đang đến gần hành lang phòng vệ sinh, cùng Phương Tình Vân coi như là gặp lại nơi đường hẹp, Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì gật đầu, tiếp theo lại muốn lướt qua cô ta đi tới phòng vệ sinh.
Phương Tình Vân lại dừng chân, lúc đi lướt qua nhau ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Cận tiểu thư, ở trước mặt A Viễn đóng giả mất trí nhớ có phải rất khổ cực hay không?”
Tống Kỳ Diễn thấy cô thật sự chìm mặt, đâu nào còn dám cùng cô đùa giỡn nữa, lập tức khẩn trương kéo tay của cô lại.
"Đùa giỡn với em, làm thế nào đã sinh. . . . . ."
Vậy mà, lời hắn còn chưa nói hết, người phụ nữ vốn chuẩn bị rời đi, thế nhưng nghiêng thân qua, chợt đánh về phía hắn, bấu víu đầu vai hắn rồi nhảy lên, Tống Kỳ Diễn bất ngờ không phòng ngự, trên người chợt gia tăng sức nặng để cho thân hình của hắn chao đảo.
Cả người lui về phía sau hai bước, đầu gối cong xuống đụng phải mép giường, hai người đồng thời rên lên một tiếng, đồng loạt ngã ở trên giường, may mắn, có Tống Kỳ Diễn cả người làm đệm thịt, Cận Tử Kỳ mới tránh khỏi bị té đau .
Dưới thân Tống Kỳ Diễn đặt trên tấm ván gỗ cứng chắc, cả cái lưng cũng bị đụng phải tê dại, chân mày hơi nhíu lên.
Cận Tử Kỳ lại giạng chân ngồi ở trên người của hắn, cánh tay thon dài gác qua cổ của hắn, cúi thấp đầu xuống, hé miệng, cắn xuống một cái, Tống Kỳ Diễn không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Cũng không phải là đau mà kêu lên, mà là một tiếng thân ngâm khó nhịn, chỗ mẫn cảm của hắn vừa vặn ở động mạch cổ.
Hầu kết của hắn chuyển động lên xuống dữ dội, lúc hít vào hương trà nhàn nhạt trên thân thể cô, khẽ run một cái, trên mặt cũng là lúc đỏ lúc trắng, sau đó chế trụ phía sau của cô, lật người một cái, áp cô nằm ngược ở phía dưới.
"Tống Kỳ Diễn, anh lại ăn vạ!" Cô căm giận biểu đạt mình bất mãn.
Hắn lại nghiêm mặt, bỗng dưng nghiêng người, nhắm ngay cổ của cô cắn một cái.
Cận Tử Kỳ bị đau không ngừng sợ hãi kêu ra tiếng, lại vội vàng đẩy đánh hắn: "Buông ra, buông ra! Anh cầm tinh con chó hả!"
Hắn buông lỏng ra, nhưng cũng thật khiến người ta buồn nôn vì ở ngay vết cắn đó hắn lại liếm một cái, khiến cho cô cả người chấn động, hắn lại hung ác mà ở bên tai cô cắn răng nghiến lợi: "Lần sau còn dám cắn không?"
Cô đỏ mặt, trộm gà không được còn mất nắm gạo, xấu hổ mà đỏ mắt lên.
Nhưng vào lúc này Tống Kỳ Diễn lại không lui thân thể của mình về, tròng mắt đen của hắn sâu kín mà nhìn sang cô.
"Đối với em vừa gặp đã yêu, em tin hay không?"
Cận Tử Kỳ bị hắn nhìn thế toàn thân như nhũn ra, hơn nữa câu nói "vừa thấy đã yêu" kia càng làm cho nhịp tim cô tăng tốc bùm bùm.
Dường như trừ Tống Kỳ Diễn ra, vẫn chưa từng có người khác phái nào bày tỏ tình yêu đối với cô thẳng thắn như vậy!
Cô quay mắt đi không nhìn đến đôi con ngươi thâm thuý của hắn, nhưng cũng ấp úng hỏi: "Làm thế nào vừa thấy đã yêu?"
Hắn nhếch miệng, từ trên người của cô lật mình xuống, lẳng lặng nằm ở bên cạnh cô, hai cánh tay vắt ở sau ót, ánh mắt xa xăm mà nhìn lên trần nhà mờ tối.
Cận Tử Kỳ thấy hắn hồi lâu không có tiếng động, lại quay đầu nhìn hắn.
Hắn vẫn chưa nhìn lại cô, chẳng qua là cứ thế mà mở miệng: "Giáo sư Smith cho là phụ nữ và người phương Đông không thích hợp với Piano thần thánh, ông nói ngón tay các cô thiếu hụt lực độ và sự tưởng tượng. Nhưng mà lời giáo sư còn chưa nói hết, một cô gái trẻ người phương Đông lại đột nhiên đi tới, trong ánh mắt soi mói kinh ngạc của tất cả mọi người, yên lặng mà ngồi vào trước dương cầm."
"Cô ấy cứ như vậy ngoài dự đoán của mọi người mà đánh lên khúc dạo đầu của bản hoà âm Bahar E, giáo sư nghe xong thì không lên tiếng, thậm chí toàn trường cũng lựa chọn trầm mặc, tiếng chuông tan học vang lên, cô thiếu nữ đó khiêm tốn mà rời đi, giáo sư vẫn còn sững sờ đứng trên bục giảng ở phía trước, thật lâu sau mới kêu lên, thiên tài đến từ quốc gia phương Đông văn minh cổ!"
Trái tim Cận Tử Kỳ rung động, thiên tài âm nhạc trong miệng hắn nói chẳng lẽ chính là mình?
Cô không khỏi cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng nõn mà thon dài của mình.
Hắn lại cười cười, dường như chuyện cũ làm cho người ta rất vui sướng: "Tay của cô ấy vô cùng đẹp, bất quá cô ấy chỉ tháo xuống khi đánh đàn dương cầm, thời gian còn lại, bất kể xuân hạ thu đông cô ấy đều mang một bộ bao tay bằng ren. Cô ấy xem ra rất lầm lì quái gở, đi ở trong sân trường, cao quý xinh đẹp như vậy, nhưng không ai dám đến chào hỏi với cô."
Tống Kỳ Diễn đột nhiên trở mình, nhìn chằm chằm mắt cô bắt đầu nổi lên nghi ngờ, "Giọng nói của cô ấy rất đặc biệt, anh nghĩ chỉ có anh có may mắn nghe qua tiếng hát của cô ấy."
"Đặc biệt?" Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động.
Giọng nói của cô xưa nay không có trong veo và mềm mại như người phụ nữ khác, cho nên cũng không thích hợp để ca hát.
"Ừ." Hắn chợt dựa qua đây, thân hình cao lớn cuộn tròn ôm lấy cô: "Giống như lưu sa. . . . . ."
"Có chút cổ hủ. Anh đang đọc thơ sao?" Cận Tử Kỳ nhếch khóe môi lên, giọng điệu thâm trầm.
"Anh đúng là có chút cổ hủ." Hắn lẳng lặng cười, "Nhưng mà cô ấy không một chút nào nhớ được anh."
Trong lòng Cận Tử Kỳ chấn động, không quay đầu lại nhìn hắn, nhưng nhẹ nhàng hỏi: "Các người đã gặp nhau?"
Nhưng Tống Kỳ Diễn không trả lời, hắn chỉ ôm sát cô, giữa lúc cô cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua, giọng nói của hắn lại đột nhiên từ sau lưng truyền đến: "Em đã cười với anh."
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, nhưng không có bất kỳ ấn tượng gì, cô quay đầu: "Anh nói lúc ở nước Mỹ sao?"
Ánh mắt hắn nhìn sang cô trở nên sâu xa mà bình tĩnh: "Lúc ấy anh ngủ ở trên sân thượng, khi tỉnh lại vừa ngửa đầu liền nhìn thấy em cười với anh."
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu chặt, nghe thấy mà sửng sốt, giống như hoàn toàn không có chuyện này.
Dường như là nhìn ra cô không nhớ rõ, hắn có một chút ủ rũ, nhưng rất nhanh thì bị hắn rất đàn ông mà xem nhẹ, nhàn nhạt liếc cô một cái: "Quên mất sao? Khi đó có thể anh còn trẻ hơn giờ một chút."
Cận Tử Kỳ cẩn thận tỉ mỉ mà xem xét lại gương mặt của hắn, nhưng bây giờ thực sự không nhớ lại nổi câu chuyện mà hắn nói ra.
Biết đâu căn bản không phải quên mất, mà căn bản là không có một câu chuyện như vậy.
Lúc cô du học ở Mỹ thì thỉnh thoảng mới đi lên sân thượng ngồi, nhưng mà, trong trí nhớ của cô, số lần cô cười chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu như quay sang cười với một người khác phái, đây tuyệt đối là cái kỳ tích.
Cô xưa nay trí nhớ rất tốt, như thế nào sẽ quên một người khác phái đối với cô mà nói coi như là kỳ tích như vậy được?
Nhìn ánh mắt hắn đang hồi tưởng, Cận Tử Kỳ lựa chọn im lặng, trong lòng cô đại khái đã hiểu, hoặc là hắn nhận lầm người, hoặc chính là hắn năm đó tự mình đa tình.
Nhưng mà, nếu như tự mình đa tình, còn là tự mình đa tình nhiều năm như vậy, cô có nên đả kích hắn không?
Câu trả lời là phủ định, cho nên, cô không nói bất kỳ lời nào.
Tống Kỳ Diễn thông minh biết bao, làm sao sẽ không nhìn ra tâm tư của cô, hắn không có nhiều lời, lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, ở trong mục photo album quét qua ào ào, sau đó dừng lại ở một tấm ảnh dường như vốn không quá rõ.
Trong hình thật sự thì cũng không có cái gì, chỉ là một cái sân thượng bỏ hoang bày đầy nhạc khí.
Cận Tử Kỳ liếc qua tấm ảnh vài lần, lập tức phản ứng theo bản năng mở miệng: "Có một ngày hình như ở trên sân thượng em nhìn thấy từ chỗ rào chắn hơi cao có một cái đầu........chó bản địa vươn ra, nguyên lai là anh. . . . . . hả."
Động tác Tống Kỳ Diễn lật xem hình dừng lại, quay đầu liếc nhìn cô, khóe miệng rụt rụt, ánh mắt lạnh vèo vèo.
"Ai nói với em đó là đầu chó ?"
Cận Tử Kỳ nuốt nuốt nước miếng, mím đôi môi đỏ mọng, ánh mắt mơ hồ: ". . . . . . đã thấy."
Bộ dáng kia, giống như đứa nhỏ làm sai việc gì, tràn đầy tủi thân và lúng túng.
Tống Kỳ Diễn nhìn cô chằm chằm, tròng mắt đen từ từ trở nên thâm trầm, dường như còn có một luồng oán khí.
Cận Tử Kỳ đang muốn mở miệng an ủi, hắn lại xoay người đưa lưng về phía cô, một lát sau, mới truyền đến giọng nói chậm rãi âm trầm của hắn: "Cho dù là chó, đó cũng là chó điền viên Trung Hoa, tuyệt đối không phải loại chó bản địa."
Ánh mắt của cô chợt lóe, cái này có khác nhau sao?
Bất quá một là cách xưng hô của nhà nước, một cái là cách gọi của dân gian.
Trong tay Cận Tử Kỳ còn cầm điện thoại di động của hắn, nhìn chằm chằm tấm hình kia, khóe miệng không nhịn được dâng lên ý cười.
Nếu như cô không nhớ sai, đoạn thời gian đó, trường học của họ dường như ở tổ chức một buổi COSPLAY quy mô rất lớn, đúng là có không ít học sinh mặc quần áo nhân vật trong phim hoạt hình đã mặc đi lại chung quanh.
Chẳng qua là cô không nghĩ tới, cái đầu chó ngây thơ đó, thế nhưng sẽ là hắn!
Cận Tử Kỳ đang nhìn ra được sự việc, không chút nào chú ý tới người đàn ông ở phía sau quay người lại, thình lình thổi qua một câu, giọng nói rét căm căm: "Em thực sự chỉ thấy được có một cái đầu chó sao?"
Cận Tử Kỳ bị giật mình, ngón tay cầm điện thoại di động thoáng không yên, run run một cái, cũng không cẩn thận nhấn phím xoá, bức ảnh sân thượng màu xám trắng trong một cái chớp mắt biến mất ở trong tầm nhìn của cô.
Trong lòng hoảng hốt, muốn ấn trở về, lại phát hiện làm thế nào cũng không tìm được.
"Ách. . . . . ." Cô mở trừng hai mắt, vì cái sai lầm nho nhỏ mới vừa rồi của mình mà cảm thấy thật có lỗi.
"Đang làm gì đó?" Người đàn ông ở phía sau thò người ra tới đây, đến xem cô đang lén lén lút lút làm những gì.
Cô bỗng dưng xoay người lại, khóe môi kéo lên một nụ cười nhạt, trả điện thoại cho hắn, "Không có làm gì hết."
Tống Kỳ Diễn lại chau đầu mày, ánh mắt sắc bén mà nhìn sang cô, tựa như đang nghi ngờ mà chất vấn cô tính chân thật của những lời này.
Hắn vừa nhìn cô vừa lại muốn cúi đầu lật xem photo album, một bàn tay trắng nõn lại đưa qua, bao phủ lên màn ảnh của điện thoại, cô khép hờ mắt, khó khi làm nũng mà dán lên cánh tay của hắn, "Đầu em hơi choáng."
Lực chú ý của Tống Kỳ Diễn trong phút chốc thì chuyển dời đến trên người của cô, liếc mắt một cái cũng không liếc, lập tức bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, sau đó ôm lấy cô, đặt cô lên trên chân mình, sờ lên gò má cô: "Nóng lên sao?"
Cận Tử Kỳ chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ sợ chống lại đôi mắt sắc bén kia thì lập tức bị nhìn thấu.
Lúc hai người như keo như sơn mà dính vào nhau ở trên giường, cửa phòng bệnh lại truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Cận Tử Kỳ quay đầu, thì nhìn thấy Trâu Hướng khô khốc mà cười: "Ngại quá, mặc dù biết lúc này không nên tới quấy rầy, bất quá những tài liệu này Boss cần dùng gấp, tôi phải mạo muội tiến vào."
Tống Kỳ Diễn liếc anh một cái, Trâu Hướng bỏ lại một túi văn kiện thật dầy thì bỏ chạy đi mất bóng dáng.
Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn xuống giường, mở ra cái túi giấy đó, sau đó xem đại khái một lần những tư liệu kia, chân mày càng lúc càng vặn chặt, nhưng sau đó lại nhét hết vào trong túi văn kiện.
"Xảy ra chuyện gì?" Cô mới vừa hỏi xong, trong hành lang lại vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc.
Tiếng bước chân lũ lượt kéo đến, cũng không phải là một hai người, Cận Tử Kỳ vểnh tai nghe một lát, hẳn là có nữ có nam, hơn nữa còn là loại người tính tình tương đối trầm ổn, theo nhịp bước của họ mà ra.
"Cá lớn đến đây, bây giờ chuẩn bị thu lưới." Tống Kỳ Diễn sâu kín mà mở miệng, đáy mắt chợt loé lên ánh sáng lạnh.
--- ---------
Cận Tử Kỳ sau đó theo Tống Kỳ Diễn từ trong phòng bệnh đi ra, liền nhìn thấy trên hành lang mọi người kéo nhau xông tới mặt.
Tống Nhiễm Cầm dẫn đầu, khí thế ngang nhiên mà đi, phía sau là một đám đàn ông trung niên khoác áo khoác ngoài tây trang thẳng thớm, cũng có vài người phụ nữ sắc mặt ngưng trọng, thoạt nhìn rất có mùi vị kẻ đến thì không thiện.
Đợi bọn họ đến gần, Cận Tử Kỳ lại nhận ra mấy gương mặt quen, cô nhìn sang từng người, trong lòng kinh hoảng, nếu như cô không đoán sai, những người này đều là mấy vị đại cổ đông và mấy người phụ trách phân khu của Tống thị.
Trên mặt của Tống Nhiễm Cầm
đã không thấy còn vẻ hồn vía lên mây trước đó ở trong phòng bệnh bà Tần nữa, tinh thần của bà nhìn qua rất tốt, lãnh lãnh đạm đạm, đi tuốt phía trước dẫn đầu, thỉnh thoảng vẫn cũng những người bên cạnh nói chuyện với nhau mấy câu.
Đám người càng chạy càng gần, Cận Tử Kỳ có thể nhận ra được một trận khí tràng cường hãn bức người.
Cô phản ứng theo bản năng nhìn sang phía sau phòng cấp cứu, đèn đỏ còn sáng, Tống Chi Nhậm vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Tống Nhiễm Cầm giờ phút này mang những người tầng quyết sách của Tống thị đến nơi này, dụng ý không cần nói cũng biết.
Bất quá, trong khoảng thời gian ngắn có thể triệu tập lại nhiều người như vậy, trong những năm này xem ra Tống Nhiễm Cầm ở Tống thị cũng không có đơn giản ngu ngốc.
Cận Tử Kỳ kéo suy nghĩ trong lòng về, Tống Kỳ Diễn cũng đã đi về phía trước một bước một bước tiến lên đón, trên mặt nhàn nhạt, môi mỏng mím lại, dư quang khóe mắt quét từ trái sang phải: “Thân thể của cha tôi bất quá hơi có chút bệnh nhẹ, vẫn không cần các vị điều động binh lực.”
Tống Nhiễm Cầm kéo kéo lại áo choàng trên người, quay sang một người đàn ông trung niên bên cạnh mặt tràn đầy tinh quang liếc mắt nhìn, người đàn ông kia lập tức đứng ra, quay sang Tống Kỳ Diễn khách khí mà cười một tiêng.
“Tống quản lý hiểu lầm, chúng tôi cũng không có ý gì khác, bất quá chủ tịch từtrước đến nay là rường cột chính, hôm nay thân thể khó chịu, chúng tôi những người cấp dướinày dĩ nhiên là phải tới thăm.”
“Thăm?” Tống Kỳ Diễn hừ lạnh một tiếng, cũng cười.“Vậy các vị thật đúng là phí tâm, năm mươi phần trăm cổ đồng đều đứng ở chỗ này, tư thế này cùng thời cổ bức vua thoái vị cũng có mấy phần diễn ra giống nhau đến kỳ diệu.”
Mọi người nghe thấy sắc mặt chợt biến, lại đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm.
Tống Nhiễm Cầm hít thở sâu lên xuống, đi tới trước mặt Tống Kỳ Diễn, cùng hắn nhìn thẳng nhau. “Ba thế nào rồi?”
“Có thể như thế nào? Mới vừa rồi không phải chị cũng nhìn thấy sao?”
Tống Nhiễm Cầm đưa mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu cònđóng chặt, thật thâm sâu mà nhìn Tống Kỳ Diễn, mới xoayngười nhìn mọi người đang chờ ở nơi đó nói: “Cha tôi tuổi tác đã cao, hiện tại thân thể không tốt, sợ rằng không đủ sức nữa...”
“Chị gái, tôi chợt nhớ tới có chuyện muốn nhắn nhủ chị.”
Tống Nhiễm Cầm đột nhiên bị cắt đứt, có chút khôngvui, mắt lạnh quét về phía Tống Kỳ Diễn, “Chuyện gì chờ tôi nói xong thì nhắc lại.”
Tống Kỳ Diễn lại mỉm cười mà nhìn bà: “Chị, trước khi nói những lời này, tôi hi vọng trước hết chị có thể xem một chút.”
Nói xong hắn vô cùng có lễ phép mà đme một túi giấy dai đưatới trước mặt Tống Nhiễm Cầm.
Tống Nhiễm Cầm xuy một tiếng, đoạt lấy túi giấy, nhanhchóng mở ra, lấy ra xấp tài liệu lật xem, càng nhìn xuống sắcmặt của bà càng thêm tái nhợt, nhưng bà vẫn một mực giữ ình trấn định mà không tê liệt ngã xuống mặt đất.
Tống Kỳ Diễn cho bà đầy đủ thời gian để tiêu hóa và phản ứng.
Nhưng mà, hắn chỉ cho bà ấy một con đường.
Khi Tống Nhiễm Cầm bìnhphục tâm trạngđầy thấp thỏm, trước khi chuẩn bị mở miệng, Tống Kỳ Diễn bỗngdưng xoayngười lại, đưa lưng về phía đám nhân viên quyết sách kia, haitay tùy ý màđút vào trong túi quần, nhìn sang ngọn đèntrước hành lang nheo mắt lại.
“Nếu như ngày mai chị có thể trong cuộc họp bổ nhiệm cấp caocủa Tống thị ủng hộ cho tôi được tuyển vào hội đồng quản trị,sau đó tuyên bố về hưu, từ đó không bao giờ...đặt chân đếnTống thị nữa, tôi sẽ cho chị thời gian một tháng nữa để xoayxở đền bù địa sản Văn Long vào phần thâm hụt với Tống thị.Phần tài liệu này từ đó sẽ do chị tới bảo quản, hơn nữa tôinhư chưa từng thấy qua, như thế nào?”
Sắc mặt của Tống Nhiễm Cầm thảm đạm khó coi, Tống Kỳ Diễn lại nhìn đồng hồ một chút, “Tôi hi vọng chị có thể trong hội nghị lúc mười giờ sáng ngày mai trực tiếp cho tôi câu trả lời, hiện tại bảo những người này trở về đi thôi.”
Tống Kỳ Diễn nói xong, lại dắt Cận Tử Kỳ lướt qua những người đó đi thẳng tới cửa thang máy.
“Chúng ta trước hết ăn một chút gì đi.” Hắn mỉm cười mà cúi đầu cho hay.
Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn lại đám người đen kịt đông đúc bên kia, biết hắn đã làm xong, cho nên cũng buông xuống.
Hai người đi ra thang máy, Cận Tử kỳ đột nhiên muốn đi đến phòng vệ sinh một chuyến, Tống Kỳ Diễn lại ở trong đại sảnh chờ.
Đang đến gần hành lang phòng vệ sinh, cùng Phương Tình Vân coi như là gặp lại nơi đường hẹp, Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì gật đầu, tiếp theo lại muốn lướt qua cô ta đi tới phòng vệ sinh.
Phương Tình Vân lại dừng chân, lúc đi lướt qua nhau ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Cận tiểu thư, ở trước mặt A Viễn đóng giả mất trí nhớ có phải rất khổ cực hay không?”
Bình luận facebook