Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
"Theo như ý nguyện của tiên sinh Tống Chi Nhậm, Tống thị cùng với tất cả mọi tài sản dưới tên của ông đều thuộc về tiên sinh Tống Kỳ Diễn, bởi vì tiểu thư Tống Nhiễm Cầm trước đó đã ở nhà họ Tống hưởng phúc ba mươi năm, cùng với bản thân tham ô công quỹ đối với Tống thị tạo nên tiêu cực ảnh hưởng thật lớn, cho nên, tiên sinh Tống Chi Nhậm sẽ mời người quản lý chi nhánh công ty của Tống thị vốn là tặng cho tiểu thư Tống Nhiễm Cầm, tiên sinh Tống Kỳ Diễn thay mặt giám sát, đến lúc tiểu thư Tống Nhiễm Cầm ngộ ra sai lầm của mình, lại do tiên sinh Tống Kỳ Diễn chuyển tới danh nghĩa của tiểu thư Tống Nhiễm Cầm."
Cho nên, chỉ cần Tống Kỳ Diễn không thừa nhận Tống Nhiễm Cầm đã hối cải, cái chi nhánh công ty này vĩnh viễn cũng không có thể cho Tống Nhiễm Cầm!
Tống Nhiễm Cầm không nghe thêm được một câu thì sắc mặt đã trắng bệch thêm một phần, đôi môi run rẩy, lại nói không ra một câu đầy đủ.
Nhìn cái này một chút, lại nhìn cái kia một chút, rốt cục, không khống chế được mà gầm thét lên ——
"Ba, tại sao ba có thể như vậy! Tôi cũng là con gái của ba mà, ba làm sao mà cái gì cũng không để lại cho tôi!"
"Tống Nhiễm Cầm!"
Tống Chi Nhậm từ trên giường ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn, gương mặt cũng sung huyết đỏ bừng, dọa cho nhân viên Tống thị ở bên cạnh sợ đến mức lập tức tiến lên khuyên giải an ủi, Tống Chi Nhậm dốc sức mà áp chế tâm tình của mình, cuối cùng thất bại!
Ông chỉ vào Tống Nhiễm Cầm, quát: "Đứa con gái bất hiếu! Ta thật là hối hận vào lúc mày mới ra đời không bóp chết mày!"
"Ông bóp đi!" Tống Nhiễm Cầm cũng nổi cáu, đưa chiếc cổ như đầu con lừa lì lợm, khoảng cách quay đầu sang đưa tới chỗ Tống Chi Nhậm rất thích hợp, trong miệng la hét: "Ông bóp đi bóp đi, chỉ sợ ông bóp không chết tôi!"
"Mày ——" Tống Chi Nhậm thở gấp một hơi không được, mắt thấy đại sự không ổn, "Mày ——"
Ông chỉa thẳng vào Tống Nhiễm Cầm, ngón tay không khỏi phát run, gân xanh trên cổ từng đường rõ ràng!
Tống Nhiễm Cầm thấy Tống Chi Nhậm bị mình chống đối tức giận thở không ra hơi, cũng càng hung hăng hơn, bà quẹo trái quẹo phải như châu tròn ngọc sáng, rồi ở tại chỗ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cuối cùng tầm mắt ngừng ở sau lưng Cận Tử Kỳ.
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhăn lại, nhìn thấy đáy mắt Tống Nhiễm Cầm thoáng phát sáng lên, không biết bà ta muốn làm trò gì.
Mà Tống Nhiễm Cầm đã như một cơn gió thổi mạnh tới, Cận Tử Kỳ do đề phòng mà lui về phía sau, Tống Kỳ Diễn chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng cô, ôm bả vai của cô đi qua một bên đứng, Tống Nhiễm Cầm đã vọt tới.
Tống Nhiễm Cầm nổi giận đùng đùng chạy vào nhà vệ sinh, bên trong phòng bệnh nhất thời yên lặng, sau đó Tống Nhiễm Cầm lại vọt ra, một tay cầm một cây kéo một tay nắm một dây vải dù, vẻ mặt đầy sát khí.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đưa mắt nhìn nhau, lúc này đây diễn xướng cái tuồng gì?
Giữa lúc họ đoán không ra suy nghĩ của Tống Nhiễm Cầm, người trong cuộc là Tống Nhiễm Cầm đã sớm ném chiếc kéo lên trên đất một cái, cầm cái dây vải đen như mực chạy đến mép giường, dưới ánh mắt tức giận của Tống Chi Nhậm đang nhìn chòng chọc, ném dây vải lên giường.
"Này, dây cũng đã tìm tới cho ông rồi, ông siết chết tôi đi, siết chết tôi đi!"
Tống Nhiễm Cầm khiêu khích mà nâng cao đầu, lỗ mũi hướng về phía Tống Chi Nhậm đang giật mình kinh ngạc.
Thấy Tống Chi Nhậm không có phản ứng, lá gan Tống Nhiễm Cầm càng lớn hơn, dứt khoát vung mạnh tay áo, cúi đầu tiến tới, trong miệng được đằng chân lân đằng đầu mà kêu la: "Siết đi, siết đi, đừng khách khí, siết chết tôi vừa đúng tâm ý của ông!"
"Là chê tôi tóc dài không có tiện sao? Được, tôi giúp ông cuốn lại, đến đây đi, như thế này rốt cuộc được chưa!"
Cận Tử Kỳ mở trừng hai mắt, có chút kinh ngạc mà nhìn Tống Nhiễm Cầm thật sự cuốn lại mái tóc của mình thành cuộn trên đầu , lộ ra chiếc cổ trắng nõn trước giường Tống Chi Nhậm, không sợ chết mà cao giọng khiêu khích.
"Siết đi, siết đi, ông siết đi, sợ rồi sao? Không phải ông muốn bóp chết tôi sao?"
"Hiện tại cho ông cơ hội này siết chết đứa con gái bất hiếu tôi đây, nếu không, ông chờ bị tôi làm cho tức chết đi!"
Tống Nhiễm Cầm nói xong nước miếng văng khắp nơi, đầu không ngừng vây quanh trên người Tống Chi Nhậm, khóe mắt Cận Tử Kỳ giựt giựt, với hình thể của Tống Nhiễm Cầm, làm động tác này quả thực không đáng yêu, quả thực giống như là một cái đầu heo rừng dữ tợn. . . . . .
Mấy vị nhân viên vốn đỡ Tống Chi Nhậm vội vàng đi khuyên Tống Nhiễm Cầm bình tĩnh một chút chớ nóng, chớ có hành sự quá xúc động.
Bạch Tang Tang bị hành động điên cuồng của Tống Nhiễm Cầm sớm dọa sợ phải trốn ở một góc ghế sofa, chỉ sợ đợi lát nữa một khi không chú ý liền bị dính vào trong tai họa, muốn chạy đi, lại phát hiện Tống Nhiễm Cầm đang chận ở cửa.
"Ông tới đi, tới đi, không dám hả, được, tôi giúp ông quấn sợi dây lại, nha, còn đầu sợi dây cho ông, " Tống Nhiễm Cầm thật sự là đem dây vải quấn lên trên cổ mình một vòng, sau đó quả thực dám nhét vào trong tay Tống Chi Nhậm đang hết sức kinh ngạc, mạnh miệng mà kích thích: "Siết đi, siết đi, siết chết tôi mới phải!"
"Đại tiểu thư, cô đừng như vậy, có gì từ từ nói!"
"Đúng vậy, Đúng vậy, mọi người đều là người trưởng thành, có chuyện gì không thể bình tĩnh hoà nhã mà nói sao?"
"Đại tiểu thư, trước hết đặt sợi dây xuống đi, chớ kích động, chớ kích động. . . . . ."
"Đại tiểu thư, chớ ép chủ tịch nữa, nói thế nào ông ấy cũng là cha của cô mà!"
Ba bốn vị có chức cao tận tình khuyên bảo giải thích, ai ngờ càng cổ vũ cho Tống Nhiễm Cầm lớn lối kiêu căng hơn.
"Là tôi đang ép ông ấy sao? Là ông ta muốn giết chết tôi! Đây chính là tình thương của cha mà ông ta luôn miệng nói sao? Hả? Các người bình luận phân xử đi, tôi chiếu cố ông ta nhiều năm như vậy, ngay cả cái chén ông ta cũng không chia cho tôi! Có ai làm cha như ông ta không?"
"Ông ta chính là nhà tư bản chủ nghĩa hút máu! Ai có thể kiếm nhiều tiền cho ông ta, người đó chính là con ngoan của ông ta!"
Tống Nhiễm Cầm càng nói càng kích động, những vị cấp cao này đâu nào có thể trấn áp, còn vừa quấn dây vải trên cổ, nói chuyện nôn nóng, và sắc mặt nghiêm khắc mà lên án: "Ông ta nhớ đến thân tình sao? Ông ta có đối đãi với tôi như con gái sao?"
Có vị cấp cao đầu đầy tóc bạc vỗ lên chiếc eo gấu lưng hổ của Tống Nhiễm Cầm, "Cháu gái à, không thể nói lời như vậy, chủ tịch làm vậy đều có. . . . . . Ơ kìa, ơ kìa! Chủ tịch, chủ tịch!"
Thì ra là, chẳng biết lúc nào Tống Chi Nhậm đã tỉnh táo lại, cuối cùng vẫn còn không nhịn được mà hớp từng ngụm khí, nhất là khi nghe những lời đại nghịch bất đạo kia của Tống Nhiễm Cầm, trong phút chốc tức giận và thật sự kéo lấy dây vải đang cầm trong tay.
Tống Chi Nhậm trong miệng mắng to: "Mày là đứa con gái ngỗ nghịch, hôm nay tao siết chết mày cho khỏe, cũng còn tốt hơn ày cả ngày lẫn đêm đều ghi nhớ kỹ tài sản của tao, nhất định phải làm cho cửa nát nhà tan mới bằng lòng bỏ qua!"
Trong lúc nhất thời, cả trong phòng bệnh rối thành một nùi, mấy vị cao cấp một lát thì giúp chỉnh đốn bên này lát thì giúp bên kia, một đám người vây quanh giường bệnh ầm ỹ, Tống Nhiễm Cầm bị siết phải trợn mắt nhìn thẳng, gương mặt bởi vì hít thở không thông mà đỏ bừng.
Chăn trên giường chẳng biết lúc nào đã bị ném lên mặt đất, Tống Chi Nhậm mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, đôi chân trần khô gầy, cây kim được gắn trên mu bàn tay đã sớm chẳng biết đi đâu, kéo lấy một cái dây vải, tóc bạc rối tung bộ dạng hung dữ nhe răng trợn mắt.
"Chủ tịch, chủ tịch, mau buông tay mau buông tay, coi chừng xảy ra nhân mạng!"
"Chủ tịch, tỉnh táo chút đi, chủ tịch, đây là con gái của ngài mà!"
Cận Tử Kỳ nhìn thế cũng không khỏi có chút bận tâm, kéo kéo ống tay áo Tống Kỳ Diễn, "Nên đi tới giúp một tay không?"
"Không cần, cha bất quá là muốn phát tiết cơn tức giận ở ngực thôi, siết không chết bà ta đâu, anh đếm tới ba, ông ấy nhất định sẽ buông bà ta ra, em tin hay không tin?" Tống Kỳ Diễn thần bí mà đá lông nheo với cô.
Cận Tử Kỳ sửng sốt, mà hắn đã hé môi mỏng ra, bắt đầu đếm đếm: "Một, hai, ba. . . . . ."
Chữ "ba" cuối cùng còn chưa dứt, bên kia Tống Chi Nhậm cũng đã buông lỏng tay.
Thật sự bị Tống Kỳ Diễn đoán trúng, Tống Chi Nhậm quăng dây vải trong tay, thở hồng hộc mà nằm tựa vào giường, tái mặt, trong miệng không ngừng mắng: "Nghịch nữ a nghịch nữ. . . . . ."
"Tống đại tiểu thư!"
Mấy vị cao cấp lại bị dáng vẻ Tống Nhiễm Cầm làm cho sợ hết hồn, lập tức đều nhảy dựng lên, chen chúc đi tới.
"Đại tiểu thư, cô tỉnh lại tỉnh lại đi! Đại tiểu thư!" Làm thế nào mà vỗ vào mặt rồi cũng không có phản ứng!
Thì ra là hai mắt Tống Nhiễm Cầm trợn trắng, thân thể to mập lập tức trượt xuống mặt đất, tựa như một con cá thiếu dưỡng khí (oxygen, kí hiệu O) lật bụng nằm chết trên mặt đất, không nhúc nhích.
Có một vị cấp cao lý trí vừa nhanh tay nhanh chân mà ấn huyệt nhân trung (giữa mũi và miệng) cho Tống Nhiễm Cầm, vừa rống một trận hối thúc Bạch Tang Tang đang bàng quan: "Cô còn nhìn cái gì vậy? Còn không mau đi gọi bác sĩ tới?"
Bạch Tang Tang cũng là bị dọa sợ, vội vàng gật đầu, xoay người liền chạy đi ra ngoài.
Cận Tử Kỳ có lòng tốt đã rót ly nước ấm đưa tới.
Không đợi bác sĩ tới đây, Tống Nhiễm Cầm đã tự tỉnh lại rồi, ánh mắt có chút dại ra, đầu tóc giống như một cái ổ chim, ngồi dưới đất không nhúc nhích, nhóm người cấp cao hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ bị siết cổ đến ngu người?
Không bao lâu bác sĩ đã đi vào, bận rộn một trận, bác sĩ thu ống nghe khám bệnh lại rồi nói: "Không có sao, chỉ là bị chút kích thích mà thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không có chuyện gì. Bất quá, các người cũng phải chú ý một chút, giao đoạn trung niên là giai đoạn dễ dàng nhất dẫn phát các loại bệnh cao huyết áp tăng đường huyết, các người làm thế nào còn để cho bà ấy ăn nhiều đồ bổ như vậy?"
Trên giường Tống Chi Nhậm vừa nghe Tống Nhiễm Cầm đã hôn mê là do ăn nhiều đồ bổ, giận đến cả người run lên!
—— tốt, nuốt riêng của Tống thị nhiều tiền như vậy, hiện tại ăn đồ bổ đến mức đã phát ra bệnh đây!
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống Kỳ Diễn một cái, hắn cũng đang nhìn cô, hai người có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là cố nén không cười ra ngoài, ngược lại Hạng Tân Ngữ ở bên cạnh một tay nắm quyền đặt ở khóe miệng ho nhẹ, che đậy ý cười thoáng qua.
Bác sĩ vẫn còn ở đó lầm bầm lầu bầu: "Người trung niên thân thể không thể so với các người tuổi trẻ này, nếu là gặp phải cao huyết áp, trúng gió, thì các người còn chịu được. Tôi thấy vị này thân thể khá tốt, chỉ là. . . . . . Có chút phát tướng, tốt nhất nên đi làm kiểm tra, tránh cho có bệnh gì tìm ẩn không nhìn ra, đến thời điểm phát hiện sẽ trễ."
"Các người đợi lát nữa, tôi gọi người dẫn đường cho các vị."
Bác sĩ trước khi rời đi còn có lòng tốt mà gọi y tá ở lại, phân phó cho cô một hồi mới yên tâm mà rời đi.
Khi cô y tá trẻ vừa muốn đi tới nâng Tống Nhiễm Cầm, lại nghe Tống Nhiễm Cầm đột nhiên phát ra một trận kêu khóc cực kỳ bi thảm: "Tôi không sống nổi không sống nổi rồi ——"
"Mẹ ơi, mẹ tại sao đi sớm như vậy hả! Em trai ơi, em làm thế nào nhẫn tâm bỏ lại chị gái một mình ở chỗ này bị người ta lần lượt xem thường! Tôi sống còn có ý nghĩa gì, đã mất mẹ, cha ruột cũng giúp người ngoài ức hiếp tôi!"
"Còn để cho tôi sống làm gì nữa! Sống làm gì nữa đây ——"
Tống Nhiễm Cầm vừa ngửa mặt lên trời khóc lớn vừa đấm vào ngực, khóc rống, đột nhiên giương nanh múa vuốt muốn nhào qua chỗ Tống Kỳ Diễn, may là bị một vị cấp cao giữ chặt, cố ngọ nguậy lắc lư vài cái rồi thực sự không có nhào qua nữa.
Nhưng mà, vị cao cấp này thấy việc nghĩa hăng hái làm lại không may mắn như thế, trên mặt rất nhanh đã có hơn hai vết máu.
Một phòng đầy người nhất thời trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua.
Người đàn bà này, thật là quá dày vò, khó trách Tống Chi Nhậm muốn bóp chết bà ta, trong lòng bọn họ vào lúc này đâu nào chỉ là muốn bóp chết bà ta, ngay cả ý muốn chôn sống bà ta cũng có rồi!
Mấy người cấp ới vừa rồi còn khuyên nhủ đã che lấy trán, mồ hôi lạnh toát ra, cảm giác mình làm một thứ chuyện ngu xuẩn.
Rất nhanh, vị cấp cao kia cũng không nhịn được nữa, chợt đẩy Tống Nhiễm Cầm ra, mặt âm trầm đứng dậy né tránh.
Mới vừa rồi Tống Nhiễm Cầm ở trong lòng ông vừa vặn vẹo vừa gào khóc lại giãy giụa, làm cho quần áo ông nhăn nhíu, tóc tai rối loạn, trên mặt trên tay khắp nơi có thể thấy được dấu đỏ, trong lòng thầm mắng: từng thấy đàn bà chanh chua, nhưng chưa từng thấy qua đàn bà thối tha điên khùng như vậy!
Tống Nhiễm Cầm vẫn còn ngồi trên mặt đất giậm chân, thiếu chút nữa không có lăn lộn, không có nước mắt ràn rụa mà kêu khóc .
Tống Chi Nhậm giận vô cùng, lập tức từ trên đi giường xuống, ngay cả giầy cũng không thèm mang, liền muốn xông lại dạy dỗ cái đứa con gái không biết nơi chốn nào mà khóc lóc om sòm, bên kia lại có người so với ông nhanh hơn một bước.
Chỉ thấy một cốc nước lạnh bất ngờ quay sang mặt Tống Nhiễm Cầm mà hắt tới, sau đó là bốp một tiếng giòn tan, Tống Nhiễm Cầm mới vừa rồi giống như cái hộp đĩa nhạc cũ kỹ giờ thì toàn thân cứng lại.
Ngay sau đó trên người Tống Chi Nhậm cũng dính không ít nước, Tống Chi Nhậm lau đi nước đọng trên mặt một phen.
"Người nào tạt? !"
Tức giận mà ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Tống Kỳ Diễn còn cầm một cốc nước rỗng.
Hắn híp lại tròng mắt đen, cười tủm tỉm nói: "Ba, thật sự ngại quá, không có nhìn chính xác góc độ, tạt trúng tới ba sao? Tới đi, cô y tá, nhanh chóng lấy tấm khăn lông khô lau cho ba tôi một chút!"
Cho nên, chỉ cần Tống Kỳ Diễn không thừa nhận Tống Nhiễm Cầm đã hối cải, cái chi nhánh công ty này vĩnh viễn cũng không có thể cho Tống Nhiễm Cầm!
Tống Nhiễm Cầm không nghe thêm được một câu thì sắc mặt đã trắng bệch thêm một phần, đôi môi run rẩy, lại nói không ra một câu đầy đủ.
Nhìn cái này một chút, lại nhìn cái kia một chút, rốt cục, không khống chế được mà gầm thét lên ——
"Ba, tại sao ba có thể như vậy! Tôi cũng là con gái của ba mà, ba làm sao mà cái gì cũng không để lại cho tôi!"
"Tống Nhiễm Cầm!"
Tống Chi Nhậm từ trên giường ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn, gương mặt cũng sung huyết đỏ bừng, dọa cho nhân viên Tống thị ở bên cạnh sợ đến mức lập tức tiến lên khuyên giải an ủi, Tống Chi Nhậm dốc sức mà áp chế tâm tình của mình, cuối cùng thất bại!
Ông chỉ vào Tống Nhiễm Cầm, quát: "Đứa con gái bất hiếu! Ta thật là hối hận vào lúc mày mới ra đời không bóp chết mày!"
"Ông bóp đi!" Tống Nhiễm Cầm cũng nổi cáu, đưa chiếc cổ như đầu con lừa lì lợm, khoảng cách quay đầu sang đưa tới chỗ Tống Chi Nhậm rất thích hợp, trong miệng la hét: "Ông bóp đi bóp đi, chỉ sợ ông bóp không chết tôi!"
"Mày ——" Tống Chi Nhậm thở gấp một hơi không được, mắt thấy đại sự không ổn, "Mày ——"
Ông chỉa thẳng vào Tống Nhiễm Cầm, ngón tay không khỏi phát run, gân xanh trên cổ từng đường rõ ràng!
Tống Nhiễm Cầm thấy Tống Chi Nhậm bị mình chống đối tức giận thở không ra hơi, cũng càng hung hăng hơn, bà quẹo trái quẹo phải như châu tròn ngọc sáng, rồi ở tại chỗ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cuối cùng tầm mắt ngừng ở sau lưng Cận Tử Kỳ.
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhăn lại, nhìn thấy đáy mắt Tống Nhiễm Cầm thoáng phát sáng lên, không biết bà ta muốn làm trò gì.
Mà Tống Nhiễm Cầm đã như một cơn gió thổi mạnh tới, Cận Tử Kỳ do đề phòng mà lui về phía sau, Tống Kỳ Diễn chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng cô, ôm bả vai của cô đi qua một bên đứng, Tống Nhiễm Cầm đã vọt tới.
Tống Nhiễm Cầm nổi giận đùng đùng chạy vào nhà vệ sinh, bên trong phòng bệnh nhất thời yên lặng, sau đó Tống Nhiễm Cầm lại vọt ra, một tay cầm một cây kéo một tay nắm một dây vải dù, vẻ mặt đầy sát khí.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đưa mắt nhìn nhau, lúc này đây diễn xướng cái tuồng gì?
Giữa lúc họ đoán không ra suy nghĩ của Tống Nhiễm Cầm, người trong cuộc là Tống Nhiễm Cầm đã sớm ném chiếc kéo lên trên đất một cái, cầm cái dây vải đen như mực chạy đến mép giường, dưới ánh mắt tức giận của Tống Chi Nhậm đang nhìn chòng chọc, ném dây vải lên giường.
"Này, dây cũng đã tìm tới cho ông rồi, ông siết chết tôi đi, siết chết tôi đi!"
Tống Nhiễm Cầm khiêu khích mà nâng cao đầu, lỗ mũi hướng về phía Tống Chi Nhậm đang giật mình kinh ngạc.
Thấy Tống Chi Nhậm không có phản ứng, lá gan Tống Nhiễm Cầm càng lớn hơn, dứt khoát vung mạnh tay áo, cúi đầu tiến tới, trong miệng được đằng chân lân đằng đầu mà kêu la: "Siết đi, siết đi, đừng khách khí, siết chết tôi vừa đúng tâm ý của ông!"
"Là chê tôi tóc dài không có tiện sao? Được, tôi giúp ông cuốn lại, đến đây đi, như thế này rốt cuộc được chưa!"
Cận Tử Kỳ mở trừng hai mắt, có chút kinh ngạc mà nhìn Tống Nhiễm Cầm thật sự cuốn lại mái tóc của mình thành cuộn trên đầu , lộ ra chiếc cổ trắng nõn trước giường Tống Chi Nhậm, không sợ chết mà cao giọng khiêu khích.
"Siết đi, siết đi, ông siết đi, sợ rồi sao? Không phải ông muốn bóp chết tôi sao?"
"Hiện tại cho ông cơ hội này siết chết đứa con gái bất hiếu tôi đây, nếu không, ông chờ bị tôi làm cho tức chết đi!"
Tống Nhiễm Cầm nói xong nước miếng văng khắp nơi, đầu không ngừng vây quanh trên người Tống Chi Nhậm, khóe mắt Cận Tử Kỳ giựt giựt, với hình thể của Tống Nhiễm Cầm, làm động tác này quả thực không đáng yêu, quả thực giống như là một cái đầu heo rừng dữ tợn. . . . . .
Mấy vị nhân viên vốn đỡ Tống Chi Nhậm vội vàng đi khuyên Tống Nhiễm Cầm bình tĩnh một chút chớ nóng, chớ có hành sự quá xúc động.
Bạch Tang Tang bị hành động điên cuồng của Tống Nhiễm Cầm sớm dọa sợ phải trốn ở một góc ghế sofa, chỉ sợ đợi lát nữa một khi không chú ý liền bị dính vào trong tai họa, muốn chạy đi, lại phát hiện Tống Nhiễm Cầm đang chận ở cửa.
"Ông tới đi, tới đi, không dám hả, được, tôi giúp ông quấn sợi dây lại, nha, còn đầu sợi dây cho ông, " Tống Nhiễm Cầm thật sự là đem dây vải quấn lên trên cổ mình một vòng, sau đó quả thực dám nhét vào trong tay Tống Chi Nhậm đang hết sức kinh ngạc, mạnh miệng mà kích thích: "Siết đi, siết đi, siết chết tôi mới phải!"
"Đại tiểu thư, cô đừng như vậy, có gì từ từ nói!"
"Đúng vậy, Đúng vậy, mọi người đều là người trưởng thành, có chuyện gì không thể bình tĩnh hoà nhã mà nói sao?"
"Đại tiểu thư, trước hết đặt sợi dây xuống đi, chớ kích động, chớ kích động. . . . . ."
"Đại tiểu thư, chớ ép chủ tịch nữa, nói thế nào ông ấy cũng là cha của cô mà!"
Ba bốn vị có chức cao tận tình khuyên bảo giải thích, ai ngờ càng cổ vũ cho Tống Nhiễm Cầm lớn lối kiêu căng hơn.
"Là tôi đang ép ông ấy sao? Là ông ta muốn giết chết tôi! Đây chính là tình thương của cha mà ông ta luôn miệng nói sao? Hả? Các người bình luận phân xử đi, tôi chiếu cố ông ta nhiều năm như vậy, ngay cả cái chén ông ta cũng không chia cho tôi! Có ai làm cha như ông ta không?"
"Ông ta chính là nhà tư bản chủ nghĩa hút máu! Ai có thể kiếm nhiều tiền cho ông ta, người đó chính là con ngoan của ông ta!"
Tống Nhiễm Cầm càng nói càng kích động, những vị cấp cao này đâu nào có thể trấn áp, còn vừa quấn dây vải trên cổ, nói chuyện nôn nóng, và sắc mặt nghiêm khắc mà lên án: "Ông ta nhớ đến thân tình sao? Ông ta có đối đãi với tôi như con gái sao?"
Có vị cấp cao đầu đầy tóc bạc vỗ lên chiếc eo gấu lưng hổ của Tống Nhiễm Cầm, "Cháu gái à, không thể nói lời như vậy, chủ tịch làm vậy đều có. . . . . . Ơ kìa, ơ kìa! Chủ tịch, chủ tịch!"
Thì ra là, chẳng biết lúc nào Tống Chi Nhậm đã tỉnh táo lại, cuối cùng vẫn còn không nhịn được mà hớp từng ngụm khí, nhất là khi nghe những lời đại nghịch bất đạo kia của Tống Nhiễm Cầm, trong phút chốc tức giận và thật sự kéo lấy dây vải đang cầm trong tay.
Tống Chi Nhậm trong miệng mắng to: "Mày là đứa con gái ngỗ nghịch, hôm nay tao siết chết mày cho khỏe, cũng còn tốt hơn ày cả ngày lẫn đêm đều ghi nhớ kỹ tài sản của tao, nhất định phải làm cho cửa nát nhà tan mới bằng lòng bỏ qua!"
Trong lúc nhất thời, cả trong phòng bệnh rối thành một nùi, mấy vị cao cấp một lát thì giúp chỉnh đốn bên này lát thì giúp bên kia, một đám người vây quanh giường bệnh ầm ỹ, Tống Nhiễm Cầm bị siết phải trợn mắt nhìn thẳng, gương mặt bởi vì hít thở không thông mà đỏ bừng.
Chăn trên giường chẳng biết lúc nào đã bị ném lên mặt đất, Tống Chi Nhậm mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, đôi chân trần khô gầy, cây kim được gắn trên mu bàn tay đã sớm chẳng biết đi đâu, kéo lấy một cái dây vải, tóc bạc rối tung bộ dạng hung dữ nhe răng trợn mắt.
"Chủ tịch, chủ tịch, mau buông tay mau buông tay, coi chừng xảy ra nhân mạng!"
"Chủ tịch, tỉnh táo chút đi, chủ tịch, đây là con gái của ngài mà!"
Cận Tử Kỳ nhìn thế cũng không khỏi có chút bận tâm, kéo kéo ống tay áo Tống Kỳ Diễn, "Nên đi tới giúp một tay không?"
"Không cần, cha bất quá là muốn phát tiết cơn tức giận ở ngực thôi, siết không chết bà ta đâu, anh đếm tới ba, ông ấy nhất định sẽ buông bà ta ra, em tin hay không tin?" Tống Kỳ Diễn thần bí mà đá lông nheo với cô.
Cận Tử Kỳ sửng sốt, mà hắn đã hé môi mỏng ra, bắt đầu đếm đếm: "Một, hai, ba. . . . . ."
Chữ "ba" cuối cùng còn chưa dứt, bên kia Tống Chi Nhậm cũng đã buông lỏng tay.
Thật sự bị Tống Kỳ Diễn đoán trúng, Tống Chi Nhậm quăng dây vải trong tay, thở hồng hộc mà nằm tựa vào giường, tái mặt, trong miệng không ngừng mắng: "Nghịch nữ a nghịch nữ. . . . . ."
"Tống đại tiểu thư!"
Mấy vị cao cấp lại bị dáng vẻ Tống Nhiễm Cầm làm cho sợ hết hồn, lập tức đều nhảy dựng lên, chen chúc đi tới.
"Đại tiểu thư, cô tỉnh lại tỉnh lại đi! Đại tiểu thư!" Làm thế nào mà vỗ vào mặt rồi cũng không có phản ứng!
Thì ra là hai mắt Tống Nhiễm Cầm trợn trắng, thân thể to mập lập tức trượt xuống mặt đất, tựa như một con cá thiếu dưỡng khí (oxygen, kí hiệu O) lật bụng nằm chết trên mặt đất, không nhúc nhích.
Có một vị cấp cao lý trí vừa nhanh tay nhanh chân mà ấn huyệt nhân trung (giữa mũi và miệng) cho Tống Nhiễm Cầm, vừa rống một trận hối thúc Bạch Tang Tang đang bàng quan: "Cô còn nhìn cái gì vậy? Còn không mau đi gọi bác sĩ tới?"
Bạch Tang Tang cũng là bị dọa sợ, vội vàng gật đầu, xoay người liền chạy đi ra ngoài.
Cận Tử Kỳ có lòng tốt đã rót ly nước ấm đưa tới.
Không đợi bác sĩ tới đây, Tống Nhiễm Cầm đã tự tỉnh lại rồi, ánh mắt có chút dại ra, đầu tóc giống như một cái ổ chim, ngồi dưới đất không nhúc nhích, nhóm người cấp cao hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ bị siết cổ đến ngu người?
Không bao lâu bác sĩ đã đi vào, bận rộn một trận, bác sĩ thu ống nghe khám bệnh lại rồi nói: "Không có sao, chỉ là bị chút kích thích mà thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không có chuyện gì. Bất quá, các người cũng phải chú ý một chút, giao đoạn trung niên là giai đoạn dễ dàng nhất dẫn phát các loại bệnh cao huyết áp tăng đường huyết, các người làm thế nào còn để cho bà ấy ăn nhiều đồ bổ như vậy?"
Trên giường Tống Chi Nhậm vừa nghe Tống Nhiễm Cầm đã hôn mê là do ăn nhiều đồ bổ, giận đến cả người run lên!
—— tốt, nuốt riêng của Tống thị nhiều tiền như vậy, hiện tại ăn đồ bổ đến mức đã phát ra bệnh đây!
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống Kỳ Diễn một cái, hắn cũng đang nhìn cô, hai người có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là cố nén không cười ra ngoài, ngược lại Hạng Tân Ngữ ở bên cạnh một tay nắm quyền đặt ở khóe miệng ho nhẹ, che đậy ý cười thoáng qua.
Bác sĩ vẫn còn ở đó lầm bầm lầu bầu: "Người trung niên thân thể không thể so với các người tuổi trẻ này, nếu là gặp phải cao huyết áp, trúng gió, thì các người còn chịu được. Tôi thấy vị này thân thể khá tốt, chỉ là. . . . . . Có chút phát tướng, tốt nhất nên đi làm kiểm tra, tránh cho có bệnh gì tìm ẩn không nhìn ra, đến thời điểm phát hiện sẽ trễ."
"Các người đợi lát nữa, tôi gọi người dẫn đường cho các vị."
Bác sĩ trước khi rời đi còn có lòng tốt mà gọi y tá ở lại, phân phó cho cô một hồi mới yên tâm mà rời đi.
Khi cô y tá trẻ vừa muốn đi tới nâng Tống Nhiễm Cầm, lại nghe Tống Nhiễm Cầm đột nhiên phát ra một trận kêu khóc cực kỳ bi thảm: "Tôi không sống nổi không sống nổi rồi ——"
"Mẹ ơi, mẹ tại sao đi sớm như vậy hả! Em trai ơi, em làm thế nào nhẫn tâm bỏ lại chị gái một mình ở chỗ này bị người ta lần lượt xem thường! Tôi sống còn có ý nghĩa gì, đã mất mẹ, cha ruột cũng giúp người ngoài ức hiếp tôi!"
"Còn để cho tôi sống làm gì nữa! Sống làm gì nữa đây ——"
Tống Nhiễm Cầm vừa ngửa mặt lên trời khóc lớn vừa đấm vào ngực, khóc rống, đột nhiên giương nanh múa vuốt muốn nhào qua chỗ Tống Kỳ Diễn, may là bị một vị cấp cao giữ chặt, cố ngọ nguậy lắc lư vài cái rồi thực sự không có nhào qua nữa.
Nhưng mà, vị cao cấp này thấy việc nghĩa hăng hái làm lại không may mắn như thế, trên mặt rất nhanh đã có hơn hai vết máu.
Một phòng đầy người nhất thời trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua.
Người đàn bà này, thật là quá dày vò, khó trách Tống Chi Nhậm muốn bóp chết bà ta, trong lòng bọn họ vào lúc này đâu nào chỉ là muốn bóp chết bà ta, ngay cả ý muốn chôn sống bà ta cũng có rồi!
Mấy người cấp ới vừa rồi còn khuyên nhủ đã che lấy trán, mồ hôi lạnh toát ra, cảm giác mình làm một thứ chuyện ngu xuẩn.
Rất nhanh, vị cấp cao kia cũng không nhịn được nữa, chợt đẩy Tống Nhiễm Cầm ra, mặt âm trầm đứng dậy né tránh.
Mới vừa rồi Tống Nhiễm Cầm ở trong lòng ông vừa vặn vẹo vừa gào khóc lại giãy giụa, làm cho quần áo ông nhăn nhíu, tóc tai rối loạn, trên mặt trên tay khắp nơi có thể thấy được dấu đỏ, trong lòng thầm mắng: từng thấy đàn bà chanh chua, nhưng chưa từng thấy qua đàn bà thối tha điên khùng như vậy!
Tống Nhiễm Cầm vẫn còn ngồi trên mặt đất giậm chân, thiếu chút nữa không có lăn lộn, không có nước mắt ràn rụa mà kêu khóc .
Tống Chi Nhậm giận vô cùng, lập tức từ trên đi giường xuống, ngay cả giầy cũng không thèm mang, liền muốn xông lại dạy dỗ cái đứa con gái không biết nơi chốn nào mà khóc lóc om sòm, bên kia lại có người so với ông nhanh hơn một bước.
Chỉ thấy một cốc nước lạnh bất ngờ quay sang mặt Tống Nhiễm Cầm mà hắt tới, sau đó là bốp một tiếng giòn tan, Tống Nhiễm Cầm mới vừa rồi giống như cái hộp đĩa nhạc cũ kỹ giờ thì toàn thân cứng lại.
Ngay sau đó trên người Tống Chi Nhậm cũng dính không ít nước, Tống Chi Nhậm lau đi nước đọng trên mặt một phen.
"Người nào tạt? !"
Tức giận mà ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Tống Kỳ Diễn còn cầm một cốc nước rỗng.
Hắn híp lại tròng mắt đen, cười tủm tỉm nói: "Ba, thật sự ngại quá, không có nhìn chính xác góc độ, tạt trúng tới ba sao? Tới đi, cô y tá, nhanh chóng lấy tấm khăn lông khô lau cho ba tôi một chút!"
Bình luận facebook