Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219
Cận Tử Kỳ từ phòng vệ sinh ra ngoài, lập tức đi thẳng tới phòng săn sóc đặc biệt mà Cận Chiêu Đông bây giờ đang ở.
Thẳng đường đi tới, nhưng bên tai vẫn quanh quẩn cuộc nói chuyện của mẹ con Kiều Hân Hủy, cô đã sớm đoán được chuyện Cận Chiêu Đông lỡ ăn mật ong cùng Kiều Niệm Chiêu không thoát khỏi liên quan, không nghĩ tới thật sự chính là cô ta đã ra tay.
Vậy mà, khiến cho Cận Tử Kỳ kinh ngạc chính là, câu nói cuối cùng khi Kiều Niệm Chiêu hổn hển nói ra.
Những năm qua, Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong vành tai tóc mai chạm vào nhau, như keo như sơn, sợ rằng không chỉ cô, tất cả mọi người đều cho rằng người trong lòng Kiều Niệm Chiêu là Tô Hành Phong, nơi nào sẽ liên tưởng đến Doãn Lịch.
Cận Tử Kỳ hít sâu một ngụm khí lạnh, mắt đẹp híp một cái, nếu như không phải cô trong lúc vô tình nghe được, có lẽ đời này cũng không biết, thì ra là trong lòng Kiều Niệm Chiêu thích nhất là Doãn Lịch, mà không phải là Tô Hành Phong!
Quả nhiên tâm tư của phụ nữ bạn không cần đoán, huống chi còn là một người phụ nữ cùng cô là kẻ thù không đội trời chung!
Kiều Niệm Chiêu lựa chọn cùng Tô Hành Phong ám thông khúc khoản, lúc ban đầu đều chỉ là vì hưởng thụ cái loại cảm giác thành tựu khi cướp đi đồ trong tay của Cận Tử Kỳ, về sau có thật sự thích hay không, cũng không thể biết được.
Chẳng qua là. . . . . . Nếu như Tô Hành Phong biết mình bất quá là công cụ Kiều Niệm Chiêu dùng để trả đũa Cận Tử Kỳ, thường ngày lời ngon tiếng ngọt cũng đều mang theo mục đích, không biết là biểu tình gì?
Ở ngoài cửa phòng bệnh, Cận Tử Kỳ đứng tại chỗ mấy giây, thu lại suy nghĩ của mình mới đẩy cửa vào.
Một tràng khí ấm ập vào mặt, Cận Tử Kỳ cố ý buông nhẹ bước chân, đi vào, phát hiện Kiều Niệm Chiêu ngồi ở bên giường bệnh, bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại đối diện cửa, chỉ cần có người đi vào liếc mắt một cái sẽ thấy cô ta.
Bên trong toilet riêng của phòng bệnh, mơ hồ truyền đến tiếng xả nước, sau đó cánh cửa khép hờ được mở ra, Kiều Hân Hủy bưng một chậu nước nóng ra ngoài, "Tử Kỳ, nói điện thoại xong rồi sao?"
Nếu không phải ở trong nhà vệ sinh nghe được tiếng cười âm u lạnh lẽo đầy châm biếm kia của Kiều Hân Hủy, Cận Tử Kỳ cũng sẽ cho là Kiều Hân Hủy trời sinh tính tình dịu dàng như nước vậy, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy Kiều Hân Hủy có kỹ thuật diễn thật phi phàm.
Kiều Hân Hủy thấy Cận Tử Kỳ không nói lời nào, chẳng qua là lẳng lặng nhìn mình chằm chằm, nhất thời nụ cười trên mặt có chút không được tự nhiên, "Con tự ngồi đi, dù trước tiên lau người cho ba con một chút, cả người đều dính máu."
Cận Tử Kỳ thu lại sự sắc lạnh trong mắt, nhìn sang Kiều Hân Hủy bày ra bộ đang bà chủ đương gia nhà họ Cận, khóe môi hơi cong lên: "Mấy ngày nay ngược lại làm phiền đi Hân chăm sóc lo cơm ăn áo mặc cho ba tôi trong sinh hoạt hàng ngày."
Nếu như đặt ở ngày trước, khi nghe được những lời này của Cận Tử Kỳ, đáy lòng Kiều Hân Hủy có bao nhiêu vui mừng, dù sao, Cận Tử Kỳ đối với mình tán thành sẽ giảm bớt rất nhiều khó khăn cho bà và Kiều Niệm Chiêu bước vào nhà họ Cận.
Tuy nhiên, hôm nay, sau khi nghe Kiều Niệm Chiêu nói ra câu "Cho dù là người giúp việc nhà họ Cận cũng có thể hùng hồ mà gọi mẹ một tiếng dì Hân", Kiều Hân Hủy lại không thể nào thích cái xưng hô dì Hân này, nhất là từ Cận Tử Kỳ mỉm cười mà nói ra, mặc dù nụ cười của cô nhàn nhạt, nhìn ở trong mắt Kiều Hân Hủy lại phá lệ có hàm ý châm chọc.
Nhưng sau khi Cận Chiêu Đông biết được Tô Ngưng Tuyết mới là người phụ nữ ban đầu ông nên yêu, Kiều Hân Hủy cũng biết mình đã mất đi một loại lợi thế, so với Kiều Niệm Chiêu, Cận Chiêu Đông sợ là xuất phát từ áy náy mà càng thêm thương yêu Cận Tử Kỳ rồi.
Kị với điểm này, Kiều Hân Hủy cũng không có biểu hiện quá nhiều là mình bất mãn, chẳng qua là giật giật khóe miệng, nói câu: "Đây là chuyện dì phải làm, dù sao ông ấy cũng là người đàn ông của dì."
Nghe vậy, Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại hàng lông mày đen xinh đẹp, Kiều Hân Hủy bất động thanh sắc mà tuyên bố chủ quyền của mình, rồi lại làm cho người ta không bắt được nhược điểm, kể ra thủ đoạn này, Kiều Niệm Chiêu làm thế nào sợ là có học mười năm nữa cũng không đạt tới mức độ cao như vậy.
Kiều Hân Hủy thật giống như không thấy vẻ mặt Cận Tử Kỳ như có điều suy nghĩ, tiếp tục đi tới bên giường bệnh.
"Chiêu nhi, chỉnh nhiệt độ máy điều hòa trong phòng cao lên chút, mẹ muốn vén chăn của ba con lên một tí, vừa động qua thủ thuật, nếu để cảm mạo nữa sẽ không tốt." Kiều Hân Hủy đè thấp luồng âm thanh dặn dò Kiều Niệm Chiêu.
Cận Chiêu Đông ở trận tai nạn xe này bị gãy xương bên khuỷu tay cánh tay phải, trên đầu cũng vỡ, để lại không ít máu, cũng không còn nghiêm trọng, bây giờ chưa tỉnh lại, là bởi vì hiệu quả của thuốc mê khi phẫu thuật vẫn chưa hết.
Kiều Niệm Chiêu cũng nhìn thấy Cận Tử Kỳ, nhưng mà hừ nhẹ một tiếng sau chọn không chú ý, nhìn sang dáng vẻ Kiều Hân Hủy cẩn thận chiếu cố Cận Chiêu Đông, không khỏi nói thầm một tiếng: "Lau cái mặt và tay chân thôi mà, mẹ à mẹ thật đúng là chuyện bé xé to (Nv: đại kinh tiểu quái) !"
Kiều Hân Hủy trách cứ mà liếc cô một cái, Kiều Niệm Chiêu lập tức che miệng lại, chuyển động tròng mắt xuống, cầm hộp điều khiển từ xa lên bắt đầu điều hòa nhiệt độ, sau đó lại phụ giúp Kiều Hân Hủy cùng lau vết máu trên người của Cận Chiêu Đông.
Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó nhìn lại, đúng là hình ảnh một nhà ba người hoà thuận vui vẻ hạnh phúc, cha bị thương, mẹ nhẫn nhục chịu khó, con gái khéo léo hiểu chuyện thỉnh thoảng có chút hơi nóng tính, một màn cảm động đến cỡ nào. . . . . .
Cận Chiêu Đông tỉnh lại lần đầu tiên nhìn thấy chỉ sợ cũng phải cảm động.
Dĩ nhiên, sẽ cảm động với điều kiện tiên quyết là ông không biết Kiều Niệm Chiêu chính là thủ phạm làm hại ông nằm ở nơi này.
Nghĩ đến thế, Cận Tử Kỳ mới phát hiện, trong phòng bệnh không nhìn thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn đâu.
Không phải nói cũng vào trong phòng bệnh chờ cô sao?
Cận Tử Kỳ xoay người đang muốn đi tìm hắn, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, Tống Kỳ Diễn xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
"Đi đâu thế? Đi nghe điện thoại gì mà lâu vậy." Hắn vừa lên tới thì rất tự nhiên mà ôm lấy đầu vai cô.
Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn mẹ con nhà họ Kiều bên kia đang lo trong lo ngoài, u quang trong đáy mắt chợt lóe, một ý nghĩ trêu đùa lướt qua trong đầu, cô dựa vào trong ngực Tống Kỳ Diễn, cười tủm tỉm sửa sang lại áo khoác ngoài của hắn.
"Aa. . . . . . Sau khi tiếp điện thoại xong, thuận tiện đi nhà vệ sinh một chuyến."
Bên kia rõ ràng thân hình Kiều Hân Hủy hơi khựng lại, ngay cả bàn tay đang lau cho Cận Chiêu Đông cũng ngưng động tác.c
Kiều Niệm Chiêu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn sang, khẩn trương vô cùng mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, mười ngón tay bấu chặt khăn trải giường trong tay, sắc mặt cũng từ từ mất đi huyết sắc, bộ dáng kia, thoạt nhìn là bị dọa cho sợ không nhẹ.
Mặc dù có mở máy sưởi, nhiệt độ bên trong phòng bệnh cũng giảm đi mấy lần, yên tĩnh đến quỷ dị.
Thậm chí, còn có thể nhận ra được hô hấp của Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu trở nên hổn hển gấp gáp.
Cận Tử Kỳ rũ mi xuống để giấu đi những suy nghĩ toan tính loanh quanh ở đáy mắt, cho đến khi Kiều Niệm Chiêu đã thiếu kiên nhẫn, cô mới ngẩng đầu lên, giữa mày mắt cũng lộ ra mấy phần không vui, giọng nói cũng cực kỳ đầy vẻ oán trách.
"Cũng không biết là người nào, khoá trái cửa nhà vệ sinh, em chỉ đành phải lên nhà vệ sinh ở lầu ba."
Những lời này của cô vừa ra khỏi miệng, Tống Kỳ Diễn nhíu lông mày, như hiểu được cái gì, nhưng không nói toạc ra, liếc mắt nhìn mẹ con kia bên giường bệnh, hành động cử chỉ có chút quái dị, cong ngón trỏ lên nhẹ gõ cái trán sáng mượt của cô.
"Ngốc quá, trong phòng của ba có phòng vệ sinh riêng, cần gì phải chạy xa như vậy?"
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, giữ ngón tay của hắn, cầm vào trong lòng bàn tay: "Không phải em đây không nhịn được thôi mà!"
Ngữ điệu có chút làm nũng, rời khỏi một căn phòng với bầu không khí thật quỷ dị, thời điểm cô rũ mắt, khóe mắt cũng không bỏ qua cho tình huống bên kia giường bệnh, như cô đoán, Kiều Niệm Chiêu nặng nề mà thở nhẹ ra.
Ngược lại Kiều Hân Hủy, dường như cũng không bởi vì một câu sau cùng của Cận Tử Kỳ mà buông lỏng cảnh giác.
Cận Tử Kỳ cong khóe miệng cười lên, cô muốn chính là loại hiệu quả này, cô cũng không nói nghe được cũng không nói không nghe thấy, cách nói úp úp mở mở suy đoán, chiếu theo Kiều Hân Hủy tính tình cẩn thận, tối nay sợ là khó có thể ngủ rồi.
Cô quay qua nói với Kiều Hân Hủy: "Dì Hân, tôi sau khi mang thai không thức đêm nổi, Kỳ Diễn thì gần đây cũng bận rộn chuyện của công ty, tối nay sợ rằng không thể ở lại cùng ba, nên phải làm phiền dì."
Cận Tử Kỳ khó có được vẻ mặt ôn hoà, để cho Kiều Hân Hủy càng tăng thêm sầu lo trong lòng. Nhưng trên mặt, bà vẫn đáp lại Cận Tử Kỳ bằng một nụ cười nhẹ, trước sau như một khéo hiểu lòng người.
Bà đặt khăn lông xuống, gật đầu đáp lại: "Con trở về đi, nơi này có dì và Niệm Chiêu là được rồi, khi ba con thức dậy, dì sẽ nói cho ông ấy biết, con và Kỳ Diễn đã đến thăm ong ấy."
Một người con gái trắng đêm trông chừng, một người con gái chỉ liếc nhìn liền đi, đứa nào hiếu thuận không cần nói cũng biết!
Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động, giả bộ không rõ ràng lắm những điều quanh co khúc khuỷu trong này, nụ cười trên mặt càng đậm.
"Vậy thì làm phiền dì Hân rồi." Nói xong, cô kéo khuỷu tay Tống Kỳ Diễn qua, thuận tiện lấy tay che miệng, ngáp một cái, tròng mắt cũng híp híp, thúc giục: "Đi thôi, buồn ngủ rồi."
Kiều Niệm Chiêu nhìn dáng vẻ Cận Tử Kỳ không thể chờ đợi mà muốn đi, không khỏi thấy bực bội, mới vừa rồi ở trước mặt bác sĩ, Cận Tử Kỳ hận không tuyên cáo với toàn bộ thế giới cô là con gái Cận Chiêu Đông, bây giờ đức hạnh này. . . . . .
Cận Tử Kỳ thu hết bộ dạng không cam lòng giận đến đỉnh đầu bốc khói của Kiều Niệm Chiêu vào đáy mắt, ngay sau đó cố làm ra vẻ thoải mái mà nhìn Kiều Niệm Chiêu nói: "Nếu như không chịu đựng được thì trở về nhà mà ngủ, thức suốt đêm đối với sự phát triển của em bé không tốt."
Khóe miệng Kiều Niệm Chiêu co rút mãnh liệt, mà Cận Tử Kỳ đã mang theo nụ cười ngọt ngào, kéo đầu của Tống Kỳ Diễn xuống, cùng hắn thân mật mà rỉ tai mấy câu, sau đó hai người cặp tay nhau mở cửa rời đi.
Cửa phòng bệnh lần nữa khép lại, "Phanh ——" một cái, giống như là nện ở trong tim Kiều Niệm Chiêu.
"Mẹ người xem cô ta. . . . . ." Kiều Niệm Chiêu căm giận mà vứt khăn lông trong tay qua một bên trên ghế, giận đến dậm chân: "Tại sao muốn chúng ta trông chừng, cô ta thì lại có thể về nhà ngủ một giấc ngon lành!"
Kiều Hân Hủy nhíu mày, ngắm nhìn Cận Chiêu Đông ngủ mê man trên giường, nghe Kiều Niệm Chiêu oán trách, nhìn ra cửa thật sâu, "Nếu như con có thể bảo trì bình thản giống như cô ta, mẹ cũng không cần khổ cực như vậy rồi."
Kiều Niệm Chiêu nghe Kiều Hân Hủy khen ngợi Cận Tử Kỳ, càng thêm phát cáu, "Mẹ, mẹ làm gì mà giúp người ngoài khi dễ con vậy?"
Kiều Hân Hủy mắt lạnh quét qua một cái, Kiều Niệm Chiêu vốn còn căm giận bất bình lập tức mím chặt miệng môi, rụt cổ một cái, không dám càn rỡ nữa, yên lặng mà ngồi trở lại bên giường.
Ném cái khăn lạnh thấu trong tay vào lại trong chậu nước rửa mặt, Kiều Hân Hủy liếc nhìn vẻ mặt Kiều Niệm Chiêu đang đầy oán giận, thở dài: "Lúc nào thì mới có thể học được cách giấu tâm sự, mà không phải viết ở trên mặt!"
Kiều Niệm Chiêu không phản bác được, nhưng trong lòng đối với Cận Tử Kỳ oán niệm sâu hơn một chút.
Kiều Hân Hủy cẩn thận quan sát Cận Chiêu Đông, xác định ông không có chiều hướng tỉnh lại, mới nói với Kiều Niệm Chiêu: "Về phần đứa bé trong bụng con, chuyện này không thể gạt ba của con, còn cần ông ấy ra mặt cho con. Chờ ông ấy tỉnh lại, lập tức nói cho ông ấy biết chuyện con mang thai, đến lúc đó bất kể ông ấy có thái độ gì, con cũng không nên cãi lại biết không?"
"Tuy nhiên. . . . . . Con còn không xác định đến cùng có thật sự mang thai hay không. . . . . ."
Kiều Niệm Chiêu nói thầm một câu, Kiều Hân Hủy lại lườm cô một cái, giọng nói vừa mệt mỏi lại mang theo cáu kỉnh.
"Không xác định? Không xác định thì hẳn con sẽ không mua dụng cụ thử thai để mà kiểm tra? Chẳng lẽ còn muốn mẹ dẫn con đi đến khoa phụ sản kiểm tra ra, chiêu cáo thiên hạ chuyện con chưa kết hôn mà có con sao?"
Thẳng đường đi tới, nhưng bên tai vẫn quanh quẩn cuộc nói chuyện của mẹ con Kiều Hân Hủy, cô đã sớm đoán được chuyện Cận Chiêu Đông lỡ ăn mật ong cùng Kiều Niệm Chiêu không thoát khỏi liên quan, không nghĩ tới thật sự chính là cô ta đã ra tay.
Vậy mà, khiến cho Cận Tử Kỳ kinh ngạc chính là, câu nói cuối cùng khi Kiều Niệm Chiêu hổn hển nói ra.
Những năm qua, Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong vành tai tóc mai chạm vào nhau, như keo như sơn, sợ rằng không chỉ cô, tất cả mọi người đều cho rằng người trong lòng Kiều Niệm Chiêu là Tô Hành Phong, nơi nào sẽ liên tưởng đến Doãn Lịch.
Cận Tử Kỳ hít sâu một ngụm khí lạnh, mắt đẹp híp một cái, nếu như không phải cô trong lúc vô tình nghe được, có lẽ đời này cũng không biết, thì ra là trong lòng Kiều Niệm Chiêu thích nhất là Doãn Lịch, mà không phải là Tô Hành Phong!
Quả nhiên tâm tư của phụ nữ bạn không cần đoán, huống chi còn là một người phụ nữ cùng cô là kẻ thù không đội trời chung!
Kiều Niệm Chiêu lựa chọn cùng Tô Hành Phong ám thông khúc khoản, lúc ban đầu đều chỉ là vì hưởng thụ cái loại cảm giác thành tựu khi cướp đi đồ trong tay của Cận Tử Kỳ, về sau có thật sự thích hay không, cũng không thể biết được.
Chẳng qua là. . . . . . Nếu như Tô Hành Phong biết mình bất quá là công cụ Kiều Niệm Chiêu dùng để trả đũa Cận Tử Kỳ, thường ngày lời ngon tiếng ngọt cũng đều mang theo mục đích, không biết là biểu tình gì?
Ở ngoài cửa phòng bệnh, Cận Tử Kỳ đứng tại chỗ mấy giây, thu lại suy nghĩ của mình mới đẩy cửa vào.
Một tràng khí ấm ập vào mặt, Cận Tử Kỳ cố ý buông nhẹ bước chân, đi vào, phát hiện Kiều Niệm Chiêu ngồi ở bên giường bệnh, bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại đối diện cửa, chỉ cần có người đi vào liếc mắt một cái sẽ thấy cô ta.
Bên trong toilet riêng của phòng bệnh, mơ hồ truyền đến tiếng xả nước, sau đó cánh cửa khép hờ được mở ra, Kiều Hân Hủy bưng một chậu nước nóng ra ngoài, "Tử Kỳ, nói điện thoại xong rồi sao?"
Nếu không phải ở trong nhà vệ sinh nghe được tiếng cười âm u lạnh lẽo đầy châm biếm kia của Kiều Hân Hủy, Cận Tử Kỳ cũng sẽ cho là Kiều Hân Hủy trời sinh tính tình dịu dàng như nước vậy, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy Kiều Hân Hủy có kỹ thuật diễn thật phi phàm.
Kiều Hân Hủy thấy Cận Tử Kỳ không nói lời nào, chẳng qua là lẳng lặng nhìn mình chằm chằm, nhất thời nụ cười trên mặt có chút không được tự nhiên, "Con tự ngồi đi, dù trước tiên lau người cho ba con một chút, cả người đều dính máu."
Cận Tử Kỳ thu lại sự sắc lạnh trong mắt, nhìn sang Kiều Hân Hủy bày ra bộ đang bà chủ đương gia nhà họ Cận, khóe môi hơi cong lên: "Mấy ngày nay ngược lại làm phiền đi Hân chăm sóc lo cơm ăn áo mặc cho ba tôi trong sinh hoạt hàng ngày."
Nếu như đặt ở ngày trước, khi nghe được những lời này của Cận Tử Kỳ, đáy lòng Kiều Hân Hủy có bao nhiêu vui mừng, dù sao, Cận Tử Kỳ đối với mình tán thành sẽ giảm bớt rất nhiều khó khăn cho bà và Kiều Niệm Chiêu bước vào nhà họ Cận.
Tuy nhiên, hôm nay, sau khi nghe Kiều Niệm Chiêu nói ra câu "Cho dù là người giúp việc nhà họ Cận cũng có thể hùng hồ mà gọi mẹ một tiếng dì Hân", Kiều Hân Hủy lại không thể nào thích cái xưng hô dì Hân này, nhất là từ Cận Tử Kỳ mỉm cười mà nói ra, mặc dù nụ cười của cô nhàn nhạt, nhìn ở trong mắt Kiều Hân Hủy lại phá lệ có hàm ý châm chọc.
Nhưng sau khi Cận Chiêu Đông biết được Tô Ngưng Tuyết mới là người phụ nữ ban đầu ông nên yêu, Kiều Hân Hủy cũng biết mình đã mất đi một loại lợi thế, so với Kiều Niệm Chiêu, Cận Chiêu Đông sợ là xuất phát từ áy náy mà càng thêm thương yêu Cận Tử Kỳ rồi.
Kị với điểm này, Kiều Hân Hủy cũng không có biểu hiện quá nhiều là mình bất mãn, chẳng qua là giật giật khóe miệng, nói câu: "Đây là chuyện dì phải làm, dù sao ông ấy cũng là người đàn ông của dì."
Nghe vậy, Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại hàng lông mày đen xinh đẹp, Kiều Hân Hủy bất động thanh sắc mà tuyên bố chủ quyền của mình, rồi lại làm cho người ta không bắt được nhược điểm, kể ra thủ đoạn này, Kiều Niệm Chiêu làm thế nào sợ là có học mười năm nữa cũng không đạt tới mức độ cao như vậy.
Kiều Hân Hủy thật giống như không thấy vẻ mặt Cận Tử Kỳ như có điều suy nghĩ, tiếp tục đi tới bên giường bệnh.
"Chiêu nhi, chỉnh nhiệt độ máy điều hòa trong phòng cao lên chút, mẹ muốn vén chăn của ba con lên một tí, vừa động qua thủ thuật, nếu để cảm mạo nữa sẽ không tốt." Kiều Hân Hủy đè thấp luồng âm thanh dặn dò Kiều Niệm Chiêu.
Cận Chiêu Đông ở trận tai nạn xe này bị gãy xương bên khuỷu tay cánh tay phải, trên đầu cũng vỡ, để lại không ít máu, cũng không còn nghiêm trọng, bây giờ chưa tỉnh lại, là bởi vì hiệu quả của thuốc mê khi phẫu thuật vẫn chưa hết.
Kiều Niệm Chiêu cũng nhìn thấy Cận Tử Kỳ, nhưng mà hừ nhẹ một tiếng sau chọn không chú ý, nhìn sang dáng vẻ Kiều Hân Hủy cẩn thận chiếu cố Cận Chiêu Đông, không khỏi nói thầm một tiếng: "Lau cái mặt và tay chân thôi mà, mẹ à mẹ thật đúng là chuyện bé xé to (Nv: đại kinh tiểu quái) !"
Kiều Hân Hủy trách cứ mà liếc cô một cái, Kiều Niệm Chiêu lập tức che miệng lại, chuyển động tròng mắt xuống, cầm hộp điều khiển từ xa lên bắt đầu điều hòa nhiệt độ, sau đó lại phụ giúp Kiều Hân Hủy cùng lau vết máu trên người của Cận Chiêu Đông.
Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó nhìn lại, đúng là hình ảnh một nhà ba người hoà thuận vui vẻ hạnh phúc, cha bị thương, mẹ nhẫn nhục chịu khó, con gái khéo léo hiểu chuyện thỉnh thoảng có chút hơi nóng tính, một màn cảm động đến cỡ nào. . . . . .
Cận Chiêu Đông tỉnh lại lần đầu tiên nhìn thấy chỉ sợ cũng phải cảm động.
Dĩ nhiên, sẽ cảm động với điều kiện tiên quyết là ông không biết Kiều Niệm Chiêu chính là thủ phạm làm hại ông nằm ở nơi này.
Nghĩ đến thế, Cận Tử Kỳ mới phát hiện, trong phòng bệnh không nhìn thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn đâu.
Không phải nói cũng vào trong phòng bệnh chờ cô sao?
Cận Tử Kỳ xoay người đang muốn đi tìm hắn, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, Tống Kỳ Diễn xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
"Đi đâu thế? Đi nghe điện thoại gì mà lâu vậy." Hắn vừa lên tới thì rất tự nhiên mà ôm lấy đầu vai cô.
Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn mẹ con nhà họ Kiều bên kia đang lo trong lo ngoài, u quang trong đáy mắt chợt lóe, một ý nghĩ trêu đùa lướt qua trong đầu, cô dựa vào trong ngực Tống Kỳ Diễn, cười tủm tỉm sửa sang lại áo khoác ngoài của hắn.
"Aa. . . . . . Sau khi tiếp điện thoại xong, thuận tiện đi nhà vệ sinh một chuyến."
Bên kia rõ ràng thân hình Kiều Hân Hủy hơi khựng lại, ngay cả bàn tay đang lau cho Cận Chiêu Đông cũng ngưng động tác.c
Kiều Niệm Chiêu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn sang, khẩn trương vô cùng mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, mười ngón tay bấu chặt khăn trải giường trong tay, sắc mặt cũng từ từ mất đi huyết sắc, bộ dáng kia, thoạt nhìn là bị dọa cho sợ không nhẹ.
Mặc dù có mở máy sưởi, nhiệt độ bên trong phòng bệnh cũng giảm đi mấy lần, yên tĩnh đến quỷ dị.
Thậm chí, còn có thể nhận ra được hô hấp của Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu trở nên hổn hển gấp gáp.
Cận Tử Kỳ rũ mi xuống để giấu đi những suy nghĩ toan tính loanh quanh ở đáy mắt, cho đến khi Kiều Niệm Chiêu đã thiếu kiên nhẫn, cô mới ngẩng đầu lên, giữa mày mắt cũng lộ ra mấy phần không vui, giọng nói cũng cực kỳ đầy vẻ oán trách.
"Cũng không biết là người nào, khoá trái cửa nhà vệ sinh, em chỉ đành phải lên nhà vệ sinh ở lầu ba."
Những lời này của cô vừa ra khỏi miệng, Tống Kỳ Diễn nhíu lông mày, như hiểu được cái gì, nhưng không nói toạc ra, liếc mắt nhìn mẹ con kia bên giường bệnh, hành động cử chỉ có chút quái dị, cong ngón trỏ lên nhẹ gõ cái trán sáng mượt của cô.
"Ngốc quá, trong phòng của ba có phòng vệ sinh riêng, cần gì phải chạy xa như vậy?"
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, giữ ngón tay của hắn, cầm vào trong lòng bàn tay: "Không phải em đây không nhịn được thôi mà!"
Ngữ điệu có chút làm nũng, rời khỏi một căn phòng với bầu không khí thật quỷ dị, thời điểm cô rũ mắt, khóe mắt cũng không bỏ qua cho tình huống bên kia giường bệnh, như cô đoán, Kiều Niệm Chiêu nặng nề mà thở nhẹ ra.
Ngược lại Kiều Hân Hủy, dường như cũng không bởi vì một câu sau cùng của Cận Tử Kỳ mà buông lỏng cảnh giác.
Cận Tử Kỳ cong khóe miệng cười lên, cô muốn chính là loại hiệu quả này, cô cũng không nói nghe được cũng không nói không nghe thấy, cách nói úp úp mở mở suy đoán, chiếu theo Kiều Hân Hủy tính tình cẩn thận, tối nay sợ là khó có thể ngủ rồi.
Cô quay qua nói với Kiều Hân Hủy: "Dì Hân, tôi sau khi mang thai không thức đêm nổi, Kỳ Diễn thì gần đây cũng bận rộn chuyện của công ty, tối nay sợ rằng không thể ở lại cùng ba, nên phải làm phiền dì."
Cận Tử Kỳ khó có được vẻ mặt ôn hoà, để cho Kiều Hân Hủy càng tăng thêm sầu lo trong lòng. Nhưng trên mặt, bà vẫn đáp lại Cận Tử Kỳ bằng một nụ cười nhẹ, trước sau như một khéo hiểu lòng người.
Bà đặt khăn lông xuống, gật đầu đáp lại: "Con trở về đi, nơi này có dì và Niệm Chiêu là được rồi, khi ba con thức dậy, dì sẽ nói cho ông ấy biết, con và Kỳ Diễn đã đến thăm ong ấy."
Một người con gái trắng đêm trông chừng, một người con gái chỉ liếc nhìn liền đi, đứa nào hiếu thuận không cần nói cũng biết!
Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động, giả bộ không rõ ràng lắm những điều quanh co khúc khuỷu trong này, nụ cười trên mặt càng đậm.
"Vậy thì làm phiền dì Hân rồi." Nói xong, cô kéo khuỷu tay Tống Kỳ Diễn qua, thuận tiện lấy tay che miệng, ngáp một cái, tròng mắt cũng híp híp, thúc giục: "Đi thôi, buồn ngủ rồi."
Kiều Niệm Chiêu nhìn dáng vẻ Cận Tử Kỳ không thể chờ đợi mà muốn đi, không khỏi thấy bực bội, mới vừa rồi ở trước mặt bác sĩ, Cận Tử Kỳ hận không tuyên cáo với toàn bộ thế giới cô là con gái Cận Chiêu Đông, bây giờ đức hạnh này. . . . . .
Cận Tử Kỳ thu hết bộ dạng không cam lòng giận đến đỉnh đầu bốc khói của Kiều Niệm Chiêu vào đáy mắt, ngay sau đó cố làm ra vẻ thoải mái mà nhìn Kiều Niệm Chiêu nói: "Nếu như không chịu đựng được thì trở về nhà mà ngủ, thức suốt đêm đối với sự phát triển của em bé không tốt."
Khóe miệng Kiều Niệm Chiêu co rút mãnh liệt, mà Cận Tử Kỳ đã mang theo nụ cười ngọt ngào, kéo đầu của Tống Kỳ Diễn xuống, cùng hắn thân mật mà rỉ tai mấy câu, sau đó hai người cặp tay nhau mở cửa rời đi.
Cửa phòng bệnh lần nữa khép lại, "Phanh ——" một cái, giống như là nện ở trong tim Kiều Niệm Chiêu.
"Mẹ người xem cô ta. . . . . ." Kiều Niệm Chiêu căm giận mà vứt khăn lông trong tay qua một bên trên ghế, giận đến dậm chân: "Tại sao muốn chúng ta trông chừng, cô ta thì lại có thể về nhà ngủ một giấc ngon lành!"
Kiều Hân Hủy nhíu mày, ngắm nhìn Cận Chiêu Đông ngủ mê man trên giường, nghe Kiều Niệm Chiêu oán trách, nhìn ra cửa thật sâu, "Nếu như con có thể bảo trì bình thản giống như cô ta, mẹ cũng không cần khổ cực như vậy rồi."
Kiều Niệm Chiêu nghe Kiều Hân Hủy khen ngợi Cận Tử Kỳ, càng thêm phát cáu, "Mẹ, mẹ làm gì mà giúp người ngoài khi dễ con vậy?"
Kiều Hân Hủy mắt lạnh quét qua một cái, Kiều Niệm Chiêu vốn còn căm giận bất bình lập tức mím chặt miệng môi, rụt cổ một cái, không dám càn rỡ nữa, yên lặng mà ngồi trở lại bên giường.
Ném cái khăn lạnh thấu trong tay vào lại trong chậu nước rửa mặt, Kiều Hân Hủy liếc nhìn vẻ mặt Kiều Niệm Chiêu đang đầy oán giận, thở dài: "Lúc nào thì mới có thể học được cách giấu tâm sự, mà không phải viết ở trên mặt!"
Kiều Niệm Chiêu không phản bác được, nhưng trong lòng đối với Cận Tử Kỳ oán niệm sâu hơn một chút.
Kiều Hân Hủy cẩn thận quan sát Cận Chiêu Đông, xác định ông không có chiều hướng tỉnh lại, mới nói với Kiều Niệm Chiêu: "Về phần đứa bé trong bụng con, chuyện này không thể gạt ba của con, còn cần ông ấy ra mặt cho con. Chờ ông ấy tỉnh lại, lập tức nói cho ông ấy biết chuyện con mang thai, đến lúc đó bất kể ông ấy có thái độ gì, con cũng không nên cãi lại biết không?"
"Tuy nhiên. . . . . . Con còn không xác định đến cùng có thật sự mang thai hay không. . . . . ."
Kiều Niệm Chiêu nói thầm một câu, Kiều Hân Hủy lại lườm cô một cái, giọng nói vừa mệt mỏi lại mang theo cáu kỉnh.
"Không xác định? Không xác định thì hẳn con sẽ không mua dụng cụ thử thai để mà kiểm tra? Chẳng lẽ còn muốn mẹ dẫn con đi đến khoa phụ sản kiểm tra ra, chiêu cáo thiên hạ chuyện con chưa kết hôn mà có con sao?"
Bình luận facebook