Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226
"Dì Hân, ở phương diện dạy dỗ con cái, tôi không thể không nói mẹ tôi so với dì thành công không ít."
Trên mặt Kiều Hân Hủy có chút lúng túng, nhưng chống lại tròng mắt mang ý cười của Cận Tử Kỳ, lập tức thu lại hờn ý ẩn ẩn, thay vào đó chính là áy náy mỉm cười dịu dàng.
"Niệm Chiêu từ nhỏ theo dì hối hả ngược xuôi, dì cũng không có dư thời gian mà chăm sóc nó, mới có thể nuôi nó thành đứa tính tình liều lĩnh như bây giờ. Tử Kỳ, con cũng đừng để ý nó quá!"
Cận Tử Kỳ rất bình tĩnh liếc mắt nhìn Cận Chiêu Đông, quả nhiên thấy được sự áy náy ở trên mặt cha cô.
Kiều Hân Hủy này là loại người ngấm ngầm hại người nên kỹ xảo nói chuyện xác thực cao siêu, nhìn như đang tự trách mình, kì thực đang trách móc Cận Chiêu Đông không chiếu cố tốt hai mẹ con bà, câu nói sau cùng càng làm cho người ta cảm thấy là cô là đại tiểu thư chỉ biết cố tình gây sự.
Ý cười bên môi Cận Tử Kỳ dần dần dày, ngước mắt nhìn Kiều Hân Hủy: "Dì Hân nói quá lời, ngày đó mặc dù giáo dục là quan trọng, nhưng chim sẻ chính là chim sẻ, cho dù là bay lên cành cao cũng không thay đổi được thành Phượng Hoàng."
Kiều Hân Hủy nghẹn giọng dữ dội, gương mặt nhất thời trướng giống như màu gan heo, hai tay đang cầm hộp thức ăn nhanh siết giữ thật chặt, rất nhanh ở trên cái hộp xuất hiện mấy dấu tay lõm sâu.
Làm con gái Kiều Niệm Chiêu nhìn lên thấy mẹ mình bị uất ức, nhất thời đi lên phía trước một bước, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, lời cũng là nói với Cận Chiêu Đông: "Ba, ba nghe thử xem, ba nghe thử xem chị ta nói cái gì lời! Nếu như chị ta thật không thích con và mẹ, vậy con và mẹ đi là được rồi, tại sao nhất định phải nói những lời khó nghe như vậy để làm nhục chúng tôi?"
Cận Chiêu Đông bị trận sóng gió cãi vã hành hạ khiến cho phiền chịu không nổi, xoa huyệt thái dương đã đập thình thịch bên trán, không có mở miệng khiển trách Cận Tử Kỳ, cũng không có nói nặng lời với Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu không khỏi cuống cuồng, ngày trước cha luôn đứng ở phía bên cô nhưng thế nào bây giờ lại ở trung lập rồi?
Cô liếc nhìn Cận Tử Kỳ ung dung vắt chéo hai chân, suy nghĩ thiên hồi vạn chuyển, cắn chặt cánh môi, lúc nào thì, Cận Tử Kỳ ngay trước mặt Cận Chiêu Đông cùng cô tranh chấp lại biểu hiện bình thản ung dung được như vậy?
Kiều Niệm Chiêu mặc dù không có cơ trí tỉ mỉ bằng Kiều Hân Hủy, nhưng cũng đã nhận ra thái độ Cận Chiêu Đông đối với mình chuyển biến, không còn là thương yêu che chở như ngày trước, ngược lại đối với Cận Tử Kỳ...
Cô trợn tròn mắt đẹp, hết sức lo sợ mà quét mắt nhìn Cận Chiêu Đông, mười ngón tay khẩn trương mà vướng víu ở một chỗ, thần sắc bất an nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, lời tối hôm qua nói ở trong nhà vệ sinh chẳng lẽ bị Cận Tử Kỳ nghe được và đã tố cáo với cha?
Trong lòng Kiều Niệm Chiêu có hoài nghi, khuôn mặt xanh trắng lẫn lộn, ánh mắt lại càng né tránh dữ dội.
Cận Tử Kỳ thưởng thức Kiều Niệm Chiêu phản ứng lo sợ hết sức, nhìn đủ rồi mới buông chân xuống, hơi ngồi thẳng người, cười nói: "Tôi chỉ đùa một chút thôi, làm thế nào đều đã nghiêm túc như vậy, chơi không vui một chút nào rồi."
Kiều Hân Hủy híp híp mắt, quan sát Cận Tử Kỳ ở đối diện phong thái cười đến điềm đạm, ngay sau đó cũng bày ra nụ cười, đặt bánh Goutie lên trên tủ giường, xoay người nhẹ giọng trách cứ Kiều Niệm Chiêu: "Lần sau đừng lỗ mãng như vậy nữa!"
Lòng Kiều Niệm Chiêu không phục, nhưng là biết tiến biết lùi, Cận Chiêu Đông rõ ràng sẽ không giúp cô, nếu như cô tiếp tục dây dưa nữa, tài ăn nói hay tâm cơ của cô cũng không lợi hại bằng Cận Tử Kỳ, cuối cùng thua thiệt chỉ có thể là chính cô.
Cô gật đầu một cái, quay qua đối với Cận Tử Kỳ nói xin lỗi: "Chị gái, thật xin lỗi, là em nói hưu nói vượn, chị đừng so đo với em, nếu không ba và mẹ lại muốn dạy dỗ em nữa!"
Cận Tử Kỳ nhìn cô cười cười, cười đến lông măng toàn thân Kiều Niệm Chiêu đột nhiên dựng thẳng lên, phản ứng theo bản năng mà cách xa cô một bước, trong lòng đang đánh trống, không biết cái người phụ nữ thâm độc này lại đang vạch mưu gì!
Cận Tử Kỳ nhìn xéo Kiều Niệm Chiêu liếc mắt một cái, xem thường, quay đầu nói với Cận Chiêu Đông: "Nếu ở đây có dì Hân trông nom, vậy con cũng không cần chăm sóc rồi, nếu có chuyện gì, ba gọi điện thoại cho con."
Nhìn như một câu nói vô tình, lại bức lui Kiều Hân Hủy một bước, nhìn sang Kiều Hân Hủy sắc mặt khó coi, Cận Tử Kỳ hơi cười một tiếng: "Dì Hân, buổi chiều tôi sẽ bảo dì Lưu trong nhà đến thay ca cho dì."
Hai tay Kiều Hân Hủy buông xuôi ở bên người nắm thành quyền, cho dù trên mặt chưa từng có nhiều cảm xúc lộ ra, nhưng trong lòng cũng tức giận vô cùng, Cận Tử Kỳ thế nhưng. . . . . . Thế nhưng đánh đồng bà cùng một người giúp việc!
Cận Chiêu Đông hiển nhiên phát hiện trong phòng bệnh khói thuốc súng tràn ngập, ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Kiều Hân Hủy, Kiều Hân Hủy tựa như đã nhận ra ánh mắt của ông, quay đầu về phía ông khẽ động khóe miệng, lắc đầu nói cho ông biết mình không sao.
Ủy khúc cầu toàn như vậy để cho Cận Chiêu Đông chợt cảm thấy được Cận Tử Kỳ nói lời gây sự. Mặc dù Kiều Hân Hủy trong chuyện tranh Lăng tước lừa gạt ông, nhưng bà ấy đối với mình cũng là chân tâm thật ý, bao năm qua một mình nuôi Niệm Chiêu khôn lớn, còn chưa từng có một câu oán hận, nếu mình cùng Ngưng Tuyết không còn có khả năng, có phải nên cho mình và Hân Hủy một cơ hội hay không?
Nghĩ đến Tô Ngưng Tuyết, tim Cận Chiêu Đông từng trận đau nhói, nếu như không có Niệm Chiêu, ông không có cách gì hữu hiệu, cho dù là để xuống tôn nghiêm của người đàn ông cũng phải đi cầu được Tô Ngưng Tuyết tha thứ, tuy nhiên. . . . . .
Mấy ngày ở Thiên Sơn đó, bọn họ cũng từng không buồn không lo mà sống, còn có Tử Kỳ nữa, đã từng, bọn họ được vui vẻ như vậy, ông hi vọng biết bao những gì phát sinh sau này cũng chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại ở bên cạnh ông vẫn là người vợ lạnh lùng lại chỉ đối với ông dịu dàng, đứa con gái ưu tú, cái gì ông cũng không có mất đi.
Nhưng hết thảy đều mất, đều đã bị phá hủy. . . . . .
Chẳng qua là thời gian một cái nháy mắt, trong lòng Cận Chiêu Đông cũng đã là hàng vạn hàng nghìn loại tư vị, ông nhìn Kiều Hân Hủy không biết mệt mỏi chăm sóc cho mình và Kiều Niệm Chiêu có chút bốc đồng, nguyên tưởng rằng hạnh phúc hôm nay cũng là biết bao mặn chát.
Cận Chiêu Đông ổn định tâm tư quay cuồng của mình, nói với Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, Hân Hủy dầu gì cũng là trưởng bối của con, cho dù con không đối xử với cô ấy kính trọng giống như đối với mẹ con, nhưng ba cũng hi vọng sau này con có thể cùng Hân Hủy chung sống thật tốt."
Kiều Hân Hủy dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Cận Chiêu Đông lộ ra mừng rỡ ức chế không nổi, ngay cả Kiều Niệm Chiêu cũng kích động thở nhẹ một tiếng: "Ba ba!" Nói xong, ánh mắt liếc về phía Cận Tử Kỳ đắc ý khỏi phải nói.
"Aa?" Cận Tử Kỳ vẫn làm bộ không hiểu: "Ba nói như vậy có ý gì?"
Cận Chiêu Đông không trả lời, mà vẫy lui Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu: "Các người đi ra ngoài trước một lát, có mấy lời tôi muốn nói riêng cùng Tử Kỳ."
"Chiêu Đông. . . . . ." Kiều Hân Hủy muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn Cận Chiêu Đông một cái, lại nhìn nhìn Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ không nhịn được cười mà nói đùa: "Dì Hân yên tâm, tôi ác độc thế nào đi nữa, cũng sẽ không mưu hại cha ruột mình, huống chi. . . . . . Tôi không cho rằng mình là đứa con gái lòng dạ ác độc."
Mặt mũi Kiều Hân Hủy ngẩn ra, dù sao vẫn cảm thấy trong lời nói của Cận Tử Kỳ có chuyện, nhưng lại không tìm được sơ hở.
Kiều Niệm Chiêu có chút nóng nảy: "Ba, có chuyện gì không thể cùng nói trước mặt của mọi người. . . . . ." Thật vất vả Cận Chiêu Đông mới mở lời, có ý cưới mẹ vào cửa, nếu như bị vài ba lời xúi giục của Cận Tử Kỳ, vậy cô cùng mẹ đời này thật sự không thể ngóc đầu lên rồi!
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ Kiều Niệm Chiêu gấp đến độ xoay quanh, không nhịn được cười khẽ, Kiều Niệm Chiêu với tính tình này, cho dù là vào nhà giàu thì thế nào? Nhiều lắm là để cho giới thượng lưu có thêm một Tống Nhiễm Cầm!
Xuất thân và giáo dưỡng là không lừa được người, che giấu một thời gian lâu dài cũng tự nhiên sẽ lộ ra sơ hở, Kiều Hân Hủy mỗi câu mỗi động tác mặc dù nghĩ sâu tính kỹ, nhưng là cải biến không được sự hẹp hòi trong lòng bà ta.
Cận Chiêu Đông có chút không nhịn được, nhíu mày: "Tôi nói không nghe thấy sao?"
Kiều Hân Hủy vội vàng thức thời mà kéo Kiều Niệm Chiêu qua: "Đừng làm rộn, cùng mẹ đi ra ngoài." Nói xong, bất kể Kiều Niệm Chiêu ý kiến, kéo cô ra bên ngoài, trước khi đóng cửa ngược lại nhìn Cận Tử Kỳ thật sâu.
Cận Tử Kỳ giả vờ nhìn không hiểu nghi ngờ chất vấn và lo lắng trong đáy mắt bà, quay lại cười mỉm, ngay sau đó lại dời tầm mắt đi, cố ý để lại cho Kiều Hân Hủy một bóng lưng đủ để cho bà ta bất an.
Trong phòng bệnh lại biến thành hai người, chẳng qua là lần này không khí và đề tài hoàn toàn khác nhau.
Cận Chiêu Đông làm một phen tranh đấu tư tưởng, mới mở miệng: "Ba dự định. . . . . . Chờ sau khi ba hồi phục rồi xuất viện, sẽ cùng dì Hân con đăng ký, ba đã thẹn với con và mẹ con rồi, không có làm trọn đến cùng chức trách và nghĩa vụ của một người cha và một người chồng, nửa đời sau. . . . . . Hy vọng có thể đền bù một chút cho sai lầm."
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng bệnh không có bất kỳ tiếng vang, an tĩnh đến càng trở nên quỷ dị.
"Ba bây giờ nói cho con biết những lời này, là vì để con biết ba đã ra quyết định, hay là. . . . . . Hỏi ý kiến của con? Nếu như là vế sau, đáp án của con là lắc đầu, nếu như ba cưới, con đồng ý, thế nhưng người phụ nữ đó, tuyệt đối không thể nào là Kiều Hân Hủy. Nhưng nếu ba nói đã quyết định rồi, con có nói nhiều cũng vô ích."
Cận Chiêu Đông sửng sốt, Cận Tử Kỳ cho câu trả lời rất rõ ràng, thái độ cũng rất mạnh mẽ cứng rắn, hình như là quyết định không chịu đồng ý cho Kiều Hân Hủy vào cửa, ông cúi đầu trầm ngâm một lát mới sâu kín mở miệng: "Tử Kỳ, ba già rồi."
"Cho nên, con càng không thể đưa đầu lang sói ở bên cạnh ngài."
Cận Chiêu Đông nhìn cô, trên mặt có một chút xíu kinh ngạc, Cận Tử Kỳ lại vẫn nói: "Lấy địa vị và giá trị con người của ba vào giờ này ngày này, làm sao không tìm được một người vợ tốt? Tuy nhiên, ba bây giờ lại muốn kết hôn với dì Hân, mẹ của con gái nuôi trên danh nghĩa của ba, chuyện ba và mẹ ly hôn vẫn chưa tuyên bố ở trong hội mà, khi ngài mang theo dì Hân xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng, ngài cảm thấy mọi người sẽ nghĩ sao?"
Cận Chiêu Đông từ từ lọt vào trong suy nghĩ của mình, Cận Tử Kỳ giương khóe môi, cầm lấy dao gọt trái cây, ung dung mà gọt một quả táo, trong miệng cũng không có dừng lại phân tích liên quan lợi hại.
"Bây giờ cái mũi của tin tức truyền thông đều rất linh, một khi ba để cho dì Hân ra ánh sáng, làm tân phu nhân chủ tịch của Cận Thị, ba cảm thấy truyền thông sẽ không tò mò quá khứ của dì Hân sao? Đã từng là vợ của một người làm quan lại đến nhà họ Cận làm nữ chủ nhân, trong hai mươi mấy năm, con nghĩ tất cả mọi người sẽ rất tò mò là nhân vật lợi hại thế nào mới có thể có địa vị hôm nay?"
Cận Tử Kỳ không nói rõ, không có nghĩa là Cận Chiêu Đông không hiểu, với tinh thần nghề nghiệp bám riết không tha của truyền thông, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ đào ra Kiều Hân Hủy là người phụ nữ bên ngoài của ông trong nhiều năm qua, mà thân phận Kiều Hân Hủy mang tội giết người càng làm rung chuyển địa vị của ông ở Cận Thị, đến lúc đó cổ đông Cận Thị cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Đã nói sau lưng mỗi một người đàn ông thất bại, khẳng định là có một người phụ nữ làm chuyện xấu sau lưng. Làm con gái của ngài, lời thật thì khó nghe nhưng con cũng phải nói, ngài phải biết hình tượng một gia đình tốt đều có lực ảnh hưởng đối với một cái công ty. Danh tiếng mà ngài có ở trên thương trường bây giờ, cũng là nhiều năm tích lũy, nhưng hủy đi chỉ là trong nháy mắt."
Vỏ quả táo kéo dài một đường không hề đứt lìa, cô đưa quả táo gọt xong tới: "Dĩ nhiên, quyền quyết định còn lại là ở trong tay ngài, con cũng chỉ là nói ra suy nghĩ của bản thân, không hề muốn chi phối thao túng ý của ngài."
Cận Chiêu Đông ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười không chê vào đâu được của cô, khi một lần lại một lần chữ "Ngài" từ trong miệng Cận Tử Kỳ bật ra, ông chỉ cảm thấy một cơn buồn bực đập vào mặt, giữa cha con họ hẳn là xa cách như vậy.
Trên mặt Kiều Hân Hủy có chút lúng túng, nhưng chống lại tròng mắt mang ý cười của Cận Tử Kỳ, lập tức thu lại hờn ý ẩn ẩn, thay vào đó chính là áy náy mỉm cười dịu dàng.
"Niệm Chiêu từ nhỏ theo dì hối hả ngược xuôi, dì cũng không có dư thời gian mà chăm sóc nó, mới có thể nuôi nó thành đứa tính tình liều lĩnh như bây giờ. Tử Kỳ, con cũng đừng để ý nó quá!"
Cận Tử Kỳ rất bình tĩnh liếc mắt nhìn Cận Chiêu Đông, quả nhiên thấy được sự áy náy ở trên mặt cha cô.
Kiều Hân Hủy này là loại người ngấm ngầm hại người nên kỹ xảo nói chuyện xác thực cao siêu, nhìn như đang tự trách mình, kì thực đang trách móc Cận Chiêu Đông không chiếu cố tốt hai mẹ con bà, câu nói sau cùng càng làm cho người ta cảm thấy là cô là đại tiểu thư chỉ biết cố tình gây sự.
Ý cười bên môi Cận Tử Kỳ dần dần dày, ngước mắt nhìn Kiều Hân Hủy: "Dì Hân nói quá lời, ngày đó mặc dù giáo dục là quan trọng, nhưng chim sẻ chính là chim sẻ, cho dù là bay lên cành cao cũng không thay đổi được thành Phượng Hoàng."
Kiều Hân Hủy nghẹn giọng dữ dội, gương mặt nhất thời trướng giống như màu gan heo, hai tay đang cầm hộp thức ăn nhanh siết giữ thật chặt, rất nhanh ở trên cái hộp xuất hiện mấy dấu tay lõm sâu.
Làm con gái Kiều Niệm Chiêu nhìn lên thấy mẹ mình bị uất ức, nhất thời đi lên phía trước một bước, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, lời cũng là nói với Cận Chiêu Đông: "Ba, ba nghe thử xem, ba nghe thử xem chị ta nói cái gì lời! Nếu như chị ta thật không thích con và mẹ, vậy con và mẹ đi là được rồi, tại sao nhất định phải nói những lời khó nghe như vậy để làm nhục chúng tôi?"
Cận Chiêu Đông bị trận sóng gió cãi vã hành hạ khiến cho phiền chịu không nổi, xoa huyệt thái dương đã đập thình thịch bên trán, không có mở miệng khiển trách Cận Tử Kỳ, cũng không có nói nặng lời với Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu không khỏi cuống cuồng, ngày trước cha luôn đứng ở phía bên cô nhưng thế nào bây giờ lại ở trung lập rồi?
Cô liếc nhìn Cận Tử Kỳ ung dung vắt chéo hai chân, suy nghĩ thiên hồi vạn chuyển, cắn chặt cánh môi, lúc nào thì, Cận Tử Kỳ ngay trước mặt Cận Chiêu Đông cùng cô tranh chấp lại biểu hiện bình thản ung dung được như vậy?
Kiều Niệm Chiêu mặc dù không có cơ trí tỉ mỉ bằng Kiều Hân Hủy, nhưng cũng đã nhận ra thái độ Cận Chiêu Đông đối với mình chuyển biến, không còn là thương yêu che chở như ngày trước, ngược lại đối với Cận Tử Kỳ...
Cô trợn tròn mắt đẹp, hết sức lo sợ mà quét mắt nhìn Cận Chiêu Đông, mười ngón tay khẩn trương mà vướng víu ở một chỗ, thần sắc bất an nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, lời tối hôm qua nói ở trong nhà vệ sinh chẳng lẽ bị Cận Tử Kỳ nghe được và đã tố cáo với cha?
Trong lòng Kiều Niệm Chiêu có hoài nghi, khuôn mặt xanh trắng lẫn lộn, ánh mắt lại càng né tránh dữ dội.
Cận Tử Kỳ thưởng thức Kiều Niệm Chiêu phản ứng lo sợ hết sức, nhìn đủ rồi mới buông chân xuống, hơi ngồi thẳng người, cười nói: "Tôi chỉ đùa một chút thôi, làm thế nào đều đã nghiêm túc như vậy, chơi không vui một chút nào rồi."
Kiều Hân Hủy híp híp mắt, quan sát Cận Tử Kỳ ở đối diện phong thái cười đến điềm đạm, ngay sau đó cũng bày ra nụ cười, đặt bánh Goutie lên trên tủ giường, xoay người nhẹ giọng trách cứ Kiều Niệm Chiêu: "Lần sau đừng lỗ mãng như vậy nữa!"
Lòng Kiều Niệm Chiêu không phục, nhưng là biết tiến biết lùi, Cận Chiêu Đông rõ ràng sẽ không giúp cô, nếu như cô tiếp tục dây dưa nữa, tài ăn nói hay tâm cơ của cô cũng không lợi hại bằng Cận Tử Kỳ, cuối cùng thua thiệt chỉ có thể là chính cô.
Cô gật đầu một cái, quay qua đối với Cận Tử Kỳ nói xin lỗi: "Chị gái, thật xin lỗi, là em nói hưu nói vượn, chị đừng so đo với em, nếu không ba và mẹ lại muốn dạy dỗ em nữa!"
Cận Tử Kỳ nhìn cô cười cười, cười đến lông măng toàn thân Kiều Niệm Chiêu đột nhiên dựng thẳng lên, phản ứng theo bản năng mà cách xa cô một bước, trong lòng đang đánh trống, không biết cái người phụ nữ thâm độc này lại đang vạch mưu gì!
Cận Tử Kỳ nhìn xéo Kiều Niệm Chiêu liếc mắt một cái, xem thường, quay đầu nói với Cận Chiêu Đông: "Nếu ở đây có dì Hân trông nom, vậy con cũng không cần chăm sóc rồi, nếu có chuyện gì, ba gọi điện thoại cho con."
Nhìn như một câu nói vô tình, lại bức lui Kiều Hân Hủy một bước, nhìn sang Kiều Hân Hủy sắc mặt khó coi, Cận Tử Kỳ hơi cười một tiếng: "Dì Hân, buổi chiều tôi sẽ bảo dì Lưu trong nhà đến thay ca cho dì."
Hai tay Kiều Hân Hủy buông xuôi ở bên người nắm thành quyền, cho dù trên mặt chưa từng có nhiều cảm xúc lộ ra, nhưng trong lòng cũng tức giận vô cùng, Cận Tử Kỳ thế nhưng. . . . . . Thế nhưng đánh đồng bà cùng một người giúp việc!
Cận Chiêu Đông hiển nhiên phát hiện trong phòng bệnh khói thuốc súng tràn ngập, ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Kiều Hân Hủy, Kiều Hân Hủy tựa như đã nhận ra ánh mắt của ông, quay đầu về phía ông khẽ động khóe miệng, lắc đầu nói cho ông biết mình không sao.
Ủy khúc cầu toàn như vậy để cho Cận Chiêu Đông chợt cảm thấy được Cận Tử Kỳ nói lời gây sự. Mặc dù Kiều Hân Hủy trong chuyện tranh Lăng tước lừa gạt ông, nhưng bà ấy đối với mình cũng là chân tâm thật ý, bao năm qua một mình nuôi Niệm Chiêu khôn lớn, còn chưa từng có một câu oán hận, nếu mình cùng Ngưng Tuyết không còn có khả năng, có phải nên cho mình và Hân Hủy một cơ hội hay không?
Nghĩ đến Tô Ngưng Tuyết, tim Cận Chiêu Đông từng trận đau nhói, nếu như không có Niệm Chiêu, ông không có cách gì hữu hiệu, cho dù là để xuống tôn nghiêm của người đàn ông cũng phải đi cầu được Tô Ngưng Tuyết tha thứ, tuy nhiên. . . . . .
Mấy ngày ở Thiên Sơn đó, bọn họ cũng từng không buồn không lo mà sống, còn có Tử Kỳ nữa, đã từng, bọn họ được vui vẻ như vậy, ông hi vọng biết bao những gì phát sinh sau này cũng chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại ở bên cạnh ông vẫn là người vợ lạnh lùng lại chỉ đối với ông dịu dàng, đứa con gái ưu tú, cái gì ông cũng không có mất đi.
Nhưng hết thảy đều mất, đều đã bị phá hủy. . . . . .
Chẳng qua là thời gian một cái nháy mắt, trong lòng Cận Chiêu Đông cũng đã là hàng vạn hàng nghìn loại tư vị, ông nhìn Kiều Hân Hủy không biết mệt mỏi chăm sóc cho mình và Kiều Niệm Chiêu có chút bốc đồng, nguyên tưởng rằng hạnh phúc hôm nay cũng là biết bao mặn chát.
Cận Chiêu Đông ổn định tâm tư quay cuồng của mình, nói với Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, Hân Hủy dầu gì cũng là trưởng bối của con, cho dù con không đối xử với cô ấy kính trọng giống như đối với mẹ con, nhưng ba cũng hi vọng sau này con có thể cùng Hân Hủy chung sống thật tốt."
Kiều Hân Hủy dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Cận Chiêu Đông lộ ra mừng rỡ ức chế không nổi, ngay cả Kiều Niệm Chiêu cũng kích động thở nhẹ một tiếng: "Ba ba!" Nói xong, ánh mắt liếc về phía Cận Tử Kỳ đắc ý khỏi phải nói.
"Aa?" Cận Tử Kỳ vẫn làm bộ không hiểu: "Ba nói như vậy có ý gì?"
Cận Chiêu Đông không trả lời, mà vẫy lui Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu: "Các người đi ra ngoài trước một lát, có mấy lời tôi muốn nói riêng cùng Tử Kỳ."
"Chiêu Đông. . . . . ." Kiều Hân Hủy muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn Cận Chiêu Đông một cái, lại nhìn nhìn Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ không nhịn được cười mà nói đùa: "Dì Hân yên tâm, tôi ác độc thế nào đi nữa, cũng sẽ không mưu hại cha ruột mình, huống chi. . . . . . Tôi không cho rằng mình là đứa con gái lòng dạ ác độc."
Mặt mũi Kiều Hân Hủy ngẩn ra, dù sao vẫn cảm thấy trong lời nói của Cận Tử Kỳ có chuyện, nhưng lại không tìm được sơ hở.
Kiều Niệm Chiêu có chút nóng nảy: "Ba, có chuyện gì không thể cùng nói trước mặt của mọi người. . . . . ." Thật vất vả Cận Chiêu Đông mới mở lời, có ý cưới mẹ vào cửa, nếu như bị vài ba lời xúi giục của Cận Tử Kỳ, vậy cô cùng mẹ đời này thật sự không thể ngóc đầu lên rồi!
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ Kiều Niệm Chiêu gấp đến độ xoay quanh, không nhịn được cười khẽ, Kiều Niệm Chiêu với tính tình này, cho dù là vào nhà giàu thì thế nào? Nhiều lắm là để cho giới thượng lưu có thêm một Tống Nhiễm Cầm!
Xuất thân và giáo dưỡng là không lừa được người, che giấu một thời gian lâu dài cũng tự nhiên sẽ lộ ra sơ hở, Kiều Hân Hủy mỗi câu mỗi động tác mặc dù nghĩ sâu tính kỹ, nhưng là cải biến không được sự hẹp hòi trong lòng bà ta.
Cận Chiêu Đông có chút không nhịn được, nhíu mày: "Tôi nói không nghe thấy sao?"
Kiều Hân Hủy vội vàng thức thời mà kéo Kiều Niệm Chiêu qua: "Đừng làm rộn, cùng mẹ đi ra ngoài." Nói xong, bất kể Kiều Niệm Chiêu ý kiến, kéo cô ra bên ngoài, trước khi đóng cửa ngược lại nhìn Cận Tử Kỳ thật sâu.
Cận Tử Kỳ giả vờ nhìn không hiểu nghi ngờ chất vấn và lo lắng trong đáy mắt bà, quay lại cười mỉm, ngay sau đó lại dời tầm mắt đi, cố ý để lại cho Kiều Hân Hủy một bóng lưng đủ để cho bà ta bất an.
Trong phòng bệnh lại biến thành hai người, chẳng qua là lần này không khí và đề tài hoàn toàn khác nhau.
Cận Chiêu Đông làm một phen tranh đấu tư tưởng, mới mở miệng: "Ba dự định. . . . . . Chờ sau khi ba hồi phục rồi xuất viện, sẽ cùng dì Hân con đăng ký, ba đã thẹn với con và mẹ con rồi, không có làm trọn đến cùng chức trách và nghĩa vụ của một người cha và một người chồng, nửa đời sau. . . . . . Hy vọng có thể đền bù một chút cho sai lầm."
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng bệnh không có bất kỳ tiếng vang, an tĩnh đến càng trở nên quỷ dị.
"Ba bây giờ nói cho con biết những lời này, là vì để con biết ba đã ra quyết định, hay là. . . . . . Hỏi ý kiến của con? Nếu như là vế sau, đáp án của con là lắc đầu, nếu như ba cưới, con đồng ý, thế nhưng người phụ nữ đó, tuyệt đối không thể nào là Kiều Hân Hủy. Nhưng nếu ba nói đã quyết định rồi, con có nói nhiều cũng vô ích."
Cận Chiêu Đông sửng sốt, Cận Tử Kỳ cho câu trả lời rất rõ ràng, thái độ cũng rất mạnh mẽ cứng rắn, hình như là quyết định không chịu đồng ý cho Kiều Hân Hủy vào cửa, ông cúi đầu trầm ngâm một lát mới sâu kín mở miệng: "Tử Kỳ, ba già rồi."
"Cho nên, con càng không thể đưa đầu lang sói ở bên cạnh ngài."
Cận Chiêu Đông nhìn cô, trên mặt có một chút xíu kinh ngạc, Cận Tử Kỳ lại vẫn nói: "Lấy địa vị và giá trị con người của ba vào giờ này ngày này, làm sao không tìm được một người vợ tốt? Tuy nhiên, ba bây giờ lại muốn kết hôn với dì Hân, mẹ của con gái nuôi trên danh nghĩa của ba, chuyện ba và mẹ ly hôn vẫn chưa tuyên bố ở trong hội mà, khi ngài mang theo dì Hân xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng, ngài cảm thấy mọi người sẽ nghĩ sao?"
Cận Chiêu Đông từ từ lọt vào trong suy nghĩ của mình, Cận Tử Kỳ giương khóe môi, cầm lấy dao gọt trái cây, ung dung mà gọt một quả táo, trong miệng cũng không có dừng lại phân tích liên quan lợi hại.
"Bây giờ cái mũi của tin tức truyền thông đều rất linh, một khi ba để cho dì Hân ra ánh sáng, làm tân phu nhân chủ tịch của Cận Thị, ba cảm thấy truyền thông sẽ không tò mò quá khứ của dì Hân sao? Đã từng là vợ của một người làm quan lại đến nhà họ Cận làm nữ chủ nhân, trong hai mươi mấy năm, con nghĩ tất cả mọi người sẽ rất tò mò là nhân vật lợi hại thế nào mới có thể có địa vị hôm nay?"
Cận Tử Kỳ không nói rõ, không có nghĩa là Cận Chiêu Đông không hiểu, với tinh thần nghề nghiệp bám riết không tha của truyền thông, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ đào ra Kiều Hân Hủy là người phụ nữ bên ngoài của ông trong nhiều năm qua, mà thân phận Kiều Hân Hủy mang tội giết người càng làm rung chuyển địa vị của ông ở Cận Thị, đến lúc đó cổ đông Cận Thị cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Đã nói sau lưng mỗi một người đàn ông thất bại, khẳng định là có một người phụ nữ làm chuyện xấu sau lưng. Làm con gái của ngài, lời thật thì khó nghe nhưng con cũng phải nói, ngài phải biết hình tượng một gia đình tốt đều có lực ảnh hưởng đối với một cái công ty. Danh tiếng mà ngài có ở trên thương trường bây giờ, cũng là nhiều năm tích lũy, nhưng hủy đi chỉ là trong nháy mắt."
Vỏ quả táo kéo dài một đường không hề đứt lìa, cô đưa quả táo gọt xong tới: "Dĩ nhiên, quyền quyết định còn lại là ở trong tay ngài, con cũng chỉ là nói ra suy nghĩ của bản thân, không hề muốn chi phối thao túng ý của ngài."
Cận Chiêu Đông ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười không chê vào đâu được của cô, khi một lần lại một lần chữ "Ngài" từ trong miệng Cận Tử Kỳ bật ra, ông chỉ cảm thấy một cơn buồn bực đập vào mặt, giữa cha con họ hẳn là xa cách như vậy.
Bình luận facebook