Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337
Phụ em mười năm, trả lại em cả đời.
"Tiên sinh. . . . . ." Chuyển phát viên lo lắng mà kêu lên khi anh ta thấy Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm bó hoa trong tay không nhúc nhích.
Tống Kỳ Diễn bị gọi nên hoàn hồn, thân thể nhích qua bên cạnh, chặn lại tầm mắt chuyển phát viên đang nhìn vào trong: "Tôi quên nói cho anh biết, Cận Tử Kỳ không có ở nhà, cô ấy mới vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi giúp cô ấy ký nhận."
Chuyển phát viên nửa tin nửa ngờ trên dưới dò xét Tống Kỳ Diễn áo mũ chỉnh tề: "Chuyện này. . . . . ."
"Không tin?" Hai tay của Tống Kỳ Diễn còn cắm ở trong túi quần, đứng thẳng, đuôi lông mày khẽ nhướng: "Số điện thoại của Cận Tử Kỳ không phải là 187*******8 sao?"
"Cũng đúng." Chuyển phát viên gật gật đầu, nhưng vẫn do dự: "Đối phương nói muốn giao tận tay cho Cận tiểu thư."
Hay thật, thế nhưng ở dưới mí mắt của hắn mà làm ra những trò gian trá này!
Tống Kỳ Diễn âm thầm cười lạnh, trên mặt cũng là hướng về phía chuyển phát viên thân thiện mà giải thích: "Thật ra thì tôi là anh trai của cô ấy."
Lúc này nếu nói hắn là chồng của Cận Tử Kỳ, chuyển phát viên này nếu không ngu, tuyệt đối sẽ không đưa hoa cho hắn, cho dù là khuất phục dưới uy quyền của hắn, bảo đảm khi quay đầu lại không thể không nói cho Tần Viễn biết!
"Anh là anh trai của cô ấy?" Chuyển phát viên không khỏi đề cao âm lượng, nghi ngờ mà nhìn Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn bị soi xét mà chột dạ, vội ho một tiếng, dời ánh mắt đi chỗ khác, ngẫu nhiên nhìn thấy một người giúp việc từ phía sau đi qua, khó được khi lên tiếng chào hỏi cùng người giúp việc: "Dậy sớm đi làm việc sao?"
Người giúp việc là một cô gái trẻ hai mươi tuổi đầu, nhìn lên thấy Đại thiếu gia thường ngày không để ý tới người nói chuyện với mình, kích động đỏ mặt, xoa xoa hai tay không nói được một câu rõ ràng: "Đại. . . . . . Đại thiếu gia. . . . . . Chào. . . . . . Chào buổi sáng tốt lành!"
Tống Kỳ Diễn thân thiết mà khoát tay: "Đi làm việc thôi, đừng quên ăn điểm tâm."
Nhìn người làm nữ ôm ngực đang đập thình thịch chạy giống như nai con chạy nạn, Tống Kỳ Diễn mới quay đầu nhìn về phía chuyển phát viên.
"Bây giờ tin chưa? Nơi này là nhà của tôi, anh đem hoa cho tôi, tôi chuyển cho Cận Tử Kỳ."
Sự nghi ngờ của chuyển phát viên đã tiêu trừ hơn phân nửa, nhìn lại Tống Kỳ Diễn nói năng cử chỉ đều không giống như là hạng người bỉ ổi, chần chừ một lát, cắn răng một cái liền đưa hoa tới, ai bảo anh ta không có thời gian chứ?
"Vậy thì làm phiền anh."
Đưa mắt nhìn chuyển phát viên đi xa, Tống Kỳ Diễn mới xoay người đi vào, lúc đi ngang qua thùng rác thợ làm vườn dùng để vứt bỏ cành xấu thì dừng lại, không biến sắc mà vứt bó hoa vào.
Về phần tấm thẻ kia. . . . . .
Hắn quan sát trước sau trên dưới một phen, ngón tay khớp xương rõ ràng khoan thai dùng lực, tấm thẻ hình ngôi sao bị xé thành mảnh vụn, lấy ra cái bật lửa từ trong túi quần, dấy lên ngọn lửa thiêu mảnh giấy vụn thành tro tàn.
Tro giấy trắng xám tung bay trong bầu không khí khô khốc của ngày đông, chậm rãi trở về cát bụi.
Tống Kỳ Diễn phủi một cái trên người không hề tồn tại chút tro bụi nào, ngón tay chuyển bật lửa một cái, vững vàng rơi vào lòng bàn tay, không biết có phải hít phải bụi vào trong miệng hay không, hắn ho khan nặng nề một tiếng, lầu bầu một câu rồi đi vào tòa nhà lầu chính.
Quản sự Minh đúng lúc từ trên lầu đi xuống, lúc lướt qua nhau, Tống Kỳ Diễn kịp thời gọi cô lại.
"Quản sự Minh, mới vừa rồi chuyện chuyển phát viên tặng hoa không cần nói cho Thiếu phu nhân."
Quản sự Minh không hiểu nhìn Tống Kỳ Diễn chuyển biến vô cùng tốt, ánh mắt quét về phía hai tay trống trơn của hắn.
Ý kia giống như đang hỏi hắn: Đại thiếu gia, hoa của thiếu phu nhân đâu?
Tống Kỳ Diễn không thấy ánh mắt hỏi dò của cô, sâu kín mà mở miệng: "Loại tới cửa buôn bán, nhân tiện lấy cớ là chuyển phát đưa tới, lần sau không cần để ý đến loại người nhàm chán này, lập tức từ chối không tiếp điện thoại là tốt nhất."
Khi nói những lời này, giọng nói của hắn lạnh lùng, giữa hai lông mày đều là vẻ mỉa mai, hơi có vẻ uy hiếp mà liếc nhìn quản sự Minh: "Quản sự Minh cũng là người thông minh, thiếu phu nhân bây giờ mang thai, không chịu nổi quấy rầy."
Quản sự Minh hầu hạ Tống Chi Nhậm nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen nhìn ánh mắt người khác.
Cô gật đầu: "Nếu như không có chuyện gì khác, Đại thiếu gia, tôi đi xuống trước."
Mặt của Tống Kỳ Diễn không thay đổi vẫy lui cô, sắp xếp gọn gàng, đi được hai bước lên bậc thang, cảm thấy có cái gì không đúng, lại quay đầu gọi quản sự Minh đã xoay người đi, trầm giọng: "Nhớ, chuyện này giữ bí mật đối với thiếu phu nhân."
. . . . . . . . . . .
Lúc Cận Tử Kỳ tỉnh lại mặt trời đã lên cao.
Cô quay một vòng trong phòng ngủ, phát hiện một cái rương hành lý đã không thấy, trong phòng quần áo cũng thiếu đi mấy bộ quần áo của Tống Kỳ Diễn, trong lòng biết Tống Kỳ Diễn đã đi rồi, nhưng không có đánh thức cô tiễn đưa hắn.
Người cả ngày cùng mình cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy đột nhiên đi rồi, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một trận trống vắng.
Cô rửa mặt một chút, mặc bộ quần áo mùa đông thật dầy rồi ra ngoài, mới phát hiện kẻ trên tủ giường trên có đặt một tấm thẻ hình ngôi sao, phía trên là một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Nhớ ăn điểm tâm, chờ anh trở lại."
Lật xem tấm thẻ hình ngôi sao tinh tế, hắn làm sao biết cô có tình yêu duy nhất đối với mấy tấm thẻ hình dáng ngôi sao?
Lông mi dài như cánh bướm, run run vài cái, giấu dưới mi mắt, trong miệng lầm bầm mấy câu, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên, cô kẹp thẻ vào trong một quyển sách, cẩn thận từng li từng tí cất xong, giống như là cất kỹ sự quan tâm của hắn.
Có lẽ là ngủ được quá lâu, Cận Tử Kỳ bước đi trên đường đều đã cảm thấy người không thăng bằng. Gắng gượng cái bụng to, cẩn thận đi xuống lầu, đã nhìn thấy Mỗ Mỗ ném hộp điều khiển xe đồ chơi chạy về phía cô.
"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ đã dậy rồi!" Mỗ Mỗ ôm chặt chân của Cận Tử Kỳ, ngửa đầu nói liếng thoắng, "Ba ba nói Kỳ Kỳ tối hôm qua mệt lắm rồi, không cho Mỗ Mỗ đi quấy rầy Kỳ Kỳ nghỉ ngơi!"
Cận Tử Kỳ có chút lúng túng, dù sao chung quanh cũng có không ít người giúp việc đang lau bình hoa hoặc tranh vẽ trên tường.
"Mỗ Mỗ thì sao? Ăn điểm tâm rồi chưa?"
Cận Tử Kỳ thay Mỗ Mỗ sửa lại quần áo do nó ham chơi mà mất trật tự, nhìn thấy ngón tay nó dính bùn, không biết đã chạy đi chơi ở đâu, lại dắt nó đi lên phòng vệ sinh để rửa đi, nhân tiện rửa mặt cho nó.
"Mỗ Mỗ ăn rồi, Kỳ Kỳ, ba ba đi ra ngoài, thật tốt là nhiều ngày mới trở về!" Mỗ Mỗ ngước mặt cười híp mắt nói với Cận Tử Kỳ, trong lòng ngây ngất, đại biểu Kỳ Kỳ là của chính mình, hắc hắc!
Cận Tử Kỳ không biết sự tính toán nho nhỏ trong lòng Mỗ Mỗ, lôi kéo nó cùng đi đến phòng ăn.
Từ chỗ quản sự Minh biết được Tống Chi Nhậm theo một nhóm bạn cũ đi Maldives du lịch, ý ở ngoài lời là trong nhà này, bây giờ cô lớn nhất, Cận Tử Kỳ vui vẻ thanh nhàn, liền dẫn Mỗ Mỗ đến chỗ Tô Ngưng Tuyết.
Thời điểm đến hoa viên Nam Đô, vừa lúc đã qua giờ ăn cơm trưa một chút, Cận Tử Kỳ không có nói cho Tô Ngưng Tuyết biết cô và đứa nhỏ muốn đi qua, Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy Mỗ Mỗ ăn mặc giống như tiểu đồng tử ở phía trước tượng Bồ Tát ngồi.
"Bà ngoại, năm mới vui vẻ, chúc bà phát tài, bao tiền lì xì lấy ra!"
Cận Mỗ Mỗ ngồi xuống ghế sofa thì đưa tay muốn tiền mừng tuổi, bị Cận Tử Kỳ vỗ xuống bàn tay nhỏ bé, lập tức tủi thân mà mím môi, đáy mắt lập tức giăng đầy hơi nước, một bộ dạng lã chã chực khóc đáng thương.
Tô Ngưng Tuyết nhìn thế đau lòng, liếc xéo Cận Tử Kỳ một cái: "Làm gì mà so đo cùng một đứa bé vậy?" Dạy bảo xong đứa lớn, lập tức ôm đứa nhỏ lên trên đùi, từng chút một dịu dàng nói nhỏ nhẹ vỗ về, lại đưa lên một cái bao tiền lì xì thật dầy.
"Mỗ Mỗ thích không?"
"Dạ!" Cận Mỗ Mỗ lắc chân, dùng sức gật đầu: "Chỉ cần là bà ngoại cho, Mỗ Mỗ đều thích!"
Mềm mềm dẻo dẻo, nói xong trái tim Tô Ngưng Tuyết cũng mềm nhũn, hôn một cái lên gương mặt trắng hồng, "Mỗ Mỗ của chúng ta là ngoan nhất!"
Cận Mỗ Mỗ bị chọc cho cười khanh khách, dường như xấu hổ mà dúi đầu vào trong ngực Tô Ngưng Tuyết không chịu trở ra.
Cận Tử Kỳ ngồi ở một bên, nhìn Cận Mỗ Mỗ giả bộ hình tượng con cừu nhỏ, trong lòng đau khổ: làm bộ đáng yêu thật đáng xấu hổ!
"Trước khi đến sao không gọi điện thoại, mẹ sẽ đi siêu thị mua cho con chút đồ con thích ăn."
Tô Ngưng Tuyết ôm Mỗ Mỗ, thương yêu mà nhìn sang Cận Tử Kỳ sau khi mang thai vẫn không thấy béo lên.
Cận Tử Kỳ đổi vị trí, ngồi vào bên cạnh Tô Ngưng Tuyết, làm nũng mà kéo cánh tay của Tô Ngưng Tuyết: "Làm gì làm đặc biệt, con về nhà, cũng không phải là khách, con nói xem phải không, sói đuôi nhỏ?"
Cận Mỗ Mỗ đang nằm ở trong ngực Tô Ngưng Tuyết đếm tiền trong bao lì xì, nghe được mẹ kêu lên, len lén liếc mắt, sau đó cúi đầu tiếp tục đếm tiền, trong mắt chỉ toàn là tiền lấp lánh.
"Chú Kiều đâu ạ?" Cận Tử Kỳ ở trong phòng quay một vòng, lại không nhìn thấy bóng dáng Kiều Nam.
Nhắc tới Kiều Nam, Tô Ngưng Tuyết dường như có chút ngượng ngùng, thậm chí làn da trắng nõn lộ ra đỏ ửng, Cận Tử Kỳ cho là ảo giác, đến gần nhìn kỹ, vẻ đỏ ửng càng thêm rõ ràng, mẹ cả đời tính tình lạnh nhạt thế nhưng lại đỏ mặt.
Tô Ngưng Tuyết bị cô nhìn nên không được tự nhiên, "Nói đúng ngọ phải ăn cơm rượu viên, đi ra ngoài mua rồi."
Cơm rượu viên? Vừa nghe cũng biết là đồ ngọt mà phụ nữ thích ăn. . . . . .
Cận Tử Kỳ mỉm cười mà nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, không nói toạc ra, lại đang đi dạo quanh trong phòng một chút, so với lúc mới vừa vào ở càng có nhân khí, các loại vật dụng trong nhà bài biện cũng đầy đủ hết không thiếu.
Cũng không lâu lắm, Kiều Nam lại trở về, ôm vài túi lớn mua được từ siêu thị.
Nhìn thấy Cận Tử Kỳ ưỡn cái bụng to đi bộ, có chút vui mừng, "Tiểu Kỳ!" Ông cười tủm tỉm đi vào, ôm cô một cái: "Có ít ngày không tới, còn tưởng rằng con quên mấy ông bà già chúng ta này rồi!"
"Thế nào lại quên chứ?" Cận Tử Kỳ muốn giúp ông xách đồ, lại bị ông tránh đi, "Đang mang thai làm thế nào còn lanh chanh láu táu như vậy, mau ngồi trên sofa một chút đi, chốc lát nữa có thể ăn cơm."
Kiều Nam chỉ sợ cô tới giành, ôm đồ rồi chợt đi vào phòng bếp, Cận Tử Kỳ muốn đi phụ giúp, Tô Ngưng Tuyết lại giành trước một bước: "Con ngồi cùng Mỗ Mỗ, cơm sắp xong rồi, rang xào vài món thức ăn là được."
Cận Tử Kỳ ngồi trở lại trên ghế sofa, Kiều Nam ngay sau đó cũng bị Tô Ngưng Tuyết đẩy ra.
Ông dịu dàng nhìn Tô Ngưng Tuyết đẩy ông ra ngoài, cho đến khi cửa phòng bếp khép đến không ra một khe hở, ông mới bước đi, nhẹ giọng oán trách với Cận Tử Kỳ: "Nhìn thấy không, mẹ con đối với chú rất hung dữ."
Chỉ có đối với người mình để ý, mới có thể lộ ra tính tình thật như vậy nha!
Cận Tử Kỳ bật cười gật đầu: "Đúng là có một chút xíu như vậy, con đối với chú bày tỏ đồng tình."
Kiều Nam giả bộ bất đắc dĩ thở dài, nhưng giữa mày cũng là không cách nào che giấu hạnh phúc và thỏa mãn.
Lúc lên bàn ăn cơm, Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết chia trứng gà luộc làm hai, lòng đỏ trứng thả vào trong chén mình, Kiều Nam thì phụ trách gắp lòng trắng trứng đi, mọi thứ cứ như vậy tự nhiên mà lại ăn ý.
"Gần đây huyết áp ông ấy có chút cao, không nên ăn lòng đỏ trứng." Nhận ra được Cận Tử Kỳ nhìn chăm chú, Tô Ngưng Tuyết giải thích.
Cận Tử Kỳ nhìn sang hai người tự động đũa, săn sóc như vậy, thật sự thì chính là yêu, yêu không nhất định ngào ngạt là long trời lở đất, biển cạn đá mòn, mà yêu nước chảy đá mòn càng làm động lòng người, thật bình yên.
Sau khi ăn xong, người một nhà ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, Mỗ Mỗ đã sớm thuộc về phe cánh của Kiều Nam, dựa ở trong ngực Kiều Nam mà trái một câu ông ngoại phải một tiếng hôn nhẹ ông ngoại, chỉ vì để lừa có thêm nhiều đồ chơi mô hình xe.
Gần tối, lúc Tô Ngưng Tuyết chuẩn bị bữa ăn tối, chuông cửa vang lên.
"Tiểu Kỳ, đi mở cửa." Tô Ngưng Tuyết bận xào rau, không ra khỏi phòng bếp mà hô một tiếng.
Kiều Nam cùng Mỗ Mỗ mãi ở trong thư phòng, trong lúc nhất thời cũng không nghe thấy tiếng chuông vang lên.
Cận Tử Kỳ đi tới cửa vào, cánh cửa vừa mở ra, lập tức nhìn thấy Johnny cười híp mắt dựa ở bên cạnh cửa, nhìn thấy cô, cũng không kinh ngạc, giống như sớm đoán được cô ở chỗ này: "Cận tiểu thư, Phương Đông có câu, gọi là một ngày không thấy như cách ba thu, tôi nghĩ rất hợp thích dùng ở trên người tôi với em."
Cận Tử Kỳ trở tay liền muốn đóng cửa, lại bị hắn chặn ngang đẩy lại, "Thế nào, không hoan nghênh phải không? Tôi chính là cố ý tới nơi này đón em!" Hắn nói xong ngón tay chỉ lên phía trên: "Phi cơ vẫn còn đang chờ ở phía trên."
"Anh muốn làm gì?" Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp, đề phòng mà nhìn người đàn ông bị cô cản ở ngoài cửa.
"Tiên sinh. . . . . ." Chuyển phát viên lo lắng mà kêu lên khi anh ta thấy Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm bó hoa trong tay không nhúc nhích.
Tống Kỳ Diễn bị gọi nên hoàn hồn, thân thể nhích qua bên cạnh, chặn lại tầm mắt chuyển phát viên đang nhìn vào trong: "Tôi quên nói cho anh biết, Cận Tử Kỳ không có ở nhà, cô ấy mới vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi giúp cô ấy ký nhận."
Chuyển phát viên nửa tin nửa ngờ trên dưới dò xét Tống Kỳ Diễn áo mũ chỉnh tề: "Chuyện này. . . . . ."
"Không tin?" Hai tay của Tống Kỳ Diễn còn cắm ở trong túi quần, đứng thẳng, đuôi lông mày khẽ nhướng: "Số điện thoại của Cận Tử Kỳ không phải là 187*******8 sao?"
"Cũng đúng." Chuyển phát viên gật gật đầu, nhưng vẫn do dự: "Đối phương nói muốn giao tận tay cho Cận tiểu thư."
Hay thật, thế nhưng ở dưới mí mắt của hắn mà làm ra những trò gian trá này!
Tống Kỳ Diễn âm thầm cười lạnh, trên mặt cũng là hướng về phía chuyển phát viên thân thiện mà giải thích: "Thật ra thì tôi là anh trai của cô ấy."
Lúc này nếu nói hắn là chồng của Cận Tử Kỳ, chuyển phát viên này nếu không ngu, tuyệt đối sẽ không đưa hoa cho hắn, cho dù là khuất phục dưới uy quyền của hắn, bảo đảm khi quay đầu lại không thể không nói cho Tần Viễn biết!
"Anh là anh trai của cô ấy?" Chuyển phát viên không khỏi đề cao âm lượng, nghi ngờ mà nhìn Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn bị soi xét mà chột dạ, vội ho một tiếng, dời ánh mắt đi chỗ khác, ngẫu nhiên nhìn thấy một người giúp việc từ phía sau đi qua, khó được khi lên tiếng chào hỏi cùng người giúp việc: "Dậy sớm đi làm việc sao?"
Người giúp việc là một cô gái trẻ hai mươi tuổi đầu, nhìn lên thấy Đại thiếu gia thường ngày không để ý tới người nói chuyện với mình, kích động đỏ mặt, xoa xoa hai tay không nói được một câu rõ ràng: "Đại. . . . . . Đại thiếu gia. . . . . . Chào. . . . . . Chào buổi sáng tốt lành!"
Tống Kỳ Diễn thân thiết mà khoát tay: "Đi làm việc thôi, đừng quên ăn điểm tâm."
Nhìn người làm nữ ôm ngực đang đập thình thịch chạy giống như nai con chạy nạn, Tống Kỳ Diễn mới quay đầu nhìn về phía chuyển phát viên.
"Bây giờ tin chưa? Nơi này là nhà của tôi, anh đem hoa cho tôi, tôi chuyển cho Cận Tử Kỳ."
Sự nghi ngờ của chuyển phát viên đã tiêu trừ hơn phân nửa, nhìn lại Tống Kỳ Diễn nói năng cử chỉ đều không giống như là hạng người bỉ ổi, chần chừ một lát, cắn răng một cái liền đưa hoa tới, ai bảo anh ta không có thời gian chứ?
"Vậy thì làm phiền anh."
Đưa mắt nhìn chuyển phát viên đi xa, Tống Kỳ Diễn mới xoay người đi vào, lúc đi ngang qua thùng rác thợ làm vườn dùng để vứt bỏ cành xấu thì dừng lại, không biến sắc mà vứt bó hoa vào.
Về phần tấm thẻ kia. . . . . .
Hắn quan sát trước sau trên dưới một phen, ngón tay khớp xương rõ ràng khoan thai dùng lực, tấm thẻ hình ngôi sao bị xé thành mảnh vụn, lấy ra cái bật lửa từ trong túi quần, dấy lên ngọn lửa thiêu mảnh giấy vụn thành tro tàn.
Tro giấy trắng xám tung bay trong bầu không khí khô khốc của ngày đông, chậm rãi trở về cát bụi.
Tống Kỳ Diễn phủi một cái trên người không hề tồn tại chút tro bụi nào, ngón tay chuyển bật lửa một cái, vững vàng rơi vào lòng bàn tay, không biết có phải hít phải bụi vào trong miệng hay không, hắn ho khan nặng nề một tiếng, lầu bầu một câu rồi đi vào tòa nhà lầu chính.
Quản sự Minh đúng lúc từ trên lầu đi xuống, lúc lướt qua nhau, Tống Kỳ Diễn kịp thời gọi cô lại.
"Quản sự Minh, mới vừa rồi chuyện chuyển phát viên tặng hoa không cần nói cho Thiếu phu nhân."
Quản sự Minh không hiểu nhìn Tống Kỳ Diễn chuyển biến vô cùng tốt, ánh mắt quét về phía hai tay trống trơn của hắn.
Ý kia giống như đang hỏi hắn: Đại thiếu gia, hoa của thiếu phu nhân đâu?
Tống Kỳ Diễn không thấy ánh mắt hỏi dò của cô, sâu kín mà mở miệng: "Loại tới cửa buôn bán, nhân tiện lấy cớ là chuyển phát đưa tới, lần sau không cần để ý đến loại người nhàm chán này, lập tức từ chối không tiếp điện thoại là tốt nhất."
Khi nói những lời này, giọng nói của hắn lạnh lùng, giữa hai lông mày đều là vẻ mỉa mai, hơi có vẻ uy hiếp mà liếc nhìn quản sự Minh: "Quản sự Minh cũng là người thông minh, thiếu phu nhân bây giờ mang thai, không chịu nổi quấy rầy."
Quản sự Minh hầu hạ Tống Chi Nhậm nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen nhìn ánh mắt người khác.
Cô gật đầu: "Nếu như không có chuyện gì khác, Đại thiếu gia, tôi đi xuống trước."
Mặt của Tống Kỳ Diễn không thay đổi vẫy lui cô, sắp xếp gọn gàng, đi được hai bước lên bậc thang, cảm thấy có cái gì không đúng, lại quay đầu gọi quản sự Minh đã xoay người đi, trầm giọng: "Nhớ, chuyện này giữ bí mật đối với thiếu phu nhân."
. . . . . . . . . . .
Lúc Cận Tử Kỳ tỉnh lại mặt trời đã lên cao.
Cô quay một vòng trong phòng ngủ, phát hiện một cái rương hành lý đã không thấy, trong phòng quần áo cũng thiếu đi mấy bộ quần áo của Tống Kỳ Diễn, trong lòng biết Tống Kỳ Diễn đã đi rồi, nhưng không có đánh thức cô tiễn đưa hắn.
Người cả ngày cùng mình cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy đột nhiên đi rồi, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một trận trống vắng.
Cô rửa mặt một chút, mặc bộ quần áo mùa đông thật dầy rồi ra ngoài, mới phát hiện kẻ trên tủ giường trên có đặt một tấm thẻ hình ngôi sao, phía trên là một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Nhớ ăn điểm tâm, chờ anh trở lại."
Lật xem tấm thẻ hình ngôi sao tinh tế, hắn làm sao biết cô có tình yêu duy nhất đối với mấy tấm thẻ hình dáng ngôi sao?
Lông mi dài như cánh bướm, run run vài cái, giấu dưới mi mắt, trong miệng lầm bầm mấy câu, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên, cô kẹp thẻ vào trong một quyển sách, cẩn thận từng li từng tí cất xong, giống như là cất kỹ sự quan tâm của hắn.
Có lẽ là ngủ được quá lâu, Cận Tử Kỳ bước đi trên đường đều đã cảm thấy người không thăng bằng. Gắng gượng cái bụng to, cẩn thận đi xuống lầu, đã nhìn thấy Mỗ Mỗ ném hộp điều khiển xe đồ chơi chạy về phía cô.
"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ đã dậy rồi!" Mỗ Mỗ ôm chặt chân của Cận Tử Kỳ, ngửa đầu nói liếng thoắng, "Ba ba nói Kỳ Kỳ tối hôm qua mệt lắm rồi, không cho Mỗ Mỗ đi quấy rầy Kỳ Kỳ nghỉ ngơi!"
Cận Tử Kỳ có chút lúng túng, dù sao chung quanh cũng có không ít người giúp việc đang lau bình hoa hoặc tranh vẽ trên tường.
"Mỗ Mỗ thì sao? Ăn điểm tâm rồi chưa?"
Cận Tử Kỳ thay Mỗ Mỗ sửa lại quần áo do nó ham chơi mà mất trật tự, nhìn thấy ngón tay nó dính bùn, không biết đã chạy đi chơi ở đâu, lại dắt nó đi lên phòng vệ sinh để rửa đi, nhân tiện rửa mặt cho nó.
"Mỗ Mỗ ăn rồi, Kỳ Kỳ, ba ba đi ra ngoài, thật tốt là nhiều ngày mới trở về!" Mỗ Mỗ ngước mặt cười híp mắt nói với Cận Tử Kỳ, trong lòng ngây ngất, đại biểu Kỳ Kỳ là của chính mình, hắc hắc!
Cận Tử Kỳ không biết sự tính toán nho nhỏ trong lòng Mỗ Mỗ, lôi kéo nó cùng đi đến phòng ăn.
Từ chỗ quản sự Minh biết được Tống Chi Nhậm theo một nhóm bạn cũ đi Maldives du lịch, ý ở ngoài lời là trong nhà này, bây giờ cô lớn nhất, Cận Tử Kỳ vui vẻ thanh nhàn, liền dẫn Mỗ Mỗ đến chỗ Tô Ngưng Tuyết.
Thời điểm đến hoa viên Nam Đô, vừa lúc đã qua giờ ăn cơm trưa một chút, Cận Tử Kỳ không có nói cho Tô Ngưng Tuyết biết cô và đứa nhỏ muốn đi qua, Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy Mỗ Mỗ ăn mặc giống như tiểu đồng tử ở phía trước tượng Bồ Tát ngồi.
"Bà ngoại, năm mới vui vẻ, chúc bà phát tài, bao tiền lì xì lấy ra!"
Cận Mỗ Mỗ ngồi xuống ghế sofa thì đưa tay muốn tiền mừng tuổi, bị Cận Tử Kỳ vỗ xuống bàn tay nhỏ bé, lập tức tủi thân mà mím môi, đáy mắt lập tức giăng đầy hơi nước, một bộ dạng lã chã chực khóc đáng thương.
Tô Ngưng Tuyết nhìn thế đau lòng, liếc xéo Cận Tử Kỳ một cái: "Làm gì mà so đo cùng một đứa bé vậy?" Dạy bảo xong đứa lớn, lập tức ôm đứa nhỏ lên trên đùi, từng chút một dịu dàng nói nhỏ nhẹ vỗ về, lại đưa lên một cái bao tiền lì xì thật dầy.
"Mỗ Mỗ thích không?"
"Dạ!" Cận Mỗ Mỗ lắc chân, dùng sức gật đầu: "Chỉ cần là bà ngoại cho, Mỗ Mỗ đều thích!"
Mềm mềm dẻo dẻo, nói xong trái tim Tô Ngưng Tuyết cũng mềm nhũn, hôn một cái lên gương mặt trắng hồng, "Mỗ Mỗ của chúng ta là ngoan nhất!"
Cận Mỗ Mỗ bị chọc cho cười khanh khách, dường như xấu hổ mà dúi đầu vào trong ngực Tô Ngưng Tuyết không chịu trở ra.
Cận Tử Kỳ ngồi ở một bên, nhìn Cận Mỗ Mỗ giả bộ hình tượng con cừu nhỏ, trong lòng đau khổ: làm bộ đáng yêu thật đáng xấu hổ!
"Trước khi đến sao không gọi điện thoại, mẹ sẽ đi siêu thị mua cho con chút đồ con thích ăn."
Tô Ngưng Tuyết ôm Mỗ Mỗ, thương yêu mà nhìn sang Cận Tử Kỳ sau khi mang thai vẫn không thấy béo lên.
Cận Tử Kỳ đổi vị trí, ngồi vào bên cạnh Tô Ngưng Tuyết, làm nũng mà kéo cánh tay của Tô Ngưng Tuyết: "Làm gì làm đặc biệt, con về nhà, cũng không phải là khách, con nói xem phải không, sói đuôi nhỏ?"
Cận Mỗ Mỗ đang nằm ở trong ngực Tô Ngưng Tuyết đếm tiền trong bao lì xì, nghe được mẹ kêu lên, len lén liếc mắt, sau đó cúi đầu tiếp tục đếm tiền, trong mắt chỉ toàn là tiền lấp lánh.
"Chú Kiều đâu ạ?" Cận Tử Kỳ ở trong phòng quay một vòng, lại không nhìn thấy bóng dáng Kiều Nam.
Nhắc tới Kiều Nam, Tô Ngưng Tuyết dường như có chút ngượng ngùng, thậm chí làn da trắng nõn lộ ra đỏ ửng, Cận Tử Kỳ cho là ảo giác, đến gần nhìn kỹ, vẻ đỏ ửng càng thêm rõ ràng, mẹ cả đời tính tình lạnh nhạt thế nhưng lại đỏ mặt.
Tô Ngưng Tuyết bị cô nhìn nên không được tự nhiên, "Nói đúng ngọ phải ăn cơm rượu viên, đi ra ngoài mua rồi."
Cơm rượu viên? Vừa nghe cũng biết là đồ ngọt mà phụ nữ thích ăn. . . . . .
Cận Tử Kỳ mỉm cười mà nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, không nói toạc ra, lại đang đi dạo quanh trong phòng một chút, so với lúc mới vừa vào ở càng có nhân khí, các loại vật dụng trong nhà bài biện cũng đầy đủ hết không thiếu.
Cũng không lâu lắm, Kiều Nam lại trở về, ôm vài túi lớn mua được từ siêu thị.
Nhìn thấy Cận Tử Kỳ ưỡn cái bụng to đi bộ, có chút vui mừng, "Tiểu Kỳ!" Ông cười tủm tỉm đi vào, ôm cô một cái: "Có ít ngày không tới, còn tưởng rằng con quên mấy ông bà già chúng ta này rồi!"
"Thế nào lại quên chứ?" Cận Tử Kỳ muốn giúp ông xách đồ, lại bị ông tránh đi, "Đang mang thai làm thế nào còn lanh chanh láu táu như vậy, mau ngồi trên sofa một chút đi, chốc lát nữa có thể ăn cơm."
Kiều Nam chỉ sợ cô tới giành, ôm đồ rồi chợt đi vào phòng bếp, Cận Tử Kỳ muốn đi phụ giúp, Tô Ngưng Tuyết lại giành trước một bước: "Con ngồi cùng Mỗ Mỗ, cơm sắp xong rồi, rang xào vài món thức ăn là được."
Cận Tử Kỳ ngồi trở lại trên ghế sofa, Kiều Nam ngay sau đó cũng bị Tô Ngưng Tuyết đẩy ra.
Ông dịu dàng nhìn Tô Ngưng Tuyết đẩy ông ra ngoài, cho đến khi cửa phòng bếp khép đến không ra một khe hở, ông mới bước đi, nhẹ giọng oán trách với Cận Tử Kỳ: "Nhìn thấy không, mẹ con đối với chú rất hung dữ."
Chỉ có đối với người mình để ý, mới có thể lộ ra tính tình thật như vậy nha!
Cận Tử Kỳ bật cười gật đầu: "Đúng là có một chút xíu như vậy, con đối với chú bày tỏ đồng tình."
Kiều Nam giả bộ bất đắc dĩ thở dài, nhưng giữa mày cũng là không cách nào che giấu hạnh phúc và thỏa mãn.
Lúc lên bàn ăn cơm, Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết chia trứng gà luộc làm hai, lòng đỏ trứng thả vào trong chén mình, Kiều Nam thì phụ trách gắp lòng trắng trứng đi, mọi thứ cứ như vậy tự nhiên mà lại ăn ý.
"Gần đây huyết áp ông ấy có chút cao, không nên ăn lòng đỏ trứng." Nhận ra được Cận Tử Kỳ nhìn chăm chú, Tô Ngưng Tuyết giải thích.
Cận Tử Kỳ nhìn sang hai người tự động đũa, săn sóc như vậy, thật sự thì chính là yêu, yêu không nhất định ngào ngạt là long trời lở đất, biển cạn đá mòn, mà yêu nước chảy đá mòn càng làm động lòng người, thật bình yên.
Sau khi ăn xong, người một nhà ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, Mỗ Mỗ đã sớm thuộc về phe cánh của Kiều Nam, dựa ở trong ngực Kiều Nam mà trái một câu ông ngoại phải một tiếng hôn nhẹ ông ngoại, chỉ vì để lừa có thêm nhiều đồ chơi mô hình xe.
Gần tối, lúc Tô Ngưng Tuyết chuẩn bị bữa ăn tối, chuông cửa vang lên.
"Tiểu Kỳ, đi mở cửa." Tô Ngưng Tuyết bận xào rau, không ra khỏi phòng bếp mà hô một tiếng.
Kiều Nam cùng Mỗ Mỗ mãi ở trong thư phòng, trong lúc nhất thời cũng không nghe thấy tiếng chuông vang lên.
Cận Tử Kỳ đi tới cửa vào, cánh cửa vừa mở ra, lập tức nhìn thấy Johnny cười híp mắt dựa ở bên cạnh cửa, nhìn thấy cô, cũng không kinh ngạc, giống như sớm đoán được cô ở chỗ này: "Cận tiểu thư, Phương Đông có câu, gọi là một ngày không thấy như cách ba thu, tôi nghĩ rất hợp thích dùng ở trên người tôi với em."
Cận Tử Kỳ trở tay liền muốn đóng cửa, lại bị hắn chặn ngang đẩy lại, "Thế nào, không hoan nghênh phải không? Tôi chính là cố ý tới nơi này đón em!" Hắn nói xong ngón tay chỉ lên phía trên: "Phi cơ vẫn còn đang chờ ở phía trên."
"Anh muốn làm gì?" Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp, đề phòng mà nhìn người đàn ông bị cô cản ở ngoài cửa.
Bình luận facebook