Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 404
Editor: Tâm Thường Lạc
Lễ truy điệu kéo dài mãi cho đến buổi trưa, vẫn còn có bạn bè thân thích đi đến nối liền không dứt.
"Con dẫn Mỗ Mỗ đi ra ngoài ăn một chút gì đi, nơi này có mẹ trông coi."
Tô Ngưng Tuyết mặc một bộ váy dài màu đen, tóc dài được bới lên ở sau gáy gọn gàng, mười đủ mười dáng vẻ một nữ cường nhân.
Cận Tử Kỳ kéo Mỗ Mỗ đứng lên, xoa xoa đầu gối để làm dịu đi cảm giác tê mỏi, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn bên kia đang bận rộn, chuẩn bị dẫn Mỗ Mỗ đi ăn chút gì trước, lập tức nhìn thấy Cận Chiêu Đông từ cửa đi vào.
Cận Chiêu Đông cũng không chuyển biến được tốt lắm, tin tức sự việc mẹ con Kiều Hân Hủy gây ra ở thành phố S cũng truyền đi xôn xao, nên Cận Tử Kỳ biết, cha cô đã ở nhà tránh né suốt ba ngày không ra khỏi cửa.
Nhìn thấy cha đến gần, Cận Tử Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết, "Mẹ ——"
Vẻ mặt của Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt, cũng không có chút nào là không vui hoặc là lúng túng, chỉ vỗ vỗ vai Cận Tử Kỳ.
"Chú Kiều của con đã mua cơm, để lại ở trong phòng nghỉ kế bên, dẫn Mỗ Mỗ đi thôi."
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ di chuyển qua lại ở giữa hai người vài lần, xác định sẽ không cãi vả mới dẫn Mỗ Mỗ rời đi.
Tô Ngưng Tuyết thấy con gái đi rồi, cũng không cố tình để ý đến Cận Chiêu Đông đang đi tới, tiếp tục xoay người, rút ba nén hương, đốt lên, hướng sang tấm ảnh của Tống Chi Nhậm xá lạy, sau đó cắm hương vào trong lư hương.
"Ngưng Tuyết." Cận Chiêu Đông nhìn bóng lưng thon gầy của vợ trước, do dự chốc lát, mới kêu một tiếng.
Tô Ngưng Tuyết nghe tiếng quay đầu, nhìn Cận Chiêu Đông một cái, mặc dù không tránh né, nhưng nhất thời cũng không nói gì.
Có người nói, nếu như thật sự chia tay, vợ chồng ly hôn rồi cũng có thể làm bạn bè, nhưng Tô Ngưng Tuyết cho là, mình vẫn chưa khoan dung đến mức có thể cùng Cận Chiêu Đông mặt đối mặt uống cà phê tâm sự triết lý về cuộc sống.
Bởi vì có vài người chung quy không ngừng nhắc nhở bạn một vài chuyện cũ mà bạn không muốn nhớ lại, và những chuyện cũ này thường không phải là thứ gì có dư vị vui vẻ có ý nghĩa đáng để nhớ lại.
"Nếu đến đây rồi thì anh thắp nén hương đi." Tô Ngưng Tuyết nhường chỗ, nhàn nhạt nói.
Tâm tư của Cận Chiêu Đông lại hoàn toàn không nằm ở việc dâng hương, ông nhìn Tô Ngưng Tuyết hai tay đặt ở bên hông, tư thế ưu nhã, trong lòng cảm thấy có một nỗi chua xót vọt tới, ngay cả làm thế nào để thắp hương cũng không biết.
Cắm hương lên xong, ông cũng không rời đi ngay, chần trừ ở tại chỗ, nhìn bà muốn nói lại thôi.
Một người lớn vẫn luôn lắc lư dưới mí mắt mình, làm sao Tô Ngưng Tuyết có thể làm như không thấy?
Bà cau mày liếc nhìn ánh mắt phức tạp của Cận Chiêu Đông: "Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."
Cận Chiêu Đông chuẩn bị xong lời muốn nói, mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Em gần đây thế nào?"
"Con gái của tôi sẽ không cả ngày ở trên trang đầu của tạp chí giải trí bát quái, tôi cũng không cần theo đó trốn trốn tránh tránh, có thể quang minh chính đại mà mỗi ngày ra đường mua thức ăn, tôi nghĩ, tôi sống qua ngày cũng không tệ."
Tô Ngưng Tuyết nói chuyện xưa nay đều nói trúng tim đen gãi đúng chỗ ngứa, lần này cũng không ngoại lệ.
Cận Chiêu Đông nhất thời chật vật không ngốc đầu lên được. Nhưng ông vẫn kiên trì đến cùng, không thèm nhìn những ánh mắt quái dị ở quanh mình, muốn nói thêm mấy câu với bà: "Ngưng Tuyết, Kiều Nam. . . . . . Anh ta đối với em như vậy, có uất ức cho em hay không?"
"Cận Chiêu Đông, hình như đây không phải là chuyện anh nên hỏi tới." Tô Ngưng Tuyết nhìn ông, có chút hơi bất mãn, "Từ giây phút chúng ta ly hôn trở đi, giữa chúng ta sẽ không tồn tại trách nhiệm và nghĩa vụ gì, cho dù tôi sống không được tốt, cũng sẽ không tìm anh để khóc lóc kể lể, cũng vậy, cuộc sống của anh tôi cũng sẽ không quan tâm nhiều."
Sắc mặt của Cận Chiêu Đông bỗng trắng bệch như tờ giấy, cả người cũng cứng ngắc giống như tượng đá chết sững tại đó.
"Ngưng Tuyết." Một tiếng kêu thân mật từ phía sau vang lên.
Cận Chiêu Đông quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện Kiều Nam chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng.
Khác so với sắc mặt xanh đen vì sửng sốt của Cận Chiêu Đông, Kiều Nam đi lên phía trước, "Chủ tịch Cận, anh cũng tới bái tế Tống lão sao?" Vẻ mặt ông ấy bình thường, còn ưu nhã gật đầu một cái với Cận Chiêu Đông.
Tay của Cận Chiêu Đông bất giác nắm lại thành quyền, rồi mở ra, rồi lại nắm lên, trong cổ họng khó chịu như bị mắc kẹt xương cá, một hơi kéo lên không đến nuốt xuống cũng không đi, hồi lâu sau, từ trong kẽ răng ông mới bật ra một câu nói.
"Tại sao tôi không thể ở chỗ này? Tôi là cha của Tử Kỳ, cha vợ của Kỳ Diễn!"
Kiều Nam hơi cau mày lại, địch ý của Cận Chiêu Đông quá rõ ràng, khiến cho ông không cách nào không chú ý.
"Cận Chiêu Đông, nếu như muốn cãi nhau xin mời anh đi ra ngoài, nơi này là lễ truy điệu, không phải cái chợ."
Tô Ngưng Tuyết lại chắn trước mặt Kiều Nam, cản đi ánh mắt ghen ghét căm hận của Cận Chiêu Đông.
Cận Chiêu Đông thấy Tô Ngưng Tuyết bảo vệ Kiều Nam, trái tim như muốn rỉ máu, thiếu chút nữa cắn nát một hớp răng, tức giận bất bình chất vấn: "Tô Ngưng Tuyết, em ngược lại nói thử xem, tại sao anh ta tới đây?"
Kiều Nam hơi hí mắt, nhìn Cận Chiêu Đông cảm xúc mất khống chế, thật không có kích động mà tiến lên đánh nhau.
Dù sao cũng không phải tuổi trẻ khinh cuồng. . . . . .
Kiều Nam suy nghĩ, khóe miệng cũng không khỏi cong lên thoáng hiện một nụ cười yếu ớt, nhưng nhìn ở trong mắt Cận Chiêu Đông, đó là khiêu khích châm chọc!
Cận Chiêu Đông nhất thời áp chế không nổi hỏa khí, cả người liền muốn xông lên.
"Cận Chiêu Đông, anh cho là mình mới mười bảy tuổi huyết khí sôi trào sao?"
Tô Ngưng Tuyết cũng không cho phép ông gây chuyện, ngăn ở chính giữa ông ta cùng Kiều Nam.
"Nếu như anh nhất định muốn có lý do, vậy tôi nói cho anh biết, hôm nay, Kiều Nam tới đây với thân phận cha dượng của Tử Kỳ, nếu là anh thấy không vừa mắt, cửa ở đằng kia, làm phiền anh dời bước, không tiễn!"
Cận Chiêu Đông cảm thấy vô cùng châm chọc, lại cảm thấy đố kị, không cách nào kiềm chế sự ghen tỵ.
Vợ của ông, con gái của ông, khi nào thì tất cả sự săn sóc lo lắng đều thuộc về một người đàn ông khác rồi?
Lúc này Kiều Nam đứng ra, tay ông nhẹ khoác lên vai Tô Ngưng Tuyết: "Ngưng Tuyết, hôm nay cuộc sống như thế, chớ vì chút ít chuyện mà cãi vã, hơn nữa, anh tin, Cận đổng nói những lời đó cũng không có ác ý."
Lần này, Cận Chiêu Đông quả thật bị tức không nhẹ, ông ta cùng Tô Ngưng Tuyết nói chuyện, lúc nào thì đến phiên ông ấy chen miệng vào?
Chẳng qua là còn chưa chờ ông ta phát tác, Kiều Nam đã tìm lý do rời đi: "Anh đi giúp Kỳ Diễn tiếp khách."
Một câu nói, tựa như một cây chủy thủ hung hăng mà cắm ở trên ngực Cận Chiêu Đông!
Đưa mắt nhìn Kiều Nam bỏ đi, Cận Chiêu Đông mới đen mặt nhìn Tô Ngưng Tuyết, người sau đối với ánh mắt trách hờn của ông ta làm như không thấy, trái lại cứ thế mà tới chuyển hương cho bạn bè thân thích đến dâng hương, thỉnh thoảng còn an ủi mấy câu.
Cận Chiêu Đông chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo của mình bị đặt ở nơi nào, không thể không tìm cho mình một gậy trúc để đi xuống, đợi sau khi bên cạnh không còn người nào mới nói: "Ngưng Tuyết, coi như em có oán hận tôi, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng chừa chút thể diện cho tôi chứ."
Người ngoài này, ở trong đó đặc biệt là Kiều Nam.
Tô Ngưng Tuyết đột nhiên quay đầu lại, mặt mày lạnh nhạt mà quan sát vẻ mặt quẫn bách của Cận Chiêu Đông, sau đó khẽ cười: "Cận Chiêu Đông, thể diện là người khác cho, nhưng thể diện cũng là do mình vứt đi, ban đầu anh cũng đã không ngại mất thể diện như vậy, bây giờ, tôi chỉ bất quá cưới lần hai, tự mình gả đi ra ngoài, làm thế nào lại là không chừa thể diện cho anh?"
Gương mặt của Cận Chiêu Đông đủ màu đủ sắc, bị phản bác đến á khẩu không trả lời được, ông cảm thấy hôm nay chính là mình tự tìm ngược, nhìn mặt mũi Tô Ngưng Tuyết vẫn tươi trẻ trắng mịn, trong miệng cũng là nổi chua xót khó có thể nuốt xuống.
Mấy ngày nay, dòng tài chính của Cận Thị bởi vì Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu mà không ngừng dao động, ông phải bận rộn đến bể đầu sứt trán, đối mặt với những lời trêu ghẹo của mấy người bạn già khi xưa, ông chỉ hận không thể đào ra cái lỗ dưới đất để chui vào.
Tuy nhiên, thời điểm nhận được tin Tống Chi Nhậm chết, sau khi kinh ngạc, ý niệm đầu tiên ông nghĩ đến chính là: Tô Ngưng Tuyết là bà thông gia nhất định sẽ xuất hiện ở trên lễ truy điệu.
Kể từ khi biết được bà và Kiều Nam về với nhau, ông cũng không đến hoa viên Nam Đô nữa, sợ mỗi một lần đều thấy bà cùng người đàn ông khác đứng bên nhau vừa nói vừa cười, cũng sợ mỗi ngày để cho sự hối hận hành hạ mình.
Vậy mà, mỗi một cơ hội có thể cùng bà vô tình gặp gỡ ông lại cũng không nhịn được mà lãng phí đi.
Biết rõ ở trên lễ truy điệu bên cạnh bà có thể sẽ có một người đàn ông khác, ông ta vẫn thay một bộ Âu phục thẳng thớm, cố ý sửa sang lại dung mạo, lấy hết dũng khí, bỏ xuống tôn nghiêm, thấp thỏm bất an mà bước vào nơi này.
Ông muốn mượn dịp đi tưởng niệm này, tìm được bà, có thể ôn hoà nhã nhặn mà nói chuyện một chút với bà, về phần cụ thể phải nói gì ông vẫn chưa nghĩ ra, nhưng chỉ cần gặp mặt bà, tùy tiện nương theo một chút tin tức thời tiết cũng tốt.
Trải qua mấy ngày nay, bình thường ông nửa đêm bừng tỉnh, sau đó cũng không cách nào ngủ lại được, ông cũng thường nghĩ, nếu như năm đó sau khi Tô Ngưng Tuyết biết tin mang thai và không rời khỏi Thiên Sơn, vậy kết quả sau này có thể thay đổi hay không?
Chỉ bất quá, thực tế và hy vọng luôn là khác khá xa. . . . . .
Tô Ngưng Tuyết nhìn xéo ông đứng ở đằng kia không nhúc nhích: "Nếu như không có việc gì, cũng đừng đứng ở chỗ này, lát nữa sẽ có thân hữu khác tới đây, anh như vậy chỉ biết làm phiền người ta."
"Tôi biết." Cận Chiêu Đông cứng ngắc gật đầu, cứng ngắc mà xoay người, lại cứng ngắc mà quẹo ra cửa.
Lúc Cận Chiêu Đông bước ra cửa chính, lại liếc nhìn Kiều Nam, ông ấy đang cùng mấy vị thương nhân kinh doanh xe ô tô trong thành phố này nói chuyện, khẽ cau chân mày lại, dáng vẻ ấy y hệt như bậc cha chú của bên nhà gái.
Thật sự ly hôn rồi, đến tột cùng là đã tạo thuận lợi cho ai?
Bà ấy có bạn đời mới, có nhân sinh mới, một chút cô đơn cũng sẽ không có.
Lúc trước khi bà dứt khoát ký thỏa thuận li hôn như vậy, ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái, bây giờ cũng không quay đầu lại nhìn ông lấy một lần.
Cuộc hôn nhân ba mươi năm, quay đầu lại, thật sự không đáng giá cho bà lưu luyến sao?
Tuy nhiên, ông lại có lập trường gì mà đến chỉ trích bà?
Trước kia kẻ rối rắm chính là ông, mà bà cũng đã ở tại chỗ đợi ba mươi năm, làm thế nào cả trái tim vẫn còn có thể được ủ nóng?
Cận Chiêu Đông tự giễu mà cười một tiếng, mệt mỏi, thất bại, tuyệt vọng đủ loại cảm xúc tràn ngập ra, trái tim bị véo lại thật chặt, đau đến lan khắp cả người, vành mắt khô khốc chát chát mà khó chịu.
"Chủ tịch Cận." Tiếng của Kiều Nam đột ngột vang lên ở sau lưng.
Cận Chiêu Đông sửng sốt, lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn đến khuôn mặt tươi cười ôn hòa vô hại của Kiều Nam, chờ ông ấy nói chuyện.
"Lễ truy điệu gần hai tiếng nữa sẽ kết thúc, tối nay cùng nhau ăn cơm đi."
"Không cần." Cận Chiêu Đông lạnh lùng từ chối, làm sao có thể chịu đựng bị tình địch tiếp tục khoe khoang?
Kiều Nam lại vội cản ở trước mặt ông, chặn đường của ông lại.
Hai người đàn ông đã qua cái tuổi "tri thiên mệnh" (*) cùng đứng ở trong hành lang, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau chăm chú một hồi.
(*) Nghĩa là khi người ta tới độ tuổi năm mươi có thể thông suốt chân lý của tạo hoá, tức là hiểu được mệnh của trời. Muốn đạt được trình độ "tri thiên mệnh," con người cũng phải có căn bản vững vàng về giáo dục, kiến văn, và kinh nghiệm sống.
Đầu tiên vẫn là Kiều Nam đột nhiên lên tiếng nói một câu: "Tôi đã yêu cô ấy ba mươi hai năm, tôi cũng tin rằng, so với chủ tịch Cận, tôi cũng biết Ngưng Tuyết mong muốn điều gì, có thể so với chủ tịch Cận càng biết quý trọng cô ấy hơn."
"Anh đây là đang khoe khoang với tôi sao?" Cận Chiêu Đông cười lạnh, đôi mắt cũng mơ hồ hiện lên tia máu.
"Không, là tôi báo cho biết. Chủ tịch Cận, tạm biệt!" Kiều Nam vẫn không nhúc nhích.
Cận Chiêu Đông không nói gì, vòng qua Kiều Nam, tiếp tục đi tới phía trước.
------ Bên lề ------
Đồng dưỡng phu dưỡng thành ký (Nhất):
Sau khi Cận Mỗ Mỗ đối với công chúa tiểu anh đào vừa gặp đã yêu, lựa chọn kiếp sống ở rể.
Có một ngày, mẹ vợ đi ra ngoài, anh bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ nhận trách nhiệm cho bú sữa thật nặng nề để cho cô yên tâm.
Cận Mỗ Mỗ cầm ba bình sữa đứng ở bên cạnh ba đứa bé sinh ba không nhúc nhích.
Cũng không lâu lắm, công chúa tiểu anh đào nhếch miệng muốn khóc, Cận Mỗ Mỗ vội vàng nhét một bình sữa núm cao su vào trong miệng của cô vợ bé nhỏ, "Tiểu anh đào ngoan ngoãn, anh cho em bú sữa."
Ngay sau đó, công chúa tiểu anh đào thỏa mãn mà nheo mắt lại.
Tiếp đến lão đại Vân Đóa cũng đói nên khóc, Cận Mỗ Mỗ lại đưa một bình sữa núm cao su qua.
Trong phòng trẻ yên tĩnh lại một lát, Tiểu Cẩu Nhi cũng khóc lên, Cận Mỗ Mỗ vừa mới định lấy bình sữa cuối cùng cho Tiểu Cẩu Nhi, tiểu anh đào ở bên cạnh lại mở to đôi mắt tròn ra, tủi thân nước mắt lưng tròng.
Cận Mỗ Mỗ bị làm khó rồi, sau khi do dự, vẫn là lấy bình sữa cho Tiểu Cẩu Nhi, sau đó cúi đầu hôn chụt một cái lên mặt tiểu anh đào, để đền bù cho thiếu sót không có sữa cho tiểu anh đào uống.
Lễ truy điệu kéo dài mãi cho đến buổi trưa, vẫn còn có bạn bè thân thích đi đến nối liền không dứt.
"Con dẫn Mỗ Mỗ đi ra ngoài ăn một chút gì đi, nơi này có mẹ trông coi."
Tô Ngưng Tuyết mặc một bộ váy dài màu đen, tóc dài được bới lên ở sau gáy gọn gàng, mười đủ mười dáng vẻ một nữ cường nhân.
Cận Tử Kỳ kéo Mỗ Mỗ đứng lên, xoa xoa đầu gối để làm dịu đi cảm giác tê mỏi, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn bên kia đang bận rộn, chuẩn bị dẫn Mỗ Mỗ đi ăn chút gì trước, lập tức nhìn thấy Cận Chiêu Đông từ cửa đi vào.
Cận Chiêu Đông cũng không chuyển biến được tốt lắm, tin tức sự việc mẹ con Kiều Hân Hủy gây ra ở thành phố S cũng truyền đi xôn xao, nên Cận Tử Kỳ biết, cha cô đã ở nhà tránh né suốt ba ngày không ra khỏi cửa.
Nhìn thấy cha đến gần, Cận Tử Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết, "Mẹ ——"
Vẻ mặt của Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt, cũng không có chút nào là không vui hoặc là lúng túng, chỉ vỗ vỗ vai Cận Tử Kỳ.
"Chú Kiều của con đã mua cơm, để lại ở trong phòng nghỉ kế bên, dẫn Mỗ Mỗ đi thôi."
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ di chuyển qua lại ở giữa hai người vài lần, xác định sẽ không cãi vả mới dẫn Mỗ Mỗ rời đi.
Tô Ngưng Tuyết thấy con gái đi rồi, cũng không cố tình để ý đến Cận Chiêu Đông đang đi tới, tiếp tục xoay người, rút ba nén hương, đốt lên, hướng sang tấm ảnh của Tống Chi Nhậm xá lạy, sau đó cắm hương vào trong lư hương.
"Ngưng Tuyết." Cận Chiêu Đông nhìn bóng lưng thon gầy của vợ trước, do dự chốc lát, mới kêu một tiếng.
Tô Ngưng Tuyết nghe tiếng quay đầu, nhìn Cận Chiêu Đông một cái, mặc dù không tránh né, nhưng nhất thời cũng không nói gì.
Có người nói, nếu như thật sự chia tay, vợ chồng ly hôn rồi cũng có thể làm bạn bè, nhưng Tô Ngưng Tuyết cho là, mình vẫn chưa khoan dung đến mức có thể cùng Cận Chiêu Đông mặt đối mặt uống cà phê tâm sự triết lý về cuộc sống.
Bởi vì có vài người chung quy không ngừng nhắc nhở bạn một vài chuyện cũ mà bạn không muốn nhớ lại, và những chuyện cũ này thường không phải là thứ gì có dư vị vui vẻ có ý nghĩa đáng để nhớ lại.
"Nếu đến đây rồi thì anh thắp nén hương đi." Tô Ngưng Tuyết nhường chỗ, nhàn nhạt nói.
Tâm tư của Cận Chiêu Đông lại hoàn toàn không nằm ở việc dâng hương, ông nhìn Tô Ngưng Tuyết hai tay đặt ở bên hông, tư thế ưu nhã, trong lòng cảm thấy có một nỗi chua xót vọt tới, ngay cả làm thế nào để thắp hương cũng không biết.
Cắm hương lên xong, ông cũng không rời đi ngay, chần trừ ở tại chỗ, nhìn bà muốn nói lại thôi.
Một người lớn vẫn luôn lắc lư dưới mí mắt mình, làm sao Tô Ngưng Tuyết có thể làm như không thấy?
Bà cau mày liếc nhìn ánh mắt phức tạp của Cận Chiêu Đông: "Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."
Cận Chiêu Đông chuẩn bị xong lời muốn nói, mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Em gần đây thế nào?"
"Con gái của tôi sẽ không cả ngày ở trên trang đầu của tạp chí giải trí bát quái, tôi cũng không cần theo đó trốn trốn tránh tránh, có thể quang minh chính đại mà mỗi ngày ra đường mua thức ăn, tôi nghĩ, tôi sống qua ngày cũng không tệ."
Tô Ngưng Tuyết nói chuyện xưa nay đều nói trúng tim đen gãi đúng chỗ ngứa, lần này cũng không ngoại lệ.
Cận Chiêu Đông nhất thời chật vật không ngốc đầu lên được. Nhưng ông vẫn kiên trì đến cùng, không thèm nhìn những ánh mắt quái dị ở quanh mình, muốn nói thêm mấy câu với bà: "Ngưng Tuyết, Kiều Nam. . . . . . Anh ta đối với em như vậy, có uất ức cho em hay không?"
"Cận Chiêu Đông, hình như đây không phải là chuyện anh nên hỏi tới." Tô Ngưng Tuyết nhìn ông, có chút hơi bất mãn, "Từ giây phút chúng ta ly hôn trở đi, giữa chúng ta sẽ không tồn tại trách nhiệm và nghĩa vụ gì, cho dù tôi sống không được tốt, cũng sẽ không tìm anh để khóc lóc kể lể, cũng vậy, cuộc sống của anh tôi cũng sẽ không quan tâm nhiều."
Sắc mặt của Cận Chiêu Đông bỗng trắng bệch như tờ giấy, cả người cũng cứng ngắc giống như tượng đá chết sững tại đó.
"Ngưng Tuyết." Một tiếng kêu thân mật từ phía sau vang lên.
Cận Chiêu Đông quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện Kiều Nam chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng.
Khác so với sắc mặt xanh đen vì sửng sốt của Cận Chiêu Đông, Kiều Nam đi lên phía trước, "Chủ tịch Cận, anh cũng tới bái tế Tống lão sao?" Vẻ mặt ông ấy bình thường, còn ưu nhã gật đầu một cái với Cận Chiêu Đông.
Tay của Cận Chiêu Đông bất giác nắm lại thành quyền, rồi mở ra, rồi lại nắm lên, trong cổ họng khó chịu như bị mắc kẹt xương cá, một hơi kéo lên không đến nuốt xuống cũng không đi, hồi lâu sau, từ trong kẽ răng ông mới bật ra một câu nói.
"Tại sao tôi không thể ở chỗ này? Tôi là cha của Tử Kỳ, cha vợ của Kỳ Diễn!"
Kiều Nam hơi cau mày lại, địch ý của Cận Chiêu Đông quá rõ ràng, khiến cho ông không cách nào không chú ý.
"Cận Chiêu Đông, nếu như muốn cãi nhau xin mời anh đi ra ngoài, nơi này là lễ truy điệu, không phải cái chợ."
Tô Ngưng Tuyết lại chắn trước mặt Kiều Nam, cản đi ánh mắt ghen ghét căm hận của Cận Chiêu Đông.
Cận Chiêu Đông thấy Tô Ngưng Tuyết bảo vệ Kiều Nam, trái tim như muốn rỉ máu, thiếu chút nữa cắn nát một hớp răng, tức giận bất bình chất vấn: "Tô Ngưng Tuyết, em ngược lại nói thử xem, tại sao anh ta tới đây?"
Kiều Nam hơi hí mắt, nhìn Cận Chiêu Đông cảm xúc mất khống chế, thật không có kích động mà tiến lên đánh nhau.
Dù sao cũng không phải tuổi trẻ khinh cuồng. . . . . .
Kiều Nam suy nghĩ, khóe miệng cũng không khỏi cong lên thoáng hiện một nụ cười yếu ớt, nhưng nhìn ở trong mắt Cận Chiêu Đông, đó là khiêu khích châm chọc!
Cận Chiêu Đông nhất thời áp chế không nổi hỏa khí, cả người liền muốn xông lên.
"Cận Chiêu Đông, anh cho là mình mới mười bảy tuổi huyết khí sôi trào sao?"
Tô Ngưng Tuyết cũng không cho phép ông gây chuyện, ngăn ở chính giữa ông ta cùng Kiều Nam.
"Nếu như anh nhất định muốn có lý do, vậy tôi nói cho anh biết, hôm nay, Kiều Nam tới đây với thân phận cha dượng của Tử Kỳ, nếu là anh thấy không vừa mắt, cửa ở đằng kia, làm phiền anh dời bước, không tiễn!"
Cận Chiêu Đông cảm thấy vô cùng châm chọc, lại cảm thấy đố kị, không cách nào kiềm chế sự ghen tỵ.
Vợ của ông, con gái của ông, khi nào thì tất cả sự săn sóc lo lắng đều thuộc về một người đàn ông khác rồi?
Lúc này Kiều Nam đứng ra, tay ông nhẹ khoác lên vai Tô Ngưng Tuyết: "Ngưng Tuyết, hôm nay cuộc sống như thế, chớ vì chút ít chuyện mà cãi vã, hơn nữa, anh tin, Cận đổng nói những lời đó cũng không có ác ý."
Lần này, Cận Chiêu Đông quả thật bị tức không nhẹ, ông ta cùng Tô Ngưng Tuyết nói chuyện, lúc nào thì đến phiên ông ấy chen miệng vào?
Chẳng qua là còn chưa chờ ông ta phát tác, Kiều Nam đã tìm lý do rời đi: "Anh đi giúp Kỳ Diễn tiếp khách."
Một câu nói, tựa như một cây chủy thủ hung hăng mà cắm ở trên ngực Cận Chiêu Đông!
Đưa mắt nhìn Kiều Nam bỏ đi, Cận Chiêu Đông mới đen mặt nhìn Tô Ngưng Tuyết, người sau đối với ánh mắt trách hờn của ông ta làm như không thấy, trái lại cứ thế mà tới chuyển hương cho bạn bè thân thích đến dâng hương, thỉnh thoảng còn an ủi mấy câu.
Cận Chiêu Đông chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo của mình bị đặt ở nơi nào, không thể không tìm cho mình một gậy trúc để đi xuống, đợi sau khi bên cạnh không còn người nào mới nói: "Ngưng Tuyết, coi như em có oán hận tôi, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng chừa chút thể diện cho tôi chứ."
Người ngoài này, ở trong đó đặc biệt là Kiều Nam.
Tô Ngưng Tuyết đột nhiên quay đầu lại, mặt mày lạnh nhạt mà quan sát vẻ mặt quẫn bách của Cận Chiêu Đông, sau đó khẽ cười: "Cận Chiêu Đông, thể diện là người khác cho, nhưng thể diện cũng là do mình vứt đi, ban đầu anh cũng đã không ngại mất thể diện như vậy, bây giờ, tôi chỉ bất quá cưới lần hai, tự mình gả đi ra ngoài, làm thế nào lại là không chừa thể diện cho anh?"
Gương mặt của Cận Chiêu Đông đủ màu đủ sắc, bị phản bác đến á khẩu không trả lời được, ông cảm thấy hôm nay chính là mình tự tìm ngược, nhìn mặt mũi Tô Ngưng Tuyết vẫn tươi trẻ trắng mịn, trong miệng cũng là nổi chua xót khó có thể nuốt xuống.
Mấy ngày nay, dòng tài chính của Cận Thị bởi vì Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu mà không ngừng dao động, ông phải bận rộn đến bể đầu sứt trán, đối mặt với những lời trêu ghẹo của mấy người bạn già khi xưa, ông chỉ hận không thể đào ra cái lỗ dưới đất để chui vào.
Tuy nhiên, thời điểm nhận được tin Tống Chi Nhậm chết, sau khi kinh ngạc, ý niệm đầu tiên ông nghĩ đến chính là: Tô Ngưng Tuyết là bà thông gia nhất định sẽ xuất hiện ở trên lễ truy điệu.
Kể từ khi biết được bà và Kiều Nam về với nhau, ông cũng không đến hoa viên Nam Đô nữa, sợ mỗi một lần đều thấy bà cùng người đàn ông khác đứng bên nhau vừa nói vừa cười, cũng sợ mỗi ngày để cho sự hối hận hành hạ mình.
Vậy mà, mỗi một cơ hội có thể cùng bà vô tình gặp gỡ ông lại cũng không nhịn được mà lãng phí đi.
Biết rõ ở trên lễ truy điệu bên cạnh bà có thể sẽ có một người đàn ông khác, ông ta vẫn thay một bộ Âu phục thẳng thớm, cố ý sửa sang lại dung mạo, lấy hết dũng khí, bỏ xuống tôn nghiêm, thấp thỏm bất an mà bước vào nơi này.
Ông muốn mượn dịp đi tưởng niệm này, tìm được bà, có thể ôn hoà nhã nhặn mà nói chuyện một chút với bà, về phần cụ thể phải nói gì ông vẫn chưa nghĩ ra, nhưng chỉ cần gặp mặt bà, tùy tiện nương theo một chút tin tức thời tiết cũng tốt.
Trải qua mấy ngày nay, bình thường ông nửa đêm bừng tỉnh, sau đó cũng không cách nào ngủ lại được, ông cũng thường nghĩ, nếu như năm đó sau khi Tô Ngưng Tuyết biết tin mang thai và không rời khỏi Thiên Sơn, vậy kết quả sau này có thể thay đổi hay không?
Chỉ bất quá, thực tế và hy vọng luôn là khác khá xa. . . . . .
Tô Ngưng Tuyết nhìn xéo ông đứng ở đằng kia không nhúc nhích: "Nếu như không có việc gì, cũng đừng đứng ở chỗ này, lát nữa sẽ có thân hữu khác tới đây, anh như vậy chỉ biết làm phiền người ta."
"Tôi biết." Cận Chiêu Đông cứng ngắc gật đầu, cứng ngắc mà xoay người, lại cứng ngắc mà quẹo ra cửa.
Lúc Cận Chiêu Đông bước ra cửa chính, lại liếc nhìn Kiều Nam, ông ấy đang cùng mấy vị thương nhân kinh doanh xe ô tô trong thành phố này nói chuyện, khẽ cau chân mày lại, dáng vẻ ấy y hệt như bậc cha chú của bên nhà gái.
Thật sự ly hôn rồi, đến tột cùng là đã tạo thuận lợi cho ai?
Bà ấy có bạn đời mới, có nhân sinh mới, một chút cô đơn cũng sẽ không có.
Lúc trước khi bà dứt khoát ký thỏa thuận li hôn như vậy, ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái, bây giờ cũng không quay đầu lại nhìn ông lấy một lần.
Cuộc hôn nhân ba mươi năm, quay đầu lại, thật sự không đáng giá cho bà lưu luyến sao?
Tuy nhiên, ông lại có lập trường gì mà đến chỉ trích bà?
Trước kia kẻ rối rắm chính là ông, mà bà cũng đã ở tại chỗ đợi ba mươi năm, làm thế nào cả trái tim vẫn còn có thể được ủ nóng?
Cận Chiêu Đông tự giễu mà cười một tiếng, mệt mỏi, thất bại, tuyệt vọng đủ loại cảm xúc tràn ngập ra, trái tim bị véo lại thật chặt, đau đến lan khắp cả người, vành mắt khô khốc chát chát mà khó chịu.
"Chủ tịch Cận." Tiếng của Kiều Nam đột ngột vang lên ở sau lưng.
Cận Chiêu Đông sửng sốt, lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn đến khuôn mặt tươi cười ôn hòa vô hại của Kiều Nam, chờ ông ấy nói chuyện.
"Lễ truy điệu gần hai tiếng nữa sẽ kết thúc, tối nay cùng nhau ăn cơm đi."
"Không cần." Cận Chiêu Đông lạnh lùng từ chối, làm sao có thể chịu đựng bị tình địch tiếp tục khoe khoang?
Kiều Nam lại vội cản ở trước mặt ông, chặn đường của ông lại.
Hai người đàn ông đã qua cái tuổi "tri thiên mệnh" (*) cùng đứng ở trong hành lang, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau chăm chú một hồi.
(*) Nghĩa là khi người ta tới độ tuổi năm mươi có thể thông suốt chân lý của tạo hoá, tức là hiểu được mệnh của trời. Muốn đạt được trình độ "tri thiên mệnh," con người cũng phải có căn bản vững vàng về giáo dục, kiến văn, và kinh nghiệm sống.
Đầu tiên vẫn là Kiều Nam đột nhiên lên tiếng nói một câu: "Tôi đã yêu cô ấy ba mươi hai năm, tôi cũng tin rằng, so với chủ tịch Cận, tôi cũng biết Ngưng Tuyết mong muốn điều gì, có thể so với chủ tịch Cận càng biết quý trọng cô ấy hơn."
"Anh đây là đang khoe khoang với tôi sao?" Cận Chiêu Đông cười lạnh, đôi mắt cũng mơ hồ hiện lên tia máu.
"Không, là tôi báo cho biết. Chủ tịch Cận, tạm biệt!" Kiều Nam vẫn không nhúc nhích.
Cận Chiêu Đông không nói gì, vòng qua Kiều Nam, tiếp tục đi tới phía trước.
------ Bên lề ------
Đồng dưỡng phu dưỡng thành ký (Nhất):
Sau khi Cận Mỗ Mỗ đối với công chúa tiểu anh đào vừa gặp đã yêu, lựa chọn kiếp sống ở rể.
Có một ngày, mẹ vợ đi ra ngoài, anh bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ nhận trách nhiệm cho bú sữa thật nặng nề để cho cô yên tâm.
Cận Mỗ Mỗ cầm ba bình sữa đứng ở bên cạnh ba đứa bé sinh ba không nhúc nhích.
Cũng không lâu lắm, công chúa tiểu anh đào nhếch miệng muốn khóc, Cận Mỗ Mỗ vội vàng nhét một bình sữa núm cao su vào trong miệng của cô vợ bé nhỏ, "Tiểu anh đào ngoan ngoãn, anh cho em bú sữa."
Ngay sau đó, công chúa tiểu anh đào thỏa mãn mà nheo mắt lại.
Tiếp đến lão đại Vân Đóa cũng đói nên khóc, Cận Mỗ Mỗ lại đưa một bình sữa núm cao su qua.
Trong phòng trẻ yên tĩnh lại một lát, Tiểu Cẩu Nhi cũng khóc lên, Cận Mỗ Mỗ vừa mới định lấy bình sữa cuối cùng cho Tiểu Cẩu Nhi, tiểu anh đào ở bên cạnh lại mở to đôi mắt tròn ra, tủi thân nước mắt lưng tròng.
Cận Mỗ Mỗ bị làm khó rồi, sau khi do dự, vẫn là lấy bình sữa cho Tiểu Cẩu Nhi, sau đó cúi đầu hôn chụt một cái lên mặt tiểu anh đào, để đền bù cho thiếu sót không có sữa cho tiểu anh đào uống.
Bình luận facebook