Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441
Đến khi vợ chồng nhà họ Phương đi xa, Jane mới thu hồi tầm mắt, xoay người, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ thấy đang nhìn mình.
Đôi mắt đẹp của Jane hơi đổi, ngón tay thon dài xoa nhẹ mặt của mình, một hồi lâu mới lộ vẻ hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười: "Trên mặt của tôi có thứ gì sao?"
Cận Tử Kỳ cũng chỉ cười nhạt: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ tới mấy lời kia của Phương Tình Vân mà thôi."
"Cận tiểu thư không sẽ cho rằng thật sự là tôi xúi giục Tần phu nhân bắt cóc cô?"
Cận Tử Kỳ cũng không làm bộ giật mình kinh ngạc như Jane, "Có xúi giục hay không thì không phải trong lòng tiểu thư Jane rõ ràng hơn sao?"
"Cận tiểu thư mặc dù không thể yêu thích tôi, cũng không nên ăn không nói có."
Jane đột nhiên lạnh lùng nhíu nhíu nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt nghiêm túc, thật giống như thật sự bị oan uổng.
"Tôi biết tình cảm tôi đối với Kỳ Diễn có chỗ khiến cô hiểu lầm, nhưng tôi vẫn chưa tới mức làm ra bất cứ chuyện gì mất hết nhân tính như vậy, Cận tiểu thư hẳn nên ăn nói cẩn thận, làm chủ tịch phu nhân Tống thị, mỗi một tiếng nói mỗi cử động đều có ảnh hưởng đến bộ mặt của công ty, tôi sẽ không để bụng, nhưng không có nghĩa truyền thông cũng có thể dung túng bao che cho hành vi của Cận tiểu thư!"
Ngước nhìn Jane mang bộ dáng lời nghiêm nghĩa chính, Cận Tử Kỳ không thể không cảm thán cô gái này tâm cơ thật nặng, mặc dù đã làm chuyện ác, cũng không phải đích thân ra tay, mà chỉ cần thông qua lời nói để kích tướng, gợi ý giựt dây người khác, sau khi sự việc xảy ra rồi lại khiến người ta tìm không được bất kỳ điểm yếu nào.
Và như hiện tại, cô ta vẫn luôn bày ra bộ dạng kẻ bị hại, lời lẽ nói ra cũng quang minh chính đại lẫm liệt hào hùng, làm cho người ta không nhìn ra rốt cuộc câu nào của cô ta là thật câu nào là giả, khó trách sao ngay cả giáo sư Phương cũng đã bị cô ta che mắt.
Bởi vì muốn lừa được người khác, nhất định phải lừa gạt bản thân mình trước, hiển nhiên Jane làm được điều đó!
Phương Tình Vân cũng không phải một dĩa đèn cạn dầu, nhưng vẫn bị Jane đùa bỡn trong lòng bàn tay, bị cô ta bán đi lại còn mạnh mẽ đếm tiền dùm cô ta, người phụ nữ này có bao nhiêu kinh khủng không cần nói cũng biết.
Cận Tử Kỳ mỉm cười: "Tôi có nói nhăng nói cuội hay không, tiểu thư Jane và tôi trong lòng hai bên đều đã như gương sáng."
"Trong lòng tôi đương nhiên hiểu rõ, cho nên xin lời nói và việc làm của Cận tiểu thư hãy hợp với quy phạm của mình, không nên để cho người khác ở sau lưng cô có cơ hội chỉ trích cô, một người muốn chiếm được sự tôn trọng của người khác, trước tiên phải có tự trọng."
Jane khẽ hất cằm, dáng vẻ kiêu ngạo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trên mặt không hề có vẻ trốn tránh khác thường.
"Những lời này, tôi cũng muốn trả lại cho tiểu thư Jane."
Không giống như Jane luôn cường thế, Cận Tử Kỳ vẫn dịu dàng cười lên, thế nhưng trong đôi mắt trong suốt mà bình tĩnh kia, dường như có thể nhìn thấu linh hồn của người khác cứ nhìn Jane chằm chằm, khiến Jane từ từ không được tự nhiên.
Tốc độ nói của Cận Tử Kỳ rất chậm: "Nhưng, tôi còn muốn thêm một câu, làm nhiều chuyện bất nghĩa tất phải chết."
Jane cười lạnh, trong giọng nói mang theo hơi lạnh thấu xương, "Xem ra hôm nay tôi đến đây là sai lầm, chẳng những phải chịu bị Tần phu nhân vô cớ tố cáo, còn phải bị Cận tiểu thư chỉ vào mũi dạy dỗ như vậy. Tôi sẽ nhớ kỹ lời của Cận tiểu thư, về sau cùng Cận tiểu thư phân rõ giới hạn, cố gắng hết mức không cùng Cận tiểu thư có bất kỳ quan hệ gì!"
Sau đó thì sao? Nếu như lần tới cô lại xảy ra chuyện, chỉ bằng vào những lời này bây giờ, Jane có thể bình an vô sự thoát thân.
Quả nhiên là hảo tâm cơ, từng câu từng chữ mỗi một ánh mắt mỗi một nét mặt cũng đã trải qua ngàn vạn lần âm thầm tính kế!
Cận Tử Kỳ cũng không muốn cùng cô ta nói nhảm, một khi cô ta đã dám hại Phương Tình Vân như vậy thì làm sao có thể dễ dàng thừa nhận?
"Đều là làm mẹ, đối với tiểu thư Jane, tôi vẫn muốn khuyên nhủ một câu, cho dù không vì mình mà suy nghĩ một chút, cũng nên vì con cái mà tích chút âm đức, lần trước tôi đã gặp con gái của tiểu thư Jane, thật đáng yêu."
Cận Tử Kỳ nói xong, không quan tâm khuôn mặt Jane đột ngột biến sắc, xoay người, đi về phía phòng bệnh của Tống Kỳ Diễn.
Jane trừng mắt nhìn bóng lưng của Cận Tử Kỳ chằm chằm, hai móng ngón tay ghim vào lòng bàn tay, rướm ra máu.
"Quản lý, cô có sao không?" Trợ lý lo lắng mà hỏi một câu.
Jane lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: "Tại sao tôi lại không tốt chứ? Anh cũng hy vọng trong lòng của tôi không thoải mái sao?"
"Tôi không có ý này..." Trợ lý bối rối mà cúi đầu, không dám tiếp tục nhiều chuyện.
Jane hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ đi xa, khóe môi cong lên cười nhạo, thế nhưng lại xoay người rời đi.
——— ———
Cận Tử Kỳ trở lại phòng bệnh, Tống Kỳ Diễn đang dựa ở bên giường xem hợp đồng.
Nghe được tiếng mở cửa, Tống Kỳ Diễn nhấc mí mắt lên, "Sao thế? Sắc mặt em khó coi vậy?"
Cận Tử Kỳ đến bên giường ngồi xuống, nụ cười nhẹ trên mặt cô lúc quây vần với Jane đã tiêu tán, vẻ mặt có chút ngưng trọng nhìn sang Tống Kỳ Diễn, do dự một lúc, mới nói ra suy đoán của mình: "Em nghi ngờ chuyện bắt cóc có liên quan đến Jane.”Động tác trên tay Tống Kỳ Diễn khựng lại, ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ, phát hiện nét mặt của cô không giống như đang nói đùa.
"Cô ta thừa nhận rồi?"
Cận Tử Kỳ lắc đầu, liền đem cuộc đối thoại cùng Jane kể lại cho Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn trầm ngâm một hồi, nhoài người ra, ôm lấy cô, hôn một cái lên mặt cô mà an ủi.
"Một người con gái trẻ tốt đẹp như em cùng một kẻ không biết xấu hổ như cô ta so đo làm cái gì, nếu như cô ta thật sự dễ đối phó như vậy, năm đó, cô ta cũng sẽ không ép em họ của mình chỉ có thể cùng Match Olin đồng quy vu tận (phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình) để cho hả giận, em phải tích cực hơn, nói không chừng cô ta đang ở sau lưng cười không khép miệng."
Vừa nghĩ tới nụ cười tràn đầy tự tin của Jane, thêm Ella và Match Olin bị bức tử trong miệng Tống Kỳ Diễn, thân thể của Cận Tử Kỳ hơi run rẩy, đối với vụ án bắt cóc kia nhớ lại vẫn còn phát sợ.
"Phương Tình Vân nói Jane mới chính là chủ mưu vụ án bắt cóc, nhưng mà tất cả chứng cớ đều đã chỉa vào Phương Tình Vân, nếu như cuối cùng không thể chứng minh chính là Jane mà nói..." Sau này, cô ta lại làm ra những chuyện điên rồ nào nữa hay không?
Tống Kỳ Diễn ôm chặt cô: "Đừng lo lắng, lần này cũng là cô ta mượn tay Phương Tình Vân đối phó em, một khi chúng ta đã có hoài nghi, với trình độ khôn khéo của cô ta, hẳn là sẽ nghĩ chúng ta có đề phòng, huống hồ, vụ án bắt cóc vẫn còn ở đầu gió, cô ta sẽ không ngu ngốc để mình va vào họng súng."
Cận Tử Kỳ tựa ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, nói không lo lắng là giả, nhưng, họ không có chứng cớ, Jane cũng là lường trước đúng điểm này, mới dám ở trước mặt cô kiêu ngạo như vậy.
Tống Kỳ Diễn nhận thấy được sự lo lắng của cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô: "Yên tâm, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, chỉ cần một ngày còn có anh, anh sẽ không dung túng để cô ta tổn thương em và các con."
--- ------ ------ ---
Ban đêm, thành phố S nổi danh là chốn đô thị diễm lệ âm thanh rộn ràng.
Tầng thứ năm trong hội quán SPA, đúng lúc này bên trong gian phòng VIP nào đó, đốt hương hoa oải hương, phía sau bức rèm che, một người phụ nữ nằm sấp ở trên giường, mái tóc xoăn màu nâu vén qua một bên trên bờ vai, lộ ra chiếc lưng trơn bóng trắng trẻo sạch sẽ.
Chiếc chăn lông hơi mỏng khoác ở trên người, khó khăn lắm mới che khuất được cặp mông, lộ ra đôi chân dài thon thả.
Hai tay cô ta đặt ở cằm, mắt khép hờ, lông mi cong cong chớp nhẹ giống như cánh bướm nhẹ nhàng, người có gen con lai làm cho cô ta có thêm một phần kiều mỵ, lại thiếu đi một phần dịu dàng của phụ nữ Phương Đông.
"Đốc đốc..."
Jane chậm rãi mở mắt ra.
"Tiểu thư Jane, có một vị tiên sinh tìm ngài."
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Jane khẽ nhướng, ngồi dậy, âm thanh lười biếng lại đầy mê hoặc: "Cho anh ta đi vào đi."
Lúc cửa phòng mở ra, Jane đã xuống giường, cầm lấy một tấm khăn tắm, bọc lại thân thể mềm mại xinh đẹp của mình.
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy người tới, hài lòng cười đầy quyến rũ như muôn vàn gió xuân, một góc khăn tắm được cài vào giữa ngực, lã lướt lượn lờ, rót hai ly rượu đỏ bưng trong tay, đưa người đàn ông kia một ly: "Em chờ anh đã lâu."
Mi mắt của người đàn ông cũng không nhấc lên, có phần hờ hững "Những lời lần trước của cô coi như còn tính không?"
Jane nhẹ nhàng cười đưa tình, ngón tay thon đẹp vẩy vẩy lọn tóc xoăn bước đi tới, một tay khoác lên bờ vai của hắn, ngước nhìn gương mặt tuấn tú của hắn nửa ẩn ở trong bóng tối, đáy mắt có dục vọng chinh phục khi nhìn thấy con mồi.
"Em cho là giữa tình yêu và danh lợi thì anh sẽ lựa chọn tình yêu, dù sao tình yêu luôn làm cho con người ta miss (hướng về)." Ngón tay được dưỡng cẩn thận của Jane lướt nhẹ qua cằm của hắn ta, "Chẳng lẻ anh không hướng về sao?"
Người đàn ông bỗng dưng bắt lấy tay của cô ta, cúi đầu, nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng không có chút gợn sóng.
"Đối với tôi mà nói, người phía sau là nền tảng của đàn ông, người phía trước cũng chỉ là để cho sự nghiệp của đàn ông nghiệp như thêm hoa vào trên gấm, có thì tốt, nhưng cũng sẽ không quá đắm chìm, nếu không có...thì có sao đâu.”
Jane cười đến độ xinh đẹp yêu kiều: "Quả nhiên là người đàn ông lòng dạ ác độc, vì danh lợi có thể từ bỏ người con gái mình yêu."
Ánh mắt của người đàn ông sâu kín, không nhận ra hỉ nộ, ôm lấy Jane đến trước ngực, một tay giữ chặt bờ eo của cô ta, một tay nắm lấy cằm cô ta nâng cao lên, lạnh lùng nhếch miệng: "Tôi chỉ là lấy lại thứ thuộc về tôi."
"Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ thôi."
Jane nhón chân, đưa đôi môi đỏ mọng của mình lên, chậm rãi hôn lấy bờ môi mỏng như được đẽo gọt, vừa lướt mắt qua chú ý đến nét mặt của hắn, thấy hắn ta không phản kháng, ngày càng táo tợn hơn mà cạy môi của hắn ra.
Mầu con ngươi mắt của người đàn ông càng ngày càng mờ, quay người lại, đè Jane ở ngay cửa vào, áp người lên, cúi đầu bao phủ lấy môi cô ta.
Dường như là tự trách chính mình, lại như đang ép bản thân mình trầm luân...
Bức rèm che bởi vì hai người họ quấn lấy nhau mà chậm rãi lay động, như là một tiếng thở dài ngắn ngủi.
Đôi mắt đẹp của Jane hơi đổi, ngón tay thon dài xoa nhẹ mặt của mình, một hồi lâu mới lộ vẻ hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười: "Trên mặt của tôi có thứ gì sao?"
Cận Tử Kỳ cũng chỉ cười nhạt: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ tới mấy lời kia của Phương Tình Vân mà thôi."
"Cận tiểu thư không sẽ cho rằng thật sự là tôi xúi giục Tần phu nhân bắt cóc cô?"
Cận Tử Kỳ cũng không làm bộ giật mình kinh ngạc như Jane, "Có xúi giục hay không thì không phải trong lòng tiểu thư Jane rõ ràng hơn sao?"
"Cận tiểu thư mặc dù không thể yêu thích tôi, cũng không nên ăn không nói có."
Jane đột nhiên lạnh lùng nhíu nhíu nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt nghiêm túc, thật giống như thật sự bị oan uổng.
"Tôi biết tình cảm tôi đối với Kỳ Diễn có chỗ khiến cô hiểu lầm, nhưng tôi vẫn chưa tới mức làm ra bất cứ chuyện gì mất hết nhân tính như vậy, Cận tiểu thư hẳn nên ăn nói cẩn thận, làm chủ tịch phu nhân Tống thị, mỗi một tiếng nói mỗi cử động đều có ảnh hưởng đến bộ mặt của công ty, tôi sẽ không để bụng, nhưng không có nghĩa truyền thông cũng có thể dung túng bao che cho hành vi của Cận tiểu thư!"
Ngước nhìn Jane mang bộ dáng lời nghiêm nghĩa chính, Cận Tử Kỳ không thể không cảm thán cô gái này tâm cơ thật nặng, mặc dù đã làm chuyện ác, cũng không phải đích thân ra tay, mà chỉ cần thông qua lời nói để kích tướng, gợi ý giựt dây người khác, sau khi sự việc xảy ra rồi lại khiến người ta tìm không được bất kỳ điểm yếu nào.
Và như hiện tại, cô ta vẫn luôn bày ra bộ dạng kẻ bị hại, lời lẽ nói ra cũng quang minh chính đại lẫm liệt hào hùng, làm cho người ta không nhìn ra rốt cuộc câu nào của cô ta là thật câu nào là giả, khó trách sao ngay cả giáo sư Phương cũng đã bị cô ta che mắt.
Bởi vì muốn lừa được người khác, nhất định phải lừa gạt bản thân mình trước, hiển nhiên Jane làm được điều đó!
Phương Tình Vân cũng không phải một dĩa đèn cạn dầu, nhưng vẫn bị Jane đùa bỡn trong lòng bàn tay, bị cô ta bán đi lại còn mạnh mẽ đếm tiền dùm cô ta, người phụ nữ này có bao nhiêu kinh khủng không cần nói cũng biết.
Cận Tử Kỳ mỉm cười: "Tôi có nói nhăng nói cuội hay không, tiểu thư Jane và tôi trong lòng hai bên đều đã như gương sáng."
"Trong lòng tôi đương nhiên hiểu rõ, cho nên xin lời nói và việc làm của Cận tiểu thư hãy hợp với quy phạm của mình, không nên để cho người khác ở sau lưng cô có cơ hội chỉ trích cô, một người muốn chiếm được sự tôn trọng của người khác, trước tiên phải có tự trọng."
Jane khẽ hất cằm, dáng vẻ kiêu ngạo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trên mặt không hề có vẻ trốn tránh khác thường.
"Những lời này, tôi cũng muốn trả lại cho tiểu thư Jane."
Không giống như Jane luôn cường thế, Cận Tử Kỳ vẫn dịu dàng cười lên, thế nhưng trong đôi mắt trong suốt mà bình tĩnh kia, dường như có thể nhìn thấu linh hồn của người khác cứ nhìn Jane chằm chằm, khiến Jane từ từ không được tự nhiên.
Tốc độ nói của Cận Tử Kỳ rất chậm: "Nhưng, tôi còn muốn thêm một câu, làm nhiều chuyện bất nghĩa tất phải chết."
Jane cười lạnh, trong giọng nói mang theo hơi lạnh thấu xương, "Xem ra hôm nay tôi đến đây là sai lầm, chẳng những phải chịu bị Tần phu nhân vô cớ tố cáo, còn phải bị Cận tiểu thư chỉ vào mũi dạy dỗ như vậy. Tôi sẽ nhớ kỹ lời của Cận tiểu thư, về sau cùng Cận tiểu thư phân rõ giới hạn, cố gắng hết mức không cùng Cận tiểu thư có bất kỳ quan hệ gì!"
Sau đó thì sao? Nếu như lần tới cô lại xảy ra chuyện, chỉ bằng vào những lời này bây giờ, Jane có thể bình an vô sự thoát thân.
Quả nhiên là hảo tâm cơ, từng câu từng chữ mỗi một ánh mắt mỗi một nét mặt cũng đã trải qua ngàn vạn lần âm thầm tính kế!
Cận Tử Kỳ cũng không muốn cùng cô ta nói nhảm, một khi cô ta đã dám hại Phương Tình Vân như vậy thì làm sao có thể dễ dàng thừa nhận?
"Đều là làm mẹ, đối với tiểu thư Jane, tôi vẫn muốn khuyên nhủ một câu, cho dù không vì mình mà suy nghĩ một chút, cũng nên vì con cái mà tích chút âm đức, lần trước tôi đã gặp con gái của tiểu thư Jane, thật đáng yêu."
Cận Tử Kỳ nói xong, không quan tâm khuôn mặt Jane đột ngột biến sắc, xoay người, đi về phía phòng bệnh của Tống Kỳ Diễn.
Jane trừng mắt nhìn bóng lưng của Cận Tử Kỳ chằm chằm, hai móng ngón tay ghim vào lòng bàn tay, rướm ra máu.
"Quản lý, cô có sao không?" Trợ lý lo lắng mà hỏi một câu.
Jane lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: "Tại sao tôi lại không tốt chứ? Anh cũng hy vọng trong lòng của tôi không thoải mái sao?"
"Tôi không có ý này..." Trợ lý bối rối mà cúi đầu, không dám tiếp tục nhiều chuyện.
Jane hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ đi xa, khóe môi cong lên cười nhạo, thế nhưng lại xoay người rời đi.
——— ———
Cận Tử Kỳ trở lại phòng bệnh, Tống Kỳ Diễn đang dựa ở bên giường xem hợp đồng.
Nghe được tiếng mở cửa, Tống Kỳ Diễn nhấc mí mắt lên, "Sao thế? Sắc mặt em khó coi vậy?"
Cận Tử Kỳ đến bên giường ngồi xuống, nụ cười nhẹ trên mặt cô lúc quây vần với Jane đã tiêu tán, vẻ mặt có chút ngưng trọng nhìn sang Tống Kỳ Diễn, do dự một lúc, mới nói ra suy đoán của mình: "Em nghi ngờ chuyện bắt cóc có liên quan đến Jane.”Động tác trên tay Tống Kỳ Diễn khựng lại, ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ, phát hiện nét mặt của cô không giống như đang nói đùa.
"Cô ta thừa nhận rồi?"
Cận Tử Kỳ lắc đầu, liền đem cuộc đối thoại cùng Jane kể lại cho Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn trầm ngâm một hồi, nhoài người ra, ôm lấy cô, hôn một cái lên mặt cô mà an ủi.
"Một người con gái trẻ tốt đẹp như em cùng một kẻ không biết xấu hổ như cô ta so đo làm cái gì, nếu như cô ta thật sự dễ đối phó như vậy, năm đó, cô ta cũng sẽ không ép em họ của mình chỉ có thể cùng Match Olin đồng quy vu tận (phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình) để cho hả giận, em phải tích cực hơn, nói không chừng cô ta đang ở sau lưng cười không khép miệng."
Vừa nghĩ tới nụ cười tràn đầy tự tin của Jane, thêm Ella và Match Olin bị bức tử trong miệng Tống Kỳ Diễn, thân thể của Cận Tử Kỳ hơi run rẩy, đối với vụ án bắt cóc kia nhớ lại vẫn còn phát sợ.
"Phương Tình Vân nói Jane mới chính là chủ mưu vụ án bắt cóc, nhưng mà tất cả chứng cớ đều đã chỉa vào Phương Tình Vân, nếu như cuối cùng không thể chứng minh chính là Jane mà nói..." Sau này, cô ta lại làm ra những chuyện điên rồ nào nữa hay không?
Tống Kỳ Diễn ôm chặt cô: "Đừng lo lắng, lần này cũng là cô ta mượn tay Phương Tình Vân đối phó em, một khi chúng ta đã có hoài nghi, với trình độ khôn khéo của cô ta, hẳn là sẽ nghĩ chúng ta có đề phòng, huống hồ, vụ án bắt cóc vẫn còn ở đầu gió, cô ta sẽ không ngu ngốc để mình va vào họng súng."
Cận Tử Kỳ tựa ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, nói không lo lắng là giả, nhưng, họ không có chứng cớ, Jane cũng là lường trước đúng điểm này, mới dám ở trước mặt cô kiêu ngạo như vậy.
Tống Kỳ Diễn nhận thấy được sự lo lắng của cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô: "Yên tâm, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, chỉ cần một ngày còn có anh, anh sẽ không dung túng để cô ta tổn thương em và các con."
--- ------ ------ ---
Ban đêm, thành phố S nổi danh là chốn đô thị diễm lệ âm thanh rộn ràng.
Tầng thứ năm trong hội quán SPA, đúng lúc này bên trong gian phòng VIP nào đó, đốt hương hoa oải hương, phía sau bức rèm che, một người phụ nữ nằm sấp ở trên giường, mái tóc xoăn màu nâu vén qua một bên trên bờ vai, lộ ra chiếc lưng trơn bóng trắng trẻo sạch sẽ.
Chiếc chăn lông hơi mỏng khoác ở trên người, khó khăn lắm mới che khuất được cặp mông, lộ ra đôi chân dài thon thả.
Hai tay cô ta đặt ở cằm, mắt khép hờ, lông mi cong cong chớp nhẹ giống như cánh bướm nhẹ nhàng, người có gen con lai làm cho cô ta có thêm một phần kiều mỵ, lại thiếu đi một phần dịu dàng của phụ nữ Phương Đông.
"Đốc đốc..."
Jane chậm rãi mở mắt ra.
"Tiểu thư Jane, có một vị tiên sinh tìm ngài."
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Jane khẽ nhướng, ngồi dậy, âm thanh lười biếng lại đầy mê hoặc: "Cho anh ta đi vào đi."
Lúc cửa phòng mở ra, Jane đã xuống giường, cầm lấy một tấm khăn tắm, bọc lại thân thể mềm mại xinh đẹp của mình.
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy người tới, hài lòng cười đầy quyến rũ như muôn vàn gió xuân, một góc khăn tắm được cài vào giữa ngực, lã lướt lượn lờ, rót hai ly rượu đỏ bưng trong tay, đưa người đàn ông kia một ly: "Em chờ anh đã lâu."
Mi mắt của người đàn ông cũng không nhấc lên, có phần hờ hững "Những lời lần trước của cô coi như còn tính không?"
Jane nhẹ nhàng cười đưa tình, ngón tay thon đẹp vẩy vẩy lọn tóc xoăn bước đi tới, một tay khoác lên bờ vai của hắn, ngước nhìn gương mặt tuấn tú của hắn nửa ẩn ở trong bóng tối, đáy mắt có dục vọng chinh phục khi nhìn thấy con mồi.
"Em cho là giữa tình yêu và danh lợi thì anh sẽ lựa chọn tình yêu, dù sao tình yêu luôn làm cho con người ta miss (hướng về)." Ngón tay được dưỡng cẩn thận của Jane lướt nhẹ qua cằm của hắn ta, "Chẳng lẻ anh không hướng về sao?"
Người đàn ông bỗng dưng bắt lấy tay của cô ta, cúi đầu, nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng không có chút gợn sóng.
"Đối với tôi mà nói, người phía sau là nền tảng của đàn ông, người phía trước cũng chỉ là để cho sự nghiệp của đàn ông nghiệp như thêm hoa vào trên gấm, có thì tốt, nhưng cũng sẽ không quá đắm chìm, nếu không có...thì có sao đâu.”
Jane cười đến độ xinh đẹp yêu kiều: "Quả nhiên là người đàn ông lòng dạ ác độc, vì danh lợi có thể từ bỏ người con gái mình yêu."
Ánh mắt của người đàn ông sâu kín, không nhận ra hỉ nộ, ôm lấy Jane đến trước ngực, một tay giữ chặt bờ eo của cô ta, một tay nắm lấy cằm cô ta nâng cao lên, lạnh lùng nhếch miệng: "Tôi chỉ là lấy lại thứ thuộc về tôi."
"Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ thôi."
Jane nhón chân, đưa đôi môi đỏ mọng của mình lên, chậm rãi hôn lấy bờ môi mỏng như được đẽo gọt, vừa lướt mắt qua chú ý đến nét mặt của hắn, thấy hắn ta không phản kháng, ngày càng táo tợn hơn mà cạy môi của hắn ra.
Mầu con ngươi mắt của người đàn ông càng ngày càng mờ, quay người lại, đè Jane ở ngay cửa vào, áp người lên, cúi đầu bao phủ lấy môi cô ta.
Dường như là tự trách chính mình, lại như đang ép bản thân mình trầm luân...
Bức rèm che bởi vì hai người họ quấn lấy nhau mà chậm rãi lay động, như là một tiếng thở dài ngắn ngủi.
Bình luận facebook