Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455
"Tống Nhiễm Cầm giết người?"
Sau khi Cận Tử Kỳ nghe được tin tức này, hơi có chút kinh ngạc, sau đó không dám tin mà nhíu ấn đường lại.
Theo dũng khí của Tống Nhiễm Cầm, tranh đấu mắng chửi người thì còn có thể, về phần giết người, xem như cho bà ta mượn một trăm cái lá gan cũng không dám.
"Vậy người bà ta giết là ai?"
Cận Tử Kỳ suy nghĩ một vòng, đã mơ hồ đoán được mấy người nào gặp vận rủi lớn như vậy rồi.
Doãn Lịch ngồi bắt chéo hai chân ở trên ghế sofa, cười khẽ: "Không phải là cô con dâu danh môn được coi là cành cao trước kia của bà ta sao."
"Bạch Tang Tang?"
Trong đầu Cận Tử Kỳ hiện ra chính là dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Tang Tang mang kính râm đen, đi giày cao gót duyên dáng đầy sức sống.
"Thật ra cũng không tính là giết, nghe nói là cứu kịp thời, chỉ là phần đầu bị trọng thương, não chấn động, di chứng vô cùng nghiêm trọng, em cũng nên đi xem thử một chút, ra ngoài đi thang máy lên, vừa rồi khi đến anh còn nhìn thấy Bạch Phu Nhân ở trên đó lau nước mắt đấy!”
Cận Tử Kỳ nhìn xéo Doãn Lịch, "Có ai vui sướng khi thấy người khác gặp họa như anh sao?"
"Vui sướng khi thấy người khác gặp họa?" Doãn Lịch sờ lên sóng mũi cao thẳng, "Đúng rồi, con trai của em đâu cho anh bế tí nào!"
Không đợi Cận Tử Kỳ phản ứng, anh liền xẹt qua đi đến giường trẻ, ôm lấy Tống Tiểu Bảo đang ngủ say ra.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, ngước nhìn cái miệng nhỏ của con trai nhúc nhích, trái tim mềm nhũn: "Con trai em, đẹp trai chứ!"
Doãn Lịch cười giễu cô một tiếng, ôm Tống Tiểu Bảo hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng còn đưa đến dưới ánh mặt trời mà cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ với vẻ mặt quái lạ: "Không được hay nhưng anh phải nói, đứa con trai nhỏ này của em tại sao lớn như vậy ..."
"Sao vậy?" Bởi vì thân thể Cận Tử Kỳ còn chưa khôi phục, vẫn còn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Doãn Lịch từ từ đưa Tống Tiểu Bảo đến trước mặt Cận Tử Kỳ, chỉ vào khuôn mặt mũm mĩm của Tống Tiểu Bảo.
"Những người khác không nói, có đứa bé nào vừa sinh ra mà mập như nó không? Hiện tại đã như vậy, về sau thì làm sao mà đẹp được? Ha ha, bất quá anh suy nghĩ một lúc, có lẽ hai mươi năm sau nhà của em sẽ xuất hiện một tuyển thủ đô vật."
Cận Tử Kỳ nghe xong lặng người sửng sốt, "Vẫn ổn mà, trẻ con có béo chút cũng bình thường thôi, sau này sẽ gầy."
Lời tuy là nói như vậy, Cận Tử Kỳ nhìn thấy khuôn mặt con trai hoàn toàn là cái bánh mì loại lớn, vẫn có chút nghĩ lại mà lo, trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh một tên địa chủ nhí đeo mắt kính đen, ngậm một điếu thuốc, ưỡn cái bụng to, cạo một đầu bóng lưỡng tập tành làm giang hồ.
"Hẳn là sẽ không bết bát như vậy chứ?"
"Cận Tử Kỳ, em đây là đang dối gạt mình lại còn muốn dối gạt người sao?"
Doãn Lịch đưa Tống Tiểu Bảo lên phía trước: "Em hãy nhìn đôi lông mày của nó nè, mày đậm rậm rạp, vừa nhìn đã biết về sau là hạng người lòng dạ
Sau khi Cận Tử Kỳ nghe được tin tức này, hơi có chút kinh ngạc, sau đó không dám tin mà nhíu ấn đường lại.
Theo dũng khí của Tống Nhiễm Cầm, tranh đấu mắng chửi người thì còn có thể, về phần giết người, xem như cho bà ta mượn một trăm cái lá gan cũng không dám.
"Vậy người bà ta giết là ai?"
Cận Tử Kỳ suy nghĩ một vòng, đã mơ hồ đoán được mấy người nào gặp vận rủi lớn như vậy rồi.
Doãn Lịch ngồi bắt chéo hai chân ở trên ghế sofa, cười khẽ: "Không phải là cô con dâu danh môn được coi là cành cao trước kia của bà ta sao."
"Bạch Tang Tang?"
Trong đầu Cận Tử Kỳ hiện ra chính là dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Tang Tang mang kính râm đen, đi giày cao gót duyên dáng đầy sức sống.
"Thật ra cũng không tính là giết, nghe nói là cứu kịp thời, chỉ là phần đầu bị trọng thương, não chấn động, di chứng vô cùng nghiêm trọng, em cũng nên đi xem thử một chút, ra ngoài đi thang máy lên, vừa rồi khi đến anh còn nhìn thấy Bạch Phu Nhân ở trên đó lau nước mắt đấy!”
Cận Tử Kỳ nhìn xéo Doãn Lịch, "Có ai vui sướng khi thấy người khác gặp họa như anh sao?"
"Vui sướng khi thấy người khác gặp họa?" Doãn Lịch sờ lên sóng mũi cao thẳng, "Đúng rồi, con trai của em đâu cho anh bế tí nào!"
Không đợi Cận Tử Kỳ phản ứng, anh liền xẹt qua đi đến giường trẻ, ôm lấy Tống Tiểu Bảo đang ngủ say ra.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, ngước nhìn cái miệng nhỏ của con trai nhúc nhích, trái tim mềm nhũn: "Con trai em, đẹp trai chứ!"
Doãn Lịch cười giễu cô một tiếng, ôm Tống Tiểu Bảo hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng còn đưa đến dưới ánh mặt trời mà cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ với vẻ mặt quái lạ: "Không được hay nhưng anh phải nói, đứa con trai nhỏ này của em tại sao lớn như vậy ..."
"Sao vậy?" Bởi vì thân thể Cận Tử Kỳ còn chưa khôi phục, vẫn còn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Doãn Lịch từ từ đưa Tống Tiểu Bảo đến trước mặt Cận Tử Kỳ, chỉ vào khuôn mặt mũm mĩm của Tống Tiểu Bảo.
"Những người khác không nói, có đứa bé nào vừa sinh ra mà mập như nó không? Hiện tại đã như vậy, về sau thì làm sao mà đẹp được? Ha ha, bất quá anh suy nghĩ một lúc, có lẽ hai mươi năm sau nhà của em sẽ xuất hiện một tuyển thủ đô vật."
Cận Tử Kỳ nghe xong lặng người sửng sốt, "Vẫn ổn mà, trẻ con có béo chút cũng bình thường thôi, sau này sẽ gầy."
Lời tuy là nói như vậy, Cận Tử Kỳ nhìn thấy khuôn mặt con trai hoàn toàn là cái bánh mì loại lớn, vẫn có chút nghĩ lại mà lo, trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh một tên địa chủ nhí đeo mắt kính đen, ngậm một điếu thuốc, ưỡn cái bụng to, cạo một đầu bóng lưỡng tập tành làm giang hồ.
"Hẳn là sẽ không bết bát như vậy chứ?"
"Cận Tử Kỳ, em đây là đang dối gạt mình lại còn muốn dối gạt người sao?"
Doãn Lịch đưa Tống Tiểu Bảo lên phía trước: "Em hãy nhìn đôi lông mày của nó nè, mày đậm rậm rạp, vừa nhìn đã biết về sau là hạng người lòng dạ
Bình luận facebook