Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 468
Sáng sớm, Cận Tử Kỳ đang ăn bữa sáng liền nhận được tờ báo, tít trang đầu, quả nhiên là ảnh cô và Tần Viễn chụp chung.
"Đây đều là những lời nói linh tinh gì đâu, chẳng lẽ bọn chó săn này không biết thế nào là tôn trọng người chết sao?"
Tô Ngưng Tuyết không thể nhịn được nữa mà quẳng tờ báo lên trên mặt đất, còn Cận Tử Kỳ chỉ là mặt không cảm xúc liếc nhìn một cái.
Trong những hàng chữ của bài báo đều ngấm ngầm mang ý hại người: Cận Tử Kỳ ngày trước ruồng bỏ Tần Viễn lúc ấy vẫn là chàng trai trẻ nghèo khó, cùng cháu ngoại của nhà giàu số một thành phố S đính hôn sau đó ở trong hôn lễ lại huỷ bỏ hôn ước, bốn năm sau thì cùng con trai nhà giàu số một đó hoàn thành hôn lễ, hơn nữa còn tự nhiên xuất hiện thêm một bé trai bốn tuổi, người viết hoài nghi Cận Tử Kỳ trước đó đã sớm biết thân phận của Tống Kỳ Diễn cho nên mới không cần cháu ngoại nhà giàu số một. Hôm nay Tống Kỳ Diễn chết rồi, rất có thể Cận Tử Kỳ sẽ khôi phục tình trạng độc thân rồi cùng Tần Viễn đi đến với nhau.
Cuối cùng bài báo còn tổng kết một câu thấu triệt....
Yêu đương kết hôn giống như phiêu lưu mạo hiểm đầu tư, thiên kim tiểu thư giàu có như Cận Tử Kỳ vậy, cũng có thể được coi là tình yêu danh lợi song thu, hôm nay vừa mới thành quả phụ, tiếp theo đã là vật trong bàn tay của cô ta, hơn nữa mắt nhìn tướng đàn ông của cô ta vừa độc vừa chuẩn, không phú thì cũng quý.
Lúc Tô Ngưng Tuyết xem hết tờ báo, Cận Tử Kỳ cũng ăn điểm tâm xong, cô lau khóe miệng rồi đứng dậy.
"Mẹ, giúp con liên lạc với chú Ngụy, nói là gửi dùm con thư mời luật sư cho toà soạn báo này."
Cận Tử Kỳ cầm túi công văn và áo khoác lập tức đi ra ngoài, rất nhanh bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ của xe ô tô khởi động.
Tô Ngưng Tuyết thở dài, nhưng vẫn bấm dãy số của Ngụy Trọng Minh.
——— ——————
"Cận tiểu thư, ngày đó sau khi xe gas nổ mạnh thì đã có một trận mưa to trút xuống, hiện trường bị hư hại cực kỳ nghiêm trọng, căn bản không còn cách nào khác để điều tra."
Cận Tử Kỳ đứng trước cửa sổ sát đất ở toà cao ốc Tống thị, quan sát lượng xe ở phía dưới qua lại như nước chảy.
Đáp án mà công ty thám tử tư do cô tìm đưa đến làm cho cô cực kỳ thất vọng.
"Cốc cốc...."
"Mời vào."
Cận Tử Kỳ ngồi trở lại trên ghế da, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh vận đồ Tây giày da bước vào.
"Chủ tịch Cận, có muốn đi ra ăn một chút gì trước hay không."
Hàn Mẫn Tranh đặt một bộ văn kiện lên trên bàn, ánh mắt khe khẽ dừng trên khuôn mặt ngày càng gầy gò của Cận Tử Kỳ.
Sau khi Cận Tử Kỳ ký tên thì trả lại văn kiện cho anh ta, khẽ mỉm cười: "Anh đi đi, tôi vẫn chưa đói."
Nhưng Hàn Mẫn Tranh không lập tức rời bước đi, bóng dáng cao to đứng lẳng lặng bên cạnh bàn, cái bóng đổ thật dài phủ ở trên người của Cận Tử Kỳ, thoáng trong tích tắc như vậy, Cận Tử Kỳ đoán chừng nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đứng ở chỗ này mà nhìn cô cười tủm tỉm.
"Cô vẫn đang tìm trinh thám điều tra?" Hàn Mẫn Tranh cũng chú ý tới đống lớn tài liệu mà cô vừa lật xem qua đặt tán loạn ở góc bàn.
Cận Tử Kỳ đối với người trợ thủ đắc lực ưu tú ít nói này cười cười, "Trước khi tôi vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng thì tôi sẽ luôn luôn điều tra." Lòng ngón tay cô lục lọi một bức ảnh chụp của Tống Kỳ Diễn trên tờ tư liệu.
Hàn Mẫn Tranh yên lặng một hồi, vẫn không có ý dời bước, Cận Tử Kỳ khó hiểu ngẩng đầu lên: "Còn có việc gì sao?"
"Có chuyện chắc có lẽ không có ai nói cho cô biết."
Cận Tử Kỳ nắm lấy trang giấy trong tay, ngẩng đầu lên nhìn ngũ quan tuấn tú mang theo vẻ lạnh lùng của anh ta: "Chuyện gì?"
"Tại hiện trường vụ nổ, gương mặt của chủ tịch Tống bị nổ đã hoàn toàn thay đổi, nhưng có một vật lại nguyên vẹn không ảnh hưởng gì đã được cất giữ, là chứng minh thư của anh ta, nếu như cô đã xem qua cái hộp di vật mà Trâu Hướng trả lại, hẳn là đã biết có chứng minh thư ở bên trong."
Cận Tử Kỳ bình tĩnh nhẹ nhàng cười: "Được, tôi biết rồi."
Hàn Mẫn Tranh ngắm nhìn một bên mặt nghiêng của cô điềm nhiên như không, lại đứng một hồi mới xoay người đi ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Cận Tử Kỳ liền xụ xuống sau khi anh ta đóng cửa lại, cô cúi đầu xem những tài liệu kia, rốt cuộc cũng xem không vào được một chữ, lẩn quẩn bên tai chính là một câu nói bình thường không có gì lạ của Hàn Mẫn Tranh.
Anh ta nói, trên người của người đã khuất có thẻ căn cước chứng minh thân phận của Tống Kỳ Diễn, cho nên nói cách khác ...
Cận Tử Kỳ xách túi của mình lên tay muốn lao ra, nhưng bước chân lại dừng ngay cửa phòng làm việc.
Doãn Lịch đứng ở bên ngoài, cắt mái tóc kiểu đầu đinh húi cua, khiến anh nhìn có vẻ càng thêm nhờ nhã quyến rũ mờ ám, trong tay anh đang cầm một tờ báo: "Đây là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại kéo em và Tần Viễn đến với nhau?"
Không đợi Cận Tử Kỳ trả lời, cô bị đẩy trở lại vào trong văn phòng, sau đó Doãn Lịch bỗng chốc đóng "Ầm" cửa lại.
"Cận Tử Kỳ, em đã trêu chọc những người nào, tại sao cả giày em cũng bị lột sạch?"
Ngón tay của Doãn Lịch chọc thẳng vào những dòng chữ to đỏ tươi đẹp đẽ trên báo chí.
Cận Tử Kỳ phát hiện ảnh chụp trên báo là ngày ấy cô đi đến lễ truy điệu của bà Tần đã bị theo dõi, hiển nhiên đối tượng đã sớm có chuẩn bị, mọi lúc mọi nơi đều chỉa ông kính để bắt được cảnh cô tiếp xúc với người khác phái ngoại trừ Tống Kỳ Diễn.
"Giá cổ phiếu của Tống thị các người bây giờ mỗi ngày vừa rớt vừa bay lên, quả thật so với nhảy Bungee càng kích thích khả năng chịu đựng tâm lý của những người chơi cổ phiếu kia, anh nói em tới Tống thị chỉ là để gieo hoạ cho một nhóm lớn dân chúng vô tội đó thôi
"Đây đều là những lời nói linh tinh gì đâu, chẳng lẽ bọn chó săn này không biết thế nào là tôn trọng người chết sao?"
Tô Ngưng Tuyết không thể nhịn được nữa mà quẳng tờ báo lên trên mặt đất, còn Cận Tử Kỳ chỉ là mặt không cảm xúc liếc nhìn một cái.
Trong những hàng chữ của bài báo đều ngấm ngầm mang ý hại người: Cận Tử Kỳ ngày trước ruồng bỏ Tần Viễn lúc ấy vẫn là chàng trai trẻ nghèo khó, cùng cháu ngoại của nhà giàu số một thành phố S đính hôn sau đó ở trong hôn lễ lại huỷ bỏ hôn ước, bốn năm sau thì cùng con trai nhà giàu số một đó hoàn thành hôn lễ, hơn nữa còn tự nhiên xuất hiện thêm một bé trai bốn tuổi, người viết hoài nghi Cận Tử Kỳ trước đó đã sớm biết thân phận của Tống Kỳ Diễn cho nên mới không cần cháu ngoại nhà giàu số một. Hôm nay Tống Kỳ Diễn chết rồi, rất có thể Cận Tử Kỳ sẽ khôi phục tình trạng độc thân rồi cùng Tần Viễn đi đến với nhau.
Cuối cùng bài báo còn tổng kết một câu thấu triệt....
Yêu đương kết hôn giống như phiêu lưu mạo hiểm đầu tư, thiên kim tiểu thư giàu có như Cận Tử Kỳ vậy, cũng có thể được coi là tình yêu danh lợi song thu, hôm nay vừa mới thành quả phụ, tiếp theo đã là vật trong bàn tay của cô ta, hơn nữa mắt nhìn tướng đàn ông của cô ta vừa độc vừa chuẩn, không phú thì cũng quý.
Lúc Tô Ngưng Tuyết xem hết tờ báo, Cận Tử Kỳ cũng ăn điểm tâm xong, cô lau khóe miệng rồi đứng dậy.
"Mẹ, giúp con liên lạc với chú Ngụy, nói là gửi dùm con thư mời luật sư cho toà soạn báo này."
Cận Tử Kỳ cầm túi công văn và áo khoác lập tức đi ra ngoài, rất nhanh bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ của xe ô tô khởi động.
Tô Ngưng Tuyết thở dài, nhưng vẫn bấm dãy số của Ngụy Trọng Minh.
——— ——————
"Cận tiểu thư, ngày đó sau khi xe gas nổ mạnh thì đã có một trận mưa to trút xuống, hiện trường bị hư hại cực kỳ nghiêm trọng, căn bản không còn cách nào khác để điều tra."
Cận Tử Kỳ đứng trước cửa sổ sát đất ở toà cao ốc Tống thị, quan sát lượng xe ở phía dưới qua lại như nước chảy.
Đáp án mà công ty thám tử tư do cô tìm đưa đến làm cho cô cực kỳ thất vọng.
"Cốc cốc...."
"Mời vào."
Cận Tử Kỳ ngồi trở lại trên ghế da, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh vận đồ Tây giày da bước vào.
"Chủ tịch Cận, có muốn đi ra ăn một chút gì trước hay không."
Hàn Mẫn Tranh đặt một bộ văn kiện lên trên bàn, ánh mắt khe khẽ dừng trên khuôn mặt ngày càng gầy gò của Cận Tử Kỳ.
Sau khi Cận Tử Kỳ ký tên thì trả lại văn kiện cho anh ta, khẽ mỉm cười: "Anh đi đi, tôi vẫn chưa đói."
Nhưng Hàn Mẫn Tranh không lập tức rời bước đi, bóng dáng cao to đứng lẳng lặng bên cạnh bàn, cái bóng đổ thật dài phủ ở trên người của Cận Tử Kỳ, thoáng trong tích tắc như vậy, Cận Tử Kỳ đoán chừng nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đứng ở chỗ này mà nhìn cô cười tủm tỉm.
"Cô vẫn đang tìm trinh thám điều tra?" Hàn Mẫn Tranh cũng chú ý tới đống lớn tài liệu mà cô vừa lật xem qua đặt tán loạn ở góc bàn.
Cận Tử Kỳ đối với người trợ thủ đắc lực ưu tú ít nói này cười cười, "Trước khi tôi vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng thì tôi sẽ luôn luôn điều tra." Lòng ngón tay cô lục lọi một bức ảnh chụp của Tống Kỳ Diễn trên tờ tư liệu.
Hàn Mẫn Tranh yên lặng một hồi, vẫn không có ý dời bước, Cận Tử Kỳ khó hiểu ngẩng đầu lên: "Còn có việc gì sao?"
"Có chuyện chắc có lẽ không có ai nói cho cô biết."
Cận Tử Kỳ nắm lấy trang giấy trong tay, ngẩng đầu lên nhìn ngũ quan tuấn tú mang theo vẻ lạnh lùng của anh ta: "Chuyện gì?"
"Tại hiện trường vụ nổ, gương mặt của chủ tịch Tống bị nổ đã hoàn toàn thay đổi, nhưng có một vật lại nguyên vẹn không ảnh hưởng gì đã được cất giữ, là chứng minh thư của anh ta, nếu như cô đã xem qua cái hộp di vật mà Trâu Hướng trả lại, hẳn là đã biết có chứng minh thư ở bên trong."
Cận Tử Kỳ bình tĩnh nhẹ nhàng cười: "Được, tôi biết rồi."
Hàn Mẫn Tranh ngắm nhìn một bên mặt nghiêng của cô điềm nhiên như không, lại đứng một hồi mới xoay người đi ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Cận Tử Kỳ liền xụ xuống sau khi anh ta đóng cửa lại, cô cúi đầu xem những tài liệu kia, rốt cuộc cũng xem không vào được một chữ, lẩn quẩn bên tai chính là một câu nói bình thường không có gì lạ của Hàn Mẫn Tranh.
Anh ta nói, trên người của người đã khuất có thẻ căn cước chứng minh thân phận của Tống Kỳ Diễn, cho nên nói cách khác ...
Cận Tử Kỳ xách túi của mình lên tay muốn lao ra, nhưng bước chân lại dừng ngay cửa phòng làm việc.
Doãn Lịch đứng ở bên ngoài, cắt mái tóc kiểu đầu đinh húi cua, khiến anh nhìn có vẻ càng thêm nhờ nhã quyến rũ mờ ám, trong tay anh đang cầm một tờ báo: "Đây là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại kéo em và Tần Viễn đến với nhau?"
Không đợi Cận Tử Kỳ trả lời, cô bị đẩy trở lại vào trong văn phòng, sau đó Doãn Lịch bỗng chốc đóng "Ầm" cửa lại.
"Cận Tử Kỳ, em đã trêu chọc những người nào, tại sao cả giày em cũng bị lột sạch?"
Ngón tay của Doãn Lịch chọc thẳng vào những dòng chữ to đỏ tươi đẹp đẽ trên báo chí.
Cận Tử Kỳ phát hiện ảnh chụp trên báo là ngày ấy cô đi đến lễ truy điệu của bà Tần đã bị theo dõi, hiển nhiên đối tượng đã sớm có chuẩn bị, mọi lúc mọi nơi đều chỉa ông kính để bắt được cảnh cô tiếp xúc với người khác phái ngoại trừ Tống Kỳ Diễn.
"Giá cổ phiếu của Tống thị các người bây giờ mỗi ngày vừa rớt vừa bay lên, quả thật so với nhảy Bungee càng kích thích khả năng chịu đựng tâm lý của những người chơi cổ phiếu kia, anh nói em tới Tống thị chỉ là để gieo hoạ cho một nhóm lớn dân chúng vô tội đó thôi
Bình luận facebook