Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Editor: tamthuonglac
Cận Tử Kỳ hiểu rõ mà gật đầu: "Vậy chúng ta cũng qua đi." Dừng một chút, ánh mắt tò mò nhìn Tống Kỳ Diễn, "Em vẫn quên hỏi anh, anh sẽ đánh bóng chày sao?"
Mắt Tống Kỳ Diễn nhanh rũ xuống, từ trên ghế đứng lên, "Vốn là sẽ không, nhưng nhìn thấy đám người kia sẽ biết."
"Đám người kia?" Cận Tử Kỳ tò mò ngay sau đó hỏi một câu.
Hắn đối với cô cười cười, dời đi đề tài một cách dễ dàng, "Buổi tối anh muốn ăn lẩu, bảo dì Hồng làm đi."
Cận Tử Kỳ nhìn sang hắn mang bộ dáng thoải mái, cũng không muốn truy cứu rõ ràng hơn: "Đợi em gọi điện thoại về nhà một chút."
Nụ cười ở khoé miệng Tống Kỳ Diễn càng rạng rỡ, sáu chiếc răng trắng tinh dưới ánh mặt trời sáng sủa chợt lóe, hài lòng gật đầu một cái: "Nhớ mua nhiều nguyên liệu nấu ăn một chút, hôm nay anh muốn ăn mừng một trận thật lớn."
"Ăn mừng cái gì?" Cận Tử Kỳ dù sao vẫn cảm thấy hắn đang lên kế hoạch gì đó, nhưng lại đoán không được.
Tống Kỳ Diễn cố giả vờ bình tĩnh nên bày ra vẻ mặt nghi ngờ, "Có sao?"
Biết miệng của hắn rất chặt, sẽ hỏi không ra được nguyên nhân, Cận Tử Kỳ lắc đầu một cái, xách túi đồ ăn vặt từ trên ghế lên: "Quên đi, chúng ta qua kia thôi."
Tống Kỳ Diễn lập tức ân cần mà nhận lấy túi, một tay khoác lên hông của cô, "Tại sao có thể để cho phụ nữ xách đồ?"
Cau mày, bắt đầu nhẹ giọng trách cứ, động tác lại đặc biệt cẩn thận.
Cận Tử Kỳ bị hắn ôm vào trong ngực, cảm nhận được nhịp tim vững vàng của hắn, trong lòng an ổn mà không lời nói nào tả được.
-----------
Đến lúc Cận Tử Kỳ hiểu rõ "Nhìn thấy đám người kia sẽ biết đánh bóng chày" theo như lời Tống Kỳ Diễn là có ý gì, Tống Kỳ Diễn đã ném ra bóng chày nện lên trên người một gã đầu trọc là thành viên đánh bóng.
Không nghi ngờ chút nào, người đàn ông đầu trọc bị đánh ngã xuống đất chính là người cha đơn thân đã ca ngợi Cận Tử Kỳ trước đó.
"Ném bóng kiểu gì vậy? Đây là thành viên đánh bóng của đội chúng ta? Sao anh không ném bóng cho anh ta đánh?"
Chỉ đạo viên từ khu vực chỉ đạo viên đã vội vã chạy tới, vừa đỡ người đàn ông đầu trọc bị đập đứng dậy, vừa có chút thở hổn hển chỉ trích Tống Kỳ Diễn, "Nếu là đập người ta bị thương thì làm sao bây giờ?"
Bàn tay Tống Kỳ Diễn mang bao tay nắm một quả bóng khác, hướng đến người đàn ông đầu trọc đang ôm bả vai bị đập cười cười, thần tình trên gương mặt tuấn tú có chút thờ ơ không để ý, "Sorry."
"Sao... Sao chứ?" Chỉ đạo viên đối với kiểu thái độ phách lối kiêu ngạo của Tống Kỳ Diễn thì cả kinh sững sờ .
Người đàn ông đầu trọc bị đau miệng cũng hút khí lạnh, nhưng lại khoát tay một cái nói: "Không có gì đáng ngại, tay ném sai ai cũng có, không trách anh được."
Chỉ đạo viên nghi hoặc thoáng nhìn sang Tống Kỳ Diễn, rõ ràng không tin là tay hắn ném sai mà gây nên chuyện.
Tống Kỳ Diễn giơ giơ quả bóng chày tay trong, có chút ngượng ngập cười cười: "Lần đầu tiên chơi, khó tránh khỏi sai sót."
Chỉ đạo viên ngại vì bên cạnh có nhiều đứa trẻ như vậy đang nhìn, lập tức không tranh chấp với Tống Kỳ Diễn nữa, trước khi rời đi lên tiếng cảnh cáo: "Nếu đậo người ta bị thương nữa tôi liền cho người thay anh đi, tự giải quyết cho ổn thoả."
"Sẽ không, yên tâm đi." Tống Kỳ Diễn chỉ còn kém không vỗ ngực giơ ngón tay lên thề.
Người đàn ông đầu trọc xoa đầu vai quan sát Tống Kỳ Diễn vài lần, vừa muốn đi lại bị Tống Kỳ Diễn gọi lại: "Xin hỏi, bóng này là ném cho cầu thủ đánh bóng chày sao?"
"Ừ, " Thành viên đầu trọc cảm thấy nụ cười Tống Kỳ Diễn thật u ám, phòng bị cẩn thận nên không muốn cùng hắn nhiều lời, "Tự anh nhìn mà ném đi, chỉ cần không đập lên trên người nữa là được."
Cận Tử Kỳ khi thấy Tống Kỳ Diễn đập người khác bị thương liền từ trên khán đài đứng lên, chú ý cặn kẽ tình hình trên sân vận động.
Trên thực tế, khi Tống Kỳ Diễn lần nữa đánh trúng lưng cầu thủ đối phương thì cũng không ai tin là hắn vô ý nữa.
Bởi vì tên chụp bóng kia chính là người thanh niên tên Viên Qua trước đó đã đến gần Cận Tử Kỳ.
Hiển nhiên, Tống Kỳ Diễn hôm nay căn bản không phải tới đánh bóng chày, mà là tới đánh"Tình địch" !
Nhìn sang trong sân đã nháo thành một đoàn, trái tim Cận Tử Kỳ kéo căng, vội vã chạy xuống khán đài.
Mới vừa chạy đến lằn ranh sân bãi, thì nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ dựa trên hàng rào, toét miệng cười khanh khách, thấy cô đi xuống, lập tức nhào tới vào trong ngực Cận Tử Kỳ la lớn: "Thục thử quái dị là con gà con điên cuồng!"
Cận Tử Kỳ nhức đầu mà ôm lấy trán, con gà con điên cuồng, biệt danh của Angry Bird.
Bên kia đám người vốn tụ họp trong trận bóng chày đã tản ra, lần nữa từng người trở lại vị trí của mình.
Trận trả đũa khôi hài này cũng lấy việc Tống Kỳ Diễn bị điều ra sân chuyển giao cho các cầu thủ ở khu vực bên ngoài mà tuyên bố kết thúc.
Ngoài ra đến gần lúc chuẩn bị kết thúc, Tống Kỳ Diễn lại chạy vào bên trong sân đi ngáng chân khiến cho Viên Qua đang chạy đánh bóng bị vấp ngã, cả cuộc tranh tài coi như là hạ màn một cách hoàn mỹ.
-------------------
Bên trên dãy ghế ngồi bên sân vận động.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ngồi song song, cùng nhìn Cận Mỗ Mỗ ở trong sân vận động chơi đùa chạy trốn.
Cận Tử Kỳ cho dù là ngồi, cũng lộ ra dáng người ưu nhã thẳng tắp.
Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên cạnh cô, lại có thể nói không chút nào thanh thản, bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác.
Bởi vì bốn phía vẫn có những người có nhiều dũng khí hun đúc tư tưởng đang mơ ước Cận Tử Kỳ, thỉnh thoảng nhìn sang.
Cuối cùng bị những ánh mắt kia khiến cho phiền chịu không nổi, Tống Kỳ Diễn dứt khoát bá đạo chặn ngang ôm lấy Cận Tử Kỳ, tựa như bình thường ôm Mỗ Mỗ vậy, đặt cô ngồi ở trên đùi của mình.
Bất chấp cô giãy giụa, không những ôm chặt vòng eo yêu kiều của cô, thỉnh thoảng không ngừng hôn trộm lên môi thơm.
Ánh mắt mê thích xung quanh trong phút chốc giảm đi không ít, Tống Kỳ Diễn mới từ từ bắt đầu an tâm.
Cận Tử Kỳ bị hành động vừa ôm vừa hôn của hắn giày vò đến đỏ mặt, dù sao cũng ở trước mặt mọi người -
"Buông em ra."
"Không buông." Lời lẽ chính nghĩa bác bỏ kháng nghị của cô, ngược lại ưỡn nghiêm mặt để sát vào gò má của cô, lại hôn một cái, nỉ non mập mờ: "Bà xã thật là thơm."
Chung quanh có người che miệng cười trộm mà nhìn sang, Cận Tử Kỳ đập xuống ngực Tống Kỳ Diễn, nổi giận phản kháng: "Tống Kỳ Diễn, nhiều người nhìn như vậy anh mau buông em ra!"
Tống Kỳ Diễn híp lại con mắt hẹp dài quét quanh mình một vòng, "Anh và vợ của mình thân mật cũng phạm pháp sao?"
Lời lẽ chẳng biết xấu hổ, nghe vậy Cận Tử Kỳ suýt chút nữa nôn ra một búng máu.
Dù là công chúa Cận gia luôn bình tĩnh đi nữa cũng bắt đầu muốn nổ tung.
Cận Tử Kỳ hít sâu một cái, ổn định tâm tình của mình, thay đổi dáng vẻ tâm bất cam tình bất nguyện mới vừa rồi, mím khóe môi ngoắc ngoắc tay với Tống Kỳ Diễn, "Tới đây, có chuyện nói với anh."
Hiếm khi Cận Tử Kỳ lại bày ra điệu bộ cô gái nhỏ, Tống Kỳ Diễn cầu cũng không được, chợt nhíu mày cười tủm tỉm cúi thấp đầu dựa sát qua, "Muốn nói cái gì mà làm thần bí như vậy?"
Chẳng qua là lỗ tai mới vừa gần sát mặt Cận Tử Kỳ, đã bị níu lấy tàn nhẫn.
"A, bà xã nhẹ một chút, đau quá, nhanh... Mau buông ra." Tống Kỳ Diễn lập tức buông cô ra đi bịt lỗ tai.
Dịu dàng cao quý như công chúa Cận gia thế nhưng cũng biết lừa gạt!
Còn có cái động tác này chỉ có người đàn bà đanh đá mới làm, đến tột cùng là cô học được ở đâu?
Trong lúc bị đau ánh mắt Tống Kỳ Diễn chợt lóe, nhớ lại tối hôm qua nửa đêm có phát bộ phim gia đình.
Bên trong phim đó bà nội trợ Hàn Quốc không phải đã lấy chiêu này đối phó giày vò ông chồng của cô ta sao?
Trở về sẽ đem cái TV LCD trong phòng bỏ đi, Tống Kỳ Diễn căm giận mà ở trong lòng hạ quyết tâm.
—— quyết không thể để cho những phim truyền hình kia làm hư bà xã mình vốn dịu dàng đáng yêu!
Cận Tử Kỳ thấy tay hắn buông mình ra, thu lại bàn tay nhéo lỗ tai hắn, vội vàng từ trên đùi của hắn đứng dậy.
Cũng không dám ngồi bên cạnh hắn nữa, sửa lại một chút tóc mai rơi ra lộn xộn, Cận Tử Kỳ khôi phục lại quý khí lạnh nhạt trước kia.
"Em đi siêu thị mua chút nước uống." Bỏ lại một câu nói lập tức xoay người đi đến đường mòn phía trước mặt.
"Chờ anh một chút, anh và em cùng đi!" Tống Kỳ Diễn xoa xoa lỗ tai bị nhéo đỏ, lại đứng lên dính theo.
Cận Tử Kỳ hiểu rõ mà gật đầu: "Vậy chúng ta cũng qua đi." Dừng một chút, ánh mắt tò mò nhìn Tống Kỳ Diễn, "Em vẫn quên hỏi anh, anh sẽ đánh bóng chày sao?"
Mắt Tống Kỳ Diễn nhanh rũ xuống, từ trên ghế đứng lên, "Vốn là sẽ không, nhưng nhìn thấy đám người kia sẽ biết."
"Đám người kia?" Cận Tử Kỳ tò mò ngay sau đó hỏi một câu.
Hắn đối với cô cười cười, dời đi đề tài một cách dễ dàng, "Buổi tối anh muốn ăn lẩu, bảo dì Hồng làm đi."
Cận Tử Kỳ nhìn sang hắn mang bộ dáng thoải mái, cũng không muốn truy cứu rõ ràng hơn: "Đợi em gọi điện thoại về nhà một chút."
Nụ cười ở khoé miệng Tống Kỳ Diễn càng rạng rỡ, sáu chiếc răng trắng tinh dưới ánh mặt trời sáng sủa chợt lóe, hài lòng gật đầu một cái: "Nhớ mua nhiều nguyên liệu nấu ăn một chút, hôm nay anh muốn ăn mừng một trận thật lớn."
"Ăn mừng cái gì?" Cận Tử Kỳ dù sao vẫn cảm thấy hắn đang lên kế hoạch gì đó, nhưng lại đoán không được.
Tống Kỳ Diễn cố giả vờ bình tĩnh nên bày ra vẻ mặt nghi ngờ, "Có sao?"
Biết miệng của hắn rất chặt, sẽ hỏi không ra được nguyên nhân, Cận Tử Kỳ lắc đầu một cái, xách túi đồ ăn vặt từ trên ghế lên: "Quên đi, chúng ta qua kia thôi."
Tống Kỳ Diễn lập tức ân cần mà nhận lấy túi, một tay khoác lên hông của cô, "Tại sao có thể để cho phụ nữ xách đồ?"
Cau mày, bắt đầu nhẹ giọng trách cứ, động tác lại đặc biệt cẩn thận.
Cận Tử Kỳ bị hắn ôm vào trong ngực, cảm nhận được nhịp tim vững vàng của hắn, trong lòng an ổn mà không lời nói nào tả được.
-----------
Đến lúc Cận Tử Kỳ hiểu rõ "Nhìn thấy đám người kia sẽ biết đánh bóng chày" theo như lời Tống Kỳ Diễn là có ý gì, Tống Kỳ Diễn đã ném ra bóng chày nện lên trên người một gã đầu trọc là thành viên đánh bóng.
Không nghi ngờ chút nào, người đàn ông đầu trọc bị đánh ngã xuống đất chính là người cha đơn thân đã ca ngợi Cận Tử Kỳ trước đó.
"Ném bóng kiểu gì vậy? Đây là thành viên đánh bóng của đội chúng ta? Sao anh không ném bóng cho anh ta đánh?"
Chỉ đạo viên từ khu vực chỉ đạo viên đã vội vã chạy tới, vừa đỡ người đàn ông đầu trọc bị đập đứng dậy, vừa có chút thở hổn hển chỉ trích Tống Kỳ Diễn, "Nếu là đập người ta bị thương thì làm sao bây giờ?"
Bàn tay Tống Kỳ Diễn mang bao tay nắm một quả bóng khác, hướng đến người đàn ông đầu trọc đang ôm bả vai bị đập cười cười, thần tình trên gương mặt tuấn tú có chút thờ ơ không để ý, "Sorry."
"Sao... Sao chứ?" Chỉ đạo viên đối với kiểu thái độ phách lối kiêu ngạo của Tống Kỳ Diễn thì cả kinh sững sờ .
Người đàn ông đầu trọc bị đau miệng cũng hút khí lạnh, nhưng lại khoát tay một cái nói: "Không có gì đáng ngại, tay ném sai ai cũng có, không trách anh được."
Chỉ đạo viên nghi hoặc thoáng nhìn sang Tống Kỳ Diễn, rõ ràng không tin là tay hắn ném sai mà gây nên chuyện.
Tống Kỳ Diễn giơ giơ quả bóng chày tay trong, có chút ngượng ngập cười cười: "Lần đầu tiên chơi, khó tránh khỏi sai sót."
Chỉ đạo viên ngại vì bên cạnh có nhiều đứa trẻ như vậy đang nhìn, lập tức không tranh chấp với Tống Kỳ Diễn nữa, trước khi rời đi lên tiếng cảnh cáo: "Nếu đậo người ta bị thương nữa tôi liền cho người thay anh đi, tự giải quyết cho ổn thoả."
"Sẽ không, yên tâm đi." Tống Kỳ Diễn chỉ còn kém không vỗ ngực giơ ngón tay lên thề.
Người đàn ông đầu trọc xoa đầu vai quan sát Tống Kỳ Diễn vài lần, vừa muốn đi lại bị Tống Kỳ Diễn gọi lại: "Xin hỏi, bóng này là ném cho cầu thủ đánh bóng chày sao?"
"Ừ, " Thành viên đầu trọc cảm thấy nụ cười Tống Kỳ Diễn thật u ám, phòng bị cẩn thận nên không muốn cùng hắn nhiều lời, "Tự anh nhìn mà ném đi, chỉ cần không đập lên trên người nữa là được."
Cận Tử Kỳ khi thấy Tống Kỳ Diễn đập người khác bị thương liền từ trên khán đài đứng lên, chú ý cặn kẽ tình hình trên sân vận động.
Trên thực tế, khi Tống Kỳ Diễn lần nữa đánh trúng lưng cầu thủ đối phương thì cũng không ai tin là hắn vô ý nữa.
Bởi vì tên chụp bóng kia chính là người thanh niên tên Viên Qua trước đó đã đến gần Cận Tử Kỳ.
Hiển nhiên, Tống Kỳ Diễn hôm nay căn bản không phải tới đánh bóng chày, mà là tới đánh"Tình địch" !
Nhìn sang trong sân đã nháo thành một đoàn, trái tim Cận Tử Kỳ kéo căng, vội vã chạy xuống khán đài.
Mới vừa chạy đến lằn ranh sân bãi, thì nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ dựa trên hàng rào, toét miệng cười khanh khách, thấy cô đi xuống, lập tức nhào tới vào trong ngực Cận Tử Kỳ la lớn: "Thục thử quái dị là con gà con điên cuồng!"
Cận Tử Kỳ nhức đầu mà ôm lấy trán, con gà con điên cuồng, biệt danh của Angry Bird.
Bên kia đám người vốn tụ họp trong trận bóng chày đã tản ra, lần nữa từng người trở lại vị trí của mình.
Trận trả đũa khôi hài này cũng lấy việc Tống Kỳ Diễn bị điều ra sân chuyển giao cho các cầu thủ ở khu vực bên ngoài mà tuyên bố kết thúc.
Ngoài ra đến gần lúc chuẩn bị kết thúc, Tống Kỳ Diễn lại chạy vào bên trong sân đi ngáng chân khiến cho Viên Qua đang chạy đánh bóng bị vấp ngã, cả cuộc tranh tài coi như là hạ màn một cách hoàn mỹ.
-------------------
Bên trên dãy ghế ngồi bên sân vận động.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ngồi song song, cùng nhìn Cận Mỗ Mỗ ở trong sân vận động chơi đùa chạy trốn.
Cận Tử Kỳ cho dù là ngồi, cũng lộ ra dáng người ưu nhã thẳng tắp.
Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên cạnh cô, lại có thể nói không chút nào thanh thản, bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác.
Bởi vì bốn phía vẫn có những người có nhiều dũng khí hun đúc tư tưởng đang mơ ước Cận Tử Kỳ, thỉnh thoảng nhìn sang.
Cuối cùng bị những ánh mắt kia khiến cho phiền chịu không nổi, Tống Kỳ Diễn dứt khoát bá đạo chặn ngang ôm lấy Cận Tử Kỳ, tựa như bình thường ôm Mỗ Mỗ vậy, đặt cô ngồi ở trên đùi của mình.
Bất chấp cô giãy giụa, không những ôm chặt vòng eo yêu kiều của cô, thỉnh thoảng không ngừng hôn trộm lên môi thơm.
Ánh mắt mê thích xung quanh trong phút chốc giảm đi không ít, Tống Kỳ Diễn mới từ từ bắt đầu an tâm.
Cận Tử Kỳ bị hành động vừa ôm vừa hôn của hắn giày vò đến đỏ mặt, dù sao cũng ở trước mặt mọi người -
"Buông em ra."
"Không buông." Lời lẽ chính nghĩa bác bỏ kháng nghị của cô, ngược lại ưỡn nghiêm mặt để sát vào gò má của cô, lại hôn một cái, nỉ non mập mờ: "Bà xã thật là thơm."
Chung quanh có người che miệng cười trộm mà nhìn sang, Cận Tử Kỳ đập xuống ngực Tống Kỳ Diễn, nổi giận phản kháng: "Tống Kỳ Diễn, nhiều người nhìn như vậy anh mau buông em ra!"
Tống Kỳ Diễn híp lại con mắt hẹp dài quét quanh mình một vòng, "Anh và vợ của mình thân mật cũng phạm pháp sao?"
Lời lẽ chẳng biết xấu hổ, nghe vậy Cận Tử Kỳ suýt chút nữa nôn ra một búng máu.
Dù là công chúa Cận gia luôn bình tĩnh đi nữa cũng bắt đầu muốn nổ tung.
Cận Tử Kỳ hít sâu một cái, ổn định tâm tình của mình, thay đổi dáng vẻ tâm bất cam tình bất nguyện mới vừa rồi, mím khóe môi ngoắc ngoắc tay với Tống Kỳ Diễn, "Tới đây, có chuyện nói với anh."
Hiếm khi Cận Tử Kỳ lại bày ra điệu bộ cô gái nhỏ, Tống Kỳ Diễn cầu cũng không được, chợt nhíu mày cười tủm tỉm cúi thấp đầu dựa sát qua, "Muốn nói cái gì mà làm thần bí như vậy?"
Chẳng qua là lỗ tai mới vừa gần sát mặt Cận Tử Kỳ, đã bị níu lấy tàn nhẫn.
"A, bà xã nhẹ một chút, đau quá, nhanh... Mau buông ra." Tống Kỳ Diễn lập tức buông cô ra đi bịt lỗ tai.
Dịu dàng cao quý như công chúa Cận gia thế nhưng cũng biết lừa gạt!
Còn có cái động tác này chỉ có người đàn bà đanh đá mới làm, đến tột cùng là cô học được ở đâu?
Trong lúc bị đau ánh mắt Tống Kỳ Diễn chợt lóe, nhớ lại tối hôm qua nửa đêm có phát bộ phim gia đình.
Bên trong phim đó bà nội trợ Hàn Quốc không phải đã lấy chiêu này đối phó giày vò ông chồng của cô ta sao?
Trở về sẽ đem cái TV LCD trong phòng bỏ đi, Tống Kỳ Diễn căm giận mà ở trong lòng hạ quyết tâm.
—— quyết không thể để cho những phim truyền hình kia làm hư bà xã mình vốn dịu dàng đáng yêu!
Cận Tử Kỳ thấy tay hắn buông mình ra, thu lại bàn tay nhéo lỗ tai hắn, vội vàng từ trên đùi của hắn đứng dậy.
Cũng không dám ngồi bên cạnh hắn nữa, sửa lại một chút tóc mai rơi ra lộn xộn, Cận Tử Kỳ khôi phục lại quý khí lạnh nhạt trước kia.
"Em đi siêu thị mua chút nước uống." Bỏ lại một câu nói lập tức xoay người đi đến đường mòn phía trước mặt.
"Chờ anh một chút, anh và em cùng đi!" Tống Kỳ Diễn xoa xoa lỗ tai bị nhéo đỏ, lại đứng lên dính theo.
Bình luận facebook