Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
"Tranh."
Một thanh âm lướt qua, dư âm mất đi, đình viện chìm trong yên lặng, một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài: “Hai nơi Dĩnh Xuyên, Nam Dương, quân Khăn Vàng trước sau bị diệt, có lẽ Ký Châu cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Thái Bình đạo cùng Trương Giác lão đạosự nghiệp không thành, thật khiến người ta thất vọng….
Nữ tử trang phục diễm lệ thận trọng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Thanh âm kiều mỵ trong đình viện cất lên: “Thái Bình đạo bị diệt là chuyện nay mai, không cần truyền tin tức của triều đình cho bọn họ nữa làm gì, hiện tại chúng ta cần phải ẩn dấu hành tung, chờ đợi thời cơ.”
“Dạ, tiểu thư”
Nữ tử trang phục diễm lệđứng dậy, chậm rãi lùi ra ngoài đình viện.
…
Cư sầu cần kỳ thùy cáo hề, độc vĩnh tư nhi ưu bi.
Nội tự tỉnh nhi bất sĩ hề, thao dũ kiên nhi bất suy.
Ẩn tam niên nhi vô quyết hề, tuế hốt hốt kỳ nhược đồi.
Liên dư thân bất túc dĩ tốt ý hề, ký nhất kiến nhi phục quy.
Ai nhân sự chi bất hạnh hề, chúc thiên mệnh nhi ủy chi hàm trì.
…
Một lúc sau, đình viện vang lên tiếng ca vang vọng từ cõi xa xăm, lời ca như than khóc, lại đầy u oán , ngay cả chim non trên cành nghe xong điều quên mất đường về.
….
Trương gia trang.
Trên khoảng đất trống, Tám Trăm Lưu Khấu đã tụ họp xong, Mã Dược sai người làm ra một lá tinh kì ngay trong đêm, giờ nó đang trong tay Quản Hợi, phần phật tung bay trong gió, trên nền trắng có bốn chữ đỏ như máu: “Tám Trăm Lưu Khấu”, nhìn rất bắt mắt.
Mã Dược đến bên một tên lưu khấu, ánh mắt lạnh như băng rơi vào tên lưu khấu đó khiến hắn có cảm giác như ngồi trên bàn chông, tự nhiên cảm thấy lo lắng.
Trong lòng hắn đang ôm một cái bao, lổn nhổn, không biết bên trong chứa những gì.
“Trong đó chứa những gì?”
Mã Dược ngữ khí lạnh lùng, tựa như gió bất rét lạnh đến xương tủy.
“Một ít y..y phục, ta thấy đẹp, định…định giữ lại về sau cho vợ ta mặc..mặc…”
Ánh mắt Mã Dược chợt trở nên dữ tợn làm tên lưu khấu im bặt.
Nhưng những tên lưu khấu giống như tên này cũng không phải ít, rất nhiều lưu khấu trên người mang không ít đồ đạc, kỳ quái nhất là có người tự nhiên còn vác trên vai bức tượng lão Trương(ND: Trương Quả Lão, một trong bát tiên) được chạm khắc tinh xảo…Hiện tại nhìn tám trăm tên lưu khấu không giống một chi quân đội tí nào, nhìn giống như đám nạn dân đang chạy giặc vậy. Nếu như đẫn theo đám người này, cho dù quan quân không đuổi theo, đám của nợ vướng víu này cũng đủ làm chúng mệch chết rồi.
Mã Dược vẻ mặt như đao, xoay người đứng trước đội ngũ.
Một cơn gió lạnh quét qua bải đất trống, thổi tung mái tóc dài có phần hoang dã của Mã Dược, sát khí tỏa ra từ trong mắt hắn giống như đao kiếm quét qua tám trăm tên lưu khấu, tất cả mọi người như ngừng thở.
“Đem mọi thứ vô dụng ném hết cho ta! Mỗi người chỉ được mang vũ khí, lương thực, nếu ai dám không nghe lệnh, đao kiếm sẽ bồi tiếp hắn! Các ngươi là lính, không phải nạn dân!”
“Ném hết!”
Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu trợn mắt hét to, toàn bộ lưu khấu điều đem những như vô dụng ném trên mặt đất.
Mã Dược “hừ” một tiếng, trong mắt rực sát cơ, vẫy tay một cái, bốn tên lưu khấu như hung thần ác sát áp giải hai tên lưu khấu ủ rũ đi đến trước mặt Mã Dược, đẩy chúng quỳ rạp dưới nền tuyết lầy lội.
Mã Dược thanh âm lạnh lùng như một hòn đá ném vào trong tâm khảm mỗi một tên lưu khấu.
“Ngày hôm qua trước khi vào trang, ta từng ra lệnh rõ ràng, tuyệt không cho phép gây họa cho bá tánh bình dân, nếu không giết không tha! Nhưng tối qua vẫn có người không nghe mệnh lệnh, tự lẻn vào thôn, giết người phóng hỏa, gian dâm phụ nữ! Ta nói được là làm được, ai phạm vào cấm lệnh, cho dù là Thiên vương lão tử cũng không tha, chém!”
“Không, đại đầu lĩnh, chúng ta đã biết sai rồi, tha cho chúng ta đi, chúng ta hứa sẽ không dám nữa!”
Hai tên lưu khấu vốn tưởng rằng bị giáo huấn một trận rồi thôi, không nghĩ tới Mã Dược nói giết là giết, nhất thời luống cuống, luôn miệng cầu xin tha thứ, đám lưu khấu còn lại ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng. Ngay cả Quản Hợi cũng nhịn không được mở miệng cầu xin: “Bá Tề, ta thấy đủ rồi, bọn họ đã biết sai rồi.”
Mã Dược ánh mắt dữ tợn, rútđao ra đưa cho Quản Hợi lớn tiếng quát: “Quản Hợi, giao cho ngươi hành hình!”
Quản Hợi im bặt, hắn chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt dữ tợn đó của Mã Dược, đành cắn răng tiếp nhận cương đao, đem tinh kì giao cho Bùi Nguyên Thiệu, sau đó chuyển hướng quay qua hai tên lưu khấu nói:” Huynh đệ, nhắm mắt lại, chỉ một lát thôi.”
Hai tên lưu khấu tuyệt vọng nhìn Quản Hợi một cái, cắn chặt răng, hai mắt nhắm lại.
Khuôn mặt đen kịt của Quản Hợi lóe lên một tia ác độc, giơ tay chém xuống, cương đao sắc bén từ trên không trung xẹt xuống tạo thành một đường vòng cung, máu nóng phọt lên, hai cái đầu lâu lăn dài trên đống bùn tuyết .
Tám trăm lưu khấu ánh mắt điều toát ra sự sợ hãi, Lưu Nghiên không nhịn được quay mặt đi. Trâu Ngọc Nương bị trói bên cạnh ánh mắt lộ ra tia dị sắc, thầm nghĩ, tên tội phạm bị triều đình truy nã này so với những tên tặc khấu khác không giống nhau thì phải? Thậm chí ngay cả quan quân kỷ luật nghiêm minh cũng không thể vô cớ vì dân chúng mà chém giết chính thuộc hạ của mình.
Vì sinh tồn, Mã Dược không tiếc đem đámnông phu kia huấn huyện thành dã lang, nhưng hắn cũng biết, nhất định không để cho đám dã lang kia mất đi tầm khống chế, hắn phải là người quyền uy nhất trong đám người này, nếu không tám trăm lưu khấu này sẽ trở thành thảm họa, một kiết thúc bi thảm cho chính bản thân hắn.
Hít một ngụm khí lạnh, Mã Dược hét lớn: ” Bùi Nguyên Thiệu!”
Bùi Nguyên Thiệu hiên ngang bước lên một bước, nghiêm giọng nói: “Có!”
Lại nói về quản gia Trương Cầu của Trương gia trang, sau khi thoát chết, liên tục chạy thục mạng một mạch không ngừng về phía huyện Phục Dương, sau khi đến nơi lập tức tới gặp huyện lệnh Trần Chấn báo cáo sự tình Trương Trang bị tặc khấu tập kích, toàn trang hơn trăm nhân mạng chỉ có mình hắn sống sót trở về báo tin.
Huyện lệnh Trần Chấn nghe thấy chấn kinh, liền cho gọi Huyện thừa, huyện úy cùng các bộ tiểu lại nghị sự.
Rất nhiều quan lại cho rằng phải đóng hết cửa thành, thực thi giới nghiêm, sau đó phái người hỏa tốc báo cho Thái Thú Nam Dương Tần Hiệt đại nhân, xin Thái Thú đại nhân phái binh tiểu trừ. Duy chỉ có Tặc Tào Duyện Lý Nghiêm không cho là đúng, cho rằng đấy chỉ có hơn trăm lưu khấu, không đủ gây sợ hãi, căn bản không cần Thái Thú nhọc công điều binh đến đây, chỉ dựa vào 500 quốc binh của Phục Dương huyện cũng đủ giải quyết đám tặc binh này.
Lý Nghiêm, tên chữ Chính Phương, người Nam Dương, lúc này mới vừa 20 tuổi, được bổ nhiệm làm Tặc Tào Duyện của Phục Dương Huyền, vốn là một chức quan nhỏ chuyên truy nã đạo tặc, bởi vì có năng lực nên được Huyện lệnh Trần Chấn tin dùng.
Có người chất vấn lại: “Lý Nghiêm, ngươi dựa vào đâu kết luận lưu khấu chỉ có hơn trăm người?”
Lý Nghiêm ha ha cười một tiếng, đưa tay chỉ vào Trương Cầu nói: “Trương quản gia mặc dù mập mạp, một thân thịt béo đó cũng chẳng hơn trăm cân, đủ cho bao nhiêu người ăn no một bữa? Cho nên tại hạ mới dám mạnh miệng, lưu khấu chỉ có hơn trăm người.”
Chúng nhân điều bật cười, Huyện lệnh Trần Chấn càng cho đó là đúng.
Lý Nghiêm phất một ống tay áo, tiêu sái nói: “Đại nhân, quân Khăn Vàng ở Nam Dương đã bị Chu Tướng quân cùng Tần đại nhân liên binh tiêu diệt, giặc Khăn Vàng bị tiêu diệt gần mười phần rồi, số còn lại chạy trốn tứ tán. Lần này chỉ là tập hợp chút tàn binh bại tốt, tại hạ chỉ cần 200 quân sĩ, đem đám tặc khấu này tiêu diệt, đem đầu chúng dâng lên đại nhân.”
Trần Chấn ổn định tinh thần, vuốt râu hân hoan nói: “Bổn quan cấp cho ngươi 300 quân sĩ, ngày mai canh ba thổi cơm, canh năm xuất chinh.”
“Tại hạ tuân mệnh!”
Lý Nghiêm ôm quyền vái chào, khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên trẻ tuổi xẹt qua một tia đắc ý. Một cơ hội ông trời ban cho hắn, một cơ hội để đại trượng phu kiến công lập nghiệp.
Uyển Thành, Phủ Thái Thú.
Văn Sính xồng xộc chạy vào, hướng Tần Hiệt đứng ngồi không yên nói: “Tỷ phu, đã có tin tức.”
Tần Hiệt vội vàng đứng dậy, Hoàng Trung chư tướng đứng một bên cũng đồng loạt quay mặt lại, ánh mắt lộ vẻ phấn chấn, dư đảng giặcKhăn Vàng như quỷ mị biến mất suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng có tin tức rồi sao?
Tần Hiệt vội hỏi: “Dư đảng quân Khăn Vàng đang ở nơi nào?”
Văn Sính hít vào một hơi, đáp: “Khoái mã đi vềhướng đông 80 dặm, rốt cục dò được tin tức, có nạn dân trốn ở trong bụi rậm từng gặp một đám Khăn Vàng tặc khấu đi về hướng đông nam, đó rất có thể là Mã Dược cùng đám tặc khấu.”
Tần Hiệt mặt liền biến sắc hỏi: “Gặp ở đâu, lúc nào?”
Văn Sính nói: “Ở Bỉ Dương Huyền, phía tây nam Thạch Đầu sơn, vào ngày hôm qua.”
“Bỉ Dương Huyền, Thạch Đầu sơn! Hôm qua?” Tần Hiệt hoảng sợ nói: “ Nói như thế hiện tại tặc khấu đã đến địa phận Phục Dương rồi sao?”
Trâu Tĩnh là người am hiểu địa lý Nam Dương kinh hãi nói: “Phục Dương là cố hương của Đại Tướng Quân, nếu như đám lưu khấu này lọt vào quấy nhiểu chỉ sợ làm Đại Tướng Quân nỗi trận lôi đình.”
Tần Hiệt nhíu mày nói: “Nếu được như thế đã tốt, lão phụ thân của Đại Tướng Quân còn đang ở Phục Dương thành, một khi…hậu quả…thật không dám nghĩ đến.”
Tất cả mọi người điều kinh hãi thất sắc, cũng không dám nghĩ một khi phụ thân Đại Tướng Quân xẩy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào? Chỉ sợ mọi người ở đây không người nào còn đầu trên cổ. Một lúc lâu sau, Thái Mạo người Giang Hạ mới hồi phục tinh thần, cho là không đúng nói: “Bọn lưu khấu Mã Dược chỉ có hơn ngàn người, mà Phục Dương Huyện đồn trú cũng được 500 quân quốc binh, xuất binh tiêu diệt thì quả không dễ nhưng cố thủ thì chắc không thành vấn đề?”
Hoàng Trung ngưng giọng nói: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đại nhân, hãy cấp tốc phát binh truy kích!”
Tần Hiệt nghe vậy chấn động, lạnh lùng nói: “Chư tướng nghe lệnh.”
Một thanh âm lướt qua, dư âm mất đi, đình viện chìm trong yên lặng, một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài: “Hai nơi Dĩnh Xuyên, Nam Dương, quân Khăn Vàng trước sau bị diệt, có lẽ Ký Châu cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Thái Bình đạo cùng Trương Giác lão đạosự nghiệp không thành, thật khiến người ta thất vọng….
Nữ tử trang phục diễm lệ thận trọng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Thanh âm kiều mỵ trong đình viện cất lên: “Thái Bình đạo bị diệt là chuyện nay mai, không cần truyền tin tức của triều đình cho bọn họ nữa làm gì, hiện tại chúng ta cần phải ẩn dấu hành tung, chờ đợi thời cơ.”
“Dạ, tiểu thư”
Nữ tử trang phục diễm lệđứng dậy, chậm rãi lùi ra ngoài đình viện.
…
Cư sầu cần kỳ thùy cáo hề, độc vĩnh tư nhi ưu bi.
Nội tự tỉnh nhi bất sĩ hề, thao dũ kiên nhi bất suy.
Ẩn tam niên nhi vô quyết hề, tuế hốt hốt kỳ nhược đồi.
Liên dư thân bất túc dĩ tốt ý hề, ký nhất kiến nhi phục quy.
Ai nhân sự chi bất hạnh hề, chúc thiên mệnh nhi ủy chi hàm trì.
…
Một lúc sau, đình viện vang lên tiếng ca vang vọng từ cõi xa xăm, lời ca như than khóc, lại đầy u oán , ngay cả chim non trên cành nghe xong điều quên mất đường về.
….
Trương gia trang.
Trên khoảng đất trống, Tám Trăm Lưu Khấu đã tụ họp xong, Mã Dược sai người làm ra một lá tinh kì ngay trong đêm, giờ nó đang trong tay Quản Hợi, phần phật tung bay trong gió, trên nền trắng có bốn chữ đỏ như máu: “Tám Trăm Lưu Khấu”, nhìn rất bắt mắt.
Mã Dược đến bên một tên lưu khấu, ánh mắt lạnh như băng rơi vào tên lưu khấu đó khiến hắn có cảm giác như ngồi trên bàn chông, tự nhiên cảm thấy lo lắng.
Trong lòng hắn đang ôm một cái bao, lổn nhổn, không biết bên trong chứa những gì.
“Trong đó chứa những gì?”
Mã Dược ngữ khí lạnh lùng, tựa như gió bất rét lạnh đến xương tủy.
“Một ít y..y phục, ta thấy đẹp, định…định giữ lại về sau cho vợ ta mặc..mặc…”
Ánh mắt Mã Dược chợt trở nên dữ tợn làm tên lưu khấu im bặt.
Nhưng những tên lưu khấu giống như tên này cũng không phải ít, rất nhiều lưu khấu trên người mang không ít đồ đạc, kỳ quái nhất là có người tự nhiên còn vác trên vai bức tượng lão Trương(ND: Trương Quả Lão, một trong bát tiên) được chạm khắc tinh xảo…Hiện tại nhìn tám trăm tên lưu khấu không giống một chi quân đội tí nào, nhìn giống như đám nạn dân đang chạy giặc vậy. Nếu như đẫn theo đám người này, cho dù quan quân không đuổi theo, đám của nợ vướng víu này cũng đủ làm chúng mệch chết rồi.
Mã Dược vẻ mặt như đao, xoay người đứng trước đội ngũ.
Một cơn gió lạnh quét qua bải đất trống, thổi tung mái tóc dài có phần hoang dã của Mã Dược, sát khí tỏa ra từ trong mắt hắn giống như đao kiếm quét qua tám trăm tên lưu khấu, tất cả mọi người như ngừng thở.
“Đem mọi thứ vô dụng ném hết cho ta! Mỗi người chỉ được mang vũ khí, lương thực, nếu ai dám không nghe lệnh, đao kiếm sẽ bồi tiếp hắn! Các ngươi là lính, không phải nạn dân!”
“Ném hết!”
Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu trợn mắt hét to, toàn bộ lưu khấu điều đem những như vô dụng ném trên mặt đất.
Mã Dược “hừ” một tiếng, trong mắt rực sát cơ, vẫy tay một cái, bốn tên lưu khấu như hung thần ác sát áp giải hai tên lưu khấu ủ rũ đi đến trước mặt Mã Dược, đẩy chúng quỳ rạp dưới nền tuyết lầy lội.
Mã Dược thanh âm lạnh lùng như một hòn đá ném vào trong tâm khảm mỗi một tên lưu khấu.
“Ngày hôm qua trước khi vào trang, ta từng ra lệnh rõ ràng, tuyệt không cho phép gây họa cho bá tánh bình dân, nếu không giết không tha! Nhưng tối qua vẫn có người không nghe mệnh lệnh, tự lẻn vào thôn, giết người phóng hỏa, gian dâm phụ nữ! Ta nói được là làm được, ai phạm vào cấm lệnh, cho dù là Thiên vương lão tử cũng không tha, chém!”
“Không, đại đầu lĩnh, chúng ta đã biết sai rồi, tha cho chúng ta đi, chúng ta hứa sẽ không dám nữa!”
Hai tên lưu khấu vốn tưởng rằng bị giáo huấn một trận rồi thôi, không nghĩ tới Mã Dược nói giết là giết, nhất thời luống cuống, luôn miệng cầu xin tha thứ, đám lưu khấu còn lại ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng. Ngay cả Quản Hợi cũng nhịn không được mở miệng cầu xin: “Bá Tề, ta thấy đủ rồi, bọn họ đã biết sai rồi.”
Mã Dược ánh mắt dữ tợn, rútđao ra đưa cho Quản Hợi lớn tiếng quát: “Quản Hợi, giao cho ngươi hành hình!”
Quản Hợi im bặt, hắn chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt dữ tợn đó của Mã Dược, đành cắn răng tiếp nhận cương đao, đem tinh kì giao cho Bùi Nguyên Thiệu, sau đó chuyển hướng quay qua hai tên lưu khấu nói:” Huynh đệ, nhắm mắt lại, chỉ một lát thôi.”
Hai tên lưu khấu tuyệt vọng nhìn Quản Hợi một cái, cắn chặt răng, hai mắt nhắm lại.
Khuôn mặt đen kịt của Quản Hợi lóe lên một tia ác độc, giơ tay chém xuống, cương đao sắc bén từ trên không trung xẹt xuống tạo thành một đường vòng cung, máu nóng phọt lên, hai cái đầu lâu lăn dài trên đống bùn tuyết .
Tám trăm lưu khấu ánh mắt điều toát ra sự sợ hãi, Lưu Nghiên không nhịn được quay mặt đi. Trâu Ngọc Nương bị trói bên cạnh ánh mắt lộ ra tia dị sắc, thầm nghĩ, tên tội phạm bị triều đình truy nã này so với những tên tặc khấu khác không giống nhau thì phải? Thậm chí ngay cả quan quân kỷ luật nghiêm minh cũng không thể vô cớ vì dân chúng mà chém giết chính thuộc hạ của mình.
Vì sinh tồn, Mã Dược không tiếc đem đámnông phu kia huấn huyện thành dã lang, nhưng hắn cũng biết, nhất định không để cho đám dã lang kia mất đi tầm khống chế, hắn phải là người quyền uy nhất trong đám người này, nếu không tám trăm lưu khấu này sẽ trở thành thảm họa, một kiết thúc bi thảm cho chính bản thân hắn.
Hít một ngụm khí lạnh, Mã Dược hét lớn: ” Bùi Nguyên Thiệu!”
Bùi Nguyên Thiệu hiên ngang bước lên một bước, nghiêm giọng nói: “Có!”
Lại nói về quản gia Trương Cầu của Trương gia trang, sau khi thoát chết, liên tục chạy thục mạng một mạch không ngừng về phía huyện Phục Dương, sau khi đến nơi lập tức tới gặp huyện lệnh Trần Chấn báo cáo sự tình Trương Trang bị tặc khấu tập kích, toàn trang hơn trăm nhân mạng chỉ có mình hắn sống sót trở về báo tin.
Huyện lệnh Trần Chấn nghe thấy chấn kinh, liền cho gọi Huyện thừa, huyện úy cùng các bộ tiểu lại nghị sự.
Rất nhiều quan lại cho rằng phải đóng hết cửa thành, thực thi giới nghiêm, sau đó phái người hỏa tốc báo cho Thái Thú Nam Dương Tần Hiệt đại nhân, xin Thái Thú đại nhân phái binh tiểu trừ. Duy chỉ có Tặc Tào Duyện Lý Nghiêm không cho là đúng, cho rằng đấy chỉ có hơn trăm lưu khấu, không đủ gây sợ hãi, căn bản không cần Thái Thú nhọc công điều binh đến đây, chỉ dựa vào 500 quốc binh của Phục Dương huyện cũng đủ giải quyết đám tặc binh này.
Lý Nghiêm, tên chữ Chính Phương, người Nam Dương, lúc này mới vừa 20 tuổi, được bổ nhiệm làm Tặc Tào Duyện của Phục Dương Huyền, vốn là một chức quan nhỏ chuyên truy nã đạo tặc, bởi vì có năng lực nên được Huyện lệnh Trần Chấn tin dùng.
Có người chất vấn lại: “Lý Nghiêm, ngươi dựa vào đâu kết luận lưu khấu chỉ có hơn trăm người?”
Lý Nghiêm ha ha cười một tiếng, đưa tay chỉ vào Trương Cầu nói: “Trương quản gia mặc dù mập mạp, một thân thịt béo đó cũng chẳng hơn trăm cân, đủ cho bao nhiêu người ăn no một bữa? Cho nên tại hạ mới dám mạnh miệng, lưu khấu chỉ có hơn trăm người.”
Chúng nhân điều bật cười, Huyện lệnh Trần Chấn càng cho đó là đúng.
Lý Nghiêm phất một ống tay áo, tiêu sái nói: “Đại nhân, quân Khăn Vàng ở Nam Dương đã bị Chu Tướng quân cùng Tần đại nhân liên binh tiêu diệt, giặc Khăn Vàng bị tiêu diệt gần mười phần rồi, số còn lại chạy trốn tứ tán. Lần này chỉ là tập hợp chút tàn binh bại tốt, tại hạ chỉ cần 200 quân sĩ, đem đám tặc khấu này tiêu diệt, đem đầu chúng dâng lên đại nhân.”
Trần Chấn ổn định tinh thần, vuốt râu hân hoan nói: “Bổn quan cấp cho ngươi 300 quân sĩ, ngày mai canh ba thổi cơm, canh năm xuất chinh.”
“Tại hạ tuân mệnh!”
Lý Nghiêm ôm quyền vái chào, khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên trẻ tuổi xẹt qua một tia đắc ý. Một cơ hội ông trời ban cho hắn, một cơ hội để đại trượng phu kiến công lập nghiệp.
Uyển Thành, Phủ Thái Thú.
Văn Sính xồng xộc chạy vào, hướng Tần Hiệt đứng ngồi không yên nói: “Tỷ phu, đã có tin tức.”
Tần Hiệt vội vàng đứng dậy, Hoàng Trung chư tướng đứng một bên cũng đồng loạt quay mặt lại, ánh mắt lộ vẻ phấn chấn, dư đảng giặcKhăn Vàng như quỷ mị biến mất suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng có tin tức rồi sao?
Tần Hiệt vội hỏi: “Dư đảng quân Khăn Vàng đang ở nơi nào?”
Văn Sính hít vào một hơi, đáp: “Khoái mã đi vềhướng đông 80 dặm, rốt cục dò được tin tức, có nạn dân trốn ở trong bụi rậm từng gặp một đám Khăn Vàng tặc khấu đi về hướng đông nam, đó rất có thể là Mã Dược cùng đám tặc khấu.”
Tần Hiệt mặt liền biến sắc hỏi: “Gặp ở đâu, lúc nào?”
Văn Sính nói: “Ở Bỉ Dương Huyền, phía tây nam Thạch Đầu sơn, vào ngày hôm qua.”
“Bỉ Dương Huyền, Thạch Đầu sơn! Hôm qua?” Tần Hiệt hoảng sợ nói: “ Nói như thế hiện tại tặc khấu đã đến địa phận Phục Dương rồi sao?”
Trâu Tĩnh là người am hiểu địa lý Nam Dương kinh hãi nói: “Phục Dương là cố hương của Đại Tướng Quân, nếu như đám lưu khấu này lọt vào quấy nhiểu chỉ sợ làm Đại Tướng Quân nỗi trận lôi đình.”
Tần Hiệt nhíu mày nói: “Nếu được như thế đã tốt, lão phụ thân của Đại Tướng Quân còn đang ở Phục Dương thành, một khi…hậu quả…thật không dám nghĩ đến.”
Tất cả mọi người điều kinh hãi thất sắc, cũng không dám nghĩ một khi phụ thân Đại Tướng Quân xẩy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào? Chỉ sợ mọi người ở đây không người nào còn đầu trên cổ. Một lúc lâu sau, Thái Mạo người Giang Hạ mới hồi phục tinh thần, cho là không đúng nói: “Bọn lưu khấu Mã Dược chỉ có hơn ngàn người, mà Phục Dương Huyện đồn trú cũng được 500 quân quốc binh, xuất binh tiêu diệt thì quả không dễ nhưng cố thủ thì chắc không thành vấn đề?”
Hoàng Trung ngưng giọng nói: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đại nhân, hãy cấp tốc phát binh truy kích!”
Tần Hiệt nghe vậy chấn động, lạnh lùng nói: “Chư tướng nghe lệnh.”