• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt (3 Viewers)

  • Chương 357

Tháng sáu năm Thái Bình thứ chín ( năm 210)


Sau khi đã chuẩn bị chu xong xuôi mọi việc, Mã Dược đang chuẩn bị khởi binh xuôi nam thì Bùi Định (trưởng tử của Bùi Nguyên Thiệu) và Thư Hộc ( con của Thư Thụ ) đột nhiên mặc quần áo tang tới Lạc Dương kiến giá. Cự Ngôn Bình Bắc Vương Bùi Nguyên Thiệu và Thứ sử Sóc Châu Thư Thụ cả hai đã lần lượt qua đời chết bệnh trong vòng một tháng. Mã Dươc nghe được tin tức liền khóc rống lên trước mặt văn võ bá quan. Mấy cựu thần như Giả Hủ, Quả Ninh, Phó Tiếp, Pháp Chân cũng sụt sùi hồi lâu.


Mã Dược cho phép Bùi Định thừa hưởng tước Bình Bắc Vương, cùng Chu Thương, Quản Khởi thống lĩnh mười lăm vạn thiết kỵ của ba vạn hộ Mạc Bắc xuôi nam Trung Nguyên, cử Chinh Đông tướng quân Cao Thuận khởi mười lăm vạn quân Quan Đông, Chinh Tây tướng quân Phương Duyệt khởi mười lăm vạn quân Quan Trung, Chinh Bắc tướng quân Hứa Chử khởi mười lăm vạn quân Hà Bắc. Trấn tây tướng quân Trương Tú khởi mười vạn quân Tây Xuyên, trước sau tiến tới Giang Lăng hội quân với mười lăm vạn quân Kinh Châu của Chinh Nam tướng quân Từ Hoảng.


Mã Dược tự mình thống lĩnh mười vạn thiết kỵ tinh nhuệ hợp binh với mười lăm vạn thiết kỵ Mạc Bắc xuôi nam.


Tháng chín, năm Thái Bình thứ chín, các lộ quân Lương tụ tập ở Giang Lăng, tổng cộng có hơn một trăm vạn các loại quân thuỷ, bộ, kỵ nhưng nói xưng lên ba trăm vạn.


Mã Dược lại sai sứ truyền hịch cho Ngô, Sở, muốn cùng Tôn Quyền, Tào Chân đánh một trận ở Xích Bích. Tin tức truyền tới gây chân động Kinh, Dương.


Kiến Nghiệp, Ngô cung


“Bệ hạ!” Tư Đồ Trương Chiêu quỳ dạp bên dưới, khóc rống lên can gián: “Nay ba trăm vạn đại quân Bắc Lương ồ ạt xuôi nam. Cho dù Ngô, Sở có liên minh cũng, binh lực cũng không quá ba mươi vạn, không thể chống lại được. Nếu như ngoan cố chống lại thì không nghi ngờ gì nữa chỉ như châu chấu đá xe. Tại sao không sớm đầu hàng, bảo toàn cho bách tính? Nếu cứ khăn khăn chống lại thì sẽ ngọc nát đá tan, trăm họ lầm than”.


"Bệ hạ."


"Bệ hạ."


"Bệ hạ."


Trương Hoàng, Bộ Chất, Ngu Phiên cũng rối rít bước ra, quỳ dạp trước bệ rồng, cố gắng khuyên can Tôn Quyền đầu hàng quân Bắc Lương.


“Các vị đại nhân nói sai rồi” Tôn Quyền cực kỳ giận dữ đang muốn phát tác thì bất chợt Đô đốc thuỷ quân Lữ Mông bước ra nói: “Nước Ngô ta có năm vạn tướng sĩ thuỷ quân. Chiến thuyền lớn nhỏ gần vạn chiếc. Bắc Lương có ba trăm vạn đại quân xuôi nam nhưng chúng từ xa tới, nhất định có nhiều khó khăn. Quân ta chỉ cần dùng Trường Giang rộng lớn, hiểm trở để tử thủ. Quân Lương đánh lâu không thắng, tất sẽ thối chí lui quân. Sao có thể không chiến mà hàng?”


Phiêu Kỵ tướng quân Thái Sử Từ cũng bước ra quát to: “Ngoại trừ năm vạn thuỷ quân, Đông Ngô ta vẫn còn mười vạn bộ binh tinh nhuệ. Cái gì gọi là không thể đánh lại?”


“Đúng. Tuyệt đối không hàng!”.


“Bệ hạ, không thể đầu hàng”.


“Thần thề sống chết không đầu hàng”.


Thái Sử Từ vừa nói xong, các võ tướng còn lại, Hạ Tề, Tổ Lang, Toàn Tông, Chu Nhiên cũng đều rối rít bước ra khỏi hàng, yêu cầu quyết tử chiến cùng với quân Lương.


Sắc mặt Tôn Quyền âm trầm, bất định. Bất chợt ngay trong lúc này hắn nhớ tới Chu Du. Nếu có Đại đô đốc ba quân Chu Du ở đây, chỉ e sẽ không có cuộc tranh luận hàng, hay chiến này? Hơn nữa nếu thực sự liên minh với quân Sở, đối kháng với quân Lương, ngoại trừ Chu Du ra, không ai có đủ tư cách thống lĩnh ba quân. Nghĩ vậy Tôn Quyền không còn do dự nữa, hắn quát to: “Kim Ngô vệ ở đâu?”


Chấp Kim Ngô Tống Khiêm vội vàng bước ra nói: “Có vi thần”.


Tôn Quyền nói: “Ngay lập tức phái người tới Sài Tang, triệu Đại đô đốc Chu Du về đây”.


“Thần tuân chỉ”.


Tống Khiêm lĩnh mệnh ngay lập tức rời đi.


Lúc này Tôn Quyền mới nhìn quần thần nói: “Chiến hay hàng đợi sau khi Đại đô đốc tới hãy thương nghị tiếp. Bãi triều”.


Hán Thọ, Sở cung.


So với việc văn quan võ tướng của Đông Ngô chia làm hai phái chiến, hoà. Quần thần trên dưới của nước Sở lại tỏ ra rất đoàn kết. Trên thực tế từ sau khi chuyển về nam, Gia Cát Lượng đã dần dần tiêu trừ ảnh hưởng của các gia tộc Sái, Hoàng, Vương cầm đầu sĩ tộc Kinh Tương ra khỏi trung tâm quyền lực. Hiện tại quyền lực cao nhất của nước Sở đã nằm trong tay Tào Chân và Gia Cát Lượng.


Ba trăm vạn đại quân Lương áp sát biên giới. Vua tôi nước Sở lại đoàn kết chưa từng có.


Sau khi nhận được hịch truyền của Lương Thái Tổ Mã Dược, Tào Chân khẩn cấp cho đòi Thừa tướng Gia Cát Lượng, Đại tướng quân Trương Liêu, Phiêu Kỵ tướng quân Trương Cáp cùng với văn quan võ tướng như Văn Sính, Nguỵ Diên, Trình Dục, Cổ Quy, Vương Sán tới thương thảo đối sách.


“Bệ hạ, tuy quân Lương xưng là ba trăm vạn quân nhưng thần cho rằng nhiều nhất chỉ có một trăm vạn quân”.


Đại điện Hoàng cung, Gia Cát Lượng đang chậm rãi nói. Sau khi trải qua gần mười năm tôi luyện, lúc này Gia Cát Lượng đã trưởng thành hơn rất nhiều.


Tào Chân hỏi: “Tại sao Thừa tướng lại quả quyết như vậy?”


Gia Cát Lượng nói: “Có thể căn cứ vào binh lực phân bố ở đại doanh các nơi của nước Lương mà kết luận. Lương quốc của Mã đồ phu có tổng cộng bẩy đại doanh truân binh. Trong đó đại doanh Lạc Dương trú đóng thiết kỵ Tây Lương tinh nhuệ nhất, tổng binh lực tả hữu là mười lăm vạn. Kỵ binh ba vạn hộ Mặc Bắc, cũng có binh lực tổng cổng mười lăm vạn. Ngoại trừ hai nơi đó ra còn có đại doanh truân điền Hà Bắc, Quan Đông, Kinh Châu, Quan Trung, Tây Xuyên. Mỗi truân điền đại doanh đó có binh lực từ mười tới mười lăm vạn đại quân. Đại doanh thuỷ quân ở Tương Dương có thể có hơn mười vạn binh lực. Nói tóm lại tổng binh lực quân Lương chỉ vào khoảng một trăm hai mươi vạn”.


Đại tướng quân Trương Liêu nói: “Coi như chỉ có một trăm hai mươi vạn quân cũng vượt quá xa binh lực Sở quốc chúng ta”.


“Đúng vậy” Phiêu Kỵ tướng quân Trương Cáp phụ hoạ: “Quân ta chỉ có sáu vạn bộ binh. Bốn vạn bộ binh. Binh lực không vượt quá mười vạn quân. Cứ coi như chúng ta liên thủ với quân Ngô, binh lực hai nước cộng lại cũng không quá hai mươi vạn, không bằng một phần tư quân Lương”.


“Nhị vị tướng quân hoàn toàn không cần lo lắng” Gia Cát Lượng cực kỳ tự tin nói. “Mặc dù binh lực quân Lương đông đảo nhưng phần lớn lại là kỵ binh và bộ binh, tổng binh lực thuỷ quân chỉ có khoảng mười vạn, trong khi đó binh lực thuỷ quân Ngô, Sở cộng lại cũng có chín vạn quân. Nói về thuỷ quân, binh lực của hai bên có thể nói chỉ tương đương nhau. Hơn nữa liên quân Ngô, Sở có Chu Du, Sái Mạo, Lục Tốn, Lữ Mông là những thống soái thuỷ quân xuất sắc, quân Lương ngoài Cam Ninh ra thì còn có ai?”


“Mã đồ phu truyền hịch muốn đánh một trận với liên quân Ngô, Sở ở Xích Bích. Thần cho là hắn đang tự tìm lấy cái chết” Vương Sán cũng phụ hoạ: “Đương nhiên kỵ binh và bộ binh của quân Lương kiêu dũng thiện chiến. Nhưng nếu một trăm vạn đại quân kia không thể vượt Trường Giang vậy liệu có sự khác nhau về binh lực không? Thần cho là trong cuộc chiến Xích Bích, quan trọng nhất vẫn là thuỷ quân. Nói cách khác liên quân Ngô Sở, chỉ có chân chính đối đầu với mười vạn thuỷ quân Kinh Châu của Cam Ninh mà thôi”.


“Thì ra là như vậy”.


“Đã hiểu rồi”.


Sau khi được Gia Cát Lượng, Vương Sán phân tích một hồi, Trương Liêu, Trương Cáp gật đầu bừng tỉnh, có cảm giác như trút nỗi lo trong lòng.


Trên thực tế Gia Cát Lượng, Vương Sán đã vạch ra vấn đề mấu chốt nhất của cuộc chiến Xích Bích.


Mấu chốt của cuộc chiến Xích Bích chính là thuỷ quân. Nếu như thuỷ quân của liên quân Ngô, Sở có thể đánh bại thuỷ quân Kinh Châu của Cam Ninh ở cuộc chiến Xích Bích, công cuộc nam chinh của quân Lương sẽ thất bại thảm hại và chấm dứt.


Ngược lại thuỷ quân của liên quân Ngô, Sở thất bại trong tay thuỷ quân của Cam Ninh thì cho dù liên quân Ngô, Sở có binh lực kỵ, bộ ngang với quân Lương, cũng không có cách nào ngăn cản thiết kỵ quân Lương xuôi nam.


“Hiểu rồi” Tào Chân vỗ án, hắn cao giọng nói: “Vấn đề mấu chốt của cuộc chiến này là thuỷ quân của liên quân Ngô, Sở có thể tiêu diệt hoàn toàn mười vạn thuỷ quân Kinh Châu của Cam Ninh hay không. Vì để đạt được mục tiêu chiến lược này, Trẫm cho rằng nhất định phải giao thuỷ quân nước Sở cho Đại đô đốc quân Ngô là Chu Du thống nhất chỉ huy để đồng tâm hiệp lực công phá quân Lương. Chẳng hay chư vị nghĩ thế nào?”


Gia Cát Lượng nghiêm nghị nói: “Tấm lòng của Bệ hạ làm kẻ khác thán phục. Thần cho là có thể”.


Mấy người Trương Liêu, Trương Cáp, Cổ Quỳcũng rối rít phụ hoạ: “Bệ hạ anh minh”.


Quyết định của Tào Chân nhìn như là lỗ mãng nhưng kỳ thật lại cực kỳ anh minh. Nếu luận về tài cầm quân, đương thời không có ai xuất sắc hơn Chu Du, dù là Lương Thái Tổ Mã Dược cũng tự nhận kém hơn Chu Du một bậc. Tuy Chu Du thất bại trong cuộc chiến Hoài Nam nhưng hắn không thua ở khả năng cầm quân mà hắn thua ở chỗ thực lực quân Ngô không bằng quân Lương. Cho dù Chu Du có tài năng lệch đất thì hắn tuyệt đối cũng không thể có khả năng làm xoay chuyển đất trời.


Vì vậy Tào Chân quyết định giao thuỷ quân của nước Sở cho Chu Du thống nhất chỉ huy, không nghi ngờ gì nữa đây là quyết định rất chính xác, giải quyết thuận lợi vấn đề phối hợp giữa thuỷ quân của hai nước. Mặc dù thuỷ quân của quân Sở ở vào vị trí phụ thuộc vào quân Ngô nhưng Tào Chân không nghĩ đó là vấn đề quan trọng nhất. Vấn đề quan trọng nhất là chiến thắng trong cuộc chiến Xích Bích làm thất bại âm mưu xuôi nam đánh chiếm Kinh, Dương của Mã đồ phu.


Giang Lăng, đại trướng của Mã Dược.


Tư Mã Ý chỉ tay vào bản đồ, hắn nhìn Mã Dược và văn võ đại thần nói: “Bệ hạ, chư vị đại nhân, mật thám mới cấp báo: Đô đốc thuỷ quân Đông Ngô là Lữ Mông thống lĩnh ba vạn thuỷ quân, hơn năm ngàn chiến thuyền lớn nhỏ vào đóng ở Hạ Khẩu. Đô đốc thuỷ quân nước Sở cũng chuyển đại trại thuỷ quân từ Ba Lăng về Xích Bích. Lúc này thuỷ quân hai nước Ngô, Sở phân ra đóng ở Hạ Khẩu, Xích Bích làm thành thế hỗ trợ lẫn nhau, ở vào thế giằng co với đại trại thuỷ quân chúng ta ở cảng Ô Lâm”.


Mã Dược gật đầu. Hắn đứng thẳng người, ưỡn bụng rồi thong thả bước đi trong đại trướng. Gần mười năm sống trong nhung lụa đã khiến cho thể hình của hắn biến đổi nghiêm trọng. Thân thể béo phì của hắn dần dần làm chiếc áo Long bào màu vàng nứt ra. Quả thật có một phong thái uy nghi khác thường của bậc đế vương. Bước đi mấy bước trong đại trướng, Mã Dược đột nhiên dừng chân, hắn lớn tiếng nói: “Bộ binh quân Ngô, Sở không đáng nói. Duy chỉ có thuỷ quân của chúng quả thật là một mối hoạ trong lòng”.


Nói một hồi rồi Mã Dược trầm giọng nói: “Chư vị ái khanh, cuộc chiến Xích Bích này nên đánh như thế nào?”


Mã Dược vừa dứt lời, Pháp Chính liền nói: “Bệ hạ, quân ta có ưu thế binh lực tuyệt đối. Thần cho là nhất định phải phát huy ưu thế binh lực ở mức tối đa, ngăn cản hành động của liên quân Ngô, Sở”.


Mã Dược vui vẻ nói: “Nói cụ thể đi”.


Pháp Chính bước tới trước bản đồ, hắn chỉ tay dọc theo sông Trường Giang, cao giọng nói: “Có thể triển khai một trăm vạn đại quân kỵ, bộ ra đóng ở phía bắc Trường Giang, từ duyên hải Giang Lăng tới cảng Ô Lâm, phân chia ra làm tổng cộng mười đại doanh, chuẩn bị mười cầu phao vượt sông. Vì để ngăn cản quân ta vượt sông, liên quân Ngô, Sở sẽ chia binh ra tập kích. Một khi như vậy, binh lực ở đại trại thuỷ quân của quân Ngô, Sở ở Xích Bích, Hạ Khẩu sẽ suy yếu đi rất nhiều”.


Mã Dược nói: “Thuyền bè để bắc cầu phao thì lấy ở đâu?”


Pháp Chính nói: “Không cần dùng thuyền con. Cả một vùng Giang Hán rộng lớn là một khu rừng lớn với cây tùng và cây thông. Quân ta hoàn toàn có thể chặt cây lấy gỗ làm cầu phao”.


Mã Dược hỏi: “Nếu như quân Ngô, Sở không chia quân ra đối phó thì sao?”


Pháp Chính nói: “Nếu như liên quân Ngô, Sở không chia quân ra đối phó, để mặc cho quân ta tuỳ ý bố trí cầu phao thì cuộc chiến Xích Bích sẽ nhanh chóng kết thúc”.


“Hả?” Mã Dược vui vẻ nói: “Xin chỉ giáo”.


Pháp Chính nói: "Bệ hạ hãy nghĩ xem. Nếu như quân Ngô, Sở không tới tập kích, quân ta hoàn toàn có thể bắc được các cầu phao vững chắc qua sông Trường Giang sau đó chúng ta thiết kế xích sắt ngăn cản hai bên để bảo vệ cầu phao. Cuối cùng chúng ta thiết lập máy bắn đá do chính Bệ hạ sửa đổi ngay trên cầo phao. Tới khi đó cho dù thuỷ quân Ngô, Sở có dốc toàn bộ lực lượng thì sẽ rơi vào kết cục tan nát, có đến mà không có về, không phải trận chiến này quân ta nhất định thắng sao?"


Nghe vậy hai mắt Mã Dược nhất thời bừng sáng, hắn vui vẻ nói: "Đúng rồi, có cầu phao không thể phá huỷ này, lạch trời Trương Giang tự nhiên lại trở thành một con đường lớn".


Trần Quần nói: "Thế nhưng không hiểu Hiếu Trực có nghĩ tới không? Máy bắn đá rất nặng, đặt ở trên cầu phao, liệu cầu phao có chịu nổi sức nặng của nó hay không? Coi như gắng gượng chống đỡ được, chỉ e cũng không thể đặt quá nhiều máy bắn đá trên cầu phao. Với mấy chiếc máy bắn đá đơn độc đó, chỉ e rất khó tạo thành mới uy hiếp quá lớn với thuỷ quân Ngô, Sở".


Pháp Chính nói: "Điều này tại hạ đã nghĩ tới, đương nhiên chỉ dựa vào bè gỗ là không đủ để chống đỡ quá nhiều máy bắn đá nhưng chúng ta hoàn toàn có thể đặt những thùng gỗ rỗng bịt kín bên dưới cầu phao. Nếu chúng ta đặt rất nhiều thùng gỗ như vậy thì sẽ gia tăng sức chống đỡ, sức nổi của cầu phao, cho dù chúng ta có đặt hơn một trăm máy bắn đá trên một cầu phao thì cũng không có vấn đề gì. Trường Văn nghĩ sao?"


Trần Quần gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, nếu vậy thì không còn vấn đề gì nữa”.


Mã Dược nhìn mọi người xung quanh nói: "Chư vị ái khanh còn có diệu kế nào không?"


"Thần cũng có một kế" Khoái Việt bước ra khỏi hàng nói: "Sao Bệ hạ không sử dụng chiến thuyền liên hoàn? Chiến thuyền liên hoàn khổng lồ chẳng những có thể cho phép bệ phóng rất tốt cho máy bắn đá cải tiến của Bệ hạ, còn có thể biến mặt nước như đồng bằng. Trăm vạn đại quân Lương có thể giao chiến trên mặt sông cùng với thuỷ quân Ngô, Sở. Một khi như vậy thì chỉ với mười mấy vạn thuỷ quân, liên quân Ngô, Sở căn bản không chịu nổi một đòn".


"Liên hoàn chiến thuyền?"


Nghe vậy Mã Dược giật nẩy mình, lập tức trong đầu hắn hiện lên cuộc chiến Xích Bích trong lịch sử. Nếu như không phải Khoái Việt trước sau một lòng một dạ trung thành với triều Lương, Mã Dược suýt nữa đã nghi ngờ hắn là gian tế siêu cấp núp trong quân Lương. Nhưng khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu hắn, hắn trầm giọng nói: "Chiến thuyền liên hoàn đương nhiên có thể biến mặt đất thành đồng bằng nhưng lại tối kỵ hoả công".


"Không thể nào" Khoái Việt tự tin nói: "Bây giờ đang là thời tiết chính đông. Mùa đông chỉ có gió tây bắc".


"Quân ta từ bắc tấn công sang hướng nam, hoàn toàn thuận gió. Nếu như quân Ngô, Sở dùng hoả công thì không phải tự thiêu chính bản thân mình sao?"


Mã Dược cau mày nói: "Nếu như vạn nhất lúc đó có gió đông nam nổi lên thì sao?"


"Cái này…" Khoái Việt ngạc nhiên nói: "Vào mùa đông làm sao có gió đông nam được?"


"Không thể có việc nào là tuyệt đối" Mã Dược nói: "Hơn nữa không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất".


Khoái Việt vội vàng nói: "Thần suy tính không kỹ, xin bệ hạ lượng thứ".


"Không" Ánh mắt Giả Hủ ở bên cạnh đột nhiên trở nên rất gian xảo, hắn nhìn Mã Dược nói: "Bệ hạ, nếu như quân ta sớm có phòng bị, một khi gió đông nam nổi lên, liên quân Ngô, Sở muốn dùng hoả công cũng chẳng đáng sợ.


Thần cho là đề nghị của Dị Độ vẫn rất đáng thử. Thế nhưng để đề phòng vạn nhất, thần cho rằng có thể chỉ cho hai mươi vạn đại quân lên chiến thuyền liên hoàn, phối hợp với thuỷ quân của Cam Ninh tướng quân, phát động tấn công liên quân Ngô, Sở".


"Ồ" Mã Dược vui vẻ nói: "Văn Hoà nói chỉ chế tạo chiến thuyền liên hoàn chở hai mươi vạn đại quân thôi sao?"


"Đúng" Giả Hủ gật đầu nói: "Như vậy trong trường hợp vạn nhất cũng chỉ tổn thất hai mươi vạn đại quân, không đủ để ảnh hưởng tới cả cuộc chiến".


Mã Dược nói: "Thế nhưng nên đề phòng hoả công như thế nào?"


Giả Hủ nói: "Một khi liên quân Ngô, Sở muốn dùng hoả công, chúng chỉ có hai cách sử dụng".


Mã Dược hỏi: "Hai loại gì?"


Giả Hủ nói: "Phương thức thứ nhất là khi quân đội hai bên giao chiến với nhau, có thể dùng quân cung thủ phóng hoả tiến nhưng một khi như vậy, quân đội hai bên giao chiến, quân cung thủ liên quân Ngô, Sở thua xa quân cung thủ chúng ta. Khi đó chưa nói tới việc liên quân Ngô, Sở không thiêu cháy được chiến thuyền của quân ta, ngược lại còn bị quân ta thiêu huỷ chiến thuyền. Phương thức thứ hai là phái người lái thuyền có chứa vật dẫn hoả lén lút tới gần chiến thuyền của quân ta sau đó sẽ tập kích bất ngờ. Ngoài hai khả năng này tuyệt đối không còn khả năng nào khác".


Mã Dược hồi tưởng lại việc Chu Du có thể dùng một mồi lửa hoả thiêu tám mươi ba vạn đại quân của Tào Tháo, không phải chính là vì Hoàng Cái trá hàng, dẫn một đội Mông trùng, Đấu hạm chất đầy chất dẫn lửa xông vào chiến thuyền liên hoàn của quân Tào sao? Nếu như lúc Tào Tháo không trúng kế, không tuỳ tiến xuất lĩnh đội thuyền rời trại tiếp ứng Hoàng Cái thì có lẽ lịch sử đã được viết lại.


Nghĩ vậy, trong lòng Mã Dược không khỏi chấn động, hắn hỏi Giả Hủ: "Nói cách khác, chỉ cần không để chiến thuyền khả nghi tới gần, liên quân Ngô, Sở muốn dùng hoả công cũng chỉ còn cách phát động tấn công chính diện sao?"


Giả Hủ nói: "Đúng vậy".


"Ha ha ha. Đây đúng là một kế hay" Mã Dược vui vẻ nói: "Mọi người có còn kế sách nào khác không?"


Trong trướng vô cùng tĩnh lặng. Trong lúc Mã Dược đang cảm thấy thất vọng thì Lỗ Túc đột nhiên bước ra khỏi hàng tấu: "Bệ hạ, thần không nghĩ ra cách hay nhưng thần cũng nghĩ ra một cách".


Mã Dược vội nói: "Tử Kính hãy nói mau".


Lỗ Túc nói: "Mặt sông Trường Giang rộng rãi. Từ Tây Lăng trở xuống hạ lưu, đoạn hẹp nhất cũng hơn năm trăm bộ nhưng lại không quá sâu. Nhất là những chỗ mặt sông rộng nhất lại không sâu quá hai trượng. Quân ta có thể đóng cọc gỗ sâu gần bốn trượng trong cảng Ô Lâm để dựng thuỷ trại vậy tại sao quân ta không thể trực tiếp dưng thuỷ trại ngay trên mặt sông?"


Mã Dược nghe vậy không khỏi ngẩn người, hắn ngạc nhiên nói: "Dựng thuỷ trại trực tiếp ngay trên mặt sông, vì sao lại làm vậy?"


Lỗ Túc nói: "Thuỷ trại có tường trại, có tiễn tháp nên có thể ngăn cản được thuỷ quân Ngô, Sở tấn công. Nếu như quân ta có thể xây dựng một toà thuỷ trại khổng lồ ngay trên mặt sông từ bờ bắc sông Trường Giang tới bờ nam sông Trường Giang, nước sông vẫn có thể chảy bình thường nhưng chiến thuyền không có cách nào lưu thông được. Một khi chúng ta làm được như vậy, không phải con đường thuỷ Trường Giang đã bị cắt làm đôi ư?"


"Cái này".


Mã Dược thầm chấn động, trong đầu hắn bất chợt hiện lên một cảnh tượng quỷ dị.


Trên mặt sông Trường Giang mênh mông đã thành một công trường khổng lồ. Mấy tên lính đang leo lên giá gỗ dựng trên mạn thuyền, chúng đang gắng sức vung cây chuỳ gỗ lớn đóng cọc gỗ xuống lòng xông. Cách đó không xa, hàng dãy cọc gỗ đã được dựng cao chót vót, có rất nhiều thuyền như đi lại như con thoi vận chuyển vật liệu. Thợ thủ công đang bận rộn lắp ghép khung gỗ trên mặt các cọc gỗ sau đó đã dựng thành tường trại sừng sững.


Trước tường trại rải rác những lộc giác sắc bén, tiêm giác nhọn hoắt hướng về phía trước. Bất kỳ lúc nào chúng cũng có thể xuyên thủng các chuyến thuyền tới gần. Đằng sau tường trại là những toàn tiễn tháp đứng sừng sững. Quân cung thủ đang nghiêm chỉnh canh gác trên các toà tiến tháp, bất kỳ lúc nào cũng có thể chống lại quân địch tới tập kích. Bên trong thuỷ trại có một số toà tháp khổng lồ, những máy bắn đá khổng lồ, đứng vững như bàn thạch, trông tựa như mãnh thú đang ngủ đông, đang chờ con mồi tới trước cửa.


Lỗ Túc nói: "Mặc dù biện pháp này không linh hoạt, cần mất rất nhiều thời gian, chỉ e là mất mấy năm nhưng chỗ tốt là quân ta có thể thận trọng tiến lên từng bước, thuỷ quân Ngô, Sở căn bản là không thể ngăn cản được".


Lỗ Túc không nói. Biện pháp này có vẻ ngớ ngẩn nhưng cái ngớ ngẩn này hoàn toàn không thể phá giải được.


Nếu như thuỷ quân Ngô, Sở dốc toàn lực công kích bởi vì không có sự phối hợp của bộ binh trên đất liền. Kết quả của nó là cho dù dùng thuỷ quân tấn công toàn lực thuỷ trại quân Lương có hệ thống phòng ngự hoàn thiện dù chúng có thu hoạch gì thì cũng tổn thất vô cùng nặng nề.


Cuối cùng thuỷ trại quân Lương đẩy mạnh cuộc chiến công thủ trên mặt nước kéo dài. Quân Lương sẽ chỉ tổn thất một số ít quân bộ binh cùng với vật liệu gỗ vô cùng vô tận, trong khi đó thuỷ quân Ngô, Sở tổn thất thuỷ quân tinh nhuệ cùng với chiến thuyền có hạn của mình. Bộ binh quân Lương có trăm vạn người, thuỷ quân liên quân Ngô, Sở chỉ có mười vạn vì vậy bên đầu tiên không kiên trì được chính là liên quân Ngô, Sở chứ không phải là quân Lương.


"Bệ hạ, biện pháp này không tệ" Giả Hủ kích động, hắn thở dài nói: "Thần cho là rất đáng thử nghiệm".


"Được" Mã Dược vui vẻ nói: "Lỗ Túc, Từ Hoảng nghe lệnh".


Từ Hoảng, Lỗ Túc vội vàng bước ra, trầm giọng nói: "Có thần".


Mã Dược nói: "Từ Hoảng thống lĩnh mười lăm vạn quân Kinh Châu bản bộ nghe lệnh điều khiển của Lỗ Túc đại nhân, dựng thuỷ quân đại trại khổng lồ nối liền hai bờ, nam bắc Trường Giang".


"Thần tuân chỉ".


Từ Hoảng, Lỗ Túc chắp tay vái chào rồi lĩnh mệnh rời đi.


Mã Dược lại nói: "Pháp Chính, Phương Duyệt, Trương Tú nghe lệnh".


Ba người Pháp Chính, Trương Tú, Phương Duyệt bước ra khỏi hàng nói: "Có thần".


Mã Dược nói: "Thống lĩnh ba mươi vạn quân, chia làm ba nơi trú đóng, bắc cầu phao ngay tại chỗ, thu hút thuỷ quân Ngô, Sở tới tập kích".


"Thần tuân chỉ".


Ba người Pháp Chính lĩnh mệnh rời đi.


Mã Dược lại nói: "Khoái Việt, Cao Thuận nghe lệnh".


Khoái Việt, Cao Thuận bước ra khỏi hàng đáp: "Có vi thần".


Mã Dược nói: "Bên trong đại trại thuỷ quân ở Ô Lâm tiến hành xây dựng chiến thuyền liên hoàn, đợi khi chiến thuyền liên hoàn được hoàn thành, thống lĩnh hai mươi vạn quân cung thủ lên thuyền trợ chiến, trợ giúp thuỷ quân của Cam Ninh tướng quân tấn công chính diện Xích Bích, thực hiện một đòn tiêu diệt chủ lực thuỷ quân Ngô, Sở".


"Thần tuân chỉ".


Khoái Việt, Cao Thuận cùng lĩnh mệnh rời đi.


Đợi khi các chư tướng lĩnh mệnh rời đi, Mã Dược ngửa cổ lên trời đắc ý cười ta ba tiếng, hắn lại nhìn mọi người nói: "Trẫm có ba mũi tên đồng, để xem Tào Chân và thằng nhãi con Tôn Quyền chống đỡ như thế nào? Ha ha ha'.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom