Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
“ Tặc tử đừng hòng chạy, nạp mạng lại đây !”
Hứa Chữ điên cuồng thúc ngựa rượt theo, hô to gọi nhỏ, sờ soạng khắp nơi trên lưng ngựa tìm một vật để có thể làm ám khí, nhưng tìm mãi cũng không có, cuối cùng trực tiếp cúi xuống giựt phăng yên ngựa, từ xa ném thẳng đến sau đầu Mã Dược. Mã Dược nghe thấy tiếng xé gió vang lên, vội vàng né qua một bên, nhưng còn chưa kịp né thì đã nghe một tiếng “ bốp” vang lên, mảnh yên ngựa do Hứa Chữ ném ra đã văng trúng đầu hắn, may mắn là hai người cách nhau rất xa cho nên lực ném cũng đã hết, chỉ làm sưng lên một cục bự chứ người không có vấn đề gì.
Mã Dược thầm hô hên quá, nhưng vận may của hắn cũng chỉ được đến thế, chiến mã vốn đã thân mang trọng thương, chỉ dựa vào sự phát cuồng mà chạy ngược, bây giờ do mất máu quá nhiều nên bước chạy cũng dần dần chậm lại.
Mã Dược thấy thế không khỏi hít sâu một hơi, nếu bây giờ mà bị gã Hứa Chữ ma quỷ đó đuổi kịp, chỉ sợ hắn có mười cái đầu cũng không đủ cho gã đó vặn, Hứa Chữ không giống như Bùi Nguyên Thiệu, cùng gã ta liều mạng còn không phải là tìm chết sao ? Quay đầu lại nhìn chỉ thấy Hứa Chữ cưỡi ngựa không yên điên cuồng đuổi theo, gã này thân thể to cao, chiến mã đang cưỡi mặc dù đã bị đè cho sùi bọt mép nhưng tốc độ cũng không giảm !
“ Hí !!!!”
Ngựa của Mã Dược cuối cùng cũng kiệt sức ngẩng đầu hí thảm lên rồi ngã xuống, đem Mã Dược hất văng đi. May mắn trời không tuyệt đường người, lúc này đã chạy đến dưới một cái sườn núi, Mã Dược thê thảm bò dậy, cũng không màng quay đầu lại nhìn, hai tay hai chân leo lên sườn núi.
“ Tặc tử đừng hòng chạy ! Nap mạng lại đây !”
Hứa Chữ cũng rượt theo không tha, thấy sườn núi dốc ngược chiến mã không thể nào leo lên được, liền bỏ chiến mã xuống leo bộ lên núi đuổi theo, mà lúc này, Quản Hợi mang theo 100 người thì còn cách xa cả trăm bước, căn bản vô phương viện thủ, chỉ có thề mở to mắt nhìn Mã Dược bò loạng quoạng trốn lên núi, Hứa Chữ thì điên cuồng đuổi theo không ngừng.
Mã Dược võ nghệ không cao, nhưng sức lại dai, hơn nữa trong lúc suất lĩnh lưu khấu rong ruổi khắp nơi thì cũng luyện được một thân thể lực cường hãn, nhờ đó khi leo lên núi lại có thể tăng thêm khoảng cách với Hứa Chữ, làm cho Hứa Chữ nóng đến mức hét vang không ngừng, chụp loạn lấy cành khô đá vụn trên núi liều mạng ném về phía Mã Dược, nhưng Mã Dược cuối cùng cũng nhờ vào thế núi và cây cối yểm trợ có thể kịp thời né tránh hết.
Đối diện với uy hiếp sinh tử, tiềm năng của Mã Dược được phát ra một cách triệt để. Mặc dù thế núi dốc đứng hung hiểm, nhưng cũng có thể leo lên nhanh như bay. Hứa Chữ mặc dù không có cách nào đuổi kịp, nhưng Mã Dược muốn bỏ rơi hắn cũng không phải là việc dễ dàng, Hổ si cuối cùng vẫn là Hổ si, đã quyết định làm một điều gì thì hắn chỉ có chết mới ngừng.
Trong cuồng loạn, Mã Dược cũng không biết đã chạy được bao lâu, chỉ biết leo lên càng cao thì thấy cây cối càng rậm rạp, cũng không phân biệt được đông tây nam bắc, chỗ nào là lối trở lại, lúc này trong đầu hắn cũng đã không tính được cái gì nữa, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đào mạng. Tiếng cành cây gãy răng rắc vang lên ở sau lưng vẫn bám dai như đỉa, Mã Dược không cần quay đầu lại cũng biết chính là tên Hổ si Hứa Chữ vẫn đang đuổi theo đến bây giờ.
Gắng sức đu lên một mỏm đất, Mã Dược đã mệt thở như chó, không chịu nổi nữa phải dừng lại chống gối thở dốc, dùng sức hít sâu một hơi không khí tươi mới để giảm bới một chút mệt mỏi trong người, mẹ nó, Marathon ở Hi Lạp cổ đại không phải là chạy so với hắn càng nhanh càng xa hơn sao ?
Cách đó không xa lại xuất hiện bóng dáng Hứa Chữ, lúc này cũng đã thở phì phò như trâu, bước chân lê lết nhưng vẫn bám chết không tha, tràn đầy khí khái quyết đuổi theo Mã Dược đến tận chân trời góc bể cũng không buông tha. Người có tính cách đơn giản thường thường cũng là người có ý chí rất kiên nghị, một khi đã quyết định việc gì thì mười con trâu cũng không kéo chuyển lại được, Hổ si không thẹn với Hổ si a.
Me nó, không chạy nữa, lão tử cùng người liều mạng ! Mã Dược ngồi bệch xuống đất, thầm nghĩ nếu mà chạy tiếp nữa thì hắn chắc chắn cũng sẽ mệt đến chết giống như Marathon thôi, trước sau đều là chết, vậy còn chạy làm quái gì ! ? Còn không bằng liều mạng với Hứa Chữ một trận, chí ít có thể chết thống khoái một chút
( ND : thằng tác giả này chắc nhầm lẫn, Marathon là tên vùng đất chứ không phải tên người).
Mã Dược từ bên gờ núi nhổ lấy hai khối đá vỡ, mỗi tay một hòn, uy phong lẫm liệt đứng trên sườn núi chờ Hứa Chữ xông lên liều mạng đánh một phen.
“ Gàoo …. !!”
“ Gào … !!!”
Ngay tại lúc đó, Mã Dược chợt nghe phía sau vang lên hai tiếng gầm vang cực lớn, một mùi giẻ rách bị đốt cháy ( chú của tác giả : người xưa truyền rằng, khi con hổ xuất hiện sẽ phát ra mùi giẻ rách bị đốt cháy) chỉ trong chốc lát bao trùm cả sườn núi, vừa quay đầu lại, chỉ thấy khóe mắt lóa lên, hai đường kẻ trắng lớn đã từ bụi rậm phóng mạnh ra, như một cơn gió lớn hướng Mã Dược phóng qua.
Mã Dược chấn kinh, vội vàng lùi lại một bước dán sát vào sườn núi, thầm nghĩ cái này đúng là nhà rách găp mưa đêm a, một tên Hổ si đã đủ cho hắn nộp mấy cái mạng rồi, bây giờ lại phóng ra hai con hổ hàng thật giá thật , cho dù hắn là mạng số con gián, sinh ra chín cái mạng, chỉ sợ cũng sống không nổi kiếp này.
Ngay tại lúc Mã Dược nghĩ là chết chắc thì hai cái bóng trắng bự kia cư nhiên lại thay đổi dã tính, đối với Mã Dược nằm sát một bên lại dường như không thấy, cước bộ không có ngừng lại mà trực tiếp vòng qua hai bên phóng đi, hướng theo còn đường Mã Dược vừa leo lên mà chạy xuống, Mã Dược không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nhìn bộ dạng phóng chạy của hai con hổ này dường như cũng chật vật không kém gì hắn, chẳng lẻ cũng là đang chạy đào mạng sao ?
Trong lúc Mã Dược còn đang kinh nghi thì hai con hổ nọ đã nghênh đầu đụng phải Hứa Chữ đang đuổi lên. Hứa Chữ đang cắm đầu chạy lên núi, vừa ngẩng đầu lên chợt thấy trước măt lóa lên, hai con hổ đã ép gần xuống đầu hắn, duỗi ra vuốt hổ vừa sắc lại vừa nhọn, chập chờn hàn mang sắc bén, Hứa Chữ không khỏi cả kinh, bản năng phóng người nhảy lên, trên không trung liền vươn tay trái ra túm lấy da đầu một con hổ, tay phải cũng vung ra quyền đầu to cứng, như mưa sa gió giật đập xuống đỉnh đầu con hổ.
“ Grào … !!!”
Con hổ kia chỉ gầm lên một tiếng rồi liền bỏ chạy mất hút, con hổ còn lại thì cùng Hứa Chữ quấn với nhau thành một khối, lăn mấy vòng xuống đất, lập tức bị thân hình to béo hùng tráng cưỡi lên trên lưng, mặc dù ra sức giãy giụa nhưng không thể nào thoát khỏi, chỉ đành vung hổ trào điên cuồng cào cấu mặt đất bên dưới, trong chốc lát liền đào ra một cái hố lớn, mà thiết quyền của Hứa Chữ vẫn giáng xuống đỉnh đầu nó như mưa, dần dần còn hổ không có bất kì cử động nào nữa.
Cho đến khi con hổ hoàn toàn không còn nhúc nhích tí nào, Hứa Chữ mới thu quyền dừng tay, trên sườn núi, Mã Dược đã đứng ngây người ra, thiếu chút nữa cả chạy đào mạng cũng quên mất ! Đến khi Hứa Chữ bỏ lại con hổ một lần nữa leo lên đuổi theo thì hắn mới kinh hô lên, đang lúc chuẩn bị cướp đường bỏ chạy thì lại vang lên một tiếng hét lớn như sấm nổ, lại là gần trong gang tấc.
“ Thằng khốn nạn kia, cớ gì lại đả thương gia súc của ta !
Mã Dược cả kinh quay đầu lại, không biết từ lúc nào thì không xa bên cạnh đã xuất hiện một gã đại hán, thân cao chín thước có thừa, tướng mạo xấu xí, bộ dạng gần giống như con khỉ đột King Kong trong phim của Hollywood, muốn bao nhiêu hung ác có bấy nhiêu hung ác, gió núi lẫm liệt thổi tung bay bộ da thú đang khoác trên người, lộ ra bên dưới lớp da thú là một bộ lông đen rậm rạp, Mã Dược trong đầu chợt lóe lên một cái ý niệm, mẹ nó gã này còn là con người sao ?
Hứa Chữ đang cắm đầu chạy lên cũng bị tiếng hét lớn như sấm nổ này dọa nhảy dựng cả lên, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thì lại thấy có nhiêu thêm một gã đại hán giống như hung thần ác sát, trực giác của người luyện võ làm cho hắn cảm thấy mùi nguy hiểm cực độ, lập tức trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, bước chân dừng lại, bắt đầu ngưng thần giới bị.
Hứa Chữ không trả lời, đại hán nọ càng tức giận quát : “ Thằng khốn nạn kia, hỏi ngươi đó, tại sao lại đả thương gia súc ta hả ?”
Hứa Chữ buồn bực nói : “ Rõ ràng là dã thú núi rừng, sao lại thành gia súc chứ ?”
Ác hán tức giận nói : “ Mỗ nói thế thì chính là như thế.”
Hứa Chữ càng tức giận hơn nói : “ Thực là hồ ngôn loạn ngữ, chọc giận ông lên, đem mày đánh chết luôn bây giờ !”
Ác hạn tức giận đến cực điểm, hét lớn nói : “ Thằng nhãi đáng ghét, đã đánh thương gia súc của ta còn dám mở miếng mắng chửi, đừng có chạy, nhận lão tử một quyền !”
Ác hán nọ vừa chửi vừa từ sườn núi xông xuống.
Hứa Chữ cũng không chịu yếu thế, phóng lên nghênh đòn, miệng cũng chửi vang : “ Có ngon thì nhào vô đây, gia gia sợ ngươi sao ?”
Chỉ một thoáng, hai gã đàn ông đã nghênh đầu nhau, đều vung quyền đánh cùng một lúc, trên không trung va chạm mãnh liệt, sau một tiếng trầm muộn, ác hán chỉ lùi về sau hai bước, Hứa Chữ thì vì là từ phía dưới xông lên, chịu thiệt về địa thế, hơn nữa đã đuổi theo Mã Dược gần nửa ngày, thể lực đã cạn, sau một kích bị lăn lộn về sau gần chục bước mới dừng lại được.
Mã Dược đứng trên sườn núi chứng kiến hết thảy, mắt không khỏi sáng lên, mẹ nó, nếu như bên người có tên ác hán này bảo hộ thì còn phải sợ Hứa Chữ nữa sao ?
………………………………………
Tương thành, hậu đường huyện nha.
Bùi Nguyên Thiệu hùng hùng hổ hổ nói : “ Đại đầu lĩnh sống chết chưa biết, lão già này lại dung túng con cái hành hung, còn cứu lão làm gì chứ ? Theo ý ta, một đao chém phắt cái đầu lão là xong !”
Quách Đồ nhíu chặt mày, biết rõ cùng tên mãng hán này khó mà giảng đạo lý cho rõ được, đành ra vẻ không thấy, tiếp tục biểu diễn tán dương y thuật thần kỳ của Lưu Nghiên, chỉ thấy bàn tay nhỏ của Lưu Nghiên lật trở như bay, đem lồng ngực bị toét ra của Hứa lão đầu may lại, kim chỉ xuyên tới xuyên lui, di chuyển như mây bay nước chảy, nhẹ nhàng thoải mái, đơn giản như may quần áo.
“ Xong rồi.” Lưu Nghiên khẽ cười, Trâu Ngọc Nương đứng bên cạnh đã bưng sẵn qua một thau nước, Lưu Nghiên đưa ngọc thủ vào trong thau rửa sạch rồi nói với Quách Đồ : “ Tiên sinh hãy sai người trói chặt tay chân, người bị thương khi tỉnh lại sẽ cảm thấy đau đớn kịch liệt, nếu như để cử động mạnh gây ảnh hưởng đến vết thương thì thần tiên cũng khó mà cứu được .”
Quách Đồ ngạc nhiên nói : “ Mổ xẻ lông ngực đau đớn như thế, Hứa viên ngoại đều chịu nổi, nhưng chỉ chịu thêm một chút đau đớn thì lại nhịn không được ? Đồ thực rất khó hiểu.”
Lưu Nghiên khẽ cười nói : “ Tiên sinh có điều chẳng biết, trước khi phẫu thuật, tiểu nữ đã cho Hứa viên ngoại uống ma phí tán ( thuốc gây mê) cho nên không cảm thấy đau đớn, nhưng không lâu sau dược lực của ma phi tán sẽ hết, nhưng đau đớn của vết thương vẫn còn cho nên cần phải trói tứ chi, đừng cho cử động để tránh xúc động vết thương.”
Quách Đồ nghi hoặc hỏi : “ Ma phí tán ?”
Lưu Nghiên nói : “ Ma phí tán là một loại phương thuốc do gia sư nếm trăm loại thảo dược tìm ra, người bệnh ăn vào có thể ngủ thoải mái không cảm thấy đau đớn , xẻ thịt trị thương cũng giống như là xảy ra trong mộng.”
Quách Đồ cảm thán : “ Y thuật của tiểu tỷ thực kì diệu, còn hơn cả Biển Thước, làm người ta phải ngưỡng mộ không thôi.”
Lưu Nghiên mỉm cười cùng Trâu Ngọc Nương rời đi, Quách Đồ lúc này mới tỉnh người, cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, Lưu Nghiên y thuật tinh diệu như thế, mổ xẻ lồng ngực cứ như là may quần vá áo, quả thực thế gian hiếm có, nghĩ lại độc châm đâm vào người càng không phải là chuyện đùa được ! Nghĩ đến đấy, Quách Đồ lại sợ toát mồ hôi lạnh, từ giờ không dám cất chứa khả năng may mắn trong lòng nữa.
Phàm là tiểu nhân đều xem trọng tính mạng của mình nhất, cổ kim đã như thế, không có ngoại lệ.
………………………………………
“ Yah !”
Ác hán hét vang lên, phi thân tung chân đá vào ngực Hứa Chữ. Hứa Chữ trước đã chạy cả đoạn đường dài, sau lại đánh nhau với hổ, tiếp đó lại ác đấu với ác hán, thể lực tất nhiên giảm xuống rất nhanh, cước bộ chậm chạp nên không thể tránh khỏi, bị ác hán đá trúng một cước, lập tực lăn lông lóc xuống sườn núi, đến lúc lăn xuống chân núi mới đứng lên được, quần áo rách nát, tóc tai tán loạn, mặt cũng đầy vết thương, bộ dạng cực kì thê thảm.
Hai mắt Hứa Chữ nổi lên sát khí điên cuồng, thuận tay chụp lấy hai tảng đá vụn, rống lên : “ Gia gia cùng ngươi liều mạng !”
Ác hán nọ lại hung tợn hét lên : “ Khoan đã ! Hôm này ngươi thể lực không đủ, mỗ giết ngươi cũng uổng xưng là hảo hán, ngươi nhanh về đi, ngày khác lại tái chiến.”
“ Tùy ngươi thôi !” Hứa Chữ hậm hực nói “ Nhưng tìm ngươi ở đâu ?”
Ác hán đang muốn trả lời thi Mã Dược đã cướp lời nói : “ Hãy đến Tương thành !”
Ác hán nhíu mày lại có chút mất hứng, nhưng Mã Dược đã mở miệng nói ra, hắn cũng không thèm đính chính lại.
Hứa Chữ liếc Mã Dược cùng ác hán một cái tưởng rằng hai ngươi quen biết nhau, bèn nghiến răng nghiến lợi nói : “ Rất tốt, đợi ngày khác mỗ sẽ mang tinh tráng đánh đến Tương thành, thề rửa sạch nổi nhục, rửa sạch mối thù giết cha ngày hôm nay !”
Đợi Hứa Chữ bỏ đi xa, Mã Dược mới quỳ một chân xuống, ôm quyền hướng ác hán nói : “Đạ ta ơn cứu mạng của tráng sĩ.”
Ác hán nói : “ Bỏ đi, mỗ không phải cứu ngươi, sự thực không quen nhìn người khác đả thương gia súc của ta mà thôi.”
Mã Dược nói : “ Nhưng tráng sĩ cứu tại hạ lại là sự thực.”
Ác hán không nhịn được nói : “ Thật là phiền phức, mỗ đi đây.”
Mã Dược lý nào có thể bỏ qua dịp kết thân với dạng tuyệt thế mãnh tướng như thế này được, vội vàng hô lên : “ Tráng sĩ xin dừng bước.”
Ác hán quay đầu lại khó chịu nói : “ Còn có việc gì nữa ?”
Mã Dược cao giọng nói : “ Tại hạ là Tây Lương Mã Dược, hậu nhân của Phục ba Tướng quân Mã Viện ……”
Ác Hán nhíu mày, hừ lạnh một tiếng cắt lời Mã Dược : “ Nguyên lại chính là ưng khuyển của triều đình, mỗ cứu lầm người rồi.”
Mã Dược ngạc nhiên, lập tức sửa miệng nói : “ Nhưng bị tiểu nhân hãm hại, vì muốn bảo toàn tính mạng, đã giết không ít hán quân, bây giờ đã trở thành yếu phạm bị triều đình truy nã.”
Ác hán nghe thế lập tức thay đổi, đấm một quyền vào ngực Mã Dược, cười lớn nói : “ Ha ha, thì ra ngươi cũng giống như lão Điển ta, đều là tội phạm truy nã của triều đình . Hai năm trước, lão Điển cũng vì nhất thời nghĩa phẫn, giết người bỏ trốn, mai danh ẩn tánh ở trong núi, đến giờ cũng đã mấy năm rồi.”
Mã Dược nói : “ Xin hỏi cao tính đại danh của tráng sĩ là gì ?”
Ác hán nói : “ Lão từ là Điển Vi.”
“Điển Vi ! ?”
Không ngờ lại là Điển Vi ! Mã Dược trong luồng mừng như phát điên.
“Đại đầu lĩnh ……”
“Đại đầu lĩnh ……”
Khi Mã Dược đang vui mừng thì từng trận từng trận tiêu hô hoán vang vọng đến, Điển Vi sắc mặt khẽ biến, hung ác nói : “ Sợ rằng là ưng khuyển của triều đình đuổi đến, mỗ sẽ đi giết chúng.”
Mã Dược lắng nghe cẩn thận một chút, nhận ra đây là tiếng của Quản Hợi, vội vàng nói : “ Không sao đâu, người đến chính là huynh đệ của tại hạ.”
Điển Vi có chút yên tâm nói : “ Như thế vậy từ biệt tại đây, ngươi hãy mang huynh đệ bỏ trốn đi nơi khác, mỗ sẽ tự đi đến Tương thành tử chiến cùng gã kia. Đã nói mà không làm, không phải hành vi của đấng trượng phu.”
Mã Dược nói : “Điển huynh có điều chẳng biết, tại hạ có rất nhiều huynh đệ, nay đã đánh chiếm được Tương thành làm chốn an thân tạm thời.”
Điển Vi giật mình nói : “ Ngươi chiếm lấy Tương thành để an thân ?”
“Đúng vậy ! Gã vừa rồi chính là ưng khuyển của triều đình muốn truy sát ta.” Mã Dược đanh mặt lại nói : “ Có dám đi cùng ta, giết sạch đám Hán quân táng tận lương tâm, trả lại cho thiên hạ bách tính một mảnh càn khôn sạch sẽ hay không ?”
Điên Vi trịnh trọng nói : “ Có gì không dám chứ ! Nếu không phải quan phủ ỷ vào người đông thế mạnh, thì đám tặc tử chó chết kia sớm đã bị lão tử giết sạch rồi.”
Điển Vi bị Mã Dược dùng hai ba câu nói làm kích động huyết tính, thế là cùng nhau trở về, hội họp với nhóm người Quản Hợi cùng nhau xuống núi, quay về lại Tương thành.
………………………………………
Ban đêm, đại đường của huyện nha Tương thành.
Mã Dược cầm lấy tay Điển Vi sóng vai đi vào, trong đại đường chư tướng thấy ác hán xấu xí như thế đều giật mình cả lên.
Mã Dược đưa mắt quét ngang qua đám người Quản Hợi, Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa, Bành Thoát và Quách Đồ, trầm giọng nói : “ Nếu không phải nhờ vị tráng sĩ này ra tay cứu giúp thì ta đã phơi thây lâu rồi.”
Tất cả đều cúi đầu bái tạ.
Mã Dược lại nói : “ Chúng ta đều giết qua Hán quân, thân mang vô số mạng người, đều là trọng phạm truy nã của triều đình, từ nay về sau nhất định sống chết cùng nhau, vĩnh bất bối khí, nếu ai làm trái lời thề sẽ bị tất cả mọi người tru diệt !”
Đám người Quản Hợi đều nghiêm trang lớn tiếng lập lời thề, Quách Đồ trong lòng dù không muốn nhưng miệng cũng không dám chậm trễ, mãng hán Điển Vi nhìn thấy tình cảnh như thế lại càng nhiệt huyết sôi trào, tròng lòng nhất thời nổi lên cảm giác cùng chung kẻ địch, nghĩ thầm trong lòng, con bà nó, đám ưng khuyển Hán triều thối nát, chỉ biết làm oan uổng người tốt, bao che kẻ xấu, giết có gì đáng tiếc cơ chứ ?
Tiếng nói Mã Dược vừa dứt, Quách Đồ cất giọng nói : “Đại đầu lĩnh, Hứa lão hán đã bị Bùi đầu lĩnh bắt về trong thành, nay đang nhốt tại hậu đường huyện nha để chờ xử lý.”
Mã Dược lấy làm kì hỏi : “ Hứa lão đầu chưa chết sao ?”
Quách Đồ trả lời : “Đồ vốn cho rằng Hứa lão hán chết chắc rồi, cướp lão ta về thực ra là muốn lấy xác lão uy hiếp Hứa Nhị không được tổn thương tính mạng của Đại đầu lĩnh, không ngờ Lưu tiểu tỷ y thuật quá mức tinh diệu, có thể dễ dàng mổ lồng ngực lão hán lấy ra khúc quải côn, quả thực làm người cảm thán không thôi.”
“ Lưu Nghiên ?” Mã Dược chầm chậm quay đầu lại nhìn Lưu Nghiên đang đứng lặng im trong góc, ánh mắt có chút nồng ấm, nhẹ nhàng nói : “ Làm tốt lắm.”
Lưu Nghiên trong lòng cảm thấy ấm áp, trên mặt nở ra một nụ cười, có lời này của Mã Dược, cho dù bảo nàng đi chết ngay lập tức nàng cũng cam tâm tình nguyện.
“ Hứa lão đầu không ngờ vẫn chưa chết ! Nguyên lai đã là tử cục không ngờ lại trở nên tốt đep như thế, ha ha ……” Mã Dược cực kì vui mừng, nói với Quách Đồ : “ Nếu không phải Công Tắc có hành động này, đại sự suýt nữa thì hỏng mất. Ta nhất định sẽ trọng thưởng, nhưng chúng ta đều là lưu khấu, tiền tài cũng chả có tác dụng gì, Công Tác muốn thưởng cái gì ?”
Quách Đồ trong lòng thầm nói, nếu như ban thưởng tốt nhất là cho tống xuất độc châm trong cơ thể, những lời này tự nhiên là không thể nói ra được, chỉ đành cười trừ nói : “ Vì Đại đầu lĩnh ra sức đó là việc Đồ nên làm, nào dám kể công.” Mã Dược nói : “ Tạm thờ ghi lại công lao này, ngày sau sẽ ban thưởng !”
Quách Đồ nói : “ Tạ đại đầu lĩnh.”
Mã Dược nói : “ Quản Hợi, hãy mang Điển Vi xuống chiêu đãi cho tốt, không được chậm trễ !”
“ Tuân mệnh.” Quản Hợi hô to một tiếg, nnói với Điển Vi : “ Xin mời đi theo ta.”
Chờ Điển Vi cùng Quản Hợi rời đi, Mã Dược lại nói với chư tướng : “ Mọi người hãy về nghỉ cả đi, Công Tắc lưu lại.”
Đợi mọi người giải tán, Mã Dược đưa tay ra một thủ thế mời rồi nói : “ Công tắc mời ngồi.”
Quách Đồ run rẫy quỳ xuống ngồi rồi hỏi : “Xin hỏi Đại đầu lĩnh có việc gì phân phó ?”
Mã Dược nói : “ Ta có một việc không rõ, không biết Công Tắc có nguyện chỉ giáo cho ta không ?”
Quách Đồ nói : “ Đại đầu lĩnh xin cứ nói, Đồ sẽ biết gì nói nấy.”
Mã Dược nói : “ Hứa lão hán không ngờ lại không chết, ta cùng Hứa Nhị tự nhiên cũng sẽ không có thù giết cha. Sự tình có chút chuyển biến, theo ý ngươi, có thể có khả năng chiêu lãm hắn ta không ?”
Quách Đồ trầm tư hồi lâu mới thở dài nói : “ Không có khả năng.”
“ Tại sao ?”
“Đồ thật không dám nói ra.”
Mã Dược trong lòng trầm xuống, đã đoán được Quách Đồ muốn nói cái gì, đơn giản bởi vì Mã Dược là lưu khấu, mà Hứa gia lại là thế gia đại tộc có tiếng ở Dĩnh Xuyên, tuyệt không có khả năng khuất thân theo giặc, cũng là cái đạo lý giống như đám người Lý Nghiêm thà chết cũng không chịu khuất thân theo hắn vậy thôi, cũng chỉ loại tiểu nhân tham sống sợ chết như Quách Đồ mới chịu khuất thân theo hắn mà thôi.
Mã Dược suy nghĩ một lúc rồi thở dài nói : “ Ta thực sự yêu thích tài năng võ nghệ của Hứa Nhị, không nỡ giết đi.”
Quách Đồ nói : “Đồ có một kế, có thể giúp đại đầu lĩnh một chút sức lực, nhưng việc thành hay không còn phải xem thiên ý.”
Mã Dược nói : “ Mời nói.”
Quách Đồ nói : “ Hứa lão hán là ngươi cường trực thẳng thắn, tự cho mình là trung thần của Đại Hán, nhất định không được lơ là, nếu không sợ rằng sẽ tuyệt thực tự tử, khi đó muốn chiêu lãm Hứa Nhị là hoàn toàn vô vọng.”
Thấy Mã Dược gật đầu đồng ý, Quách Đồ lại tiếp tục nói : “Đợi ngày mai Hứa Nhị mang nghĩa dũng quân tới, hãy lấy tính mạng của Hứa lão hán mà uy hiếp. Hứa Nhị thấy phụ thân không sao tất nhiên sẽ vui mừng, hơn nữa hắn cực kì hiếu thảo, có lẽ sẽ đầu hàng. Nhưng cần đề phòng một việc, nếu như lão hán tự vận ở trước trận thì mọi việc xem như hết cách vãn hồi.”
Mã Dược thở ra một hơi, nháo nửa ngày trời thì ra “ diệu kế” mà Quách Đồ nghĩ ra còn không chu toàn bằng cách mà Mã Dược hắn tự nghĩ, xem ra cũng chỉ có thể đến thế mà thôi.
……………………………………
Ngày kế, Hứa Chữ quả nhiên mang 300 dũng sĩ đến tương thành, ở ngoài cửa bắc nạch chiến.
Mã Dược dưới sự hộ vệ của nhóm người Điển Vi, Quách Đồ leo lên tường thành, chỉ thấy ba trăm nghĩa dũng binh đã bày thành trận chữ nhất ở dưới thành, mỗi người thân thể cường tránh, ánh mắt sắc bén, cưỡi ngựa đứng ở đầu trận chính là Hứa Chữ. Hứa Chữ đã thay đổi trang phục, thân mặc khải giáp, đầu đội nón sắt, tay cầm một thanh đại chùy dài, càng phát ra vẻ uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.
Hứa Chữ đang lúc không còn kiên nhẫn đứng chờ nữa thì nghe tiếng tù và vang lên, trên tường thành xuất hiện một nhóm người, kẻ thù “ giết cha” cùng gã ác hán đánh bại mình hôm qua không ngờ đều ở trong đó, lập tức trợn mắt hét lớn : “ Tên khốn kia, có ngon xuống đây cùng gia gia đánh ba trăm hiệp ! ?”
Điển Vi cũng trợn mắt hét lên : “ Có gì không dám chứ ! ?”
Xông đến mượn lấy trường đao của Quản Hợi, Điển Vi lại vào trong thành tìm một con chiến mã cưỡi đại lên rồi ra khỏi thành chiến với Hứa Chữ. Cửa thành mở ra, Chu Thương, Quản Hợi đều mang 200 kỵ binh như thủy triều tràn ra bày thành trận thế ở trước cửa thành, chỉ thấy lưu khấu tinh kỵ giáp sắt sâm nghiêm, sát khí đằng đằng, trong chốc lát đã đem khí thế của ba trăm dũng sĩ do Hứa Chữ mang đến ép xuống.
“ Lão tử đến đây …”
Giữa ban ngày đột nhiên vào lên một tiếng hét vang như sấm nổ, Điển Vi đã từ trong trận của lưu khấu xông ra như một cơn lốc, thúc ngựa vung đao thẳng đến Hứa Chữ.
“Đến hay lắm !”
Hứa Chữ trợn mắt hét lớn, thúc ngựa múa chùy, xông lên nghênh chiến.
“ Giá !!”
Điển Vi, Hứa Chữ đồng thời thúc ngựa tăng tốc, sát khí mãnh liệt được thiêu đốt nóng rực trong đôi tròng mắt, tựa nhừ hai con sư tử đang nổi giận lao vào nhau quyết đấu sinh tử vì tranh đoạt lãnh địa thống trị.
“ Gàoo ……”
Phía sau Điển Vi, Quản Hơi và Chu Thương đông thời vung tay gầm lên trợ uy cho Điển Vi.
“ Gàoo ……”
400 tinh kỵ lưu khấu cũng tru lên hưởng ứng, sát khí dày đặc tràn ngập khắp không gian, trong mắt Điển Vi sát khí lại càng dày đặc hơn mấy phần, máu huyết toàn thân đều sôi trào đến cực điểm.
“ Chết đi !!!”
Điển Vi thét dài một tiếng, trường đao vẽ lên trong không trung một đường cong sáng chói đẹp mắt mang theo sự sắc bén kinh người, lấy khí thế thái sơn áp đỉnh chém xuống đỉnh đầu Hứa Chữ.
“ Bớt khoác lác đi !”
Hứa Trữ không hề sợ hãi, đại chùy vung ra đánh mạnh vào trường đao của Điển Vi, một tiếng kim loại va vào nhau đinh tai nhức óc lập tức vang vọng khắp thiên địa, áp lục cực mạnh làm cho chiến mã của Hứa Chữ và Điển Vi đều khó mã trụ nổi, cả hai con ngựa đều ngẩng đầu hí vang rồi lao vụt qua nhau.
Chạy thẳng ra gần năm mươi bước, Điển Vi mới ghì chiến mã lại, nắm đao xoay người nhìn về phía Hứa Chữ một cách âm trầm, gã này khí lực mạnh thật, bình sinh thực hiếm thấy ! Hứa Chữ trong lòng cũng chấn kinh, trong tặc khấu không ngờ lại có loại nhân vật thế này, muốn báo thù cho cha sợ vô vọng rồi ……
Trên tường thành, ánh mắt Mã Dược trở nên thâm trầm, trong lòng kích động không thôi, nhưng chợt lại quay đầu lại, Liêu Hóa đang thở hổn hển chạy lên tường thành.
“Đại … Đại đầu lĩnh, có … có tin tức rồi.”
Quách Đồ đứng bên cạnh Mã Dược thấy thế ánh mắt khẽ đanh lại, chẳng lẽ Mã Dược có an bài khác ?
Mã Dược ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói : “ Nói mau !”
Liêu Hóa hít vào một hơi rồi nói lớn : “ Bùi đầu lĩnh đã dụ được Hán quân huyện Giáp đến, cách Tương thành đã không đến 10 dặm nữa.”
“ Rất tốt !” Mã Dược trong mắt thoáng lóe lên một tai vui mừng không dễ thấy được, rồi nói với Quách Đồ : “ Công Tắc, mau mau xuống mời Hứa lão thái gia lên đây.”
Quách Đồ trong đầu thoáng động, đã hiểu rõ dụng tâm của Mã Dược, liền không dám chậm trễ nhận mệnh rời đi.
Dưới tường thành, Hứa Chữ và Điển Vi đang đấu đến lúc kịch liệt. Hứa Chữ dựa vào binh khí trầm trọng, một chiêu quét ngang cực kì mãnh mẽ đánh bật trường đao của Điển Vi, thuận thế nhắm vào đầu Điển Vi đập đến, nếu như bị đánh trúng thì cho dù đầu của Điển Vi có đúc bằng thép đi nữa cũng sẽ bị đánh nát y như trái khổ qua mà thôi. Điển Vi muốn thu đao để ngăn cản nhưng không kịp liền hét vang lên ném trường đao đi, tung người nhảy về phía trước, đồng thiờ hai tay phóng ra nhanh như thiểm điện chụp lấy thân thiết chùy, hóa giải chiêu tất sát của Hứa Chữ.
Hứa Chữ hung tơn gầm lên ra sức giật chùy lại, nhưng lai không chút nhúc nhích giống như đã bị cắm vào đá, Điển Vi gầm lên cướp chùy cũng không được như ý. Hai người ai cũng không nhường bước, trên lưng ngựa liều mạng tranh đoạt lẫn nhau, đáng thương cho hai con chiến mã khổng thể nào chịu được sự hành hạ như thế, đều hí vang lên sùi bọt mép, bước đi cũng dần trở nên loạng choạng ……
“ Híiii !!!!!!”
Hai con chiến đồng thời hí vang lên rôi ngã gục xuống, đem Điển Vi cùng Hứa Chữ đồng thời hất văng khỏi lưng ngựa, mặc dù bị hất ngã xuống, nhưng hai người vẫn khư khư nắm lấy thanh thiết chùy không chịu buông ra, tiếp tục tranh đoạt, rồi dùng tay còn lại tấn công lẫn nhau, chỉ chốc lát y sam, khải giáp trên người của cả hai người đều rách nát te tua.
“ Dừng tay !”
Trên tường thành đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.
Điển Vi cùng Hứa Chữ hoàn toàn không để vào tai, đều tự nắm lấy thiết chùy ra sức lôi kéo tranh đoạt, bỗng một tiếng thanh thúy vang lên, thân của thiết chùy đã gãy làm hai đoạn, hai người bèn lao vào nhau bắt đầu đánh loạn, giống như hai con sư tử đã phát điên, giương nanh múa vuốt không chết không ngừng.
“ Trọng khang dừng tay …”
Một âm thanh già nua từ trên tường thanh vang lên, mặc dù yếu ớt nhưng Hứa Chữ nghe rất rõ ràng. Nghe được thanh âm quen thuộc, Hứa Chữ nhất thời trong lòng rung động, vội vàng lùi lại mấy bước ngẩng đầu lên xem. Điển Vi còn không biết gì, đang muốn đuồi theo đánh thì trên tường thành lại vang lên tiếng của Mã Dược : “Điển Vi dừng tay !”
Điển Vi hừ một tiếng mới buông nửa đoạn chùy gãy ra, không cam lòng lùi về bản trận.
Hứa Chữ lại giống như bị choáng váng ngây ngốc đứng nhìn phía trên tường thành hét lên : “ Cha … thực sự là ngài sao ?”
Hứa viên ngoại nói : “ Con đừng lo lắng, cha không sao.”
Hứa Chữ vui mừng cực kì, hét lớn : “ Cha ngài chờ một chút, hài nhi lập tức đánh tan thành trì cứu ngài ra.”
Hổ vi vẫn là hổ si a, bộ não đúng là không được tốt lắm, cũng không nghĩ lại rằng, chỉ là một mình Điển Vi thôi hắn đã đánh không xong còn vọng tưởng đánh tan thành trì cứu cha trở về, cứ làm như muốn là được vậy.
Hứa viên ngoại nói : “ Con đừng xúc động, hãy nhanh đi Dương Địch tìm tìm thái thú Trần đại nhân, mang đại quân lại đánh, con đừng giống như hạng người ngu hiếu, bởi vì cha mà làm ra việc khuất thân tặc khấu, nếu không cha chết cũng không … … ưm……”
Mã Dược lông mày nhíu lại, vội vàng lấy một miếng giẻ rách nhét vào miệng Hứa viên ngoại, ngăn cản hắn tiếp tục ở giữa trận tiền “đại nghĩa lẫm nhiên” dạy con, lão già chết tiệt, còn có thể quật cường dữ a.
Dưới tường thành Hứa Chữ nhìn thấy hết thảy tức giận nói : “ Tặc tử còn không mau buông tay ra, muốn làm gì cha ta đó ?”
Mã Dược ánh mắt trở nên dữ tợn, cười lạnh nói : “ Phụ thân ngươi tạm thời tính mạng không sao, bất qua cuối cùng có lưu lại được tính mạng hay không, vậy thì phải xem vào ngươi rồi.”
Hứa Chữ tức giận nói : “ Ngươi muốn thế nào ?”
Mã Dược hờ hững nói : “ Rất đơn giản, chỉ cần người thuần phục ta, thì ta lập tức thả phụ thân ngươi.”
Hứa Chữ tái mặt hét lớn : “ Vọng tưởng !”
Mã Dược thản nhiên cười lạnh, trên mặt sát khí bao trùm, dữ tợn nói : “ Hắc hắc, vậy chuẩn bị nhặt xác của phụ thân ngươi đi ! Người đâu, đem Hứa lão thái gia chém đầu thị chúng ……”
“ Tuân mệnh !”
Hai tên đao phủ trần trùng trục cầm đao lập tức tiến đến, đem Hứa viên ngoại ấn đầu xuống gờ tường thành, cương đáo sáng lóa đã giơ cao lên, đáng thương cho Hứa viên ngoại miệng mồm bị nhét kín, thêm nữa thên thể lại vừa mới trải qua đại phẫu thuật, cực kì yếu ớt, không hề có chút sức lực để chống lại, chỉ có một đôi con mắt vẫn hiện lên vẻ thản nhiên không hề sợ hãi.
“ Chậm đã !” Hứa Chữ trợn mắt như muốn toét ra, khàn cả giọng hét lên : “ Ngươi làm như thế thì có khác gì hạng tiểu nhân cơ chứ ?”
Mã Dược lạnh lùng nói : “ Tiểu nhân thì sao, ta hỏi ngươi lần nữa, có hàng hay không ?”
Hứa Chữ ánh mắt toát ra sự nôn nóng, từ nhỏ gia giáo đã dạy hắn rằng, hành động khuất thân với giặc là việc đại nghịch bất đạo, tất nhiên không thê làm, nhưng nếu như không hàng thì phụ thân nhất định sẽ gặp họa sát thân, làm một người con, nào có thể trơ mắt ra nhìn phụ thân chết trước mặt mình được cơ chứ ? Làm như thế thì chẳng phải là bất hiếu sao ?
Mã Dược chợt nhìn phía xa, chỉ thất phương hướng đông bắc bụi mù cuồn cuộn, bèn trừng mắt hét lớn : “ Ta đếm đến mười, nếu như ngươi còn không đáp ứng, lập tức chém đầu !”
Hứa Chữ điên cuồng thúc ngựa rượt theo, hô to gọi nhỏ, sờ soạng khắp nơi trên lưng ngựa tìm một vật để có thể làm ám khí, nhưng tìm mãi cũng không có, cuối cùng trực tiếp cúi xuống giựt phăng yên ngựa, từ xa ném thẳng đến sau đầu Mã Dược. Mã Dược nghe thấy tiếng xé gió vang lên, vội vàng né qua một bên, nhưng còn chưa kịp né thì đã nghe một tiếng “ bốp” vang lên, mảnh yên ngựa do Hứa Chữ ném ra đã văng trúng đầu hắn, may mắn là hai người cách nhau rất xa cho nên lực ném cũng đã hết, chỉ làm sưng lên một cục bự chứ người không có vấn đề gì.
Mã Dược thầm hô hên quá, nhưng vận may của hắn cũng chỉ được đến thế, chiến mã vốn đã thân mang trọng thương, chỉ dựa vào sự phát cuồng mà chạy ngược, bây giờ do mất máu quá nhiều nên bước chạy cũng dần dần chậm lại.
Mã Dược thấy thế không khỏi hít sâu một hơi, nếu bây giờ mà bị gã Hứa Chữ ma quỷ đó đuổi kịp, chỉ sợ hắn có mười cái đầu cũng không đủ cho gã đó vặn, Hứa Chữ không giống như Bùi Nguyên Thiệu, cùng gã ta liều mạng còn không phải là tìm chết sao ? Quay đầu lại nhìn chỉ thấy Hứa Chữ cưỡi ngựa không yên điên cuồng đuổi theo, gã này thân thể to cao, chiến mã đang cưỡi mặc dù đã bị đè cho sùi bọt mép nhưng tốc độ cũng không giảm !
“ Hí !!!!”
Ngựa của Mã Dược cuối cùng cũng kiệt sức ngẩng đầu hí thảm lên rồi ngã xuống, đem Mã Dược hất văng đi. May mắn trời không tuyệt đường người, lúc này đã chạy đến dưới một cái sườn núi, Mã Dược thê thảm bò dậy, cũng không màng quay đầu lại nhìn, hai tay hai chân leo lên sườn núi.
“ Tặc tử đừng hòng chạy ! Nap mạng lại đây !”
Hứa Chữ cũng rượt theo không tha, thấy sườn núi dốc ngược chiến mã không thể nào leo lên được, liền bỏ chiến mã xuống leo bộ lên núi đuổi theo, mà lúc này, Quản Hợi mang theo 100 người thì còn cách xa cả trăm bước, căn bản vô phương viện thủ, chỉ có thề mở to mắt nhìn Mã Dược bò loạng quoạng trốn lên núi, Hứa Chữ thì điên cuồng đuổi theo không ngừng.
Mã Dược võ nghệ không cao, nhưng sức lại dai, hơn nữa trong lúc suất lĩnh lưu khấu rong ruổi khắp nơi thì cũng luyện được một thân thể lực cường hãn, nhờ đó khi leo lên núi lại có thể tăng thêm khoảng cách với Hứa Chữ, làm cho Hứa Chữ nóng đến mức hét vang không ngừng, chụp loạn lấy cành khô đá vụn trên núi liều mạng ném về phía Mã Dược, nhưng Mã Dược cuối cùng cũng nhờ vào thế núi và cây cối yểm trợ có thể kịp thời né tránh hết.
Đối diện với uy hiếp sinh tử, tiềm năng của Mã Dược được phát ra một cách triệt để. Mặc dù thế núi dốc đứng hung hiểm, nhưng cũng có thể leo lên nhanh như bay. Hứa Chữ mặc dù không có cách nào đuổi kịp, nhưng Mã Dược muốn bỏ rơi hắn cũng không phải là việc dễ dàng, Hổ si cuối cùng vẫn là Hổ si, đã quyết định làm một điều gì thì hắn chỉ có chết mới ngừng.
Trong cuồng loạn, Mã Dược cũng không biết đã chạy được bao lâu, chỉ biết leo lên càng cao thì thấy cây cối càng rậm rạp, cũng không phân biệt được đông tây nam bắc, chỗ nào là lối trở lại, lúc này trong đầu hắn cũng đã không tính được cái gì nữa, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đào mạng. Tiếng cành cây gãy răng rắc vang lên ở sau lưng vẫn bám dai như đỉa, Mã Dược không cần quay đầu lại cũng biết chính là tên Hổ si Hứa Chữ vẫn đang đuổi theo đến bây giờ.
Gắng sức đu lên một mỏm đất, Mã Dược đã mệt thở như chó, không chịu nổi nữa phải dừng lại chống gối thở dốc, dùng sức hít sâu một hơi không khí tươi mới để giảm bới một chút mệt mỏi trong người, mẹ nó, Marathon ở Hi Lạp cổ đại không phải là chạy so với hắn càng nhanh càng xa hơn sao ?
Cách đó không xa lại xuất hiện bóng dáng Hứa Chữ, lúc này cũng đã thở phì phò như trâu, bước chân lê lết nhưng vẫn bám chết không tha, tràn đầy khí khái quyết đuổi theo Mã Dược đến tận chân trời góc bể cũng không buông tha. Người có tính cách đơn giản thường thường cũng là người có ý chí rất kiên nghị, một khi đã quyết định việc gì thì mười con trâu cũng không kéo chuyển lại được, Hổ si không thẹn với Hổ si a.
Me nó, không chạy nữa, lão tử cùng người liều mạng ! Mã Dược ngồi bệch xuống đất, thầm nghĩ nếu mà chạy tiếp nữa thì hắn chắc chắn cũng sẽ mệt đến chết giống như Marathon thôi, trước sau đều là chết, vậy còn chạy làm quái gì ! ? Còn không bằng liều mạng với Hứa Chữ một trận, chí ít có thể chết thống khoái một chút
( ND : thằng tác giả này chắc nhầm lẫn, Marathon là tên vùng đất chứ không phải tên người).
Mã Dược từ bên gờ núi nhổ lấy hai khối đá vỡ, mỗi tay một hòn, uy phong lẫm liệt đứng trên sườn núi chờ Hứa Chữ xông lên liều mạng đánh một phen.
“ Gàoo …. !!”
“ Gào … !!!”
Ngay tại lúc đó, Mã Dược chợt nghe phía sau vang lên hai tiếng gầm vang cực lớn, một mùi giẻ rách bị đốt cháy ( chú của tác giả : người xưa truyền rằng, khi con hổ xuất hiện sẽ phát ra mùi giẻ rách bị đốt cháy) chỉ trong chốc lát bao trùm cả sườn núi, vừa quay đầu lại, chỉ thấy khóe mắt lóa lên, hai đường kẻ trắng lớn đã từ bụi rậm phóng mạnh ra, như một cơn gió lớn hướng Mã Dược phóng qua.
Mã Dược chấn kinh, vội vàng lùi lại một bước dán sát vào sườn núi, thầm nghĩ cái này đúng là nhà rách găp mưa đêm a, một tên Hổ si đã đủ cho hắn nộp mấy cái mạng rồi, bây giờ lại phóng ra hai con hổ hàng thật giá thật , cho dù hắn là mạng số con gián, sinh ra chín cái mạng, chỉ sợ cũng sống không nổi kiếp này.
Ngay tại lúc Mã Dược nghĩ là chết chắc thì hai cái bóng trắng bự kia cư nhiên lại thay đổi dã tính, đối với Mã Dược nằm sát một bên lại dường như không thấy, cước bộ không có ngừng lại mà trực tiếp vòng qua hai bên phóng đi, hướng theo còn đường Mã Dược vừa leo lên mà chạy xuống, Mã Dược không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nhìn bộ dạng phóng chạy của hai con hổ này dường như cũng chật vật không kém gì hắn, chẳng lẻ cũng là đang chạy đào mạng sao ?
Trong lúc Mã Dược còn đang kinh nghi thì hai con hổ nọ đã nghênh đầu đụng phải Hứa Chữ đang đuổi lên. Hứa Chữ đang cắm đầu chạy lên núi, vừa ngẩng đầu lên chợt thấy trước măt lóa lên, hai con hổ đã ép gần xuống đầu hắn, duỗi ra vuốt hổ vừa sắc lại vừa nhọn, chập chờn hàn mang sắc bén, Hứa Chữ không khỏi cả kinh, bản năng phóng người nhảy lên, trên không trung liền vươn tay trái ra túm lấy da đầu một con hổ, tay phải cũng vung ra quyền đầu to cứng, như mưa sa gió giật đập xuống đỉnh đầu con hổ.
“ Grào … !!!”
Con hổ kia chỉ gầm lên một tiếng rồi liền bỏ chạy mất hút, con hổ còn lại thì cùng Hứa Chữ quấn với nhau thành một khối, lăn mấy vòng xuống đất, lập tức bị thân hình to béo hùng tráng cưỡi lên trên lưng, mặc dù ra sức giãy giụa nhưng không thể nào thoát khỏi, chỉ đành vung hổ trào điên cuồng cào cấu mặt đất bên dưới, trong chốc lát liền đào ra một cái hố lớn, mà thiết quyền của Hứa Chữ vẫn giáng xuống đỉnh đầu nó như mưa, dần dần còn hổ không có bất kì cử động nào nữa.
Cho đến khi con hổ hoàn toàn không còn nhúc nhích tí nào, Hứa Chữ mới thu quyền dừng tay, trên sườn núi, Mã Dược đã đứng ngây người ra, thiếu chút nữa cả chạy đào mạng cũng quên mất ! Đến khi Hứa Chữ bỏ lại con hổ một lần nữa leo lên đuổi theo thì hắn mới kinh hô lên, đang lúc chuẩn bị cướp đường bỏ chạy thì lại vang lên một tiếng hét lớn như sấm nổ, lại là gần trong gang tấc.
“ Thằng khốn nạn kia, cớ gì lại đả thương gia súc của ta !
Mã Dược cả kinh quay đầu lại, không biết từ lúc nào thì không xa bên cạnh đã xuất hiện một gã đại hán, thân cao chín thước có thừa, tướng mạo xấu xí, bộ dạng gần giống như con khỉ đột King Kong trong phim của Hollywood, muốn bao nhiêu hung ác có bấy nhiêu hung ác, gió núi lẫm liệt thổi tung bay bộ da thú đang khoác trên người, lộ ra bên dưới lớp da thú là một bộ lông đen rậm rạp, Mã Dược trong đầu chợt lóe lên một cái ý niệm, mẹ nó gã này còn là con người sao ?
Hứa Chữ đang cắm đầu chạy lên cũng bị tiếng hét lớn như sấm nổ này dọa nhảy dựng cả lên, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thì lại thấy có nhiêu thêm một gã đại hán giống như hung thần ác sát, trực giác của người luyện võ làm cho hắn cảm thấy mùi nguy hiểm cực độ, lập tức trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, bước chân dừng lại, bắt đầu ngưng thần giới bị.
Hứa Chữ không trả lời, đại hán nọ càng tức giận quát : “ Thằng khốn nạn kia, hỏi ngươi đó, tại sao lại đả thương gia súc ta hả ?”
Hứa Chữ buồn bực nói : “ Rõ ràng là dã thú núi rừng, sao lại thành gia súc chứ ?”
Ác hán tức giận nói : “ Mỗ nói thế thì chính là như thế.”
Hứa Chữ càng tức giận hơn nói : “ Thực là hồ ngôn loạn ngữ, chọc giận ông lên, đem mày đánh chết luôn bây giờ !”
Ác hạn tức giận đến cực điểm, hét lớn nói : “ Thằng nhãi đáng ghét, đã đánh thương gia súc của ta còn dám mở miếng mắng chửi, đừng có chạy, nhận lão tử một quyền !”
Ác hán nọ vừa chửi vừa từ sườn núi xông xuống.
Hứa Chữ cũng không chịu yếu thế, phóng lên nghênh đòn, miệng cũng chửi vang : “ Có ngon thì nhào vô đây, gia gia sợ ngươi sao ?”
Chỉ một thoáng, hai gã đàn ông đã nghênh đầu nhau, đều vung quyền đánh cùng một lúc, trên không trung va chạm mãnh liệt, sau một tiếng trầm muộn, ác hán chỉ lùi về sau hai bước, Hứa Chữ thì vì là từ phía dưới xông lên, chịu thiệt về địa thế, hơn nữa đã đuổi theo Mã Dược gần nửa ngày, thể lực đã cạn, sau một kích bị lăn lộn về sau gần chục bước mới dừng lại được.
Mã Dược đứng trên sườn núi chứng kiến hết thảy, mắt không khỏi sáng lên, mẹ nó, nếu như bên người có tên ác hán này bảo hộ thì còn phải sợ Hứa Chữ nữa sao ?
………………………………………
Tương thành, hậu đường huyện nha.
Bùi Nguyên Thiệu hùng hùng hổ hổ nói : “ Đại đầu lĩnh sống chết chưa biết, lão già này lại dung túng con cái hành hung, còn cứu lão làm gì chứ ? Theo ý ta, một đao chém phắt cái đầu lão là xong !”
Quách Đồ nhíu chặt mày, biết rõ cùng tên mãng hán này khó mà giảng đạo lý cho rõ được, đành ra vẻ không thấy, tiếp tục biểu diễn tán dương y thuật thần kỳ của Lưu Nghiên, chỉ thấy bàn tay nhỏ của Lưu Nghiên lật trở như bay, đem lồng ngực bị toét ra của Hứa lão đầu may lại, kim chỉ xuyên tới xuyên lui, di chuyển như mây bay nước chảy, nhẹ nhàng thoải mái, đơn giản như may quần áo.
“ Xong rồi.” Lưu Nghiên khẽ cười, Trâu Ngọc Nương đứng bên cạnh đã bưng sẵn qua một thau nước, Lưu Nghiên đưa ngọc thủ vào trong thau rửa sạch rồi nói với Quách Đồ : “ Tiên sinh hãy sai người trói chặt tay chân, người bị thương khi tỉnh lại sẽ cảm thấy đau đớn kịch liệt, nếu như để cử động mạnh gây ảnh hưởng đến vết thương thì thần tiên cũng khó mà cứu được .”
Quách Đồ ngạc nhiên nói : “ Mổ xẻ lông ngực đau đớn như thế, Hứa viên ngoại đều chịu nổi, nhưng chỉ chịu thêm một chút đau đớn thì lại nhịn không được ? Đồ thực rất khó hiểu.”
Lưu Nghiên khẽ cười nói : “ Tiên sinh có điều chẳng biết, trước khi phẫu thuật, tiểu nữ đã cho Hứa viên ngoại uống ma phí tán ( thuốc gây mê) cho nên không cảm thấy đau đớn, nhưng không lâu sau dược lực của ma phi tán sẽ hết, nhưng đau đớn của vết thương vẫn còn cho nên cần phải trói tứ chi, đừng cho cử động để tránh xúc động vết thương.”
Quách Đồ nghi hoặc hỏi : “ Ma phí tán ?”
Lưu Nghiên nói : “ Ma phí tán là một loại phương thuốc do gia sư nếm trăm loại thảo dược tìm ra, người bệnh ăn vào có thể ngủ thoải mái không cảm thấy đau đớn , xẻ thịt trị thương cũng giống như là xảy ra trong mộng.”
Quách Đồ cảm thán : “ Y thuật của tiểu tỷ thực kì diệu, còn hơn cả Biển Thước, làm người ta phải ngưỡng mộ không thôi.”
Lưu Nghiên mỉm cười cùng Trâu Ngọc Nương rời đi, Quách Đồ lúc này mới tỉnh người, cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, Lưu Nghiên y thuật tinh diệu như thế, mổ xẻ lồng ngực cứ như là may quần vá áo, quả thực thế gian hiếm có, nghĩ lại độc châm đâm vào người càng không phải là chuyện đùa được ! Nghĩ đến đấy, Quách Đồ lại sợ toát mồ hôi lạnh, từ giờ không dám cất chứa khả năng may mắn trong lòng nữa.
Phàm là tiểu nhân đều xem trọng tính mạng của mình nhất, cổ kim đã như thế, không có ngoại lệ.
………………………………………
“ Yah !”
Ác hán hét vang lên, phi thân tung chân đá vào ngực Hứa Chữ. Hứa Chữ trước đã chạy cả đoạn đường dài, sau lại đánh nhau với hổ, tiếp đó lại ác đấu với ác hán, thể lực tất nhiên giảm xuống rất nhanh, cước bộ chậm chạp nên không thể tránh khỏi, bị ác hán đá trúng một cước, lập tực lăn lông lóc xuống sườn núi, đến lúc lăn xuống chân núi mới đứng lên được, quần áo rách nát, tóc tai tán loạn, mặt cũng đầy vết thương, bộ dạng cực kì thê thảm.
Hai mắt Hứa Chữ nổi lên sát khí điên cuồng, thuận tay chụp lấy hai tảng đá vụn, rống lên : “ Gia gia cùng ngươi liều mạng !”
Ác hán nọ lại hung tợn hét lên : “ Khoan đã ! Hôm này ngươi thể lực không đủ, mỗ giết ngươi cũng uổng xưng là hảo hán, ngươi nhanh về đi, ngày khác lại tái chiến.”
“ Tùy ngươi thôi !” Hứa Chữ hậm hực nói “ Nhưng tìm ngươi ở đâu ?”
Ác hán đang muốn trả lời thi Mã Dược đã cướp lời nói : “ Hãy đến Tương thành !”
Ác hán nhíu mày lại có chút mất hứng, nhưng Mã Dược đã mở miệng nói ra, hắn cũng không thèm đính chính lại.
Hứa Chữ liếc Mã Dược cùng ác hán một cái tưởng rằng hai ngươi quen biết nhau, bèn nghiến răng nghiến lợi nói : “ Rất tốt, đợi ngày khác mỗ sẽ mang tinh tráng đánh đến Tương thành, thề rửa sạch nổi nhục, rửa sạch mối thù giết cha ngày hôm nay !”
Đợi Hứa Chữ bỏ đi xa, Mã Dược mới quỳ một chân xuống, ôm quyền hướng ác hán nói : “Đạ ta ơn cứu mạng của tráng sĩ.”
Ác hán nói : “ Bỏ đi, mỗ không phải cứu ngươi, sự thực không quen nhìn người khác đả thương gia súc của ta mà thôi.”
Mã Dược nói : “ Nhưng tráng sĩ cứu tại hạ lại là sự thực.”
Ác hán không nhịn được nói : “ Thật là phiền phức, mỗ đi đây.”
Mã Dược lý nào có thể bỏ qua dịp kết thân với dạng tuyệt thế mãnh tướng như thế này được, vội vàng hô lên : “ Tráng sĩ xin dừng bước.”
Ác hán quay đầu lại khó chịu nói : “ Còn có việc gì nữa ?”
Mã Dược cao giọng nói : “ Tại hạ là Tây Lương Mã Dược, hậu nhân của Phục ba Tướng quân Mã Viện ……”
Ác Hán nhíu mày, hừ lạnh một tiếng cắt lời Mã Dược : “ Nguyên lại chính là ưng khuyển của triều đình, mỗ cứu lầm người rồi.”
Mã Dược ngạc nhiên, lập tức sửa miệng nói : “ Nhưng bị tiểu nhân hãm hại, vì muốn bảo toàn tính mạng, đã giết không ít hán quân, bây giờ đã trở thành yếu phạm bị triều đình truy nã.”
Ác hán nghe thế lập tức thay đổi, đấm một quyền vào ngực Mã Dược, cười lớn nói : “ Ha ha, thì ra ngươi cũng giống như lão Điển ta, đều là tội phạm truy nã của triều đình . Hai năm trước, lão Điển cũng vì nhất thời nghĩa phẫn, giết người bỏ trốn, mai danh ẩn tánh ở trong núi, đến giờ cũng đã mấy năm rồi.”
Mã Dược nói : “ Xin hỏi cao tính đại danh của tráng sĩ là gì ?”
Ác hán nói : “ Lão từ là Điển Vi.”
“Điển Vi ! ?”
Không ngờ lại là Điển Vi ! Mã Dược trong luồng mừng như phát điên.
“Đại đầu lĩnh ……”
“Đại đầu lĩnh ……”
Khi Mã Dược đang vui mừng thì từng trận từng trận tiêu hô hoán vang vọng đến, Điển Vi sắc mặt khẽ biến, hung ác nói : “ Sợ rằng là ưng khuyển của triều đình đuổi đến, mỗ sẽ đi giết chúng.”
Mã Dược lắng nghe cẩn thận một chút, nhận ra đây là tiếng của Quản Hợi, vội vàng nói : “ Không sao đâu, người đến chính là huynh đệ của tại hạ.”
Điển Vi có chút yên tâm nói : “ Như thế vậy từ biệt tại đây, ngươi hãy mang huynh đệ bỏ trốn đi nơi khác, mỗ sẽ tự đi đến Tương thành tử chiến cùng gã kia. Đã nói mà không làm, không phải hành vi của đấng trượng phu.”
Mã Dược nói : “Điển huynh có điều chẳng biết, tại hạ có rất nhiều huynh đệ, nay đã đánh chiếm được Tương thành làm chốn an thân tạm thời.”
Điển Vi giật mình nói : “ Ngươi chiếm lấy Tương thành để an thân ?”
“Đúng vậy ! Gã vừa rồi chính là ưng khuyển của triều đình muốn truy sát ta.” Mã Dược đanh mặt lại nói : “ Có dám đi cùng ta, giết sạch đám Hán quân táng tận lương tâm, trả lại cho thiên hạ bách tính một mảnh càn khôn sạch sẽ hay không ?”
Điên Vi trịnh trọng nói : “ Có gì không dám chứ ! Nếu không phải quan phủ ỷ vào người đông thế mạnh, thì đám tặc tử chó chết kia sớm đã bị lão tử giết sạch rồi.”
Điển Vi bị Mã Dược dùng hai ba câu nói làm kích động huyết tính, thế là cùng nhau trở về, hội họp với nhóm người Quản Hợi cùng nhau xuống núi, quay về lại Tương thành.
………………………………………
Ban đêm, đại đường của huyện nha Tương thành.
Mã Dược cầm lấy tay Điển Vi sóng vai đi vào, trong đại đường chư tướng thấy ác hán xấu xí như thế đều giật mình cả lên.
Mã Dược đưa mắt quét ngang qua đám người Quản Hợi, Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa, Bành Thoát và Quách Đồ, trầm giọng nói : “ Nếu không phải nhờ vị tráng sĩ này ra tay cứu giúp thì ta đã phơi thây lâu rồi.”
Tất cả đều cúi đầu bái tạ.
Mã Dược lại nói : “ Chúng ta đều giết qua Hán quân, thân mang vô số mạng người, đều là trọng phạm truy nã của triều đình, từ nay về sau nhất định sống chết cùng nhau, vĩnh bất bối khí, nếu ai làm trái lời thề sẽ bị tất cả mọi người tru diệt !”
Đám người Quản Hợi đều nghiêm trang lớn tiếng lập lời thề, Quách Đồ trong lòng dù không muốn nhưng miệng cũng không dám chậm trễ, mãng hán Điển Vi nhìn thấy tình cảnh như thế lại càng nhiệt huyết sôi trào, tròng lòng nhất thời nổi lên cảm giác cùng chung kẻ địch, nghĩ thầm trong lòng, con bà nó, đám ưng khuyển Hán triều thối nát, chỉ biết làm oan uổng người tốt, bao che kẻ xấu, giết có gì đáng tiếc cơ chứ ?
Tiếng nói Mã Dược vừa dứt, Quách Đồ cất giọng nói : “Đại đầu lĩnh, Hứa lão hán đã bị Bùi đầu lĩnh bắt về trong thành, nay đang nhốt tại hậu đường huyện nha để chờ xử lý.”
Mã Dược lấy làm kì hỏi : “ Hứa lão đầu chưa chết sao ?”
Quách Đồ trả lời : “Đồ vốn cho rằng Hứa lão hán chết chắc rồi, cướp lão ta về thực ra là muốn lấy xác lão uy hiếp Hứa Nhị không được tổn thương tính mạng của Đại đầu lĩnh, không ngờ Lưu tiểu tỷ y thuật quá mức tinh diệu, có thể dễ dàng mổ lồng ngực lão hán lấy ra khúc quải côn, quả thực làm người cảm thán không thôi.”
“ Lưu Nghiên ?” Mã Dược chầm chậm quay đầu lại nhìn Lưu Nghiên đang đứng lặng im trong góc, ánh mắt có chút nồng ấm, nhẹ nhàng nói : “ Làm tốt lắm.”
Lưu Nghiên trong lòng cảm thấy ấm áp, trên mặt nở ra một nụ cười, có lời này của Mã Dược, cho dù bảo nàng đi chết ngay lập tức nàng cũng cam tâm tình nguyện.
“ Hứa lão đầu không ngờ vẫn chưa chết ! Nguyên lai đã là tử cục không ngờ lại trở nên tốt đep như thế, ha ha ……” Mã Dược cực kì vui mừng, nói với Quách Đồ : “ Nếu không phải Công Tắc có hành động này, đại sự suýt nữa thì hỏng mất. Ta nhất định sẽ trọng thưởng, nhưng chúng ta đều là lưu khấu, tiền tài cũng chả có tác dụng gì, Công Tác muốn thưởng cái gì ?”
Quách Đồ trong lòng thầm nói, nếu như ban thưởng tốt nhất là cho tống xuất độc châm trong cơ thể, những lời này tự nhiên là không thể nói ra được, chỉ đành cười trừ nói : “ Vì Đại đầu lĩnh ra sức đó là việc Đồ nên làm, nào dám kể công.” Mã Dược nói : “ Tạm thờ ghi lại công lao này, ngày sau sẽ ban thưởng !”
Quách Đồ nói : “ Tạ đại đầu lĩnh.”
Mã Dược nói : “ Quản Hợi, hãy mang Điển Vi xuống chiêu đãi cho tốt, không được chậm trễ !”
“ Tuân mệnh.” Quản Hợi hô to một tiếg, nnói với Điển Vi : “ Xin mời đi theo ta.”
Chờ Điển Vi cùng Quản Hợi rời đi, Mã Dược lại nói với chư tướng : “ Mọi người hãy về nghỉ cả đi, Công Tắc lưu lại.”
Đợi mọi người giải tán, Mã Dược đưa tay ra một thủ thế mời rồi nói : “ Công tắc mời ngồi.”
Quách Đồ run rẫy quỳ xuống ngồi rồi hỏi : “Xin hỏi Đại đầu lĩnh có việc gì phân phó ?”
Mã Dược nói : “ Ta có một việc không rõ, không biết Công Tắc có nguyện chỉ giáo cho ta không ?”
Quách Đồ nói : “ Đại đầu lĩnh xin cứ nói, Đồ sẽ biết gì nói nấy.”
Mã Dược nói : “ Hứa lão hán không ngờ lại không chết, ta cùng Hứa Nhị tự nhiên cũng sẽ không có thù giết cha. Sự tình có chút chuyển biến, theo ý ngươi, có thể có khả năng chiêu lãm hắn ta không ?”
Quách Đồ trầm tư hồi lâu mới thở dài nói : “ Không có khả năng.”
“ Tại sao ?”
“Đồ thật không dám nói ra.”
Mã Dược trong lòng trầm xuống, đã đoán được Quách Đồ muốn nói cái gì, đơn giản bởi vì Mã Dược là lưu khấu, mà Hứa gia lại là thế gia đại tộc có tiếng ở Dĩnh Xuyên, tuyệt không có khả năng khuất thân theo giặc, cũng là cái đạo lý giống như đám người Lý Nghiêm thà chết cũng không chịu khuất thân theo hắn vậy thôi, cũng chỉ loại tiểu nhân tham sống sợ chết như Quách Đồ mới chịu khuất thân theo hắn mà thôi.
Mã Dược suy nghĩ một lúc rồi thở dài nói : “ Ta thực sự yêu thích tài năng võ nghệ của Hứa Nhị, không nỡ giết đi.”
Quách Đồ nói : “Đồ có một kế, có thể giúp đại đầu lĩnh một chút sức lực, nhưng việc thành hay không còn phải xem thiên ý.”
Mã Dược nói : “ Mời nói.”
Quách Đồ nói : “ Hứa lão hán là ngươi cường trực thẳng thắn, tự cho mình là trung thần của Đại Hán, nhất định không được lơ là, nếu không sợ rằng sẽ tuyệt thực tự tử, khi đó muốn chiêu lãm Hứa Nhị là hoàn toàn vô vọng.”
Thấy Mã Dược gật đầu đồng ý, Quách Đồ lại tiếp tục nói : “Đợi ngày mai Hứa Nhị mang nghĩa dũng quân tới, hãy lấy tính mạng của Hứa lão hán mà uy hiếp. Hứa Nhị thấy phụ thân không sao tất nhiên sẽ vui mừng, hơn nữa hắn cực kì hiếu thảo, có lẽ sẽ đầu hàng. Nhưng cần đề phòng một việc, nếu như lão hán tự vận ở trước trận thì mọi việc xem như hết cách vãn hồi.”
Mã Dược thở ra một hơi, nháo nửa ngày trời thì ra “ diệu kế” mà Quách Đồ nghĩ ra còn không chu toàn bằng cách mà Mã Dược hắn tự nghĩ, xem ra cũng chỉ có thể đến thế mà thôi.
……………………………………
Ngày kế, Hứa Chữ quả nhiên mang 300 dũng sĩ đến tương thành, ở ngoài cửa bắc nạch chiến.
Mã Dược dưới sự hộ vệ của nhóm người Điển Vi, Quách Đồ leo lên tường thành, chỉ thấy ba trăm nghĩa dũng binh đã bày thành trận chữ nhất ở dưới thành, mỗi người thân thể cường tránh, ánh mắt sắc bén, cưỡi ngựa đứng ở đầu trận chính là Hứa Chữ. Hứa Chữ đã thay đổi trang phục, thân mặc khải giáp, đầu đội nón sắt, tay cầm một thanh đại chùy dài, càng phát ra vẻ uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.
Hứa Chữ đang lúc không còn kiên nhẫn đứng chờ nữa thì nghe tiếng tù và vang lên, trên tường thành xuất hiện một nhóm người, kẻ thù “ giết cha” cùng gã ác hán đánh bại mình hôm qua không ngờ đều ở trong đó, lập tức trợn mắt hét lớn : “ Tên khốn kia, có ngon xuống đây cùng gia gia đánh ba trăm hiệp ! ?”
Điển Vi cũng trợn mắt hét lên : “ Có gì không dám chứ ! ?”
Xông đến mượn lấy trường đao của Quản Hợi, Điển Vi lại vào trong thành tìm một con chiến mã cưỡi đại lên rồi ra khỏi thành chiến với Hứa Chữ. Cửa thành mở ra, Chu Thương, Quản Hợi đều mang 200 kỵ binh như thủy triều tràn ra bày thành trận thế ở trước cửa thành, chỉ thấy lưu khấu tinh kỵ giáp sắt sâm nghiêm, sát khí đằng đằng, trong chốc lát đã đem khí thế của ba trăm dũng sĩ do Hứa Chữ mang đến ép xuống.
“ Lão tử đến đây …”
Giữa ban ngày đột nhiên vào lên một tiếng hét vang như sấm nổ, Điển Vi đã từ trong trận của lưu khấu xông ra như một cơn lốc, thúc ngựa vung đao thẳng đến Hứa Chữ.
“Đến hay lắm !”
Hứa Chữ trợn mắt hét lớn, thúc ngựa múa chùy, xông lên nghênh chiến.
“ Giá !!”
Điển Vi, Hứa Chữ đồng thời thúc ngựa tăng tốc, sát khí mãnh liệt được thiêu đốt nóng rực trong đôi tròng mắt, tựa nhừ hai con sư tử đang nổi giận lao vào nhau quyết đấu sinh tử vì tranh đoạt lãnh địa thống trị.
“ Gàoo ……”
Phía sau Điển Vi, Quản Hơi và Chu Thương đông thời vung tay gầm lên trợ uy cho Điển Vi.
“ Gàoo ……”
400 tinh kỵ lưu khấu cũng tru lên hưởng ứng, sát khí dày đặc tràn ngập khắp không gian, trong mắt Điển Vi sát khí lại càng dày đặc hơn mấy phần, máu huyết toàn thân đều sôi trào đến cực điểm.
“ Chết đi !!!”
Điển Vi thét dài một tiếng, trường đao vẽ lên trong không trung một đường cong sáng chói đẹp mắt mang theo sự sắc bén kinh người, lấy khí thế thái sơn áp đỉnh chém xuống đỉnh đầu Hứa Chữ.
“ Bớt khoác lác đi !”
Hứa Trữ không hề sợ hãi, đại chùy vung ra đánh mạnh vào trường đao của Điển Vi, một tiếng kim loại va vào nhau đinh tai nhức óc lập tức vang vọng khắp thiên địa, áp lục cực mạnh làm cho chiến mã của Hứa Chữ và Điển Vi đều khó mã trụ nổi, cả hai con ngựa đều ngẩng đầu hí vang rồi lao vụt qua nhau.
Chạy thẳng ra gần năm mươi bước, Điển Vi mới ghì chiến mã lại, nắm đao xoay người nhìn về phía Hứa Chữ một cách âm trầm, gã này khí lực mạnh thật, bình sinh thực hiếm thấy ! Hứa Chữ trong lòng cũng chấn kinh, trong tặc khấu không ngờ lại có loại nhân vật thế này, muốn báo thù cho cha sợ vô vọng rồi ……
Trên tường thành, ánh mắt Mã Dược trở nên thâm trầm, trong lòng kích động không thôi, nhưng chợt lại quay đầu lại, Liêu Hóa đang thở hổn hển chạy lên tường thành.
“Đại … Đại đầu lĩnh, có … có tin tức rồi.”
Quách Đồ đứng bên cạnh Mã Dược thấy thế ánh mắt khẽ đanh lại, chẳng lẽ Mã Dược có an bài khác ?
Mã Dược ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói : “ Nói mau !”
Liêu Hóa hít vào một hơi rồi nói lớn : “ Bùi đầu lĩnh đã dụ được Hán quân huyện Giáp đến, cách Tương thành đã không đến 10 dặm nữa.”
“ Rất tốt !” Mã Dược trong mắt thoáng lóe lên một tai vui mừng không dễ thấy được, rồi nói với Quách Đồ : “ Công Tắc, mau mau xuống mời Hứa lão thái gia lên đây.”
Quách Đồ trong đầu thoáng động, đã hiểu rõ dụng tâm của Mã Dược, liền không dám chậm trễ nhận mệnh rời đi.
Dưới tường thành, Hứa Chữ và Điển Vi đang đấu đến lúc kịch liệt. Hứa Chữ dựa vào binh khí trầm trọng, một chiêu quét ngang cực kì mãnh mẽ đánh bật trường đao của Điển Vi, thuận thế nhắm vào đầu Điển Vi đập đến, nếu như bị đánh trúng thì cho dù đầu của Điển Vi có đúc bằng thép đi nữa cũng sẽ bị đánh nát y như trái khổ qua mà thôi. Điển Vi muốn thu đao để ngăn cản nhưng không kịp liền hét vang lên ném trường đao đi, tung người nhảy về phía trước, đồng thiờ hai tay phóng ra nhanh như thiểm điện chụp lấy thân thiết chùy, hóa giải chiêu tất sát của Hứa Chữ.
Hứa Chữ hung tơn gầm lên ra sức giật chùy lại, nhưng lai không chút nhúc nhích giống như đã bị cắm vào đá, Điển Vi gầm lên cướp chùy cũng không được như ý. Hai người ai cũng không nhường bước, trên lưng ngựa liều mạng tranh đoạt lẫn nhau, đáng thương cho hai con chiến mã khổng thể nào chịu được sự hành hạ như thế, đều hí vang lên sùi bọt mép, bước đi cũng dần trở nên loạng choạng ……
“ Híiii !!!!!!”
Hai con chiến đồng thời hí vang lên rôi ngã gục xuống, đem Điển Vi cùng Hứa Chữ đồng thời hất văng khỏi lưng ngựa, mặc dù bị hất ngã xuống, nhưng hai người vẫn khư khư nắm lấy thanh thiết chùy không chịu buông ra, tiếp tục tranh đoạt, rồi dùng tay còn lại tấn công lẫn nhau, chỉ chốc lát y sam, khải giáp trên người của cả hai người đều rách nát te tua.
“ Dừng tay !”
Trên tường thành đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.
Điển Vi cùng Hứa Chữ hoàn toàn không để vào tai, đều tự nắm lấy thiết chùy ra sức lôi kéo tranh đoạt, bỗng một tiếng thanh thúy vang lên, thân của thiết chùy đã gãy làm hai đoạn, hai người bèn lao vào nhau bắt đầu đánh loạn, giống như hai con sư tử đã phát điên, giương nanh múa vuốt không chết không ngừng.
“ Trọng khang dừng tay …”
Một âm thanh già nua từ trên tường thanh vang lên, mặc dù yếu ớt nhưng Hứa Chữ nghe rất rõ ràng. Nghe được thanh âm quen thuộc, Hứa Chữ nhất thời trong lòng rung động, vội vàng lùi lại mấy bước ngẩng đầu lên xem. Điển Vi còn không biết gì, đang muốn đuồi theo đánh thì trên tường thành lại vang lên tiếng của Mã Dược : “Điển Vi dừng tay !”
Điển Vi hừ một tiếng mới buông nửa đoạn chùy gãy ra, không cam lòng lùi về bản trận.
Hứa Chữ lại giống như bị choáng váng ngây ngốc đứng nhìn phía trên tường thành hét lên : “ Cha … thực sự là ngài sao ?”
Hứa viên ngoại nói : “ Con đừng lo lắng, cha không sao.”
Hứa Chữ vui mừng cực kì, hét lớn : “ Cha ngài chờ một chút, hài nhi lập tức đánh tan thành trì cứu ngài ra.”
Hổ vi vẫn là hổ si a, bộ não đúng là không được tốt lắm, cũng không nghĩ lại rằng, chỉ là một mình Điển Vi thôi hắn đã đánh không xong còn vọng tưởng đánh tan thành trì cứu cha trở về, cứ làm như muốn là được vậy.
Hứa viên ngoại nói : “ Con đừng xúc động, hãy nhanh đi Dương Địch tìm tìm thái thú Trần đại nhân, mang đại quân lại đánh, con đừng giống như hạng người ngu hiếu, bởi vì cha mà làm ra việc khuất thân tặc khấu, nếu không cha chết cũng không … … ưm……”
Mã Dược lông mày nhíu lại, vội vàng lấy một miếng giẻ rách nhét vào miệng Hứa viên ngoại, ngăn cản hắn tiếp tục ở giữa trận tiền “đại nghĩa lẫm nhiên” dạy con, lão già chết tiệt, còn có thể quật cường dữ a.
Dưới tường thành Hứa Chữ nhìn thấy hết thảy tức giận nói : “ Tặc tử còn không mau buông tay ra, muốn làm gì cha ta đó ?”
Mã Dược ánh mắt trở nên dữ tợn, cười lạnh nói : “ Phụ thân ngươi tạm thời tính mạng không sao, bất qua cuối cùng có lưu lại được tính mạng hay không, vậy thì phải xem vào ngươi rồi.”
Hứa Chữ tức giận nói : “ Ngươi muốn thế nào ?”
Mã Dược hờ hững nói : “ Rất đơn giản, chỉ cần người thuần phục ta, thì ta lập tức thả phụ thân ngươi.”
Hứa Chữ tái mặt hét lớn : “ Vọng tưởng !”
Mã Dược thản nhiên cười lạnh, trên mặt sát khí bao trùm, dữ tợn nói : “ Hắc hắc, vậy chuẩn bị nhặt xác của phụ thân ngươi đi ! Người đâu, đem Hứa lão thái gia chém đầu thị chúng ……”
“ Tuân mệnh !”
Hai tên đao phủ trần trùng trục cầm đao lập tức tiến đến, đem Hứa viên ngoại ấn đầu xuống gờ tường thành, cương đáo sáng lóa đã giơ cao lên, đáng thương cho Hứa viên ngoại miệng mồm bị nhét kín, thêm nữa thên thể lại vừa mới trải qua đại phẫu thuật, cực kì yếu ớt, không hề có chút sức lực để chống lại, chỉ có một đôi con mắt vẫn hiện lên vẻ thản nhiên không hề sợ hãi.
“ Chậm đã !” Hứa Chữ trợn mắt như muốn toét ra, khàn cả giọng hét lên : “ Ngươi làm như thế thì có khác gì hạng tiểu nhân cơ chứ ?”
Mã Dược lạnh lùng nói : “ Tiểu nhân thì sao, ta hỏi ngươi lần nữa, có hàng hay không ?”
Hứa Chữ ánh mắt toát ra sự nôn nóng, từ nhỏ gia giáo đã dạy hắn rằng, hành động khuất thân với giặc là việc đại nghịch bất đạo, tất nhiên không thê làm, nhưng nếu như không hàng thì phụ thân nhất định sẽ gặp họa sát thân, làm một người con, nào có thể trơ mắt ra nhìn phụ thân chết trước mặt mình được cơ chứ ? Làm như thế thì chẳng phải là bất hiếu sao ?
Mã Dược chợt nhìn phía xa, chỉ thất phương hướng đông bắc bụi mù cuồn cuộn, bèn trừng mắt hét lớn : “ Ta đếm đến mười, nếu như ngươi còn không đáp ứng, lập tức chém đầu !”