Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
“ Đại … đại nhân, hắn … bọn hắn là … lưu khấu phải không?” Một tên lính run rẩy sợ nơm nớp hỏi: “Không … không phải là … quân Hán châu quận khác giả mạo … giả mạo sao?”
Không chỉ tiểu tốt giữ thành nghi ngờ mà ngay cả Hác Manh cũng lấy làm lạ. Chiếu theo trang phục, thì đội quân dưới thành kia rõ ràng là kị binh tinh nhuệ của triều đình Đại Hán. Nhưng lá huyết sắc đại kì thì ghi rất rành rành bốn chữ vàng lớn “Tám trăm lưu khấu”. Hơn nữa đội kị binh này lại trông rất hung ác, rõ ràng là không có ý tốt.
“Mau mau mở cửa thành đầu hàng, nếu như không hàng thì sẽ phá vỡ thành trì, gà chó không tha!”
Hác Manh đang ngờ vực thì dưới thành tám trăm lưu khấu đồng thanh hò reo ba lần đinh tai nhức óc. Tiếng gầm vang vọng đến trời mây. Quân phòng thủ trên lâu thành biến sắc mặt, tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi.
“Đại … đại nhân, mở… mở cửa đi, nếu không chúng ta sẽ bị giết … giết sạch” Một tên lính lắp bắp với Hác Manh nói: “ Huyện Giáp thành trì quá … quá nhỏ không thể giữ được”.
“Tên kia, dám làm nhiễu loạn lòng quân, mau đem chém đầu!” Vẻ mặt Hác Manh nghiêm lại rồi quát lớn: “Tặc khấu đều là kỵ binh, không có vũ khí công thành, làm sao mà phá được thành? Mọi người đừng để cho khí thế của bọn giặc cướp hù dọa. Theo qui tắc phòng thủ và bản quan cũng muốn xem, làm cách nào mà tám trăm lưu khấu vượt qua được hào bên ngoài thành, làm thế nào công chiếm thành trì huyện Giáp …”.
Hai tên đao phủ tựa lang sói nhanh chóng chạy đến, xốc tên lính dí hắn lên tường thành. Mặc kệ hắn dãy dụa trực tiếp chém xuống một đao. Máu tươi phun lên, đầu người rơi xuống. Một dòng máu đỏ làm toàn bộ tướng sĩ quân Hán trên lâu thành dám chắc đều rùng mình ớn lạnh, không còn người nào dám mở miệng đề nghị mở cửa đầu hàng.
Dưới lâu thành ánh mắt Mã Dược cứng lại, cũng không nghĩ tới Huyện úy huyện Giáp nho nhỏ này cũng còn khí phách như vậy!
“Quản Hợi !”
“Có !”
Mã Dược quát to một tiếng, Quản Hợi phía sau đáp lời như sấm nổ. Đội hình nghiêm trang của kị binh lưu khấu phía sau vội vàng né tránh. Một thân hình hung tợn kinh khủng từ phía sau vọt lên. Quản Hợi đã giao lá huyết sắc đại kì trong tay cho Chu Thương từ khi nào. Còn tự mình đã mặc thêm một bộ giáp sắt dày cộm dữ tợn. chùy lưu tinh trong tay, trên cánh tay quấn vòng vòng một sợi xích sắt. Hắn nặng nề bước tới phía sau Mã Dược.
Mã Dược đưa tay chỉ lên cầu treo trên cao dằn từng tiếng: “Phá hủy cầu treo !”
Ánh mắt Quản Hợi lạnh hẳn đi lớn tiếng hét: “Tuân lệnh !”
“Xoảng …”
Quản Hợi chậm rãi kéo mặt nạ xuống, chỉ thoáng chốc cả đầu đều được bao quanh bởi lớp giáp nặng nề. Chỉ có khe hở nhỏ để lộ ra đôi mắt, còn trên người Quản Hợi khoác hai khối giáp nặng nề dầy cộm. Trước sau liền một khối, hắn đưa thân hình lực lưỡng được che kín, cơ bắp hai tay đều phải trái đều luồn qua ống sắt được buộc chắc chắn.
Trừ hai khối sắt lớn trên người, trên đùi và cánh tay Quản Hợi cũng có các tấm giáp sắt nhỏ. Nếu chợt nhìn qua thì thân hình cao lớn của Quản Hợi trông như một pho tượng quái thú thiết giáp, cả người tỏa ra sắc đen làm người nào trông thấy cũng táng đởm kinh hồn. Bộ giáp toàn thân nặng hơn sáu mươi cân là do Mã Dược giao thợ rèn chế riêng theo cỡ của Quản Hợi. Ngoài Quản Hợi, Mã Dược cũng chuẩn bị một bộ cho Điển Vi và Hứa Chử.
“Ngao tê …”
Quản Hợi giơ cao hai tay, rống lên một tiếng lớn rồi bắt đầu nặng nề đi về phía cửa thành.
"Đông. . ."
"Đông. . ."
"Đông. . ."
Quản Hợi nặng nề bước trên nền đất rắn chắc phát ra một tiếng lại một tiếng vang ghê sợ như thể dẫm nát tâm khảm mỗi tên tướng sĩ giữ thành. Trong phút chốc tướng sĩ quân Hán giữ thành cảm thấy cả tòa lâu thành huyện Giáp đang không ngừng lắc lư. Tất cả mọi người đều bắt đầu cảm thấy lạnh lưng, khuôn mặt đều một mảng trắng bệch. Vóc người cao lớn như thế kia! Mẹ của hắn có còn là người nữa không. Rõ ràng là ác quỉ đến từ mười tám tầng địa ngục.
Sắc mặt Hác Manh cũng trắng bệch như vậy. Đối với những vật chưa hề được biết thì mọi người đều không nhịn được cảm giác sợ hãi. Bởi vì bọn họ không biết vật không rõ này sẽ mang đến những tai ương gì.
"Đông. . ."
"Đông. . ."
Sau tiếng vang nặng nề cuối cùng, thân hình như tháp sắt Quản Hợi đột nhiên dừng bước cách cầu treo không quá một trượng.
Hác Manh gào thét mãnh liệt: “Cung tiễn thủ … bắn tên …bắn tên”.
Hơn mười tên cung tiễn thủ hò hét loạn xạ cùng tiến lên giương cung lắp tên. Trong những tiếng rin rít dây cung được căng hết cỡ. Sau đó trong tiếng vun vút hơn mười mũi tên sắc như nanh sói từ trên lâu thành bay loạn xạ xuống nhắm vào đầu mặt và toàn thân khối tháp sắt của Quản Hợi. Chỉ một thoáng những tiếng đinh đinh đang đang vang lên liên tiếp.
Hơn mười mũi tên quân Hán bắn ra có hơn nửa bắn trúng Quản Hợi. Nhưng không thể tạo được một chút thương tổn nào với hắn, mà đều văng ra khỏi bộ giáp sắt.
"Tê. . ."
Trên lâu thành nhất loạt vang lên tiếng hít hà, tất cả tướng sĩ quân Hán đều sợ hãi đến mức hầu như không thở được, kia là quái vật gì vậy? Mũi tên sắc như nanh sói còn không thể gây ra chút thương tổn nào cho nó!
"Hắc hắc. . ."
Quản Hợi ngửa mặt phát ra một tiếng cười lạnh làm cho người ta rợn tóc gáy. sợ hãi Quả lưu tinh chùy nặng trịch trong tay đã bắt đầu xuay tròn, lấy tay phải của hắn làm tâm mà từ từ quay nhanh dần.
"Bắn tên, tiếp tục bắn tên. . ."
Trên lâu thành, Hác Manh gào khản cả cổ đã mất luôn cả bình tĩnh.
Cung tiễn thủ sợ táng đởm kinh hồn vẫn tiếp tục bắn tên. Tuy nhiên cho dù bọn họ có khẩn trương đem toàn bộ tên bắn vào quái vật tháp sắt dưới thành lâu thì hắn vẫn cười quái dị hắc hắc mà không chịu chút tổn thương nào!
Quản Hợi ra sức quơ chùy lưu tinh rồi thả dần sợi xích sắt quấn trên cánh tay phải. Bán kính quay của chùy lưu tinh càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Lực quán tính cường đại sẽ tạo ra cú va đập mạnh, nhưng cũng làm Quản Hợi không cách nào đứng yên được nữa mà cùng bắt đầu quay tròn.
“Hống …”
Đến khi vòng xích sắt cuối cùng nhả ra thì Quản Hợi đột nhiên hét lớn một tiếng mà buông cánh tay phải. Quả chùy lưu tinh như mũi tên nhọn bắn ra, trong tiếng rít xé gió chói tai mà mạnh mẽ đập vào cầu treo trên cao. Các mũi sắt dày đặc trên quả chùy cắm sâu vào thành cầu.
"Hừ!"
Quản Hợi hừ một tiếng cuốn xích sắt lên vai rồi quay người đi một vòng! Cầu treo trên cao liền nặng nề hạ xuống một đoạn, trong khoảnh khắc sợi dây điều khiển cầu treo bị căng ra thẳng tắp.
"Ba!"
Chốt gỗ dùng để cố định bánh quay trên lâu thành đột nhiên bị gẫy. Bánh xe không bị khống chế bắt đầu quay lộc cộc. Dây cố định cầu treo liền nhả ra từ bánh xe. Chỉ trong khoảnh khắc mà cầu treo trên cao đã bị rơi xuống vài thước.
"Ngao ngao. . ."
Dưới lâu thành, tám trăm lưu khấu thấy sức mạnh Quản Hợi như thế thì lập tức hò reo ủng hộ như trời long đất lở.
Hác Manh thấy thế thất kinh vội bước tới hai bước cố gắng giữ lấy bánh xe, căn bản là định ngăn bánh xe chuyển động nhiều hơn. Đoạn đứng thẳng trợn mắt giận dữ quát to: “Người đâu tới đây. Mau cố định bánh xe đáng chết này lại cho lão tử! Ai không tuân, lão tử chém liền, mau …”
Mười mấy tên quân Hán bừng tỉnh hò hét loạn xạ bắt tay quay của bánh quay. Chuyển động của bánh xe đột nhiên dừng lại. Quản Hợi có ráng sức đạp chân mạnh hơn cũng chỉ làm cho dây dẫn của cầu treo căng ra thẳng hơn. Hơn nữa còn không ngừng phát ra tiếng kêu rin rít.
“Kéo …”
Hác Manh ra lệnh một tiếng, mười mấy tên quân Hán đồng thời cố sức, ỷ vào ưu thế cơ học ( kì thật vấn đề ưu thế tay đòn dài ngắn, vấn đề vật lí) bánh xe bắt đầu chậm rãi quay ngược lại. Cầu treo vốn đã hạ vài thước lại nâng lên hơn một thước.
"Ngao . . ."
Quản Hợi tru một tiếng như sói, thân thể gần như nằm ngang mặt đất. Hai chân dù bám chặt xuống đất, nhưng vẫn không thể ngăn cản việc bị giật lùi lại. Trong tiếng ma sát chói tai, Quản Hợi tựa như bị trượt đi vài thước trên nền đất cứng. Chỉ thấy xuất hiện hai vệt rãnh thật sâu xuất hiện trên mặt đất.
“Hà …”
Trên lâu thành mười mấy tên quân hán đồng thời thở phào rồi ra sức quay bánh xe, khó khăn lắm mới nhích được một chút.
Dưới lâu thành, sau khi lùi mấy bước Quản Hợi thì cầu treo đang khó nhọc trở về chỗ cũ. Ngay vào lúc mấu chốt đó lại có một giọng hét như sấm vang dội trời mây.
“Quản Hợi, có ta tới giúp ngươi!”
Trong bước chân nặng nề, lại một tráng sĩ tựa pho tượng sắt vội vàng chạy tới, chính là Điển Vi thô kệch. Sức lực của Điển Vi hơn Quản Hợi rất nhiều. Bộ giáp sắt nặng hơn sáu mươi cân mà Quản Hợi mặc đã làm hắn chuyển động nặng nề. Nhưng Điển Vi mặc tựa áo mỏng, chạy một mạch đến bên cạnh Quản Hợi, giơ tay về phía sợi xích sắt ấn xuống rồi dùng sức giật mạnh.
"Ái ôi. . ."
"Má ơi. . ."
“Chân của ta …”
“Cứu mạng, đầu của ta bị kẹt, cứu mạng … ách a!”
Trong khoảnh khắc đám người trên lâu thành xiêu vẹo, mười mấy tên quân Hán lập tức ngã xuống cả loạt. Còn lại hai tên không may. Một tên bị kẹt đùi, một tên thì cả đầu bị cũng bị kéo vào trong bánh xe. Do lực lượng cường hãn vô tình lôi tiếp nên bánh xe lạnh lùng quay. Một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Bắp đùi tên quân Hán bị cắt rời thành hai đoạn, còn tên quân Hán khác thì cả đầu như quả dưa hấu vỡ vụn ra.
"Băng. . . Băng. . ."
Hai tiếng tắc ngẹn vang lên, hai dây giữ cầu treo đồng thời đứt tung.
"Bình!"
Cầu treo nặng nề ầm ầm hạ xuống nện mạnh xuống trụ cầu ở bờ hào phát ra tiếng kêu thật lớn làm bụi bốc lên đầy trời.
Trên lâu thành, Hác Manh bấn loạn biến sắc. Sức lực mạnh mẽ như thế kia có còn là sức người nữa hay không?
Dưới lâu thành, vẻ lạnh lùng trên mặt Mã Dược vẫn như cũ, nặng nề quát lên: “Điển Vi, Quản Hợi xông lên phá cửa thành !”
"Tuân lệnh!"
Điển Vi, Quản Hợi đồng thời hét lớn một tiếng xông lên cầu treo nhằm phía cửa thành lao tới.
Hác Manh hoảng hốt chợt bừng tỉnh gào thét mãnh liệt: “Gỗ súc, đá tảng chuẩn bị … ném!”
Tướng sĩ quân Hán sợ ngây người sửng sốt vài giây rốt cuộc cũng tỉnh lại kịp phản ứng, mang gỗ súc đá tảng ném xuống dưới lâu thành. Trong khoảnh khắc gỗ súc vừa thô vừa nặng, đá tảng to như cối xay từ trên lâu thành lao xuống nhằm phía đỉnh đầu Quản Hợi và Điển Vi mạnh mẽ nện xuống.
"Đông đông. . ."
Ba khối đá lớn trước sau nện xuống nặng nề đập xuống đất. Sau đó hai khúc gỗ nặng ngay sau đó nện lên tảng đá rồi quay cuồng lọt xuống hào bên ngoài thành. Tuy nhiên lúc này Điển Vi và Quản Hợi đã sớm chạy vào phía dưới lâu thành.
“Chống đỡ cửa thành, chống đỡ cho cửa thành” Hác Manh vội vã vọt từ lâu thành xuống. Vừa chạy vừa quát to với tướng sĩ quân Hán bên trong thành: “ Mau tìm tấm gỗ, gậy gỗ chốt chặt cửa thành! Mấy người các ngươi mau xông lên đi, kề vai mà giữ, mau nghĩ cách giữ. Tuyệt đối không để bọn giặc cướp phá vỡ cửa thành. Mau …”
Hơn mười tên quân Hán không dám kháng lệnh, chen nhau hò hét loạn xạ phía sau cửa thành, cố gắng lấy thân mình tạo thành bức vách giữ cho cửa thành.
“Rầm …”
Một tiếng động lớn vang lên, cửa thành dầy cộm rung động kịch liệt một trận. Đá vụn và bùn đất từ cửa thành tuôn xuống. Trong cửa thành tất cả tướng sĩ quân Hán đều kinh khủng trợn trừng mắt. Trong mắt bọn họ thì cửa thành vốn vô cùng chắc chắn, nhưng giờ xem ra vẫn còn quá mỏng, không chịu nổi một đòn nặng …
“Rầm …”
Lại thêm một tiếng động nặng nề kịch liệt làm cửa thành càng lay động mạnh hơn. Hơn nữa bắt đầu vang lên tiếng cọt kẹt, những thanh gỗ ngang to như bắp đùi cũng chuyển động. Càng làm người ta hoảng hơn chính là trên thân gỗ đã bắt đầu xuất hiện vết nứt đáng sợ…
Điển Vi lùi lại vài chục bước ra sau cầu treo, sau đó hít mạnh hai hơi rồi quay đầu chạy đến cửa thành. Khi cách cửa thành còn mấy bước thì hắn tung người lên, lưng và vai phải lao về trước đập mạnh vào cửa thành. Trong khoảnh khắc một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
"Dát dát dát..."
Trong tiếng ma sát chói tai, cuối cùng cửa thành cũng rung động kịch liệt, sau đó chậm rãi nghiêng vào bên trong để lộ ra chỗ lọt người vào.Tiếng kim loại va vào nhau của hai tên hung thần quái thú bằng sắt đã có thể nghe thấy rõ mồn một. Những trận động đất khác thường làm cho tướng sĩ quân Hán hoảng sợ.
“Đại nhân, cửa thành đã sập, xong, xong hết cả rồi …”
Một tên lính quân Hán hoảng sợ … theo bản năng bắt đầu lui bước.
“Chống đỡ, không được lui!” Hác Manh cầm kiếm trong tay khản cả giọng uy hiếp: “Ai dám lui về sau giết không tha …”
"Ngao. . ."
Điển Vi ngẩng đầu rống lên một tiếng giận dữ, một cước nặng đã đạp bay cánh cửa. Hai thiết kích nặng nề đã cầm trong tay, trên thân kích sần sùi dày đặc những gỉ sắt giống như vết máu đỏ bầm lốm đốm. Ánh mắt tướng sĩ quân Hán hoang mang, trong lúc này trong ngoài cửa thành chỉ có tiếng rít từ thanh kích trong tay Điển Vi đang không ngừng múa trong không khí.
Ngoài thành Mã Dược chậm rãi giơ cao tay phải, thanh mã tấu nặng nề trong tay giơ lên cao quá đầu. Một tia nắng mặt trời xuyên qua khí quyển chiếu lên lưỡi đao sáng trắng trong phút chốc tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Hô lỗ lỗ. . ."
Tiếng chiến mã nặng nề hí vang dội khắp nơi, hơn một ngàn con ngựa nhẹ nhàng gõ vó xuống đất phát ra âm thanh đơn điệu. Mấy trăm thanh mã tấu sắc bén vung lên trên cao, trong không gian bắt đầu tràn ngập sát khí rầu rĩ. Đám lưu khấu chờ đợi đã lâu giống như sáu trăm con sói đói hung dữ nhe hàm răng trắng nhởn.
"Đinh. . ."
Hai tên lính quân Hán gan dạ đâm vào ngực Điển Vi, nhưng lại giống như đâm vào một tảng đá rắn chắc phát ra một âm thanh trong trẻo vang dội. Trường mâu đột nhiên ngừng lại không thể tiến lên được nữa.
"Ừ! ? Đi tìm chết. . ."
Điển Vi nặng nề lùi lại một bước bị hai tên lính kia chọc giận bèn rống to một tiếng, thiết kích xoay tròn rồi nện mạnh xuống đỉnh đầu hai tên lính.
"Phốc. . ."
"Phốc. . ."
Hai tiếng vỡ vụn trầm đục vang lên, đầu hai tên lính đã vỡ vụn, máu đỏ và não trắng bắn đầy lên bộ giáp sắt trước ngực Điển Vi. Một tên lính quân Hán nhìn thấy cảnh đẫm máu đó chịu không nổi liền nôn thốc nôn tháo. Quản Hợi bước lên hai bước vung tay chụp lấy đầu hắn dùng sức bóp mạnh. Trong tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếng nôn ọe của tên lính đột nhiên ngừng lại.
"Nha hống. . ."
Điển Vi hét lớn một tiếng nhảy vào trong quân Hán như mãnh hổ lọt giữa đàn dê. Đôi đại thiết kích nặng nề múa thành hai vòng hai vòng sáng. Quân Hán kháng cự bị vẹt đi cũng giống như lúa mạch bị cắt từng mảng. Phàm là bị kích quét tới nếu không vỡ toác đầu thì chặt ngang lưng. Không người nào có thể chịu được nửa chiêu của Điển Vi.
“Không chống được nữa rồi, rút lui, mau rút lui …”
Hác Manh mắt thấy đại cục đã hỏng rốt cuộc cũng ra lệnh rút lui. Tướng sĩ quân Hán sớm đã sợ vỡ mật tháo chạy như thủy triều quay giò chạy dọc theo đường chính trong huyện Giáp, nhằm hướng cửa tây bỏ chạy thục mạng.
"Ngao ngao. . ."
Điển Vi và Quản Hợi tru lên như sói hai tiếng, vọt tới bên cửa thành mở ra một lối. Tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm sét cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống. Mã Dược phi ngựa đằng trước, Chu Thương tay cầm cờ theo sát đằng sau. Phía sau đại kì, sáu trăm lưu khấu tạo thành một dòng thác mãnh liệt nhằm hướng quân Hán lao tới. Trên đường chính huyện Giáp, bụi mù bốc lên cuồn cuộn.
Trong gió tây dữ dội của buổi chiều đang tàn dần, một con ngựa mình đầy bụi bặm lướt nhanh như gió nhằm phía Trần lưu lao đến.
"Báo... Dĩnh xuyên cấp báo..."
Tiếng hô mãnh liệt vang dội trong ngoài cửa thành. Người đi đường rối rít né tránh. Kị sĩ cuốn như gió vào cửa nam Trần Lưu làm bụi đất bay lên mù mịt.
Thái Thú Trần lưu Khổng Do đang cùng Trưởng sử Phan Úc thương nghị phát chẩn giúp nạn dân gặp thiên tai. Chợt nghe tiếng bước chân dồn dập của tiểu lại dưới quyền làm kinh động. Ngẩng đầu lên chỉ thấy môn hạ đang gấp rút chạy vào đại sảnh, trong tay cầm một ống trúc đựng thư luôn miệng hô to: “Đại nhân, Dĩnh xuyên cấp báo !”
Khổng Tùy đứng thẳng người lên, thò tay khỏi ống tay áo dài thòng trấn tĩnh hỏi: “Cấp báo chuyện gì?”
Tên thuộc hạ trông coi văn thư quì xuống đất giơ cao ống trúc quá đầu trả lời: “Tám trăm lưu khấu tràn vào Dĩnh xuyên, đại nhân Thái thú Trần Khiêm chết trận. Bọn giặc cướp đã chiếm hai thành Tương thành, huyện Giáp. Thế giặc cực lớn, e rằng mối lo toan trở lại. Trưởng sử Dĩnh xuyên Lưu Phức cấp báo tám trăm dặm lên triều đình và các châu quận xung quanh. Khẩn xin triều đình cho các châu quận xung quanh nhanh chóng phát binh cứu viện, nếu để chậm e rằng sinh biến”.
Lông mày Khổng Dung chau lại, đưa tay nhận từ thuộc hạ ống trúc rồi từ từ mở ra. Chăm chú thập phần bắt đầu xem kĩ. Trưởng sử Phan Úc cũng đứng thẳng lên đến gần cùng xem.
Khổng Dung đọc xong đưa ống trúc cho Phan Úc rồi cau mày hỏi: “Người đưa tin ở đâu?”
Thư lại nói: “Người đưa thư chạy đường trường mệt mỏi. Sau khi đưa tin khẩn cầu của Lưu Phức đại nhân đã chết ngất ở trên mặt đất, hiện đang cứu trị ở y quán”.
Khổng Dung lại hỏi: “Ngoài triều đình và quận Trần Lưu thì Lưu đại nhân còn cầu viện những châu quận nào?”
“Nam dương, Nhữ nam, Trần quốc đều đã sai sứ đưa tin tới”.
Trường sử Phan Úc nói: “Đại nhân, Dĩnh xuyên ở gần Lạc Dương tuyệt không thể rơi vào tay giặc cướp, phải mau phát binh cứu viện”.
Khổng Dung nghĩ ngợi một lát rồi chậm rãi nói: “Nhữ Nam có phỉ chưa hết, thiết tưởng không thể phái binh. Tinh binh triều đình cần phải bảo vệ kinh sư, tám đội quân mới chiêu mộ đều không thể phái đi được. Trần quốc nước nhỏ người ít, binh lực không đủ e rằng khó có thể lo liệu. Chỉ có người giữ quận Nam dương là Viên Thuật đại nhân thì nhiều tinh binh. Chẳng hay có định xuất binh?”
Phan Úc nói: “Bất kể Viên Thuật có xuất binh hay không thì đại nhân vẫn phát binh cứu viện. Nếu không Lưu Phức lại mượn cơ hội tấu trình lên, nói rằng thấy chết không cứu. E rằng làm bất lợi cho tiền đồ của đại nhân”.
Khổng Dung gật đầu đáp: “Cũng may quân Khăn Vàng ở Kí châu đã được bình định, uy hiếp từ phương bắc đã tiêu trừ. Quân binh phòng thủ các huyện đã được trả lại. Còn các thành mới chiêu mộ nghĩa dũng binh được hơn phân nửa, ước khoảng hơn năm ngàn người. Có thể để Đô úy Mao Giới làm tướng nhanh chóng tập kết lương thảo, rồi định ngày chỉ huy quân đi hỗ trợ Dĩnh Xuyên, ông thấy thế nào?”
Trường sử Phan Úc khom lưng đáp lời: “Đại nhân anh minh”.
Đêm đen như mực.
Ánh trăng đỏ như máu soi tỏ dòng sông lớn. Trên mặt sông nổi lên một bóng người tăm tối lạnh lẽo khó coi.
Trương Lương ( là lão Tam, Nhân công tướng quân) đứng ở đầu thuyền, thân hình vài lần như sắp bị gió cuốn xuống nước. Chỉ nghe thấy tiếng sóng lớn đập liên hồi vào mạn thuyền tạo ra tiếng vỗ ì oạp vào mạn thuyền.
Trình Viễn Chí và Cao Thăng sóng vai đứng sau Trương Lương, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Trương Lương chắp tay nhìn trời, nhìn ánh trăng lành lạnh mà nhẩn người ra. Vẻ mơ hồ trong ánh mắt từ từ tan đi. Với vẻ mặt kiên định, ánh mắt cương nghị trong tiếng sóng mênh mông vang lên âm thanh lạnh lùng của hắn: “Nhị vị tướng quân yên tâm, Trương Lương quả quyết sẽ không nhảy xuống sông tự sát!”
Trình Viễn Chí và Cao Thăng yên lặng thở phào một cái. Hai người liếc mắt nhìn nhau đều nhìn thấy đối phương vui mừng mà nhìn Tam tướng quân đã khôi phục niềm tin! Chỉ cần Tam tướng quân còn sống thì quân Khăn Vàng vẫn còn hi vọng, vậy mọi thứ cũng đều có thể lấy lại! Đại quân của Thiên công tướng quân cho dù đã bị đánh tan, nhưng ngàn ngàn vạn vạn quân Khăn Vàng không hề bị triều đình đuổi tận giết tuyệt. Bọn họ chỉ tạm thời ẩn nấp, trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc hay hương thôn hoang dã. Chỉ cần Tam tướng quân hô to một tiếng thì bọn họ sẽ lại đến tập hợp dưới ngọn cờ của Nhân công tướng quân, vậy quân Khăn Vàng có thể khôi phục lại thanh thế trước kia.
Con thuyền nhỏ lắc lư rốt cuộc cũng vào bờ, Trương Lương đặt chân lên bờ nam sông Hoàng hà. Trong bầu trời đêm mịt mùng hắc ám vang lên tiếng nói kiên định của hắn: “Đi, chúng ta đi Nam dương, tìm Mã Dược và tám trăm lưu khấu của hắn”.
Trong mắt Trình Viễn Chí lóe lên ánh lạnh lùng, vung tay một đao cắt đứt cổ họng người lái thuyền qua sông. Máu nóng vọt lên không trung, lái thuyền ôm chặt cổ họng. Một cái đầu từ từ chìm vào trong nước Hoàng Hà nháy mắt đã bị sóng nước mãnh liệt cuốn đi không còn thấy đâu nữa.
Cao Thăng thở phào rồi trầm giọng nói: “Đi về phía trước là Tể Âm, từ Tể Âm đi về phía đông là đến Trần Lưu. Qua Trần Lưu là đến Dĩnh Xuyên. Nam Dương cũng không còn xa”.
Trương Lương nặng nề gật đầu, rồi sải dài từng bước mà đi. Rất nhanh hình bóng của ba người biến mất trong bóng đêm mịt mùng. Bên bờ Hoàng Hà chỉ có tiếng sóng như trước. Con thuyền nhỏ bị một kiếm chém đứt dây buộc nhằm thẳng giữa sông trôi càng lúc càng xa. Cuối cùng chìm trong sóng lớn. Lại có cô nhi quả mẫu đợi mãi mà không thấy người thân trở về.
Nam Dương, Lỗ Dương.
Kim Thượng trong tay đang cầm một ống trúc vội vã đi vào dịch quán tìm đến Viên Thuật. Vừa nhìn thấy Viên Thuật và Khoái Việt đang bàn luận thì không khỏi biến sắc mặt, bước chân lập tức ngập ngừng.
Viên Thuật ngẩng đầu lên hỏi: “Nguyên Hưu có chuyện gì mà vội vàng vậy?”
Kim Thượng đáp: “Tướng quân, quận Dĩnh xuyên chạy tám trăm dặm xin cầu viện !”
Vẻ mặt Viên Thuật biến đổi trầm giọng hỏi: “Lại Tám trăm lưu khấu!?”
Kim Thượng gật đầu đáp: “Chính vậy! Tám trăm lưu khấu vừa đánh một trận Thanh Nãng sơn, dùng kì binh bất ngờ tiêu diệt đại quân mấy ngàn người của Thái thú Dĩnh xuyên Triệu Khiêm. Lại thuận thế liên tiếp hạ hai thành Tương thành, huyện Giáp. Bây giờ lòng người cả quận Dĩnh xuyên bàng hoàng. Thế giặc cướp rất lớn, nếu không kịp thời khống chế cục diện thì sự tàn phá của quân Khăn Vàng rất có khả năng lại tái hiện ở Dĩnh Xuyên”.
Vẻ mặt Viên Thuật âm trầm, nhưng trong lòng lại lạnh lùng nghĩ ngợi. Việc tàn phá Dĩnh Xuyên thì có liên quan gì tới hắn? Đúng ra hắn muốn Dĩnh Xuyên đại loạn, hơn nữa càng loạn càng tốt. Tốt nhất tám trăm lưu khấu có thể làm loạn cả Dĩnh Xuyên thành một mớ bòng bong! Đến lúc đó thì Viên Thuật hắn lại thống lĩnh đại quân tiến vào Dĩnh Xuyên, vậy sĩ tộc hương thân chẳng phải sẽ tôn sùng hắn là đấng cứu thế? Hắn thậm chí còn không mất công thu phục lòng người. Tới lúc đó có thể thuần phục tầng lớp có thực lực này.
Đưa tay tiếp nhận ống trúc, Viên Thuật chăm chú đọc kĩ rồi tiện tay ném lên bàn mà lạnh nhạt nói: “Lưu Phức không cần phải nói phóng lên như vậy. Tám trăm lưu khấu kể cả khi làm loạn mấy ngày thì cũng chỉ chưa đến ngàn người, làm sao mà nên chuyện lớn được? Gieo rắc hoang mang, chỉ gieo rắc hoang mang mà thôi”.
"Ách. . ."
Kim Thượng nhất thời không cách nào đoán được tâm tư của Viên Thuật, nên không biết mở đầu như thế nào nữa.
Trên mặt Khoái Việt thoáng qua một nét dị sắc, rõ ràng đoán được tâm tư của Viên Thuật. Trong lòng Khoái Việt không phải không có coi thường mà thầm nghĩ Viên Thuật trời sinh tính tình bạc bẽo, chỉ biết mỗi việc khuyếch trương thế lực, thu phục phe cánh. Quả thực không cần biết điều gì là căn bản của dân chúng thiên hạ. Chỉ có gấp rút tranh công thu lợi, dùng thủ đoạn hy sinh lợi ích dân chúng để đạt mục đích. Quả thật là hành động làm ‘đầm cạn cá chết’.
Nếu như đổi là người khác mạnh mẽ siêu quần, thiên phú anh hùng mà trong tay có gần vạn hùng binh Nam Dương tất nhiên sẽ không làm như vậy.
Viên Thuật hình như cảm thấy điều gì, quay đầu lại nhìn kĩ Khoái Việt đang rụt rè mấy lượt nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đành hỏi: “Dị Độ có điều gì dạy ta?”
Khoái Việt lắc đầu, câu định nói ra lại bị hắn nuốt xuống bụng.
Viên Thuật cau mày mà nói với Kim Thượng: “Nguyên Hưu nhanh chóng tập kết lương thảo, Di Độ đẩy nhanh việc huấn luyện nghĩa dũng binh mới chiêu mộ, mau mau chuẩn bị. Bản tướng vì phòng vệ bất lực, bảo vệ không chu toàn làm liên lụy thân phụ của Đại tướng quân trong đám loạn quân. Thực sự tội không thể tha. Cho nên ngày mai ta sẽ trở về Lạc dương gặp Đại tướng quân thỉnh tội”.
Kim Thượng lại càng ngạc nhiên hỏi: “ Vậy … ngày mai tướng quân liền quay về Lạc Dương?”
Kim Thượng có thể đoán được dã tâm của Viên Thuật, nhưng không đoán được Viên Thuật sắp xếp như vậy là có dụng ý gì. Hắn thực sự nghĩ không ra! Dĩnh Xuyên phái người cầu viện, lúc này lấy danh nghĩa bình định tám trăm lưu khấu đem quân vào Dĩnh xuyên có thể nói là danh chính ngôn thuận. Vừa thu phục được lòng người, vừa có thể khống chế cục diện Dĩnh Xuyên không cho nó xấu đi nữa. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, vậy vì cớ gì mà không đi? Nếu như án binh bất động ngồi nhìn thế cục Dĩnh xuyên đổ vỡ, có thể mất đi khả năng khống chế tám trăm lưu khấu. Đến lúc đó lại xảy ra một quảng thời gian bị quân Khăn Vàng tàn phá. Tới khi đó dù Viên Thuật chỉ huy đại quân vào Dĩnh xuyên e rằng cũng không giúp gì cho tình hình nữa rồi.
Khoái Việt đứng thẳng người chắp tay nói: “Đêm đã khuya, tướng quân sớm đi nghỉ, Việt xin cáo từ”.
Viên Thuật lạnh nhạt đáp lời: “Dị Độ đi thong thả, không tiễn”.
Kim Thượng nói: “Thượng cũng xin cáo từ”.
“Nguyên Hưu đi thong thả, không tiễn”.
Kim Thượng rời khỏi dịch quán cua Viên Thuật vội đuổi theo Khoái Việt gọi to: “Dị Độ huynh thong thả dừng bước, Thượng có một nghi vấn mà không nói ra thì không đành lòng”.
Khoái Việt nhíu nhíu mày, dừng bước lại hỏi: “Nguyên Hưu huynh có gì nghi vấn?”
Kim Thượng nói: “Dĩnh Xuyên nguy cấp, Lưu Phúc phái sứ đi cầu viện, có thể nói trời cho cơ hội. Tướng quân sao lại bỏ đi mà về Lạc Dương? Thật là làm cho kẻ khác thấy tiếc rẻ”.
Khoái Việt trong lòng coi thường, đúng là tiểu nhân nịnh nọt mà thôi. Bèn lạnh lùng phản bác mà hỏi: “Cái gì mà trời cho cơ hội? Cái gì mà tiếc rẻ? Tướng quân chính là Hổ bí trung lang tướng của Đại Hán, nắm giữ đội quân tinh nhuệ gọi là Đại Hán Hổ Bí Chi Sư. Bây giờ không có chiếu chỉ của Thiên tử, lại không có hổ phù Đại tướng quân. Làm sao có thể điều động? Chẳng lẽ ông không biết điều đó?”
“Cái này …”
Kim Thượng nhất thời cứng lưỡi không nói được câu nào.
Khoái Việt cũng không hề để ý tới Kim Thượng nữa, quay người sải dài bước đi khỏi. Một lúc lâu sau Kim Thượng phục hồi lại tinh thần, trong mắt thoáng qua một vẻ lạnh lùng rồi cũng quay người đi nốt.
Ban đêm tại dịch xá của Khoái Lương. Khoái Lương, Khoái Việt hai anh em ngồi trên chiếu tựa vào bàn mà đối ẩm.
Khoái Việt khà một tiếng mà tợp một ngụm rượu ngon, rồi buồn bã thở dài mà nói: “Huynh trưởng, không bao lâu nữa đệ quay trở về quê, kết cỏ dựng nhà mà săn sóc song thân”.
Khoái Lương ngạc nhiên hỏi: “Nhị đệ vì sao như vây?”
Khoái Việt thở dài nói: “Viên Thuật trời sinh tính bạc bẽo, coi dân chúng như cỏ rác. Cũng là hạng người vô năng, không đủ cùng mưu đại sự”.
Chân mày Khoái Lương giật giật hạ giọng nói: “Nhị đệ chớ có nói vậy để tránh họa từ miệng mà ra”.
Nói xong Khoái Lương vội vàng đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy bốn bề vắng lặng mới cẩn thận đóng thật kĩ cửa sổ, ngồi đối diện Khoái Việt mà hạ giọng hỏi: “Tại sao nhị đệ chắc chắn như vậy?”
Khoái Việt nói: “Tám trăm lưu khấu tràn vào Dĩnh xuyên. Thái thú Dĩnh xuyên Triệu Khiêm đánh một trận thân vong. Lưu khấu thừa thắng chiếm luôn Tương thành, huyện Giáp. Thế cục Dĩnh xuyên nguy cấp, trăm họ nguy hiểm cận kề. Mà Viên Thuật với những chuyện đó coi như không nghe không hỏi. Lại còn vì chuyện thân sinh họ Hà mà về Lạc Dương gặp Đại tướng quân cáo lỗi. Cố tình khoanh tay đứng nhìn thế cuộc, quả thật là lòng dạ tiểu nhân”.
Khoái Lương nghĩ ngợi chốc lát rồi khuyên nhủ: “Viên gia bốn đời tam công, thuộc hạ hiển hách. Tướng quân xuất thân nhà giàu có, chỉ biết tới xa hoa. Đâu có hiểu được cuộc sống dân tình vì sao khổ, dó cũng là điều đệ đã dự liệu. Ý của huynh là đợi rèn luyện một thời gian nữa cho kiến thức gia tăng, tất tướng quân sẽ xem lại, Nhị đệ nghĩ như thế nào?”
Khoái Việt không đồng ý nói: “Trời sinh tính như vậy, khó mà sửa đổi”.
Không chỉ tiểu tốt giữ thành nghi ngờ mà ngay cả Hác Manh cũng lấy làm lạ. Chiếu theo trang phục, thì đội quân dưới thành kia rõ ràng là kị binh tinh nhuệ của triều đình Đại Hán. Nhưng lá huyết sắc đại kì thì ghi rất rành rành bốn chữ vàng lớn “Tám trăm lưu khấu”. Hơn nữa đội kị binh này lại trông rất hung ác, rõ ràng là không có ý tốt.
“Mau mau mở cửa thành đầu hàng, nếu như không hàng thì sẽ phá vỡ thành trì, gà chó không tha!”
Hác Manh đang ngờ vực thì dưới thành tám trăm lưu khấu đồng thanh hò reo ba lần đinh tai nhức óc. Tiếng gầm vang vọng đến trời mây. Quân phòng thủ trên lâu thành biến sắc mặt, tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi.
“Đại … đại nhân, mở… mở cửa đi, nếu không chúng ta sẽ bị giết … giết sạch” Một tên lính lắp bắp với Hác Manh nói: “ Huyện Giáp thành trì quá … quá nhỏ không thể giữ được”.
“Tên kia, dám làm nhiễu loạn lòng quân, mau đem chém đầu!” Vẻ mặt Hác Manh nghiêm lại rồi quát lớn: “Tặc khấu đều là kỵ binh, không có vũ khí công thành, làm sao mà phá được thành? Mọi người đừng để cho khí thế của bọn giặc cướp hù dọa. Theo qui tắc phòng thủ và bản quan cũng muốn xem, làm cách nào mà tám trăm lưu khấu vượt qua được hào bên ngoài thành, làm thế nào công chiếm thành trì huyện Giáp …”.
Hai tên đao phủ tựa lang sói nhanh chóng chạy đến, xốc tên lính dí hắn lên tường thành. Mặc kệ hắn dãy dụa trực tiếp chém xuống một đao. Máu tươi phun lên, đầu người rơi xuống. Một dòng máu đỏ làm toàn bộ tướng sĩ quân Hán trên lâu thành dám chắc đều rùng mình ớn lạnh, không còn người nào dám mở miệng đề nghị mở cửa đầu hàng.
Dưới lâu thành ánh mắt Mã Dược cứng lại, cũng không nghĩ tới Huyện úy huyện Giáp nho nhỏ này cũng còn khí phách như vậy!
“Quản Hợi !”
“Có !”
Mã Dược quát to một tiếng, Quản Hợi phía sau đáp lời như sấm nổ. Đội hình nghiêm trang của kị binh lưu khấu phía sau vội vàng né tránh. Một thân hình hung tợn kinh khủng từ phía sau vọt lên. Quản Hợi đã giao lá huyết sắc đại kì trong tay cho Chu Thương từ khi nào. Còn tự mình đã mặc thêm một bộ giáp sắt dày cộm dữ tợn. chùy lưu tinh trong tay, trên cánh tay quấn vòng vòng một sợi xích sắt. Hắn nặng nề bước tới phía sau Mã Dược.
Mã Dược đưa tay chỉ lên cầu treo trên cao dằn từng tiếng: “Phá hủy cầu treo !”
Ánh mắt Quản Hợi lạnh hẳn đi lớn tiếng hét: “Tuân lệnh !”
“Xoảng …”
Quản Hợi chậm rãi kéo mặt nạ xuống, chỉ thoáng chốc cả đầu đều được bao quanh bởi lớp giáp nặng nề. Chỉ có khe hở nhỏ để lộ ra đôi mắt, còn trên người Quản Hợi khoác hai khối giáp nặng nề dầy cộm. Trước sau liền một khối, hắn đưa thân hình lực lưỡng được che kín, cơ bắp hai tay đều phải trái đều luồn qua ống sắt được buộc chắc chắn.
Trừ hai khối sắt lớn trên người, trên đùi và cánh tay Quản Hợi cũng có các tấm giáp sắt nhỏ. Nếu chợt nhìn qua thì thân hình cao lớn của Quản Hợi trông như một pho tượng quái thú thiết giáp, cả người tỏa ra sắc đen làm người nào trông thấy cũng táng đởm kinh hồn. Bộ giáp toàn thân nặng hơn sáu mươi cân là do Mã Dược giao thợ rèn chế riêng theo cỡ của Quản Hợi. Ngoài Quản Hợi, Mã Dược cũng chuẩn bị một bộ cho Điển Vi và Hứa Chử.
“Ngao tê …”
Quản Hợi giơ cao hai tay, rống lên một tiếng lớn rồi bắt đầu nặng nề đi về phía cửa thành.
"Đông. . ."
"Đông. . ."
"Đông. . ."
Quản Hợi nặng nề bước trên nền đất rắn chắc phát ra một tiếng lại một tiếng vang ghê sợ như thể dẫm nát tâm khảm mỗi tên tướng sĩ giữ thành. Trong phút chốc tướng sĩ quân Hán giữ thành cảm thấy cả tòa lâu thành huyện Giáp đang không ngừng lắc lư. Tất cả mọi người đều bắt đầu cảm thấy lạnh lưng, khuôn mặt đều một mảng trắng bệch. Vóc người cao lớn như thế kia! Mẹ của hắn có còn là người nữa không. Rõ ràng là ác quỉ đến từ mười tám tầng địa ngục.
Sắc mặt Hác Manh cũng trắng bệch như vậy. Đối với những vật chưa hề được biết thì mọi người đều không nhịn được cảm giác sợ hãi. Bởi vì bọn họ không biết vật không rõ này sẽ mang đến những tai ương gì.
"Đông. . ."
"Đông. . ."
Sau tiếng vang nặng nề cuối cùng, thân hình như tháp sắt Quản Hợi đột nhiên dừng bước cách cầu treo không quá một trượng.
Hác Manh gào thét mãnh liệt: “Cung tiễn thủ … bắn tên …bắn tên”.
Hơn mười tên cung tiễn thủ hò hét loạn xạ cùng tiến lên giương cung lắp tên. Trong những tiếng rin rít dây cung được căng hết cỡ. Sau đó trong tiếng vun vút hơn mười mũi tên sắc như nanh sói từ trên lâu thành bay loạn xạ xuống nhắm vào đầu mặt và toàn thân khối tháp sắt của Quản Hợi. Chỉ một thoáng những tiếng đinh đinh đang đang vang lên liên tiếp.
Hơn mười mũi tên quân Hán bắn ra có hơn nửa bắn trúng Quản Hợi. Nhưng không thể tạo được một chút thương tổn nào với hắn, mà đều văng ra khỏi bộ giáp sắt.
"Tê. . ."
Trên lâu thành nhất loạt vang lên tiếng hít hà, tất cả tướng sĩ quân Hán đều sợ hãi đến mức hầu như không thở được, kia là quái vật gì vậy? Mũi tên sắc như nanh sói còn không thể gây ra chút thương tổn nào cho nó!
"Hắc hắc. . ."
Quản Hợi ngửa mặt phát ra một tiếng cười lạnh làm cho người ta rợn tóc gáy. sợ hãi Quả lưu tinh chùy nặng trịch trong tay đã bắt đầu xuay tròn, lấy tay phải của hắn làm tâm mà từ từ quay nhanh dần.
"Bắn tên, tiếp tục bắn tên. . ."
Trên lâu thành, Hác Manh gào khản cả cổ đã mất luôn cả bình tĩnh.
Cung tiễn thủ sợ táng đởm kinh hồn vẫn tiếp tục bắn tên. Tuy nhiên cho dù bọn họ có khẩn trương đem toàn bộ tên bắn vào quái vật tháp sắt dưới thành lâu thì hắn vẫn cười quái dị hắc hắc mà không chịu chút tổn thương nào!
Quản Hợi ra sức quơ chùy lưu tinh rồi thả dần sợi xích sắt quấn trên cánh tay phải. Bán kính quay của chùy lưu tinh càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Lực quán tính cường đại sẽ tạo ra cú va đập mạnh, nhưng cũng làm Quản Hợi không cách nào đứng yên được nữa mà cùng bắt đầu quay tròn.
“Hống …”
Đến khi vòng xích sắt cuối cùng nhả ra thì Quản Hợi đột nhiên hét lớn một tiếng mà buông cánh tay phải. Quả chùy lưu tinh như mũi tên nhọn bắn ra, trong tiếng rít xé gió chói tai mà mạnh mẽ đập vào cầu treo trên cao. Các mũi sắt dày đặc trên quả chùy cắm sâu vào thành cầu.
"Hừ!"
Quản Hợi hừ một tiếng cuốn xích sắt lên vai rồi quay người đi một vòng! Cầu treo trên cao liền nặng nề hạ xuống một đoạn, trong khoảnh khắc sợi dây điều khiển cầu treo bị căng ra thẳng tắp.
"Ba!"
Chốt gỗ dùng để cố định bánh quay trên lâu thành đột nhiên bị gẫy. Bánh xe không bị khống chế bắt đầu quay lộc cộc. Dây cố định cầu treo liền nhả ra từ bánh xe. Chỉ trong khoảnh khắc mà cầu treo trên cao đã bị rơi xuống vài thước.
"Ngao ngao. . ."
Dưới lâu thành, tám trăm lưu khấu thấy sức mạnh Quản Hợi như thế thì lập tức hò reo ủng hộ như trời long đất lở.
Hác Manh thấy thế thất kinh vội bước tới hai bước cố gắng giữ lấy bánh xe, căn bản là định ngăn bánh xe chuyển động nhiều hơn. Đoạn đứng thẳng trợn mắt giận dữ quát to: “Người đâu tới đây. Mau cố định bánh xe đáng chết này lại cho lão tử! Ai không tuân, lão tử chém liền, mau …”
Mười mấy tên quân Hán bừng tỉnh hò hét loạn xạ bắt tay quay của bánh quay. Chuyển động của bánh xe đột nhiên dừng lại. Quản Hợi có ráng sức đạp chân mạnh hơn cũng chỉ làm cho dây dẫn của cầu treo căng ra thẳng hơn. Hơn nữa còn không ngừng phát ra tiếng kêu rin rít.
“Kéo …”
Hác Manh ra lệnh một tiếng, mười mấy tên quân Hán đồng thời cố sức, ỷ vào ưu thế cơ học ( kì thật vấn đề ưu thế tay đòn dài ngắn, vấn đề vật lí) bánh xe bắt đầu chậm rãi quay ngược lại. Cầu treo vốn đã hạ vài thước lại nâng lên hơn một thước.
"Ngao . . ."
Quản Hợi tru một tiếng như sói, thân thể gần như nằm ngang mặt đất. Hai chân dù bám chặt xuống đất, nhưng vẫn không thể ngăn cản việc bị giật lùi lại. Trong tiếng ma sát chói tai, Quản Hợi tựa như bị trượt đi vài thước trên nền đất cứng. Chỉ thấy xuất hiện hai vệt rãnh thật sâu xuất hiện trên mặt đất.
“Hà …”
Trên lâu thành mười mấy tên quân hán đồng thời thở phào rồi ra sức quay bánh xe, khó khăn lắm mới nhích được một chút.
Dưới lâu thành, sau khi lùi mấy bước Quản Hợi thì cầu treo đang khó nhọc trở về chỗ cũ. Ngay vào lúc mấu chốt đó lại có một giọng hét như sấm vang dội trời mây.
“Quản Hợi, có ta tới giúp ngươi!”
Trong bước chân nặng nề, lại một tráng sĩ tựa pho tượng sắt vội vàng chạy tới, chính là Điển Vi thô kệch. Sức lực của Điển Vi hơn Quản Hợi rất nhiều. Bộ giáp sắt nặng hơn sáu mươi cân mà Quản Hợi mặc đã làm hắn chuyển động nặng nề. Nhưng Điển Vi mặc tựa áo mỏng, chạy một mạch đến bên cạnh Quản Hợi, giơ tay về phía sợi xích sắt ấn xuống rồi dùng sức giật mạnh.
"Ái ôi. . ."
"Má ơi. . ."
“Chân của ta …”
“Cứu mạng, đầu của ta bị kẹt, cứu mạng … ách a!”
Trong khoảnh khắc đám người trên lâu thành xiêu vẹo, mười mấy tên quân Hán lập tức ngã xuống cả loạt. Còn lại hai tên không may. Một tên bị kẹt đùi, một tên thì cả đầu bị cũng bị kéo vào trong bánh xe. Do lực lượng cường hãn vô tình lôi tiếp nên bánh xe lạnh lùng quay. Một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Bắp đùi tên quân Hán bị cắt rời thành hai đoạn, còn tên quân Hán khác thì cả đầu như quả dưa hấu vỡ vụn ra.
"Băng. . . Băng. . ."
Hai tiếng tắc ngẹn vang lên, hai dây giữ cầu treo đồng thời đứt tung.
"Bình!"
Cầu treo nặng nề ầm ầm hạ xuống nện mạnh xuống trụ cầu ở bờ hào phát ra tiếng kêu thật lớn làm bụi bốc lên đầy trời.
Trên lâu thành, Hác Manh bấn loạn biến sắc. Sức lực mạnh mẽ như thế kia có còn là sức người nữa hay không?
Dưới lâu thành, vẻ lạnh lùng trên mặt Mã Dược vẫn như cũ, nặng nề quát lên: “Điển Vi, Quản Hợi xông lên phá cửa thành !”
"Tuân lệnh!"
Điển Vi, Quản Hợi đồng thời hét lớn một tiếng xông lên cầu treo nhằm phía cửa thành lao tới.
Hác Manh hoảng hốt chợt bừng tỉnh gào thét mãnh liệt: “Gỗ súc, đá tảng chuẩn bị … ném!”
Tướng sĩ quân Hán sợ ngây người sửng sốt vài giây rốt cuộc cũng tỉnh lại kịp phản ứng, mang gỗ súc đá tảng ném xuống dưới lâu thành. Trong khoảnh khắc gỗ súc vừa thô vừa nặng, đá tảng to như cối xay từ trên lâu thành lao xuống nhằm phía đỉnh đầu Quản Hợi và Điển Vi mạnh mẽ nện xuống.
"Đông đông. . ."
Ba khối đá lớn trước sau nện xuống nặng nề đập xuống đất. Sau đó hai khúc gỗ nặng ngay sau đó nện lên tảng đá rồi quay cuồng lọt xuống hào bên ngoài thành. Tuy nhiên lúc này Điển Vi và Quản Hợi đã sớm chạy vào phía dưới lâu thành.
“Chống đỡ cửa thành, chống đỡ cho cửa thành” Hác Manh vội vã vọt từ lâu thành xuống. Vừa chạy vừa quát to với tướng sĩ quân Hán bên trong thành: “ Mau tìm tấm gỗ, gậy gỗ chốt chặt cửa thành! Mấy người các ngươi mau xông lên đi, kề vai mà giữ, mau nghĩ cách giữ. Tuyệt đối không để bọn giặc cướp phá vỡ cửa thành. Mau …”
Hơn mười tên quân Hán không dám kháng lệnh, chen nhau hò hét loạn xạ phía sau cửa thành, cố gắng lấy thân mình tạo thành bức vách giữ cho cửa thành.
“Rầm …”
Một tiếng động lớn vang lên, cửa thành dầy cộm rung động kịch liệt một trận. Đá vụn và bùn đất từ cửa thành tuôn xuống. Trong cửa thành tất cả tướng sĩ quân Hán đều kinh khủng trợn trừng mắt. Trong mắt bọn họ thì cửa thành vốn vô cùng chắc chắn, nhưng giờ xem ra vẫn còn quá mỏng, không chịu nổi một đòn nặng …
“Rầm …”
Lại thêm một tiếng động nặng nề kịch liệt làm cửa thành càng lay động mạnh hơn. Hơn nữa bắt đầu vang lên tiếng cọt kẹt, những thanh gỗ ngang to như bắp đùi cũng chuyển động. Càng làm người ta hoảng hơn chính là trên thân gỗ đã bắt đầu xuất hiện vết nứt đáng sợ…
Điển Vi lùi lại vài chục bước ra sau cầu treo, sau đó hít mạnh hai hơi rồi quay đầu chạy đến cửa thành. Khi cách cửa thành còn mấy bước thì hắn tung người lên, lưng và vai phải lao về trước đập mạnh vào cửa thành. Trong khoảnh khắc một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
"Dát dát dát..."
Trong tiếng ma sát chói tai, cuối cùng cửa thành cũng rung động kịch liệt, sau đó chậm rãi nghiêng vào bên trong để lộ ra chỗ lọt người vào.Tiếng kim loại va vào nhau của hai tên hung thần quái thú bằng sắt đã có thể nghe thấy rõ mồn một. Những trận động đất khác thường làm cho tướng sĩ quân Hán hoảng sợ.
“Đại nhân, cửa thành đã sập, xong, xong hết cả rồi …”
Một tên lính quân Hán hoảng sợ … theo bản năng bắt đầu lui bước.
“Chống đỡ, không được lui!” Hác Manh cầm kiếm trong tay khản cả giọng uy hiếp: “Ai dám lui về sau giết không tha …”
"Ngao. . ."
Điển Vi ngẩng đầu rống lên một tiếng giận dữ, một cước nặng đã đạp bay cánh cửa. Hai thiết kích nặng nề đã cầm trong tay, trên thân kích sần sùi dày đặc những gỉ sắt giống như vết máu đỏ bầm lốm đốm. Ánh mắt tướng sĩ quân Hán hoang mang, trong lúc này trong ngoài cửa thành chỉ có tiếng rít từ thanh kích trong tay Điển Vi đang không ngừng múa trong không khí.
Ngoài thành Mã Dược chậm rãi giơ cao tay phải, thanh mã tấu nặng nề trong tay giơ lên cao quá đầu. Một tia nắng mặt trời xuyên qua khí quyển chiếu lên lưỡi đao sáng trắng trong phút chốc tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Hô lỗ lỗ. . ."
Tiếng chiến mã nặng nề hí vang dội khắp nơi, hơn một ngàn con ngựa nhẹ nhàng gõ vó xuống đất phát ra âm thanh đơn điệu. Mấy trăm thanh mã tấu sắc bén vung lên trên cao, trong không gian bắt đầu tràn ngập sát khí rầu rĩ. Đám lưu khấu chờ đợi đã lâu giống như sáu trăm con sói đói hung dữ nhe hàm răng trắng nhởn.
"Đinh. . ."
Hai tên lính quân Hán gan dạ đâm vào ngực Điển Vi, nhưng lại giống như đâm vào một tảng đá rắn chắc phát ra một âm thanh trong trẻo vang dội. Trường mâu đột nhiên ngừng lại không thể tiến lên được nữa.
"Ừ! ? Đi tìm chết. . ."
Điển Vi nặng nề lùi lại một bước bị hai tên lính kia chọc giận bèn rống to một tiếng, thiết kích xoay tròn rồi nện mạnh xuống đỉnh đầu hai tên lính.
"Phốc. . ."
"Phốc. . ."
Hai tiếng vỡ vụn trầm đục vang lên, đầu hai tên lính đã vỡ vụn, máu đỏ và não trắng bắn đầy lên bộ giáp sắt trước ngực Điển Vi. Một tên lính quân Hán nhìn thấy cảnh đẫm máu đó chịu không nổi liền nôn thốc nôn tháo. Quản Hợi bước lên hai bước vung tay chụp lấy đầu hắn dùng sức bóp mạnh. Trong tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếng nôn ọe của tên lính đột nhiên ngừng lại.
"Nha hống. . ."
Điển Vi hét lớn một tiếng nhảy vào trong quân Hán như mãnh hổ lọt giữa đàn dê. Đôi đại thiết kích nặng nề múa thành hai vòng hai vòng sáng. Quân Hán kháng cự bị vẹt đi cũng giống như lúa mạch bị cắt từng mảng. Phàm là bị kích quét tới nếu không vỡ toác đầu thì chặt ngang lưng. Không người nào có thể chịu được nửa chiêu của Điển Vi.
“Không chống được nữa rồi, rút lui, mau rút lui …”
Hác Manh mắt thấy đại cục đã hỏng rốt cuộc cũng ra lệnh rút lui. Tướng sĩ quân Hán sớm đã sợ vỡ mật tháo chạy như thủy triều quay giò chạy dọc theo đường chính trong huyện Giáp, nhằm hướng cửa tây bỏ chạy thục mạng.
"Ngao ngao. . ."
Điển Vi và Quản Hợi tru lên như sói hai tiếng, vọt tới bên cửa thành mở ra một lối. Tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm sét cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống. Mã Dược phi ngựa đằng trước, Chu Thương tay cầm cờ theo sát đằng sau. Phía sau đại kì, sáu trăm lưu khấu tạo thành một dòng thác mãnh liệt nhằm hướng quân Hán lao tới. Trên đường chính huyện Giáp, bụi mù bốc lên cuồn cuộn.
Trong gió tây dữ dội của buổi chiều đang tàn dần, một con ngựa mình đầy bụi bặm lướt nhanh như gió nhằm phía Trần lưu lao đến.
"Báo... Dĩnh xuyên cấp báo..."
Tiếng hô mãnh liệt vang dội trong ngoài cửa thành. Người đi đường rối rít né tránh. Kị sĩ cuốn như gió vào cửa nam Trần Lưu làm bụi đất bay lên mù mịt.
Thái Thú Trần lưu Khổng Do đang cùng Trưởng sử Phan Úc thương nghị phát chẩn giúp nạn dân gặp thiên tai. Chợt nghe tiếng bước chân dồn dập của tiểu lại dưới quyền làm kinh động. Ngẩng đầu lên chỉ thấy môn hạ đang gấp rút chạy vào đại sảnh, trong tay cầm một ống trúc đựng thư luôn miệng hô to: “Đại nhân, Dĩnh xuyên cấp báo !”
Khổng Tùy đứng thẳng người lên, thò tay khỏi ống tay áo dài thòng trấn tĩnh hỏi: “Cấp báo chuyện gì?”
Tên thuộc hạ trông coi văn thư quì xuống đất giơ cao ống trúc quá đầu trả lời: “Tám trăm lưu khấu tràn vào Dĩnh xuyên, đại nhân Thái thú Trần Khiêm chết trận. Bọn giặc cướp đã chiếm hai thành Tương thành, huyện Giáp. Thế giặc cực lớn, e rằng mối lo toan trở lại. Trưởng sử Dĩnh xuyên Lưu Phức cấp báo tám trăm dặm lên triều đình và các châu quận xung quanh. Khẩn xin triều đình cho các châu quận xung quanh nhanh chóng phát binh cứu viện, nếu để chậm e rằng sinh biến”.
Lông mày Khổng Dung chau lại, đưa tay nhận từ thuộc hạ ống trúc rồi từ từ mở ra. Chăm chú thập phần bắt đầu xem kĩ. Trưởng sử Phan Úc cũng đứng thẳng lên đến gần cùng xem.
Khổng Dung đọc xong đưa ống trúc cho Phan Úc rồi cau mày hỏi: “Người đưa tin ở đâu?”
Thư lại nói: “Người đưa thư chạy đường trường mệt mỏi. Sau khi đưa tin khẩn cầu của Lưu Phức đại nhân đã chết ngất ở trên mặt đất, hiện đang cứu trị ở y quán”.
Khổng Dung lại hỏi: “Ngoài triều đình và quận Trần Lưu thì Lưu đại nhân còn cầu viện những châu quận nào?”
“Nam dương, Nhữ nam, Trần quốc đều đã sai sứ đưa tin tới”.
Trường sử Phan Úc nói: “Đại nhân, Dĩnh xuyên ở gần Lạc Dương tuyệt không thể rơi vào tay giặc cướp, phải mau phát binh cứu viện”.
Khổng Dung nghĩ ngợi một lát rồi chậm rãi nói: “Nhữ Nam có phỉ chưa hết, thiết tưởng không thể phái binh. Tinh binh triều đình cần phải bảo vệ kinh sư, tám đội quân mới chiêu mộ đều không thể phái đi được. Trần quốc nước nhỏ người ít, binh lực không đủ e rằng khó có thể lo liệu. Chỉ có người giữ quận Nam dương là Viên Thuật đại nhân thì nhiều tinh binh. Chẳng hay có định xuất binh?”
Phan Úc nói: “Bất kể Viên Thuật có xuất binh hay không thì đại nhân vẫn phát binh cứu viện. Nếu không Lưu Phức lại mượn cơ hội tấu trình lên, nói rằng thấy chết không cứu. E rằng làm bất lợi cho tiền đồ của đại nhân”.
Khổng Dung gật đầu đáp: “Cũng may quân Khăn Vàng ở Kí châu đã được bình định, uy hiếp từ phương bắc đã tiêu trừ. Quân binh phòng thủ các huyện đã được trả lại. Còn các thành mới chiêu mộ nghĩa dũng binh được hơn phân nửa, ước khoảng hơn năm ngàn người. Có thể để Đô úy Mao Giới làm tướng nhanh chóng tập kết lương thảo, rồi định ngày chỉ huy quân đi hỗ trợ Dĩnh Xuyên, ông thấy thế nào?”
Trường sử Phan Úc khom lưng đáp lời: “Đại nhân anh minh”.
Đêm đen như mực.
Ánh trăng đỏ như máu soi tỏ dòng sông lớn. Trên mặt sông nổi lên một bóng người tăm tối lạnh lẽo khó coi.
Trương Lương ( là lão Tam, Nhân công tướng quân) đứng ở đầu thuyền, thân hình vài lần như sắp bị gió cuốn xuống nước. Chỉ nghe thấy tiếng sóng lớn đập liên hồi vào mạn thuyền tạo ra tiếng vỗ ì oạp vào mạn thuyền.
Trình Viễn Chí và Cao Thăng sóng vai đứng sau Trương Lương, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Trương Lương chắp tay nhìn trời, nhìn ánh trăng lành lạnh mà nhẩn người ra. Vẻ mơ hồ trong ánh mắt từ từ tan đi. Với vẻ mặt kiên định, ánh mắt cương nghị trong tiếng sóng mênh mông vang lên âm thanh lạnh lùng của hắn: “Nhị vị tướng quân yên tâm, Trương Lương quả quyết sẽ không nhảy xuống sông tự sát!”
Trình Viễn Chí và Cao Thăng yên lặng thở phào một cái. Hai người liếc mắt nhìn nhau đều nhìn thấy đối phương vui mừng mà nhìn Tam tướng quân đã khôi phục niềm tin! Chỉ cần Tam tướng quân còn sống thì quân Khăn Vàng vẫn còn hi vọng, vậy mọi thứ cũng đều có thể lấy lại! Đại quân của Thiên công tướng quân cho dù đã bị đánh tan, nhưng ngàn ngàn vạn vạn quân Khăn Vàng không hề bị triều đình đuổi tận giết tuyệt. Bọn họ chỉ tạm thời ẩn nấp, trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc hay hương thôn hoang dã. Chỉ cần Tam tướng quân hô to một tiếng thì bọn họ sẽ lại đến tập hợp dưới ngọn cờ của Nhân công tướng quân, vậy quân Khăn Vàng có thể khôi phục lại thanh thế trước kia.
Con thuyền nhỏ lắc lư rốt cuộc cũng vào bờ, Trương Lương đặt chân lên bờ nam sông Hoàng hà. Trong bầu trời đêm mịt mùng hắc ám vang lên tiếng nói kiên định của hắn: “Đi, chúng ta đi Nam dương, tìm Mã Dược và tám trăm lưu khấu của hắn”.
Trong mắt Trình Viễn Chí lóe lên ánh lạnh lùng, vung tay một đao cắt đứt cổ họng người lái thuyền qua sông. Máu nóng vọt lên không trung, lái thuyền ôm chặt cổ họng. Một cái đầu từ từ chìm vào trong nước Hoàng Hà nháy mắt đã bị sóng nước mãnh liệt cuốn đi không còn thấy đâu nữa.
Cao Thăng thở phào rồi trầm giọng nói: “Đi về phía trước là Tể Âm, từ Tể Âm đi về phía đông là đến Trần Lưu. Qua Trần Lưu là đến Dĩnh Xuyên. Nam Dương cũng không còn xa”.
Trương Lương nặng nề gật đầu, rồi sải dài từng bước mà đi. Rất nhanh hình bóng của ba người biến mất trong bóng đêm mịt mùng. Bên bờ Hoàng Hà chỉ có tiếng sóng như trước. Con thuyền nhỏ bị một kiếm chém đứt dây buộc nhằm thẳng giữa sông trôi càng lúc càng xa. Cuối cùng chìm trong sóng lớn. Lại có cô nhi quả mẫu đợi mãi mà không thấy người thân trở về.
Nam Dương, Lỗ Dương.
Kim Thượng trong tay đang cầm một ống trúc vội vã đi vào dịch quán tìm đến Viên Thuật. Vừa nhìn thấy Viên Thuật và Khoái Việt đang bàn luận thì không khỏi biến sắc mặt, bước chân lập tức ngập ngừng.
Viên Thuật ngẩng đầu lên hỏi: “Nguyên Hưu có chuyện gì mà vội vàng vậy?”
Kim Thượng đáp: “Tướng quân, quận Dĩnh xuyên chạy tám trăm dặm xin cầu viện !”
Vẻ mặt Viên Thuật biến đổi trầm giọng hỏi: “Lại Tám trăm lưu khấu!?”
Kim Thượng gật đầu đáp: “Chính vậy! Tám trăm lưu khấu vừa đánh một trận Thanh Nãng sơn, dùng kì binh bất ngờ tiêu diệt đại quân mấy ngàn người của Thái thú Dĩnh xuyên Triệu Khiêm. Lại thuận thế liên tiếp hạ hai thành Tương thành, huyện Giáp. Bây giờ lòng người cả quận Dĩnh xuyên bàng hoàng. Thế giặc cướp rất lớn, nếu không kịp thời khống chế cục diện thì sự tàn phá của quân Khăn Vàng rất có khả năng lại tái hiện ở Dĩnh Xuyên”.
Vẻ mặt Viên Thuật âm trầm, nhưng trong lòng lại lạnh lùng nghĩ ngợi. Việc tàn phá Dĩnh Xuyên thì có liên quan gì tới hắn? Đúng ra hắn muốn Dĩnh Xuyên đại loạn, hơn nữa càng loạn càng tốt. Tốt nhất tám trăm lưu khấu có thể làm loạn cả Dĩnh Xuyên thành một mớ bòng bong! Đến lúc đó thì Viên Thuật hắn lại thống lĩnh đại quân tiến vào Dĩnh Xuyên, vậy sĩ tộc hương thân chẳng phải sẽ tôn sùng hắn là đấng cứu thế? Hắn thậm chí còn không mất công thu phục lòng người. Tới lúc đó có thể thuần phục tầng lớp có thực lực này.
Đưa tay tiếp nhận ống trúc, Viên Thuật chăm chú đọc kĩ rồi tiện tay ném lên bàn mà lạnh nhạt nói: “Lưu Phức không cần phải nói phóng lên như vậy. Tám trăm lưu khấu kể cả khi làm loạn mấy ngày thì cũng chỉ chưa đến ngàn người, làm sao mà nên chuyện lớn được? Gieo rắc hoang mang, chỉ gieo rắc hoang mang mà thôi”.
"Ách. . ."
Kim Thượng nhất thời không cách nào đoán được tâm tư của Viên Thuật, nên không biết mở đầu như thế nào nữa.
Trên mặt Khoái Việt thoáng qua một nét dị sắc, rõ ràng đoán được tâm tư của Viên Thuật. Trong lòng Khoái Việt không phải không có coi thường mà thầm nghĩ Viên Thuật trời sinh tính tình bạc bẽo, chỉ biết mỗi việc khuyếch trương thế lực, thu phục phe cánh. Quả thực không cần biết điều gì là căn bản của dân chúng thiên hạ. Chỉ có gấp rút tranh công thu lợi, dùng thủ đoạn hy sinh lợi ích dân chúng để đạt mục đích. Quả thật là hành động làm ‘đầm cạn cá chết’.
Nếu như đổi là người khác mạnh mẽ siêu quần, thiên phú anh hùng mà trong tay có gần vạn hùng binh Nam Dương tất nhiên sẽ không làm như vậy.
Viên Thuật hình như cảm thấy điều gì, quay đầu lại nhìn kĩ Khoái Việt đang rụt rè mấy lượt nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đành hỏi: “Dị Độ có điều gì dạy ta?”
Khoái Việt lắc đầu, câu định nói ra lại bị hắn nuốt xuống bụng.
Viên Thuật cau mày mà nói với Kim Thượng: “Nguyên Hưu nhanh chóng tập kết lương thảo, Di Độ đẩy nhanh việc huấn luyện nghĩa dũng binh mới chiêu mộ, mau mau chuẩn bị. Bản tướng vì phòng vệ bất lực, bảo vệ không chu toàn làm liên lụy thân phụ của Đại tướng quân trong đám loạn quân. Thực sự tội không thể tha. Cho nên ngày mai ta sẽ trở về Lạc dương gặp Đại tướng quân thỉnh tội”.
Kim Thượng lại càng ngạc nhiên hỏi: “ Vậy … ngày mai tướng quân liền quay về Lạc Dương?”
Kim Thượng có thể đoán được dã tâm của Viên Thuật, nhưng không đoán được Viên Thuật sắp xếp như vậy là có dụng ý gì. Hắn thực sự nghĩ không ra! Dĩnh Xuyên phái người cầu viện, lúc này lấy danh nghĩa bình định tám trăm lưu khấu đem quân vào Dĩnh xuyên có thể nói là danh chính ngôn thuận. Vừa thu phục được lòng người, vừa có thể khống chế cục diện Dĩnh Xuyên không cho nó xấu đi nữa. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, vậy vì cớ gì mà không đi? Nếu như án binh bất động ngồi nhìn thế cục Dĩnh xuyên đổ vỡ, có thể mất đi khả năng khống chế tám trăm lưu khấu. Đến lúc đó lại xảy ra một quảng thời gian bị quân Khăn Vàng tàn phá. Tới khi đó dù Viên Thuật chỉ huy đại quân vào Dĩnh xuyên e rằng cũng không giúp gì cho tình hình nữa rồi.
Khoái Việt đứng thẳng người chắp tay nói: “Đêm đã khuya, tướng quân sớm đi nghỉ, Việt xin cáo từ”.
Viên Thuật lạnh nhạt đáp lời: “Dị Độ đi thong thả, không tiễn”.
Kim Thượng nói: “Thượng cũng xin cáo từ”.
“Nguyên Hưu đi thong thả, không tiễn”.
Kim Thượng rời khỏi dịch quán cua Viên Thuật vội đuổi theo Khoái Việt gọi to: “Dị Độ huynh thong thả dừng bước, Thượng có một nghi vấn mà không nói ra thì không đành lòng”.
Khoái Việt nhíu nhíu mày, dừng bước lại hỏi: “Nguyên Hưu huynh có gì nghi vấn?”
Kim Thượng nói: “Dĩnh Xuyên nguy cấp, Lưu Phúc phái sứ đi cầu viện, có thể nói trời cho cơ hội. Tướng quân sao lại bỏ đi mà về Lạc Dương? Thật là làm cho kẻ khác thấy tiếc rẻ”.
Khoái Việt trong lòng coi thường, đúng là tiểu nhân nịnh nọt mà thôi. Bèn lạnh lùng phản bác mà hỏi: “Cái gì mà trời cho cơ hội? Cái gì mà tiếc rẻ? Tướng quân chính là Hổ bí trung lang tướng của Đại Hán, nắm giữ đội quân tinh nhuệ gọi là Đại Hán Hổ Bí Chi Sư. Bây giờ không có chiếu chỉ của Thiên tử, lại không có hổ phù Đại tướng quân. Làm sao có thể điều động? Chẳng lẽ ông không biết điều đó?”
“Cái này …”
Kim Thượng nhất thời cứng lưỡi không nói được câu nào.
Khoái Việt cũng không hề để ý tới Kim Thượng nữa, quay người sải dài bước đi khỏi. Một lúc lâu sau Kim Thượng phục hồi lại tinh thần, trong mắt thoáng qua một vẻ lạnh lùng rồi cũng quay người đi nốt.
Ban đêm tại dịch xá của Khoái Lương. Khoái Lương, Khoái Việt hai anh em ngồi trên chiếu tựa vào bàn mà đối ẩm.
Khoái Việt khà một tiếng mà tợp một ngụm rượu ngon, rồi buồn bã thở dài mà nói: “Huynh trưởng, không bao lâu nữa đệ quay trở về quê, kết cỏ dựng nhà mà săn sóc song thân”.
Khoái Lương ngạc nhiên hỏi: “Nhị đệ vì sao như vây?”
Khoái Việt thở dài nói: “Viên Thuật trời sinh tính bạc bẽo, coi dân chúng như cỏ rác. Cũng là hạng người vô năng, không đủ cùng mưu đại sự”.
Chân mày Khoái Lương giật giật hạ giọng nói: “Nhị đệ chớ có nói vậy để tránh họa từ miệng mà ra”.
Nói xong Khoái Lương vội vàng đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy bốn bề vắng lặng mới cẩn thận đóng thật kĩ cửa sổ, ngồi đối diện Khoái Việt mà hạ giọng hỏi: “Tại sao nhị đệ chắc chắn như vậy?”
Khoái Việt nói: “Tám trăm lưu khấu tràn vào Dĩnh xuyên. Thái thú Dĩnh xuyên Triệu Khiêm đánh một trận thân vong. Lưu khấu thừa thắng chiếm luôn Tương thành, huyện Giáp. Thế cục Dĩnh xuyên nguy cấp, trăm họ nguy hiểm cận kề. Mà Viên Thuật với những chuyện đó coi như không nghe không hỏi. Lại còn vì chuyện thân sinh họ Hà mà về Lạc Dương gặp Đại tướng quân cáo lỗi. Cố tình khoanh tay đứng nhìn thế cuộc, quả thật là lòng dạ tiểu nhân”.
Khoái Lương nghĩ ngợi chốc lát rồi khuyên nhủ: “Viên gia bốn đời tam công, thuộc hạ hiển hách. Tướng quân xuất thân nhà giàu có, chỉ biết tới xa hoa. Đâu có hiểu được cuộc sống dân tình vì sao khổ, dó cũng là điều đệ đã dự liệu. Ý của huynh là đợi rèn luyện một thời gian nữa cho kiến thức gia tăng, tất tướng quân sẽ xem lại, Nhị đệ nghĩ như thế nào?”
Khoái Việt không đồng ý nói: “Trời sinh tính như vậy, khó mà sửa đổi”.