Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Đại đường nha huyện Trường xã
Mã Dược chau mày nhăn nhó, đúng là sợ gì thì cái đó đến! Vừa mới lo lắng triều đình Đại Hán khôi phục chế độ châu mục mang lại điều bất lợi cho sự sinh tồn của tám trăm lưu khấu thì lập tức Điêu Thuyền từ Lạc Dương đưa tới tin tức, đế quốc Đại Hán đã khôi phục lại chế độ châu mục!
Châu mục và thứ sử châu mặc dù cùng là trưởng quan hành chính tối cao trong châu, nhưng quyền lực thực tế lại không giống nhau!
Thứ sử châu trên danh nghĩa thì là trưởng quan hành chính tối cao, cùng thái thú các quận không có quan hệ trực tiếp trên dưới. Càng không thể động chạm đến việc bổ nhiệm bãi miễn nhân sự của châu, giao nộp tiền lương thuế má, quyền lực điều động phu dich. Tác dụng thực tế duy nhất đối với quan viên các quận huyện trong châu là tiến hành giám sát. Trường hợp tốt nhất chẳng qua chỉ là kiểm tra nha môn, cũng không có bao nhiêu thực lực.
Còn châu mục trên thực tế là trưởng quan cao nhất thực sự cả quân sự lẫn chính trường. Thái thú các quận bên trong châu không còn trực tiếp do chính quyền trung ương phụ trách mà chuyển về cho châu mục phụ trách. Vấn đề trong châu như bổ nhiệm bãi miễn nhân sự, tiền lương thuế khóa, điều động phu dịch, chiêu binh luyện tập sự vụ lớn nhỏ đều do châu mục phán xét. Ở trong một châu thì châu mục có trong tay quyền thế che trời!
Mà đây chính là điều Mã Dược lo lắng nhất. Trước khi khôi phục chế độ châu mục thì hắn thường thường chỉ phải đối mặt với đầu lĩnh một quận, quân binh một quận. Ứng phó cho đến giờ cũng có chút thong dong. Nhưng hiện tại sau khi khôi phục chế độ châu mục, tám trăm lưu khấu phải đối diện với áp lực của khắp cả một châu!
Kết quả trực tiếp của sự thay đổi này chính là trước kia tám trăm lưu khấu chỉ phải đối mặt với đơn vị quân Hán ngàn người thì sau này tám trăm lưu khấu sẽ phải đối mặt với đơn vị quân Hán vạn người! Hơn nữa tùy thời còn có thể có đội quân tinh nhuệ nhất của triều đình trung ương hiệp lực tiễu trừ. Dưới áp lực nặng nề như thế liệu tám trăm lưu khấu có thể còn bao nhiêu không gian sinh tồn?
“ Bộp!”
Tâm tình Mã Dược uất ức bèn vỗ mạnh một cái lên bàn làm phá vỡ sự yên lặng của sảnh chính. Quách Đồ so vai chắp tay cúi đầu đứng một bên giật nảy mình, cúi đầu thấp hơn mà bả vai càng còng xuống. Quách Đồ không giống với đám lỗ mãng Điển Vi, Hứa Chử. Hắn ý thức được rõ ràng sự nghiêm trọng của tình hình. Khi triều đình Đại Hán khôi phục chế độ châu mục, thứ sử các châu trở thành châu mục thì dường như tám trăm lưu khấu cũng đã đến đường cùng rồi.
Mã Dược tựa như lang sói nhìn chằm chằm tên ăn mày quì dưới đường mà trầm giọng hỏi: “Danh sách châu mục các châu đã biết chưa?”
Tên ăn mày nói: “Triều đình tạm thời chỉ ủy nhiệm cho châu mục bốn châu. Chia ra Tông chính khanh Lưu Yên làm châu mục Ích châu. Đứng đầu tám người tài ( bát tuấn), thượng thư lệnh Lưu Biểu làm châu mục Kinh châu. Hổ bí trung lang tướng Viên Thuật làm châu mục Dự châu. Nguyên thứ sử Duyện châu Lưu Đại làm châu mục Duyện châu. Châu mục các châu phải ra sức tiễu trừ giặc cướp”.
Ánh mắt Mã Dược lạnh lùng hỏi tiếp: “Khăn Vàng Quân Khăn Vàng ở Kí châu sao rồi?”
“Đã thua rồi”.
“Chuyện lâu chưa?”
“Hơn một tháng”.
“Đại quân Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung bây giờ đang ở đâu?”.
“Đang đóng ở hai ải Hổ Lao, Tị Thủy”
“Đang đóng ở Hổ Lao, Tị Thủy?” Trong lòng Mã Dược giật thót, ngẩng đầu nhìn Quách Đồ bên cạnh trầm giọng nói: “Công Tắc, cầm bản đồ lại đây”.
Quách Đồ nhanh chóng lấy bản đồ trong tay áo ra trải lên trên bàn. Một bên lấy ngọn đuốc chiếu cho Mã Dược xem. Mã Dược đưa ngọn lửa bập bùng lại gần, nhìn trên bản đồ mực tàu rất nhanh chóng tìm được vị trí hai ải Hổ Lao, Tị Thủy! Chỉ thấy hai đạo hùng binh đang chẹn giữ con đường chính từ các châu phía đông thông tới Lạc Dương.
Mã Dược đưa tay ra đo, lông mày chau lại gần như tạo thành một đường. Từ hai ải Hổ Lao, Tị Thủy tới Dĩnh Xuyên chỉ mấy trăm dặm, hành quân cấp tốc chỉ một tuần là tới! Nếu như hai đạo đại quân Hán cường đại dòm ngó tới thì tám trăm lưu khấu cũng mù mờ mà không hề biết. Nếu như Viên Thuật chỉ huy quân tinh nhuệ Nam Dương bắc tiến. Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung thống lĩnh đại quân chinh đông, châu mục mới bổ nhiệm của Duyện châu Lưu Đại lại điều động quân Hán các quận xung quanh ngăn chặn dọc đường. Vậy thì tám trăm lưu khấu đứng trước điều kiện trước giờ chưa hề có. Liệu còn có thể lựa cơ hội thoát ra khỏi vòng vây mấy vạn đến mười mấy vạn quân Hán bao vây chặt chẽ? Liệu có cơ hội thoát khỏi quân bản bộ thiết kị Tây lương của Đổng Trác bám sát, đột phá vòng vây dày đặc? Nghĩ tới đây, Mã Dược không khỏi kinh hoàng đổ mồ hôi lạnh.
Nghĩ tới Đông Trác, trong đầu Mã Dược lập tức hiện lên uy thế đáng sợ của thiết kị Tây lương bèn nghiêm nghị hỏi: “Thiết kị Tây lương của Đổng Trác có còn là thuộc hạ của Chu Tuyển?”
Tên ăn mày đáp: “Đổng Trác đã đi theo Thái úy Trương Ôn xuất chinh Lương châu tiễu trừ loạn Bắc Cung Bá Ngọc ạ”.
“Đổng Trác đã đi Lương châu rồi?” Trong lòng Mã Dược thư thái hơn thuận miệng hỏi: “Dưới trướng Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung có kị binh không?”
“Dưới trướng Hoàng Phủ Tung ước chừng có hơn ba ngàn kị binh cưỡi ngựa Ô hoàn”
Câu trả lời của tên ăn mày đã lập tức lấy đi tia hi vọng cuối cùng trong lòng Mã Dược.
“Hơn ba ngàn kị binh Ô hoàn!?”
Mã Dược nghe vậy nhất thời ngầm hít một hơi. Chẳng những binh lực đã gấp ba lần tám trăm lưu khấu, hơn nữa còn là kị binh của dân tộc du mục phương bắc. Những dân du mục này lớn lên trên lưng ngựa so với tám trăm lưu khấu là kị binh nửa vời thì không cùng một hạng, không thể cùng bọn họ cưỡi ngựa bắn cung được! Tám trăm lưu khấu chỉ còn có thể nhắm mắt đợi chết!
Thật là nghĩ đi nghĩ lại đều làm cho Mã Dược đau đầu.
Quách Đồ nhìn thấy vẻ mặt nghĩ ngợi của Mã Dược bèn dè dặt mà nói: “Đại ~~ đại đầu lĩnh, Dĩnh Xuyên tuy tốt nhưng không ở lâu được. Viên Thuật vừa làm châu mục, nội trong tuần tất thống lĩnh quân trong châu đến chinh phạt. Quân ta binh thiếu tướng ít, khó có thể địch nổi. Cũng nên sớm tìm chỗ để chuyển đi”.
Mã Dược nhẹ nhàng gật đầu. Nếu là lưu khấu thì là lưu khấu thiên hạ. Bây giờ trú ở Dĩnh Xuyên hơn một tháng, thuộc hạ đều có bụng an cư là đã phạm vào đại kị của lưu khấu! Cũng may tám trăm lưu khấu binh ít lực yếu nên chưa khiến cho triều đình Đại Hán coi trọng. Viên Thuật vì mới nhận chức Dự châu mục, cần có một khoảng thời gian hợp nhất nhân sự quân đội. Trong thời gian ngắn vẫn không cách nào tạo nên uy hiếp trí mạng đối với tám trăm lưu khấu.
Quách Đồ thấy Mã Dược gật đầu chấp nhận nhất thời được cổ vũ lớn nên nói tiếp: “Phía nam nhiều gò đống sông ngòi, không có lợi cho kị binh di chuyển. Phía tây có hai quan ải hùng vĩ Hổ Lao, Tị Thủy ngăn chặn. Lại có quân Hán tinh nhuệ của Chu Tuyển , Hoàng Phủ Tung trấn giữ. Đi vào đó không nghi ngờ là đâm vào chỗ chết. Nhìn theo bản đồ, tám trăm lưu khấu chỉ có hai đường đi theo hướng bắc hoặc hướng đông”.
Chân mày Mã Dược giật giật, ánh mắt nhìn qua bản đồ. Phía bắc Dĩnh Xuyên chính là Duyện châu, phía đông tức là Từ châu. Từ châu tuy rằng trù phú có thể để tám trăm lưu khấu cướp bóc. Nhưng Từ châu sông ngòi ngang dọc bất lợi cho kị binh di chuyển. Do đó tám trăm lưu khấu duy nhất chỉ có con đường chạy trốn lên Duyện châu ở phía bắc.
Trong mắt Quách Đồ xẹt qua một tia lạnh lùng đã đoán biết bụng dạ Mã Dược nên đề nghị: “Nếu muốn bắc tiến Duyện châu thì trước lấy Trần Lưu! Đợi Lưu đại binh tới lại xuất kì bất ý xuôi nam tới Lương quốc, Phái quốc. Vòng qua Dự châu lấy Thái sơn, tránh được Viên Thuật, Lưu Đại ngăn cản để tiến vào đất Thanh châu”.
Trong mắt Mã Dược chợt lóe lên lạnh lẽo rồi trầm giọng nói: “Người đâu, mau lệnh Liêu Hóa, Bành Thoát, Tôn Trọng, Biện Hỉ bốn người đến đại doanh nghị sự!”
Uyển thành, trụ sở quận Nam Dương.
Viên Thuật lưu luyến nắm hai tay Tôn Kiên thành khẩn nói: “Thuật đã tấu trình lên thiên tử, kể lại công lao của ngài. Thiên tử cảm động công lao trung nghĩa đã khâm tứ cho Bộ Tư mã bổ nhiệm huynh làm Thái thú Nam Dương”.
Trong mắt Tôn Kiên thoáng ngời sáng, rồi cũng vái dài mà nói phấn chấn: “Kiên ~ cảm tạ công ơn đề cử của tướng quân!”
Viên Thuật ha hả cười lớn tiến lên nâng Tôn Kiên dậy nói: “Văn Đài cần gì phải như thế? Mau mau đứng lên, xin đứng lên”.
Tôn Kiên đứng thẳng người lên rồi lui sang trái. Toàn thân mặc chiến giáp đỏ trong ánh nắng chiều chiếu xuống như có ngọn lửa thiêu đốt, nhìn quanh thân như có một vẻ uy nghi khiếp người. Viên Thuật thấy thế không khỏi âm thầm gật đầu, có mãnh hổ Giang đông Tôn Kiên trấn thủ Nam dương, chắc hẳn Lưu Biểu thấp hèn kia không có dịp trở mặt. Đợi ngày sau tìm cớ giết đi, chẳng phải Kinh châu rồi sẽ vào tay?
Viên Thuật vừa nghĩ trong đầu vừa đi tới trước mặt Kim Thượng mà nói: “Ngài mặc dù rất dũng mãnh mưu lược, nhưng cứng quá dễ gãy. Nguyên Hưu huynh rất có tài học, am hiểu đạo làm quan, có thể làm quận thừa Nam dương đem hết sức lực phụ tá”.
Kim Thượng sửa sang quần áo cung kính vái Viên Thuật rồi nói: “Thượng ~~ nào dám không tuân lệnh!”
Viên Thuật cuối cùng đi tới trước mặt Khoái Lương đột nhiên thở dài rồi nói: “Dị Độ giỏi mưu, Tử Nhu cai trị tốt, thiên hạ đều biết. Vì sao đều bỏ ta mà đi, thật đáng tiếc”.
Khoái Lương cúi đầu thật sâu áy náy mà nói: “Đệ đệ của ta hôm qua nhận tin nói rằng lão mẫu bệnh nặng truyền gọi về ngay, trăm điều thiện thì hiếu đứng đầu. Lương không dám không nghe lệnh mẫu thân, cúi xin tướng quân tha thứ”.
Viên Thuật tiến lên cầm hai tay Khoái Lương, thận trọng lắc lắc hai cái, một hồi lâu mới thở dài mà nói: “Hôm nay từ biệt, ai biết ngày sau còn có thể gặp lại nhau?”.
Khoái Lương lại chắp tay mà áy náy: “Lương xin cáo từ, mong tướng quân bảo trọng”.
Viên Thuật nói: “Người đâu, lấy xa giá của ta ra, kính cẩn tiễn Tử Nhu về quê ~~”.
Khoái Lương vừa ra ngoài cửa lớn, nghe thấy thế bước chân có chậm lại một chút rồi chợt lắc đầu nhẹ mà đi thẳng.
Khoái Lương vừa mới đi khỏi liền nghe thấy âm thanh của Kim Thượng nói: “Lần này Khoái Lương đi tất về với Lưu Biểu, ngày sau sẽ gây họa lớn. Sao tướng quân không giết đi?”
Viên Thuật không nghĩ vậy bèn nói: “Lưu Cảnh Thăng nhỏ mọn, chẳng biết lo toan. Tử Nhu đại tài rất có phong độ quốc sĩ nên ta thực không nỡ giết”.
Kim Thượng lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài.
Thần sắc trên mặt Viên Thuật từ từ trở nên lạnh lùng, đột nhiên quay đầu quát lên: “Viên Dận, Trương Huân, Kỉ Linh nghe lệnh!”.
Viên Dận, Trương Huân, Kỉ Linh ba người dậm chân tiến lên trước một bước đứng sóng hàng trước mặt Viên Thuật nghiêm nghị nói: “Có mạt tướng!”.
Viên Thuật nói: “Mỗi người soái lĩnh binh mã bản bộ lập tức tiến vào huyện Diệp, không được sai sót!”
“Tuân lệnh!”
Xương ấp, trụ sở Thứ sử Duyện châu.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế , vạn vạn tuế ~~”.
Nguyên Thứ sử Lưu Đại tung hô ba lần rồi mới ngẩng lên, vẻ mặt trang trọng tiếp lấy thánh chỉ từ trong tay thái giám, quì xuống hai tay giơ cao quá đầu. Văn võ quan viên vừa mới cực khổ cùng quì rạp cũng ngẩng lên vái lạy, thay nhau cao giọng chúc tụng: “Chúc mừng châu mục đại nhân, chúc mừng châu mục đại nhân ~~”.
Trên mặt Lưu Đại lộ vẻ đắc ý cất cao giọng nói: “Chư vị hà tất phải như vậy, đứng lên cả đi”.
“Tạ ơn châu mục đại nhân”.
Chúng quan viên văn võ lại chắp tay làm lễ xong xuôi rồi cùng đứng dậy quay về chỗ của mình.
Lưu Đại sai tả hữu dẫn thái giám tuyên chiếu dẫn đi nghỉ ngơi. Lúc này mới cẩn thận cuộn thánh chỉ lại đặt lên bàn thờ, thắp ba nén hương, khấu đầu ba lần rồi mới quay người lại vui vẻ nói với quan viên văn võ cả lượt: “Bản quan đã sai người chuẩn bị tiệc rượu, thỉnh chư vị vào ngồi. Hôm nay không say không về, ha ha ha ~~”.
“Đa tạ châu mục đại nhân”.
Tất cả mọi người đều tạ ơn rồi mới cùng nhau vào ngồi.
Một lát sau gia nô đã đem rượu trắng Diên tịch bày lên bàn. Lưu Đại ngồi trên cao chủ trì ở giữa, biệt giá, đại tào, binh tào quan viên văn võ lớn nhỏ phân chia tả hữu hai bên. Lại có quận tướng Đông bình Trương Mạc, Kim hương lệnh Trình Dục, Cao bình lệnh Mãn Sủng, Trung mưu lệnh Trần Cung bốn người kết bạn cũng tới. Thái thú Trần Lưu Khổng Dung cũng sai Trường sử Phan Úc đến đây ngồi ở hàng cuối.
Rượu được ba tuần, chợt có tiểu lại đi vào bẩm báo: “Đại nhân, tướng Tể bắc Bảo Tín xin cầu kiến”.
“Bảo Tín?”
Lưu Đại nghe vậy thì ngẩn người ra, hắn cùng với Bảo Tín không có giao tình. Lần này phụng chỉ làm Duyện châu mục, đang muốn thay đổi Thái thú, quận tướng các quận luân lưu giao cho thân tín để tiện cho việc nắm mọi chuyện của quận trong tay. Lúc này nghe tin Bảo Tín cầu kiến thì không khỏi nghi hoặc trong lòng, cảm thấy khó dò được ý.
Quận tướng quận Đông bình Trương Mạc thấy ánh mắt do dự của Lưu Đại thì không nhịn dược bèn khuyên nhủ: “ Đại nhân, thường nghe thấy Bảo Tín rất mạnh mẽ mưu mẹo, có tiếng là người hiền, sao không sớm gặp?”
Lưu Đại gật đầu, quay về tiểu lại nói: “Như thế thì mau gọi Bảo Tín vào gặp”.
Tiểu lại vâng lệnh đi ra, trong chốc lát tiếng bước chân dồn dập vang lên. Tiểu lại lúc nãy đã quay về, đi đằng sau là quận tướng Tể bắc Bảo Tín. Còn đằng sau Bảo Tín là hai người tuổi còn trẻ, tướng mạo tuấn dật bất quần, người cao dáng tôn quí, xuất chúng bất quần. Người bên trái vai hổ lưng gấu, mắt ưng dáng vượn. Người bên phải tai dài tới vai, tay dài tới gối. Lúc đi hai người đều có phong thái hút hồn, tất thẩy khiến kẻ tầm thường không dám nghĩ tới cùng so sánh.
Bảo Tín đi vào trong sảnh thì sửa sang lại vạt áo cung kính ôm quyền chắp tay vái mà nói: “Quận tướng Tể bắc ~~ Bảo Tín bái kiến đại nhân. Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân”.
Lưu Đại cười ha ha mà rằng: “Công Nghĩa ( tên tự của bảo Tín) miễn lễ, hai vị phía sau là người phương nào?”.
Bảo Tín đưa tay chỉ người đứng bên trái mắt ưng dáng vượn trả lời: “Vị này họ Tào tên Tháo, tên tự là Mạnh Đức. Vốn dòng dõi danh môn là hậu duệ của tướng quốc Đại Hán Tào Tham, cháu của Trung thường thị Tào Đằng, hiện đang làm Đô úy Nghiễm Bình”.
Tào Tháo tiến lên một bước, ôm quyền chắp tay vái rồi nói: “Tào Tháo bái kiến châu mục đại nhân”.
Bảo Tín lại đưa tay chỉ người bên phải tai dài chấm vai, tay dài tới gối mà nói: “Còn vị này họ Lưu tên Bị, tên tự là Huyền Đức là dòng dõi đế thất, hậu duệ của Trung sơn Tĩnh vương. Hiện đang làm huyện úy Bình Nguyên”.
Lưu Bị vội bước lên một bước chắp tay vái cũng nói: “Lưu Bị bái kiến châu mục đại nhân”.
Lưu Đại vẻ mặt tươi cười chắp tay thi lễ rồi nói: “Hai vị miễn lễ, thực sự đều là anh tài”.
Quả là:
Vua hèn nên để gian tà lắm
Nước loạn sinh ra giặc giã hoang.
Cơ đồ nhà Hán tan hoang
Ầm ầm sáu cõi anh hùng kéo ra.
Cửa ải Hổ Lao, trong đại doanh Hoàng Phủ Tung. Chu Tuyển sải bước ngẩng cao đầu đi thẳng vào.
Hoàng Phủ Tung vẻ mặt thận trọng bước lại nghênh tiếp nói với Chu Tuyển: “Công Vĩ ( tên tự của Chu Tuyển) hiền chất có nhận được chiếu lệnh của thiên tử?”
Chu Tuyển nói: “Chưa từng! Đại quân lưu lại Tị Thủy đã hơn một tháng, mà sao vẫn chưa nhận được chiếu lệnh của thiên tử? Lương thảo trong quân sắp hết. Lạc ấp ở gần trong gang tấc mà cũng không thể vào gặp, tướng sĩ có nhiều câu oán hận. Nếu cứ tiếp tục chỉ sợ lại sinh biến không vui thôi”
Hoàng Phủ Tung lo lắng không yên mà nói: “Đại tướng quân cùng bè lũ hoạn quan tranh đấu làm sốt ruột quá”.
Chu Tuyển hung hăng vụt roi ngựa trong tay mà bực tức nói: “Bè lũ hoạn quan là tai họa quốc gia, Đại tướng quân còn trù trừ gì nữa, làm sao mà ta đợi lâu như thế mà không được về?”
Hoàng Phủ Tung đáp lời: “Đứng đầu hoạn quan Túc Thạc làm Tây viên thượng quân giáo úy, tiết chế quân mã thiên hạ. Đại tướng quân cũng bị kiềm chế. Nếu quân mã của ta về kinh thì e rằng bọn hoạn quan sẽ cản trở mà thôi. Đến bấy giờ bè lũ hoạn quan có vũ lâm quân, nam bắc tinh nhuệ nên làm việc không còn kiêng kị gì nữa. Đại tướng quân không còn chỗ nào trông cậy chỉ e sẽ bị hại”.
Chu Tuyển thở dài mà nói: “Quân lương nếu hết thì phải làm sao?’
Hoàng Phủ Tung dừng lại một lúc mới trả lời: “Ta vừa nghe thấy tin quân Khăn vàng ở Dĩnh Xuyên, Trần Lưu phục hồi, gây họa thảm khốc, chi bằng chúng ta dẫn quân tấn công? Thiết tưởng bọn tặc khấu có nhiều lương thực có thể lấy được. Vừa giải quyết lo lắng quân lương giày vò, vừa có thể trợ giúp địa phương dốc lực bắt cướp. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, ý của Công Vĩ hiền chất như thế nào?”.
Chu Tuyển thở dài mà nói: “Cũng được”.
Trường xã, đại bản doanh của Mã Dược.
Liêu Hóa cau mày nói: “Đại soái, về Dĩnh Xuyên mười phần thì quân ta đã được sáu bẩy. Chỉ còn vài thành tép riu chẳng mấy chốc có thể hạ. Giờ người đột ngột bỏ đi có thể nói là tự chặt căn cơ của mình, chẳng phải là điều đáng tiếc sao?”
Bành Thoát cũng khuyên nhủ: “Bỏ Dĩnh Xuyên mà đi e rằng vị thế sẽ khó đi”.
Trên mặt Mã Dược hiện lên nụ cười lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Ngươi định không tuân theo mệnh lệnh?”
Tôn Trọng nghe vậy trong đầu xẹt qua cái chết thảm khốc của Ba Vũ, nhất thời giật bắn người, run giọng nói: “Mạt tướng nguyện theo đại soái, suốt đời không rời”.
Liêu Hóa khinh thường nhìn Tôn Trọng rồi bực tức nói: “ Mỗ không sợ chết, sao lấy cái chết ra dọa? Đại soái, ngay cả khi đao phủ kề bên thì mỗ cũng nói thẳng, bây giờ rời khỏi Dĩnh Xuyên quả thật là tự cắt đường sống”.
Ánh mắt Mã Dược có vẻ kì quái. Đang do dự không quyết, chợt có lưu khấu đi vào trong doanh, vẻ mặt rất kích động, dập đầu mà nói: “ Đại đầu lĩnh, Tam tướng quân sai người tới gặp”.
Liêu Hóa, Biện Hỉ, Tôn Trọng, Bành Thoát bốn người nghe được lời ấy tất cả đều biến sắc không khỏi vui mừng. Trong thoáng chốc như có lửa bốc lên từ mắt bốn người, phảng phất như đi trong đêm tối thấy đèn chỉ đường, vẻ kích động không lời nào tả xiết! Duy có Mã Dược vẫn coi như không biết, chau mày mà hỏi: “Tam tướng quân ở đâu ra?”
Lưu khấu này xuất thân là Khăn vàng ở Nam Dương, tự nhiên sẽ hiểu Tam tướng quân là tam đệ của Đại hiền lương sư, Thiên công tướng quân, chính là Nhân công tướng quân Trương Lương bèn run giọng trả lời: “Tam tướng quân là tam đệ của Đại hiền lương sư. Nhân công tướng quân họ Trương, tên húy là Lương! Phụng chỉ Đại hiền lương sư đến Duyện châu coi sóc việc binh”
“Trương Lương?” Mã Dược lạnh nhạt nói một câu, chợt kịp phản ứng nói thất thanh: “Cái gì? Nhân công tướng quân Trương Lương!?”
Lưu khấu nói: “Đúng vậy!”
Mã Dược cũng hít sâu một hơi, ánh mắt oai nghiêm xẹt qua gương mặt bốn người Liêu Hóa. Chỉ nhìn thấy trên mặt đầy vẻ kích động tràn đầy vui sướng, từ biểu hiện của đám người Liêu Hóa có thể thấy được uy tín của Trương Giác lão đạo ở trong tín đồ Khăn Vàng cao thế nào? Ngẫm lại, nếu như Trương Giác lão đạo không có một phần bản lãnh thì làm thế nào có thể tổ chức cuộc đại khởi nghĩa Khăn Vàng thanh thế cực lớn? Quân Khăn Vàng tuy rằng phần nhiều là đám ô hợp lôi cả nhà đi theo, nhưng cũng không thiếu tín đồ cuồng nhiệt.
Mã Dược tuy rằng đề cao danh hiệu tám trăm lưu khấu, nhưng cũng không phủ nhận thân phận quân Khăn Vàng! Tám trăm lưu khấu dù sao cũng là từ trong cuộc tàn sát của quân Khăn Vàng mà ra, cùng quân Khăn Vàng có ngàn vạn mối liên hệ. Thiết tưởng chặt đứt mối quan hệ như vậy đâu dễ? Nếu như mà làm quá gấp thì ngược lại chỉ e trong lòng tướng sĩ lưu khấu oán hận, có thể vì cái nhỏ mà chịu mất mát lớn.
Chuyện này cũng khó mà làm đây!
Quân Khăn Vàng ở Kí châu thực ra toàn quân đã bị tiêu diệt, Trương Giác lão đạo cũng đã chết, nhưng Trương Lương tai ương này sao vẫn còn sống? Người ta dù có khó khăn thì cũng vẫn là Tam tướng quân của khởi nghĩa Khăn Vàng. Trương Giác, Trương Bảo đều đã bỏ mình, Trương Lương tự nhiên là thống soái tối cao đương thời. Từ giờ trở đi liệu tám trăm lưu khấu có còn nghe lệnh của y nữa không?
Đối với Mã Dược mà nói, bất luận thế nào thì cũng khó mà đón nhận. Vận mệnh của tám trăm lưu khấu và vận mệnh của hắn đã kết làm một. Mệnh của mình phái do mình chứ không phụ thuộc ông trời, làm sao có thể chịu nghe Trương Lương định đoạt?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Mã Dược trầm xuống, lớn tiếng quất lên: “ Có phải nhãi ranh đâu mà dám tin mồm trẻ con? Nghĩa quân Kí châu đã bị tiêu diệt toàn quân. Đại hiền lương sư và Đích công tướng quân, Nhân công tướng quân ba huynh đệ đều đã bỏ mình trong quân, làm sao còn đến Duyện châu? Đây rõ ràng là gian tế quân Hán, cố ý thập thò giả mạo Tam tướng quân tới gạt chúng ta …”
“Ai nói Tam tướng quân đã chết trong quân?”.
Mã Dược vừa dứt lời liền bị một âm thanh như chuông kêu cắt đứt. Trong mắt Mã Dược xẹt qua sát khí, lạnh lùng nói: “Người phương nào sao lớn mật như vậy, dám xông vào đại doanh? Điển Vi ~~”
Điển Vi hung tợn ngẩng cao đầu tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Có!”
Một câu “ Tự tiện xông vào quân doanh, phải giết không cần hỏi …” còn chưa kịp nói ra miệng thì người đã xông vào đại doanh, cũng là một tráng sĩ hùng tráng. Hắn cầm trên tay một thanh bảo kiếm, trên chuôi kiếm có khảm bảy viên minh châu ánh sáng chói mắt. Từ minh châu xuất ra vạn ánh hào quang làm vẻ xám xịt của quân doanh biến mất.
Tráng sĩ giơ bảo kiếm trong tay lên quá đỉnh đầu mà lớn tiếng nói: “Tín vật bên người của Đại hiền lương sư, Thất tinh bảo kiếm ở đây. Trông thấy kiếm cũng như thấy người, làm sao không quì?”
Bốn người Liêu Hóa lén lút thì thầm, vẻ mặt đầy cung kính. Kiếm này nổi tiếng thiên hạ, là kì trân bất phàm, quả là bảo vật tùy thân của Đại hiền lương sư … Thất tinh bảo kiếm không còn nghi ngờ gì nữa! Bèn liên tục vái lạy hai tay sát đất, trong miệng kích động hô vang: “Khấu kiến Đại hiền lương sư. Đại hiền lương sư thiên thu vạn đại, vạn đại thiên thu ~~”
Trong lòng Mã Dược lạnh lùng, vẫn thiên thu vạn đại. Sợ rằng xương cốt Trương Giác đều đã thành tro bụi!
Điển Vi ngang nhiên tiến lên một bước đang định ngăn cản tráng sĩ cùng bốn người Liêu Hóa. Lúc này lại thấy đám Liêu Hóa không ngừng vái lạy tráng sĩ nọ. Chờ lâu không thấy Mã Dược hạ lệnh, lui về thì cũng không phải, mà không lùi hình như cũng không phải đành đứng ngây người như tượng gỗ. Trong mắt Mã Dược chợt lóe lên sát khí. Đang muốn một là không làm, hai là ra lệnh cho Hứa Chử, Điển Vi giết sạch người có mặt trong trướng để diệt khẩu. Trong doanh bỗng vọng ra một âm thanh quen thuộc.
“Bá Tể, ta nghe nói Tam tướng quân sai sứ đến đây, có thể có việc? Ha ha ha, Tam tướng quân mà tới vậy đại quân của Đại hiền lương sư cũng không còn xa, đại sự có thể thành ~~”
Tiếng theo người mà tới, Bùi Nguyên Thiệu đã ngang nhiên bước vào.
Mã Dược thở dài trong lòng, sát cơ trong mắt như thủy triều rút đi, biết rằng giết người diệt khẩu là không được nữa rồi. Hắn có thể tàn độc giết đám người Liêu Hóa, nhưng không thể giết chết Bùi Nguyên Thiệu! Nếu như ngay cả Bùi Nguyên Thiệu cũng bị giết thì sau này còn có ai bán mạng cho hắn? Tám trăm lưu khấu không phải đều bị nguội lòng hết sao?
Tráng sĩ nọ thấy Mã Dược đã lâu vẫn không quì lại quát to lần nữa: “Bảo kiếm của Đại hiền lương sư ở đây, tại sao không quì?”
Ánh mắt Mã Dược nghiêm lại. Hắn biết rằng nếu như mình quì xuống thì chuyện này căn bản không thể vãn hồi được nữa! Đang trong lúc suy nghĩ đường rút thì Quách Đồ bên cạnh đột nhiên buồn thảm mở miệng lạnh nhạt nói: “Nghiễm tông bại trận, toàn thể quân bản bộ của Đại hiền lương sư chết hết, tín vật tùy thân cũng có thể lọt vào tay quân Hán. Chỉ dựa vào một thanh Thất tinh kiếm thì sợ khó lòng chứng minh được thân phận Tam tướng quân chăng?”
Đám người Liêu Hóa, Bùi Nguyên Thiệu phút chốc biến sắc mặt. Đại hiền lương sư thua trận Nghiễm Tông, toàn bộ quân bản bộ chết hết, cái này đối với toàn thể tín đồ Khăn Vàng trong thiên hạ mà nói thì không thể nghi ngờ tựa như sét giữa trời quang mây tạnh! Trong lòng tín đồ Khăn Vàng thì sự tồn tại của Trương Giác tựa như thiên thần, là trụ cột tinh thần của bọn họ. Bây giờ ngay cả Trương Giác cũng bại trận thì quân Khăn Vàng liệu có còn hi vọng nữa hay không?
Tráng sĩ nọ đột nhiên biến sắc mặt, rút kiếm trong tay mà lạnh lùng nói: “Thất phu nào dám nói bừa?”
Quách Đồ liền biến sắc mặt lùi lại một bước núp sau Điển Vi. Chân mày Điển Vi cau lại thành một đường, hai mắt hung hăng nhìn trừng trừng lên người tráng sĩ. Tráng sĩ nọ đột nhiên lùi lại một bước, không dám làm càn. Đám người Bùi Nguyên Thiệu thấy giương cung tuốt kiếm trong doanh, áng chừng nhỡ có mạo phạm thì đứng phía nào, không khỏi quay sang nhìn nhau chẳng biết phải làm gì nữa.
Thần sắc Mã Dược hơi dịu đi mà lạnh nhạt nói: “Đại hiền lương sư binh bại Nghiễm tông, toàn quân Khăn Vàng ở Kí châu bị tiêu diệt. Từ Đại hiền lương sư trở xuống toàn thể nghĩa binh đều chết trận, cho nên thân phận Tam tướng quân khó phân thật giả, việc này để bàn sau. Điển Vi, mang người này đi nghỉ ngơi, đợi khi tra rõ thật giả thì mới tiếp tục thương nghị”
Bốn người Liêu Hóa nghe Mã Dược nói thì vẫn nửa tin nửa ngờ. Nhưng Bùi Nguyên Thiệu lại rất tin lời của Mã Dược. Nghe thấy Trương Giác bỏ mình, Khăn Vàng Kí châu bại trận thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ chán nản.
Tráng sĩ nọ chính là đại tướng Trình Viễn Chí dưới trướng Trương Lương, kì thật cũng biết lòng người. Mắt thấy Quách Đồ và Mã Dược nói năng rành rọt, biết là không thể nói dối bèn kinh ngạc nói: “Mã Dược tướng quân, ngươi sao biết Đại hiền lương sư đã thua trận bỏ mạng?”
Mã Dược giễu cợt hỏi: “Lại còn giả bộ?”
Vẻ cao ngạo trên mặt Trình Viễn Chí tan biến bèn thành thật đáp: “Chưa từng giả bộ, Đại hiền lương sư đích thực đã bỏ mình. Nghĩa quân bản bộ hơn phân nửa cũng đã bỏ mạng. Duy có mạt tướng cùng Cao Thăng tướng quân liều chết bảo vệ Tam tướng quân phá vỡ vòng vây, một mạch xuôi nam về tới Dĩnh Xuyên. Mong rằng Mã Dược tướng quân dốc sức phò tá phát triển còn hơn cả ngày trước”.
Bốn người Liêu Hóa lúc này mới tin, ánh mắt lộ vẻ buồn rầu rối loạn. Bành Thoát và Tôn Trọng chịu ơn cứu mạng của Đại hiền lương sư nay nghe Trương Giác đã chết lại càng phục xuống bắt dầu than khóc như cha mẹ chết thập phần thống thiết.
Xương ấp. Phủ đệ của châu mục Lưu Đại mới nhậm chức, các món ăn lần lượt mang ra, không khí có phần náo nhiệt.
Lưu Đại tiếp lấy bầu rượu từ tay giao nô, tự mình rót rượu cho Lưu Bị lại thân mật cầm hai tay Lưu Bị thành khẩn nói: “Huyền Đức cũng là tôn thất nhà hán, cùng một nhà với nhau, lí nào lại không tương trợ. Nếu như không chê thì có thể chuyển từ huyện úy Bình Nguyên sang chức đô úy quận Trần Lưu. Chẳng hay ý Huyền Đức như thế nào?”
Lưu Bị cảm kích rơi nước mắt lúc này vái khắp lượt cất cao giọng nói: “Bị ~~ nguyện đem hết sức khuyển mã”
Lưu Đại rất đắc ý vỗ tay cười nói: “Ta được Huyền đức giúp đỡ cũng như mãnh hổ mọc thêm hai cánh ~~ ha ha “.
Quận tướng Đông bình Trương Mạc cùng Lưu Đại vốn đã thân thiết, nghe vậy cười nói: “Công Sơn ( tên tự của Lưu Đại ) ví như mãnh hổ thêm hai cánh. Được Huyền Đức có thể coi như là một cánh, chẳng hay còn cánh nữa đâu?”
Lưu Đại vỗ trán cười to: “Ta say rồi nên nói hơi nhầm ha ha ~~”.
Trương Mạc liếc nhìn Tào Tháo một cái rồi nói: “Mạnh Đức cũng đại tài, có thể làm một cánh của Công Sơn”
Lưu Đại nghe vậy vui mừng lông mày hếch lên mà nói: “Nếu Mạnh Đức nguyện tương trợ, xin làm Thái thú Đông quận!”
Tào Tháo nghe được đúng điều mong đợi liền vui vẻ nói: “Tháo ~~ nào không dám vâng lệnh? Ngày mai liền xin từ chức Đô úy Nghiễm Bình”.
Lưu Đại lại càng vui mừng, lại uống tiếp đến khi tửu lực không chịu nổi bèn cáo lỗi với mọi người rồi để gia nô đỡ đi. Kim hương lệnh Trình Dục lẳng lặng thấy hết liền đi tới chỗ bên cạnh Trung mưu lệnh Trần Cung nghé tai nói nhỏ: “Công Thai ( tên tự của Trần Cung ), bây giờ bên họ ngoại và phe phái hoạn quan tranh giành, đế thất suy tàn. Không bao lâu sau tất thiên hạ đại loạn. Ta xem Tào Mạnh Đức rất có chí kiêu hùng, ngày sau giữ yên sóng dữ tất là người này không thể nghi ngờ”.
Trần Cung thong thả gật đầu nói: “Phải đấy, Trọng Đức ( tên tự của Trình Dục) nói rất hợp ý ta”.
Trình Dục lại nói: “Ngày trước Khổng Dung sai sứ cấp báo, nói rằng Khăn Vàng Trần Lưu phục hồi. Thiết tưởng Lưu Đại không thể ngồi yên mà không để ý. Chẳng bao lâu sau tất sai người đi đánh. Tào Mạnh Đức vừa là Thái thú Đông quận, Đông quận giáp với Trần Lưu tất nhiên dẫn quân chinh phạt. Chúng ta sao không thử qua đó xem? Nếu Tào Mạnh Đức có thể làm nên chuyện thì dốc sức phò tá, chẳng hay ý Công Thai thế nào?”
Trần Cung đáp: “Cung cũng có ý đó”.
Kế sách đã định, Trình Dục, Trần Cung hai người nhân chúc rượu đi tới chỗ Tào Tháo. Tào Tháo đang nâng cốc từ xa với Trương Mạc, cảm kích Trương Mạc vừa mới có công tiến cử. Mắt thấy Trình Dục, Trần Cung dắt tay cùng đến, lại thấy hai người nghi biểu bất phàm, cử chỉ rất có phong thái danh sĩ. Đôi mắt nhỏ dài không khỏi thoáng qua sáng lên, vội cuống quýt nhỏm dậy tươi cười nghênh tiếp.
Trình Dục và Trần Cung tới chào hỏi nói tên xong liền trực tiếp hỏi thẳng: “Ngài có biết Khăn Vàng Trần Lưu, Dĩnh Xuyên phục hồi gây hại rất lớn?”
Tào Tháo đáp: “Tháo cũng có nghe thấy”.
Trần Cung nói: “Nếu ngài là chủ tướng vậy có kế sách gì phá giặc?”.
Trong mắt Tào Tháo thoáng vẻ thận trọng hạ giọng nói: “Từ trước tới nay giặc cướp Trần Lưu đều là một đám ô hợp. Còn bọn cướp Dĩnh Xuyên tuy ít, nhưng đều là kẻ liều mạng! Nhất là đám cướp Mã Dược. Tháo từng tới bên bờ Bạch Long Nam dương cùng giao chiến với người này. Người này trí dũng song toàn, am hiểu đạo dùng binh, huống hồ là dòng dõi có nhiều công tích, không thể coi thường! Nếu Tháo là chủ tướng thì phải dùng kế đem hổ nuốt sói mà phá”.
Vẻ mặt Trình Dục chấn động bèn hỏi: “Thế nào là đem hổ nuốt sói?”
Tào Tháo nói: “Mã Dược Dĩnh Xuyên là hổ, Trương Lương Trần Lưu là sói. Thuộc hạ Trương Lương tuy đông nhưng đa phần là lũ ô hợp, không chịu nổi một kích. Quân tướng Mã Dược tuy ít nhưng đều là hổ lang, kiêu dũng thiện chiến. Nên kẻ này tất có chủ trương không chịu ở dưới người khác. Nếu ép chúng quá gấp thì hai người đồng tâm hiệp lực, vội mà khó thành! Nếu từ từ bình định thì hổ lang tất tranh chấp, giặc cướp không đánh mà tan”.
Trình Dục và Trần Cung liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm gật đầu.
Thật là:
Tào Mạnh Đức gian hùng quỷ quyệt
Khéo dụng mưu hổ sói tranh quân
Khăn Vàng Lưu khấu vốn gần
Mà nay Trương, Mã tranh phần giết nhau.
Chế độ châu mục ra đời đánh dấu bước ngoặc quan trọng đối với sự sống còn của Mã Dược. Tin xấu chưa qua, Trương Lương lại tới. Phía bên kia A Man lại rắp tâm dùng kế ly gián với hai người Trương – Mã. Muốn biết Mã Dược lựa chọn thái độ nào để ứng phó, xin xem hồi sau sẽ rõ.
Mã Dược chau mày nhăn nhó, đúng là sợ gì thì cái đó đến! Vừa mới lo lắng triều đình Đại Hán khôi phục chế độ châu mục mang lại điều bất lợi cho sự sinh tồn của tám trăm lưu khấu thì lập tức Điêu Thuyền từ Lạc Dương đưa tới tin tức, đế quốc Đại Hán đã khôi phục lại chế độ châu mục!
Châu mục và thứ sử châu mặc dù cùng là trưởng quan hành chính tối cao trong châu, nhưng quyền lực thực tế lại không giống nhau!
Thứ sử châu trên danh nghĩa thì là trưởng quan hành chính tối cao, cùng thái thú các quận không có quan hệ trực tiếp trên dưới. Càng không thể động chạm đến việc bổ nhiệm bãi miễn nhân sự của châu, giao nộp tiền lương thuế má, quyền lực điều động phu dich. Tác dụng thực tế duy nhất đối với quan viên các quận huyện trong châu là tiến hành giám sát. Trường hợp tốt nhất chẳng qua chỉ là kiểm tra nha môn, cũng không có bao nhiêu thực lực.
Còn châu mục trên thực tế là trưởng quan cao nhất thực sự cả quân sự lẫn chính trường. Thái thú các quận bên trong châu không còn trực tiếp do chính quyền trung ương phụ trách mà chuyển về cho châu mục phụ trách. Vấn đề trong châu như bổ nhiệm bãi miễn nhân sự, tiền lương thuế khóa, điều động phu dịch, chiêu binh luyện tập sự vụ lớn nhỏ đều do châu mục phán xét. Ở trong một châu thì châu mục có trong tay quyền thế che trời!
Mà đây chính là điều Mã Dược lo lắng nhất. Trước khi khôi phục chế độ châu mục thì hắn thường thường chỉ phải đối mặt với đầu lĩnh một quận, quân binh một quận. Ứng phó cho đến giờ cũng có chút thong dong. Nhưng hiện tại sau khi khôi phục chế độ châu mục, tám trăm lưu khấu phải đối diện với áp lực của khắp cả một châu!
Kết quả trực tiếp của sự thay đổi này chính là trước kia tám trăm lưu khấu chỉ phải đối mặt với đơn vị quân Hán ngàn người thì sau này tám trăm lưu khấu sẽ phải đối mặt với đơn vị quân Hán vạn người! Hơn nữa tùy thời còn có thể có đội quân tinh nhuệ nhất của triều đình trung ương hiệp lực tiễu trừ. Dưới áp lực nặng nề như thế liệu tám trăm lưu khấu có thể còn bao nhiêu không gian sinh tồn?
“ Bộp!”
Tâm tình Mã Dược uất ức bèn vỗ mạnh một cái lên bàn làm phá vỡ sự yên lặng của sảnh chính. Quách Đồ so vai chắp tay cúi đầu đứng một bên giật nảy mình, cúi đầu thấp hơn mà bả vai càng còng xuống. Quách Đồ không giống với đám lỗ mãng Điển Vi, Hứa Chử. Hắn ý thức được rõ ràng sự nghiêm trọng của tình hình. Khi triều đình Đại Hán khôi phục chế độ châu mục, thứ sử các châu trở thành châu mục thì dường như tám trăm lưu khấu cũng đã đến đường cùng rồi.
Mã Dược tựa như lang sói nhìn chằm chằm tên ăn mày quì dưới đường mà trầm giọng hỏi: “Danh sách châu mục các châu đã biết chưa?”
Tên ăn mày nói: “Triều đình tạm thời chỉ ủy nhiệm cho châu mục bốn châu. Chia ra Tông chính khanh Lưu Yên làm châu mục Ích châu. Đứng đầu tám người tài ( bát tuấn), thượng thư lệnh Lưu Biểu làm châu mục Kinh châu. Hổ bí trung lang tướng Viên Thuật làm châu mục Dự châu. Nguyên thứ sử Duyện châu Lưu Đại làm châu mục Duyện châu. Châu mục các châu phải ra sức tiễu trừ giặc cướp”.
Ánh mắt Mã Dược lạnh lùng hỏi tiếp: “Khăn Vàng Quân Khăn Vàng ở Kí châu sao rồi?”
“Đã thua rồi”.
“Chuyện lâu chưa?”
“Hơn một tháng”.
“Đại quân Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung bây giờ đang ở đâu?”.
“Đang đóng ở hai ải Hổ Lao, Tị Thủy”
“Đang đóng ở Hổ Lao, Tị Thủy?” Trong lòng Mã Dược giật thót, ngẩng đầu nhìn Quách Đồ bên cạnh trầm giọng nói: “Công Tắc, cầm bản đồ lại đây”.
Quách Đồ nhanh chóng lấy bản đồ trong tay áo ra trải lên trên bàn. Một bên lấy ngọn đuốc chiếu cho Mã Dược xem. Mã Dược đưa ngọn lửa bập bùng lại gần, nhìn trên bản đồ mực tàu rất nhanh chóng tìm được vị trí hai ải Hổ Lao, Tị Thủy! Chỉ thấy hai đạo hùng binh đang chẹn giữ con đường chính từ các châu phía đông thông tới Lạc Dương.
Mã Dược đưa tay ra đo, lông mày chau lại gần như tạo thành một đường. Từ hai ải Hổ Lao, Tị Thủy tới Dĩnh Xuyên chỉ mấy trăm dặm, hành quân cấp tốc chỉ một tuần là tới! Nếu như hai đạo đại quân Hán cường đại dòm ngó tới thì tám trăm lưu khấu cũng mù mờ mà không hề biết. Nếu như Viên Thuật chỉ huy quân tinh nhuệ Nam Dương bắc tiến. Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung thống lĩnh đại quân chinh đông, châu mục mới bổ nhiệm của Duyện châu Lưu Đại lại điều động quân Hán các quận xung quanh ngăn chặn dọc đường. Vậy thì tám trăm lưu khấu đứng trước điều kiện trước giờ chưa hề có. Liệu còn có thể lựa cơ hội thoát ra khỏi vòng vây mấy vạn đến mười mấy vạn quân Hán bao vây chặt chẽ? Liệu có cơ hội thoát khỏi quân bản bộ thiết kị Tây lương của Đổng Trác bám sát, đột phá vòng vây dày đặc? Nghĩ tới đây, Mã Dược không khỏi kinh hoàng đổ mồ hôi lạnh.
Nghĩ tới Đông Trác, trong đầu Mã Dược lập tức hiện lên uy thế đáng sợ của thiết kị Tây lương bèn nghiêm nghị hỏi: “Thiết kị Tây lương của Đổng Trác có còn là thuộc hạ của Chu Tuyển?”
Tên ăn mày đáp: “Đổng Trác đã đi theo Thái úy Trương Ôn xuất chinh Lương châu tiễu trừ loạn Bắc Cung Bá Ngọc ạ”.
“Đổng Trác đã đi Lương châu rồi?” Trong lòng Mã Dược thư thái hơn thuận miệng hỏi: “Dưới trướng Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung có kị binh không?”
“Dưới trướng Hoàng Phủ Tung ước chừng có hơn ba ngàn kị binh cưỡi ngựa Ô hoàn”
Câu trả lời của tên ăn mày đã lập tức lấy đi tia hi vọng cuối cùng trong lòng Mã Dược.
“Hơn ba ngàn kị binh Ô hoàn!?”
Mã Dược nghe vậy nhất thời ngầm hít một hơi. Chẳng những binh lực đã gấp ba lần tám trăm lưu khấu, hơn nữa còn là kị binh của dân tộc du mục phương bắc. Những dân du mục này lớn lên trên lưng ngựa so với tám trăm lưu khấu là kị binh nửa vời thì không cùng một hạng, không thể cùng bọn họ cưỡi ngựa bắn cung được! Tám trăm lưu khấu chỉ còn có thể nhắm mắt đợi chết!
Thật là nghĩ đi nghĩ lại đều làm cho Mã Dược đau đầu.
Quách Đồ nhìn thấy vẻ mặt nghĩ ngợi của Mã Dược bèn dè dặt mà nói: “Đại ~~ đại đầu lĩnh, Dĩnh Xuyên tuy tốt nhưng không ở lâu được. Viên Thuật vừa làm châu mục, nội trong tuần tất thống lĩnh quân trong châu đến chinh phạt. Quân ta binh thiếu tướng ít, khó có thể địch nổi. Cũng nên sớm tìm chỗ để chuyển đi”.
Mã Dược nhẹ nhàng gật đầu. Nếu là lưu khấu thì là lưu khấu thiên hạ. Bây giờ trú ở Dĩnh Xuyên hơn một tháng, thuộc hạ đều có bụng an cư là đã phạm vào đại kị của lưu khấu! Cũng may tám trăm lưu khấu binh ít lực yếu nên chưa khiến cho triều đình Đại Hán coi trọng. Viên Thuật vì mới nhận chức Dự châu mục, cần có một khoảng thời gian hợp nhất nhân sự quân đội. Trong thời gian ngắn vẫn không cách nào tạo nên uy hiếp trí mạng đối với tám trăm lưu khấu.
Quách Đồ thấy Mã Dược gật đầu chấp nhận nhất thời được cổ vũ lớn nên nói tiếp: “Phía nam nhiều gò đống sông ngòi, không có lợi cho kị binh di chuyển. Phía tây có hai quan ải hùng vĩ Hổ Lao, Tị Thủy ngăn chặn. Lại có quân Hán tinh nhuệ của Chu Tuyển , Hoàng Phủ Tung trấn giữ. Đi vào đó không nghi ngờ là đâm vào chỗ chết. Nhìn theo bản đồ, tám trăm lưu khấu chỉ có hai đường đi theo hướng bắc hoặc hướng đông”.
Chân mày Mã Dược giật giật, ánh mắt nhìn qua bản đồ. Phía bắc Dĩnh Xuyên chính là Duyện châu, phía đông tức là Từ châu. Từ châu tuy rằng trù phú có thể để tám trăm lưu khấu cướp bóc. Nhưng Từ châu sông ngòi ngang dọc bất lợi cho kị binh di chuyển. Do đó tám trăm lưu khấu duy nhất chỉ có con đường chạy trốn lên Duyện châu ở phía bắc.
Trong mắt Quách Đồ xẹt qua một tia lạnh lùng đã đoán biết bụng dạ Mã Dược nên đề nghị: “Nếu muốn bắc tiến Duyện châu thì trước lấy Trần Lưu! Đợi Lưu đại binh tới lại xuất kì bất ý xuôi nam tới Lương quốc, Phái quốc. Vòng qua Dự châu lấy Thái sơn, tránh được Viên Thuật, Lưu Đại ngăn cản để tiến vào đất Thanh châu”.
Trong mắt Mã Dược chợt lóe lên lạnh lẽo rồi trầm giọng nói: “Người đâu, mau lệnh Liêu Hóa, Bành Thoát, Tôn Trọng, Biện Hỉ bốn người đến đại doanh nghị sự!”
Uyển thành, trụ sở quận Nam Dương.
Viên Thuật lưu luyến nắm hai tay Tôn Kiên thành khẩn nói: “Thuật đã tấu trình lên thiên tử, kể lại công lao của ngài. Thiên tử cảm động công lao trung nghĩa đã khâm tứ cho Bộ Tư mã bổ nhiệm huynh làm Thái thú Nam Dương”.
Trong mắt Tôn Kiên thoáng ngời sáng, rồi cũng vái dài mà nói phấn chấn: “Kiên ~ cảm tạ công ơn đề cử của tướng quân!”
Viên Thuật ha hả cười lớn tiến lên nâng Tôn Kiên dậy nói: “Văn Đài cần gì phải như thế? Mau mau đứng lên, xin đứng lên”.
Tôn Kiên đứng thẳng người lên rồi lui sang trái. Toàn thân mặc chiến giáp đỏ trong ánh nắng chiều chiếu xuống như có ngọn lửa thiêu đốt, nhìn quanh thân như có một vẻ uy nghi khiếp người. Viên Thuật thấy thế không khỏi âm thầm gật đầu, có mãnh hổ Giang đông Tôn Kiên trấn thủ Nam dương, chắc hẳn Lưu Biểu thấp hèn kia không có dịp trở mặt. Đợi ngày sau tìm cớ giết đi, chẳng phải Kinh châu rồi sẽ vào tay?
Viên Thuật vừa nghĩ trong đầu vừa đi tới trước mặt Kim Thượng mà nói: “Ngài mặc dù rất dũng mãnh mưu lược, nhưng cứng quá dễ gãy. Nguyên Hưu huynh rất có tài học, am hiểu đạo làm quan, có thể làm quận thừa Nam dương đem hết sức lực phụ tá”.
Kim Thượng sửa sang quần áo cung kính vái Viên Thuật rồi nói: “Thượng ~~ nào dám không tuân lệnh!”
Viên Thuật cuối cùng đi tới trước mặt Khoái Lương đột nhiên thở dài rồi nói: “Dị Độ giỏi mưu, Tử Nhu cai trị tốt, thiên hạ đều biết. Vì sao đều bỏ ta mà đi, thật đáng tiếc”.
Khoái Lương cúi đầu thật sâu áy náy mà nói: “Đệ đệ của ta hôm qua nhận tin nói rằng lão mẫu bệnh nặng truyền gọi về ngay, trăm điều thiện thì hiếu đứng đầu. Lương không dám không nghe lệnh mẫu thân, cúi xin tướng quân tha thứ”.
Viên Thuật tiến lên cầm hai tay Khoái Lương, thận trọng lắc lắc hai cái, một hồi lâu mới thở dài mà nói: “Hôm nay từ biệt, ai biết ngày sau còn có thể gặp lại nhau?”.
Khoái Lương lại chắp tay mà áy náy: “Lương xin cáo từ, mong tướng quân bảo trọng”.
Viên Thuật nói: “Người đâu, lấy xa giá của ta ra, kính cẩn tiễn Tử Nhu về quê ~~”.
Khoái Lương vừa ra ngoài cửa lớn, nghe thấy thế bước chân có chậm lại một chút rồi chợt lắc đầu nhẹ mà đi thẳng.
Khoái Lương vừa mới đi khỏi liền nghe thấy âm thanh của Kim Thượng nói: “Lần này Khoái Lương đi tất về với Lưu Biểu, ngày sau sẽ gây họa lớn. Sao tướng quân không giết đi?”
Viên Thuật không nghĩ vậy bèn nói: “Lưu Cảnh Thăng nhỏ mọn, chẳng biết lo toan. Tử Nhu đại tài rất có phong độ quốc sĩ nên ta thực không nỡ giết”.
Kim Thượng lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài.
Thần sắc trên mặt Viên Thuật từ từ trở nên lạnh lùng, đột nhiên quay đầu quát lên: “Viên Dận, Trương Huân, Kỉ Linh nghe lệnh!”.
Viên Dận, Trương Huân, Kỉ Linh ba người dậm chân tiến lên trước một bước đứng sóng hàng trước mặt Viên Thuật nghiêm nghị nói: “Có mạt tướng!”.
Viên Thuật nói: “Mỗi người soái lĩnh binh mã bản bộ lập tức tiến vào huyện Diệp, không được sai sót!”
“Tuân lệnh!”
Xương ấp, trụ sở Thứ sử Duyện châu.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế , vạn vạn tuế ~~”.
Nguyên Thứ sử Lưu Đại tung hô ba lần rồi mới ngẩng lên, vẻ mặt trang trọng tiếp lấy thánh chỉ từ trong tay thái giám, quì xuống hai tay giơ cao quá đầu. Văn võ quan viên vừa mới cực khổ cùng quì rạp cũng ngẩng lên vái lạy, thay nhau cao giọng chúc tụng: “Chúc mừng châu mục đại nhân, chúc mừng châu mục đại nhân ~~”.
Trên mặt Lưu Đại lộ vẻ đắc ý cất cao giọng nói: “Chư vị hà tất phải như vậy, đứng lên cả đi”.
“Tạ ơn châu mục đại nhân”.
Chúng quan viên văn võ lại chắp tay làm lễ xong xuôi rồi cùng đứng dậy quay về chỗ của mình.
Lưu Đại sai tả hữu dẫn thái giám tuyên chiếu dẫn đi nghỉ ngơi. Lúc này mới cẩn thận cuộn thánh chỉ lại đặt lên bàn thờ, thắp ba nén hương, khấu đầu ba lần rồi mới quay người lại vui vẻ nói với quan viên văn võ cả lượt: “Bản quan đã sai người chuẩn bị tiệc rượu, thỉnh chư vị vào ngồi. Hôm nay không say không về, ha ha ha ~~”.
“Đa tạ châu mục đại nhân”.
Tất cả mọi người đều tạ ơn rồi mới cùng nhau vào ngồi.
Một lát sau gia nô đã đem rượu trắng Diên tịch bày lên bàn. Lưu Đại ngồi trên cao chủ trì ở giữa, biệt giá, đại tào, binh tào quan viên văn võ lớn nhỏ phân chia tả hữu hai bên. Lại có quận tướng Đông bình Trương Mạc, Kim hương lệnh Trình Dục, Cao bình lệnh Mãn Sủng, Trung mưu lệnh Trần Cung bốn người kết bạn cũng tới. Thái thú Trần Lưu Khổng Dung cũng sai Trường sử Phan Úc đến đây ngồi ở hàng cuối.
Rượu được ba tuần, chợt có tiểu lại đi vào bẩm báo: “Đại nhân, tướng Tể bắc Bảo Tín xin cầu kiến”.
“Bảo Tín?”
Lưu Đại nghe vậy thì ngẩn người ra, hắn cùng với Bảo Tín không có giao tình. Lần này phụng chỉ làm Duyện châu mục, đang muốn thay đổi Thái thú, quận tướng các quận luân lưu giao cho thân tín để tiện cho việc nắm mọi chuyện của quận trong tay. Lúc này nghe tin Bảo Tín cầu kiến thì không khỏi nghi hoặc trong lòng, cảm thấy khó dò được ý.
Quận tướng quận Đông bình Trương Mạc thấy ánh mắt do dự của Lưu Đại thì không nhịn dược bèn khuyên nhủ: “ Đại nhân, thường nghe thấy Bảo Tín rất mạnh mẽ mưu mẹo, có tiếng là người hiền, sao không sớm gặp?”
Lưu Đại gật đầu, quay về tiểu lại nói: “Như thế thì mau gọi Bảo Tín vào gặp”.
Tiểu lại vâng lệnh đi ra, trong chốc lát tiếng bước chân dồn dập vang lên. Tiểu lại lúc nãy đã quay về, đi đằng sau là quận tướng Tể bắc Bảo Tín. Còn đằng sau Bảo Tín là hai người tuổi còn trẻ, tướng mạo tuấn dật bất quần, người cao dáng tôn quí, xuất chúng bất quần. Người bên trái vai hổ lưng gấu, mắt ưng dáng vượn. Người bên phải tai dài tới vai, tay dài tới gối. Lúc đi hai người đều có phong thái hút hồn, tất thẩy khiến kẻ tầm thường không dám nghĩ tới cùng so sánh.
Bảo Tín đi vào trong sảnh thì sửa sang lại vạt áo cung kính ôm quyền chắp tay vái mà nói: “Quận tướng Tể bắc ~~ Bảo Tín bái kiến đại nhân. Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân”.
Lưu Đại cười ha ha mà rằng: “Công Nghĩa ( tên tự của bảo Tín) miễn lễ, hai vị phía sau là người phương nào?”.
Bảo Tín đưa tay chỉ người đứng bên trái mắt ưng dáng vượn trả lời: “Vị này họ Tào tên Tháo, tên tự là Mạnh Đức. Vốn dòng dõi danh môn là hậu duệ của tướng quốc Đại Hán Tào Tham, cháu của Trung thường thị Tào Đằng, hiện đang làm Đô úy Nghiễm Bình”.
Tào Tháo tiến lên một bước, ôm quyền chắp tay vái rồi nói: “Tào Tháo bái kiến châu mục đại nhân”.
Bảo Tín lại đưa tay chỉ người bên phải tai dài chấm vai, tay dài tới gối mà nói: “Còn vị này họ Lưu tên Bị, tên tự là Huyền Đức là dòng dõi đế thất, hậu duệ của Trung sơn Tĩnh vương. Hiện đang làm huyện úy Bình Nguyên”.
Lưu Bị vội bước lên một bước chắp tay vái cũng nói: “Lưu Bị bái kiến châu mục đại nhân”.
Lưu Đại vẻ mặt tươi cười chắp tay thi lễ rồi nói: “Hai vị miễn lễ, thực sự đều là anh tài”.
Quả là:
Vua hèn nên để gian tà lắm
Nước loạn sinh ra giặc giã hoang.
Cơ đồ nhà Hán tan hoang
Ầm ầm sáu cõi anh hùng kéo ra.
Cửa ải Hổ Lao, trong đại doanh Hoàng Phủ Tung. Chu Tuyển sải bước ngẩng cao đầu đi thẳng vào.
Hoàng Phủ Tung vẻ mặt thận trọng bước lại nghênh tiếp nói với Chu Tuyển: “Công Vĩ ( tên tự của Chu Tuyển) hiền chất có nhận được chiếu lệnh của thiên tử?”
Chu Tuyển nói: “Chưa từng! Đại quân lưu lại Tị Thủy đã hơn một tháng, mà sao vẫn chưa nhận được chiếu lệnh của thiên tử? Lương thảo trong quân sắp hết. Lạc ấp ở gần trong gang tấc mà cũng không thể vào gặp, tướng sĩ có nhiều câu oán hận. Nếu cứ tiếp tục chỉ sợ lại sinh biến không vui thôi”
Hoàng Phủ Tung lo lắng không yên mà nói: “Đại tướng quân cùng bè lũ hoạn quan tranh đấu làm sốt ruột quá”.
Chu Tuyển hung hăng vụt roi ngựa trong tay mà bực tức nói: “Bè lũ hoạn quan là tai họa quốc gia, Đại tướng quân còn trù trừ gì nữa, làm sao mà ta đợi lâu như thế mà không được về?”
Hoàng Phủ Tung đáp lời: “Đứng đầu hoạn quan Túc Thạc làm Tây viên thượng quân giáo úy, tiết chế quân mã thiên hạ. Đại tướng quân cũng bị kiềm chế. Nếu quân mã của ta về kinh thì e rằng bọn hoạn quan sẽ cản trở mà thôi. Đến bấy giờ bè lũ hoạn quan có vũ lâm quân, nam bắc tinh nhuệ nên làm việc không còn kiêng kị gì nữa. Đại tướng quân không còn chỗ nào trông cậy chỉ e sẽ bị hại”.
Chu Tuyển thở dài mà nói: “Quân lương nếu hết thì phải làm sao?’
Hoàng Phủ Tung dừng lại một lúc mới trả lời: “Ta vừa nghe thấy tin quân Khăn vàng ở Dĩnh Xuyên, Trần Lưu phục hồi, gây họa thảm khốc, chi bằng chúng ta dẫn quân tấn công? Thiết tưởng bọn tặc khấu có nhiều lương thực có thể lấy được. Vừa giải quyết lo lắng quân lương giày vò, vừa có thể trợ giúp địa phương dốc lực bắt cướp. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, ý của Công Vĩ hiền chất như thế nào?”.
Chu Tuyển thở dài mà nói: “Cũng được”.
Trường xã, đại bản doanh của Mã Dược.
Liêu Hóa cau mày nói: “Đại soái, về Dĩnh Xuyên mười phần thì quân ta đã được sáu bẩy. Chỉ còn vài thành tép riu chẳng mấy chốc có thể hạ. Giờ người đột ngột bỏ đi có thể nói là tự chặt căn cơ của mình, chẳng phải là điều đáng tiếc sao?”
Bành Thoát cũng khuyên nhủ: “Bỏ Dĩnh Xuyên mà đi e rằng vị thế sẽ khó đi”.
Trên mặt Mã Dược hiện lên nụ cười lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Ngươi định không tuân theo mệnh lệnh?”
Tôn Trọng nghe vậy trong đầu xẹt qua cái chết thảm khốc của Ba Vũ, nhất thời giật bắn người, run giọng nói: “Mạt tướng nguyện theo đại soái, suốt đời không rời”.
Liêu Hóa khinh thường nhìn Tôn Trọng rồi bực tức nói: “ Mỗ không sợ chết, sao lấy cái chết ra dọa? Đại soái, ngay cả khi đao phủ kề bên thì mỗ cũng nói thẳng, bây giờ rời khỏi Dĩnh Xuyên quả thật là tự cắt đường sống”.
Ánh mắt Mã Dược có vẻ kì quái. Đang do dự không quyết, chợt có lưu khấu đi vào trong doanh, vẻ mặt rất kích động, dập đầu mà nói: “ Đại đầu lĩnh, Tam tướng quân sai người tới gặp”.
Liêu Hóa, Biện Hỉ, Tôn Trọng, Bành Thoát bốn người nghe được lời ấy tất cả đều biến sắc không khỏi vui mừng. Trong thoáng chốc như có lửa bốc lên từ mắt bốn người, phảng phất như đi trong đêm tối thấy đèn chỉ đường, vẻ kích động không lời nào tả xiết! Duy có Mã Dược vẫn coi như không biết, chau mày mà hỏi: “Tam tướng quân ở đâu ra?”
Lưu khấu này xuất thân là Khăn vàng ở Nam Dương, tự nhiên sẽ hiểu Tam tướng quân là tam đệ của Đại hiền lương sư, Thiên công tướng quân, chính là Nhân công tướng quân Trương Lương bèn run giọng trả lời: “Tam tướng quân là tam đệ của Đại hiền lương sư. Nhân công tướng quân họ Trương, tên húy là Lương! Phụng chỉ Đại hiền lương sư đến Duyện châu coi sóc việc binh”
“Trương Lương?” Mã Dược lạnh nhạt nói một câu, chợt kịp phản ứng nói thất thanh: “Cái gì? Nhân công tướng quân Trương Lương!?”
Lưu khấu nói: “Đúng vậy!”
Mã Dược cũng hít sâu một hơi, ánh mắt oai nghiêm xẹt qua gương mặt bốn người Liêu Hóa. Chỉ nhìn thấy trên mặt đầy vẻ kích động tràn đầy vui sướng, từ biểu hiện của đám người Liêu Hóa có thể thấy được uy tín của Trương Giác lão đạo ở trong tín đồ Khăn Vàng cao thế nào? Ngẫm lại, nếu như Trương Giác lão đạo không có một phần bản lãnh thì làm thế nào có thể tổ chức cuộc đại khởi nghĩa Khăn Vàng thanh thế cực lớn? Quân Khăn Vàng tuy rằng phần nhiều là đám ô hợp lôi cả nhà đi theo, nhưng cũng không thiếu tín đồ cuồng nhiệt.
Mã Dược tuy rằng đề cao danh hiệu tám trăm lưu khấu, nhưng cũng không phủ nhận thân phận quân Khăn Vàng! Tám trăm lưu khấu dù sao cũng là từ trong cuộc tàn sát của quân Khăn Vàng mà ra, cùng quân Khăn Vàng có ngàn vạn mối liên hệ. Thiết tưởng chặt đứt mối quan hệ như vậy đâu dễ? Nếu như mà làm quá gấp thì ngược lại chỉ e trong lòng tướng sĩ lưu khấu oán hận, có thể vì cái nhỏ mà chịu mất mát lớn.
Chuyện này cũng khó mà làm đây!
Quân Khăn Vàng ở Kí châu thực ra toàn quân đã bị tiêu diệt, Trương Giác lão đạo cũng đã chết, nhưng Trương Lương tai ương này sao vẫn còn sống? Người ta dù có khó khăn thì cũng vẫn là Tam tướng quân của khởi nghĩa Khăn Vàng. Trương Giác, Trương Bảo đều đã bỏ mình, Trương Lương tự nhiên là thống soái tối cao đương thời. Từ giờ trở đi liệu tám trăm lưu khấu có còn nghe lệnh của y nữa không?
Đối với Mã Dược mà nói, bất luận thế nào thì cũng khó mà đón nhận. Vận mệnh của tám trăm lưu khấu và vận mệnh của hắn đã kết làm một. Mệnh của mình phái do mình chứ không phụ thuộc ông trời, làm sao có thể chịu nghe Trương Lương định đoạt?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Mã Dược trầm xuống, lớn tiếng quất lên: “ Có phải nhãi ranh đâu mà dám tin mồm trẻ con? Nghĩa quân Kí châu đã bị tiêu diệt toàn quân. Đại hiền lương sư và Đích công tướng quân, Nhân công tướng quân ba huynh đệ đều đã bỏ mình trong quân, làm sao còn đến Duyện châu? Đây rõ ràng là gian tế quân Hán, cố ý thập thò giả mạo Tam tướng quân tới gạt chúng ta …”
“Ai nói Tam tướng quân đã chết trong quân?”.
Mã Dược vừa dứt lời liền bị một âm thanh như chuông kêu cắt đứt. Trong mắt Mã Dược xẹt qua sát khí, lạnh lùng nói: “Người phương nào sao lớn mật như vậy, dám xông vào đại doanh? Điển Vi ~~”
Điển Vi hung tợn ngẩng cao đầu tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Có!”
Một câu “ Tự tiện xông vào quân doanh, phải giết không cần hỏi …” còn chưa kịp nói ra miệng thì người đã xông vào đại doanh, cũng là một tráng sĩ hùng tráng. Hắn cầm trên tay một thanh bảo kiếm, trên chuôi kiếm có khảm bảy viên minh châu ánh sáng chói mắt. Từ minh châu xuất ra vạn ánh hào quang làm vẻ xám xịt của quân doanh biến mất.
Tráng sĩ giơ bảo kiếm trong tay lên quá đỉnh đầu mà lớn tiếng nói: “Tín vật bên người của Đại hiền lương sư, Thất tinh bảo kiếm ở đây. Trông thấy kiếm cũng như thấy người, làm sao không quì?”
Bốn người Liêu Hóa lén lút thì thầm, vẻ mặt đầy cung kính. Kiếm này nổi tiếng thiên hạ, là kì trân bất phàm, quả là bảo vật tùy thân của Đại hiền lương sư … Thất tinh bảo kiếm không còn nghi ngờ gì nữa! Bèn liên tục vái lạy hai tay sát đất, trong miệng kích động hô vang: “Khấu kiến Đại hiền lương sư. Đại hiền lương sư thiên thu vạn đại, vạn đại thiên thu ~~”
Trong lòng Mã Dược lạnh lùng, vẫn thiên thu vạn đại. Sợ rằng xương cốt Trương Giác đều đã thành tro bụi!
Điển Vi ngang nhiên tiến lên một bước đang định ngăn cản tráng sĩ cùng bốn người Liêu Hóa. Lúc này lại thấy đám Liêu Hóa không ngừng vái lạy tráng sĩ nọ. Chờ lâu không thấy Mã Dược hạ lệnh, lui về thì cũng không phải, mà không lùi hình như cũng không phải đành đứng ngây người như tượng gỗ. Trong mắt Mã Dược chợt lóe lên sát khí. Đang muốn một là không làm, hai là ra lệnh cho Hứa Chử, Điển Vi giết sạch người có mặt trong trướng để diệt khẩu. Trong doanh bỗng vọng ra một âm thanh quen thuộc.
“Bá Tể, ta nghe nói Tam tướng quân sai sứ đến đây, có thể có việc? Ha ha ha, Tam tướng quân mà tới vậy đại quân của Đại hiền lương sư cũng không còn xa, đại sự có thể thành ~~”
Tiếng theo người mà tới, Bùi Nguyên Thiệu đã ngang nhiên bước vào.
Mã Dược thở dài trong lòng, sát cơ trong mắt như thủy triều rút đi, biết rằng giết người diệt khẩu là không được nữa rồi. Hắn có thể tàn độc giết đám người Liêu Hóa, nhưng không thể giết chết Bùi Nguyên Thiệu! Nếu như ngay cả Bùi Nguyên Thiệu cũng bị giết thì sau này còn có ai bán mạng cho hắn? Tám trăm lưu khấu không phải đều bị nguội lòng hết sao?
Tráng sĩ nọ thấy Mã Dược đã lâu vẫn không quì lại quát to lần nữa: “Bảo kiếm của Đại hiền lương sư ở đây, tại sao không quì?”
Ánh mắt Mã Dược nghiêm lại. Hắn biết rằng nếu như mình quì xuống thì chuyện này căn bản không thể vãn hồi được nữa! Đang trong lúc suy nghĩ đường rút thì Quách Đồ bên cạnh đột nhiên buồn thảm mở miệng lạnh nhạt nói: “Nghiễm tông bại trận, toàn thể quân bản bộ của Đại hiền lương sư chết hết, tín vật tùy thân cũng có thể lọt vào tay quân Hán. Chỉ dựa vào một thanh Thất tinh kiếm thì sợ khó lòng chứng minh được thân phận Tam tướng quân chăng?”
Đám người Liêu Hóa, Bùi Nguyên Thiệu phút chốc biến sắc mặt. Đại hiền lương sư thua trận Nghiễm Tông, toàn bộ quân bản bộ chết hết, cái này đối với toàn thể tín đồ Khăn Vàng trong thiên hạ mà nói thì không thể nghi ngờ tựa như sét giữa trời quang mây tạnh! Trong lòng tín đồ Khăn Vàng thì sự tồn tại của Trương Giác tựa như thiên thần, là trụ cột tinh thần của bọn họ. Bây giờ ngay cả Trương Giác cũng bại trận thì quân Khăn Vàng liệu có còn hi vọng nữa hay không?
Tráng sĩ nọ đột nhiên biến sắc mặt, rút kiếm trong tay mà lạnh lùng nói: “Thất phu nào dám nói bừa?”
Quách Đồ liền biến sắc mặt lùi lại một bước núp sau Điển Vi. Chân mày Điển Vi cau lại thành một đường, hai mắt hung hăng nhìn trừng trừng lên người tráng sĩ. Tráng sĩ nọ đột nhiên lùi lại một bước, không dám làm càn. Đám người Bùi Nguyên Thiệu thấy giương cung tuốt kiếm trong doanh, áng chừng nhỡ có mạo phạm thì đứng phía nào, không khỏi quay sang nhìn nhau chẳng biết phải làm gì nữa.
Thần sắc Mã Dược hơi dịu đi mà lạnh nhạt nói: “Đại hiền lương sư binh bại Nghiễm tông, toàn quân Khăn Vàng ở Kí châu bị tiêu diệt. Từ Đại hiền lương sư trở xuống toàn thể nghĩa binh đều chết trận, cho nên thân phận Tam tướng quân khó phân thật giả, việc này để bàn sau. Điển Vi, mang người này đi nghỉ ngơi, đợi khi tra rõ thật giả thì mới tiếp tục thương nghị”
Bốn người Liêu Hóa nghe Mã Dược nói thì vẫn nửa tin nửa ngờ. Nhưng Bùi Nguyên Thiệu lại rất tin lời của Mã Dược. Nghe thấy Trương Giác bỏ mình, Khăn Vàng Kí châu bại trận thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ chán nản.
Tráng sĩ nọ chính là đại tướng Trình Viễn Chí dưới trướng Trương Lương, kì thật cũng biết lòng người. Mắt thấy Quách Đồ và Mã Dược nói năng rành rọt, biết là không thể nói dối bèn kinh ngạc nói: “Mã Dược tướng quân, ngươi sao biết Đại hiền lương sư đã thua trận bỏ mạng?”
Mã Dược giễu cợt hỏi: “Lại còn giả bộ?”
Vẻ cao ngạo trên mặt Trình Viễn Chí tan biến bèn thành thật đáp: “Chưa từng giả bộ, Đại hiền lương sư đích thực đã bỏ mình. Nghĩa quân bản bộ hơn phân nửa cũng đã bỏ mạng. Duy có mạt tướng cùng Cao Thăng tướng quân liều chết bảo vệ Tam tướng quân phá vỡ vòng vây, một mạch xuôi nam về tới Dĩnh Xuyên. Mong rằng Mã Dược tướng quân dốc sức phò tá phát triển còn hơn cả ngày trước”.
Bốn người Liêu Hóa lúc này mới tin, ánh mắt lộ vẻ buồn rầu rối loạn. Bành Thoát và Tôn Trọng chịu ơn cứu mạng của Đại hiền lương sư nay nghe Trương Giác đã chết lại càng phục xuống bắt dầu than khóc như cha mẹ chết thập phần thống thiết.
Xương ấp. Phủ đệ của châu mục Lưu Đại mới nhậm chức, các món ăn lần lượt mang ra, không khí có phần náo nhiệt.
Lưu Đại tiếp lấy bầu rượu từ tay giao nô, tự mình rót rượu cho Lưu Bị lại thân mật cầm hai tay Lưu Bị thành khẩn nói: “Huyền Đức cũng là tôn thất nhà hán, cùng một nhà với nhau, lí nào lại không tương trợ. Nếu như không chê thì có thể chuyển từ huyện úy Bình Nguyên sang chức đô úy quận Trần Lưu. Chẳng hay ý Huyền Đức như thế nào?”
Lưu Bị cảm kích rơi nước mắt lúc này vái khắp lượt cất cao giọng nói: “Bị ~~ nguyện đem hết sức khuyển mã”
Lưu Đại rất đắc ý vỗ tay cười nói: “Ta được Huyền đức giúp đỡ cũng như mãnh hổ mọc thêm hai cánh ~~ ha ha “.
Quận tướng Đông bình Trương Mạc cùng Lưu Đại vốn đã thân thiết, nghe vậy cười nói: “Công Sơn ( tên tự của Lưu Đại ) ví như mãnh hổ thêm hai cánh. Được Huyền Đức có thể coi như là một cánh, chẳng hay còn cánh nữa đâu?”
Lưu Đại vỗ trán cười to: “Ta say rồi nên nói hơi nhầm ha ha ~~”.
Trương Mạc liếc nhìn Tào Tháo một cái rồi nói: “Mạnh Đức cũng đại tài, có thể làm một cánh của Công Sơn”
Lưu Đại nghe vậy vui mừng lông mày hếch lên mà nói: “Nếu Mạnh Đức nguyện tương trợ, xin làm Thái thú Đông quận!”
Tào Tháo nghe được đúng điều mong đợi liền vui vẻ nói: “Tháo ~~ nào không dám vâng lệnh? Ngày mai liền xin từ chức Đô úy Nghiễm Bình”.
Lưu Đại lại càng vui mừng, lại uống tiếp đến khi tửu lực không chịu nổi bèn cáo lỗi với mọi người rồi để gia nô đỡ đi. Kim hương lệnh Trình Dục lẳng lặng thấy hết liền đi tới chỗ bên cạnh Trung mưu lệnh Trần Cung nghé tai nói nhỏ: “Công Thai ( tên tự của Trần Cung ), bây giờ bên họ ngoại và phe phái hoạn quan tranh giành, đế thất suy tàn. Không bao lâu sau tất thiên hạ đại loạn. Ta xem Tào Mạnh Đức rất có chí kiêu hùng, ngày sau giữ yên sóng dữ tất là người này không thể nghi ngờ”.
Trần Cung thong thả gật đầu nói: “Phải đấy, Trọng Đức ( tên tự của Trình Dục) nói rất hợp ý ta”.
Trình Dục lại nói: “Ngày trước Khổng Dung sai sứ cấp báo, nói rằng Khăn Vàng Trần Lưu phục hồi. Thiết tưởng Lưu Đại không thể ngồi yên mà không để ý. Chẳng bao lâu sau tất sai người đi đánh. Tào Mạnh Đức vừa là Thái thú Đông quận, Đông quận giáp với Trần Lưu tất nhiên dẫn quân chinh phạt. Chúng ta sao không thử qua đó xem? Nếu Tào Mạnh Đức có thể làm nên chuyện thì dốc sức phò tá, chẳng hay ý Công Thai thế nào?”
Trần Cung đáp: “Cung cũng có ý đó”.
Kế sách đã định, Trình Dục, Trần Cung hai người nhân chúc rượu đi tới chỗ Tào Tháo. Tào Tháo đang nâng cốc từ xa với Trương Mạc, cảm kích Trương Mạc vừa mới có công tiến cử. Mắt thấy Trình Dục, Trần Cung dắt tay cùng đến, lại thấy hai người nghi biểu bất phàm, cử chỉ rất có phong thái danh sĩ. Đôi mắt nhỏ dài không khỏi thoáng qua sáng lên, vội cuống quýt nhỏm dậy tươi cười nghênh tiếp.
Trình Dục và Trần Cung tới chào hỏi nói tên xong liền trực tiếp hỏi thẳng: “Ngài có biết Khăn Vàng Trần Lưu, Dĩnh Xuyên phục hồi gây hại rất lớn?”
Tào Tháo đáp: “Tháo cũng có nghe thấy”.
Trần Cung nói: “Nếu ngài là chủ tướng vậy có kế sách gì phá giặc?”.
Trong mắt Tào Tháo thoáng vẻ thận trọng hạ giọng nói: “Từ trước tới nay giặc cướp Trần Lưu đều là một đám ô hợp. Còn bọn cướp Dĩnh Xuyên tuy ít, nhưng đều là kẻ liều mạng! Nhất là đám cướp Mã Dược. Tháo từng tới bên bờ Bạch Long Nam dương cùng giao chiến với người này. Người này trí dũng song toàn, am hiểu đạo dùng binh, huống hồ là dòng dõi có nhiều công tích, không thể coi thường! Nếu Tháo là chủ tướng thì phải dùng kế đem hổ nuốt sói mà phá”.
Vẻ mặt Trình Dục chấn động bèn hỏi: “Thế nào là đem hổ nuốt sói?”
Tào Tháo nói: “Mã Dược Dĩnh Xuyên là hổ, Trương Lương Trần Lưu là sói. Thuộc hạ Trương Lương tuy đông nhưng đa phần là lũ ô hợp, không chịu nổi một kích. Quân tướng Mã Dược tuy ít nhưng đều là hổ lang, kiêu dũng thiện chiến. Nên kẻ này tất có chủ trương không chịu ở dưới người khác. Nếu ép chúng quá gấp thì hai người đồng tâm hiệp lực, vội mà khó thành! Nếu từ từ bình định thì hổ lang tất tranh chấp, giặc cướp không đánh mà tan”.
Trình Dục và Trần Cung liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm gật đầu.
Thật là:
Tào Mạnh Đức gian hùng quỷ quyệt
Khéo dụng mưu hổ sói tranh quân
Khăn Vàng Lưu khấu vốn gần
Mà nay Trương, Mã tranh phần giết nhau.
Chế độ châu mục ra đời đánh dấu bước ngoặc quan trọng đối với sự sống còn của Mã Dược. Tin xấu chưa qua, Trương Lương lại tới. Phía bên kia A Man lại rắp tâm dùng kế ly gián với hai người Trương – Mã. Muốn biết Mã Dược lựa chọn thái độ nào để ứng phó, xin xem hồi sau sẽ rõ.