Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
"Ha ha ha, đại nhân, toàn bộ mẹ nó là thịt nấu với rau dại, thịt cách thủy cũng nát vụn hết rồi, thật là thơm ngon!" Ngốc Nhĩ Lang dùng mă đao từ trong nồi đâm ra một khối thịt lớn, cười to nói: "Mẹ ôi, đi theo lăo già Hoàng Phủ Tung kia, các huynh đệ cũng đă mấy tháng không biết mùi thịt rồi, hôm nay rốt cục có thể có một bữa cơm no đủ rồi, hắc hắc."
"Chờ một chút!" Khâu Lực Cư chau mày lại, trầm thanh nói: "Đừng vội ăn, không chừng đây là mưu kế của tặc khấu."
Ngốc Nhĩ Lang không đồng t́nh nói: "Không thể nào, đại nhân, khẳng định là tặc khấu đang chuẩn bị ăn bữa tiệc lớn đây, nghe thấy Ô Hoàn thiết kỵ chúng ta kéo đến, ngay cả thịt cũng bỏ không ăn ba chân bốn cẳng vội vàng trốn vào doanh trại rồi, ha ha."
Khâu Lực Cư cau mày nói: "Hay là cẩn thận một chút tốt hơn, người Hán rất giảo hoạt, ngươi đem tên người Hán dẫn đường lại đây."
Ngốc Nhĩ Lang “À” một tiếng, lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát đă dẫn một gă nam tử h́nh dung hèn mọn, bỉ ổi đi tới, nam tử nọ cúi đầu cụp mắt hướng về phía Khâu Lực Cư hỏi: "Đại nhân có ǵ phân phó?"
Khâu Lực Cư dùng mă đao đâm lên một khối thịt béo lớn, đưa tới bên mép của nam tử, nhe nanh cười nói: "Ăn khối thịt này đi!"
Nam tử không dám cự tuyệt, đành phải vươn hai tay cầm khối thịt đang nóng lên, cố gắng cầm cả miếng nóng hổi đưa vào trong miệng, nhai ngon lành, ăn xong rồi vị vẫn chưa dứt mà liếm mép qua lại, mặt mày hớn hở nói: "Ăn ngon, ăn ngon thật, đa tạ đại nhân."
Ngốc Nhĩ Lang một bên nuốt nước miếng, hướng Khâu Lực Cư nói: "Đại nhân, bây giờ chung quy có thể ăn chưa?"
Khâu Lực Cư nói: "Chờ một chút."
Đại doanh Mă Dược
Tiểu đầu mục ngang nhiên đi thẳng vào, quỳ một gối xuống, cung tay làm lễ cất cao giọng nói: "Tiểu nhân Cao Thuận khấu kiến đại đầu lĩnh."
"Cao Thuận, ngươi nguyên là bộ hạ của Bành Thoát ?"
Mă Dược gật đầu, thời kỳ tam quốc h́nh như có một nhân vật như vậy, nhưng không phải là loại tiếng tăm lẫy lừng, ít nhất Mă Dược không có ấn tượng ǵ.
Cao Thuận đáp: "Phải, tiểu nhân nguyên là người Tịnh châu ngoài Nhạn môn quan, chỉ v́ ác bá cường hào ỷ thế làm bậy người đồng hương, tiểu nhân giận dữ giết chúng. Từ đó về sau lưu vong tha hương, mấy năm qua đi tới Dĩnh Xuyên, vốn muốn đầu quân dốc sức, không nghĩ lại gặp cẩu quan hăm hại. Sau khi may mắn được Bành Thoát đầu lĩnh cứu, từ đó về sau trở thành một gă sơn tặc."
Mă Dược trong ḷng xót xa, trầm giọng nói: "Đặng Mậu, Bành Thoát nhị vị đầu lĩnh đều đă chết trận, quân bản bộ của họ không người chỉ huy. Ta thấy ngươi có khả năng dẫn đầu đội ngũ, hai đội quân của hai vị đó từ nay giao cho ngươi thống lĩnh."
Cao thuận cung kính mà đáp: "Tuân lệnh."
Đang nói, thân ảnh Quách Đồ đột nhiên từ ngoài trướng chợt hiện lên rồi tiến vào, hướng Mă Dược nói: "Đại đầu lĩnh, t́nh h́nh không ổn."
"Ân?"
Mă Dược ân một tiếng, lạnh lùng nh́n Quách Đồ liếc mắt một cái.
Quách Đồ trong ḷng bỗng nhiên giật ḿnh vội vàng cúi đầu xuống. Thấp giọng nói: "Lũ Ô Hoàn Man Di đáng chết này cũng không vội ăn thịt."
"Tật à?" Mă Dược tim muốn nhảy ra ngoài, trầm giọng nói: "Đi, xem một cái."
Bờ sông nhỏ, giữa trận Ô Hoàn thiết kỵ
Gần nửa canh giờ trôi qua, thấy tên người Hán dẫn đường không có bất cứ điều ǵ dị thường. Khâu Lực Cư rốt cục yên ḷng, hướng Ngốc Nhĩ Lang nói: "Được rồi, nói cho các huynh đệ. Có thể yên tâm ăn thịt."
Ngốc Nhĩ Lang một tiếng hoan hô. Ngửa mặt lên trời hét lớn: "Các huynh đệ, bắt đầu ăn thôi ~~"
Lũ Ô Hoàn Man Di sớm cũng đă nhịn không được trong khoảnh khắc bộc phát ra tiếng hoan hô long trời lở đất, ba người một đám, năm người một nhóm nhao nhao vây tới một cái miệng nồi trước , rút mă đao ra đâm vào thịt béo giữa nồi, ngốn ngấu rau dại. Từ lúc triều đ́nh đại Hán hạ lệnh chinh phát tới nay, ba ngh́n Ô Hoàn thiết kị vẫn đi theo trong đám Hoàng Phủ Tung chinh thảo chung quanh, đă thật lâu không có hưởng qua vị thịt.
Khâu Lực Cư cũng từ trong nội đoạt một khối thịt béo lớn nhất, .............. Vừa lại ṃ trong nồi mang rau dại nhai ăn, không khỏi liên tục gật đầu: "Thơm. Thật là thơm, đây là thịt ǵ? Như thế nào trước giờ lại chưa từng ăn?"
Ngốc Nhĩ Lang ừng ực một tiếng nuốt vào một khối thịt béo, bĩu môi reo lên: "Quản con mẹ nó là thịt ǵ, ăn ngon là được."
Khâu Lực Cư quất một cái roi ngựa lên lưng Ngốc Nhĩ Lang mắng: "Đừng chỉ lo ăn, cẩn thận tám trăm lưu khấu đánh lén."
Ngốc Nhĩ Lang lơ đểnh nói: "Nơi này địa thế trống trải, mênh mông bát ngát, tám trăm lưu khấu vừa ra quân doanh ta có thể thấy rơ rệt, các huynh đệ có cả đống thời gian lên ngựa nghênh chiến, lưu khấu nếu dám bước chân đến đây th́ cho bọn hắn có đi mà không có về."
Khâu Lực Cư đoạt một khối thịt trong tay Ngốc Nhĩ Lang mắng: "Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, coi chừng no chết! Ai, mẹ mày c̣n phải nhường cho tao một phần chứ…
Tên người Hán dẫn đường nọ lại từ trong nồi đoạt vài khối thịt, chọn một đống rau dại ăn xong, lúc này mới cảm thấy mỹ măn mà chuồn mất đến bờ sông đi rửa tay, vừa mới bắt tay vào trong nước, lại cảm thấy trong bụng một trận đau đớn kịch liệt, sắc mặt tên dẫn đường trong khoảnh khắc trắng bệch, hai tay giữ lấy đai lưng, vội vàng chạy vào một lùm cỏ bên bờ sông, thuận theo là một hồi âm thanh phách lư, một cổ ác thối bắt đầu từ trong bụi cỏ tràn ngập ra.
Trên cửa trại, Mă Dược cùng đám người Quách Đồ, Hứa Chử cùng đi xuống lạnh lùng đứng trang nghiêm, xa xa trên băi sông nhất cử nhất động của Ô Hoàn Man Di họ lờ mờ có thể thấy được. Chứng kiến lũ Man Di này rốt cục trúng kế, đem đống thịt vụn thối rửa trên xác người cùng cỏ độc làm bữa ăn ngon, trong con ngươi Mă Dược thản nhiên xẹt qua một tia sát khí dữ tợn.
Phía sau Mă Dược, dạ dày Quách Đồ lại là quặn lên từng đợt.
Úy Thị, đại doanh Hán Quân, Tào Tháo đă cáo từ rời đi, vội vàng thu nạp tàn binh, lập trại nghỉ ngơi.
Hoàng Phủ Tung chỉ vào địa đồ nh́n Chu Tuyển nói: "Dĩnh Xuyên hướng tây có Hiên Viên Sơn, Tung Sơn cách trở, hướng bắc có Hoàng Hà ngăn cản, vừa vặn nhận được tin tức, Dự Châu Mục, hổ bí trung tướng Viên Thuật thống lĩnh mấy vạn binh đă liên tiếp thu phục Dĩnh Xuyên họ đă chiếm được Định Lăng, Côn Dương Chư huyền, đại quân đang ngày đêm tiến về Dĩnh Dương ! Hôm nay phạm vi hoạt động của tặc khấu Dĩnh Xuyên, đă bị thu hẹp tại Dương Địch, Dĩnh Dương, Trường xă.............
Chu Tuyển nói: "Tào Tháo tuy bại, nhưng căn bản quân ta không bị thương, tặc khấu Dĩnh Xuyên mặc dù thắng, nhưng lại chết nhiều, quân lực suy yếu, tám trăm tặc khấu của Mă Dược mặc dù kiêu dũng thiện chiến, cuối cùng cũng chỉ có hơn ngàn quân, chỉ cần trên ba ngàn Ô Hoàn Thiết Kỵ của Khâu Lực Cưcũng khiến Mă Dược trở ḿnh không được, bại vong là chuyện sớm muộn."
Hoàng Phủ Tung nói: "Đại tướng quân cho người đưa tới mật thư, nói rằng Đổng Trác ở Tây Lương cùng Yêm Đảng cùng nhau cấu kết, vu hăm thái úy Trương Ôn câu kết giặc Tây Lương ư đồ mưu phản, thiên tử điều tra lại c̣n bị Yêm Đảng che mắt, đă đem thái úy tống giam, áp giải đưa vào kinh, .............
Đám hoạn quan Trương Nhượng, Triệu Trung th́ ngày đêm rỉ rả bên tai Thiên tử, ư đồ muốn đem ba ngàn Ô Hoàn kỵ binh của Khâu Lực Cư đến Lương Châu, nhằm thảo phạt đám loạn quân phương bắc Cung Bá Ngọc, mà ư của Thiên tử h́nh như cũng muốn thuận theo rồi”.
Chu Tuyển cau mày nói: "Rơ ràng là Yêm Đảng muốn đoạt binh quyền trong tay đại tướng quân mà."
Hoàng Phủ Tung thở dài nói: "Nếu không có ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ của Khâu Lực Cư, muốn phá tám trăm lưu khấu của Mă Dược quả không dễ."
Chu Tuyển nói: "Lăo tướng quân. Xem ra phải tốc chiến tốc thắng rồi! Nhất định phải tiêu diệt Tám trăm lưu khấu trước khi đám Ô hoàn thiết kỵ bị điều tới Lương Châu”.
Hoàng Phủ Tung từ trên bàn quơ lấy bầu rượu uống hết rồi nói: "Công Vĩ nói hợp ư ta."
Hai người đang thương nghị, chợt có tiểu giáo đầu vội vă chạy vào trướng, hoảng sợ nói: "Nhị vị tướng quân, đại sự không ổn rồi."
Hoàng Phủ Tung cau mày, trầm giọng nói: "Sao lại hoảng hốt như vậy"
Tiểu giáo đầu nói: "Khâu Lực Cư cướp đoạt của dân chúng Dĩnh Xuyên, không cẩn thận trúng gian kế tặc khấu. Ba ngàn thiết kỵ trốn được về chỉ c̣n hơn trăm, ngoài ra bọn chúng đều chết cả rồi~~"
"Đinh đang ~ "
Bầu rượu bưng trong tay Hoàng Phủ Tung tuột khỏi tay rơi xuống đất, phát ra một loạt tiếng vang.
Chu Tuyển cũng biến sắc nói: "Ngươi nói cái ǵ! Ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ trốn về chỉ hơn trăm?"
Tiểu giáo lạy sát đầu xuống đất, đáp: "Dạ phải."
Hoàng Phủ Tung rốt cục phục hồi tinh thần lại,mái đầu bcj rung rung, lănh đạm hỏi: "Khâu Lực Cư ở đâu?"
"Khâu Lực Cư trốn về đến đại doanh liền tức th́ hôn mê lang trung trong quân hiện đang cứu trị."
Chu Tuyển quay sang Hoàng Phủ Tung nói: "Lăo tướng quân, đến nh́n xem đến rốt cục là chuyện ǵ."
Hoàng Phủ Tung trầm ngâm gật đầu, hai người cùng nhau đi tới doanh trại của Khâu Lực Cư, quả nhiên Khâu Lực Cư vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy trứng, đă lâm vào hôn mê, nằm ở trên giường đang không ngừng run rẩy, hai gă binh lính cố sức cậy miệng hắn ra. Lang trung đổ một chén thuốc vào trong miệng hắn. Nh́n thấy Hoàng Phủ Tung cùng Chu Tuyển, tên lang trung kia hoảng sợ vội vàng ngừng lại, quỳ lạy.
"Tiểu nhân ra mắt hai vị tướng quân."
Hoàng Phủ Tung “Ừ” một tiếng. Chu Tuyển chỉ vào Khâu Lực Cư đang hôn mê bất tỉnh. Trầm giọng hỏi: "T́nh h́nh Khâu Lực Cư đại nhân như thế nào?"
Lang trung nói: "Thưa tướng quân, Khâu Lực Cư đại nhân ăn nhầm ô đầu, mao cấn, thúy tước, kim liên hoa, độc cần và nhiều loại độc thảo, may mà thuốc ít, cho nên tánh mạng không sao, đợi tiểu nhân cho uống cam thảo vào tiêu tan độc tính, liền sẽ tỉnh dậy."
Hoàng Phủ Tung nói: "Hộ tống Khâu Lực Cư chạy trốn quay về chỉ hơn trăm Ô Hoàn kỵ binh, có người trúng độc nhẹ không?"
Lang trung nói: "Có ba người trúng độc nhẹ."
Chu Tuyển nói: "Mau chóng cho gọi."
Phía bắc Trường xă. đại doanh của Tám trăm lưu khấu.
"Hí hí ~~"
Tiếng một tiếng ngựa hí vang lên.
"Quả nhiên là ngựa hay!" Hứa Chử một tay dắt cương ngựa, tay kia vỗ về mũi của tuấn mă. Không nhịn được khen: "Đúng là con ngựa hay có thể ngày đi ngàn dặm."
Mă Dược trong ḷng ngạc nhiên, hỏi Hứa Chử: "Trọng Khang cũng biết xem tướng ngựa?"
Hứa Chử đáp:
“&%$$#@*&%&$($#))D%%$$$$”
Mă Dược nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng đại khái là nghe đă hiểu được chút ít, xem dáng vẻ Hứa Chử không chỉ có sức khỏe vô cùng, vơ nghệ cao cường, mà c̣n tinh thông thuật xem tướng ngựa, đối với Mă Dược cùng tám trăm lưu khấu mà nói thật có thể nói là vật báu vô giá! Dù sao, nếu muốn tổ chức một đội kỵ binh mạnh mẽ, không có một nhóm hậu cần tinh thông về ngựa là khó thành công được.
“Hứa Chử nghe lệnh.”
Hứa Chử hiên ngang ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Có."
Mă Dược nói: "Bắt đầu từ hôm nay, phong làm mă quan của tám trăm lưu khấu! Phụ trách lo liệu toàn bộ sự vụ lớn nhỏ về ngựa trong quân, nếu có sai lầm, ngươi chịu trách nhiệm."
Hứa Chử đáp: "Tuân lệnh."
Lời nói chưa dứt, ngoài doanh lại lần nữa vang lên tiếng vó ngựa hỗn độn, một đám chiến mă không người cưỡi bị xua từ ngoài trại vào, làm cây cỏ bụi mù lần nữa bắn tung tóe mê loạn cả bầu trời. Kỵ binh lướt qua, Chu Thương giữ lại xoay người xuống ngựa, bước nhanh chạy đi tới trước mặt Mă Dược, cười lớn nói: "Đại đầu lĩnh, đây là hơn hai trăm con cuối cùng rồi, c̣n lại mấy trăm con chiến mă chạy trốn tản mác không bắt lại được c̣n có hơn một trăm kỵ trốn về Úy Thị đại doanh Hán quân nữa ."
Chu Thương thần sắc tràn đầy hưng phấn, từ lúc trở thành một tên giặc Khăn Vàng tới nay, hắn chưa bao giờ khoái chí giống như hôm nay. Đáng thương cho đám Ô Hoàn Man Di, đám người đó thần sắc tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, chạy trốn khổ sở có tên từ trên lưng ngựa té xuống đất, Chu Thương suất lĩnh tám trăm lưu khấu thậm chí không thèm chém giết. Ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ cơ hồ toàn quân tan vỡ! Nh́n một con chiến mă không chủ trên nguyên dă chạy như điên, bi hí, Chu Thương cùng các lưu khấu hưng phấn ngửa mặt lên trời cười dài.
Đây chính là mấy ngàn con chiến mă đấy, sau này sẽ do tám trăm lưu khấu sở hữu!
Bùi Nguyên Thiệu mừng rỡ nói: "Bá Tề, thêm hai trăm kỵ nữa, cả thảy đă đoạt được hơn hai ngàn rưỡi con Ô Hoàn chiến mă, các huynh đệ sẽ không c̣n cần lo lắng không có ngựa cỡi nữa, ha ha."
Quách Đồ liếc mắt nh́n Mă Dược một cái. Chỉ thấy Mă Dược vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt không có vẻ hưng phấn chút nào. Vẻ lạnh lùng này của Mă Dược cũng không phải giả vờ, bởi v́ Quách Đồ thấy được ở sâu trong con ngươi Mă Dược có nỗi lo lắng sâu sắc. Độc kế hiệu quả, ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ trong nháy mắt bị tiêu diệt hoàn toàn, tám trăm lưu khấu dễ dàng thu hoạch hơn hai ngàn con chiến mă, Mă Dược hẳn là phải cảm thấy hưng phấn! Song khiến Quách Đồ cảm thấy hoang mang chính là Mă đồ phu lại tựa hồ không vui vẻ?
"Báo ~~ " Một tên lưu khấu vội vàng chạy tới, ngă lăn ra quỳ rạp xuống trước mặt Mă Dược, thở dốc nói: "Tôn Trọng tướng quân chết trận, Liêu Hóa tướng quân đă quay về Trường xă."
"Cho Liêu Hóa ngay lập tức đến đại doanh gặp ta."
Mă Dược ánh mắt lạnh lẽo, xoay người vào trướng, Quách Đồ, Bùi Nguyên Thiệu, Hứa Chử, Điển Vi, Chu Thương, Quản Hợi, Cao Thuận cả đám người nối tiếp nhau đi vào chia hai bênđứng nghiêm.
Sau khi Mă Dược đi tới bàn ngồi xuống, quay sang Quách Đồ nói: "Công Tắc, lấy địa đồ ra."
Quách Đồ vội tiến lên hai bước, lấy địa đồ trong người để lên trên bàn mở ra. Mă Dược nh́n địa đồ một hồi lâu, trong con ngươi đột nhiên xẹt qua một tia lo lắng, ngẩng đầu hỏi Cao Thuận: "Cao Thuận."
Cao Thuận tiến lên trước một bước, chắp tay nói: " Có tiểu nhân."
“Toàn bộ quân Dĩnh Xuyên ngươi tính xem c̣n có bao nhiêu người?”
Cao Thuận đáp: "Bộ hạ Bành Thoát tướng quân hơn ngàn người, bộ hạ Biện Hỉ tướng tướng quân hơn ngàn người,
bộ hạ của Thiên Tướng quân Trương Lương, xa kỵ tướng quân Hà nghi cũng khoảng chín trăm người. Tính ra cũng khoảng ba ngàn người rồi”
Ba ngàn người? Thêm quân của Liêu Hóa, Tôn Trọng quân Dĩnh Xuyên là sáu ngàn người! Trận chiến tuy tổn thất vô cùng thảm trọng. Nhưng c̣n lại đều là quân tinh tráng, sức chiến đấu mạnh mẽ! Quan trọng hơn là đánh một trận, Trương Lương, Hà Nghi, Bành Thoát, Biện Hỉ, Tôn Trọng các tướng lănh cao cấp trong quân Khăn Vàng phần lớn chết trận, nh́n khắp Dĩnh Xuyên, không c̣n ai có thể uy hiếp đến địa vị Mă Dược nữa.
Chỉ cần thu thập Liêu Hóa là có thể đem sáu ngàn quân Dĩnh Xuyên tinh tráng nắm giữ hoàn toàn trong tay. Một ngày nào đó , sáu ngàn tinh tráng này có thể trở thành một đội tám trăm lưu khấu khác....
Báo ~~ Liêu Hóa tướng quân cầu kiến."
"Cho hắn vào."
Cửa trướng mở ra, Liêu Hóa ngang nhiên đi thẳng vào, chắp tay nói: "Liêu Hóa tham kiến đại tướng quân."
Mă Dược ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Liêu Hóa, ngươi biết tội chưa?"
Liêu Hóa ngạc nhiên nói: "Đại tướng quân nói vậy là sao?"
Mă Dược quát to: "Ngươi thân là tứ hộ tướng (Trương Lương phong Liêu Hóa, Biện Hỉ, Bành Thoát, Tôn Trọng tứ đại hộ tướng), nhưng lại điều binh thất bại, Bành Thoát, Biện Hỉ, Tôn Trọng ba vị tướng quân trước sau chết trận, lại sơ sẩy khinh thường, đến nỗi Trường xă suưt nữa thất thủ, nếu không có Cao Thuận lâm nguy bất loạn, lấy ít địch nhiều đánh bại quân của Hạ Hầu Uyên, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi."
Liêu Hóa nghe vậy buồn bă, Biện Hỉ, Bành Thoát, Tôn Trọng ba người chết trận, hắn cũng rất đau ḷng, nhưng giờ hắn muốn cũng không thể nói lại được Mă Dược.
Mă Dược thừa dịp quát: "Liêu Hóa, ngươi có biết tội chưa?"
Liêu Hóa buồn bă nói: "Liêu Hóa biết tội, tùy theo đại tướng quân trách phạt."
Mă Dược điềm nhiên nói: "Tốt, bắt đầu từ hôm nay,
Giáng chức ngươi xuốngc̣n Bách nhân tướng, có phục không?”
Liêu Hóa bất đắc dĩ nói: "Phục."
Mă Dược ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Cao Thuận nghe lệnh."
Cao Thuận thân h́nh chấn động, cấp bách tiến lên phía trước một bước, ngang nhiên nói: "Có tiểu nhân."
Mă Dược nói: "Kể từ hôm nay, ngươi phong làm Dĩnh Xuyên thống lĩnh bộ quân, thống lĩnh sáu ngàn Dĩnh Xuyên tinh nhuệ."
Cao Thuận thần sắc nghiêm nghị, cất cao giọng nói: "Mạt tướng tuân lệnh."
Đại doanh Tào Tháo
Tŕnh Dục thần sắc buồn bă quay sang Tào Tháo nói: "Chủ công, Dĩnh Xuyên đánh một trận, quân ta tổn hại binh sĩ hơn hai ngàn người, Tào Hồng tướng quân, Hạ Hầu Uyên tướng quân và Nhạc Tiến tướng quân đến nay không rơ ở nơi nào."
Tào Tháo thần sắc lộ vẻ sầu thảm, bùi ngùi thở dài nói: "Xem ra dữ nhiều lành ít."
Trần Cung khuyên nhủ: "Người hiền được trời phù hộ, chủ công không nên lo lắng."
Ba người đang nói, Hạ Hầu Đôn chợt xông vào vào, trầm giọng nói: "Mạnh Đức, vừa mới nhận được thám mă hồi báo, Tử Liêm, Diệu Tài đều không việc ǵ, một chút là sẽ quay về tới đại doanh."
Tào Tháo vội hỏi: "Có biết Văn Khiêm ở đâu không?"
Hạ Hầu Đôn thần sắc buồn bă, xót xa nói: "Văn Khiêm hắn ~~ đă chết trận”
"Văn Khiêm!" Tào Tháo thống khổ hét một tiếng, mặt đầy đau khổ. Thở dài nói: "Ta mất Văn Khiêm, giống như mănh hổ găy đi hai cánh, tráng sĩ chặt đứt cổ tay ~~"
Hạ Hầu Đôn trong con ngươi xẹt qua một tia lạnh lùng, tiếng nói: "Ngày sau trên chiến trận thề chặt lấy thủ cấp Liêu Hóa, tế cho linh hồn Văn Khiêm, xin trời cao linh thiêng chứng giám!"
Tŕnh Dục và Trần Cung cũng khuyên Tào Tháo nói: "Chủ công kiềm chế đau thương, nay bọn giặc Dĩnh Xuyên chưa diệt. Không phải lúc để thương tâm."
Tŕnh Dục, Trần Cung đang khuyên nhủ th́ Tào Nhân vội vă đi vào, sắc mặc lộ vẻ hoảng sợ, Hạ Hầu Đôn cau mày nói: "Tử Hiếu v́ sao lại hoảng hốt thế kia?"
Tào Nhân vừa thở hổn hển, vừa la lên: "Chủ công, mạt tướng vừa mới đi bái phỏng Khâu Lực Cư đại nhân. Nhưng lại nghe được tin tức nói ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ toàn quân đă bị diệt."
"Cái ǵ!"
Tào Nhân vừa nói ra, Tào Tháo, Tŕnh Dục, Trần Cung và Hạ Hầu Đôn bốn người tất cả đều thất sắc, Hạ Hầu Đôn khó tin nói: "Điều này sao có thể? Tám trăm lưu khấu chỉ có hơn ngàn kỵ binh, Khâu Lực cư chừng ba ngàn thiết kỵ, mặc dù tám trăm lưu khấu sức chiến đấu kinh người, nhưng cũng không có khả năng đem Ô Hoàn thiết kỵ giết sạch được?"
Tào Nhân nhun vai nói: "Ta cũng không tin, thế nhưng sự thật như thế! ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ của Khâu Lực Cư toàn quân bị diệt, tất cả chiến mă cũng bị tám trăm lưu khấu đoạt đi hơn nửa."
“Vô dụng!” Tào Tháo nhíu mày nghĩ ngợi.
Chợt sợ hăi nói. "Tám trăm lưu khấu chỉ có hơn ngàn kỵ binh đă khó chơi như thế, nay lại được hơn nửa số chiến mă Ô Hoàn, lại càng như hổ thêm cánh! Càng lúc càng khó diệt trừ.”
Trần Cung suy nghĩ trong chốc lát, trong đọt nhiên sáng lên, trầm giọng nói: "Chưa chắc đă như thế."
"Ồ?" Tào Tháo kinh dị liếc mắt nh́n Trần Cung một cái, hỏi: "Công Thai nói lời này là sao?"
Trần Cung đáp:
“Cũng giống như chuyện Tái ông thất mă, chưa rơ phúc hay họa. Nếu ba ngàn quân thiết kỵ của Khâu Lực Cư c̣n nguyên, Tám trăm lưu khấu tự biết ḿnh không địch nổi tất sẽ t́m đường mà trốn, lúc đó muốn diệt mới khó. C̣n bây giờ ba ngàn thiết kỵ Ô Hoàn bị điệt sạch, cũng như là cái gai trong ḷng bấy lâu của đám lưu khấu đă được nhổ đi. Quân ta vốn chỉ là bộ binh, tốc độ di chuyển thua xa đám kỵ binh của Lưu khấu. Tất đám giặc cướp kia sẽ sinh ḷng kiêu ngạo, đó chính là thời cơ để phá địch.
Tŕnh Dục nghe vậy nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Táo Tháo lại hỏi:
“Công Thai có thể nói cho rơ ràng được chăng?”
Trần Cung nói: "Chủ công, lần này quân ta bại ở Dĩnh Xuyên, quả thật Mă Dược vô cùng ác độc, mà ta lại sơ sẩy khinh thường, không tính được lực chiến đấu của Tám trăm lưu khấu, có phải hay không?
Tào Tháo đáp:
“Đúng vậy”
Trần Cung nói: "Nếu hai quân triển khai trận thế, chánh diện giao chiến, tám trăm lưu khấu đáng sợ hay không?”
Tào Tháo nói: "Không đáng sợ."
Trần cung nói: "Trong trường hợp đó, ngài sợ điều ǵ?"
Tào Tháo trả lời: “Sợ nhất là Tám trăm lưu khấu tiến lui như gió quân ta không b́ kịp, trên đường truy đuổi sẽ lộ sơ hở, khiến địch thừa dịp tập kích.”
Tŕnh Dục vơ tay nói: “Ư của Công Thai, ta đă biết.”
Trần Cung khẽ mỉm cười không nói nữa, để cho Tŕnh Dục tiếp tục nói đề tài này, Tŕnh Dục nói: “Chúa công nếu thiết kỵ Ô Hoàn c̣n, Tám trăm lưu khấu tự biết không địch nổi, chỉ chạy trốn đằng xa, quân ta sẽ không đuổi kịp muốn diệt giặc thật khó khăn. Nay kỵ binh Ô Hoàn không c̣n, Tám trăm lưu khấu không phải kiêng kỵ ǵ nữa, tất sẽ không bỏ Dĩnh Xuyên đi, đây là cơ hội tốt để phá giặc.”
Đôi mắt hẹp của Tào Tháo chợt lóe sáng, chợt đến trước án, quan sát bản đồ, Tŕnh Dục , Trần Cung cũng đi theo đứng cạnh, Tŕnh Dục chỉ vào bản đồ nói: “Chúa công nh́n này, đây là Dĩnh Xuyên, phía tây là Tung sơn, Hiên Viên sơn, kỵ binh khó có thể di chuyển, hướng bắc là Hoàng Hà hiểm trở lưu khấu khó mà vượt qua, ở giữa chỉ có một con đường lớn thông tới Lạc Dương, nhưng lại có Tỵ Thủy, Hổ Lao quan cản trở, có thể nói đường này cũng không đi được.”
Trần Cung nói tiếp: “Phía nam Dĩnh Xuyên là Nam Dương, hiện Hổ bí trung lang tướng đang cầm mấy vạn quân ở đây, lại chiếm được Định Lăng, Côn Dương, Chư huyền, quân đội đang uy hiếp Dĩnh Dương phạm vi hoạt động của lưu khấu đă bị thu hẹp lại trong địa phận Trường xă, Dĩnh Dương, Dương Định mà thôi, Nhưng nếu hai đội quân của Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung cùng chúa công có thể đi từ đông sang tây, phối hợp cùng quân của Viên Thuật đại nhân thành thế bao vây, cuối cùng vây quân giặc ở Dương Địch.”
Tào Tháo đăm chiêu nói: “Nhưng nếu tám trăm lưu khấu dùng kỵ binh phá ṿng vây, ngăn trở như thế nào?”
Trần Cung mỉm cười tự tin nói: “Cuộc chiến Dĩnh Xuyên vừa rồi cũng là sự kết hợp của các thế lực lớn của giặc, nay cuộc chiến đă kết thúc việc thâu tóm quyền lực của bọn giặc cũng đă xong, nếu không xảy ra bất ngờ ǵ, người thắng cuối cùng là Mă Dược! Mă Dược đă trở thành người có quyền to nhất ở Dĩnh Xuyên hiên nay, chắc chắn hắn sẽ không muốn bỏ rơi mấy ngàn bộ binh, để dẫn quân kỵ đột phá ṿng vây mà sẽ dẫn toàn rút lui, đến lúc chúng ta lập xong ṿng vây th́ Tám trăm lưu khấu muốn dùng quân kỵ phá vây cũng đă muộn rồi.”
"A?"
Tào thao nghe vậy nhất thời hai mắt sáng ngời.
Trường xă, đại doanh quân Khăn Vàng.
Tù và vừa nổi lên, một đội quân Khăn Vàng Dĩnh Xuyên rời khỏi lều lập tức chạy đến giáo trường tập hợp. Vừa được Mă Dược phong làm thống linh quân Dĩnh Xuyên Cao Thuận lập tức cho điểm binh, trên đài điểm binh Cao thuận tay đặt lên chuôi kiếm, mắt nh́n thẳng vẻ nghiêm trang, mặt không lộ chút t́nh cảm nào.
Đứng bên cạnh Cao Thuận, Liêu Hóa ánh mắt âm trầm.
Mấy hôm trước Cao Thuận chỉ là một thân binh, vậy mà giờ đây lại trở thành chỉ huy của Liêu Hóa, trong trận pḥng thủ Trường xă, Liêu Hóa cũng biết nếu không phải Cao Thuận trong hiểm cảnh tỉnh táo chỉ huy hơn ngàn thuộc hạ của Bành Thoát lấy ít địch nhiều, đánh lui sự tấn công của toàn bộ quân Hán do Hạ Hầu Uyên th́ cuộc chiến vừa rồi c̣n chưa biết thắng bại ra sao.
Nên Liêu Hóa cảm thấy bội phục năng lực của Cao Thuận, nhưng khâm phục là một chuyện phục tùng lại là chuyện khác. Thấy quân Khăn Vàng đă tập hợp xong, Liêu Hóa hét lớn: “Các anh em, Đại tướng quân có lệnh, bắt đầu từ hôm nay, Cao Thuận sẽ là thống lĩnh quân Dĩnh Xuyên, tất cả anh em phải tuyệt đối phục tùng lệnh của Cao thống lĩnh.”
Liêu Hóa vừa dứt lời: binh sỹ dưới đài liền bàn tán ầm ĩ, ngoài một ngàn thuộc hạ cũ của Bành Thoát số c̣n lại đều vội vàng đứng lên, sáu ngàn quân c̣n lại ai cũng dũng mănh, nếu không có bản lĩnh th́ đă không qua nổi trận chém giết vừa rồi.
Có thể sống sót sau trận gió tanh mưa máu đó, ai cũng đều có khí thế hung hăn cả, không phải ai cũng có thể khiến bọn họ nghe lời.
"Dựa vào đâu để hắn tới làm thống lĩnh?"
"Chúng ta chỉ nghe Liêu Hóa tướng quân thôi, thay ai cũng không được!"
“Hắn là cái thá ǵ?”
"Cút xuống đi~~ "
Tặc binh càng nói càng ầm ĩ, nhất là bộ hạ Liêu Hóa vài tên đại tiểu đầu mục cố gắng làm loạn, khắp nơi đổ dầu vào lửa. Dưới đài tặc binh Khăn Vàng nhốn nháo, Cao Thuận trên đài thần sắc lại trấn định, không chút lo lắng.
Đại doanh của Mă Dược.
Quách Đồ thần sắc âm trầm, đứng sau lưng Mă Dược nói: "Đại đầu lĩnh, theo Đồ này nghĩ, Dĩnh Xuyên không phải chỗ ở lâu, nên chuyển đi ngay bây giờ."
Mă Dược ngả người vào ghế da hổ, mắt lóe sáng, lạng lùng hỏi: “Công Tắc nói lời ấy có ư ǵ?”
Quách Đồ thấp giọng nói: “Dĩnh Xuyên phía tây có Tung sơn hiểm trở, bắc có Hoàng hà ngăn cách, nam có đại quân của Viên Thuật đă sắp tiến đến Dĩnh Dương, đông có ba lộ quân tinh nhuệ của Tào Tháo, Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, là chỗ nguy hiểm không nên ở lâu, chi bằng sớm chuyển đi mới là thượng sách.”
Mă Dược nói: “Nay tuy có được hai ngàn chiến mă, nhưng quân Dĩnh Xuyên có sáu ngàn người nếu di chuyển bằng ngựa th́ không đủ cho quân sĩ, vậy phải làm thế nào?”
Quách đồ nói: "Vứt bỏ số thừa ra vậy."
Mă Dược nghe vậy nhướng mày, lạnh lùng nh́n Quách Đồ một cái, Quách Đồ rụt cổ lại lui nhanh một bước, nấp vào trong bóng tối nơi ánh nến không chiếu tới.
"Công Tắc nói hợp ư ta!"
Đang lúc Quách Đồ cho là ḿnh nói sai th́, Mă Dược lại đột nhiên lạnh lùng thốt ra một câu.
Nực cười man tộc quá tham ăn
Cỏ độc, Thịt người cũng nhe răng
Ba ngàn quân kỵ gần chết sạch
Tàn binh trăm đứa trốn về doanh.
Cuối Hán, binh đao nổi bốn phương,
Khéo đâu Cự Lực cũng khoa trương.
Đói mà gặp thịt nên mắt mẹo
Thổ huyết nằm queo chẳng kẻ thương!
Chỉ với một mánh lới nho nhỏ của Mă Dược cũng phá tan 3000 quân thiệt kỵ nổi danh của Ô Hoàn. Nhưng như suy tính của đám Tào Tháo, Mă dược lần này chưa chắc đă gặp phúc mà c̣n gây họa. Muốn biết là phúc hay họa cho 800 lưu khấu, xem hồi sau sẽ rõ......
"Chờ một chút!" Khâu Lực Cư chau mày lại, trầm thanh nói: "Đừng vội ăn, không chừng đây là mưu kế của tặc khấu."
Ngốc Nhĩ Lang không đồng t́nh nói: "Không thể nào, đại nhân, khẳng định là tặc khấu đang chuẩn bị ăn bữa tiệc lớn đây, nghe thấy Ô Hoàn thiết kỵ chúng ta kéo đến, ngay cả thịt cũng bỏ không ăn ba chân bốn cẳng vội vàng trốn vào doanh trại rồi, ha ha."
Khâu Lực Cư cau mày nói: "Hay là cẩn thận một chút tốt hơn, người Hán rất giảo hoạt, ngươi đem tên người Hán dẫn đường lại đây."
Ngốc Nhĩ Lang “À” một tiếng, lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát đă dẫn một gă nam tử h́nh dung hèn mọn, bỉ ổi đi tới, nam tử nọ cúi đầu cụp mắt hướng về phía Khâu Lực Cư hỏi: "Đại nhân có ǵ phân phó?"
Khâu Lực Cư dùng mă đao đâm lên một khối thịt béo lớn, đưa tới bên mép của nam tử, nhe nanh cười nói: "Ăn khối thịt này đi!"
Nam tử không dám cự tuyệt, đành phải vươn hai tay cầm khối thịt đang nóng lên, cố gắng cầm cả miếng nóng hổi đưa vào trong miệng, nhai ngon lành, ăn xong rồi vị vẫn chưa dứt mà liếm mép qua lại, mặt mày hớn hở nói: "Ăn ngon, ăn ngon thật, đa tạ đại nhân."
Ngốc Nhĩ Lang một bên nuốt nước miếng, hướng Khâu Lực Cư nói: "Đại nhân, bây giờ chung quy có thể ăn chưa?"
Khâu Lực Cư nói: "Chờ một chút."
Đại doanh Mă Dược
Tiểu đầu mục ngang nhiên đi thẳng vào, quỳ một gối xuống, cung tay làm lễ cất cao giọng nói: "Tiểu nhân Cao Thuận khấu kiến đại đầu lĩnh."
"Cao Thuận, ngươi nguyên là bộ hạ của Bành Thoát ?"
Mă Dược gật đầu, thời kỳ tam quốc h́nh như có một nhân vật như vậy, nhưng không phải là loại tiếng tăm lẫy lừng, ít nhất Mă Dược không có ấn tượng ǵ.
Cao Thuận đáp: "Phải, tiểu nhân nguyên là người Tịnh châu ngoài Nhạn môn quan, chỉ v́ ác bá cường hào ỷ thế làm bậy người đồng hương, tiểu nhân giận dữ giết chúng. Từ đó về sau lưu vong tha hương, mấy năm qua đi tới Dĩnh Xuyên, vốn muốn đầu quân dốc sức, không nghĩ lại gặp cẩu quan hăm hại. Sau khi may mắn được Bành Thoát đầu lĩnh cứu, từ đó về sau trở thành một gă sơn tặc."
Mă Dược trong ḷng xót xa, trầm giọng nói: "Đặng Mậu, Bành Thoát nhị vị đầu lĩnh đều đă chết trận, quân bản bộ của họ không người chỉ huy. Ta thấy ngươi có khả năng dẫn đầu đội ngũ, hai đội quân của hai vị đó từ nay giao cho ngươi thống lĩnh."
Cao thuận cung kính mà đáp: "Tuân lệnh."
Đang nói, thân ảnh Quách Đồ đột nhiên từ ngoài trướng chợt hiện lên rồi tiến vào, hướng Mă Dược nói: "Đại đầu lĩnh, t́nh h́nh không ổn."
"Ân?"
Mă Dược ân một tiếng, lạnh lùng nh́n Quách Đồ liếc mắt một cái.
Quách Đồ trong ḷng bỗng nhiên giật ḿnh vội vàng cúi đầu xuống. Thấp giọng nói: "Lũ Ô Hoàn Man Di đáng chết này cũng không vội ăn thịt."
"Tật à?" Mă Dược tim muốn nhảy ra ngoài, trầm giọng nói: "Đi, xem một cái."
Bờ sông nhỏ, giữa trận Ô Hoàn thiết kỵ
Gần nửa canh giờ trôi qua, thấy tên người Hán dẫn đường không có bất cứ điều ǵ dị thường. Khâu Lực Cư rốt cục yên ḷng, hướng Ngốc Nhĩ Lang nói: "Được rồi, nói cho các huynh đệ. Có thể yên tâm ăn thịt."
Ngốc Nhĩ Lang một tiếng hoan hô. Ngửa mặt lên trời hét lớn: "Các huynh đệ, bắt đầu ăn thôi ~~"
Lũ Ô Hoàn Man Di sớm cũng đă nhịn không được trong khoảnh khắc bộc phát ra tiếng hoan hô long trời lở đất, ba người một đám, năm người một nhóm nhao nhao vây tới một cái miệng nồi trước , rút mă đao ra đâm vào thịt béo giữa nồi, ngốn ngấu rau dại. Từ lúc triều đ́nh đại Hán hạ lệnh chinh phát tới nay, ba ngh́n Ô Hoàn thiết kị vẫn đi theo trong đám Hoàng Phủ Tung chinh thảo chung quanh, đă thật lâu không có hưởng qua vị thịt.
Khâu Lực Cư cũng từ trong nội đoạt một khối thịt béo lớn nhất, .............. Vừa lại ṃ trong nồi mang rau dại nhai ăn, không khỏi liên tục gật đầu: "Thơm. Thật là thơm, đây là thịt ǵ? Như thế nào trước giờ lại chưa từng ăn?"
Ngốc Nhĩ Lang ừng ực một tiếng nuốt vào một khối thịt béo, bĩu môi reo lên: "Quản con mẹ nó là thịt ǵ, ăn ngon là được."
Khâu Lực Cư quất một cái roi ngựa lên lưng Ngốc Nhĩ Lang mắng: "Đừng chỉ lo ăn, cẩn thận tám trăm lưu khấu đánh lén."
Ngốc Nhĩ Lang lơ đểnh nói: "Nơi này địa thế trống trải, mênh mông bát ngát, tám trăm lưu khấu vừa ra quân doanh ta có thể thấy rơ rệt, các huynh đệ có cả đống thời gian lên ngựa nghênh chiến, lưu khấu nếu dám bước chân đến đây th́ cho bọn hắn có đi mà không có về."
Khâu Lực Cư đoạt một khối thịt trong tay Ngốc Nhĩ Lang mắng: "Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, coi chừng no chết! Ai, mẹ mày c̣n phải nhường cho tao một phần chứ…
Tên người Hán dẫn đường nọ lại từ trong nồi đoạt vài khối thịt, chọn một đống rau dại ăn xong, lúc này mới cảm thấy mỹ măn mà chuồn mất đến bờ sông đi rửa tay, vừa mới bắt tay vào trong nước, lại cảm thấy trong bụng một trận đau đớn kịch liệt, sắc mặt tên dẫn đường trong khoảnh khắc trắng bệch, hai tay giữ lấy đai lưng, vội vàng chạy vào một lùm cỏ bên bờ sông, thuận theo là một hồi âm thanh phách lư, một cổ ác thối bắt đầu từ trong bụi cỏ tràn ngập ra.
Trên cửa trại, Mă Dược cùng đám người Quách Đồ, Hứa Chử cùng đi xuống lạnh lùng đứng trang nghiêm, xa xa trên băi sông nhất cử nhất động của Ô Hoàn Man Di họ lờ mờ có thể thấy được. Chứng kiến lũ Man Di này rốt cục trúng kế, đem đống thịt vụn thối rửa trên xác người cùng cỏ độc làm bữa ăn ngon, trong con ngươi Mă Dược thản nhiên xẹt qua một tia sát khí dữ tợn.
Phía sau Mă Dược, dạ dày Quách Đồ lại là quặn lên từng đợt.
Úy Thị, đại doanh Hán Quân, Tào Tháo đă cáo từ rời đi, vội vàng thu nạp tàn binh, lập trại nghỉ ngơi.
Hoàng Phủ Tung chỉ vào địa đồ nh́n Chu Tuyển nói: "Dĩnh Xuyên hướng tây có Hiên Viên Sơn, Tung Sơn cách trở, hướng bắc có Hoàng Hà ngăn cản, vừa vặn nhận được tin tức, Dự Châu Mục, hổ bí trung tướng Viên Thuật thống lĩnh mấy vạn binh đă liên tiếp thu phục Dĩnh Xuyên họ đă chiếm được Định Lăng, Côn Dương Chư huyền, đại quân đang ngày đêm tiến về Dĩnh Dương ! Hôm nay phạm vi hoạt động của tặc khấu Dĩnh Xuyên, đă bị thu hẹp tại Dương Địch, Dĩnh Dương, Trường xă.............
Chu Tuyển nói: "Tào Tháo tuy bại, nhưng căn bản quân ta không bị thương, tặc khấu Dĩnh Xuyên mặc dù thắng, nhưng lại chết nhiều, quân lực suy yếu, tám trăm tặc khấu của Mă Dược mặc dù kiêu dũng thiện chiến, cuối cùng cũng chỉ có hơn ngàn quân, chỉ cần trên ba ngàn Ô Hoàn Thiết Kỵ của Khâu Lực Cưcũng khiến Mă Dược trở ḿnh không được, bại vong là chuyện sớm muộn."
Hoàng Phủ Tung nói: "Đại tướng quân cho người đưa tới mật thư, nói rằng Đổng Trác ở Tây Lương cùng Yêm Đảng cùng nhau cấu kết, vu hăm thái úy Trương Ôn câu kết giặc Tây Lương ư đồ mưu phản, thiên tử điều tra lại c̣n bị Yêm Đảng che mắt, đă đem thái úy tống giam, áp giải đưa vào kinh, .............
Đám hoạn quan Trương Nhượng, Triệu Trung th́ ngày đêm rỉ rả bên tai Thiên tử, ư đồ muốn đem ba ngàn Ô Hoàn kỵ binh của Khâu Lực Cư đến Lương Châu, nhằm thảo phạt đám loạn quân phương bắc Cung Bá Ngọc, mà ư của Thiên tử h́nh như cũng muốn thuận theo rồi”.
Chu Tuyển cau mày nói: "Rơ ràng là Yêm Đảng muốn đoạt binh quyền trong tay đại tướng quân mà."
Hoàng Phủ Tung thở dài nói: "Nếu không có ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ của Khâu Lực Cư, muốn phá tám trăm lưu khấu của Mă Dược quả không dễ."
Chu Tuyển nói: "Lăo tướng quân. Xem ra phải tốc chiến tốc thắng rồi! Nhất định phải tiêu diệt Tám trăm lưu khấu trước khi đám Ô hoàn thiết kỵ bị điều tới Lương Châu”.
Hoàng Phủ Tung từ trên bàn quơ lấy bầu rượu uống hết rồi nói: "Công Vĩ nói hợp ư ta."
Hai người đang thương nghị, chợt có tiểu giáo đầu vội vă chạy vào trướng, hoảng sợ nói: "Nhị vị tướng quân, đại sự không ổn rồi."
Hoàng Phủ Tung cau mày, trầm giọng nói: "Sao lại hoảng hốt như vậy"
Tiểu giáo đầu nói: "Khâu Lực Cư cướp đoạt của dân chúng Dĩnh Xuyên, không cẩn thận trúng gian kế tặc khấu. Ba ngàn thiết kỵ trốn được về chỉ c̣n hơn trăm, ngoài ra bọn chúng đều chết cả rồi~~"
"Đinh đang ~ "
Bầu rượu bưng trong tay Hoàng Phủ Tung tuột khỏi tay rơi xuống đất, phát ra một loạt tiếng vang.
Chu Tuyển cũng biến sắc nói: "Ngươi nói cái ǵ! Ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ trốn về chỉ hơn trăm?"
Tiểu giáo lạy sát đầu xuống đất, đáp: "Dạ phải."
Hoàng Phủ Tung rốt cục phục hồi tinh thần lại,mái đầu bcj rung rung, lănh đạm hỏi: "Khâu Lực Cư ở đâu?"
"Khâu Lực Cư trốn về đến đại doanh liền tức th́ hôn mê lang trung trong quân hiện đang cứu trị."
Chu Tuyển quay sang Hoàng Phủ Tung nói: "Lăo tướng quân, đến nh́n xem đến rốt cục là chuyện ǵ."
Hoàng Phủ Tung trầm ngâm gật đầu, hai người cùng nhau đi tới doanh trại của Khâu Lực Cư, quả nhiên Khâu Lực Cư vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy trứng, đă lâm vào hôn mê, nằm ở trên giường đang không ngừng run rẩy, hai gă binh lính cố sức cậy miệng hắn ra. Lang trung đổ một chén thuốc vào trong miệng hắn. Nh́n thấy Hoàng Phủ Tung cùng Chu Tuyển, tên lang trung kia hoảng sợ vội vàng ngừng lại, quỳ lạy.
"Tiểu nhân ra mắt hai vị tướng quân."
Hoàng Phủ Tung “Ừ” một tiếng. Chu Tuyển chỉ vào Khâu Lực Cư đang hôn mê bất tỉnh. Trầm giọng hỏi: "T́nh h́nh Khâu Lực Cư đại nhân như thế nào?"
Lang trung nói: "Thưa tướng quân, Khâu Lực Cư đại nhân ăn nhầm ô đầu, mao cấn, thúy tước, kim liên hoa, độc cần và nhiều loại độc thảo, may mà thuốc ít, cho nên tánh mạng không sao, đợi tiểu nhân cho uống cam thảo vào tiêu tan độc tính, liền sẽ tỉnh dậy."
Hoàng Phủ Tung nói: "Hộ tống Khâu Lực Cư chạy trốn quay về chỉ hơn trăm Ô Hoàn kỵ binh, có người trúng độc nhẹ không?"
Lang trung nói: "Có ba người trúng độc nhẹ."
Chu Tuyển nói: "Mau chóng cho gọi."
Phía bắc Trường xă. đại doanh của Tám trăm lưu khấu.
"Hí hí ~~"
Tiếng một tiếng ngựa hí vang lên.
"Quả nhiên là ngựa hay!" Hứa Chử một tay dắt cương ngựa, tay kia vỗ về mũi của tuấn mă. Không nhịn được khen: "Đúng là con ngựa hay có thể ngày đi ngàn dặm."
Mă Dược trong ḷng ngạc nhiên, hỏi Hứa Chử: "Trọng Khang cũng biết xem tướng ngựa?"
Hứa Chử đáp:
“&%$$#@*&%&$($#))D%%$$$$”
Mă Dược nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng đại khái là nghe đă hiểu được chút ít, xem dáng vẻ Hứa Chử không chỉ có sức khỏe vô cùng, vơ nghệ cao cường, mà c̣n tinh thông thuật xem tướng ngựa, đối với Mă Dược cùng tám trăm lưu khấu mà nói thật có thể nói là vật báu vô giá! Dù sao, nếu muốn tổ chức một đội kỵ binh mạnh mẽ, không có một nhóm hậu cần tinh thông về ngựa là khó thành công được.
“Hứa Chử nghe lệnh.”
Hứa Chử hiên ngang ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Có."
Mă Dược nói: "Bắt đầu từ hôm nay, phong làm mă quan của tám trăm lưu khấu! Phụ trách lo liệu toàn bộ sự vụ lớn nhỏ về ngựa trong quân, nếu có sai lầm, ngươi chịu trách nhiệm."
Hứa Chử đáp: "Tuân lệnh."
Lời nói chưa dứt, ngoài doanh lại lần nữa vang lên tiếng vó ngựa hỗn độn, một đám chiến mă không người cưỡi bị xua từ ngoài trại vào, làm cây cỏ bụi mù lần nữa bắn tung tóe mê loạn cả bầu trời. Kỵ binh lướt qua, Chu Thương giữ lại xoay người xuống ngựa, bước nhanh chạy đi tới trước mặt Mă Dược, cười lớn nói: "Đại đầu lĩnh, đây là hơn hai trăm con cuối cùng rồi, c̣n lại mấy trăm con chiến mă chạy trốn tản mác không bắt lại được c̣n có hơn một trăm kỵ trốn về Úy Thị đại doanh Hán quân nữa ."
Chu Thương thần sắc tràn đầy hưng phấn, từ lúc trở thành một tên giặc Khăn Vàng tới nay, hắn chưa bao giờ khoái chí giống như hôm nay. Đáng thương cho đám Ô Hoàn Man Di, đám người đó thần sắc tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, chạy trốn khổ sở có tên từ trên lưng ngựa té xuống đất, Chu Thương suất lĩnh tám trăm lưu khấu thậm chí không thèm chém giết. Ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ cơ hồ toàn quân tan vỡ! Nh́n một con chiến mă không chủ trên nguyên dă chạy như điên, bi hí, Chu Thương cùng các lưu khấu hưng phấn ngửa mặt lên trời cười dài.
Đây chính là mấy ngàn con chiến mă đấy, sau này sẽ do tám trăm lưu khấu sở hữu!
Bùi Nguyên Thiệu mừng rỡ nói: "Bá Tề, thêm hai trăm kỵ nữa, cả thảy đă đoạt được hơn hai ngàn rưỡi con Ô Hoàn chiến mă, các huynh đệ sẽ không c̣n cần lo lắng không có ngựa cỡi nữa, ha ha."
Quách Đồ liếc mắt nh́n Mă Dược một cái. Chỉ thấy Mă Dược vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt không có vẻ hưng phấn chút nào. Vẻ lạnh lùng này của Mă Dược cũng không phải giả vờ, bởi v́ Quách Đồ thấy được ở sâu trong con ngươi Mă Dược có nỗi lo lắng sâu sắc. Độc kế hiệu quả, ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ trong nháy mắt bị tiêu diệt hoàn toàn, tám trăm lưu khấu dễ dàng thu hoạch hơn hai ngàn con chiến mă, Mă Dược hẳn là phải cảm thấy hưng phấn! Song khiến Quách Đồ cảm thấy hoang mang chính là Mă đồ phu lại tựa hồ không vui vẻ?
"Báo ~~ " Một tên lưu khấu vội vàng chạy tới, ngă lăn ra quỳ rạp xuống trước mặt Mă Dược, thở dốc nói: "Tôn Trọng tướng quân chết trận, Liêu Hóa tướng quân đă quay về Trường xă."
"Cho Liêu Hóa ngay lập tức đến đại doanh gặp ta."
Mă Dược ánh mắt lạnh lẽo, xoay người vào trướng, Quách Đồ, Bùi Nguyên Thiệu, Hứa Chử, Điển Vi, Chu Thương, Quản Hợi, Cao Thuận cả đám người nối tiếp nhau đi vào chia hai bênđứng nghiêm.
Sau khi Mă Dược đi tới bàn ngồi xuống, quay sang Quách Đồ nói: "Công Tắc, lấy địa đồ ra."
Quách Đồ vội tiến lên hai bước, lấy địa đồ trong người để lên trên bàn mở ra. Mă Dược nh́n địa đồ một hồi lâu, trong con ngươi đột nhiên xẹt qua một tia lo lắng, ngẩng đầu hỏi Cao Thuận: "Cao Thuận."
Cao Thuận tiến lên trước một bước, chắp tay nói: " Có tiểu nhân."
“Toàn bộ quân Dĩnh Xuyên ngươi tính xem c̣n có bao nhiêu người?”
Cao Thuận đáp: "Bộ hạ Bành Thoát tướng quân hơn ngàn người, bộ hạ Biện Hỉ tướng tướng quân hơn ngàn người,
bộ hạ của Thiên Tướng quân Trương Lương, xa kỵ tướng quân Hà nghi cũng khoảng chín trăm người. Tính ra cũng khoảng ba ngàn người rồi”
Ba ngàn người? Thêm quân của Liêu Hóa, Tôn Trọng quân Dĩnh Xuyên là sáu ngàn người! Trận chiến tuy tổn thất vô cùng thảm trọng. Nhưng c̣n lại đều là quân tinh tráng, sức chiến đấu mạnh mẽ! Quan trọng hơn là đánh một trận, Trương Lương, Hà Nghi, Bành Thoát, Biện Hỉ, Tôn Trọng các tướng lănh cao cấp trong quân Khăn Vàng phần lớn chết trận, nh́n khắp Dĩnh Xuyên, không c̣n ai có thể uy hiếp đến địa vị Mă Dược nữa.
Chỉ cần thu thập Liêu Hóa là có thể đem sáu ngàn quân Dĩnh Xuyên tinh tráng nắm giữ hoàn toàn trong tay. Một ngày nào đó , sáu ngàn tinh tráng này có thể trở thành một đội tám trăm lưu khấu khác....
Báo ~~ Liêu Hóa tướng quân cầu kiến."
"Cho hắn vào."
Cửa trướng mở ra, Liêu Hóa ngang nhiên đi thẳng vào, chắp tay nói: "Liêu Hóa tham kiến đại tướng quân."
Mă Dược ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Liêu Hóa, ngươi biết tội chưa?"
Liêu Hóa ngạc nhiên nói: "Đại tướng quân nói vậy là sao?"
Mă Dược quát to: "Ngươi thân là tứ hộ tướng (Trương Lương phong Liêu Hóa, Biện Hỉ, Bành Thoát, Tôn Trọng tứ đại hộ tướng), nhưng lại điều binh thất bại, Bành Thoát, Biện Hỉ, Tôn Trọng ba vị tướng quân trước sau chết trận, lại sơ sẩy khinh thường, đến nỗi Trường xă suưt nữa thất thủ, nếu không có Cao Thuận lâm nguy bất loạn, lấy ít địch nhiều đánh bại quân của Hạ Hầu Uyên, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi."
Liêu Hóa nghe vậy buồn bă, Biện Hỉ, Bành Thoát, Tôn Trọng ba người chết trận, hắn cũng rất đau ḷng, nhưng giờ hắn muốn cũng không thể nói lại được Mă Dược.
Mă Dược thừa dịp quát: "Liêu Hóa, ngươi có biết tội chưa?"
Liêu Hóa buồn bă nói: "Liêu Hóa biết tội, tùy theo đại tướng quân trách phạt."
Mă Dược điềm nhiên nói: "Tốt, bắt đầu từ hôm nay,
Giáng chức ngươi xuốngc̣n Bách nhân tướng, có phục không?”
Liêu Hóa bất đắc dĩ nói: "Phục."
Mă Dược ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Cao Thuận nghe lệnh."
Cao Thuận thân h́nh chấn động, cấp bách tiến lên phía trước một bước, ngang nhiên nói: "Có tiểu nhân."
Mă Dược nói: "Kể từ hôm nay, ngươi phong làm Dĩnh Xuyên thống lĩnh bộ quân, thống lĩnh sáu ngàn Dĩnh Xuyên tinh nhuệ."
Cao Thuận thần sắc nghiêm nghị, cất cao giọng nói: "Mạt tướng tuân lệnh."
Đại doanh Tào Tháo
Tŕnh Dục thần sắc buồn bă quay sang Tào Tháo nói: "Chủ công, Dĩnh Xuyên đánh một trận, quân ta tổn hại binh sĩ hơn hai ngàn người, Tào Hồng tướng quân, Hạ Hầu Uyên tướng quân và Nhạc Tiến tướng quân đến nay không rơ ở nơi nào."
Tào Tháo thần sắc lộ vẻ sầu thảm, bùi ngùi thở dài nói: "Xem ra dữ nhiều lành ít."
Trần Cung khuyên nhủ: "Người hiền được trời phù hộ, chủ công không nên lo lắng."
Ba người đang nói, Hạ Hầu Đôn chợt xông vào vào, trầm giọng nói: "Mạnh Đức, vừa mới nhận được thám mă hồi báo, Tử Liêm, Diệu Tài đều không việc ǵ, một chút là sẽ quay về tới đại doanh."
Tào Tháo vội hỏi: "Có biết Văn Khiêm ở đâu không?"
Hạ Hầu Đôn thần sắc buồn bă, xót xa nói: "Văn Khiêm hắn ~~ đă chết trận”
"Văn Khiêm!" Tào Tháo thống khổ hét một tiếng, mặt đầy đau khổ. Thở dài nói: "Ta mất Văn Khiêm, giống như mănh hổ găy đi hai cánh, tráng sĩ chặt đứt cổ tay ~~"
Hạ Hầu Đôn trong con ngươi xẹt qua một tia lạnh lùng, tiếng nói: "Ngày sau trên chiến trận thề chặt lấy thủ cấp Liêu Hóa, tế cho linh hồn Văn Khiêm, xin trời cao linh thiêng chứng giám!"
Tŕnh Dục và Trần Cung cũng khuyên Tào Tháo nói: "Chủ công kiềm chế đau thương, nay bọn giặc Dĩnh Xuyên chưa diệt. Không phải lúc để thương tâm."
Tŕnh Dục, Trần Cung đang khuyên nhủ th́ Tào Nhân vội vă đi vào, sắc mặc lộ vẻ hoảng sợ, Hạ Hầu Đôn cau mày nói: "Tử Hiếu v́ sao lại hoảng hốt thế kia?"
Tào Nhân vừa thở hổn hển, vừa la lên: "Chủ công, mạt tướng vừa mới đi bái phỏng Khâu Lực Cư đại nhân. Nhưng lại nghe được tin tức nói ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ toàn quân đă bị diệt."
"Cái ǵ!"
Tào Nhân vừa nói ra, Tào Tháo, Tŕnh Dục, Trần Cung và Hạ Hầu Đôn bốn người tất cả đều thất sắc, Hạ Hầu Đôn khó tin nói: "Điều này sao có thể? Tám trăm lưu khấu chỉ có hơn ngàn kỵ binh, Khâu Lực cư chừng ba ngàn thiết kỵ, mặc dù tám trăm lưu khấu sức chiến đấu kinh người, nhưng cũng không có khả năng đem Ô Hoàn thiết kỵ giết sạch được?"
Tào Nhân nhun vai nói: "Ta cũng không tin, thế nhưng sự thật như thế! ba ngàn Ô Hoàn thiết kỵ của Khâu Lực Cư toàn quân bị diệt, tất cả chiến mă cũng bị tám trăm lưu khấu đoạt đi hơn nửa."
“Vô dụng!” Tào Tháo nhíu mày nghĩ ngợi.
Chợt sợ hăi nói. "Tám trăm lưu khấu chỉ có hơn ngàn kỵ binh đă khó chơi như thế, nay lại được hơn nửa số chiến mă Ô Hoàn, lại càng như hổ thêm cánh! Càng lúc càng khó diệt trừ.”
Trần Cung suy nghĩ trong chốc lát, trong đọt nhiên sáng lên, trầm giọng nói: "Chưa chắc đă như thế."
"Ồ?" Tào Tháo kinh dị liếc mắt nh́n Trần Cung một cái, hỏi: "Công Thai nói lời này là sao?"
Trần Cung đáp:
“Cũng giống như chuyện Tái ông thất mă, chưa rơ phúc hay họa. Nếu ba ngàn quân thiết kỵ của Khâu Lực Cư c̣n nguyên, Tám trăm lưu khấu tự biết ḿnh không địch nổi tất sẽ t́m đường mà trốn, lúc đó muốn diệt mới khó. C̣n bây giờ ba ngàn thiết kỵ Ô Hoàn bị điệt sạch, cũng như là cái gai trong ḷng bấy lâu của đám lưu khấu đă được nhổ đi. Quân ta vốn chỉ là bộ binh, tốc độ di chuyển thua xa đám kỵ binh của Lưu khấu. Tất đám giặc cướp kia sẽ sinh ḷng kiêu ngạo, đó chính là thời cơ để phá địch.
Tŕnh Dục nghe vậy nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Táo Tháo lại hỏi:
“Công Thai có thể nói cho rơ ràng được chăng?”
Trần Cung nói: "Chủ công, lần này quân ta bại ở Dĩnh Xuyên, quả thật Mă Dược vô cùng ác độc, mà ta lại sơ sẩy khinh thường, không tính được lực chiến đấu của Tám trăm lưu khấu, có phải hay không?
Tào Tháo đáp:
“Đúng vậy”
Trần Cung nói: "Nếu hai quân triển khai trận thế, chánh diện giao chiến, tám trăm lưu khấu đáng sợ hay không?”
Tào Tháo nói: "Không đáng sợ."
Trần cung nói: "Trong trường hợp đó, ngài sợ điều ǵ?"
Tào Tháo trả lời: “Sợ nhất là Tám trăm lưu khấu tiến lui như gió quân ta không b́ kịp, trên đường truy đuổi sẽ lộ sơ hở, khiến địch thừa dịp tập kích.”
Tŕnh Dục vơ tay nói: “Ư của Công Thai, ta đă biết.”
Trần Cung khẽ mỉm cười không nói nữa, để cho Tŕnh Dục tiếp tục nói đề tài này, Tŕnh Dục nói: “Chúa công nếu thiết kỵ Ô Hoàn c̣n, Tám trăm lưu khấu tự biết không địch nổi, chỉ chạy trốn đằng xa, quân ta sẽ không đuổi kịp muốn diệt giặc thật khó khăn. Nay kỵ binh Ô Hoàn không c̣n, Tám trăm lưu khấu không phải kiêng kỵ ǵ nữa, tất sẽ không bỏ Dĩnh Xuyên đi, đây là cơ hội tốt để phá giặc.”
Đôi mắt hẹp của Tào Tháo chợt lóe sáng, chợt đến trước án, quan sát bản đồ, Tŕnh Dục , Trần Cung cũng đi theo đứng cạnh, Tŕnh Dục chỉ vào bản đồ nói: “Chúa công nh́n này, đây là Dĩnh Xuyên, phía tây là Tung sơn, Hiên Viên sơn, kỵ binh khó có thể di chuyển, hướng bắc là Hoàng Hà hiểm trở lưu khấu khó mà vượt qua, ở giữa chỉ có một con đường lớn thông tới Lạc Dương, nhưng lại có Tỵ Thủy, Hổ Lao quan cản trở, có thể nói đường này cũng không đi được.”
Trần Cung nói tiếp: “Phía nam Dĩnh Xuyên là Nam Dương, hiện Hổ bí trung lang tướng đang cầm mấy vạn quân ở đây, lại chiếm được Định Lăng, Côn Dương, Chư huyền, quân đội đang uy hiếp Dĩnh Dương phạm vi hoạt động của lưu khấu đă bị thu hẹp lại trong địa phận Trường xă, Dĩnh Dương, Dương Định mà thôi, Nhưng nếu hai đội quân của Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung cùng chúa công có thể đi từ đông sang tây, phối hợp cùng quân của Viên Thuật đại nhân thành thế bao vây, cuối cùng vây quân giặc ở Dương Địch.”
Tào Tháo đăm chiêu nói: “Nhưng nếu tám trăm lưu khấu dùng kỵ binh phá ṿng vây, ngăn trở như thế nào?”
Trần Cung mỉm cười tự tin nói: “Cuộc chiến Dĩnh Xuyên vừa rồi cũng là sự kết hợp của các thế lực lớn của giặc, nay cuộc chiến đă kết thúc việc thâu tóm quyền lực của bọn giặc cũng đă xong, nếu không xảy ra bất ngờ ǵ, người thắng cuối cùng là Mă Dược! Mă Dược đă trở thành người có quyền to nhất ở Dĩnh Xuyên hiên nay, chắc chắn hắn sẽ không muốn bỏ rơi mấy ngàn bộ binh, để dẫn quân kỵ đột phá ṿng vây mà sẽ dẫn toàn rút lui, đến lúc chúng ta lập xong ṿng vây th́ Tám trăm lưu khấu muốn dùng quân kỵ phá vây cũng đă muộn rồi.”
"A?"
Tào thao nghe vậy nhất thời hai mắt sáng ngời.
Trường xă, đại doanh quân Khăn Vàng.
Tù và vừa nổi lên, một đội quân Khăn Vàng Dĩnh Xuyên rời khỏi lều lập tức chạy đến giáo trường tập hợp. Vừa được Mă Dược phong làm thống linh quân Dĩnh Xuyên Cao Thuận lập tức cho điểm binh, trên đài điểm binh Cao thuận tay đặt lên chuôi kiếm, mắt nh́n thẳng vẻ nghiêm trang, mặt không lộ chút t́nh cảm nào.
Đứng bên cạnh Cao Thuận, Liêu Hóa ánh mắt âm trầm.
Mấy hôm trước Cao Thuận chỉ là một thân binh, vậy mà giờ đây lại trở thành chỉ huy của Liêu Hóa, trong trận pḥng thủ Trường xă, Liêu Hóa cũng biết nếu không phải Cao Thuận trong hiểm cảnh tỉnh táo chỉ huy hơn ngàn thuộc hạ của Bành Thoát lấy ít địch nhiều, đánh lui sự tấn công của toàn bộ quân Hán do Hạ Hầu Uyên th́ cuộc chiến vừa rồi c̣n chưa biết thắng bại ra sao.
Nên Liêu Hóa cảm thấy bội phục năng lực của Cao Thuận, nhưng khâm phục là một chuyện phục tùng lại là chuyện khác. Thấy quân Khăn Vàng đă tập hợp xong, Liêu Hóa hét lớn: “Các anh em, Đại tướng quân có lệnh, bắt đầu từ hôm nay, Cao Thuận sẽ là thống lĩnh quân Dĩnh Xuyên, tất cả anh em phải tuyệt đối phục tùng lệnh của Cao thống lĩnh.”
Liêu Hóa vừa dứt lời: binh sỹ dưới đài liền bàn tán ầm ĩ, ngoài một ngàn thuộc hạ cũ của Bành Thoát số c̣n lại đều vội vàng đứng lên, sáu ngàn quân c̣n lại ai cũng dũng mănh, nếu không có bản lĩnh th́ đă không qua nổi trận chém giết vừa rồi.
Có thể sống sót sau trận gió tanh mưa máu đó, ai cũng đều có khí thế hung hăn cả, không phải ai cũng có thể khiến bọn họ nghe lời.
"Dựa vào đâu để hắn tới làm thống lĩnh?"
"Chúng ta chỉ nghe Liêu Hóa tướng quân thôi, thay ai cũng không được!"
“Hắn là cái thá ǵ?”
"Cút xuống đi~~ "
Tặc binh càng nói càng ầm ĩ, nhất là bộ hạ Liêu Hóa vài tên đại tiểu đầu mục cố gắng làm loạn, khắp nơi đổ dầu vào lửa. Dưới đài tặc binh Khăn Vàng nhốn nháo, Cao Thuận trên đài thần sắc lại trấn định, không chút lo lắng.
Đại doanh của Mă Dược.
Quách Đồ thần sắc âm trầm, đứng sau lưng Mă Dược nói: "Đại đầu lĩnh, theo Đồ này nghĩ, Dĩnh Xuyên không phải chỗ ở lâu, nên chuyển đi ngay bây giờ."
Mă Dược ngả người vào ghế da hổ, mắt lóe sáng, lạng lùng hỏi: “Công Tắc nói lời ấy có ư ǵ?”
Quách Đồ thấp giọng nói: “Dĩnh Xuyên phía tây có Tung sơn hiểm trở, bắc có Hoàng hà ngăn cách, nam có đại quân của Viên Thuật đă sắp tiến đến Dĩnh Dương, đông có ba lộ quân tinh nhuệ của Tào Tháo, Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, là chỗ nguy hiểm không nên ở lâu, chi bằng sớm chuyển đi mới là thượng sách.”
Mă Dược nói: “Nay tuy có được hai ngàn chiến mă, nhưng quân Dĩnh Xuyên có sáu ngàn người nếu di chuyển bằng ngựa th́ không đủ cho quân sĩ, vậy phải làm thế nào?”
Quách đồ nói: "Vứt bỏ số thừa ra vậy."
Mă Dược nghe vậy nhướng mày, lạnh lùng nh́n Quách Đồ một cái, Quách Đồ rụt cổ lại lui nhanh một bước, nấp vào trong bóng tối nơi ánh nến không chiếu tới.
"Công Tắc nói hợp ư ta!"
Đang lúc Quách Đồ cho là ḿnh nói sai th́, Mă Dược lại đột nhiên lạnh lùng thốt ra một câu.
Nực cười man tộc quá tham ăn
Cỏ độc, Thịt người cũng nhe răng
Ba ngàn quân kỵ gần chết sạch
Tàn binh trăm đứa trốn về doanh.
Cuối Hán, binh đao nổi bốn phương,
Khéo đâu Cự Lực cũng khoa trương.
Đói mà gặp thịt nên mắt mẹo
Thổ huyết nằm queo chẳng kẻ thương!
Chỉ với một mánh lới nho nhỏ của Mă Dược cũng phá tan 3000 quân thiệt kỵ nổi danh của Ô Hoàn. Nhưng như suy tính của đám Tào Tháo, Mă dược lần này chưa chắc đă gặp phúc mà c̣n gây họa. Muốn biết là phúc hay họa cho 800 lưu khấu, xem hồi sau sẽ rõ......