“Hiện tại không biết là trong hồ lô của Tống Tương Tư bán thuốc gì, không phải nói là bất ngờ sao?”
“Đúng rồi, tôi còn tưởng là Tống Tương Tư muốn lên sân khấu ca hát?”
...
Mặc cho phía dưới xôn xao ồn ào, Hứa Gia Mộc lại cực kỳ ung dung bình tĩnh, mặt mày không có chút nào dậy sóng, anh nhìn thẳng về phía trước, giơ micro lên, tiếp tục mở miệng nói: “Tôi cực kỳ cảm ơn Tống Tương Tư, cô Tống đã cho tôi tranh thủ chút ít thời gian, đồng thời cũng cảm ơn nhà sản xuất đồng ý cho tôi 10 phút này, tôi đứng trên sân khấu này, không phải tới biểu diễn, mà tới giải thích với mọi người.”
Hứa Gia Mộc nói là giải thích, khiến cho không khí trong hội trường lại yên tĩnh trở lại.
-
Kiều An Hảo đứng ở phía sau sân khấu, nhìn Hứa Gia Mộc trên màn hình, trong mắt cũng có chút kinh ngạc.
Làm sao anh ấy có thể đột nhiên đến đây?
Còn có, anh muốn giải thích? Giải thích cái gì?
-
Hôm nay là trận chung kết của cô, Lục Cẩn Niên không thể đi từ hậu trường, cho nên cố ý dẫn theo trợ lý, ngồi ở trên hàng ghế Vip quan sát.
Mấy lần tham gia biểu diễn của Kiều An Hảo, đây là lần đầu tiên anh tới xem, hai lần trước, anh đều ngồi trong xe vừa xem trực tiếp vừa chờ cô.
Bởi vì sợ người chung quanh nhận ra, Lục Cẩn Niên cố ý đội mũ lưỡi trai, thuận tiện dựng thẳng cổ áo gió lên, che đi nửa gương mặt.
Lục Cẩn Niên đặc biệt đến xem cô, đối với những lần biểu diễn trước đó thì không có hứng thú, vừa ngồi xuống, liền cúi đầu nghịch điện thoại.
Trợ lý ngồi bên cạnh, trái lại cực kỳ kích động, thường đến bên tai anh, hoặc là va chạm cánh tay anh, nói “Lục tổng, anh nhìn xem, dáng vẻ cô gái kia thật sự quá xinh đẹp.”, “Lục tổng, người này biểu diễn hay quá.”
Đại đa số anh đều coi như trợ lý vô hình, ngẫu nhiên cũng ghét bỏ cậu ta phiền, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó trợ lý lập tức chưng ra vẻ mặt lấy lòng nói: “Thế nhưng, tôi tin tưởng, nhất định cô Kiều là tuyệt nhaats1”
Haha... vuốt đuôi ngựa! Lục Cẩn Niên âm thầm cười nhạo hai tiếng trong lòng, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn điện thoại, nhưng trên mặt rõ ràng treo một vẻ mặt bức người “này vẫn cần cậu phải nói sao?”
Trước khi Kiều An Hảo lên sân khấu, Lục Cẩn Niên ngẩng đầu hai lần.
Lần đầu tiên là khi bên tai vang lên tiếng nhạc quen thuộc, phản xạ có điều kiện tưởng rằng là Kiều An Hảo, bởi vì khoảng cách gần, anh nhìn thấy đó là Lâm Thi Ý, mà cô ta mặc quần áo giống Kiều An Hảo như đúc.
Vũ đạo và bộ váy này, đều là anh giúp Kiều An Hảo chọn, cũng không có nói cho ai khác, sao Lâm Thi Ý lại giống hệt?
Tiết mục của Kiều Kiều làm sao bây giờ? Có người múa điệu này trước, Kiều Kiều mà tiếp tục múa, rõ ràng không chiếm ưu thế rồi.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Lâm Thi Ý không ngừng xoay tròn trên sân khấu, ánh mắt có chút lạnh.
Lần thứ hai anh ngẩng đầu, là lúc Tống Tương Tư xin 10 phút, có người đi lên sân khấu, trợ lý tiến đến bên tai anh, giọng nói hết sức kinh ngạc: “Lục tổng, là anh Hứa.”
Anh còn chưa rõ là anh Hứa nào, liền nghe đến tiếng nói từ trên sân khấu truyền đến của Hứa Gia Mộc, sau đó anh theo bản năng nắm chặt điện thoại di động, ngẩng đầu, chăm chú nhìn Hứa Gia Mộc.
-
Trên mặt Hứa Gia Mộc quét xuống một nụ cười nhạt: “Tôi nghĩ, các vị ở đây, cùng với khán giả xem ti vi, biết tên của tôi, bởi vì gần đây vẫn chú ý đến chuyện xấu tung trên mạng của cô Kiều!”
Bình luận facebook